Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 30
Tiếng gào thét của đạo diễn lại vang lên trong phim trường: "Hay là tôi bảo biên kịch sửa kịch bản, sửa lại thành hai người ở bên nhau thì thế nào? Lâm Bỉnh Dương, cậu có thể đừng nhìn Giang Ngư bằng ánh mắt đó được không? Con mẹ nó cậu không có tình cảm gì với cô ấy, cậu yêu Trần Tố chứ không phải Dụ Mộng."
Trần Tố là tên vai diễn của Doãn Lạc, Dụ Mộng là tên vai diễn của Giang Ngư trong phim.
Đạo diễn điên cuồng quát: "Hơn nữa, cậu đứng trước mặt bạn gái hiện tại mà biểu hiện ra vẻ lưu luyến với bạn gái cũ là có ý gì, cậu là tra nam à?"
Lâm Bỉnh Dương vội vàng xin lỗi.
Quản lý của anh ta lên tiếng: "Xin lỗi, trạng thái hôm nay của cậu ấy không được tốt, có thể nghỉ ngơi một chút được không?"
Đạo diễn tức giận chịu không nổi, sau đó nói: "Nghỉ nửa tiếng."
Triều Tịch thu lại ánh mắt, bắt gặp vẻ mặt cuộc sống không còn gì để nuối tiếc của nhóm biên kịch.
Triều Tịch: "Sao vậy?"
Biên kịch A nói: "Không phải trước đây Lâm Bỉnh Dương và Giang Ngư từng lên Hotsearch à? Hotsearch kiểu này ấy, nếu đã lên được, thì chắc chắn là thật, mặc dù sau đó họ đã đứng ra phủ nhận, nhưng chúng ta đều biết, đây chỉ là cách để lừa người hâm mộ thôi."
Biên kịch B nói: "Trước đây chúng tôi cứ đoán xem hai người đã chia tay chưa, nhưng gần đây xem lại thì…"
"Phát hiện ra có thể hai người họ thực sự chưa từng ở bên nhau."
"Lâm Bỉnh Dương thích Giang Ngư, Giang Ngư không thích anh ta chút nào, hơn nữa sau khi hiểu rõ, tôi phát hiện ra Giang Ngư là một người siêu ngầu, mặc dù ít nói nhưng rất lễ phép, ngay cả khi dù hút thuốc cũng đều lén lút hút sau lưng mọi người, thái độ làm việc rất tốt, cực kỳ khiêm tốn."
Nụ cười hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt của Triều Tịch.
Các biên kịch nói chuyện với nhau, đột nhiên đổi chủ đề, nói: "Triều Tịch, ca phẫu thuật chiều nay của cô đơn giản không?"
Triều Tịch suy nghĩ: "Cũng ổn."
"Làm trong bao lâu thế?"
"Theo kinh nghiệm trước đây của tôi thì khoảng năm tiếng."
Các biên kịch kinh ngạc kêu lên: "Năm tiếng? Cô không mệt hả?"
Cô cười nhạt: "Phẫu thuật thành công thì không mệt."
Dù sao "Tâm Tâm Tương Y" cũng là một bộ phim lấy đề tài "y tế" làm chủ đề chính, tất nhiên phần lớn cảnh quay đều là những điều xảy ra trong bệnh viện, những gì diễn ra trong phòng phẫu thuật đương nhiên cũng phải được quay.
Việc làm phẫu thuật chắc chắn không thể để các diễn viên thật sự lên đó tạo dáng và tạo kiểu được, phần này chủ yếu vẫn dựa vào việc cắt ghép của hậu kỳ.
Các bác sĩ chuyên nghiệp sẽ làm phẫu thuật, sau đó hậu kỳ biên tập lại, ghép mặt của các diễn viên vào.
Cô nhìn đồng hồ: "Nếu không có vấn đề gì, tôi đi trước đây."
"Được rồi, cô tiếp tục công việc đi."
Buổi chiều, trước khi phẫu thuật, đoàn phim đã đến phòng phẫu thuật đặt máy quay, tìm góc máy.
Trước đó, vẫn còn cảnh quay của Doãn Lạc và Lâm Bỉnh Dương.
