Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 53
Quý Quân Lăng nhìn người đàn ông trước mặt.
Mấy năm qua, anh đã hoàn toàn bỏ đi cái thói ăn chơi phong lưu của mình, thay vào đó là một sự kiềm chế nội tâm đầy kín đáo. Dù vậy, nếu ai đó cần anh giúp đỡ, anh cũng sẽ sẵn lòng ra tay trợ giúp.
Cô ta đã quen với hình ảnh anh đa tình dịu dàng, cứ tưởng anh sẽ luôn như thế.
Thật không ngờ, người đa tình lại là người vô tình nhất.
Im lặng một lúc lâu, Quý Quân Lăng cười nhạt, nói: "Năm đó khi Triều Tịch rời khỏi nhà họ Quý, nhà họ Quý đã mua xe mua nhà cho cô ta. Khi cô ta muốn đi ra nước ngoài, ba mẹ đã chuẩn bị đàng hoàng mọi thủ tục cho cô ta, thậm chí hàng tháng còn gửi cho cô ta một khoản tiền."
"Đừng lấy cô ấy ra so với cô." Lục Trình An lạnh lùng nói: "Cô không xứng."
Quý Quân Lăng nhìn anh, nghe câu này xong đột nhiên nở một nụ cười.
Giọng nói của cô ta nhẹ tênh, cũng không phản bác lại: "Đúng vậy, tôi không xứng."
Kể từ sự kiện đó cho đến khi quyết định rời đi, gần hai tháng đã trôi qua, đó là quãng thời gian u ám nhất trong cuộc đời cô ta. Bị vô số người đả kích, chửi rủa, sỉ nhục, lăng mạ, những thứ trước kia cô ta từng tự hào lại trở thành trò cười cho mọi người, cuộc đời cô ta đã chìm trong bóng tối.
Cô ta không thể đứng thẳng lưng nữa.
Cô ta quay đầu, ánh mắt rơi xuống tòa nhà bệnh viện cao vút lên tận mây cách đây không xa, trong ánh mắt có một sự trống vắng vô cùng xa xăm.
Trong những năm qua, cô ta có rất nhiều bạn bè nhưng phần lớn đều chỉ là những người bạn xã giao, chưa có ai thật sự chạm được đến trái tim cô ta. Cô ta đã sống trong sự cô độc quá lâu, giờ phút này cô ta thấy mình sao mà mệt mỏi quá, đột nhiên cô ta muốn có một sự đồng cảm chân thật.
Cô ta chậm rãi mở miệng, nói với Lục Trình An, người chưa từng có chút giao tình nào với cô ta, những lời từ tận đáy lòng...
Lúc cô ta được đưa về nhà họ Quý chỉ mới hai tuổi, cuộc sống ở cô nhi viện khiến cô ta phải hiểu chuyện sớm, trưởng thành sớm. Cô ta hiểu rõ mình phải cố gắng, hiểu rõ cuộc sống hiện tại của mình không dễ dàng gì, hiểu rằng mình thật may mắn mới được nhà họ Quý chọn, hơn nữa ba mẹ nuôi luôn coi cô ta như con ruột.
Cô ta rất trân trọng những gì mình có.
Sau đó Triều Tịch ra đời, Quý Quân Lăng thật lòng yêu thương chăm sóc Triều Tịch như em gái ruột của mình. Quý Quân Lăng lớn hơn Triều Tịch ba tuổi, khi còn đi học, cô ta từng được thầy cô hỏi rằng ai là người cô ta yêu thương nhất trong gia đình, cô ta đã trả lời em thích em gái của em nhất.
Em không thích ba mẹ à?
Cũng thích nhưng em thích nhất vẫn là em gái của em ạ.
Tại sao vậy?
Vì em gái của em là món quà mà ông trời ban tặng cho em.
Cho nên cô ta sẽ dẫn cô bé vướng víu Triều Tịch long nhong khắp trong khu tập thể, dẫn Triều Tịch đi ăn những món ngon, sau đó giúp Triều Tịch lau miệng nhưng vẫn chiều chuộng nói rằng: "Em đúng là bé mèo con."
