Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 51
Trong khu vực nghỉ ngơi của sân đua ngựa.
Lúc Lục Trình An đến, anh phát hiện Thẩm Phóng đang cười nhạo mình.
Lục Trình An: "Cười cái gì?"
Thẩm Phóng ném chiếc điện thoại trong tay vào lòng Lục Trình An, anh mất hứng thú nhận lấy, trong nhóm có hơn ba mươi người, thông tin được cập nhật rất nhanh, anh lướt nhanh xem một chút.
Không ngoài dự đoán của anh.
Câu anh đã nói với Quý Quân Lăng đã lan ra phân nửa trong giới.
Lục Trình An có mối quan hệ tốt với mọi người từ nhỏ, khi còn trẻ tính cách hiền hòa dễ chịu, trong khu tập thể ai ai cũng gọi anh một tiếng "anh hai". Mọi người gặp phải khó khăn đều sẽ chọn tìm đến Lục Trình An để nhờ vả, mặc dù sau này anh đã thay đổi tính cách nhưng nếu ai mở miệng nói với anh, Lục Trình An vẫn sẽ đồng ý giúp đỡ.
Trong giới này, chuyện ai mới là cô cả nhà họ Quý luôn là đề tài bị đem ra bàn tán.
Bây giờ Lục Trình An nói như vậy, lại cộng thêm phản ứng ngay lúc đó của Quý Quân Lăng.
Im lặng chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Lục Trình An không hề tỏ ra vui vẻ, anh ném điện thoại lại cho Thẩm Phóng, cúi đầu mở nắp chai nước.
Thẩm Phóng cười: "Kìa anh hai Lục, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?"
Lục Trình An chống hai tay lên đầu gối, anh lấy một gói thuốc từ trên bàn, nhét vào miệng, khói trắng bốc lên che khuất mấy phần mặt mày của anh nhưng con ngươi đen tuyền lại sâu thẳm của anh vẫn lạc trong màn sương mờ, đôi mắt hoa đào đa tình hơi rủ xuống, ánh nhìn lạnh lùng lại thờ ơ.
Suy nghĩ một lúc, anh khẽ nói: "Anh nhớ là trước đây, Quý Quân Lăng đã được điều sang Mỹ làm việc rồi."
"À." Chuyện này vẫn là do Thẩm Phóng quản lý, trong số các anh em họ, Thẩm Phóng là người thích hợp nhất cho công việc này, cậu ấy cũng thuận tiện nhất: "Điều đến công ty con của Tân Nhuệ ở nước ngoài, trước kia là một phó giám đốc."
"Vậy sao lại quay về?"
"Quay về từ đầu năm rồi."
Lục Trình An lạnh lùng liếc nhìn cậu ấy.
Thẩm Phóng: "Tân Nhuệ bị thâu tóm, ông chủ mới anh cũng biết, Tùy Thuấn."
"Tùy Thuấn?"
"Ừ, họ đang hẹn hò."
Cho dù nhà họ Tùy ở thời thịnh vượng nhất cũng chỉ ở mức trung bình trong giới, huống hồ mấy năm nay đã dần đi xuống, việc Tùy Thuấn và Quý Quân Lăng ở bên nhau có lẽ đã sớm hơn việc Tân Nhuệ bị thâu tóm. Dù sao với khả năng và trí thông minh của Tùy Thuấn, anh ta chưa đủ năng lực thâu tóm Tân Nhuệ, chắc chắn giữa đó Quý Quân Lăng đã góp không ít công sức.
Lục Trình An: "Làm một bản thỏa thuận mua bán."
Thẩm Phóng hiểu ý: "Tân Nhuệ á?"
"Không, tất cả các ngành nghề dưới trướng của Tùy Thuấn."
"Shhh..." Thẩm Phóng hít một hơi lạnh: "Anh ra tay có tàn nhẫn quá không?"
Lục Trình An thờ ơ rít một hơi thuốc: "Vẫn câu nói đó, ăn được, có thể tiêu hóa được thì ăn, không ăn được, không thể tiêu hóa thì đừng lãng phí tiền, mua về rồi bán đi."
Người bên ngoài nói anh hợp làm kiểm sát viên cũng không sai.
Nhưng so với kiểm sát viên, anh thích hợp làm một doanh nhân hơn.
Sát phạt quyết đoán, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, hơn nữa thủ đoạn rất tàn nhẫn không cho đối thủ một lối thoát. Dùng gương mặt lương thiện nhất để làm những việc tàn nhẫn nhất.
Thẩm Phóng khẽ chậc một tiếng nhưng không phản đối.
