Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 57


Bởi vì cây kẹo hồ lô ấy, Họa Thủy cũng bước từ trên lầu xuống.


 


Cô ấy trông nhỏ nhắn, được Thẩm Phóng ôm trong lòng, ngoan ngoãn chào mọi người: "Anh hai, chị Triều Tịch ạ."


 


Trước đó trong đám cưới của Chung Niệm, Triều Tịch đã gặp cô ấy. Cô cũng biết Họa Thủy học ngành Y và làm việc ở bệnh viện số 1 thành phố nhưng thuộc khoa khác nên hai người chưa từng gặp mặt.


 


Bốn người Thẩm Phóng, Lương Diệc Phong, Quý Lạc Phủ và Lục Trình An đang trò chuyện.


 


Triều Tịch và Họa Thủy nhỏ giọng trao đổi, vì cùng làm trong ngành y nên cả hai cũng có nhiều chủ đề chung. Gần đến quán cơm, Họa Thủy như nhớ ra điều gì, giọng vẫn hơi ngái ngủ, nói: "Chị Triều Tịch ơi, dạo này dịch cúm đang bùng phát, chị cẩn thận nhé, em chỉ sơ ý chút xíu mà đã thành thế này rồi."


 


Triều Tịch gật đầu: "Được, chị sẽ chú ý."


 


Giữa bữa ăn, Thẩm Phóng nhận một cuộc gọi.


 


Sau khi cúp máy, cậu ấy hỏi Lục Trình An: "Anh hai này, tối nay anh có bận gì không? Giúp em đến hội quán một chuyến với."


 


"Sao thế?"


 


"Người nhà họ Lâm đang ở đó, em phải qua gặp mặt để chốt lại hợp đồng," Thẩm Phóng nhìn Họa Thủy: "Nhưng Họa Thủy lại đang bệnh, em không yên tâm để cô ấy một mình. À anh hai này, hay anh qua giúp em đi, em nhớ trước đây cậu công tử nhà họ Lâm rất thân với anh, cứ bám theo gọi anh là anh hai."


 


Lục Trình An: "Nhiều người gọi anh là anh hai lắm."


 


"Vậy người ta cũng phải nhận anh làm anh hai mới gọi thế được chứ."


 


Lục Trình An lưỡng lự.


 


Không phải anh không thể đi, chỉ là còn có Triều Tịch ở đây.


 


Lúc anh đang khó xử, Triều Tịch bất ngờ lên tiếng: "Anh cứ đi đi."


 


Cô quay sang hỏi Thẩm Phóng: "Chắc cũng nhanh thôi nhỉ?"


 


Thẩm Phóng lập tức trả lời: "Rất nhanh thôi, anh hai qua đó là hợp tác coi như chắc chắn rồi. Vốn dĩ hợp đồng cũng đã bàn bạc xong xuôi, hôm nay qua chủ yếu để thể hiện thành ý."


 


Triều Tịch gật đầu đồng ý: "Vậy anh cứ đi đi."


 


Lục Trình An nhắc nhở cô: "Ở đó đông người, lại còn là tiệc rượu đấy."


 


"Em đâu phải nhân vật chính." Cô không mấy để tâm: "Với lại Thẩm Phóng đã nói là sẽ nhanh thôi mà."


 


"Được, vậy lát nữa chúng ta sẽ qua đó."


 


Nhưng Triều Tịch đã nghĩ sai. Đúng là cô không phải nhân vật chính nhưng một khi cô xuất hiện, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía cô. Suốt mấy năm qua cô như một huyền thoại sống giữa lời đồn đại, là người mà Lục Trình An không thể nào quên được.


 


Mấy năm nay, Lục Trình An thay đổi hẳn tính tình, càng ngày càng giữ mình sạch sẽ.


 


Không ít cô gái trong giới từng thầm mơ tưởng đến anh, nghe đồn hai phiên bản, đa số chế giễu Doãn Lạc, điều này chủ yếu bắt nguồn từ những người tình trước của anh. Khi các cô ấy nghe về phiên bản của Doãn Lạc đều không khỏi cười lạnh, giọng điệu nhàn nhạt nhưng đầy châm biếm: "Loại như Doãn Lạc sao xứng với Lục Trình An."