Vì thế khi bị bắt cóc, cô ta và Triều Tịch bị bọn bắt cóc nắm chặt tay, lúc bọn chúng chĩa súng vào Triều Tịch, Quý Quân Lăng quên mình lao vào đỡ cho Triều Tịch phát súng đó mà không hề nao núng.
Nhưng vì sao mọi thứ lại thay đổi chứ?
Có lẽ là sau vụ bắt cóc đó.
Rõ ràng người bị thương nặng lúc đó là cô ta, Văn Tình ôm cô ta, bà ấy nhỏ giọng an ủi: "A Lăng đừng sợ nhé, có mẹ ở đây, con nhất định sẽ không sao."
Quý Quân Lăng cứ tưởng đó là tình yêu của mẹ.
Nhưng khi được đưa lên xe cấp cứu đến bệnh viện, trong lúc Quý Quân Lăng mơ màng đã nhìn thấy Văn Tình ôm Triều Tịch không một vết thương, nước mắt tuôn rơi, giọng bà ấy nghẹn ngào: "May quá, may sao Triều Tịch của me không sao."
Nhìn xem, con người lúc nào cũng vậy.
Ngoài miệng thì nói là không để ý nhưng trong lòng lại phân biệt rất rõ ràng.
Sau đó Quý Quân Lăng trải qua rất nhiều chuyện, cô ta nghĩ rằng tình thân hay tình yêu cũng chẳng quan trọng gì. Từ khi sinh ra, cô ta đã bị ba mẹ ruột bỏ rơi, ông trời đã định sẵn cuộc đời cô ta sẽ không thể mong đợi vào tình cảm.
Không có tình cảm thì có tiền cũng được.
Cho nên cô ta dần trở thành người như bây giờ.
Sau khi kể lại, ánh mắt Quý Quân Lăng trở nên trống rỗng, trong mắt đầy sự cay đắng: "Anh cho là tôi muốn sống như thế này sao Lục Trình An?"
Lục Trình An: "Đó là sự lựa chọn của cô, không liên quan gì đến người khác."
"Đúng vậy, đó là sự lựa chọn của tôi nhưng nếu có một lựa chọn tốt hơn, anh nghĩ tôi sẽ không chọn sao? Tôi chỉ bị ép vào đường cùng thôi." Quý Quân Lăng mắt đỏ hoe: "Nhà họ Quý lúc đó chỉ còn một con đường cho tôi thôi."
Lục Trình An nhìn người phụ nữ trước mặt.
Bình tĩnh mà xem xét, những chuyện cô ta kể lúc nãy rất cảm động, cộng thêm dáng vẻ sắp rơi nước mắt, thật sự rất dễ khiến người khác mềm lòng.
Nhưng Lục Trình An là kiểu người thật sự chỉ có một, anh chỉ dành phần tình cảm này cho Triều Tịch.
Lúc đối mặt với những người khác, anh đối xử có thật lòng hay không còn không rõ, huống chi là sự đồng cảm thật sự.
Những người sống dựa vào người khác rất giỏi diễn kịch.
Cho dù cô ta đã đến đường cùng, nhưng vẫn cố tìm cơ hội để dùng cái gọi là "tình cảm chân thành" của quá khứ để khiến anh mềm lòng. Cô ta luôn miệng nói là tình cảm chân thành nhưng lột bỏ lớp vỏ ngoài này vẫn chỉ là bộ mặt tham lam, xấu xí.
"Cô sẵn sàng hiến tủy, nhà họ Quý sẽ cảm kích cô cả đời." Lục Trình An không kiên nhẫn nữa, ngón tay anh khẽ gõ lên mặt bàn: "Vé máy bay đến thành phố Lăng đây, đến trưa mai sẽ có người đưa cô ra sân bay."
Mặc dù mọi người đều nói, Quý Quân Lăng rời khỏi nhà họ Quý, hơn nữa còn là cô ta chủ động rời đi, điều này không sai, đúng là cô ta chủ động rời đi. Cô ta không còn tư cách ở lại nhà họ Quý nữa, tiếp tục ở lại chỉ làm khổ mình dài dài mà thôi.
Cô ta rời khỏi nhà họ Quý là đi ra nước ngoài.
Thật ra lời này cũng chỉ là nhà họ Quý cho cô ta chút thể diện cuối cùng.
