Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 188

182@-

Chương 188


 


Để còn sức cho chuyến đi Kyoto ngày hôm sau, Bùi Vãn Ý dịu lại, không ép Khương Nhan Lâm quá mức.


 


Nhưng ít nhất cô đã chứng minh qua một đêm "thực hành" rằng bụng người dù chứa nhiều nước đến đâu thì lượng nước chứa trong đó cũng có hạn.


 


Điểm hay là đêm đó không cần thu xếp giường chiếu, không cần gọi người dọn phòng giữa đêm.


 


Nhưng dở là ở đó.


 


Lúc cô muốn ôm người kia - khi chỉ còn chút sức lực để ngủ thì đã bị đạp cho văng xa.


 


Người co ro trong chăn lạnh lùng nói:


 


"Chị là cái máy vắt nước à, làm ơn đừng có mó vào em nữa được không?"


 


Bùi Vãn Ý không có ý kiến gì về nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau thì cô chịu không nổi, một chữ cũng không xong.


 


Thế là cô không mấy vui vẻ kéo người kia về, lạnh mặt nói: "Không thể, nếu em còn ăn nói với chị kiểu đó thì tối nay đừng có mơ ngủ."


 


Vừa nói, Bùi Vãn Ý vừa ôm chặt Khương Nhan Lâm vào lòng, lật người nằm xuống trong chăn. Thấy Khương Nhan Lâm cựa quậy chút rồi im, cô mới ôm chặt người, nhắm mắt lại, định ngủ một giấc cho ngon.


 


Còn hành lý thì sáng mai dậy xếp.


 


May mà ga ngay gần, thời gian còn nhiều, thế nên hai người họ dậy được đúng giờ thì thế nào cũng kịp tàu nhanh.


 


Nếu không kịp thì thôi, mua vé chuyến sau là được.


 


Bùi Vãn Ý không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng nói, chuyện gì mà tiền giải quyết được thì chẳng phải chuyện to..


 


Đợi đến khi người trong lòng không còn giở chứng, ngoan ngoãn tựa vào cô, hơi thở đều đều, Bùi Vãn Ý mới vừa lòng vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai của Khương Nhan Lâm, đặt lên trán Khương Nhan Lâm một cái hôn.


 


Thương thật.


 


Mấy tế bào lăng xăng trong người Bùi Vãn Ý rất lâu sau vẫn chưa chịu yên.



 


Bùi Vãn Ý đã quen, cô nghe tiếng thở của Khương Nhan Lâm, một bên thả lỏng đầu óc, một bên chờ cho người chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Dù chuyện đó có xảy ra sau bao lâu nữa.


 


Cô để đầu óc rỗng không, nghĩ lan man đến mấy việc đang chờ giải quyết, rồi bất giác nghĩ xa xôi đến chuyến đi ngày mai.


 


Tuy chuyến này là hứng thú bất chợt, Bùi Vãn Ý vẫn tìm hiểu trước, biết suối nước nóng riêng kia nổi tiếng và biết gần đó có một chỗ vừa hay để đi dạo song không quá ồn ào.


 


Ngay cả tối ăn gì cũng tính trước cả, đặt chỗ ngay trên mạng của nhà hàng, còn may đặt được cái bàn đôi cạnh cửa sổ có tầm nhìn ra núi đẹp nhất.


 


Dù Khương Nhan Lâm là người rất thực tế, có lẽ chỉ cần ăn một bữa đặc sản ở một quán nhỏ ven đường cũng đủ làm em vừa ý. Tuy nhiên Bùi Vãn Ý vẫn muốn đưa em đi ăn ngon, ở tốt, tốt nhất là không chê vào đâu được, để sau này em nghĩ đến chỗ này, đến nước này, thì trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của cô.


 


Và chỉ có thể là hình ảnh của cô mà thôi.


 


Bùi Vãn Ý nhìn gương mặt đang say giấc trước mặt, khẽ cong khóe môi, rồi nhẹ nhàng chạm ngón tay vào má Khương Nhan Lâm một cái.


 


Người kia nhíu mày, dường như mơ cũng không được yên.


 


Bùi Vãn Ý nảy ra ý xấu, ghé sát vào tai Khương Nhan Lâm, chất giọng khàn khàn nói những lời lẽ trêu ghẹo tục tĩu, muốn trong giấc mơ của Khương Nhan Lâm toàn là hình ảnh và âm thanh cô dày vò Khương Nhan Lâm, để Khương Nhan Lâm mãi mãi không thể nào quên.


 


Nhưng mà đánh thức người ta thì mất vui, nên giọng của Bùi Vãn Ý rất khẽ, khẽ đến mức như hơi thở. Cảm thấy nét mặt Khương Nhan Lâm có thay đổi, Bùi Vãn Ý ngừng lại, đợi đến khi hơi thở cô nhịp nhàng mới tiếp tục.


 


Cứ thế lặp đi lặp lại, chơi mãi không chán.


 


Đến khi chính cô thấy hơi mệt, mới chịu yên phận, cứ lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của Khương Nhan Lâm, một lúc lâu sau,lại không nhịn được mà khẽ hôn lên khóe môi Khương Nhan Lâm.


