Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 56


Cuối cùng, tất nhiên là Lục Trình An đút từng thìa từng thìa cho cô ăn.


 


Chỉ có điều khẩu vị của Triều Tịch thật sự không được tốt lắm, cả bát cháo cũng chỉ ăn được một nửa, sau khi ăn xong, cả người cô mệt mỏi buồn ngủ, lại nằm xuống giường ngủ tiếp.


 


Bởi vì vậy cho nên ngày hôm sau cô thức dậy khá sớm.


 


Lúc trời còn tờ mờ sáng, cô đã tỉnh dậy rồi, thức dậy cũng không có việc gì làm, cô cầm điện thoại lên, thấy trong nhóm công việc có hàng trăm tin nhắn, cô lướt lên đầu tiên rồi bắt đầu đọc.


 


Có những cuộc thảo luận về công việc.


 


Các ca phẫu thuật gần đây ít hơn trước nhưng vẫn còn rất nhiều rắc rối.


 


Cũng có những cuộc thảo luận về cuộc sống.


 


Đa số là những chuyện mới mẻ hoặc dở hơi sau giờ tan làm.


 


Còn một tin nhắn mới nhất, được gửi lúc bốn giờ sáng hôm nay.


 


Gần đây có một lượng lớn bệnh nhân mắc bệnh cảm cúm, vì vậy bệnh viện sẽ tiến hành khử khuẩn toàn bệnh viện vào sáu giờ hàng ngày, các nhân viên y tế được yêu cầu đeo khẩu trang trong suốt ca làm việc, chú ý vệ sinh.


 


Do được gửi vào lúc sáng sớm nên không có ai trả lời.


 


Mà những tin nhắn kiểu này, từ trước đến giờ cũng không có ai trả lời.


 


Đọc xong tin nhắn, Triều Tịch lật người, bỗng cảm thấy eo mình bị siết chặt.


 


Cằm của Lục Trình An áp vào hõm cổ cô, dụi nhẹ, giọng anh vẫn còn ngái ngủ: "Mấy giờ rồi?"


 


"Hơn sáu giờ." Cô đáp: "Anh ngủ một chút nữa đi."


 


Lục Trình An nghiêng đầu, hôn nhẹ vào sau cổ cô, hơi thở nóng ấm phả vào người cô, anh trầm ngâm hỏi: "Sáng nay em muốn ăn gì?"


 


"Hoành thánh, bánh quẩy." Cô nói.


 


"Còn gì nữa không?"


 


Triều Tịch nghĩ một lát rồi đáp: "Lúc trước em ở Giang Nam có ăn một loại đậu hũ mặn, trong bát có hành, xì dầu và dầu mè. Một muỗng đậu hủ đổ vào bát, khuấy lên là có đậu hủ non, ăn với bánh quẩy rất ngon."


 


Lục Trình An cười: "Sao lại muốn ăn cái này?"


 


"Không biết."


 


"Anh biết một quán ăn sáng gần đây có bán loại đậu hủ nước mặn em muốn ăn, lát nữa anh sẽ dẫn em đi."


 


Sau khi ăn sáng xong, Lục Trình An lái xe đưa Triều Tịch về khu tập thể.


 


Trời đông tuyết rơi dày, tầm nhìn không tốt, nhìn xa chỉ thấy mù mịt, Lục Trình An lái xe rất chậm, Triều Tịch dựa vào cửa sổ xe nhìn ra cảnh vật bên ngoài vắng lặng.


 


Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Lục Trình An vang lên.


 


Là điện thoại của Thẩm Phóng.


 


Điện thoại kết nối Bluetooth, giọng Thẩm Phóng vang lên trong xe.


 


"Chừng nào anh đến vậy anh hai?"


 


Lục Trình An: "Đang trên đường rồi."


 


"Nửa tiếng trước anh cũng nói như vậy với em mà, em với anh cả, anh ba ở đây hết rồi, chỉ đợi anh thôi..." Thẩm Phóng chưa nói xong thì đã bị một giọng nữ cắt ngang: "Anh ba còn chưa đến mà."


