Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 13
Triều Tịch nghiêm túc suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra sau khi gặp Lục Trình An.
Anh là kiểm sát viên, vẫn giữ vẻ thanh thoát, tuấn tú như xưa. Lúc không mặc đồng phục thì còn đỡ, khuôn mặt như ngọc, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái bẩm sinh.
Còn khi khoác lên bộ đồng phục, khuôn mặt anh không có nhiều cảm xúc, dáng vẻ lạnh lùng và tĩnh lặng tạo nên khí chất cấm dục, dễ dàng thu hút phái đẹp.
Thế nhưng anh vẫn còn độc thân.
Mà đêm hôm đó, anh đã áp sát tai cô trầm giọng nói về hôn ước giữa hai người.
Triều Tịch tưởng anh chỉ thấy cô là người không tệ mà thôi.
Trong các chuyến du lịch của cô không thiếu những cuộc gặp gỡ tình cờ, một đêm tình chỉ là sự giải khuây trong hành trình cô đơn, mỗi sáng tối khi du lịch cô đều nhận được những lời mời như vậy.
Còn Lục Trình An, cô nghĩ anh cũng thế.
Trong một chuyến đi dài dằng dặc lại tẻ nhạt, gặp một cô gái có nhan sắc và dáng người không tệ, dùng thủ đoạn quen thuộc để quyến rũ cô gái chỉ thêm chút trần tục và phóng túng cho chuyến đi mà thôi.
Thế nên cô đã coi lời tỏ tình của anh là một màn kịch tầm thường.
Cô từ chối anh.
Anh không cam lòng, vì vậy quay lại, đó là nguyên do của thái độ mạnh mẽ tối hôm ấy.
Những suy nghĩ kỳ quặc trong lòng Triều Tịch dần dần trở thành sự thật.
Cô mở miệng định nói gì đó nhưng cách đó không xa, y tá bất ngờ gọi cô.
"Bác sĩ Triều, bên này có người tìm cô." Y tá chạy tới từ đầu hành lang bên kia, thở hổn hển, lên tiếng chào hỏi với Thẩm Túy rồi nói tiếp: "Người nọ nói là cô bảo cô ấy đến đây tìm cô."
Triều Tịch: "Tôi bảo cô ấy đến tìm tôi?"
Y tá: "Đúng vậy, cô ấy nói cô nói là cô có thể cứu cô ấy."
Triều Tịch lập tức nhớ ra.
Là người phụ nữ nhảy lầu kia.
Cô vô thức nhìn về phía Lục Trình An, anh cũng nhìn lại cô.
Triều Tịch hỏi y tá: "Cô ấy đâu rồi?"
"Vẫn đang ở đó."
"Tôi qua ngay." Triều Tịch vội vàng nói lời tạm biệt với họ rồi rời đi.
Còn lại ba người.
Lục Trình An dời mắt từ trên người cô sang Thẩm Lâm An đối diện.
Thẩm Lâm An: "Tôi thật sự không ngờ, vậy mà chúng ta lại gặp nhau trước khi ra tòa, lại còn là ở bệnh viện đấy."
"Ừ."
Thẩm Túy ngạc nhiên: "Hai người ra tòa?"
Thẩm Lâm An cúi đầu cười khẽ: "Gần đây anh nhận một vụ án đặc biệt, không ngờ kiểm sát viên lại là kiểm sát Lục."
Lục Trình An thản nhiên nói: "Tôi cũng không ngờ anh lại nhận vụ án này."
Là vụ án của chồng người phụ nữ nhảy lầu.
Người nọ tên là Trần Chí Văn, là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, làm thủ quỹ cho một công ty niêm yết. Trong suốt tám năm làm việc tại công ty, anh ta đã biển thủ hơn hai trăm triệu quỹ công.
Với mức độ đơn giản của vụ án này, đây là kiểu vụ án được giao làm cho người mới để luyện tay nghề.
Thẩm Lâm An và Lục Trình An đều không nhận những vụ án có vẻ đơn giản như vậy, vừa nhìn qua đã thấy ngay kết quả vụ án.
Thẩm Lâm An nhíu mày: "Không còn cách nào khác, cổ đông của công ty đó quen biết với công ty luật chúng tôi, họ liên tục căn dặn tôi phải làm tốt vụ án này." Trên mặt anh ta đầy vẻ bất lực, lại hỏi tiếp: "Còn anh thì sao, chắc không giống tôi đâu nhỉ?"
