Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 54
Hôm nay là một ngày đông bình thường.
Bầu trời u ám, mây xám bao trùm, khiến không khí làm cho người ta trở nên ngột ngạt. Trên sân thượng không có vật gì cản trở, gió mạnh cuốn theo những hạt mưa lất phất, qua lớp màn mưa mờ ảo, ngay cả những tòa nhà cao gần đó cũng trông như mấy phần xa vời.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Triều Tịch quay lại.
Lương Diệc Phong vừa leo qua lan can, trên tay cầm hai ly cà phê.
Bắt gặp ánh mắt cô, anh ấy giơ nâng ly cà phê trong tay lên: "Uống một ly không?"
Triều Tịch hơi nhếch môi nhưng trong mắt không có một chút ý cười nào.
Có một cái xà gần bức tường rộng khoảng một mét, hai người đứng dựa vào tường.
Lương Diệc Phong: "Tôi cứ tưởng cô khóc chứ."
"..." Triều Tịch không nói gì.
Im lặng vài giây.
Triều Tịch hỏi anh: "Cô bé Trần Oánh ấy…Như nào rồi?"
"Cô bé nào?"
"Cô bé ôm tôi khóc ấy."
"Không biết." Lương Diệc Phong nói giọng lạnh lùng: "Ít quan tâm đến mấy người không liên quan lại đi."
Triều Tịch chỉ cười nhẹ.
Thái độ của họ đối với Y học quá khác nhau, cũng không cần phải tranh luận, chỉ cần tôn trọng quan điểm của nhau là được, không cần phải tranh cãi đến cùng.
Triều Tịch: "Tôi cứ nghĩ anh lên đây để an ủi tôi cơ."
"Đừng nghĩ nhiều." Lương Diệc Phong lạnh lùng liếc cô một cái: "Cô cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
Triều Tịch: "..."
Im lặng một lúc, tiếng bước chân vang lên trong cầu thang, bước đi vội vã, âm thanh nặng nề vọng lại trong không gian.
Lương Diệc Phong liếc qua trong cầu thang, chân nhón lên, lưng thẳng tắp dựa vào tường, ném lại một câu: "Người phụ nữ của ai thì của người đó chịu trách nhiệm đi." Anh ấy nói rồi quay người bỏ đi.
Triều Tịch nghiêng đầu.
Cô nhìn thấy Lục Trình An bước ra từ cầu thang, anh vỗ vai Lương Diệc Phong: "Cảm ơn."
Lương Diệc Phong khó chịu tránh tay Lục Trình An: "Đừng làm tôi mắc ói."
Lục Trình An chỉ biết cười khổ.
Anh bước đến bên Triều Tịch, thở hổn hển đổ mồ hôi: "Xin lỗi nhé, anh đến muộn."
Rõ ràng là tháng mười hai nhưng cả người anh ướt đẫm, lúc nói chuyện lồng ngực phập phồng, mồ hôi trên mặt tuôn ra như suối, viết đầy đầy sự lo lắng và sợ hãi ở trên mặt.
Triều Tịch cười: "Tan ca là anh đến đây luôn à?"
"Ừ."
"Nhanh thế sao? Anh đạp ga hết cỡ à?"
Cô còn có tâm trạng để quan tâm chuyện này.
Lục Trình An cố gắng bình tĩnh lại nói: "Không có, anh kiểm soát tốc độ đến đây."
"Vậy thì tốt." Triều Tịch nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm, trong ánh mắt như có màn mưa sương mờ ảo, cảm xúc nhẹ nhàng, khó mà nhìn rõ.
Cô cười nhẹ: "Có phải anh nhìn thấy em quá yếu đuối không?"
"Không có."
"Vậy sao anh lại để Lương Diệc Phong lên an ủi em?"
"Cậu ấy an ủi em à?"
"... Không có."
Không chỉ không an ủi, thậm chí còn lạnh lùng ném lại một câu "cô chẳng liên quan gì đến tôi", vô tình lạnh lùng.
Triều Tịch bỗng xoay người, đặt ly cà phê vào tay Lục Trình An.
Lục Trình An cười nhẹ: "Không uống nữa à?"
Cô lắc đầu, sau đó kéo tay kia của anh rồi lao nhẹ về phía trước, ngay cả những hạt mưa cũng không làm lay động, cô đã ngã vào lòng anh.