Thực chất, Lục Trình An đã sắp xếp cho cô ta đến Lăng Nguyên.
Thành phố Lăng và Nam Kinh cách nhau trời nam biển bắc.
Hơn nữa, thành phố Lăng này chỉ là một thành phố hạng tư.
Nhưng mấy năm nay Quý Quân Lăng nhờ nhà họ Quý đã tích lũy được không ít tiền, cô ta có đủ tiền để sống một cách thoải mái ở một nơi xa lạ, thậm chí có thể nở mày nở mặt sống hết đời ở thành phố nhỏ lạc hậu đó.
Quý Quân Lăng nhìn Lục Trình An, bỗng bật cười: "Các người luôn nói tôi ích kỷ, là con người tâm cơ, khen ngợi Triều Tịch hiền lành lại rộng lượng nhưng trong mắt của tôi, cô ta mới là đứa tinh ranh nhất."
Lục Trình An lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như có gai.
Quý Quân Lăng: "Lúc tôi đi, ai là người được lợi nhất? Anh? Hay nhà họ Quý? Không phải đâu, là Triều Tịch. Cô ta có danh tiếng, thân phận, tiền bạc, địa vị, cái gì cũng có nhưng cô ta đã làm gì ở đây? Cô ta chẳng làm gì cả, cô ta chỉ cần nhìn anh một cái, thổi tiếng gió vài câu bên tai anh, anh đã sẵn sàng làm mọi thứ cho cô ta. Ha...
Lục Trình An ơi, anh chẳng qua chỉ là quân cờ cho cô ta trong nhà họ Quý thôi, anh ở đây tiêu tốn bao nhiêu công sức, dùng đủ mọi chiêu thức, còn cô ta thì ngồi hưởng thành quả. Phụ nữ đúng là chỉ cần đẹp thôi là đủ rồi, nhất là Triều Tịch, vẻ đẹp của cô ta... đúng là có một không hai. Cô ta chỉ cần biểu hiện một chút quan tâm đến anh, anh nhìn đi, anh chỉ là người sau tiếp bước liều mạng vì cô ta mà thôi."
Lục Trình An không mặn không nhạt mỉm cười: "Ừ."
Quý Quân Lăng không ngờ anh lại có phản ứng như vậy, hoàn toàn khó chơi. Cuối cùng, sự phản kháng của cô ta chỉ như một trò đùa, cô ta cố gắng hết sức để giải thích, muốn giột bát nước bẩn lên người Triều Tịch, muốn kéo Triều Tịch xuống như cô ta.
Cô ta cũng không tin Triều Tịch trong sáng và ngây thơ như thế.
Không ai là bông tuyết trong sạch.
Chẳng ai cả.
Trong cuộc sống này, tất cả mọi người nỗ lực đều có mục đích, tất cả hành động đều có động cơ.
Nhưng Lục Trình An lại không hề quan tâm.
Quý Quân Lăng thừa nhận thất bại hoàn toàn, nói ra câu cuối cùng: "Sống trên đời mà tàn nhẫn như Lục Trình An anh đây... À không đúng, người như anh đâu có trái tim, anh cũng giống như Tùy Thuấn thôi, đều bị phụ nữ lợi dụng thôi, thật ngu ngốc."
Lúc cô ta rời đi, bên cạnh cũng có người đi theo, giống như đang giám sát cô ta vậy.
Đợi sau khi cô ta rời đi, Lục Trình An cầm điện thoại lên: "Nghe thấy chưa?"
Triều Tịch: "Ừm."
"Em có thấy anh tàn nhẫn không?"
"Không."
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi.
Triều Tịch đột ngột lên tiếng: "Những gì cô ta nói là giả."
"Hửm? Gì cơ?" Anh như không chú ý lắm.
"Em không lợi dụng anh, em cũng không có ý định lợi dụng anh."
"Ừ, không sao cả."
"?"
Lục Trình An cũng bước ra khỏi quán cà phê, anh quay đầu, điện thoại được kẹp giữa vai và bên mặt, rút một điếu thuốc từ bao thuốc, tay còn lại đưa bật lửa châm thuốc.
Lúc làn khói thuốc bốc lên, anh lại cầm điện thoại lên lần nữa, tay kia kẹp điếu thuốc.
