Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 60
Vì bệnh nhân này mà toàn bệnh viện phải kiểm tra lại một lượt. Hơn nữa hôm nay vốn là ngày 30 Tết, nửa số người trong khoa xét nghiệm đã nghỉ nhưng vì chuyện này mà bị gọi ngược về làm thêm giờ.
Dù vậy thì việc kiểm tra toàn bệnh viện là một công việc lớn nên kết quả kiểm tra phải đến ngày mai mới có.
Những giọt nước mắt mà Tiểu Chân vừa cố gắng nín lại lại bắt đầu rơi: "Sống chết của tôi phải chờ đến ngày mai mới biết á? Hu hu hu, ngày xưa lên đoạn đầu đài còn được ăn một bữa ngon, tôi vì giảm cân mà trưa nay chỉ ăn mỗi quả táo, ai ngờ lại chết đói thế này..."
Triều Tịch dở khóc dở cười.
Đợi đến khi Tiểu Chân ổn định lại cảm xúc.
Cô ấy nhìn về phía Triều Tịch.
Dường như lúc nào cô cũng giữ được vẻ bình tĩnh, từ lúc đến bệnh viện đã thế, dáng vẻ xinh đẹp lại kiềm chế ánh hào quang, rõ ràng là cô chủ nhà giàu nhưng không hề kiêu căng. Dù đang trong lúc nguy cấp giữa sự sống và cái chết thì cô vẫn giữ được vẻ bình thản.
Tiểu Chân hỏi: "Cô không sợ sao bác sĩ Triều Tịch?"
Triều Tịch cười khẽ, không trả lời câu hỏi mà chỉ nói: "Hồi đại học tôi từng đến vùng dịch Ebola, cô biết dịch Ebola không?"
Tiểu Chân gật đầu: "Tôi có thấy trên tivi rồi."
Cô ấy nhanh chóng nhớ lại bối cảnh trên truyền hình, cũng là ở châu Phi, cảm giác lo lắng và sợ hãi vừa lắng xuống lại trỗi dậy, giọng cô ấy run rẩy: "Cô... Cô không ám chỉ rằng người đó bị Ebola đấy chứ?"
"Không đâu." Triều Tịch phủ nhận: "Virus này đã biến mất nhiều năm rồi, hơn nữa một khi bị lây nhiễm thì chưa đầy mười ngày là chết, bệnh nhân giường số 7 đã về nước hơn hai mươi ngày rồi."
Tiểu Chân thở phào nhẹ nhõm nhưng cô ấy chưa kịp yên lòng thì Triều Tịch lại nói: "Tuy nhiên, có lẽ cũng tương tự Ebola."
Tiểu Chân sắp nổi điên rồi: "Tôi xin cô đấy bác sĩ Triều Tịch ơi, cô đừng dọa tôi nữa."
Triều Tịch: "Tôi có xem qua tin tức, tỷ lệ lây nhiễm không cao, cũng có trường hợp chữa khỏi thành công, hơn nữa chưa chắc chúng ta đã bị lây nhiễm."
Nói là thế nhưng thật ra trong lòng Triều Tịch đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Lúc này điện thoại trong túi cô chợt đổ chuông.
Triều Tịch lấy điện thoại ra.
Là cuộc gọi từ Lục Trình An.
"Ăn cơm chưa?" Khi nói chuyện với Lục Trình An, giọng cô vô thức mềm mại mang theo ý cười khẽ khàng và lúc này cũng vậy: "Tối nay anh không cần đến đón em đâu, có thêm ca phẫu thuật rồi, là bệnh nhân từ bệnh viện gần đây chuyển qua, có thể em phải phẫu thuật nên không thể đón năm mới cùng anh được."
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc mà cô cũng không lộ chút nào về tình hình hiện tại của mình, thậm chí khi tìm lý do cũng rất trơn tru và không chút do dự.
Không chỉ có cô mà Tiểu Chân cũng vậy.