 


Đồng thời cũng cảnh báo những cô gái trẻ nóng lòng muốn thử: "Từng nghe thiêu thân lao vào lửa chưa? Tiếp cận Lục Trình An chỉ có một kết cục như thế thôi."


 


"Chắc là vì chị từng có được anh ấy nên mới nói vậy chứ gì? Ai chẳng biết Lục Trình An đối xử với bạn gái rất chân thành."


 


"Chân thành cơ à? Anh ta moi được cái chân thành ở đâu ra chứ."


 


Dù vậy, vẫn có người không nghe lời khuyên, nóng lòng muốn thử.



 


Nhưng Lục Trình An sống rất kín tiếng, nếu không cần thiết thì tuyệt đối không tham dự những buổi gặp gỡ thế này. Những người bên cạnh anh đều là bạn thân quen lâu năm. Lâu dần, những người phụ nữ khác cũng bị những người đàn ông khác xoa dịu thổn thức nhưng trong lòng vẫn không thôi lưu luyến Lục Trình An, càng muốn gặp mặt Triều Tịch một lần.


 


Phụ nữ mà, chẳng qua chỉ là để tâm đến vài điểm như thế thôi.


 


Vẻ ngoài, vóc dáng, gia cảnh, học vấn.


 


Ngay khi Triều Tịch và Lục Trình An bước vào, cả căn phòng lập tức im lặng.


 


Đêm hôm đó ở quán bar, không phải là mọi người chưa từng thấy Triều Tịch.


 


Chỉ là lúc ấy cô che một nửa bên mặt, ánh sáng mập mờ lướt qua gương mặt cô, tựa một đóa hồng kiêu sa nở rộ trong bóng tối. Còn bây giờ, cả gương mặt cô hiện ra dưới ánh sáng, đóa hoa này khác hẳn mọi bông hồng khác.


 


Rực rỡ, đầy sức quyến rũ chết người.


 


Ánh mắt nhìn người đối diện dịu dàng nhưng trên người lại toát ra vẻ xa cách và lạnh lùng.


 


Rất nhanh, tiếng cười vang lên trong phòng.


 


"Đúng là anh hai đây rồi, lúc Thẩm Phóng nói em vẫn chưa dám tin là anh sẽ đến đây thật đấy." Lâm Nguyên đứng dậy đi tới, giọng nói đầy vẻ bất ngờ: "Thế mà mấy lần trước em mời mà anh chẳng buồn đến!"


 


"Lúc trước bận quá." Lục Trình An hờ hững nói.


 


Ánh mắt Lâm Nguyên rơi xuống bên cạnh anh: "Đây là… Em phải gọi chị dâu hay gọi chị Triều Tịch đây?"


 


Lục Trình An kéo Triều Tịch ngồi xuống chỗ trống gần cạnh anh.


 


Anh cụp mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm càng thêm lạnh lùng. Nghe thấy vậy, anh khẽ nhếch môi nói: "... Gọi chị dâu đi."


 


"Được thôi, chào chị dâu nha."


 


Triều Tịch khẽ mỉm cười.


 


Cô ngồi cạnh Lục Trình An, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ.


 


Trong suốt buổi trò chuyện, Triều Tịch không nói gì, chỉ điềm nhiên ngồi cạnh Lục Trình An. Dù cô không có bất kỳ hành động nào quá nổi bật nhưng mỗi cử chỉ của cô đều thu hút ánh mắt mọi người.


 


Mấy người đàn ông thầm ngạc nhiên.


 


Còn phụ nữ thì đầy ghen tị.


 


Sau khi ghen tị, bọn họ nghĩ xấu trong lòng, cho rằng Triều Tịch chỉ là người có chút nhan sắc thôi.


 


Vài người bắt đầu bàn tán, cảm thấy từ sau khi cô bị nhà họ Quý đuổi đi, mấy năm qua chẳng ai nghe đến tên cô, chắc hẳn cô chỉ đang học tại một trường đại học ít tiếng tăm nào đó ở nước ngoài.


 


Nhờ vậy, lòng bọn họ cảm thấy bớt khó chịu phần nào.