 


Cuối cùng, cô tựa vào hơi thở của người kia, khẽ thì thầm như vô thức: "... Khương Nhan Lâm."


 


Có lẽ vào khoảnh khắc đó, Bùi Vãn Ý chợt nhận ra, chuyến đi này có diễn ra hay không cũng chẳng còn mấy quan trọng.


 


Dù ở Osaka hay Seoul, hoặc ngay tại nhà, hai người lặng lẽ tựa vào nhau trên ghế dài, xem một bộ phim kinh dị dở tệ bị chấm điểm thấp kỷ lục, đã đủ để cô trải qua một ngày sinh nhật an nhàn.


 


Địa điểm nào, làm chuyện gì, không còn ý nghĩa.


 


Cô chỉ muốn ở bên Khương Nhan Lâm.


 


Chỉ vậy thôi.



 


Nhưng nếu có thêm quyền làm thứ mình muốn, Bùi Vãn Ý sẽ hài lòng hơn gấp bội.


 


Hình như con người trên thế giới này chưa bao giờ ngừng miêu tả và tìm kiếm ái tình.


 


Họ sử dụng đủ mọi cách để diễn giải, để bày tỏ, để ca tụng nó. Cứ như thể nó là một thứ gì đó cao đẹp và vĩ đại.


 


Song Bùi Vãn Ý trước giờ chẳng mấy khi thích xem chuyện tình cảm, không phải vì thấy chúng sáo rỗng, thì cô khó mà đồng cảm với cái gọi là lãng mạn và tình yêu.


 


Ngay cả chuyện nhân vật chính trân trọng cất giữ một chiếc khăn tay mà người mình yêu vô tình để lại, cũng khiến cô theo phản xạ nghĩ ngay - cái thứ đó có cần giặt không nhỉ, không giặt thế mất vệ sinh lắm. Vân vân và mây mây những vấn đề thực tế tương tự.


 


Thật ra cô chưa bao giờ noi với Khương Nhan Lâm rằng mình hơi khó ở.


 


Không thích dùng chung đồ ăn thức uống với người khác, tuyệt đối không dùng đồ trang điểm người khác đã dùng, càng không thích để những vùng riêng tư của mình tiếp xúc với người khác.


 


Chẳng có lý do đặc biệt nào, cô thấy nó vô vị thôi, hoặc vì khó chịu nên cô đã từ chối.


 


Nhưng đứng trước Khương Nhan Lâm cảm giác mới nảy sinh ấy bị một phản ứng mãnh liệt hơn thu hút tâm trí, tan biến trong bầu không khí lẽ ra phải có chỉ trong một khoảnh khắc.


 


Ngay cả bản thân cô sau này nhớ lại cô còn thấy thật lạ lùng.


 


Thì ra thật sự có thể có một người như thế. Em biến tất cả những ngày tháng bình thường, những hành động vô nghĩa và những nơi chốn tẻ nhạt trở nên đặc biệt theo một cách không thể nào bắt chước được.


 


Đêm còn dài, Bùi Vãn Ý tựa vào hõm vai ấm áp của Khương Nhan Lâm, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ buông lỏng ý thức, để cơn mệt mỏi cuốn vào bóng tối mơ màng.


 


Trước khi ngủ, cô vẫn còn nghĩ ngày mai nên thế nào, bình dị thôi hay là làm màu lên chút, cách nào sẽ tốt hơn, Khương Nhan Lâm sẽ thích hơn.


 


Thật ra đã nhiều năm Bùi Vãn Ý không đón sinh nhật. Để tránh những cuộc giao tiếp xã giao không cần thiết, cô gần như loại bỏ thói quen này khỏi cuộc sống của mình, cô muốn tập trung vào công việc và những thú vui nhất thời, sống cho qua ngày.


 


Dù sao thì ai mà biết được ngày nào mình gặp chuyện không may, tính toán xem mình sống được bao nhiêu năm thì có ý nghĩa gì, thà tính xem mình có bao nhiêu tài sản còn thiết thực hơn.


 


Bùi Vãn Ý còn nghĩ sẵn một người không tốt đẹp và dễ thay đổi như cô, dù không bị ai đó đến trả thù thì phần lớn cũng cô đơn đến gia.


 


Thay vì không ngừng tìm kiếm câu trả lời không có ở người khác, thà có nhiều tiền, đến khi may mắn sống đến tuổi già thì cứ sống cô độc nhưng giàu có, tận hưởng cuộc sống, như vậy mới không uổng phí một đời.


 


Nhưng bây giờ, Bùi Vãn Ý không muốn một tương lai như thế nữa.



Cô thử nghĩ, chỉ một xíu thôi đã thấy bản thân không thể chịu đựng được sự cô đơn đó.


 


Nếu chưa từng cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim có thể chạm tới mỗi lúc, có lẽ cô đơn là một khái niệm mơ hồ.


 


Nhưng đáng tiếc, Bùi Vãn Ý chưa sống đến tuổi già đã nhận ra bản thân mình trước đây thật ngây thơ và đáng cười.