Nhưng diễn xuất của Tiểu Chân lại kém hơn Triều Tịch rất nhiều, vừa lên tiếng đã nghẹn ngào: "Không có gì đâu, chỉ là vừa bị y tá trưởng mắng nên con hơi tủi thân thôi. Năm nay con không về nhà ăn tối tất niên được, mẹ cứ ăn nhiều vào nhé... Bệnh viện là vậy mà, con không làm thì sẽ có người khác làm, ai cũng thế thôi, bệnh nhân quan trọng hơn..." Nói đến đây thì cô ấy đã nghẹn ngào, vội vàng tìm lý do cúp máy: "Y tá trưởng gọi con rồi, mẹ ơi..."
Cô ấy ở đầu dây bên này đã rơi nước mắt, hít sâu một hơi, trước khi cúp máy cô ấy cắn môi nói khẽ: "Mẹ ơi... Con yêu mẹ."
Trong phòng lại chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở của Tiểu Chân.
Giường của Triều Tịch đặt cạnh cửa sổ, cô nghiêng đầu và nhìn thấy màn đêm tĩnh lặng buông xuống. Bầu trời đen thẳm không một ánh sao lấp lánh, cứ như muôn vàn tinh tú đã rơi xuống trần gian, tô điểm cho thành phố bằng ánh đèn neon rực rỡ.
Cô đang ở tầng hơn hai mươi, cúi đầu nhìn xuống.
Hôm nay đúng vào đêm giao thừa, thành phố này vô cùng náo nhiệt, hàng cây ven đường treo đầy đèn màu phát ra những ánh sáng lấp lánh, trong mắt Triều Tịch thì chỉ còn là những quầng sáng nhỏ và nhanh chóng tan biến.
Con người nhỏ bé tựa kiến.
Trên đường là xe cộ tấp nập, đèn xe tạo thành những dải sáng lung linh.
Thành phố không ngủ này vẫn luôn phồn hoa, ồn ào và náo nhiệt.
Thế nhưng ở trong một góc nhỏ của thành phố không ngủ này.
Tràn ngập nỗi sợ hãi, hoang mang, căng thẳng và bối rối, tuyệt vọng nhưng vẫn đầy hy vọng.
Rất lâu sau đó.
Tiểu Chân đột nhiên nói: "Tôi và bạn trai quen nhau từ thời đại học, là tôi chủ động theo đuổi anh ấy."
Ánh mắt Triều Tịch dừng trên người cô ấy.
Trong đêm yên tĩnh, căn phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ ảo.
Tiểu Chân nói: "Anh ấy là bạn cùng lớp cấp ba của tôi, khi lên lớp mười hai thì trường tôi có xếp lại lớp, tôi và anh ấy được xếp vào cùng một lớp, có lần đổi chỗ, anh ấy ngồi phía sau tôi, lúc đó tôi cũng chưa thích anh ấy đâu, chỉ thấy anh ấy là người tốt tính, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, khi dạy tôi làm bài cũng rất kiên nhẫn. Sau này lên đại học, bọn tôi thường xuyên chơi game cùng nhau, anh ấy chơi game rất giỏi, thế là tôi thích anh ấy, có phải lý do này rất buồn cười không?"
"Không đâu."
"Sau đó thì tôi theo đuổi anh ấy, thật sự là anh ấy dễ cưa lắm, tôi chỉ cần mời anh ấy ăn ba bữa cơm mà lần nào anh ấy cũng trả tiền, anh ấy nói sao có thể bắt con gái trả tiền được, đúng là rất ga lăng."
"Đến bữa ăn thứ ba, tôi tỏ tình với anh ấy rồi bọn tôi ở bên nhau... Năm nay là năm thứ sáu chúng tôi ở bên nhau rồi, anh ấy nói đến năm sau sẽ cưới tôi, giữa tôi và anh ấy không có bảy năm tan rã mà chỉ có lời hẹn ước kết hôn."
"Nhưng tôi không biết liệu mình có thể thực hiện được lời hẹn ước này không."
Triều Tịch không giỏi an ủi người khác, vậy nên lúc này cũng không biết nên nói gì.
Tiểu Chân hít mũi, uống một ngụm nước rồi hỏi: "Bác sĩ Triều Tịch này, còn cô thì sao, cô và kiểm sát viên Lục đến với nhau thế nào?"