Áo khoác anh hơi ẩm ướt, mang theo chút lạnh lẽo.
Triều Tịch khẽ vén áo anh, anh không sợ lạnh, dự báo thời tiết nói hôm nay nhiệt độ thấp nhất có thể xuống dưới âm năm độ, sáng sớm cô còn mơ màng nghe thấy tiếng anh thức dậy, dặn anh mặc thêm áo. Nhưng lúc cô vòng tay ôm anh, lòng bàn tay cô chỉ cách da thịt anh một lớp áo sơ mi mỏng.
Nhưng Triều Tịch lại cảm nhận được sức nóng từ cơ thể anh liên tục truyền vào mình.
Cái ôm không có dấu hiệu báo trước, Lục Trình An chỉ mất một giây để phản ứng lại.
Anh thuận thế đặt tay còn lại không cầm gì ôm lấy eo cô, cúi đầu, dùng cằm chạm vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp, có chút vui vẻ: "Sao thế?"
Triều Tịch vùi mặt vào lồng ngực anh: "Nhớ lần đầu em mổ chính, dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không cứu được bệnh nhân đó."
"Lúc đó em thật sự bị sốc, ra khỏi phòng mổ, thầy hướng dẫn của em... ông ấy là người rất kiên nhẫn, sợ em bị ám ảnh, bèn dẫn em đến một nhà hàng Trung Quốc trò chuyện hơn hai tiếng."
"Thầy hướng dẫn của em rất tốt."
Gió rít mạnh, Triều Tịch cuộn mình trong vòng tay anh rồi nói tiếp: "Sau này em mới biết, thật ra ông ấy muốn ăn đồ trong nhà hàng đó lâu rồi, bữa ăn đó tốn của em hơn hai trăm bảng Anh."
Lục Trình An không nhịn được cười.
Triều Tịch nói: "Thật ra em cũng biết, nghề bác sĩ này là như vậy, phải đối mặt với vô số sự sống cái chết, chỉ là lúc đó em không ngờ nó lại đến nhanh như vậy."
Giọng cô chùng xuống: "Bệnh nhân qua đời hôm nay ý, cô bé tên là Trần Trừng, là một bé gái rất dễ thương, bé ấy có một chị gái, mỗi lần gặp em đều gọi em là chị bác sĩ."
"Người ôm em khóc là cô bé đó?"
"Ừm." Triều Tịch cúi đầu: "Cô bé là một người chị rất tốt, em đã cho cô bé một viên kẹo, cô bé nói sẽ để dành cho em gái, chờ đến khi Trần Trừng phẫu thuật xong sẽ cho em ấy."
Cuối cùng Lục Trình An cũng hiểu lý do tại sao lúc đó cô lại xúc động.
Cô cũng từng có một người chị rất tốt với mình nhưng tiếc là thời gian đã thay đổi, người chị yêu thương cô nhất mãi mãi chỉ còn lại trong ký ức.
Triều Tịch hít một hơi.
Không khí lạnh xộc vào cổ họng, khiến cho cơ thể rùng mình một lần.
Cô nói: "Thật ra em cũng không cao thượng như vậy, không tốt bụng như vậy, em cũng từng ghét cô ta."
Trong một khoảng thời gian dài, Triều Tịch từng ghét Quý Quân Lăng. Rõ ràng nhà họ Quý đối xử với Quý Quân Lăng không tệ, tại sao cô ta lại đòi hỏi nhiều như vậy? Tại sao cô ta không thể bớt ích kỷ một chút, coi bà nội như bà nội ruột của mình?
Lục Trình An vừa định mở miệng phản bác nhưng lại bị cô giữ lại, ngón tay cô chạm lên môi anh.
Triều Tịch ngẩng đầu nhìn anh: "Sau này em cũng nghĩ thông rồi, thật ra giữa em và cô ta, những gì chúng em muốn bảo vệ là khác nhau, cô ta muốn tiền, địa vị, còn em lại chỉ muốn bảo vệ gia đình em."
Có rất nhiều thứ trên đời không thể phân biệt đúng sai, như cái tốt cái xấu vậy.
Giữa Triều Tịch và Quý Quân Lăng chỉ là một sự trao đổi, Quý Quân Lăng chọn danh tiếng hư ảo, còn Triều Tịch lại chọn bảo vệ gia đình mình.
