Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 178

198@-

Chương 178


 


Khương Nhan Lâm không biết nên ngỏ lời thế nào với Bùi Vãn Ý rằng vĩnh cửu không tồn tại trên đời.


 


Mà thực tế, đó vốn là lẽ thường tình mà bất cứ ai sống trên đời cũng hiểu rõ.


 


Mọi người tường tận việc thời gian nào có ngừng lại, cũng nào có quay ngược, nó chỉ mãi tiến về phía trước, không ngừng bước tới, đến một tận cùng mà loài người không biết liệu có điểm dừng chăng?


 


Vạn sự vạn vật trong từng giây từng phút trôi qua, dù bị động hay chủ động, rồi sẽ đổi thay.


 


Vĩnh cửu suy cho cùng là một từ ngữ mang ý nghĩa "vĩnh cửu", một sự quyến luyến đẹp như cổ tích.


 


Song Khương Nhan Lâm nào có vì ý nghĩa đó mà phủ nhận sự chắc chắn của tình yêu.


 


Cô làm rõ yêu là một thứ bột phát, tựa sao băng lóe sáng, pháo hoa rực rỡ, hoa quỳnh nở vội rồi tàn.


 


Có ai vì những rực rỡ ấy quá đỗi ngắn ngủi mà nghi ngờ sự hiện hữu của chúng?


 


Nó luôn hiện hữu.


 


Chỉ là khi ghé đến, rồi nó sẽ rời đi.


 


Thế nên Khương Nhan Lâm hiểu rõ, dù là tình yêu Kỳ Ninh trao cô, hay bất kỳ ai khác, vĩnh cửu nào có tồn tại.


 


Có thể nồng nhiệt cháy bỏng, hoặc như nước chảy đá mòn, hoặc sớm nở tối tàn, nhưng hết thảy đã thật lòng ôm cô.


 


Khương Nhan Lâm sẽ không ngây thơ mà trở thành kẻ tham lam, khát khao vĩnh cửu.


 


Và cô bằng lòng đón nhận những lời người ngoài gọi cô là đồ bi quan.


 


Và chỉ riêng cô hiểu, dù yếu đuối hay sợ hãi, bi quan hay tỉnh táo, chả thể đổi dời sự thật khách quan rằng ái tình rồi cũng tàn phai.


 


Từ lâu, Khương Nhan Lâm đã không còn là người sợ mất nên chẳng dám đón nhận.


 


Cô là kẻ cơ hội, là người xảo quyệt, luôn tìm kẽ hở trong "luật chơi".


 


Ví như đồng hồ cát vừa lật ngược đã bấm giờ.


 



Vậy thì đừng để nó lật ngược.


 


Khương Nhan Lâm ngước mắt, nhìn gương mặt người trước mặt khuất sau bịt mắt, lặng lẽ đặt lên môi người kia một nụ hôn.


 


Sự vỗ về trái luật này luôn hữu hiệu, ngay tích tắc sau, còn chưa kịp rời đi, có một bàn tay giữ chặt gáy cô, môi lưỡi bị đảo khách thành chủ cạy mở, đầu lưỡi tiến vào sâu hơn, khiến nụ hôn thêm nồng nàn.


 


Góc khuất này quá yên lặng, Khương Nhan Lâm không dám thở mạnh, chỉ đành buông xuôi mọi kháng cự và giãy giụa, mặc kệ người kia ôm chặt mình vào lòng, cái ôm và nụ hôn sâu đến nghẹt thở, như muốn ngất lịm.


 


Nhưng trong cái ràng buộc mạnh mẽ này, Khương Nhan Lâm lại rõ phản ứng của chính mình.


 


Cô thích, dù Bùi Vãn Ý có đòi hỏi thế nào, cô vẫn cảm thấy rất thích.


 


Cũng may đó chỉ là một nụ hôn.


 


Người kia mang chút giận dỗi và không cam lòng, lặng lẽ chiếm đoạt giữa môi răng Khương Nhan Lâm, nuốt trọn hơi thở và tiếng nỉ non của cô, nhiệt độ từ ngón tay ấn nhẹ sau gáy, vòng tay siết chặt ngang eo, khiến người ta thấm thía thế nào là "không lối thoát".


 


Đối diện với mỗi lần Khương Nhan Lâm giở lại trò cũ, Bùi Vãn Ý vừa bực bội, song chưa từng làm gì được.


 


Những chuyện người ta không muốn làm, em vẫn cứ làm.