Đúng lúc, Triều Tịch và các y tá đã chuẩn bị phẫu thuật, cô và Thẩm Túy đang thảo luận về những điểm cần chú ý, Lương Diệc Phong là bác sĩ phẫu thuật chính, đang trao đổi với các bác sĩ khác về công việc cụ thể cần làm.
Đột nhiên, phó đạo diễn gõ cửa.
Triều Tịch nhìn qua: "Chào anh."
Phó đạo diễn xoa tay: "Bác sĩ Triều Tịch, là thế này, chúng tôi muốn mời cô đóng vai khách mời một chút."
Triều Tịch lạnh lùng từ chối: "Xin lỗi, tôi không thể."
Đây là lần đầu tiên phó đạo diễn bị một người ngoài ngành từ chối, cơ hội xuất hiện trên màn ảnh tốt như vậy, thế mà lại có người từ chối? Hơn nữa, với ngoại hình xuất sắc của Triều Tịch, dù chỉ đeo khẩu trang đóng phim cũng có thể gây bão mạng. Sau đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều công ty giải trí đến tìm cô.
Thật sự mà nói, phó đạo diễn đã có ý định mời cô vào giới giải trí từ lâu.
Không ngờ Triều Tịch lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.
Phó đạo diễn sững sờ.
Lương Chiêu Chiêu vừa bước vào đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, cô ấy chỉnh lại găng tay, nói như đang đùa: "Nếu cô ấy làm khách mời, liệu có quá nổi bật không? Mọi người đều đeo khẩu trang, anh nói xem khán giả sẽ nhìn Doãn Lạc hay Triều Tịch đây?"
Cô ấy nhìn về phía Doãn Lạc đang đứng cách một lối đi: "Cô nói xem có đúng không, Doãn Lạc?"
Doãn Lạc cười gượng: "Triều Tịch thật sự rất xinh đẹp."
Lương Chiêu Chiêu: "Cô ấy là người đẹp nhất mà tôi từng gặp."
Triều Tịch cảm thấy kỳ lạ.
Trước đây, nghe cách nói chuyện của Doãn Lạc và Lương Chiêu Chiêu, có vẻ như hai người đã quen biết nhau từ lâu nhưng mối quan hệ của họ dường như không được tốt cho lắm.
Lời trong lời ngoài đều toát ra mùi thuốc súng.
Hơn nữa, dường như là vì cô mới như vậy.
Phó đạo diễn không mời được Triều Tịch nên đành thôi, bèn tìm đại một thực tập sinh rồi bắt đầu quay phim.
Chưa đầy nửa tiếng, cảnh quay trong phòng đã kết thúc.
Triều Tịch đi vào để tiến hành phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kéo dài năm tiếng, trong suốt thời gian dài ấy, mọi người bắt đầu trò chuyện.
Nhưng vì trong phòng phẫu thuật có máy quay, mọi người đều rất thận trọng. Sau khi phẫu thuật xong và chờ kiểm tra, mọi người ở ngoài nói chuyện, câu chuyện lại quay về việc vừa rồi của Doãn Lạc.
Lương Chiêu Chiêu nói: "Lúc nãy tôi nói sai rồi à, cũng chẳng có gì sai mà, Triều Tịch vốn xinh đẹp hơn Doãn Lạc."
Mọi người đều gật đầu.
Triều Tịch không tham gia vào cuộc trò chuyện, vừa rồi cô đã có một chút sai sót trong ca phẫu thuật, giờ cô đang tự kiểm điểm lại mình.
Thẩm Túy cười: "Chiêu Chiêu, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đối xử với người khác... Thái độ này, có chuyện gì xảy ra vậy, ai chọc cô tức giận hả?"
Lương Chiêu Chiêu: "Đúng thế."
"Trước đây quen biết à?"
"Biết nhau từ nhỏ." Lương Chiêu Chiêu nhìn thấy rõ vẻ mặt kích động muốn biết "bí mật không muốn ai biết đằng sau cô diễn viên trẻ" của mọi người, nói: "Nhưng tôi tuyên bố trước, tôi và cô ta không thân, không có nghĩa là tôi sẽ nói xấu sau lưng cô ta."