"Không giống."
Vụ án này vốn được giao cho một kiểm sát viên trẻ mới vào ngành xử lý, song bởi vì lời nói thiếu suy nghĩ của Triều Tịch mà anh không thể không mặt dày lấy lại vụ án này từ tay cậu kiểm sát viên trẻ kia.
Lục Trình An nhẹ nhàng nói: "Gần đây ít vụ án."
"Thảo nào lại đến lượt anh." Thẩm Lâm An nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta đứng ở hai phía đối diện, tôi rất tò mò không biết cuối cùng ai sẽ thắng."
"Chẳng có gì để mong đợi."
Giọng Lục Trình An nhạt nhẽo, trong ánh mắt tràn đầy hững hờ.
"Dù sao thì kết quả cuối cùng cũng là tôi thắng."
Thẩm Lâm An và anh từng là bạn học cùng lớp và đồng nghiệp nhiều năm. Trong các cuộc thi tranh biện thời đại học, chưa lần nào anh ta thắng Lục Trình An cũng như chưa từng vượt qua anh trong các kỳ thi lớn nhỏ, mỗi lần đều chỉ về thứ hai. Sau khi ra trường, họ không còn làm việc chung một phòng ban nhưng trong viện kiểm sát, mỗi khi nhắc đến một trong hai người họ, người ta luôn so sánh người này với người kia.
Và kết quả lúc nào cũng như nhau.
Lục Trình An vượt trội hơn.
Thật ra cả hai người đều không quan tâm đến việc này.
Lục Trình An vốn là người ít quan tâm đến chuyện bên ngoài, từ thời đại học đã vậy. Anh có khí chất mạnh mẽ, đi đến đâu cũng là tâm điểm của mọi người nhưng thực tế anh lại là người ít hứng thú với mọi thứ, luôn lạnh nhạt đối diện với tất cả.
Dù thắng một vụ kiện, ánh mắt anh cũng chẳng có bao nhiêu niềm vui.
Với anh mà nói, kiện cáo chỉ là công việc, anh làm tròn nghĩa vụ của mình, dù là để bảo vệ công lý hay trừng trị tội phạm, anh chỉ làm rõ sự thật và hoàn thành trách nhiệm của mình.
Xong nhiệm vụ, anh rút lui rất dứt khoát.
Thẩm Lâm An rời khỏi viện kiểm sát cũng không phải vì Lục Trình An.
Anh ta xuất thân từ gia đình có truyền thống học vấn, tính cách ôn hòa, tâm tính cũng rất tốt. Mối quan hệ giữa anh ta và Lục Trình An không có gì khúc mắc, dù luôn bị so sánh suốt những năm qua nhưng anh ta chưa bao giờ cảm thấy khó chịu hay bất mãn vì điều đó.
Việc bị so sánh là chuyện bình thường, không cần phải quá để tâm.
Sở dĩ anh ta rời viện kiểm sát là vì anh ta cảm thấy nghề luật sư ấm áp hơn nghề kiểm sát viên.
Giống như anh ta và Lục Trình An vậy.
Dù năng lực làm việc của Thẩm Lâm An kém một chút nhưng quan hệ xã giao của anh ta lại tốt hơn Lục Trình An, mọi người trong viện kiểm sát đều quý Lục Trình An nhưng trong đó luôn trộn lẫn chút kính sợ và e ngại.
Trong khi đó, sau hai năm làm việc ở văn phòng luật, anh ta càng cảm thấy mình hợp với nghề luật sư này hơn.
Hai năm qua, Thẩm Lâm An đã xử lý không ít vụ án lớn nhỏ, thắng nhiều hơn thua, được tiếng tăm tốt trong ngành.
Nhìn Lục Trình An thốt ra những lời tự tin ấy với khuôn mặt lạnh lẽo, anh ta không khỏi bật cười: "Ai thắng ai thua đến lúc đó sẽ rõ, kết luận sớm không hay lắm đâu, kiểm sát Lục à."
Đuôi mắt lạnh lùng của kiểm sát Lục hơi nhướn lên: "Những gì tôi muốn có, từ trước đến nay chưa từng thất bại."
Dù là vụ án hay con người.
Vẫn luôn như vậy.