Giọng nói hơi khàn do thuốc lá thấm qua cuống họng, nghe vào có chút lả lướt, bất cần đời, những lời anh nói ra cũng đầy vẻ chơi bời, như kiểu chân thành nông cạn của một kẻ phong lưu trong tình trường: "Cho dù em có lợi dụng anh, anh cũng cam tâm tình nguyện."
Triều Tịch cười nhẹ.
Triều Tịch hỏi anh: "Em nghe Doãn Lạc nói, Quý Quân Lăng ra nước ngoài nhưng tại sao lại đến thành phố Lăng rồi?"
Lục Trình An trả lời: "Đó là lối thoát cuối cùng của anh dành cho cô ta."
Là chút thể diện cuối cùng.
So với việc trở thành con chó tội nghiệp ở một thành phố nhỏ, rõ ràng việc định cư ở nước ngoài dường như có mặt mũi hơn.
Gần nửa đời của Quý Quân Lăng, quan trọng nhất vẫn là những thứ vớ vẩn đó.
Triều Tịch thở dài.
Lục Trình An nghe thấy tiếng thở dài, nhướng mày: "Sao vậy, tiếc cho cô ta à?"
"Không." Cô trả lời rất nhanh.
"Vậy em thở dài làm gì?"
"Em chỉ nhớ lại những gì cô ta nói lúc nãy." Triều Tịch nói: "Trước kia cô ta thật sự rất tốt với em, sau này có chút thay đổi, em cũng không để tâm. Chờ đến khi em về Nam Kinh, giữa em và cô ta đã có một khoảng cách rất lớn, em mãi vẫn không hiểu lý do, hóa ra là vậy."
Lục Trình An không giỏi an ủi.
May mà Triều Tịch cũng không cần anh an ủi, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Cả hai hàn huyên câu được câu không, sau đó Tiểu Tưởng đến tìm Triều Tịch, Triều Tịch cúp máy rồi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đi ra từ phòng bệnh, gần đến trạm y tá, Tiểu Tưởng gọi cô: "Đến ăn mấy miếng bánh này bác sĩ Triều Tịch ơi."
Ánh mắt Triều Tịch rơi xuống trên người cô ấy rồi cười nhạt: "Được."
Vừa bước ra ngoài, cô cảm thấy một cái gì đó nặng nề trên đùi.
Triều Tịch cúi đầu.
Trong lòng cô có thêm một cô bé gái nhỏ.
Cô bé không lớn lắm, chỉ mới năm tuổi, lúc nhìn thấy Triều Tịch thì cười ngây thơ lại dễ thương: "Chị bác sĩ ơi."
Triều Tịch nhớ ra cô bé, là chị của người bệnh giường số 57.
Người bệnh giường 57 tên là Trần Trừng, cô bé còn rất nhỏ, chưa đến một tuổi nhưng trong đầu lại có một khối u lớn. U hệ thần kinh trung ương là một trong những loại u phổ biến nhất ở trẻ em, tỷ lệ mắc chỉ đứng sau bệnh bạch cầu, mà u não ở trẻ em chiếm khoảng mười lăm đến hai mươi phần trăm tổng số ca u não.
Trần Trừng còn nhỏ, cho nên việc chẩn đoán càng khó hơn so với người lớn, vì chưa thể biểu đạt được nỗi đau của mình, các dấu hiệu cũng khó phát hiện. Lúc đầu chỉ ói mửa và lười vận động, người lớn tưởng bé bị rối loạn tiêu hóa, vì thế chỉ cho bé uống thuốc bảo vệ dạ dày và chống nhiễm trùng, mãi đến một tuần sau mới phát hiện tình trạng nghiêm trọng.
Mỗi lần Triều Tịch đi kiểm tra đều sẽ thấy có một cô bé ngồi bên cạnh giường của Trần Trừng, cô hỏi thì mới được biết đó là chị gái Trần Oánh của cô bé.
Trần Oánh ngẩng đầu nhìn Triều Tịch: "Chị bác sĩ ơi, em gái của em khi nào mới phẫu thuật?"
Triều Tịch: "Ngày mốt nhé."
"Chị làm phẫu thuật cho em ấy ạ?"
"Không phải, là bác sĩ khác sẽ phẫu thuật em ấy."