Triều Tịch: "Cứ thế đến với nhau thôi."
"... Tôi chắc là mình hỏi chưa đủ chi tiết, tôi hỏi cách khác nhé, cô và kiểm sát viên Lục gặp nhau thế nào?"
"Anh ấy là bạn thân của anh trai tôi."
"Là kiểu tôi xem anh là anh trai mà anh lại muốn có tôi á?" Tiểu Chân cười ranh mãnh. Trí tưởng tượng của cô ấy rất phong phú, suy nghĩ lan man nói những điều linh tinh, không khí nhờ đó mà trở nên thoải mái hơn hẳn.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Tiểu Chân cầm điện thoại nói chuyện với bạn trai.
Triều Tịch nhìn vào điện thoại, cô thấy Lục Trình An gửi tin nhắn hỏi khi nào phẫu thuật xong, anh sẽ đến đón cô.
Triều Tịch trả lời anh: [Đến khoảng hai giờ sáng, anh không cần đến đón em đâu, em đã nói với bác sĩ Trần rồi, tối nay em xong ca sẽ không về, lát nữa trong khoa chỉ còn mỗi mình em nên không thể rời đi được.]
Lục Trình An: [Chỉ mình em thôi sao?]
Triều Tịch: [Dạ.]
Lục Trình An: [Vậy em đang ám chỉ điều gì với anh à?]
Triều Tịch: [...]
Triều Tịch: [Sắp vào phòng phẫu thuật rồi.]
Lục Trình An: [Hôn một cái trước khi đi nhé?]
Nhìn thấy tin nhắn này, khóe môi Triều Tịch khẽ nở một nụ cười.
Cô tựa vào đầu giường từ từ co chân lên, khi mu bàn tay chạm vào đùi, cứ như bất ngờ tìm thấy điểm tựa, tay cô đột nhiên mất lực và điện thoại trượt khỏi tay.
Điện thoại vẫn còn đang rung nhưng cô đã không còn sức xem nữa.
Triều Tịch nhìn đôi tay trước mắt vài giờ trước tay cô đã dính máu.
Cô đã tỏ ra bình tĩnh và điềm tĩnh suốt cả ngày nhưng giờ phút này, dường như cô không thể giả vờ được nữa.
Trong suốt nhiều năm qua, cô đã nhiều lần đối mặt với sống chết. Vào năm năm tuổi cô bị bắt cóc, nòng súng dí vào thái dương, những năm sống ở nước ngoài an ninh kém, tình hình bất ổn, cô từng bị cướp và cũng từng bị chặn trong ngõ cụt nhưng dù tình cảnh có tồi tệ đến đâu thì cô cũng chưa từng sợ hãi, lo lắng và thấp thỏm như lúc này.
Tất cả...
... Đều là vì anh.
Lục Trình An.
Người tốt như anh.
Cô đã phải rất vất vả lắm mới được ở bên anh.
Cô đã thật sự rất khó khăn mới có được cuộc sống như hiện tại.
Cô không muốn chết...
Cô thật sự không muốn chết!
Tiểu Chân đột nhiên lẩm bẩm: "Nếu, tôi nói nếu thôi, tôi thật sự không may... bị lây nhiễm, cô cũng đã nói bệnh này có tỷ lệ tử vong từ năm mươi đến chín mươi phần trăm, nếu mà đen đủi thì tôi cũng không sống được bao lâu nữa đâu..."
Cô ấy bỗng bật dậy ngồi trên giường, lấy giấy bút ra viết, vừa viết vừa lẩm bẩm: "Mật khẩu thẻ ngân hàng, mật khẩu Alipay, còn khoản tiết kiệm định kỳ của tôi..."
Nhìn chẳng khác nào đang viết di chúc.
Mà đúng là cô ấy đang viết di chúc thật, dặn dò những chuyện sau này.
Căn phòng yên ắng chỉ còn tiếng bút lướt trên giấy.
Đột nhiên Tiểu Chân hỏi: "Cô không viết à?"
Triều Tịch lắc đầu.
"Cô không có gì muốn nói với gia đình hở?"
