Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 59


Hôm sau, kỳ nghỉ kết thúc, hai người lại quay trở lại làm việc.


 


Ngày tháng cứ thế trôi qua bình yên.


 


Sức đề kháng của Triều Tịch không tốt lắm, thêm vào đó là tình trạng dịch cúm đang hoành hành, bệnh viện hầu như kín người, cô cũng không may bị cảm. 


 


Buổi chiều, cô tranh thủ chút thời gian đến chỗ bác sĩ quen để kê đơn thuốc cảm nhưng phát hiện phòng khám đang có người bệnh tư vấn. Cô không muốn làm phiền, ra hiệu cho bác sĩ Từ là mình sẽ đợi bên ngoài nhưng lại bị người bệnh giữ lại.


 


"Bác sĩ ơi, tôi bệnh rồi, muốn khám bệnh."


 


Triều Tịch giật tay lại: "Anh đang khám bệnh còn gì?"


 


"Nhưng tôi muốn đổi bác sĩ cơ."


 


Triều Tịch nhìn anh ta, cách ăn mặc nhìn là biết công tử ăn chơi, cách hành xử cũng không đứng đắn. Thấy cô quan sát mình, anh ta cứ ngỡ là đã thu hút được cô nên nhếch môi, tiếp tục tấn công: "Cô bác sĩ gì đó ơi, tên của em là gì, tôi sẽ đăng ký số của em nhé."


 


Triều Tịch cho tay vào túi: "Anh muốn đăng ký số của tôi à?"


 


"Đúng rồi." Người đó cười càng rạng rỡ.


 


Triều Tịch nói: "Đầu anh có vấn đề gì hả?"


 


Người đó sững sờ.


 


Triều Tịch nói: "Khi nào đầu anh có vấn đề thì hãy đến tìm tôi."


 


Nói xong, cô xoay người bỏ đi.


 


Người đàn ông kia chưa bao giờ bị ai nói thẳng mặt như vậy, sắc mặt xanh xao rồi lại tái nhợt, cảnh tượng trông khá hài hước. 


 


Bác sĩ Từ nhịn cười, giải thích: "Bác sĩ này là bác sĩ khoa Ngoại thần kinh, chủ yếu là làm phẫu thuật mở hộp sọ."


 


Vậy nên lời cô là thật, đầu có vấn đề thì mới tìm cô.


 


Lý lẽ rất hợp tình hợp lý, cãi thế nào được.


 


"…"


 


Lấy xong thuốc, Triều Tịch quay lại khoa.


 


Vừa về đến văn phòng, chủ nhiệm Vương đã gọi cô lại, hôm nay ông ta có một ca phẫu thuật, Triều Tịch là trợ lý của ông ta. Ca phẫu thuật này khá phức tạp, người bệnh có khối u ở vùng tuyến tùng. Tuyến tùng nằm ở trung tâm não bộ, để vào được khu vực phẫu thuật này phải đi qua nhiều cấu trúc não, do đó độ rủi ro rất cao.



 


Thấy cô trở lại, chủ nhiệm Vương cười nói: "Nhìn này, mặc dù mọi người đều đeo khẩu trang nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay Triều Tịch."


 


Lương Chiêu Chiêu: "Này chủ nhiệm Vương nhá, chú đang nói tôi không xinh đẹp phải không?"


 


"Có xinh, chỉ là sao cô gái xinh đẹp nhường này lại chưa có bạn trai nhỉ?"


 


"Chủ nhiệm Vương còn nói vậy thì tôi e là chúng ta không thể làm bạn tốt nữa rồi."


 


Không khí trong phòng rất nhẹ nhàng và hòa hợp.


 


Một lúc sau, đến giờ phẫu thuật.


 


Triều Tịch xem lại các tài liệu kiểm tra của người bệnh một lần nữa rồi mới vào phòng phẫu thuật để trao đổi.


 


Hôm nay bác sĩ gây mê vẫn là Thẩm Túy.