Giữa Triều Tịch và Quý Quân Lăng.
Không có ai đúng ai sai.
Nhưng ít nhất Triều Tịch không phụ lòng bất kỳ ai, cũng không có hổ thẹn với bất kỳ người nào, không có cảm giác sợ hãi khi tỉnh dậy vào nửa đêm, cô sống thẳng thắn lại trong sáng, trong cuộc đời cô luôn có ánh sáng để theo.
Còn Quý Quân Lăng,
Cô ta đã từng có trong tay những quân bài tốt nhất, cuộc sống từng được ánh sáng chiếu rọi nhưng chính cô ta đã tự tay ngắt ánh sáng đó đi. Cô ta cố gắng trở thành ánh sáng của chính mình nhưng ánh sáng đó lúc nào cũng đầy bụi bặm, lẫn trong tro tàn. Cô ta luôn bật tỉnh vào ban đêm vì nghĩ có một bàn tay vô hình siết cổ mình. Sau đó cô ta mới hiểu, cái ánh sáng mà cô ta tưởng là của riêng mình, thật ra là cướp từ trong tay của người khác.
Đi ngược lại đạo đức.
Nó không thuộc về cô ta, mà cũng không đáng thuộc về cô ta.
Dù cả đời này cô ta có lòng tốt hay làm lại, vẫn mang trong mình sự ích kỷ và d*c v*ng hèn hạ.
Cho nên Triều Tịch có thể thẳng thắn nói về Quý Quân Lăng, còn Quý Quân Lăng thì không. Bởi vì Triều Tịch chưa bao giờ làm gì sai với Quý Quân Lăng, cô luôn sống thẳng thắn, cả đời luôn có ánh sáng.
Vì vậy khi đối diện với kết cục của Quý Quân Lăng, Triều Tịch không có chút cảm thông nào.
Đúng và sai không có một chuẩn mực phân biệt rõ ràng.
Nhưng Quý Quân Lăng đã phản bội nhà họ Quý.
Cô ta xứng đáng với kết cục như vậy, cô ta cũng không xứng đáng nhận được sự cảm thông và thương hại từ Triều Tịch.
Lục Trình An: "Em làm đúng rồi."
"Ừ."
Triều Tịch dựa vào lòng anh, một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Lục Trình An ơi."
"Anh đây."
"Em muốn về nhà quá..." Cô ôm anh chặt hơn, giống như muốn khảm mình vào lồng ngực của anh, giọng nói rất nhẹ nhưng đầy sự mềm mại cảm động: "Em thật sự muốn về nhà."
Lục Trình An nhẹ nhàng đưa tay nắm cằm cô, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Sau đó lùi lại, ánh mắt anh mở rộng cười nhẹ: "Chừng nào thì em nghỉ, anh sẽ đưa em về nhà."
"Sao anh lại muốn đưa em về nhà?" Triều Tịch nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: "Nhà em là nhà em, nhà anh là nhà anh, anh phân biệt rõ đi."
Lục Trình An hơi dùng sức vuốt cằm cô.
Đột nhiên.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên một đường cong, đôi mắt như hoa đào lộ ra nụ cười lả lướt, bầu trời tối mịt nhưng trong mắt anh dường như chứa đựng cảnh xuân, vừa ấm áp vừa đầy tình cảm, giọng nói anh lười biếng, chậm rãi nói: "Có phải em đang dùng phép tu từ ẩn dụ rằng anh mau mau cưới em về đúng không?"
"..."
"Không phải sao?" Lục Trình An gật đầu, chợt nhận ra: "Hay là em muốn anh đến ở rể?"
Triều Tịch không thể nhịn được cười.
Vừa dứt lời, sắc mặt Lục Trình An đã thay đổi.
Dưới đáy lòng Triều Tịch thầm kêu không ổn.
Quả nhiên.
Lục Trình An cười càng thêm phóng khoáng, đôi mắt như hoa đào sâu thẳm lại quyến rũ, anh tiến lại gần cô hơn, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô lúc nói chuyện, khiến cô cảm thấy có hơi ngứa ngáy.
Anh nói: "Em đang cầu hôn anh đấy à?"
Triều Tịch không thể tin nổi mà nhìn anh, cô thật sự không thể tin được, tại sao anh có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy khi đang mặc bộ đồng phục nghiêm túc như thế này?