 


Bên Thẩm Phóng im bặt.



 


Lục Trình An nhướng mày, giọng trầm xuống: "Thẩm Phóng?"


 


Thẩm Phóng hắng giọng một tiếng, giọng hơi nịnh nọt: "Ý em là, anh ba mãi mãi sống trong lòng em."


 


"…"


 


Phía trước đúng lúc là một ngã tư.


 


Mấy năm trước ở đây sửa đường, con đường trước đây đi thẳng là tới khu tập thể giờ đã bị đổi thành phải rẽ phải, Lục Trình An đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Phóng, cũng không nghĩ nhiều, cứ thế lái thẳng.


 


May mà Triều Tịch nhận ra điều gì đó sai sai, lên tiếng: "Quẹo phải."


 


Lúc nghe thấy cô nói, anh phản ứng gần như theo bản năng, mãi đến khi quẹo xong, anh mới nhận ra mình vừa lái sai đường. Nếu cứ đi thẳng như vậy thì phải hơn 1km nữa mới có chỗ quay đầu.


 


Nhưng chẳng mấy chốc, anh cũng nhận ra có điều gì không đúng.


 


Thẩm Phóng vẫn đang lải nhải nói cái gì đó, Lục Trình An cắt ngang không thương tiếc: "Có việc, lát gặp lại nói tiếp." Nói xong, anh cúp máy.


 


Triều Tịch ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy anh?"


 


Lục Trình An tập trung lái xe, mắt nhìn về phía trước nhưng từ góc nhìn của cô, vẫn có thể thấy sắc mặt anh có chút căng thẳng, lông mày nhíu lại, môi mím chặt.


 


Một lúc sau, anh đột nhiên nói: "Con đường này đã sửa rồi."


 


"Ơ?"


 


"Đã sửa từ năm năm trước, trước đây đi thẳng là về nhà, bây giờ không được nữa." Anh giảm tốc độ, quay đầu lại, ánh mắt có vẻ ngập ngừng.


 


Triều Tịch cũng không giấu giếm: "Em đã về rồi."


 


"Lúc nào?"


 


"Lúc bà nội bệnh." 


 


Quả đúng như vậy.


 


Khóe miệng Lục Trình An nhếch lên, cười nhạt đến mức lạnh lùng.


 


Triều Tịch cảm thấy anh có chút lạ, trong lòng cô xuất hiện một suy nghĩ vô cùng hoang đường, cô kiềm chế lại sự mong đợi và xao động trong đáy lòng, vừa cẩn thận lại hời hợt hỏi anh: "Lúc đó, chẳng lẽ anh đã gặp em sao?"


 


"Có thể nói là vậy." Anh đáp.


 


Trái tim Triều Tịch đập thình thịch: "Có thể nói là vậy là như nào?"


 


Ánh mắt Lục Trình An lộ ra mấy phần bất lực, giọng nói trầm thấp: "Anh đã đợi em ở bệnh viện."


 


Triều Tịch có chút kinh ngạc nhìn về phía anh.


 


"Anh luôn cảm thấy em sẽ về nhưng anh cả nói em không trả lời email của anh ấy, bảo anh đừng hy vọng. Anh cũng thật sự không hy vọng gì lớn, chỉ là cảm thấy, nếu cơ hội gặp em là một phần vạn, anh sẽ biến phần vạn đó thành một trăm phần trăm."


 


"… Nhưng lúc đó anh không gặp được em mà."


 


"Ừm, giờ thăm bệnh đã hết, cho nên anh cũng đi rồi. Nhưng lúc rời đi, anh thấy Quý Cảnh Phồn, Tiểu Ngũ nhà em ở bãi đỗ xe, cậu ấy bước xuống xe cùng với một người phụ nữ." Lục Trình An nói: "Anh nhìn thoáng qua, vẫn cảm giác người đó giống em."