 


Buổi tụ họp hôm nay có sự xuất hiện của Lương Kỳ, em họ của Lương Diệc Phong.


 


Cậu ta từng tham dự đám cưới của Lương Diệc Phong, đương nhiên cũng đã gặp Triều Tịch. Hôm đám cưới đó, cậu ta biết hết mọi người, chỉ có Triều Tịch là người lạ. 


 


Cô mặc chiếc váy liền màu xanh đậm, làn da trắng như tuyết, nét mặt tinh tế. Không rõ ai đó gọi tên cô, cô quay đầu lại mỉm cười với Lương Kỳ, nụ cười đẹp đến nao lòng, phảng phất nét xuân.


 


Trái tim Lương Kỳ nhận một một đòn nặng nề.


 


Cậu ta tìm hỏi mọi người xung quanh.



 


Câu trả lời nhận được, cô ấy là Triều Tịch.


 


Không hề bất ngờ.


 


Người phụ nữ tuyệt sắc như trong lời đồn, quả thực danh xứng với thực.


 


Cậu ta còn nghe từ miệng của Lương Chiêu Chiêu rằng Triều Tịch hiện đang làm việc trong phòng khám của bọn họ, thái độ làm việc chuyên nghiệp và trình độ kỹ thuật xuất sắc. Người phụ nữ như vậy, dù là ngoại hình, dáng vóc, gia cảnh hay học vấn đều không kém ai.


 


Nghe những điều tiếng ghen tị và oán trách đó, Lương Kỳ cười gằn: "Cô ấy tốt nghiệp UCL, học ngành Y, hiện đang làm cùng khoa với anh ba tôi đấy."


 


Đám người đó im bặt.


 


Mọi người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó cố gắng ho nhẹ vài tiếng để xua đi bầu không khí ngượng ngùng.


 


Rồi có người chủ động làm thân với Triều Tịch.


 


Cái vòng xã hội này vốn là như vậy, tràn ngập phù phiếm và xô bồ. Người vừa tươi cười thân thiện với bạn giây trước, giây sau có thể vẫn giữ nguyên nụ cười ấy mà đâm vào ngực bạn một nhát.


 


Nhưng dường như…


 


Dù ở đâu cũng như vậy cả.


 


Trên thế giới vốn chẳng có gì gọi là chân thành, lòng chân thành luôn được xây dựng trên nền tảng của lợi ích.


 


Người phụ nữ đứng gần Triều Tịch nhất đến gần, giọng nói nhỏ nhẹ có phần dè dặt: "Xin chào."


 


Triều Tịch: "Xin chào."


 


"Tôi là Trần Khả Di." Cô ấy tự giới thiệu: "Lần đầu tôi gặp cô đấy, cô đẹp lắm."


 


Triều Tịch ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Cô cũng đẹp mà."


 


Trần Khả Di bất giác đỏ mặt, cô ấy cầm một ly rượu lên: "Cô uống không?"


 


"Cảm ơn nhé, tôi không uống rượu."


 


"Đây là rượu hoa quả, nồng độ không cao đâu."


 


Triều Tịch vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không uống rượu."


 


Trần Khả Di nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy, cô bị dị ứng rượu à?"


 


"Không phải, tửu lượng tôi kém." Triều Tịch từng không biết về tửu lượng của mình, sau lần uống rượu cùng Chung Niệm, cô mới phát hiện ra không phải tửu lượng mình kém mà là không thể uống được.


 


Không phải cái kiểu một ly đã ngã, mà là hai hớp đã say.


 


Hơn nữa sau khi say, cô còn lảm nhảm mấy câu điên khùng, cũng chính lần đó Chung Niệm biết đến sự tồn tại của Lục Trình An, biết về hôn ước giữa Triều Tịch và Lục Trình An. 


 


Cô gái say xỉn ấy buông bỏ lớp phòng vệ, ôm chai rượu, đôi mắt đỏ hoe như một đứa trẻ không được kẹo: "Tớ ghét anh ấy lắm, Chung Niệm ơi, tớ thực sự ghét anh ấy…" Nhưng sau một lúc, cô lại nhỏ giọng tự phản bác chính mình: "So với ghét, có lẽ tớ càng thích anh ấy hơn."


