Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 14
Thật ra Lục Trình An và Lương Diệc Phong là một loại người.
Với những chuyện ngoài cuộc sống luôn tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm, thậm chí khi làm kiểm sát viên, anh đã thấy quá nhiều bi kịch, cũng gặp quá nhiều người trông có vẻ hiền lành thành thật nhưng lại nói những lời dối trá vô nghĩa.
Thật ra trong anh không có nhiều tình cảm ấm áp, loại cảm xúc đồng cảm ấy lại càng không liên quan gì đến anh.
Về chuyện này, anh cũng đứng chung một phe với Lương Diệc Phong.
Thế nhưng vừa rồi khi gọi điện với Lương Diệc Phong, nghe cái giọng lạnh nhạt pha chút châm biếm của anh ấy: "Bác sĩ có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu? Cậu chắc chắn năm nay cô ấy hai tám tuổi chứ không phải mười tám tuổi đấy chứ? Ngây thơ."
Lục Trình An lại không cảm thấy vậy.
Trong đầu anh tự tưởng tượng lại biểu cảm của cô khi nói câu đó, chắc chắn vẻ mặt rất kiên định, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, con ngươi lấp lánh ánh sáng, nhất định vô cùng quyến rũ.
Anh nhếch môi, cười khẽ: "Chẳng lẽ cậu không thấy cô ấy như vậy rất dễ thương à?"
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng dòng điện rè rè.
Qua ba giây, Lương Diệc Phong lạnh lùng đáp: "Tôi nể mặt cậu nên mới nhận cuộc gọi này thôi, đây là lần duy nhất, lần sau đừng có làm vậy nữa." Nói xong, không để Lục Trình An kịp lên tiếng, anh ấy đã vô tình cúp máy ngay.
Lục Trình An thật sự cảm thấy cô rất dễ thương.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Anh hắng giọng hỏi: "Bây giờ người phụ nữ đó sao rồi?"
"Cũng ổn, đang ở bệnh viện, mấy hôm nữa Lương Diệc Phong sẽ sắp xếp phẫu thuật cho cô ấy." Triều Tịch suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh: "Chồng cô ấy…"
Lục Trình An lắc lắc tập hồ sơ trong tay: "Ở đây."
Triều Tịch ngạc nhiên: "Thật sự trong tay anh à?"
"Ừ, trong tay tôi." Lục Trình An thở dài.
Triều Tịch khó hiểu: "Anh thở dài làm gì, vụ án phức tạp lắm hả hay là chồng cô ấy thật ra không vô tội?"
Lục Trình An nói: "Đúng là khá phức tạp."
Vụ án này thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, kế toán biển thủ quỹ công, liếc nhìn là thấy ngay kết quả. Thậm chí khi Lục Trình An tiếp nhận vụ án này, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần thua kiện.
Nhưng không ngờ anh lại phát hiện ra một vài điểm nghi vấn.
Vụ án này phức tạp hơn anh dự đoán rất nhiều, cần phải điều tra rất nhiều thứ.
Hồi chiều anh đã liên hệ với một số bộ phận khác để mở cuộc họp.
Triều Tịch muốn hỏi anh vụ án phức tạp đến mức nào nhưng nghĩ lại chuyện này có thể sẽ liên quan đến bí mật công việc nên đổi cách hỏi: "Anh nghĩ chồng cô ấy có bị oan không?"
"Tôi nghĩ cũng vô dụng, phải dựa vào sự thật." Anh luôn coi trọng sự thật, không bao giờ để suy nghĩ cá nhân làm cơ sở: "Nếu tôi làm theo cảm giác của mình, vậy thì tất cả các cuộc điều tra sau này đều phải làm theo ý tôi. Kết quả điều tra cũng phải vậy, một khi có sai lệch, tôi sẽ dùng lý do này lý do khác để giải thích, như vậy thì không nghiêm túc."
Lần đầu tiên Triều Tịch thấy anh nghiêm túc như vậy.
Lục Trình An nói: "Là một kiểm sát viên, em không thể có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào cả, điều đó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của em cũng như kết quả cuối cùng."
Triều Tịch gật đầu, rồi lại gật đầu thêm cái nữa.
Lục Trình An mỉm cười: "Đồng ý với tôi à?"
Cô đáp: "Anh nói đúng đấy."
"Không có gì đúng sai cả, đó đều là nguyên tắc cần có của một kiểm sát viên." Lục Trình An nhìn đồng hồ, đã quá mười hai giờ rồi, sáng mai còn phải dậy sớm đi làm.
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Triều Tịch, đưa tay lấy chiếc cốc nước cô đang cầm đặt xuống bàn trà.
Triều Tịch ngơ ngác nhìn anh.
"Muộn rồi, đi ngủ đi." Anh giơ tay, cuối cùng vẫn không kìm chế được xoa nhẹ lên tóc cô, động tác tự nhiên thân mật, không cho cô kịp phản ứng thì hai giây sau đã nhanh chóng rút tay lại.
"…"
Triều Tịch ngẩng đầu lên.