 


Nói đến đây, anh bất chợt cười khẩy.


 


"Những năm qua, anh đã nhầm lẫn người khác là em vô số lần, lúc đó cứ nghĩ là mình hoa mắt nên cũng không để ý lắm."


 


Triều Tịch cảm thấy cổ họng mình căng thẳng, cô cầm chai nước lên định uống.


 


Cô mở nắp chai nhưng không thể mở được.



 


Trước mặt là cổng lớn, Lục Trình An nhẹ nhàng nhả chân ga, chân trái đạp nhẹ lên phanh, tốc độ xe từ từ giảm xuống, cuối cùng dừng lại bên lề đường.


 


Anh lấy chai nước trong tay Triều Tịch, hơi dùng sức mở nắp chai.


 


Hai tay anh đặt trên vô lăng, ngón tay nhẹ gõ lên đó, rồi anh chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm ấm, bình tĩnh lại ổn định: "Nhưng sau khi về anh suy nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng, tối hôm đó anh mơ thấy em."


 


"Mơ thấy em... Cái gì?" 


 


"Mơ thấy em chất vấn anh, tại sao không đi tìm em." Lục Trình An vẫn còn nhớ rõ giấc mơ ấy, mấy năm qua anh thường xuyên mơ thấy Triều Tịch nhưng phần lớn chỉ là những cảnh lúc hai người gặp lại, hoặc là những hình ảnh mà cô không rõ mặt. 


 


Nhưng giấc mơ lần này không giống vậy, nó rõ ràng đến mức anh thậm chí thấy màng mắt cô rách ra, những tia máu đỏ trong mắt rõ ràng, sau đó chúng rơi xuống.


 


Màu đỏ rõ ràng vô cùng chói mắt.


 


Triều Tịch khóc chất vấn anh: "Tại sao anh còn chưa đến tìm em, tại sao?"


 


Lục Trình An muốn nói với cô rằng suốt những năm qua anh luôn tìm cô, công việc của anh đặc biệt, mỗi năm chỉ có thể ra nước ngoài hai lần, những ngày nghỉ ít ỏi đó anh đã dành hết thời gian trên người cô.


 


Anh đã đến trường của cô nhưng không có kết quả.


 


Cô thỉnh thoảng cập nhật Instagram, Lục Trình An tra vị trí dưới mỗi bài đăng để tìm cô nhưng mỗi lần anh đến thì không được gặp, Instagram cô đã chuyển địa điểm.


 


Từ Châu Phi đến Châu Âu, những năm qua vì cô, anh đã đi rất nhiều nơi.


 


Thấy anh không nói gì, Triều Tịch chỉ tay về phía anh, giọng nói lạnh lùng: "Em không nên hi vọng gì vào anh."


 


Lục Trình An giật mình tỉnh dậy.


 


Lúc tỉnh dậy, lưng anh lạnh toát, anh sờ vào lên, chiếc áo ngủ đang mặt trên người đã ướt sũng.


 


Anh tự cười nhạo mình: "Sau khi anh tỉnh dậy thì gọi điện cho Tiểu Ngũ nhưng cậu ấy khăng khăng bảo anh nhìn nhầm, người đó không phải em."


 


"Anh không nhìn nhầm đâu."


 


Lục Trình An khẽ mỉm cười: "Ừ."


 


Không phải anh nhìn nhầm nhưng lúc này, việc bàn luận xem có nhìn nhầm hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa.


 


Lúc đó họ đã thật sự lỡ mất nhau.


 


Nhưng cuộc sống chính là thế, quanh đi quẩn lại, cuối cùng, em vẫn là định mệnh của anh.


 



 


Lục Trình An đưa Triều Tịch về nhà họ Quý rồi đến gặp Thẩm Phóng.