 


Sau khi tỉnh dậy, Triều Tịch quên sạch mọi thứ, Chung Niệm cũng không nhắc lại chuyện đó, chỉ bảo cô say rượu và dặn cô đừng uống rượu trước mặt người khác, kẻo để lại hậu quả khó lường.


 


Lần uống rượu với Giang Yên cũng là ngoài ý muốn.


 


Nhưng may mắn là cô chỉ nhấp vài hớp, nhận ra không ổn nên lập tức về phòng nằm.



Trần Khả Di nghe xong, quay sang hỏi người bên cạnh: "Tôi nhớ có ai gọi Cocacola mà, mấy cốc đấy đâu rồi?"


 


"Cái này phải không?" Người đó tiện tay chỉ.


 


Trần Khả Di thuận tay cầm lên, đưa cho Triều Tịch: "Vậy cô uống cái này đi."


 


Vì thời gian đã trôi qua khá lâu, cộng với việc điều hòa trong phòng quá ấm, đá trong ly đã tan hết. Triều Tịch cầm lấy ly, cảm nhận được nhiệt độ ly đã gần bằng nhiệt độ cơ thể mình.


 


Cô cũng không để ý, cúi đầu uống một hớp.


 


Rất ngọt.


 


Không giống vị của Cocacola.


 


Đúng lúc này, Lục Trình An vừa bàn xong chuyện, quay đầu lại, thấy Triều Tịch đang cầm ly nước, cô nhíu mày: "Vị Cocacola này kỳ lạ quá."


 


Lục Trình An ngửi thử.


 


"Đây là rượu." Vẻ mặt anh không hài lòng, giọng trầm xuống: "Ai đưa cho em uống?"


 


Trần Khả Di ngơ ngác: "Tôi cứ nghĩ nó là Cocacola chứ không nghĩ là rượu."


 


Rượu này nhìn giống Cocacola nhưng thực chất là loại rượu mạnh bốn mươi độ.


 


Triều Tịch bị cồn tác động, đầu óc mơ màng, lời nói cũng chậm chạp hơn nhiều, từ tốn nói: "Thôi mà, em chỉ uống có một hớp thôi."


 


Nếu là ngày thường thì Lục Trình An sẽ không tức giận đến vậy, chỉ là Triều Tịch đang trong kỳ kinh nguyệt, uống rượu sẽ hại đến sức khỏe.


 


May mà chuyện đã xong xuôi, Lục Trình An kéo Triều Tịch về sớm.


 


Bãi đỗ xe của câu lạc bộ là bãi đỗ ngoài trời.


 


Bên ngoài lạnh thấu xương. Tuyết rơi trắng xóa, Triều Tịch bước từng bước chậm rãi, Lục Trình An cũng đi theo nhịp bước của cô, đi được vài bước, cô lại dừng lại đứng im tại chỗ.


 


Lục Trình An quay đầu lại: "Sao vậy, Triều Tịch?"


 


Triều Tịch ngẩng đầu lên.


 


Phía trên là ánh đèn đường màu vàng dịu nhẹ, tuyết bay lượn lờ trong làn sáng ấm áp. Cô đột nhiên nói: "Ví tiền của em bị mất trộm rồi."


 


Lục Trình An bật cười: "Mới uống có một hớp thôi mà?"


 


"An ninh ở Paris kém lắm, em vừa quay người một xíu thôi mà ví tiền và điện thoại của em đã bị trộm mất rồi." Triều Tịch dời mắt, nhìn thẳng vào anh: "Ngày đầu tiên đến Paris, em còn chẳng nhớ nổi đường đến khách sạn, tìm mãi cũng không thấy, đến chiều thì Paris có một trận bão tuyết lớn, hôm đó lạnh lắm, mặt đất ướt đẫm, em còn bị trượt ngã cơ."


 


Cô đã say lắm rồi, bắt đầu kể lại chuyện cũ.


 


"Lúc đó có một người tốt bụng đến đỡ em dậy, anh ấy còn giúp em tìm khách sạn, khi đến nơi, anh ấy hỏi em có bạn trai chưa." Mắt Triều Tịch đỏ hoe: "Em bảo là em có chồng chưa cưới rồi, anh ấy đang đợi em ở trong nước, đợi em về rồi sẽ kết hôn."