 


Thẩm Túy đã đến sớm, đang trò chuyện với người bệnh. Thấy Triều Tịch vào, cô ta lập tức nháy mắt với cô rồi bước ra ngoài.


 


Triều Tịch: "Có chuyện gì thế?"


 


Thẩm Túy: "Cô có biết người bệnh của cô đang sốt không?"


 


"Anh ấy sốt à?" Triều Tịch nhíu mày: "Buổi trưa tôi còn bảo y tá đo nhiệt độ rồi mà."


 


Thẩm Túy: "Anh ta còn ho nữa."


 


"Vài ngày trước còn khỏe mà."


 


"Có thể là cúm rồi."


 


Đúng lúc đó chủ nhiệm Vương bước vào, Triều Tịch báo cáo tình hình với ông ta, ca phẫu thuật bị hủy.


 


Phẫu thuật mở hộp sọ gây tổn thương lớn cho cơ thể, cảm cúm và sốt không thể làm phẫu thuật này được.


 


Thời gian của chủ nhiệm Vương vốn rất khó sắp xếp, ông ta chỉ phẫu thuật cho người quen. Người bệnh hôm nay cũng là bạn ông ta, ông bạn này chuyên kinh doanh đồ gốm ở châu Phi, rất nổi tiếng bên đó. Triều Tịch từng đến châu Phi, cũng đã nghe nói về công ty này.


 


Nghe tin phẫu thuật bị hủy, người bệnh tưởng có chuyện gì thì lo lắng hỏi: "Lão Vương, sao tự dưng lại hủy thế này?"


 


"Cậu đang bị sốt nên không thể phẫu thuật được, đợi cậu hết sốt rồi làm tiếp." Chủ nhiệm Vương an ủi: "Nhưng mà lúc đo nhiệt độ trưa nay cậu vẫn bình thường mà, sao mới có hai tiếng đã sốt rồi?"


 


"Tôi cũng không biết nữa."



Người bệnh được đưa về phòng bệnh.


 


Triều Tịch cùng chủ nhiệm Vương quay lại văn phòng.


 


Mọi người trong phòng cũng đã nghe chuyện qua y tá, Lương Chiêu Chiêu thì thầm với Triều Tịch: "Vậy chẳng phải hay quá sao, buổi chiều xem như được nghỉ rồi."


 


Triều Tịch mỉm cười: "Phải đấy."


 


Thế nhưng chưa đến hai tiếng sau, y tá báo cáo người bệnh thấy không khỏe.


 


Triều Tịch và y tá đi qua bên kia: "Đã truyền dịch xong chưa?"


 


Tiểu Chân gật đầu: "Truyền xong rồi, sau khi truyền xong thì bắt đầu bị tiêu chảy."


 


Vào phòng bệnh, Triều Tịch kiểm tra cho anh ta.


 


Anh ta vẫn còn ho.


 


Sau khi nghe xong nhịp tim, Triều Tịch hơi nhíu mày, cô nói: "Tiểu Chân đo lại nhiệt độ cho anh ta xem, sau đó đưa anh ta đi chụp X-quang hai bên phổi và làm xét nghiệm máu."


 


Ra khỏi phòng bệnh, Triều Tịch cảm thấy có điều gì đó không ổn.


 


Có nhiễm dịch cúm không đến mức nghiêm trọng như thế này.


 


Một ngày sau, tình trạng người bệnh vẫn không cải thiện.


 


Triều Tịch bắt đầu tìm kiếm tin tức từ các nước châu Phi, hồi trung học cô học trường quốc tế, tiếng Anh rất tốt, sau này đi du học còn học thêm tiếng Pháp, cho nên cô có thể đọc hiểu khá nhiều tin tức.


 


Cô tìm hiểu về công ty của người bệnh. Đây là một công ty gốm sứ lớn, chiếm 30% thị phần gốm sứ tại châu Phi với các chi nhánh ở bốn quốc gia châu Phi.