Còn chưa kịp để cô nói gì, anh đã đột ngột cúi xuống áp sát lại gần.
Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rút ngắn không hề báo trước, chỉ còn lại một vệt sáng xuyên qua trước mặt.
Anh không hay cười nhưng lại sở hữu một đôi mắt đào hoa hút hồn, ánh sáng từ đèn đứng rọi từ một phía như phủ thêm lớp ánh sáng mờ ảo lên đôi mắt hơi xếch lên phía trên của anh, khóe mắt chìm trong bóng tối.
Nụ cười nhạt nhòa nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Hô hấp của Triều Tịch theo bản năng chậm lại.
Giữa những ánh đèn mờ tỏ, cô hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Em nghĩ tôi muốn làm gì?" Anh cố ý nói mập mờ, nhấn nhá từng chữ, tay anh đặt bên cạnh cô dời ra phía sau, đôi mi cô khẽ rung, khóe môi căng cứng làm lộ ra tâm trạng lo lắng lúc này. Nụ cười trên khóe miệng anh càng lúc càng sâu, giọng nói cố tình đè thấp, vang vọng trong đêm khuya tĩnh lặng.
"Hôn em?"
Nụ cười trên mặt anh dần dần rút đi, giọng nói hòa với tiếng cười nhỏ vụn.
Ngay sau đó, chiếc đèn trần trong phòng khách bỗng sáng lên.
Lục Trình An rời khỏi, đứng thẳng trước mặt cô, khóe môi nhếch lên đượm chút trêu chọc.
"..."
Triều Tịch lấy lại tinh thần: "Anh thật sự rất nhàm chán."
Lục Trình An: "Vậy ư?"
"Nhàm chán vô cùng."
Anh nhún vai tỏ vẻ sao cũng được: "Muộn rồi, em ngủ ở đây đi."
Triều Tịch không nói gì.
Lục Trình An giơ chân đá mở cửa phòng, hất cằm: "Yên tâm, trước hôm nay chưa ai ngủ lại căn phòng này đâu."
Triều Tịch: "Tôi không có ý đó."
"Hay là ngủ trong phòng tôi?" Dường như anh chợt nghĩ ra gì đó, khóe miệng cong nhẹ, tóc ở trán hơi dài, lúc nháy mắt thậm chí còn chạm vào hàng mi. Anh đứng đó, trong bộ đồ ở nhà, trông có vẻ vừa giản dị vừa ngây thơ: "Trước hôm nay, ngoài em ra, không có cô gái nào vào bước vào căn nhà này."
Cô vẫn còn lưỡng lự mà anh thì rất giỏi trong việc nhìn thấu tâm tư người khác.
Cô bước vào nhà, ánh mắt đầu tiên nhìn vào là tủ giày của anh.
Không có dép đi trong nhà cho phụ nữ, ngay cả dép cho cô dùng cũng là dép nam.
Trong nhà được trang trí theo phong cách tông lạnh, chủ yếu là các màu đen xám trắng, không có bất kỳ điểm trang trí màu ấm nào, cũng không có bất kỳ đồ vật gì của phụ nữ.
Những suy nghĩ không mấy trong sáng trong lòng bị vạch trần, cô ngượng ngùng quay mặt đi.
Lục Trình An dựa vào tường, đầu tựa vào tường để lộ đường nét cằm rõ ràng lại mạnh mẽ, đôi mắt anh nhìn vô định vào một nơi nào đó, thấp giọng nói: "Thật sự không có cô gái nào đến đâu."
"Không chỉ là ở đây."
Anh giơ tay chỉ vào trái ngực mình: "Mà còn ở đây nữa."
…
Lúc Triều Tịch thức dậy thì đã gần mười giờ.
Cô ra khỏi phòng, nhìn thấy trên bàn ăn có một bữa sáng, dưới đĩa có một tờ giấy nhỏ, chữ viết của anh mạnh mẽ phóng khoáng, bút lực trôi chảy.
[Thức dậy nhớ ăn sáng, tôi đi làm rồi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.]
Dưới cùng là một dãy số điện thoại.
Triều Tịch lấy điện thoại ra lưu số của anh vào.
Trên bàn có bánh mì nướng và trứng chiên, cô đưa tay sờ, đã lạnh.
Triều Tịch lấy một miếng bánh mì cắn một miếng.
Suýt thì bị nghẹn chết.
Điện thoại của cô đúng lúc reo lên.
Là cuộc gọi của Giang Yên.
Cô ấy nói mình đã về nhà rồi, hỏi cô đang ở đâu.
Triều Tịch đáp: "Chị đang ở bên ngoài."
Sau khi cô rửa mặt xong thì rời khỏi nhà anh.
Trước khi đóng cửa, cô quay trở lại, lấy tờ giấy trên bàn ăn bỏ vào trong ốp lưng điện thoại của mình.
Cửa nhà đã mở ra một khe hở.
Triều Tịch đẩy cửa ra, thấy Giang Yên đang bỏ đồ từ túi mua sắm vào tủ lạnh, nghe thấy tiếng động, cô ấy quay lại nhìn: "Chị, dạo này chị bận lắm hả, sữa chua lần trước em mua về còn chưa uống này, hết hạn luôn rồi."