 


Anh đến muộn, Lương Diệc Phong và Quý Lạc Phủ đã có mặt, thấy anh đến, Quý Lạc Phủ ngạc nhiên: "Triều Tịch đâu?"


 


"Đưa cô ấy về nhà rồi." Lục Trình An cũng thắc mắc: "Sao anh lại ở đây?"


 


Quý Lạc Phủ vừa bất đắc dĩ lại đau đầu nhắm mắt lại.


 


Lục Trình An tò mò: "Sao thế?"


 


Thẩm Phóng ngồi bên cạnh cười hả hê: "Ông cụ nhà anh ấy từ hôm qua đã chuẩn bị chuyện Triều Tịch trở về rồi, cái cảnh đó, dùng từ lố lăng vẫn còn không đủ hình dung, phải dùng từ hoa lệ mới đúng. Cổng nhà treo hai chiếc đèn lồng đỏ, trong nhà cũng trang trí đỏ rực, cũng không biết từ đâu nghe nói còn chuẩn bị một cái chậu than, bảo là để xua đuổi xui xẻo, nếu không có anh cả ngăn lại, khả năng cao hôm nay Triều Tịch về chắc phải nhảy qua chậu than đó nữa."


 


Lục Trình An cũng đã nhìn thấy đèn lồng đỏ ở cổng chính rồi, dù sao cũng đang trong dịp Tết, lúc đó anh nghĩ có lẽ do ông cụ coi trọng ngày Tết nên mới treo đèn, không ngờ lại là vì lý do này.


 


"Không cần phải làm đến mức đó chứ?"


 


Thẩm Phóng càng cười lớn hơn: "Ông cụ yêu cầu mọi người đều phải mặc đồ đỏ mà anh cả chẳng có bộ đồ đỏ nào, cuối cùng bị ông cụ đuổi ra ngoài. Mà anh cả, đồ đỏ thì em không có nhưng có đồ lót đỏ anh cần không? Em có thể hữu nghị cho anh mượn một cái."



 


Quý Lạc Phủ lắc đầu: "Cậu im lặng một chút đi."


 


Bốn người ngồi trong phòng khách trò chuyện một lúc, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn.


 


Điện thoại Quý Lạc Phủ reo lên, sau khi nghe máy xong, anh ấy nhíu mày, có hơi mệt mỏi xoa xoa ấn đường.


 


Lục Trình An: "Sao thế?"


 


"Anh đi ăn trước, lát nữa quay lại."


 


Thẩm Phóng ngạc nhiên: "Không cần đồ đỏ à?"


 


Quý Lạc Phủ không chút cảm xúc quay đầu lại: "Cậu có thể câm miệng được không?"


 


"Không thể." Thẩm Phóng rất thành thật đề nghị: "Em thật sự có đồ lót đỏ đấy."


 


Quý Lạc Phủ nghiến răng: "Không! Cần!."


 


Nhà Thẩm Phóng chỉ cách nhà họ Quý một con đường.


 


Cơn tuyết này đã rơi suốt hơn hai tháng, tuyết trắng bao phủ cùng với gió lạnh, bức tường bao phủ một lớp tuyết dày. Quý Lạc Phủ đẩy cổng ra đúng lúc gặp Triều Tịch bước ra từ cửa.


 


Hai người nhìn nhau qua lớp tuyết trắng, sau đó mỉm cười.


 


Quý Lạc Phủ: "Sao em lại ra đây?"


 


Triều Tịch nhức đầu không thôi: "Mệt quá."


 


Hai người đứng bên cửa, đồng loạt đút tay vào túi, ánh mắt nhìn xa xăm và trống rỗng, chăm chú nhìn vào một điểm nào đó, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Chỉ một bức tường ngăn cách, mọi thứ bên trong ồn ào náo nhiệt, tiếng cười nói vang vọng; còn bên ngoài, hai người vẫn lặng im không nói gì.


 


Chỉ có tiếng tuyết rơi xào xạc bị gió lạnh thổi qua phát ra những âm thanh run rẩy.


