Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 29


Có lẽ vì quá mệt mỏi, cộng thêm việc không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên lần này, Triều Tịch đã ngủ một giấc cực kỳ sâu. 


 


Cô còn mơ một giấc mơ. 


 


Giấc mơ ấy lại bất ngờ trùng hợp với một giấc mơ mà cô đã từng mơ trước đây. 


 


Cô mơ thấy cảnh tượng mười năm trước, lần đầu tiên gặp gỡ Lục Trình An, giấc mơ đó dừng lại ngay sau khi anh rời đi. Nhưng không ngờ, lần này, giấc mơ ấy lại có phần tiếp theo…


 


Triều Tịch đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Trình An đang dựa vào xe, cúi đầu châm thuốc. 


 


Anh mặc áo trắng, quần đen, trông rất nhã nhặn và lịch lãm, mặt mày thoáng rũ xuống, dường như nhận ra có người đang nhìn mình, anh khẽ nâng mí mắt lên, ánh mắt hờ hững, lướt qua một cách thờ ơ. 


 


Người đàn ông có đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp, khi cười lên, sóng mắt dao động, vô cùng quyến rũ, giống như một yêu tinh. 


 


Anh ngậm điếu thuốc, giọng nói mang theo cảm giác rè rè: "Tìm anh à?" 


 


Triều Tịch nhíu mày: "Không phải tìm anh." 


 


Cô quay người rời đi, tiếng bước chân vang lên sau lưng. Tiếp đó, người đàn ông bước tới đi sánh vai với cô. 


 


Lục Trình An cà lơ phất phơ hỏi: "Không tìm anh vậy em nhìn anh làm gì?" 


 


Triều Tịch chẳng hiểu tại sao: "Tôi không thể nhìn anh?" 


 


"Không thích anh mà còn nhìn anh hả?" Anh nhếch mép nhìn cô chằm chằm: "Còn nói chuyện với anh nữa?" 


 


Triều Tịch không thể chịu nổi nữa, dừng bước lại, xụ mặt: "Lục Trình An." 


 


Lục Trình An: "Em còn biết cả tên anh cơ đấy." 


 


Triều Tịch: "Anh là lưu manh à?" 


 


"Muốn anh đùa giỡn lưu manh với em?" Anh nói xong, rút điếu thuốc trong miệng ra, đột nhiên, không hề báo trước mà nghiêng người lại gần cô, hơi thở của anh vẫn mang theo mùi thuốc lá khi nói chuyện nhưng không hề khó ngửi: "Vậy em phải làm bạn gái anh." 


 


Triều Tịch hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của anh. 


 


Anh trông rất lịch sự và cực kỳ nghiêm túc, song cách nói chuyện và hành động thì hoàn toàn giống một phần tử cặn bã. 



 


Triều Tịch: "Dựa vào đâu mà tôi phải làm bạn gái của anh?" 


 


"Cũng đúng, em không phải là bạn gái anh." Lục Trình An gật đầu, trên môi hiện lên một nụ cười ngã ngớn: "Em là vợ chưa cưới của anh, vị trí này quan trọng hơn bạn gái nhiều." 


 


Triều Tịch bị lời trêu ghẹo này làm cho tức giận, nhưng không thể không thừa nhận điều anh nói là sự thật. 


 


Thấy cô không nói gì, Lục Trình An được nước lấn tới, ung dung nói: "Vợ ơi?" 


 


Triều Tịch thực sự không thể nhịn được nữa, thẹn quá hóa giận, vung tay tát vào mặt anh một cái. 


 


Bàn tay của cô đánh vào mặt anh, cảm giác thật ấm áp, cô không dùng nhiều sức nhưng tiếng tát vẫn cực kỳ vang dội và chân thật. 


 


Triều Tịch mở mắt ra. 


 


Trước mắt là khuôn mặt của Lục Trình An, bàn tay cô vẫn giơ lên giữa không trung, rất gần với má anh. 


 


Ánh nắng ban mai mờ nhạt, bụi bay lơ lửng trong không khí, trên má trái của Lục Trình An loáng thoáng xuất hiện một dấu đỏ gần như khớp với hình dáng bàn tay của cô. 


 


Triều Tịch: "..." 


 


Cơn buồn ngủ nhập nhèm trong mắt cô hoàn toàn biến mất. 


 


Lục Trình An cũng có chút phản ứng không kịp, anh thấy chăn của cô bị kéo xuống nên cúi người định chỉnh lại chăn cho cô nhưng không ngờ vừa đắp lại chăn xong, cô đang ngủ mơ lại tát anh một cái. 


 


Quà cảm ơn hả? 


 


Lục Trình An nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, chất chứa những cảm xúc không tên. 


 


Im lặng gần năm giây, Triều Tịch lúng ta lúng túng nói: "Em xin lỗi." 