 


Nụ cười trên mặt Lục Trình An lập tức tắt ngấm.


 


Sau vài giây im lặng, cô nghẹn ngào nói: "Nhưng chồng chưa cưới của em không cần em nữa, anh ấy không cần em nữa."


 


"Anh ấy không hề bỏ em." Lục Trình An cúi đầu, bước lên một bước, hai tay nâng mặt cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt anh cũng đầy những tia máu, giọng khàn khàn, gằn từng từ một: "Lục Trình An không có lúc nào là không cần Triều Tịch."


 


Một cơn gió lạnh lại thổi qua.


 



Triều Tịch sụt sùi nói: "Em cũng chưa bao giờ không cần anh."


 


"Anh biết."


 


"Không, anh không biết đâu." Cô nhón chân, học theo dáng anh, hai tay ôm lấy mặt anh, từ từ áp sát. Đầu óc cô mơ màng, cồn đã khiến lý trí của cô tan thành từng mảnh, ánh mắt cô cũng mơ hồ, một lúc lâu sau cô mới thấy rõ biểu cảm của Lục Trình An, giọng cô chân thành và tha thiết: "Em thích anh."


 


Câu nói này như sét đánh ngang tai, khiến Lục Trình An sững người rất lâu.


 


Cô nói: "Có phải anh nghĩ là em cũng chẳng thích anh như vậy không?"


 


Lục Trình An không trả lời.


 


Nhưng trong lòng anh, đúng là như vậy.


 


Anh có thể cảm nhận được tình cảm của Triều Tịch dành cho mình nhưng thứ tình cảm đó quá đỗi mờ nhạt.


 


Cô khẽ nghẹn ngào: "Em đã thích anh mười năm rồi, tình cảm của em không hề ít hơn anh." Cô thút thít như sắp tan vỡ: "Em thích anh rất nhiều, rất nhiều, không hề thua kém tình cảm anh dành cho em."


 


Lục Trình An đưa tay lau nước mắt của cô, giọng xót xa: "Thì ra em lại thích anh đến vậy... Thích anh đến tận mười năm."


 


Mười năm.


 


Khoảng thời gian dài đằng đẵng.


 


Vậy mà bấy lâu nay, cả hai lại âm thầm, vô vọng mà yêu nhau như vậy.


 


Nhưng cô lại nghẹn ngào nói: "Thật không công bằng, trước khi gặp em, anh đã có biết bao nhiêu bạn gái, anh đã thích bao nhiêu người..."


 


Những uất ức chất chứa bao năm cuối cùng cũng bộc lộ ra trong khoảnh khắc này.


 


Cô khóc, nói: "Sao anh lại thích nhiều người như vậy, sao anh không thể đợi em, sao em lại gặp anh, sao em lại thích anh đến vậy chứ?"


 


Những bí mật chôn sâu trong lòng.


 


Những điều mà ngay cả trong đêm khuya, nghĩ đến thôi cũng không dám đối mặt.


 


Giờ đây lại tuôn ra như vỡ đê.


 


Biết rõ thích anh là như thiêu thân lao vào lửa nhưng em vẫn cứ liều mình lao tới.


 


Lục Trình An nói: "Không có, anh chưa từng thích người khác."


 


"Dối trá."


 


"Anh có lừa em bao giờ đâu nào?" Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô.


 


Trời quá lạnh.


 


Lục Trình An ôm cô thật chặt, khẽ nói: "Chúng ta vào trong xe trước được không?"


 


Triều Tịch gật đầu nhưng lại nhăn nhó: "Em đi không nổi nữa."


 


"Sao lại không đi nổi nữa?"


 


"Bàn chân em lạnh quá, em rét lắm, chân em sắp đóng băng rồi, cảm giác như bị cụt vì lạnh ấy hu hu hu…" Hôm nay dường như cô đã khóc cạn nước mắt, đây là lần đầu tiên Lục Trình An thấy cô như thế này. Anh bật cười đến rung cả người, rồi nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh cõng em qua đó được không?"


 


Nói xong, anh bế cô lên, đặt ngồi trên bậc đá cạnh bồn hoa.


Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Story Chương 57
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...