Mọi người đều thất vọng thở dài.
Lương Chiêu Chiêu yên lặng một lúc rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô ta không chọc giận tôi nhưng vẫn làm tôi thấy khó chịu."
"Khó chịu cái gì?"
"Chính là…" Lương Chiêu Chiêu liếc nhìn Triều Tịch, cô ấy hắng giọng rồi nói: "Cô ta từng là người yêu của anh trai tôi."
Triều Tịch chợt ngừng suy nghĩ nhưng sự tập trung của cô vẫn ở trên ca phẫu thuật vừa rồi.
Tiểu Mộng mạnh dạn hỏi: "Anh trai? Bác sĩ Lương à?"
"Làm sao có thể." Lương Chiêu Chiêu nói: "Vợ của bác sĩ Lương chúng tôi chính là mối tình đầu của anh ấy, đúng không bác sĩ Lương?"
Giọng Lương Diệc Phong như phát ra từ mũi: "Ừ."
Lương Chiêu Chiêu nói: "Là một anh trai khác của tôi."
Nói đến đây, cô ấy nhìn Triều Tịch đầy ẩn ý rồi chậm rãi nói: "Anh trai tôi trước đây khá đào hoa, anh ấy rất đẹp trai, tính cách cũng rất tốt, đối xử với ai cũng rất tốt."
"Chắc là kiểu máy điều hòa không khí nhỉ?"
"Cũng không hẳn, anh ấy là người rất có nguyên tắc, có bạn gái rồi thì tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt." Lương Chiêu Chiêu hạ giọng: "Nhưng anh ấy thực sự có rất nhiều bạn gái, Doãn Lạc là một trong số đó."
"Doãn Lạc là bạn gái anh trai cô nên cô cảm thấy khó chịu hả?"
"Kết luận là, cô thích anh trai đó à?"
Lương Chiêu Chiêu lườm nguýt: "Làm sao có thể, tôi chỉ coi anh ấy như anh trai thôi."
"Vậy cô khó chịu cái gì?"
"Bởi vì cô ta tung tin đồn nhảm." Nói đến đây, Lương Chiêu Chiêu tức giận: "Cô ta sao có thể…" Nhiều năm sau nhắc lại, Lương Chiêu Chiêu với tư cách là người ngoài cuộc cũng vô cùng tức giận.
"Anh hai tôi chờ một người suốt mười năm nhưng Doãn Lạc lại đi khắp nơi bịa đặt rằng anh trai tôi đang chờ cô ta…" Lương Chiêu Chiêu cảm thấy thật nực cười: "Cô ta cũng xứng để anh hai tôi chờ đợi mười năm à?"
Lúc này Lương Chiêu Chiêu không cần phải làm phẫu thuật, ánh mắt cô ấy nóng rực, nhìn chằm chằm vào Triều Tịch.
Gằn từng lời từng chữ: "Người mà anh trai tôi thích, tốt hơn cô ta gấp ngàn vạn lần."
Lần đầu tiên trong đời, Triều Tịch bị phân tâm.
Cô không còn suy ngẫm về ca phẫu thuật nữa, nghe câu này, cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Lương Diệc Phong đi đến, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.
Vừa rồi ca phẫu thuật có chút rắc rối, mặt anh ấy càng khó coi, tính qua đây là để răn dạy mọi người nhưng không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện này.
Anh ấy lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng: "Một người đàn ông chờ một người phụ nữ mười năm, có gì lạ à? Có cần phải khoe khoang không?" Lương Diệc Phong vô cùng thờ ơ: "Không ai yêu cầu cậu ấy phải làm vậy, cũng cũng không cần phải vì mười năm này mà cảm động."
Câu chuyện tình yêu lãng mạn, thâm tình vừa rồi đột nhiên bị một lớp băng lạnh bao phủ.
Lương Diệc Phong nhẹ nhàng hất cằm về phía Triều Tịch: "Ca phẫu thuật nhỏ như vậy mà cô cũng phạm lỗi hả?"
Triều Tịch biết đó là lỗi của mình nên không phản bác: "Xin lỗi."