Cô nhìn anh.
Màn đêm u ám, anh chìm trong mưa đêm. Làn da anh vốn dĩ có màu nâu rám nắng khi ở nước ngoài nhưng khi cô về nước gặp anh, làn da anh đã trở nên sáng hơn, dưỡng một thời gian, cộng với màn mưa đêm tí tách hiện tại, làn da anh trông như tái nhợt của một loại bệnh nào đó. Nhưng môi anh lại đỏ tươi, nụ cười trên môi tràn đầy sự ngông cuồng, mắt anh hơi xếch lên, toát ra một vẻ quyến rũ khó tả.
Giống như loài yêu quái đến để đoạt lấy trái tim cô, để lấy đi mạng sống của cô.
Triều Tịch khó khăn lắm mới rút lại lý trí, rời khỏi vòng tay anh.
Lục Trình An theo sát sau cô, bước xuống cầu thang một cách chậm rãi.
Anh đút tay vào túi, giọng nói lười biếng, đầy vẻ nghịch ngợm: "Bị anh đoán trúng rồi phải không?"
"..."
"Da mặt em mỏng như vậy thì khi nào thế?"
"..."
"Lúc luôn mồm gọi anh là anh ơi anh à, em vui vẻ lắm cơ mà?"
Triều Tịch không thể chịu nổi nữa, nghiêm túc chỉnh lại: "Em gọi anh ơi anh à lúc nào mà vui vẻ chứ?"
Lục Trình An thản nhiên đáp: "Tối qua đó."
Anh chậm rãi bổ sung thêm, giọng điệu mập mờ: "Em cầu xin anh, nói gì mà anh ơi đừng mà, anh à em khó chịu lắm, anh ơi em..." Nói đến nửa chừng, Triều Tịch đột nhiên quay người, dùng một bước dài bằng ba bước tới trước mặt anh, bịt miệng anh lại.
Cô chưa bao giờ thấy mình sụp đổ như thế này, nén giọng nói với anh: "Lục Trình An!"
Lục Trình An bị cô che miệng, phát ra tiếng "ư ư ư" không rõ.
Triều Tịch cảnh cáo anh: "Không được nói những lời đó nữa."
Lục Trình An cười gật đầu.
Lúc này Triều Tịch mới buông tay ra.
Cô quay người muốn xuống cầu thang nhưng vừa bước đi, cô lại nghe thấy giọng anh đầy vui vẻ ở phía sau, chậm rãi nói: "Vậy rốt cuộc em định cầu hôn anh lúc nào để anh chuẩn bị cho tốt."
Triều Tịch suýt nữa thì vấp ngã.
Mắt thấy mình sắp rơi xuống cầu thang, cô theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đón cơn đau sẽ đến. Ai ngờ bỗng nhiên cảm thấy eo mình bị siết chặt, cô bị ai đó kéo lại, vì quán tính mà ngã ngửa ra phía sau.
Cô ngã vào trong vòng tay của Lục Trình An.
Cô mở mắt ra.
Nhìn thấy anh nhếch lông mày lên, đôi mắt ánh lên nụ cười, giọng nói không nhanh không chậm: "Muốn anh ôm em thì cứ nói thẳng ra, có phải anh không cho ôm đâu, vừa nãy còn ôm anh lâu ơi là lâu…"
Anh ngừng lại vài giây, giọng nói đầy vẻ mập mờ quyến rũ, kéo dài: "...Sờ cơ ngực của anh cơ mà."
Triều Tịch: "..."
…
Nhưng suốt cả tháng mười hai, Triều Tịch vô cùng bận rộn.
Vào tối ngày ba mốt, Lục Trình An đến đón Triều Tịch tan làm về nhà, cô ngồi trên xe nhìn lại lịch trực của mình trong tháng này, đếm qua thì chỉ có ba ngày nghỉ cả ngày.
Dĩ nhiên, cô cũng không có thời gian để về thăm nhà.
Mặc dù vậy, nhà họ Quý vẫn gọi điện rất nhiều, trong đó nhiều nhất là ông cụ Quý, gần như ngày nào cũng gọi một lần, ông cụ canh thời gian rất chuẩn, thường chọn giờ ăn để gọi cho cô, sợ làm phiền cô trong công việc.