"Đúng là rất bận rộn." Cô đã bận cả tuần lễ, hôm nay mới được nghỉ.
Triều Tịch cầm ly nước lên, lúc uống nước vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng: "Sao em lại bất ngờ đến đây?"
"Lục Hứa Trạch bảo em đến." Nói đến đây, Giang Yên có vẻ hơi im lặng: "Sáng nay em vừa thức dậy đã thấy điện thoại đầy tin nhắn Wechat của cậu ấy, không biết cậu ấy bị đứt cọng gân nào mà cứ như bị điên, bắt em phải đến đây. Chị nói xem cậu ấy có bị bệnh không?"
Chắc là Lục Trình An đã bảo Lục Hứa Trạch làm vậy.
Triều Tịch lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, chuẩn bị làm bữa trưa.
Bên tai vẫn là tiếng lải nhải quở trách Lục Hứa Trạch của Giang Yên.
Triều Tịch nói ẩn ý: "Cậu ấy với em liên lạc khá thường xuyên nhỉ?"
Giang Yên gật đầu, cầm một quả cà chua to bằng nắm tay ăn vừa ăn vừa nói: "Em và cậu ấy là chị em tốt mà."
"..."
Triều Tịch: "Có thể cậu ấy muốn làm anh em với em đấy."
Giang Yên: "Vậy thì không được, em chỉ muốn làm chị em của cậu ấy thôi."
…
Mọi người ở viện kiểm sát đều cảm thấy tâm trạng của Lục Trình An hôm nay rất tốt.
Mặc dù trông vẫn ôn tồn dịu dàng như thường lệ nhưng bình thường khi anh nhìn người khác, ánh mắt rất nhạt, vừa lạnh lùng vừa xa cách. Còn hôm nay, đôi mắt đào hoa kia lại thấm đượm sắc xuân, dù nụ cười ấy vẫn rất nhạt nhòa.
Tôn Mộng Dao cùng phòng kiểm sát với Lục Trình An, cũng là đàn em của anh, bình thường tiếp xúc khá nhiều với anh trong công việc. Mọi người khích lệ cô ấy đi hỏi xem có phải kiểm sát Lục đang yêu hay không, cô ấy cắn răng đồng ý.
Sau khi bàn xong về vụ án, trong thời gian nghỉ ngơi, Tôn Mộng Dao hỏi: "Kiểm sát Lục, hôm nay tâm trạng của anh có vẻ rất vui nhỉ?"
Lục Trình An đang lật hồ sơ, nghe vậy thì khóe môi khẽ nhếch lên: "Cũng khá vui."
"Có chuyện gì vui vậy?" Tôn Mộng Dao dè dặt hỏi: "Hay là anh đang yêu?"
Trong phòng họp có sáu người, có vài người đến từ các phòng ban khác, lúc này tất cả đều dựng thẳng lỗ tai chờ đợi câu trả lời của Lục Trình An. Có khá nhiều cô gái trong viện kiểm sát thích anh, trong số sáu người này có hai người đều cảm mến Lục Trình An, còn lại thì một người đã có chồng, một người có bạn trai, hai người còn lại là đàn ông.
Tôn Mộng Dao là người đã kết hôn.
Trong phòng chỉ còn tiếng lật giấy của hồ sơ.
Nghe được câu hỏi của cô ấy, Lục Trình An nâng mí mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng lại hờ hững. Chưa kịp để anh nói gì, chiếc điện thoại của anh để một bên bỗng dưng rung lên đúng lúc.
Điện thoại để chế độ im lặng rung mạnh trên bàn gỗ đỏ.
Tầm mắt của mọi người bất chợt đổ dồn về phía điện thoại.
Điện thoại reo lên, thông tin người gọi trên màn hình hiện ra ba chữ rõ ràng: [Vợ chưa cưới!]
Lục Trình An nhướn mày, đứng dậy, cầm lấy điện thoại: "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Sau lưng, cả phòng đều ngỡ ngàng, trợn mắt há hốc mồm.
Cuộc gọi được nhận.
Lục Trình An: "Em dậy rồi à?"
Hiện tại đã ba giờ, Triều Tịch im lặng: "Tôi dậy từ sớm rồi."
"Về nhà?"
"Ừm." Triều Tịch hỏi anh: "Có phải anh dặn Lục Hứa Trạch không?"
Anh không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ khẽ cười.
Triều Tịch do dự vài giây, bỗng nhiên hỏi anh: "Cậu ấy có biết..."
"Biết." Lục Trình An nói: "Triều Tịch, đợi vụ án này kết thúc, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng."
Triều Tịch cũng nghĩ vậy, cô không muốn họ cứ mập mờ mãi như thế.
Là vì hôn ước hay là vì cô?
Cô đều muốn biết.
Thậm chí...
Cô cũng muốn biết rốt cuộc hôn ước này thật sự có giá trị hay không.
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 14
10.0/10 từ 45 lượt.