 


Lục Trình An đưa tay sờ mặt, anh đứng thẳng dậy, chạm vào bên mặt bị cô tát, đột nhiên bật cười. Giọng nói của anh mang theo tiếng cười vụn vặt: "Cáu kỉnh khi thức dậy à?" 


 


Cô ngồi dậy từ trên giường, băn khoăn không biết có nên kể cho anh nghe về giấc mơ của mình hay là tìm lý do nào đó để lấp l**m qua mặt anh. 


 


Triều Tịch nhớ lại giấc mơ đó, đặc biệt là cảnh anh nói câu "vợ ơi" không đứng đắn ở phút cuối cùng kia, giống như ấn nút phát lại trong đầu cô. 


 


Khuôn mặt cô không kiềm chế được mà đỏ lên. 



 


Lục Trình An nhìn thấy phản ứng của cô, hơi nghiền ngẫm: "Thật sự là cáu kỉnh khi thức dậy hả?" 


 


Triều Tịch lấy lại tinh thần, hùa theo đối phó qua loa với anh: "Ừ, cảm giác bực bội khi thức dậy rất nặng." 


 


"Vậy lúc trực ca ở bệnh viện thì phải làm sao đây? Em cũng đánh người?"


 


"Em ngủ ở bệnh viện rất không sâu." 


 


"Ngủ ở trên giường anh thì sâu à?" 


 


Lục Trình An mỉm cười nhẹ nhìn cô, giọng điệu hết sức miễn cưỡng, nói: "Vậy sau này, mỗi ngày đều ngủ trên giường của anh đi." 


 


Triều Tịch lúc này mới nhận ra, cô đang ngủ ở một nơi không phải phòng ngủ của mình, thậm chí không phải là phòng khách mà cô ngủ ở nhà anh lần trước mà là phòng ngủ của Lục Trình An. 


 


Triều Tịch: "Sao em lại ở đây?" 


 


"Tối qua em ngủ thiếp đi ở bệnh viện, anh bế em về." Lục Trình An cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa, anh quay người mở cửa phòng chứa quần áo, vừa đi vào lấy áo khoác, vừa nói chuyện với Triều Tịch: "Giang Yên đã gọi cho em mấy lần mà vẫn không thể đánh thức em dậy." 


 


Triều Tịch đương nhiên không tin: "Anh lừa em." 


 


"Ừ." Anh thẳng thắn thừa nhận: "Sao mà em khó lừa thế?" 


 


Triều Tịch ngẩng cằm lên: "Em hai tám tuổi rồi đấy." 


 


Lục Trình An cầm một bộ đồ, khoác lên cánh tay. 


 


Anh dựa vào cửa một cách lười biếng, đôi lông mày lạnh lùng khẽ nhướn lên: "Hửm?" 


 


"Con gái mười tám tuổi mới dễ bị lừa, em hai tám tuổi rồi, liếc mắt một cái là biết anh nói thật hay giả liền." Triều Tịch tựa đầu vào giường, ngũ quan bị ánh nắng buổi sáng chiếu vào, khiến khuôn mặt cô như được phủ lên một lớp bộ lọc mờ ảo, hòa nhã và điềm tĩnh.


 


Cô nhẹ nhàng cười: "Nên anh không thể lừa được em đâu." 


 


Lục Trình An đột nhiên bước tới, đứng trước mặt cô, giơ tay phải lên, quần áo theo động tác của anh rơi xuống đất. Giây tiếp theo, mắt của Triều Tịch bị anh che lại, một hơi thở ấm áp phả vào xoang mũi. 


 


Khi không nhìn thấy, các giác quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm, mọi cử động của anh dường như được phóng đại lên nhiều lần, giải phóng ra, mập mờ và quyến luyến, ví dụ như giọng nói của anh cố tình đè thấp, mang theo mùi vị mê hoặc lòng người: "Thật ra vừa rồi anh muốn hôn em." 


 


Tim Triều Tịch đập thình thịch, đôi mi ẩn dưới lòng bàn tay anh khẽ run rẩy. 



 


Lục Trình An đột nhiên thả lỏng tay. 


 


Ánh sáng trước mắt lại khôi phục, cô ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt của Lục Trình An. 


 


Vẻ mặt anh bình thản, đôi mắt hoa đào hơi nhướn lên, đuôi mắt cong lên, nở một nụ cười trêu chọc, giọng điệu cũng không đứng đắn cho lắm: "Em cảm thấy là thật lòng hay chỉ lời nói dối lừa gạt em?" 


 


Hai tay Triều Tịch đặt dưới chăn siết chặt ga trải giường, cô cố gắng bình tĩnh, không thay đổi sắc mặt: "Là nói dối." 


 


Lục Trình An nhướn mày, khẽ thở dài, không giấu được sự tiếc nuối: "Bị em đoán trúng rồi."


