Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 189

166@-

Chương 189


 


Lúc chuông báo thức buổi sáng vang lên, Khương Nhan Lâm không muốn dậy, nhưng lịch trình đã định sẵn, cô đành im lặng thở dài, với tay lấy điện thoại tắt chuông. Cô nhắm mắt cố thêm hai phút cuối, rồi mới mở mắt, chuẩn bị ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân.


 


Cô khẽ nghiêng đầu, giường bên cạnh trống trơn, đến chiếc gối kế bên hết hơi ấm. Ngước mắt nhìn, mọi thứ của cả hai người đã được sắp xếp đâu vào đấy, nằm yên vị trong vali đang mở, lặng lẽ đặt dưới sàn nhà.


 


Ba lô khác cũng sẵn sàng và đặt trên sô pha, chỉ chờ giờ lên đường.


 


Khương Nhan Lâm lại liếc nhìn thời gian trên điện thoại mới nhấc mình khỏi giường, hướng về phía phòng tắm.


 


Sau màn đánh răng rửa mặt và dưỡng da qua loa, cô bắt đầu trang điểm thì bóng người kia vẫn biệt tâm.


 


Khương Nhan Lâm khẽ liếc nhiệt độ hiển thị trên điện thoại, hôm nay trời âm u, bên ngoài chắc lạnh hơn hôm qua. Cô vội vàng tô vẽ, rồi tiến đến bên vali, chọn lấy hai bộ cánh dày dặn hơn: váy dài bằng vải dạ và áo khoác len dệt kim, cùng một đôi tất chân giữ nhiệt.


 


Dân bản xứ ở đây thuộc dạng "mình đồng da sắt", vì đẹp mà mùa đông cũng dám diện váy ngắn chân trần. Khương Nhan Lâm nhìn thôi đã cảm thấy khớp gối mình sắp đình công đến nơi.


 


Với cái sức khỏe kiểu này của cô thì hợp đóng vai bà già là ổn.


 


Vừa c** đ* định xỏ chân vào đôi tất giữ ấm, thì cửa phòng có người khác quẹt thẻ.


 


Khương Nhan Lâm túm lấy áo choàng tắm khoác vội lên người, rồi mới quay đầu nhìn.


 


Bùi Vãn Ý không nghĩ vừa mở cửa đã được chiêm ngưỡng một cảnh tượng quyến rũ đến vậy. Cô khựng lại, rồi mới bước vào phòng, khép cửa, khẽ bật cười: "Ngại gì chứ, có ai thấy đâu."


 


Khương Nhan Lâm dời mắt, cô im, cúi xuống xỏ tất chân.


 


Cô có da có thịt, nhưng nó vào những chỗ cần có, đúng gu của Bùi Vãn Ý. Không giống như kiểu người gầy trơ xương, còn tự hào với cái mốt "chân như đôi đũa", khiến Bùi Vãn Ý không nào thẩm nổi.


 


Chân của Khương Nhan Lâm cân đối, cả bắp đùi và bắp chân có da có thịt, nhưng đường cong mềm mại, đầy đặn và không hề thừa mứa. Diện váy thì khỏi chê, huống chi là thêm đôi tất chân.


 


Bùi Vãn Ý đứng im tại chỗ ngắm trọn vẹn quá trình Khương Nhan Lâm mặc đồ, rồi mới tiến lên, vòng tay ôm eo từ phía sau, vùi mặt vào hõm vai cô hít một hơi sâu.


 



Khương Nhan Lâm cúi đầu cặm cụi cài nút áo, kín cổng cao tường rồi mới ngẩng lên vuốt lại cổ áo.


 


Mà hơi thở nóng rực kia cứ quấn quýt lấy cổ, xong còn lấy môi nghịch cho cái cổ áo nó xộc xệch ra, hơi thở phả vào gáy, răng táp mấy cái nút áo, cởi phăng cái thứ nhất, xong tới cái thứ hai.


 


Khương Nhan Lâm bị ôm cứng ngắc trong lòng Bùi Vãn Ý, cô nghiêng đầu trốn cái hơi thở cứ phả vào cổ, ai ngờ bị nắm cằm xoay mặt lại, ăn trọn cái hôn nhẹ nhàng như l**m m*t.


 


"Sao em bơ chị?"


 


Bùi Vãn Ý ôm chặt cứng Khương Nhan Lâm, tay cứ mà bóp véo, đến khi tóm được quả đào căng mọng vừa mới được mặc áo vào mới thủ thỉ hỏi bên tai Khương Nhan Lâm.


 


Khương Nhan Lâm không muốn tàu nhanh, nhưng càng không muốn dính líu gì tới Bùi Vãn Ý, im thin thít để ai kia tự tiện c** đ* mình ra, xong còn thò tay xuống tận tất chân và s* s**ng.


 


Bùi Vãn Ý hơi tò mò không biết tất này xịn cỡ nào, ngón tay cô dí mạnh một phát, không thủng, đành tiếc hùi hụi rút tay về, chỉ kịp bóp bóp cái bắp chân với đường cong vòng ba qua lớp tất.