…
Người phụ nữ nhảy lầu tên là Lưu Mẫn.
Cô ấy mang tất cả các kết quả kiểm tra và báo cáo đã làm trước đây cho Triều Tịch xem.
Triều Tịch xem qua tất cả các giấy tờ, cuối cùng cầm hình ảnh kiểm tra chỉ cho cô ấy thấy: "U thần kinh sinh ba, cộng với sự thông nối giữa não và ngoài hộp sọ, hình dáng như quả tạ, phải làm thêm xét nghiệm để xác định là u lành tính hay u ác tính."
Lưu Mẫn: "Căn bệnh này có chữa được không bác sĩ? Tôi còn sống được bao lâu nữa?"
Cô ấy siết chặt hai tay, thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm Triều Tịch.
Triều Tịch đã làm bác sĩ lâu năm, gặp rất nhiều người bệnh, trong mỗi lần khám, tất cả họ luôn mang những nét mặt giống nhau.
Bất lực, sợ sệt, bối rối, lo lắng và khao khát, một khao khát cháy bỏng.
Lúc Triều Tịch du học ở nước ngoài đã tiếp xúc với nhiều người bệnh là người nước ngoài, họ nói tiếng Anh với khẩu âm rất nặng hoặc là người Pháp đến vì danh tiếng của James, thậm chí là người Đức với âm lưỡi khiến cô đau đầu.
Khi đối diện với người nước ngoài, cô sẽ dùng giọng điệu giải quyết công việc, lạnh nhạt trả lời: "Cụ thể phải đợi sau phẫu thuật mới biết được."
Nhưng khi đối diện với người Trung Quốc, sự lạnh lùng ấy dường như không thể nào áp dụng.
Lưu Mẫn nắm lấy tay cô, cầu xin đầy đau khổ.
Đột nhiên, Triều Tịch cảm thấy mu bàn tay mình hơi ẩm ướt.
Cô nhìn xuống, thấy trên mặt Lưu Mẫn đã chảy dài hai dòng nước mắt.
Triều Tịch tự hỏi mình đã quen với việc sống chết nhưng những giọt nước mắt ấy rơi xuống đã làm tan chảy phần mềm mại nhất trong lòng cô.
Cô nói: "Tỷ lệ mắc u thần kinh sinh ba rất thấp, khối u của cô không lớn, so với những ca khác thì khá dễ chữa, cô nhìn đây." Lưu Mẫn đã làm cả CT tăng cường, Triều Tịch tìm được hình ảnh trên máy tính: "Khối u nằm ở đây không lớn, hơn nữa vị trí cũng không khó tìm, phẫu thuật sẽ không quá khó."
Nhìn thấy đối phương có vẻ thả lỏng, Triều Tịch tiếp tục bổ sung: "Mỗi ca phẫu thuật đều sẽ có rủi ro nhất định, nhất là phẫu thuật não, cần phải hết sức cẩn thận."
Lưu Mẫn gật đầu lia lịa: "Vậy bác sĩ, có phải cô sẽ mổ cho tôi không?"
"Không phải."
"Tại sao?"
Triều Tịch an ủi cô ấy: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm trước và sau phẫu thuật cho cô, yên tâm đi, bác sĩ phẫu thuật chính là người rất giỏi."
"Thật không?"
"Ừ." Triều Tịch vỗ mu bàn tay của người phụ nữ, giọng nói trầm ấm dễ dàng xoa dịu tâm trạng người khác: "Hơn nữa tôi cũng sẽ vào phòng phẫu thuật, cô cứ yên tâm."
Lúc Lưu Mẫn đi làm thủ tục, Triều Tịch tìm gặp Lương Diệc Phong để thông báo về chuyện này.
Lương Diệc Phong gần như là bác sĩ bận rộn nhất trong khoa Ngoại thần kinh, anh ấy nghe xong chỉ hơi nhíu mày.
Triều Tịch cứ nghĩ anh ấy sẽ từ chối.
Nhưng không ngờ, anh ấy lại đồng ý nhận ca phẫu thuật này.
Lương Diệc Phong gọi cô lại: "Sau này ít làm những việc như thế này."
"Tôi chỉ đang cứu người thôi."