 


Lòng Triều Tịch nặng trĩu. 


 


Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Được rồi, anh đi làm đây." Nói xong, anh nhặt chiếc áo khoác rơi trên mặt đất, xoay người đi ra ngoài, thậm chí không thèm liếc nhìn Triều Tịch lấy một cái. 


 


Dường như những chuyện vừa rồi chỉ là một màn đùa cợt vô tâm mà thôi nhưng Triều Tịch đã thực sự bị cuốn vào. 


 


Cô không thể che giấu nổi cảm xúc, lông mi rũ xuống dưới, đuôi mắt kéo dài xuống, đôi môi mím chặt, vẻ mặt uể oải, nụ cười tự giễu chợt xuất hiện bên trên môi…


 


Người đang đi tới cửa đột nhiên quay trở lại. 


 


Cô nhanh chóng thu hồi cảm xúc, ngẩng đầu lên: "Anh…" 


 


Những lời tiếp theo bị một nụ hôn bất ngờ nuốt ngược vào trong cổ họng. 


 


Một nụ hôn nhẹ, rất nhẹ. 


 


Chỉ là môi chạm môi, anh không tiến thêm bước nào, cũng không lùi lại. Đôi môi ấm áp chạm vào nhau, anh mở mắt, nhìn thấy cô trợn tròn mắt vì sự tiếp xúc thân mật bất ngờ này, trong mắt lấp lánh ý cười , mang theo sự dịu dàng và quyến luyến. 


 


Tựa như đã trôi qua rất lâu nhưng thực ra chỉ mới vài giây trôi qua, anh áp sát vào môi cô, nói: "Lừa em thôi, những gì anh nói đều là thật." 


 


Vì quá ngạc nhiên, đôi môi cô đang mím chặt bỗng lơi lỏng ra, vừa định nói gì đó thì lưỡi anh đột ngột xâm nhập vào miệng cô, một bàn tay vòng qua cổ cô, giữ chặt, không để cô có bất kỳ lối thoát nào, buộc cô phải tiếp nhận nụ hôn của anh. 


 


Thật sự đã trôi qua một hồi lâu, gần mười lăm phút sau, Lục Trình An mới buông tay. 


 


Triều Tịch đã sớm không còn sức lực dựa vào đầu giường, Lục Trình An hôn lên khóe môi cô, hơi thở gấp gáp, giọng nói mang theo chút d*c v*ng mơ hồ, khàn khàn và gợi cảm: "Xin lỗi, tại anh đến muộn." 


 


Mười năm trước là tại anh đến muộn. 



 


Triều Tịch không hiểu gì nhìn anh: "Cái gì?" 


 


Vẻ mặt Lục Trình An bình thản, anh mỉm cười: "Không có gì." 


 


"..." 


 


Anh lại nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa." 


 


Triều Tịch hỏi: "Không như vậy nữa là sao?" 


 


Anh cười mà không nói gì. 


 


Triều Tịch vẫn mơ hồ. 


 


Câu nói của Lục Trình An dẫn tới trong những ngày sau, những lúc nghỉ ngơi sau giờ làm việc, Triều Tịch luôn mải nghĩ về điều này. 


 


Anh đến muộn lúc nào? 


 


Với lại, sau này sẽ không là sao? 


 


Khó hiểu quá.


 


Chẳng mấy chốc, đã đến lúc Giang Ngư vào đoàn phim. 


 


Có lần Triều Tịch đang trao đổi với biên kịch, cô tình cờ liếc mắt về phía phim trường. 


 


Giang Ngư và Lâm Bỉnh Dương đang quay cảnh đối diễn. 


 


Đạo diễn hô "cắt" xong, tức giận bật cười, chống nạnh mắng: "Giang Ngư, cô đang diễn vai bạn gái cũ của Lâm Bỉnh Dương, vẫn còn lưu luyến anh ta, ánh mắt cô nhìn anh ta phải tràn đầy tình yêu, phải lộ rõ khao khát." 


 


Ông ấy lại chỉ vào Lâm Bỉnh Dương: "Còn nữa, cậu đã không còn tình cảm gì với Giang Ngư, ánh mắt cậu nhìn cô ấy đừng giống như nhìn dì múc đồ ăn." 


 


"Ánh mắt nhìn dì múc đồ ăn là như thế nào? Tức là cậu hy vọng dì ấy cho cậu thêm nhiều thịt hơn nhưng cậu là một người trưởng thành, không thể biểu đạt quá rõ ràng. Cậu có yêu người phụ nữ đó không? Không có! Vậy đừng dùng ánh mắt đó nhìn Giang Ngư nữa, tỉnh táo lại đi cậu không yêu cô ấy!" 


 


Giang Ngư và Lâm Bỉnh Dương gật đầu: "Vâng." 


 


Nhưng chưa đầy mười phút…


Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Story Chương 29
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...