 


Những chuyện người ta muốn làm, dù có hao tâm tổn trí đến đâu, cũng tùy thuộc vào ý nguyện của chính em.


 


Một người mềm không xong cứng không nuốt, thậm chí không ăn thua cả nguyên tắc, Bùi Vãn Ý ngoài cảm thán một câu "chị thua", thì còn làm được gì?


 


Dù cho đến giây phút này, trái tim căng thẳng của cô bị người kia làm loạn nhịp, trăm ngổn ngang chất đầy bụng, vẫn chẳng nào thể thật sự trở mặt bỏ đi, không bao giờ đến đòi chút thương hại từ người Khương Nhan Lâm.


 


Người còn đang ngồi trên không trung vạn mét kia mà, không muốn đi sao? Vì không nào thể nào đi được thôi.


 


Vậy nên chỉ đành sử dụng cách nguyên thủy, lặng lẽ trút giận lên môi người kia, hận không thể sử dụng tay làm đau sự mềm mại ấy. Song khi thật sự chạm vào nhiệt độ cơ thể thì lại chẳng cố gắng siết chặt vòng tay, ôm chặt người ta vào lòng, nào nỡ buông ra.


 


Trước mắt vẫn là một màu đen kịt, Bùi Vãn Ý còn không muốn xem liệu khoảnh khắc là giả vờ ngoan ngoãn và vỗ về hay cam tâm làm kẻ mù lòa không thấy gì, chỉ biết chạm vào bằng cảm giác, rồi đòi lấy tất cả đi.


 


Mãi đến khi một nụ hôn kết thúc, Bùi Vãn Ý vẫn chẳng buông vòng tay ôm Khương Nhan Lâm, cứ giữ chặt trong lòng, muốn Khương Nhan Lâm cứ ngoan ngoãn yên thân, đừng hòng nhúc nhích nửa phân khi cô còn chưa hết giận.


 


"Ngủ đi."


 


Bùi Vãn Ý ấn đầu Khương Nhan Lâm lên vai mình, nào cần biết cô có ngủ được hay không, nói xong là nhắm mắt.


 


Khương Nhan Lâm liếc nhìn đôi môi mím chặt của Bùi Vãn Ý, cô vươn ngón tay ra, khẽ chạm vào khóe môi cô Bùi, xoa dịu đường cong căng thẳng kia, từ từ vuốt phẳng những nếp nhăn.



"Ngủ đi."


 


Khương Nhan Lâm khẽ nói theo.


 


Hành trình bay chưa đầy ba tiếng kết thúc lúc hơn một giờ sáng, song ở Osaka đã hơn hai giờ.


 


Khi xuống máy bay, trời khá lạnh, Bùi Vãn Ý mang theo áo khoác dày khoác vội cho Khương Nhan Lâm, rồi cả hai cùng đi lấy hành lý ký gửi. Qua cửa hải quan xong, họ chuẩn bị đón taxi về khách sạn.


 


"Đặt khách sạn nào vậy?"


 


Bùi Vãn Ý một tay kéo vali, một tay nắm tay cô, hòa vào dòng người xếp hàng chờ xe.


 


Tay đang bận, cô bảo Khương Nhan Lâm tự lấy điện thoại trong túi mình xem. Khương Nhan Lâm thò tay lấy điện thoại, quét trước mặt Bùi Vãn Ý, mở khóa rồi lướt ứng dụng đặt khách sạn.


 


"Ứng dụng nào thế? Cái màu trắng hả?"


 


Khương Nhan Lâm thấy vài ứng dụng quen thuộc, theo phản xạ định mở cái có giá tốt nhất, thì nghe Bùi Vãn Ý nói: "Cái màu xanh kia."


 


Khương Nhan Lâm im lặng, lười quan tâm hành vi tiêu tiền của cô Bùi?


 


Thế là thấy Bùi Vãn Ý đặt hai khách sạn ở hai nơi, một gần ga Shin-Osaka, một ở Kyoto, chỗ có khách sạn suối nước nóng nổi tiếng.


 


Khương Nhan Lâm liếc xéo ai đó với vẻ mặt nghiêm túc, muốn lườm cho phát.


 


Đoàn người xếp hàng đón taxi đi khá nhanh, loáng cái đã lên xe. Tài xế giúp họ xách hành lý, lịch sự hỏi bằng tiếng Anh lơ lớ xem họ muốn đi đâu.


 


Bùi Vãn Ý nghe không hiểu gì, đành đẩy việc quan trọng này cho người bên cạnh.