"Xin lỗi có ích gì?"
"Tôi…"
"Lát nữa viết bản tóm tắt sau phẫu thuật." Giọng điệu Lương Diệc Phong không chút ấm áp, câu nhắc nhở được nói ra từ miệng anh ấy nhưng lại nghe giống như một lời cảnh báo: "Sau này không được phạm lỗi như vậy nữa."
"Vâng."
Nói xong chuyện chính, Lương Chiêu Chiêu phản bác lại Lương Diệc Phong: "Nhưng anh hai không giống như vậy."
"Không giống như thế nào? "
"Anh ấy không chỉ chờ cô ấy mười năm, mà còn vì cô ấy, trở thành người mà anh ấy không muốn trở thành nhất." Giọng mũi của Lương Chiêu Chiêu hơi nặng: "Mười năm này của anh ấy, anh cũng nhìn thấy mà, vất vả, mệt mỏi cỡ nào chứ."
Lương Chiêu Chiêu nói: "Hai người các anh thấy không có việc gì, không nói gì cả, không nói anh ấy phải hy sinh những gì, không nói về việc anh ấy từng thất vọng như thế nào, các anh thì rộng lượng rồi nhưng em không nhịn được, em phải nói."
Lương Diệc Phong cười giễu cợt, rất bình tĩnh mà vạch trần: "Tình yêu không liên quan đến sự cảm động."
Vì vậy, không cần thiết phải nhắc đến.
Điều này không liên quan đến việc có rộng lượng hay không mà trong quan điểm tình yêu của họ, cảm động là thứ không thể tồn tại.
Nói xong, anh ấy cúi đầu nhìn Triều Tịch.
Cô đang nhắm mắt suy ngẫm, tựa như không nghe thấy gì cả.
Kiểm tra phòng phẫu thuật xong, mọi người rời đi.
Lương Diệc Phong là người cuối cùng rời khỏi phòng phẫu thuật, anh ấy thay quần áo xong, đi xuống cầu thang.
Chỉ là khi vừa mở cửa cầu thang, một cơn gió đêm thổi ào ào đến, có người đang đứng bên cửa sổ.
Lương Diệc Phong nheo mắt, lại nhìn thấy Triều Tịch đang đứng đó, tháo mũ xuống, mái tóc rối bời buông xõa trên vai, đầu ngón tay cô kẹp một điếu thuốc đang cháy.
Nghe thấy có tiếng động, cô quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng, ánh hoàng hôn sắp tắt, toàn thân cô toát một ra vẻ đẹp hỗn loạn và sa đọa.
Lương Diệc Phong coi như không nhìn thấy, bước xuống cầu thang, lúc đi ngang thì bị cô gọi lại.
Triều Tịch dập tắt điếu thuốc, nói: "Tôi xin nghỉ ca trực đêm nay."
Lương Diệc Phong không hỏi lý do: "Ừ."
Triều Tịch nói: "Xin lỗi, vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc."
Lương Diệc Phong: "Công việc cô nói là ca phẫu thuật vừa rồi, hay là ca trực tối nay?"
"Cả hai."
"Những gì xảy ra trong ca phẫu thuật hôm nay, viết một báo cáo, giải thích rõ ràng." Lương Diệc Phong nghiêm mặt nói: "Khi lên bàn mổ, cô phải dồn hết tâm trí vào đó, không được để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng."
Triều Tịch biết mình sai, không phản bác: "Xin lỗi."
Lương Diệc Phong quay lưng bỏ đi.
Khi gần ra khỏi hành lang, người phía sau đột nhiên gọi anh ấy lại, giọng nói mang theo chút do dự: "Những gì Lương Chiêu Chiêu vừa nói đều là thật à?"
Gió đêm thổi qua giọng nói của cô, âm thanh run rẩy, tựa như tiếng vang trong thung lũng kỳ ảo: "Anh ấy thực sự đã chờ tôi mười năm?"
Im lặng một lúc, Lương Diệc Phong trả lời: "Cô tự đi hỏi cậu ấy đi."
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 30
10.0/10 từ 45 lượt.