"Nhiều người như vậy, cô có thể cứu được bao nhiêu?" Lương Diệc Phong là kiểu người rất thích hợp làm bác sĩ, điềm tĩnh, lý trí, luôn giữ khoảng cách với người bệnh, không bao giờ để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Triều Tịch đứng tại chỗ, cúi đầu suy nghĩ một lúc.
Bất chợt, khóe miệng cô cong lên, nở một nụ cười nhẹ: "Tôi học Y là để cứu người, có thể cứu được bao nhiêu thì tôi sẽ cứu bấy nhiêu."
Lương Diệc Phong lạnh lùng đánh giá cô: "Ngây thơ."
Tối hôm đó cô tan ca trực rất muộn.
Về đến nhà gần mười hai giờ đêm.
Lúc tìm chìa khóa, cô nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Lục Trình An: "Muộn như vậy mới hết ca trực à?"
Triều Tịch vẫn đang lục tìm chìa khóa trong túi, lơ đễnh đáp lại anh: "Ừm."
Cô tìm một lúc lâu nhưng không thấy chìa khóa đâu.
Lục Trình An như đã đoán được chuyện gì: "Không tìm thấy chìa khóa à em?"
Triều Tịch: "À."
"Vào đi." Anh nghiêng người.
Triều Tịch do dự chưa đầy ba giây đã nhấc chân bước vào nhà anh.
Vào trong nhà, cô ngồi xuống ghế sofa.
Lục Trình An rót cho cô một ly nước, Triều Tịch nhận lấy, vừa uống vừa quan sát xung quanh.
Cấu trúc căn hộ trong tòa nhà này đều giống nhau, ba phòng ngủ một phòng khách nhưng anh đã đập thông hai phòng lại, biến phòng khách và phòng làm việc thành một không gian mở.
Trên bàn làm việc đầy những tài liệu và hồ sơ, có vẻ như anh vừa xem qua, phòng khách không bật đèn, chỉ có đèn bàn bên cạnh bàn làm việc sáng lên.
Đèn đặt dưới đất có ánh sáng vàng ấm, tạo ra không gian mờ ảo và mập mờ giữa đêm khuya.
Anh quay lại bàn làm việc, ngồi xuống, cúi đầu nhặt kính trên bàn lên, tiếp tục lật xem tài liệu.
Triều Tịch hỏi anh: "Anh bị cận à?"
Lục Trình An nói: "Hơn một độ, bình thường không ảnh hưởng gì."
Anh đeo cặp kính gọng vàng trên sống mũi cao, trông vừa lịch thiệp vừa nho nhã.
Vài giây sau, anh hỏi: "Hôm nay chú ba mắng em à?"
Triều Tịch nhanh chóng hiểu ra "chú ba" trong miệng anh là Lương Diệc Phong, nhớ lại chuyện ban ngày, cô nhíu mày rồi nhanh chóng thả lỏng.
"Không phải mắng, chỉ là không vui thôi."
"Bởi vì người phụ nữ nhảy lầu." Anh còn biết rất rõ.
Triều Tịch im lặng không trả lời.
Qua vài giây, cô hỏi: "Anh có thấy tôi hơi trẻ con không?"
Thật ra cô cũng biết đôi khi mình hơi trẻ con nhưng khoảnh khắc giằng co với Lương Diệc Phong, đối mặt với thái độ lạnh lùng của anh ta, Triều Tịch không nhịn được phản bác lại.
Nghe vậy, Lục Trình An cười khẽ, ngả người dựa vào ghế, dáng vẻ lười biếng, ánh sáng của đèn đứng bên cạnh chiếu lên người anh tạo nên một không gian nhẹ nhàng mờ ảo.
Anh nhếch môi, nụ cười như làn gió xuân vừa tản đi, nhẹ nhàng nói: "Tôi không thấy em trẻ con. Ngược lại, tôi thấy em… Khá dễ thương."
Cô chăm chú nhìn anh, muốn biết phản ứng và thái độ của anh nhưng không ngờ anh lại nói ra một câu như vậy.
Trong khoảnh khắc cô ngẩn người, ánh mắt anh đã tập trung vào người cô.
Ngay cả việc hai người đối diện với nhau cũng bị ánh đèn và bóng tối phủ lên bầu không khí mờ ảo, quyến rũ.
Cô mỉm cười, chợt thấy lúng túng nên vội vàng quay đi, nhìn sang chỗ khác.
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 13
10.0/10 từ 45 lượt.