 


Cô nhanh chóng lục lọi tất cả các tin tức gần đây về bốn quốc gia đó.


 


Đến chiều, kết quả xét nghiệm của người bệnh đã có.


 


Hai bên phổi có vết mờ rõ rệt, số lượng bạch cầu cực kỳ cao.


 


Cùng lúc đó, Triều Tịch tìm thấy một đoạn video cho thấy gần đây quốc gia này đang xảy ra một đợt bùng phát bệnh truyền nhiễm quy mô nhỏ, các triệu chứng điển hình ở người bệnh bao gồm sốt, ho và tiêu chảy.


 


Triều Tịch nhìn kết quả xét nghiệm, trong lòng thoáng dấy lên bất an.


 


Cô lập tức báo tình hình cho chủ nhiệm Vương cũng nhíu mày lo lắng.


 



 


Chủ nhiệm Vương: "Vậy được, chúng ta đi kiểm tra tình trạng cụ thể của người bệnh trước."


 


"Vâng."


 


Chưa đến gần phòng bệnh, từ xa họ đã nghe tiếng ho dữ dội của người bệnh.


 


Cùng lúc đó là tiếng của Tiểu Chân: "Tôi sẽ gọi bác sĩ Triều Tịch ngay, anh đừng lo lắng, tôi sẽ gọi cô ấy đến ngay. Được rồi, cố chịu một chút nhé."


 


Chủ nhiệm Vương bị một người bệnh khác chặn lại hỏi chuyện nên Triều Tịch đi trước.


 


Khi cô vừa tới cửa phòng bệnh thì đụng phải Tiểu Chân đang vội vã chạy ra ngoài. Tiểu Chân bẻ cua gấp nên không để ý thấy Triều Tịch.


 


Triều Tịch theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô ấy.


 


Tiểu Chân nôn nóng: "Bác sĩ Triều Tịch ơi, người bệnh ho ra máu rồi!"


 


Động tác của Triều Tịch chậm lại, trong lòng có chút hy vọng mong manh, cầu nguyện cảm giác ẩm ướt dưới tay cô không phải là thứ mà cô nghĩ đến.


 


Nhưng khi cúi xuống nhìn, cô thấy trên áo đồng phục của Tiểu Chân đã loang lổ vết máu.


 


Để giữ cô ấy khỏi ngã, bàn tay của Triều Tịch cũng dính đầy máu.


 


Chủ nhiệm Vương quay lại sau khi nói chuyện với người bệnh kia xong, vừa vặn nhìn thấy Triều Tịch buông tay, trên tay áo của y tá lẫn tay của Triều Tịch dính đầy máu.


 


Sắc mặt của Triều Tịch tái nhợt nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Khả năng là phòng bệnh này cần cách ly."


 


Tiểu Chân ngạc nhiên: "Hả?"


 


Triều Tịch gượng cười: "Chủ nhiệm Vương ơi, có lẽ tôi và Tiểu Chân cần một phòng cách ly và tiến hành kiểm tra chi tiết."


 


Chủ nhiệm Vương trầm giọng đáp: "Ừm."


 



 


Sau khi được khử trùng toàn thân, hai người được đưa đi kiểm tra. Bệnh viện cũng đã chuẩn bị sẵn phòng cách ly cho họ.


 


Triều Tịch và Tiểu Chân cùng ở trong một phòng cách ly, vẫn đeo khẩu trang.


 


Cô giải thích ngắn gọn tình hình với Tiểu Chân, Tiểu Chân đờ đẫn, chân run lên, ngồi phịch xuống sàn, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Ý cô là chúng ta cũng có khả năng nhiễm bệnh đó sao?"


 


"Chỉ là khả năng thôi." Triều Tịch ngồi trên giường, giọng bình tĩnh trấn an cô ấy.