 


"Anh cứ nói tiếng Nhật đi ạ, bọn em muốn đến khách sạn này."


 


Khương Nhan Lâm mở địa chỉ trên Google Maps, đưa cho anh tài xế xem.


 


Tài xế là một anh ông tầm ba mươi, mặc vest đen sạch sẽ, đeo găng tay trắng, trông rất chuyên nghiệp và thân thiện. Anh tài xế cẩn thận xem địa chỉ, gật đầu đã hiểu, rồi quay lại thắt dây an toàn, nổ máy.


 


Vừa lái xe, vừa hỏi Khương Nhan Lâm: "Cô là người Nhật hả, tiếng Nhật của cô tốt thật."


 


Lại cái điệp khúc quen thuộc rồi.


 


Khương Nhan Lâm quá quen, giải thích qua loa với anh tài xế một chút, rồi nghe đối phương ngạc nhiên thốt lên: "Vậy thì giỏi thật đấy, phát âm chuẩn ghê."



 


Bùi Vãn Ý như nghe hiểu nên khẽ huých tay vào Khương Nhan Lâm, nhỏ giọng hỏi: "Mấy người Nhật nào cũng thích nói chuyện kiểu này à?"


 


Khương Nhan Lâm thuần thục sử dụng vài câu khách sáo cảm ơn bác tài, rồi chuyển sang tiếng Trung khẽ nói: "Chị đừng có nói trước mặt người ta thế, có người Nhật hiểu tiếng Trung đó."


 


"Thì sao?"


 


Bùi Vãn Ý nhún vai, chẳng quan tâm.


 


Nghĩ đến cô Bùi trong game còn tiện tay tát người lạ cả chục cái, Khương Nhan Lâm bất lực thở dài.


 


Thôi kệ, trông mong cô Bùi ý tứ từ trong ra ngoài, thà trông mong sáng mai lụm được ba triệu yên còn khả thi hơn.


 


Tài xế là một người khá hoạt ngôn, trên đường đi tò mò hỏi Khương Nhan Lâm đủ thứ chuyện. Khi thì hỏi cô từng sống ở Nhật Bản bao lâu, khi lại hỏi họ định đi đâu chơi lần này, nếu cần thì sẵn lòng giới thiệu vài quán ăn ngon và chỗ hay ho.


 


Khương Nhan Lâm không ghét mấy cuộc trò chuyện như thế, còn có thể coi như ôn chút khẩu ngữ đã lâu không dùng, vừa hay giết thời gian trên đường đi.


 


Bùi Vãn Ý ngồi bên cạnh ban đầu nghe chăm chú, về sau thì hơi đuối, đành vừa nghe vừa lén lút sử dụng phần mềm dịch thuật trực tiếp, sau đó thì vừa nghe vừa ngáp ngắn ngáp dài, trông còn buồn ngủ hơn cả Khương Nhan Lâm.


 


Tài xế để ý, cười nói: "Sắp đến rồi, tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới chơi vui được."


 


Khương Nhan Lâm mỉm cười, thật lòng cảm ơn anh tài xế.


 


Bùi Vãn Ý đặt khách sạn trong chuỗi khách sạn quốc tế, đến trước cửa là có nhân viên ra giúp họ lấy hành lý, Khương Nhan Lâm chào tạm biệt tài xế, nhìn theo chiếc xe, rồi mới hỏi Bùi Vãn Ý: "Học tiếng Nhật hồi nào vậy?"


 


Một người vừa đi làm, vừa nấu cơm làm việc nhà, vừa làm chuyện mình thích, lại còn tranh thủ học thêm một ngoại ngữ?


 


Bùi Vãn Ý làm thủ tục nhận phòng cùng Khương Nhan Lâm, cảm ơn nhân viên khách sạn, tự xách hành lý dắt Khương Nhan Lâm vào thang máy, rồi mới đáp: "Không ngủ thì có thời gian thôi."


 


Giấc ngủ đúng là thứ vô dụng.


 


Khương Nhan Lâm thực sự không dám đồng tình với cái lý thuyết coi thường mạng sống của cô Bùi.


 


"Chị phải biết giấc ngủ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần và thể chất của một người, chị làm vậy là cộng dồn cả tấn công vật lý và tấn công ma thuật, không ngủ đủ giấc, coi chừng có ngày nhập viện đó."