Tuy nhiên nghề bác sĩ quả thật quá bận, nhất là khoa Ngoại thần kinh, một ca phẫu thuật bình thường cũng mất đến sáu bảy tiếng đồng hồ, nhiều khi điện thoại cũng không ai nghe.
Mỗi lần Triều Tịch đều sẽ gọi lại, ông cụ vẫn nói chuyện với cô một cách khỏe mạnh và vui vẻ.
Nhưng có một lần, người chăm sóc ông cụ nghe điện thoại, giọng nói của rất nhẹ, cẩn thận nói: "Ông cụ biết cô sẽ gọi lại nên lần nào cũng đợi, có khi đợi đến hai ba giờ đồng hồ, nhưng hôm nay ông cụ thật sự mệt quá nên đã ngủ rồi, tôi cũng không dám đánh thức ông ấy."
Lúc đó Triều Tịch vừa xong một ca phẫu thuật, ca phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng, mồ hôi đầm đìa, người mệt mỏi đến mức kiệt sức, bụng đói cồn cào, cô ngồi trên bậc thềm của hành lang thoát hiểm.
Nghe thấy những lời đó, tâm trạng của cô dâng trào như sóng biển mạnh mẽ.
Lần nào ông cụ đều tỏ ra rất khoẻ mạnh, khiến cô quên mất, ông cụ đang ở tuổi tám mươi rồi, từ trước đến giờ ông ấy luôn ngủ sớm, chưa đến tám giờ đã đi ngủ nhưng nhiều lần cô gọi điện qua thì đều là chín giờ tối.
Trước khi cúp máy, cô nói với dì giúp việc: "Cô nói với ông nội, chủ nhật tuần sau tôi sẽ về nhà, về nhà... Làm một người cháu ngoan của ông."
Chủ nhật tuần sau là sau hai ngày nữa.
Triều Tịch vào tháng mười hai đã đổi ca với một bác sĩ khác trong khoa, mặc dù chỉ có hai ngày nghỉ nhưng cô vốn đã ít thời gian nghỉ, cộng thêm những ca phẫu thuật đột xuất, cô thường xuyên bị đánh thức giữa đêm khuya, thậm chí có lần...
Cô và Lục Trình An chuẩn bị đi xem phim, ai ngờ vừa đến rạp thì nhận được điện thoại của bệnh viện.
Cuộc hẹn hò cứ thế đã bị huỷ.
Cũng chính vì lý do điều chỉnh lịch nghỉ, cô sẽ nghỉ liên tiếp ba ngày từ ngày mai.
Lục Trình An trong những ngày nghỉ lễ này đương nhiên không phải làm thêm giờ.
Cho nên hai người quyết định ngày mai sẽ đi xem phim.
Triều Tịch đặt vé, hỏi anh: "Anh thích ngồi ở hàng ghế nào?"
Góc nghiêng của Lục Trình An tinh tế sắc sảo, nét mặt có mấy phần lơ đãng: "Hàng cuối cùng."
Triều Tịch chọn vé ở hàng cuối cùng, thuận miệng hỏi: "Nhưng em nghe nói hàng thứ sáu và thứ bảy là góc nhìn tốt nhất để xem phim."
Ánh sáng từ đèn neon ngoài đường sáng tối luân phiên chiếu vào mặt anh.
Lục Trình An vịn vào vô lăng, từ góc nhìn của cô, đuối mắt anh hơi xếch lên, trong ánh sáng đan xen, đường nét gương mặt anh hiện lên vẻ mềm mại, nụ cười anh có chút mập mờ.
"Hàng cuối cùng mới tốt."
Màn hình điện thoại chuyển sang trang thanh toán, Triều Tịch chuẩn bị thanh toán thì hỏi: "Hàng cuối cùng có gì tốt?"
Anh cố ý hạ thấp giọng, giọng điệu mập mờ lưu luyến, chậm rãi nói: "Phù hợp để hôn nhau."
Triều Tịch: "..."
Trang thanh toán chuyển tiếp, Triều Tịch nhấn vào góc trên bên phải để thoát.
Cô không biểu lộ cảm xúc trở lại trang chọn ghế, sau đó chọn vị trí chính giữa ở hàng thứ sáu, và một vị trí chính giữa ở hàng thứ bảy.
Hai vị trí tuyệt vời nhất trong rạp cho việc xem phim.
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 54
10.0/10 từ 45 lượt.