"Em ấy sẽ khỏe lại đúng không?"
"Bác sĩ phẫu thuật đó rất giỏi."
"Vậy em ấy sẽ khỏe lại! Em ấy sẽ chạy theo em gọi em là chị!"
Triều Tịch lấy ra một viên kẹo từ trong túi đưa cho Trần Oánh.
Trần Oánh lắc đầu: "Mẹ không cho em ăn kẹo."
"Tại sao vậy?"
"Mẹ bảo nếu em ăn kẹo nữa thì không có răng đâu."
"Không..." Cô bé nhìn có chút bối rối, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em để lại, đợi khi nào em gái em phẫu thuật xong, em sẽ cho em ấy ăn!"
Triều Tịch nhìn cô bé, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.
Trong đầu cô bỗng nhiên nhớ lại rất lâu trước kia, lúc đó cô cũng có một người chị, người chị ấy cũng thường xuyên mua kẹo cho cô ăn. Cô thích ăn táo phủ đường, Quý Quân Lăng đã dẫn cô đi khắp các con ngõ nhỏ để ăn, tất cả các cửa hàng đó đều là Quý Quân Lăng dẫn cô đến.
Lúc đó cô còn nhỏ, vụn kẹo đường vương vãi trên mặt cô.
Quý Quân Lăng cũng không cảm thấy bẩn, vẫn kéo tay áo để lau mặt cho cô: "Ăn mà giống như bé mèo con ý."
"Triều Tịch là một bé mèo con."
"Đúng rồi, Triều Tịch của chúng ta là mèo con xinh đẹp nhất."
"Chị cũng là chị gái xinh đẹp nhất."
Trước mắt cô như có một lớp sương mù làm mờ đi, nước mắt cô chực trào ra.
Trần Oánh nhìn cô, có chút nghi ngờ: "Chị bác sĩ đang nghĩ gì vậy ạ?"
Triều Tịch lấy lại tinh thần, cười nhẹ: "Chị đang nghĩ, em đúng là một người chị tốt."
"Đương nhiên rồi!" Cô bé tự hào ưỡn ngực: "Em thích em gái của em nhất!"
Triều Tịch vuốt tóc cô bé: "Giỏi lắm."
Cô bé cầm kẹo nhảy nhót chạy đi.
Triều Tịch nhìn theo bóng dáng của cô bé, trong lòng lại dâng lên những làn sóng cảm xúc.
Cô thật sự hy vọng, hai chị em cô bé sẽ mãi mãi yêu thương nhau như vậy.
Nhưng vào chiều ngày kia, lúc cô đang làm việc, cô lại nghe tin cuộc phẫu thuật cho Trần Trừng thất bại.
Triều Tịch đứng bên quầy y tá ở tầng phẫu thuật.
Trong tay cô vẫn đang cầm một miếng bánh ngọt nhỏ cho Trần Oánh và một cốc sữa nóng, lúc nghe được tin này, cả người cô như bị đông cứng lại.
Mà cách đó không xa, bên ngoài phòng mổ.
Ba mẹ của Trần Oánh đang ôm mặt khóc.
Cô bé còn rất nhỏ, tất cả cảm xúc đều thể hiện rõ ràng, giờ phút này đang được mẹ ôm trong lòng, tiếng khóc nức nở như muốn xuyên thủng trần nhà, mỗi một tiếng nấc là một sự buồn đau.
Cô bé dường như nhìn thấy Triều Tịch, nhảy xuống từ trong vòng tay của mẹ.
Cô bé loạng choạng chạy đến trước mặt Triều Tịch, kéo ống quần của cô, vừa khóc vừa hét lớn: "Chị lừa em! Chị lừa em! Chị là đồ nói dối! Em không còn em gái nữa, em không có em gái nữa! Chị là đồ nói dối!"
"Em không còn em gái nữa..."
Cô bé cố gắng gào thét, trút giận, khóc lóc, trút hết tất cả nỗi đau đớn lên người bác sĩ mà cô bé yêu quý và tin tưởng nhất.
"Chị lừa em!"
Những thứ Triều Tịch đang cầm trong tay, cứ thế rơi xuống đất.
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 53
10.0/10 từ 45 lượt.