 


Cảnh tượng này quá quen thuộc.


 


Trước kia mỗi dịp Tết đến, tất cả người nhà họ Quý đều tụ họp đến đây chúc Tết, trong nhà ồn ào quá, Triều Tịch không thích sự ầm ĩ đó, cho nên cô thường tìm cách rút lui khỏi đám đông. Cô vừa ở ngoài cửa chưa được bao lâu thì nghe tiếng mở cửa phía sau, không cần quay lại cũng biết đó là Quý Lạc Phủ.


 


Vào những lúc thế này, Quý Quân Lăng luôn tận dụng cơ hội thể hiện, từ trước đến giờ cô ta ngoan ngoãn, lại giỏi giao tiếp. Triều Tịch và Quý Lạc Phủ không giỏi giao tiếp với các bậc trưởng bối, cho nên mỗi khi đến lúc này, cả hai đều khó khăn phải mỉm cười đáp lại những người lớn, lúc thời gian gần hết, cả hai lại rút lui đi.


 


Sau khi hai người ra ngoài, cũng chẳng có gì để nói, chỉ trò chuyện một hai câu đơn giản: "Không ở lại một chút nữa à?"


 


"Phiền lắm."


 


Nói xong, cả hai chỉ nhìn tuyết rơi phủ đầy vườn, cho đến khi trong nhà vang lên tiếng gọi ăn cơm, họ mới mở cửa vào trong.


 


Hôm nay cũng như vậy.


 


Sau bữa cơm, Triều Tịch liếc nhìn Quý Lạc Phủ.


 


Quý Lạc Phủ hiểu ý nói: "Cháu dẫn Triều Tịch đi dạo một chút ạ."


 


Ông cụ Quý không hài lòng: "Tuyết rơi nặng hạt thế này đi đâu mà đi, hơn nữa Triều Tịch vừa mới về nhà, ông còn chưa nói chuyện với con bé đâu, cháu cứ lôi con bé ra ngoài làm gì?"


 


Quý Lạc Phủ: "Em ấy đã về rồi, ông còn lo hai người không có thời gian trò chuyện à?"


 


Triều Tịch cũng nói: "Đúng vậy, cháu về rồi mà."


 


Ông cụ Quý đảo mắt một vòng đầy ẩn ý, ý tứ sâu xa nói: "Lục Trình An cũng có ở đó à?"


 


Triều Tịch: "Vâng."


 


"Vậy thì đi đi." Ông ấy vung tay một cái, giọng điệu kéo dài: "Chắc mấy nữa là thằng bé đến dạm ngõ nhỉ? Chuyện của hai đứa cũng nên được định đoạt rồi."



 


Triều Tịch chỉ giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, không nói đồng ý, cũng không nói không.


 


Thật ra ông cụ Quý không mấy thích những đứa nhỏ có tính cách như vậy nhưng đối diện với Triều Tịch, ông ấy cũng không thể thúc giục gì thêm, chỉ đành vỗ nhẹ vào tay cô, cảm thán từ tận đáy lòng: "Ông nội cũng không đòi hỏi gì ở cháu, chỉ mong mọi điều đều thuận lợi với cháu là tốt rồi."


 


"Sẽ ổn cả mà." Cô đáp.


 


Lúc Triều Tịch và Quý Lạc Phủ đến nhà Thẩm Phóng, họ bất ngờ phát hiện Lục Trình An không có ở đó.


 


Triều Tịch định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Trình An nhưng lại bị Thẩm Phóng ngăn lại: "Anh hai không có về nhà, anh ấy nói là ra ngoài mua kẹo hồ lô gì đó, xem đồng hồ thì chắc cũng sắp về rồi."


 


"Kẹo hồ lô á?" Triều Tịch bất ngờ ngẩng đầu lên.


 


Thẩm Phóng: "Chẳng phải mua cho cô à?"


 


Vừa dứt lời, Lục Trình An đã về đến nơi.