 


Bùi Vãn Ý khẽ cười, "Số lần chị vào viện từ nhỏ đến lớn đếm trên đầu ngón tay, em tưởng ai cũng như em chắc, hở tí gió máy là lăn ra ốm."


 


Khương Nhan Lâm liếc, "Được thôi, vậy thì đừng bao giờ ốm nhé."


 



 


Người ta cạn lời thật sự sẽ bật cười.


 


"Vì em?" Khương Nhan Lâm hỏi lại một lần.


 


Thật là trơ trẽn dám nói ra miệng, không hiểu dạng người gì nuốt trôi được cái lý lẽ này ấy?


 


Bùi Vãn Ý thật sự nghĩ như vậy, vả lại còn nghiêm túc giải thích cái logic này.


 


"Em nghĩ xem, quần áo em mặc giờ ai giặt, ga giường chăn nệm ai thay, cơm em ăn ai nấu, đồ trong tủ lạnh và thực phẩm chức năng ai mua rồi nhắc em ăn em uống, em mệt ai bế em đi tắm, em buồn ngủ ai dỗ em ngủ, huấn luyện viên cá nhân còn kiêm cả hai vai cho em rồi, không có chị em sống sao? Vậy nên chị không được ốm đâu, một ngày cũng không được."


 


Bài ca tẩy não.


 


Khương Nhan Lâm nhận thấy cái đồ chó này cực kỳ thích tạo ra cái ảo giác rằng không có cô Bùi thì mình sống không nổi.


 


"Nếu chị mở một lớp dạy PUA cá nhân, khéo lại kiếm được nhiều hơn cái công việc vớ vẩn hiện tại của chị đấy." Khương Nhan Lâm lạnh nhạt mỉa mai, rồi bước ra khỏi thang máy, cầm thẻ phòng tìm số.


 


Bùi Vãn Ý thong thả kéo vali đi sau, giờ đã muộn, cô cũng tự giác hạ giọng, đáp: "Lại còn chê công việc của chị nữa hả, sao nào, là lúc chị đi làm bận quá không cho em ăn no, khiến em bất mãn à."


 


Cô Bùi lẽo đẽo theo sau Khương Nhan Lâm, nói mấy lời chẳng đâu vào đâu, mãi đến khi dừng lại trước cửa phòng, mới chờ Khương Nhan Lâm quẹt thẻ mở cửa, rồi sau khi vào phòng lại tự chửi mình.


 


Người trước mặt quay đầu liếc cô, vừa giơ tay quẹt thẻ mở cửa, vừa nhẹ bẫng đáp: "Ừa, giờ chị lên nhanh thật đấy, chị gặp vấn đề à? Nếu không ổn thì đi khám sớm đi nhé." Khương Nhan Lâm thờ ơ nói, xong đẩy cửa vào, đến liếc mắt nhìn cô một cái cũng lười.


 


Bùi Vãn Ý đứng ngay cửa, rõ ràng biết cái đồ này thích nói mấy lời chọc tức mình, vậy mà vẫn bị chọc cười.


 


Cô kéo vali lặng lẽ bước vào phòng, tiện tay đóng cửa cài then, rồi mới đưa tay từ từ cởi cúc áo.


 


Khương Nhan Lâm vào phòng tắm rửa tay, giờ cũng muộn nên cô định rửa mặt sớm. Cô bật chế độ tự động xả nước bồn tắm, cài đặt nhiệt độ và thời gian, rồi đứng dưới vòi hoa sen c** q**n áo, tắm nhanh.


 


Khi tiếng bước chân đến gần, cô chỉ ngước đầu lên, để nước nóng chảy qua ngực, bọt trắng hòa với dòng nước, thấm ướt cơ thể.


 


Một bàn tay từ ôm cô từ sau, mượn dòng nước nóng chảy xuống trước ngực cô để rửa tay, rồi mới từ tốn nắm lấy đường cong của cô, một tay vuốt nhẹ dòng nước, dễ dàng tách ra sự trơn nhẵn kia.


 


Khương Nhan Lâm không phản kháng, hơn thế cô có chút bất mãn với sự chậm chạp của Bùi Vãn Ý.


 


Người phía dịu dàng với cô rất nhanh, vài động tác khuấy đảo đã mang đến thêm nhiều ấm áp.


 


Bùi Vãn Ý khẽ cười, hơi thở phả vào gáy Khương Nhan Lâm, đặt xuống một nụ hôn.


 


"...Tốt nhất em nên nhìn kỹ lại xem, ai mới là người cần đi khám bệnh này."


Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Story Chương 178
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...