"..."
"Vậy còn kiểm sát Lục thì sao, cô không có gì muốn nói với anh ấy hả?"
Triều Tịch từ từ ngẩng đầu lên từ đầu gối, hai tay cô siết chặt ôm lấy đầu gối, cằm tựa lên đó. Ánh đèn mờ ảo phản chiếu dập dờn như làn nước lay động chiếu lên mặt cô, soi rọi biểu cảm khó đoán và mờ mịt của cô lúc này.
…
Trước khi gọi điện cho Triều Tịch, Lục Trình An đã biết chuyện này rồi.
Lý do rất đơn giản.
Lương Diệc Phong đã nhận được thông báo quay lại bệnh viện kiểm tra và mọi tình tiết sự việc được gửi đến điện thoại anh qua tin nhắn. Bệnh viện đã làm mờ tên của các nhân viên y tế nghi ngờ bị nhiễm bệnh. Dù Lương Diệc Phong không rõ nhưng trong số các bác sĩ trực ban chiều nay chỉ có ba người.
Chủ nhiệm Vương, Lương Chiêu Chiêu và Triều Tịch.
Chủ nhiệm Vương đã dẫn mọi người đi kiểm tra, Lương Chiêu Chiêu cũng đã trả lời trong nhóm "đã nhận được". Trong nhóm Ngoại thần kinh chỉ có mỗi Triều Tịch là im lặng.
Bác sĩ bị nghi ngờ nhiễm bệnh kìa...
Là Triều Tịch.
Sau khi biết được tin này, Lục Trình An gần như nổi điên, anh đứng dậy lao ra ngoài, may mà Quý Lạc Phủ đã kịp giữ anh lại: "Em định làm gì?"
"Đến bệnh viện."
"Đến bệnh viện làm gì? Em có thể làm được gì?” Quý Lạc Phủ lạnh lùng nói: "Em ấy đã bị cách ly rồi, em biết cách ly nghĩa là gì không? Nghĩa là không cho phép bất kỳ ai tiến vào. Đợi đến khi xác nhận em ấy an toàn mới được ra ngoài. Lúc này em qua đó thì định làm gì hả?"
Lục Trình An cố hết sức kìm nén cảm xúc của mình.
Gân xanh nổi lên trên trán anh, giọng nói căng thẳng: "Em muốn biết bây giờ cô ấy thế nào rồi."
"Chẳng phải bệnh viện đã nói rồi à? Bây giờ em ấy vẫn ổn."
"Em nhất định phải gặp cô ấy!"
"Thằng hai! Em cần phải bình tĩnh lại!"
"Bình tĩnh?" Lục Trình An cúi đầu bật cười lạnh lẽo, tiếng cười trầm đục khiến người nghe rùng mình. Trên mặt anh không có chút cảm xúc nào nhưng toàn thân anh lại tỏa ra bầu không khí âm u đáng sợ.
"Người gặp chuyện là Triều Tịch chứ không phải ai khác. Anh bảo em bình tĩnh kiểu gì đây?"
"Triều Tịch là em gái anh!" Quý Lạc Phủ nói: "Nỗi lo của anh không kém gì em đâu."
"Triều Tịch..."
Đôi mắt Lục Trình An khẽ động, dường như trên khuôn mặt vô cảm của anh đã hiện lên một vết nứt, giọng nói anh rất thấp và nhẹ, kìm nén cơn giận nói: "Cô ấy là mạng sống của em."
...
Cơn xúc động dần qua đi, Lục Trình An cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Anh đi đến ngồi xuống ghế sofa bên cạnh gọi điện cho Triều Tịch.
Trong điện thoại, hai người nói chuyện như bình thường, cô không nói và anh cũng không hỏi.
Sau khi cúp máy thì điện thoại rơi khỏi tay anh, anh cúi người, mọi người ngồi trong phòng ăn, từ góc nhìn này chỉ có thể thấy góc nghiêng của anh, trong ánh sáng mờ ảo càng trở nên cô đơn và lạc lõng.
Anh ngồi yên ở đó không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau.
Mọi người thấy anh từ từ cúi đầu xuống vùi đầu vào lòng bàn tay.