 


Cô cúi xuống hôn nhẹ lên cái mặt dỗi không thèm nói chuyện, rồi rút tay ra khỏi cái tất chân, ôm eo xoay người Khương Nhan Lâm đối diện với mình.


 


"Khương Nhan Lâm, em dỗi gì đấy?"


 


Bùi Vãn Ý ngọt nhạt hỏi han, như thể mình vô tội không biết gì.


 


Khương Nhan Lâm thấy cô Bùi định giở cái trò mèo này thì mặc kỵ, coi như không biết, đứng dậy định mặc lại quần áo, tiện miệng đáp: "Mấy giờ rồi, lẹ lẹ ra đường còn kịp."


 


Bùi Vãn Ý cười hề hề, vội vàng túm tay Khương Nhan Lâm, dỗ dành: "Thôi thôi, chị sai rồi, lần sau gọi em dậy và báo cáo với em sẽ đi đâu."


 


Miệng thì nhận lỗi, mà lòng thì lại nham hiểm, đúng kiểu kiểu người giả ytạo.


 


Khương Nhan Lâm bực, vừa định chửi cho mấy câu, lại nhớ ra hôm nay ra đường có việc, cuối cùng đành nuốt cục tức.


 


Thôi kệ, ra ngoài đường tối kỵ nhất là cãi nhau, không giải quyết được gì, tốn thời gian, tốn tiền bạc, mà lại còn tụt cả hứng.


 


Cô nén xuống hết mấy cái suy nghĩ với cảm xúc bực bội, từ tốn cài từng cái cúc áo, chỉnh trang lại quần áo, rồi định đẩy cái người đang ôm mình ra để còn soạn đồ ra đường.


 


Bùi Vãn Ý lần này không cản, buông tay đút vào túi quần, nhìn Khương Nhan Lâm bỏ quần áo đã thay vào túi zip, rồi cẩn thận xếp vào vali, cuối cùng kéo khóa vali lại. Khi Khương Nhan Lâm thu xếp xong mọi thứ đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, Bùi Vãn Ý mới lên tiếng:



 


"Chị đặt vé máy bay bốn giờ chiều rồi, có chút việc gấp, về thôi."


 


Khương Nhan Lâm khựng lại, rồi ngước mắt nhìn cô Bùi, vài giây sau khẽ gật đầu ý mình đã rõ. Lúc này, mới chín giờ sáng.


 


Bùi Vãn Ý nhét điện thoại vào túi, khịa: "Còn sớm. Để chị thử xem tất em có bền không."


 


Khương Nhan Lâm thở dài, cô chẳng còn hơi sức đâu mà giận dỗi với Bùi Vãn Ý, kệ cho cô Bùi nói khùng nói điên.


 


Giờ trả phòng của khách sạn còn mấy tiếng, nếu cô thật sự muốn phí thời gian vào chuyện này thì cũng chẳng sao.


 


Nhưng mà...


 


"Huỷ khách sạn bên Kyoto được không?"


 


Khương Nhan Lâm thừa biết rõ nhưng cô cố tình hỏi. Thực ra cô còn nắm rõ chính sách hủy phòng của khách sạn hơn ai hết. Đừng nói là hủy trong ngày, có khi vừa thanh toán xong là không hủy được.


 


Bùi Vãn Ý nhún vai, kiểu chẳng tiếc mấy đồng bạc lẻ này, khiến người khác suýt nữa thì tin rằng cô Bùi là một cô chiêu đốt tiền không ghê tay.


 


Khương Nhan Lâm liếc xéo, kéo vali đi thẳng ra ngoài.


 


Bùi Vãn Ý ngơ ngác không hiểu gì, nhưng thấy Khương Nhan Lâm đi mấy bước đã tới cửa, kéo cửa phòng định ra ngoài, cô đành vội vàng vớ lấy ba lô và thẻ phòng của mình, liếc mắt nhìn quanh xem còn sót đồ gì không rồi mới ba chân bốn cẳng đuổi theo người.


 


Nhìn Khương Nhan Lâm đi một mạch vào thang máy, bấm tầng một, Bùi Vãn Ý tiếc nuối hỏi: "Thật sự không cho chị thử à?"


 


Nghe cứ như thể chưa từng làm chuyện này bao giờ, tò mò ghê nhỉ.


 


Khương Nhan Lâm chẳng thèm để ý, thang máy vừa đến tầng trệt đã kéo vali đi thẳng đến quầy lễ tân.


 


Nhân viên lễ tân mặc đồng phục thấy hai người họ thì mỉm cười, hỏi bằng tiếng Anh xem họ cần gì.


 


Khương Nhan Lâm đáp lại: "Xin chào, mình muốn làm thủ tục trả phòng."


 



Cô vừa nói vừa giật lấy thẻ phòng từ tay Bùi Vãn Ý đưa cho nhân viên lễ tân.


 


Khách sạn có máy tự động trả phòng, chỉ cần nhét thẻ vào là xong, Bùi Vãn Ý không rõ Khương Nhan Lâm bày vẽ ra quầy lễ tân làm gì, nhưng đủ tinh ý và không hỏi nhiều.