 


Triều Tịch còn đứng ở cửa ra vào, lúc cửa vừa mở, gió tuyết bên ngoài ùa vào, Lục Trình An nhanh chóng đóng cửa lại. Anh vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh nhìn của Triều Tịch.


 


Ánh mắt của cô thoáng có mấy phần ngơ ngác.


 


Lục Trình An cởi chiếc áo dính đầy gió tuyết, trong lúc treo áo lên, anh nói: "Đang ngẩn ngơ gì thế?"


 


Triều Tịch lấy lại tinh thần.


 


Lúc anh cởi áo thì lấy ra hai xiên kẹo hồ lô từ trong túi, lúc này đưa một xiên cho Thẩm Phóng: "Này, mang lên lầu cho cô vợ nhỏ của cậu ăn đi."


 


Thẩm Phóng cười hì hì nhận lấy: "Cảm ơn anh hai he."


 


Xiên còn lại, anh đưa cho Triều Tịch.


 


Triều Tịch cúi đầu, nhìn chằm chằm xiên kẹo hồ lô anh đang cầm trong tay, tay anh còn bị đông cứng đến đỏ ửng.


 


Cô không đưa tay ra: "Anh mua thứ này làm gì?"


 


"Không muốn?" Anh tiến một bước tới trước, bất chợt nửa thân trên cúi thấp, đầu ghé sát vào mặt Triều Tịch, hơi ngửa mặt lên nhìn cô, sau đó đưa tay nhéo nhẹ cằm cô.


 


Triều Tịch nhỏ giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"


 


Lục Trình An bật cười, đôi mắt đào hoa của anh trông sâu thẳm lại quyến rũ, đuôi mắt cong lên một đường mê hoặc lòng người, yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói trầm thấp vang lên: "Anh cũng muốn em nhớ đến anh cả đời."


 


Triều Tịch khẽ ngẩn ra.


 


Chẳng mấy chốc, cô đã nhớ lại cô từng nói với Lục Trình An rằng Quý Quân Lăng cũng từng rất tốt với cô, từng đưa cô đi dạo khắp nơi để mua kẹo hồ lô. Dù sau này mọi chuyện tồi tệ đến đâu, cô vẫn luôn nhớ đến xiên kẹo của Quý Quân Lăng đã từng dành cho mình.


 


Đó không phải là sự yếu đuối, bởi vì khi nhớ về quá khứ, người ta luôn nghĩ đến hai phần, sự ngọt ngào như đường và nỗi đau như mũi kim đâm vào tim.


 


"Từ giờ trở đi, lúc nhắc đến kẹo hồ lô, đừng nhớ đến những người không liên quan nữa." Ánh mắt Lục Trình An nóng bỏng lại tràn đầy mãnh liệt, khát khao và sự chiếm hữu trong mắt anh hiện rõ, giọng anh nhẹ nhàng nhưng từng lời lại rất kiên quyết.


 


"Chỉ nghĩ đến anh thôi."


 


"Cả đời chỉ được phép nhớ đến anh."


 


Triều Tịch cầm lấy xiên kẹo hồ lô, cô chớp mắt nói: "Cả đời này, em sẽ luôn nhớ đến anh." Ngừng vài giây, cô lại bổ sung: "Còn anh nữa, cả đời này không được phép quên em đâu đấy."


 


Đuôi mắt Lục Trình An hơi nhướng lên: "Bá đạo thế á?"


 


Triều Tịch cũng mỉm cười: "Đúng vậy, em cứ bá đạo như thế đấy."


 


"Được, bá đạo một chút cũng tốt." Lục Trình An xoa đầu cô, hờ hững nói: "Nếu em còn bá đạo thêm chút nữa, nói không chừng anh sẽ gọi em một tiếng chị ơi chị à, để anh trai trải nghiệm thử cảm giác tình yêu chị em như nào."


 


Triều Tịch: "…"


Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Story Chương 56
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...