Lại một lúc lâu sau.
Mọi người thấy Lục Trình An ngẩng đầu lên, giọng anh trở nên khàn đặc như có cát trong cổ: "Em chỉ muốn đứng ngoài nhìn cô ấy thôi, tuyệt đối không vào trong."
Lương Diệc Phong và Quý Lạc Phủ nhìn nhau.
Lương Diệc Phong nói: "Ừ, tôi sẽ dẫn cậu qua đó."
Bên trong xe yên tĩnh lạ thường, bầu không khí trầm lắng lại u ám.
Lục Trình An lên xe rồi nhắm mắt lại, môi anh mím chặt. Một lúc sau anh lấy điện thoại ra, ánh sáng trắng lạnh lẽo từ màn hình hắt lên mặt anh càng làm nổi bật vẻ mặt cứng nhắc và căng thẳng của anh.
Lương Diệc Phong không hỏi anh đang nhắn tin cho ai.
Nhưng vào lúc này, dường như người có thể khiến anh quan tâm chỉ có mỗi Triều Tịch.
Gần đến bệnh viện, Lục Trình An nói: "Cô ấy đã chặn tôi rồi."
Lương Diệc Phong không nói gì.
"Cũng có thể là do cô ấy tắt điện thoại."
Tầng mà Triều Tịch đang ở cấm hoàn toàn người ngoài vào.
Nhìn thấy Lương Diệc Phong dẫn theo người không phải nhân viên y tế mà cũng không thuộc bệnh viện vào, bảo vệ ở bên ngoài có vẻ khó xử: "Bác sĩ Lương à, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh của cấp trên, anh đừng làm khó chúng tôi."
Lương Diệc Phong: "Tôi không làm khó các anh, anh ấy chỉ đứng ngoài hành lang, các anh đứng đây cũng có thể nhìn thấy."
"Nhưng mà..."
"Thôi, đừng làm khó họ nữa." Lục Trình An lấy điện thoại ra gọi cho Lương Diệc Phong: "Đến lúc đó cậu bật loa ngoài, tôi nói chuyện với cô ấy."
Lương Diệc Phong: "Ừ."
Lục Trình An quay người đi vào lối thoát hiểm.
Lương Diệc Phong chậm rãi tiến gần đến phòng cách ly của Triều Tịch, anh ấy bật loa ngoài, giọng nói trong phòng qua cánh cửa hơi nhỏ nhưng vẫn có thể nghe rõ.
Khi bật loa ngoài, điều Lục Trình An nghe thấy là câu hỏi của Tiểu Chân.
"Vậy còn kiểm sát Lục thì sao, cô không có gì muốn nói với anh ấy à?"
Thời gian dường như dừng lại vào khoảnh khắc này, Triều Tịch im lặng rất lâu.
Đối diện với đêm dài bất tận, ánh mắt cô thả lỏng và trong đầu dần hiện lên vô số cảnh tượng như một cuốn phim đang tua nhanh.
Cô nhớ lại lần đầu gặp mặt. Họ chỉ đứng xa xa nhìn nhau, sau một khoảnh khắc lặng im thì họ lại lặng lẽ quay đi.
Gương mặt cô bình thản như chưa có gì xảy ra.
Nhưng chỉ mình cô biết là tim cô đập mạnh đến nhường nào.
Cô nhớ đến lần gặp lại ở Bỉ, Lục Trình An đứng đối diện, gió cuốn khăn voan đỏ trên đầu cô bay lên rồi lơ lửng trong không trung.
Cuối cùng lại rơi vào tay anh.
Khăn voan được anh giữ lại.
Cô hơi bàng hoàng trong khoảnh khắc đó.
Dường như nỗi khát khao trong cơ thể cô đã bị hút cạn.
Anh nắm giữ khát khao của cô.
Cô nhớ lại thuở ở Brussels, anh đứng đối diện, đôi mắt đào hoa sâu thẳm mê hoặc lại mang theo chút quyến rũ lộ liễu. Giọng nói của anh phảng phất trong gió, dịu dàng và âu yếm, dường như chứa đựng cả mùa xuân.