 


Chắc ông trời phái Khương Nhan Lâm xuống để trừng phạt cô rồi.


 


Nếu không thì làm sao cô biết được, ôm lấy hơi ấm của một người khác mà mình có thể ngủ ngon hơn.


 


Bùi Vãn Ý chìm vào một giấc mơ tĩnh lặng, trong hơi ấm và mùi hương thân thuộc như hòa làm một.


 


Trong giấc mơ ấy, cô bình yên trong phần lớn thời gian.


 


Dù nước có đổ lênh láng ra sàn, làm bỏng rát mu bàn chân, người trong mơ cứ mải la hét, khóc lóc om sòm bên cạnh.


 


Dù người đeo tai nghe nhạc điềm nhiên lướt qua, thẳng bước lên lầu, tiếng chân giẫm lên cầu thang gỗ kêu cót két, rồi đóng sầm cửa lại.


 


Dù chiếc xe điều khiển từ xa lao vun vút khắp phòng, đâm sầm vào lưng cô, khiến cô loạng choạng, trượt chân trên vũng nước, đau điếng.


 


Bùi Vãn Ý vẫn đứng một góc để nhìn, cô lạnh lùng, lòng không hề gợn sóng.


 


Cho đến khi có người say rượu đấm thẳng vào mặt cô, làm văng cả răng cửa, khiến cô trong cơn mơ màng tỉnh giấc, khung cảnh trước mắt mới xoay chuyển, biến thành một ngày mưa âm u khác.


 


Trong căn phòng ẩm ướt lạnh lẽo, có người ngồi bên giường, nhìn xuống cô từ trên cao.


 


"Nói lại lần nữa, biết lỗi chưa?"


 


Âm thanh rung động thô bạo xộc thẳng vào đầu óc, Bùi Vãn Ý bất đắc dĩ phải mở mắt ra, cố gắng phân biệt thời gian trong bóng tối mịt mùng.


 


Hơi ấm từ người bên cạnh vẫn phả ra, hơi thở ấy xoa dịu cái lạnh của cô, giúp cô từng chút một thở lại được.


 


Điện thoại bên cạnh gối rung điên cuồng, tuy đã bật chế độ im lặng, nó vẫn ngang nhiên réo, làm thái dương cô giật liên hồi, đau nhức đến choáng váng.


 


Bùi Vãn Ý nhìn người đang ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng ngồi dậy, lặng lẽ cầm điện thoại xuống giường, bước ra khỏi phòng.


 



Cô đi dọc hành lang, xuống một tầng theo lối cầu thang thoát hiểm, rồi mới dừng lại ở một góc vắng người trên cầu thang để nghe cuộc gọi không ngừng đổ chuông.


 


Người đầu dây bên kia không ngó ngàng xem giờ giấc, vừa nhấc máy đã xả một tràng: "Sao giờ này mới nghe máy? Đã gửi bao nhiêu tin nhắn mà cứ như không thấy gì hết vậy?"


 


Bùi Vãn Ý xoa xoa thái dương, trơ cái mặt ra, bình tĩnh đáp:


 


"Bây giờ không có ở trong nước, có việc gấp thì bảo anh Lý giúp trước, những chuyện khác đợi về rồi nói sau."


 


Người kia im lặng một lát mới hỏi:


 


"Sinh nhật em trai, không có ở nhà sao?"


 


Bùi Vãn Ý ngồi xuống bậc thang, theo phản xạ muốn sờ thuốc, mới nhớ ra mình không hút thuốc trước mặt Khương Nhan Lâm. Từ khi sống chung đến giờ, ngoài những lúc cần thiết cho công việc, cô gần như bỏ thuốc.


 


Nghĩ đến đây, cô lan man, cho đến khi người ở đầu dây bên kia lớn tiếng: "Bùi Vãn Ý, có nghe không đấy!"


 


Bùi Vãn Ý hoàn hồn, đáp. Thấy đầu bên kia im lặng, cô mới chậm rãi hỏi: "Còn gì nữa không?"


 


Mấy giây sau, người đầu dây bên kia nói:


 


"Tối nay về ăn cơm đi."


 


Bùi Vãn Ý khựng lại, mím môi, rồi nói: "Còn ở Osaka, đợi về rồi..."


 


"Osaka xa lắm à?"


 


Đối phương cắt ngang lời cô, "Có đi công tác đâu, đừng bảo không rảnh. Giờ đặt vé vẫn kịp."


 


Bùi Vãn Ý im lặng một lát, như cân nhắc.


 


Cho đến khi người ở đầu dây bên kia lại lên tiếng:


 


"Visa xong rồi còn gì, có chuyện muốn nói đấy, tối nay xuống máy bay gọi."


 


Giọng điệu không cho phép từ chối, như thể biết chắc chắn cô không thể từ chối.


 


Bùi Vãn Ý cụp mắt xuống, nhìn bóng mình mờ ảo dưới chân một lúc lâu, cuối cùng không chút cảm xúc đáp: "Biết rồi."


Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Story Chương 188
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...