"Tôi… Tôi không hề biết, tự nhiên anh ta ho ra máu, phun hết ra ngoài, tôi không muốn chạm vào, dơ dáy quá…" Tiểu Chân vừa lau nước mắt vừa nói: "Bạn trai tôi không muốn tôi làm nghề này, vất vả lại không được người ta cảm kích, lương cũng không cao. Làm ca đêm khiến tôi xuống sắc rất nhiều, mà mỗi ca đêm chỉ được phụ cấp hai trăm tệ trong khi một lọ tinh chất dưỡng da của tôi phải hơn tám trăm tệ, tôi có thiếu hai trăm đó không chứ!"


 


"Người bệnh mắng chúng tôi, tôi chẳng thể nói lại câu nào, nói là ngành y tế chứ thực ra như ngành dịch vụ, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, thỉnh thoảng lại có người gây rối y tế… Cô nhìn đi… Bây giờ còn là bệnh truyền nhiễm nữa… Bác sĩ Triều Tịch ơi, tôi mới hai mươi lăm tuổi thôi, còn nhiều nơi chưa đi, nhiều món ngon chưa ăn, ba mẹ tôi chỉ có một mình tôi, bạn trai tôi đã nói là năm sau khi nhà sửa xong thì sẽ cưới, tôi còn muốn kết hôn với anh ấy mà, hu hu hu…"


 


Cô ấy nói năng lộn xộn, khóc đến đau lòng.


 


Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.


 


Giọng trầm của chủ nhiệm Vương vang lên: "Triều Tịch."


 


Triều Tịch đáp: "Chủ nhiệm, tôi ở đây."


 


"Người bệnh không bị cảm cúm, anh ta đã nhiễm bệnh truyền nhiễm." Chủ nhiệm Vương nói: "Có lẽ hai cô cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm một thời gian."


 


Nghe chủ nhiệm nói vậy, Tiểu Chân càng khóc to hơn.


 


Chủ nhiệm Vương cũng có một cô con gái, nghĩ tới cảnh nếu con gái mình rơi vào tình huống này, ông ta cũng cảm thấy đau lòng, khổ sở như dao cứa vào tim.


 


Triều Tịch hỏi: "Bệnh gì, đã xác định được chưa?"


 


"Bộ phận xét nghiệm vẫn đang phân tích, kết quả sẽ có sớm thôi."


 


"Vâng."


 


"Cô có lo lắng không?"


 


"Có." Triều Tịch cúi đầu, ánh mắt không thể đọc được cảm xúc.


 


Chủ nhiệm Vương thở dài: "Lẽ ra tôi nên vào phòng bệnh trước."


 


Tiểu Chân vừa khóc vừa nấc: "Tôi… hức… Đáng lẽ tôi phải mặc thêm… hức… mặc áo mưa… hức… Không đúng, là đồ bảo hộ… hức… rồi mới vào phòng bệnh."


 


Triều Tịch thấy cô ấy vừa khóc vừa nấc cụt thì bật cười, hỏi thêm: "Cô không nghĩ là đáng lẽ mình không nên vào phòng bệnh à?"


 


Tiểu Chân khóc đến mệt, kéo ghế ra, ngồi phịch xuống đó, tóc ướt nhẹp dính vào mặt, từ từ gạt ra, giọng vẫn còn nghẹn ngào. Dù đã nói hơn nửa tiếng là không muốn làm y tá nữa nhưng giờ cô ấy vẫn nói:


 


"Đó là người bệnh của tôi mà, tôi phải có trách nhiệm với anh ta."


 


Triều Tịch mỉm cười.


 


Phải rồi, dù xã hội bên ngoài có hiểu lầm về chúng ta thế nào, ngay cả khi chúng ta có lúc cũng nghi ngờ chính ngành nghề của mình nhưng khi khoác lên chiếc áo này, chúng ta vẫn sẽ không ngần ngại, kiên quyết chiến đấu vì từng người bệnh.


 


Bởi chúng ta đã từng thề lời thề Hippocrates và Nightingale.


Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Story Chương 59
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...