"Có lẽ anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy."
Nhiều năm không gặp, dù là người kiêu hãnh như anh cũng phải trở nên cẩn thận và cân nhắc từng lời.
Thế nhưng cuối cùng anh vẫn là một người đầy kiêu hãnh.
Anh đẩy cô vào sát tường, ánh mắt như nuốt trọn màn đêm đen tối, là khao khát mãnh liệt muốn độc chiếm cô, là cơn giận bị kìm nén, anh nói với cô rằng hôn nhân này luôn tồn tại.
Anh từng bước áp sát còn cô lại từng bước lùi lại.
Lục Trình An...
Người đàn ông này, dù chỉ nghe tên anh từ người khác cũng khiến trái tim cô khẽ run lên, anh đã xông vào trái tim cô vào độ tuổi khi tình yêu mới chớm nở.
Cô từng ghét anh, trách anh và cũng từng thử từ bỏ anh.
Nhưng dù có tự thuyết phục mình đến đâu thì cô vẫn yêu anh.
Yêu dáng vẻ lạnh lùng của anh khi mặc đồng phục, yêu sự nghiêm nghị đầy chính trực khi anh ngồi ở vị trí thẩm phán, yêu sự hờ hững nhưng đôi mắt chứa đầy ý cười của anh khi kéo cằm cô, yêu dáng vẻ bá đạo của anh khi lạnh lùng tuyên bố chủ quyền trước người khác.
Cô yêu anh đến như vậy.
Yêu đến mức...
Dù cuộc đời có quay lại một lần nữa.
Dù cô có trải qua thêm mười năm bôn ba nữa.
Cô vẫn sẽ... yêu anh.
Và rồi... chỉ yêu mỗi anh.
Dù mười năm có khổ sở, có khó khăn đến đâu thì cũng có sao đâu chứ? Vì sau này cô vẫn sẽ gặp anh. Một người có thể lấp đầy mọi tiếc nuối và khổ đau của cuộc đời cô... Lục Trình An.
Thế nhưng nếu cô thật sự phải rời khỏi trần gian thì sao?
Nếu cô thật sự bất hạnh đến vậy, phải rời khỏi thế gian này, phải rời khỏi anh, người mà cô đã khó khăn lắm mới gặp được...
Triều Tịch há to miệng muốn nói nhưng lại phát hiện bản thân chẳng thể nói ra một lời nào.
Thời gian trôi qua rất lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của mình.
Cô nói rất chậm và rất khó khăn: "Tôi sẽ nói với anh ấy... Hãy quên tôi đi."
Câu nói dừng đột ngột giữa không trung.
Lời nói vừa dứt thì cô cũng chớp mắt, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, từng giọt từng giọt rồi là những nỗi buồn và tuyệt vọng không sao kể xiết, cứ như cơn sóng tràn ngập lấy cô. Trái tim cô như bị ai đó nắm chặt đau đớn...
Cứ như sắp chết vậy.
...
"Cả đời này anh chỉ có thể nhớ đến em thôi đấy."
"Đời này anh sẽ mãi nhớ đến em."
Khi đó cô quá tham lam, tham lam đến mức nghĩ rằng mình sẽ bên anh đến tận cùng, thế nên cô đã hứa với anh: "Đời này anh không được quên em."
Khi ấy hoa nở ngát hương, vầng trăng tròn vằng vặc.
Lục Trình An nhìn cô, trong mắt là ngọn lửa tình yêu cháy bỏng, ánh mắt vô cùng chiều chuộng và cưng chiều cô.
Thế nhưng vào lúc này, mọi thứ đã lụi tàn trong mắt cô.
Nếu... nếu như em thật sự phải rời xa.
Vậy xin anh....
Hãy quên em đi.
Mãi mãi... đừng bao giờ nhớ đến em nữa.
Cuộc đời của anh nên rực rỡ lộng lẫy, không nên có bất kỳ tiếc nuối hay nỗi niềm không trọn vẹn nào.
Thế nên... Lục Trình An à...
Hãy quên em đi.
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 60
10.0/10 từ 45 lượt.