Cậu ấy cười nhẹ một cái: "Dù sao Quý Quân Lăng cũng là con gái mà, anh làm vậy có phải hơi quá độc ác rồi không hả anh hai? Hơn nữa với bên nhà hai bác Quý, không ổn đâu nhỉ?"
Lục Trình An buông một nụ cười nhẹ, ánh mắt thờ ơ: "Anh đưa con gái ruột của họ về, chẳng phải tốt hơn à?"
"Cũng đúng đấy nhưng anh hai ơi, anh hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc không?"
Lục Trình An dập tắt điếu thuốc, ánh mắt anh nhìn ra xa, dừng lại ở con đường mòn không xa. Nghe xong, anh lạnh lùng nói: "Không hiểu, không học, không biết từ đó."
Thẩm Phóng: "..."
Cậu ấy nhìn theo ánh mắt Lục Trình An, đột nhiên cười lớn.
Triều Tịch đã xuống ngựa, cô dẫn theo con ngựa, còn bên cạnh là Thẩm Lâm An cũng dẫn theo một con ngựa trắng, cả hai đang đi thong thả trên đường mòn, nhìn qua có vẻ như đang nói chuyện rất vui vẻ.
Cảnh tượng đôi trai tài gái sắc, bức tranh thật đẹp, giống như trong một bộ phim điện ảnh.
Nhìn lại Lục Trình An, đôi mày anh đã nhíu chặt lại.
Thẩm Phóng thêm dầu vào lửa, k*ch th*ch nói: "Hoàng tử bạch mã đâu rồi ta?"
Lục Trình An không kiên nhẫn chậc lên một tiếng.
Anh đứng dậy.
Thẩm Phóng: "Anh đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa nói xong mà, cô Quý Quân Lăng đó giải quyết thế nào?"
Lục Trình An không thèm quay lại: "Xếp hàng chờ số đi."
"Anh còn phải giải quyết ai nữa?"
Lục Trình An đang đi qua khu nghỉ ngơi thì nhìn thấy Thẩm Lâm An và Triều Tịch cùng lúc nhìn về phía anh. Có vẻ anh ta đã nói gì đó khiến Triều Tịch khẽ cúi đầu cười, ánh mắt như sóng nước di chuyển, im lặng mời gọi.
Sau vài giây, Thẩm Lâm An cưỡi ngựa rời đi.
Lúc Lục Trình An đến trước mặt Triều Tịch, Thẩm Lâm An đã đi xa rồi.
Anh đứng trước mặt Triều Tịch, hơi hất cằm về phía Thẩm Lâm An, cười như không cười mở miệng, giọng nói kéo dài: "Anh mới rời đi có một lúc mà…"
Triều Tịch: "Hả?"
"...Bên cạnh em đã có thêm một người đàn ông rồi."
"Thẩm Lâm An thôi mà, anh cũng quen đấy chứ?"
Lục Trình An thu lại ánh mắt từ xa, rơi vào trên người Triều Tịch.
Triều Tịch nhận ra trong ánh mắt anh có chút gì đó tủi thân nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác đó biến mất, khiến cô có cảm giác mình nhìn lầm.
Anh hạ thấp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vừa rồi anh ngồi cùng Thẩm Phóng, cậu ấy cũng thấy được, cậu ấy chỉ về phía Thẩm Lâm An và em rồi nói với anh một câu."
"Câu gì?"
Lục Trình An không cảm xúc nhìn cô, giọng điệu vô cùng bình thản: "Cậu ấy nói..."
"Anh hai ơi, chị Triều Tịch nhà anh, công khai ngoại tình ngay trước mặt anh."
Triều Tịch: "..."
"Nhưng anh đã đáp lại cậu ấy một câu."
"Câu gì?"
Cô cảm thấy có một dự cảm không lành.
Khóe môi Lục Trình An khẽ nhếch lên, ánh mắt quyến rũ trêu đùa, giọng nói hơi trêu chọc mang theo chút khí chất bất cần, anh chậm rãi lên tiếng: "Không sao, anh lại dùng thân thể mình để dụ dỗ cô ấy quay lại."
"..."
…
Sau kỳ nghỉ ngắn ngủi, Triều Tịch lại quay về bệnh viện với cuộc sống công việc bận rộn.
Thật ra bệnh viện cũng có mùa cao điểm và thấp điểm.
Cũng như những ngày mưa, dịp lễ và cuối tuần luôn là mùa cao điểm, ngay cả khoa Ngoại thần kinh cũng không ngoại lệ.
Một tháng này, hầu như Triều Tịch không có thời gian về nhà, chứ nói chi đến việc quan tâm đến những chuyện khác.