 


Khương Nhan Lâm làm xong thủ tục trả phòng, đợi mọi thứ được xác nhận xong xuôi mới lên tiếng hỏi: "Xin hỏi có thể gửi hành lý được không ạ?"


 


Nhân viên lễ tân mỉm cười đáp: "Được chứ ạ, mình muốn gửi đến đâu ạ?"


 


"Sân bay quốc tế Kansai."


 


Nhân viên lễ tân gật đầu, lấy ra một tờ phiếu đưa cho cô, bảo cô điền thông tin chi tiết và thời gian giao hàng cụ thể.


 


Khương Nhan Lâm ước tính thời gian rồi chọn dịch vụ giao hàng nhanh nhất, không đắt lắm nên cô quẹt thẻ thanh toán.


 


Bùi Vãn Ý đứng bên cạnh nhìn Khương Nhan Lâm loay hoay nãy giờ, đợi đến khi làm xong thủ tục, giao hành lý cho nhân viên khách sạn rồi mới khẽ hỏi: "Có một cái vali thôi mà, mang đi đâu không phiền lắm nhỉ."


 


Khương Nhan Lâm cúi đầu bấm bấm điện thoại, đến khi có tài xế nhận chuyến mới nhìn sang người bên cạnh, nói: "Phiền hay không lát nữa chị biết thôi."


 


Bùi Vãn Ý nhướng mày, chưa kịp nói gì thì thấy Khương Nhan Lâm đi về phía cửa chính khách sạn, đành thở dài, lần nữa đi theo.


 


Mất chút thời gian ở quầy lễ tân, khi hai người ra đến cửa chính đã là chín giờ hai mươi phút, đứng đợi thêm mấy phút mới lên xe được và vào lúc chín giờ hai mươi lăm phút.


 


Khương Nhan Lâm thắt dây an toàn, xác nhận lộ trình với tài xế, Bùi Vãn Ý nghe hiểu được vài từ, tuy bất ngờ nhưng không hẳn là bất ngờ.


 


Hình như trong nhận thức của cô, Khương Nhan Lâm là kiểu người sẽ làm như vậy.


 


Song Bùi Vãn Ý lại không ngờ tới, Khương Nhan Lâm sẽ đối xử với mình như thế.


 


Taxi dừng ở cổng ga Shin-Osaka, Khương Nhan Lâm liếc nhìn thời gian, vừa kịp chuyến tàu cao tốc kia, cô kéo Bùi Vãn Ý chạy vội vào ga, đến máy bán vé tự động đổi vé cho cả hai người trước, rồi vội vã quẹt thẻ qua cổng soát vé, chạy nhanh xuống lầu đến sân ga.


 


Sân ga tàu cao tốc tấp nập khách du lịch, đa số kéo vali, đeo ba lô leo núi, tụm ba tụm năm chờ tàu.


 


Khương Nhan Lâm và Bùi Vãn Ý - hai người tay không quá hiếm.



 


Thời gian họ tính toán vừa vặn, vừa tìm thấy bảng chỉ dẫn đến chuyến tàu cao tốc đi Kyoto thì tàu đã vào ga.


 


Khương Nhan Lâm th* d*c vài hơi, cô điều hòa lại nhịp thở hơi gấp gáp của mình.


 


Bùi Vãn Ý bình thường, cứ lặng lẽ đứng bên cạnh Khương Nhan Lâm, nghiêng đầu nhìn Khương Nhan Lâm rất lâu.


 


Cho đến khi đoàn tàu từ từ dừng hẳn trước mặt, cửa xe mở ra, người đi lại tấp nập, người xuống, người lên, hai người họ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đợi dòng người chen chúc đi qua trước.


 


Bùi Vãn Ý nhìn người trước mặt, đợi đến khi người cuối cùng lên xe mới lên tiếng hỏi: "Chỉ có chút xíu thời gian thôi, có cần phải đi đi về về cho mệt không?"


 


Không đi cũng được mà.


 


Khương Nhan Lâm th* d*c, quay đầu nhìn Bùi Vãn Ý, liếc xéo một cái rõ dài.


 


"Mấy nghìn tệ đấy, nói bỏ là bỏ à, vậy thì đừng có mà nói năng gì với em nữa."


 


Osaka đến Kyoto chẳng xa, một chuyến chỉ mười lăm phút nên thế nào cũng kịp. Còn hỏi cái kiểu "có cần không" nghe xong muốn nổi điên.


 


Khương Nhan Lâm bực bội, cô định bước lên xe.


 


Bùi Vãn Ý nắm lấy Khương Nhan Lâm, ngón tay từ từ siết chặt lấy năm ngón tay, cô khẽ cười.


 


"Chị chưa đặt vé, chị đùa với em thôi."


 


Bùi Vãn Ý không quan tâm Khương Nhan Lâm có giận và có hất tay mình hay không.


 


Vì em hất tay cô một lần, cô sẽ nắm chặt lại một lần.


 


Cho đến khi Khương Nhan Lâm từ bỏ cái sự giãy giụa vô nghĩa này thì thôi.


 


Còn về vé máy bay khứ hồi.


 


Mấy nghìn tệ thôi mà, không cần thì dẹp.


Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Story Chương 189
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...