Cuối tháng mười một, đoàn làm phim "Tâm Tâm Tương Y" chính thức đóng máy.
Buổi sáng ngày đóng máy, đoàn phim quay một cảnh trên sân thượng của bệnh viện.
Triều Tịch nhận được điện thoại của biên kịch, lúc đó cô cũng đang rảnh rỗi nên cũng lên sân thượng bệnh viện. Lúc lên tới nơi, cô phát hiện biên kịch không có mặt, gửi tin nhắn cho biên kịch.
Biên kịch trả lời cô: [Tôi đang đi vệ sinh, Triều Tịch đợi tôi một chút nhé.]
[Ừ, được.]
Sau khi gửi tin nhắn, cô cất điện thoại, vòng qua nhóm nhân viên đi đến gần Giang Ngư.
Giang Ngư là một người rất chuyên nghiệp, chỉ cần hôm đó có cảnh của cô ấy, cô ấy sẽ ở lại cả ngày trong đoàn phim, phần lớn thời gian là xem kịch bản và học thuộc thoại, ít khi chơi game hay xem video.
Cảnh quay của cô ấy đã hoàn thành, cho nên hôm nay cô ấy chỉ mang tai nghe, ngồi ở góc nhìn chăm chú vào điện thoại.
Triều Tịch nhìn qua, vẫn là chủ kênh phát sóng trực tiếp lạnh lùng làm nũng đó.
Cảm nhận được có người đến gần, Giang Ngư cất điện thoại đi.
Cô ấy ngẩng đầu thấy là Triều Tịch đấy, trong mắt lập tức sáng lên: "Sao chị lại tới đây ạ?"
"Biên kịch bảo chị lên, nói có việc cần nói với chị." Triều Tịch nhìn trang phục của cô ấy, Nam Kinh đã có tuyết rơi, nhiệt độ âm, mặc dù cô ấy mặc áo khoác dạ nhưng bên trong chỉ có áo thun ngắn tay, Triều Tịch nhíu mày: "Lạnh không?"
Giang Ngư đã từng mặc sườn xám đi trên sàn catwalk mùa đông, độ chịu lạnh của cô ấy không phải đùa.
Cô ấy lắc đầu: "Cũng bình thường thôi."
"Mặc thêm đi."
"Ừ." Giang Ngư cho tay vào túi rồi nói: "Tháng sau em phải quay một chương trình giải trí, xong rồi sẽ nghỉ đông, kỳ nghỉ đông năm nay... Hay là em nghỉ ở nhà chị được không?"
Giang Ngư có sự phụ thuộc vào Triều Tịch khác với Giang Yên.
Cô ấy không nói ra nhưng mỗi dịp nghỉ lễ, cô ấy lại đến nơi ở của Triều Tịch để sống cùng cô, dù Triều Tịch ít khi ở nhà thì nhiều năm qua cô ấy vẫn luôn làm như vậy.
Còn Giang Yên.
Cuộc sống của cô ấy thật sự quá phong phú, sống một cuộc đời bình thường, tuân thủ mọi quy tắc, tham gia kỳ thi trung học, thi đại học, cuộc sống đại học đầy đủ lại thú vị, bài vở tuy nhiều nhưng cũng rất trọn vẹn.
Hơn nữa cô ấy có một mạng lưới xã hội rộng lớn, cho dù cô ấy có nhớ Triều Tich thì cũng chỉ gửi cho Triều Tịch một câu qua Wechat lúc rảnh rỗi mà thôi.
Khác với mọi lần đồng ý, lần này Triều Tịch lắc đầu từ chối.
Giang Ngư trông có vẻ buồn bã.
Triều Tịch: "Chị và Lục Trình An đang quen nhau, em chắc chắn muốn chuyển đến ở chứ?"
"Vậy anh chị sống cùng nhau à?"
"Ừ."
"Anh chị dự định khi nào thì kết hôn thế?"
Giang Ngư vô thức hỏi câu này.
Triều Tịch ngẩn người một chút, sau đó cười nhẹ: "Không biết."
"Sao lại không biết?"
"Vì không biết khi nào anh ấy sẽ cầu hôn."
"Anh ấy cầu hôn thì chị sẽ đồng ý à?"
Triều Tịch gật đầu như chuyện đương nhiên.
Giang Ngư bĩu môi: "Vậy thì chị cũng dễ dãi quá rồi."
Triều Tịch nhướn mày, đôi mắt đượm ý cười, trả lời cô ấy: "Quả thật rất dễ."
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 51
10.0/10 từ 45 lượt.
