Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 177
134@-
Chương 177
Với đám nhóc chỉ biết tranh giành hơn thua bằng cảm tính, thứ càng khó với tới, lại càng thèm khát.
Khương Nhan Lâm đâu phải không hay, câu Bùi Vãn Ý buột miệng thốt ra chỉ là lời vu vơ, chẳng mấy khi trải qua đắn đo sâu sắc, cũng không hẳn cần cô đáp lời cho rõ ràng.
Chỉ là một câu bông đùa vậy thôi.
Nhưng dù là lời bông đùa, cô vẫn chẳng buồn đưa tay đón lấy, thay vào đó cô thờ ơ mặc nó rơi xuống sàn, vỡ tan thành một tiếng "choang" lạnh lẽo.
Thế là câu đùa hết vị trêu ghẹo, hóa thành mấy mảnh vụn tan nát mà chẳng ai muốn dễ dàng bỏ qua.
Nếu cứ cố chấp muốn níu kéo thì ấy mảnh góc cạnh sắc lẻm kia thế nào mà chả cứa vào đầu ngón tay, để lại nhức nhối cùng vết sẹo khó lành.
Đến nước này rồi, bỏ đi.
Trong khoảnh khắc im lặng kéo dài chẳng biết bao lâu, Khương Nhan Lâm thành tâm mong mỏi, lý trí của Bùi Vãn Ý có thể một lần nữa chiếm thế thượng phong, để những mảnh vỡ bất ngờ này cứ ở lại nơi sâu thăm thẳm, đừng mang về nữa.
Nhưng cô hiểu rõ Bùi Vãn Ý của hiện tại, không còn là Bùi Vãn Ý thuở ban đầu.
Người đáng yêu, trẻ con mà cô tự tay tròng xích, đã sớm quên mất vị của những lề thói xưa cũ trong thế giới người lớn.
Người ấy cứ thế tiến gần đến hướng cô đoán trước, có lẽ cầm theo cả hoa tươi và sương sớm mà chính người ấy chưa kịp nhận ra. Người ấy ôm trọn tất cả vào lòng, rồi sẽ trong khoảnh khắc đến gần kia giơ đôi tay lên, siết chặt và dâng hiến cho cô.
Khương Nhan Lâm vẫn đứng im tại chỗ, không biết sợi dây mình ném ra lần này trói buộc trái tim như thế nào.
Cái nắm tay đáp lại và sự buông lơi, liệu có thật sự đổi khác.
Nhưng ai mà hay được?
Đến cả người dường như hóa ngốc này, thực ra còn chẳng thật sự hiểu thấu chính mình.
Người ấy không rõ yêu và được yêu là thiên phú hay kỹ năng.
Người ấy chẳng biết quý trọng những gì khó khăn lắm mới có được.
Người ấy còn chẳng hay, những lời hứa dễ dãi, bốc đồng, không cần suy nghĩ, buột miệng thốt ra, lại khó tin đến nhường nào.
Vậy mà so với mọi sự trịnh trọng, lại càng khiến người ta muốn tin tưởng hơn.
Khi bàn tay được hơi ấm quen thuộc khẽ siết lấy, Khương Nhan Lâm không kìm được, cô thở dài.
Cô Bùi giỏi làm khó dễ người khác, luôn biết cách đưa ra những vấn đề hóc búa, khiến người ta tiến thoái lưỡng nan.
Nếu có thể, Khương Nhan Lâm thực sự không muốn chuyến đi này vừa bắt đầu đã tan đàn xẻ nghé.
Vả lại chỉ cần cô muốn, cô cũng có thể dỗ dành cô Bùi vốn chẳng suy nghĩ sâu xa, khéo léo bình tĩnh lèo lái, hoàn hảo tô vẽ cho sự êm đẹp giả tạo.
Song Khương Nhan Lâm không thích dối trá.
Huống chi lại là chuyện thế này, gieo cho người ta hy vọng mong manh hão huyền.
"Em tưởng lần trước mình nói rõ rồi."
Khương Nhan Lâm nghiêng đầu nhìn người đeo bịt mắt, nửa gương mặt khuất sau nó, khiến người ta không thể nào đoán hết cảm xúc.
Nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô điềm tĩnh trả lời, cứ như đối đáp một câu hỏi hết sức bình thường.
Khương Nhan Lâm biết Bùi Vãn Ý nhớ cuộc trò chuyện lần trước ở Hong Kong, dù sao đó là lần duy nhất cả hai bàn luận về quan điểm đối với "quan hệ hôn nhân".
Hơi ấm trên mu bàn tay siết chặt hơn, Khương Nhan Lâm nén lại ý muốn thở dài lần nữa, khẽ hạ giọng.
"Nó không liên quan đến ai cả, nó chỉ là quan niệm sống của em. Giống như việc em chọn nghề tự do, chọn sống ở thành phố này và chọn kiểu quan hệ tình cảm này vậy."
Định hướng nghề nghiệp, lối đi cuộc đời, cách vun đắp tình cảm, tất cả là những chuyện Khương Nhan Lâm thử nghiệm và sai quá nhiều lần mới có được, một hiện trạng mà cô khá hài lòng.
Và cô biết rõ, hiện trạng này đã bước vào một giai đoạn ổn định tương đối dài, nó dễ dàng thay đổi vì bất kỳ yếu tố bên ngoài nào.
Song Khương Nhan Lâm cũng biết, những lời này khi lọt vào tai Bùi Vãn Ý, có lẽ chỉ mang một ý nghĩa duy nhất.
Em sẽ không thay đổi vì ai cả. Và chị không ngoại lệ.
Rất đau lòng, rất chán nản và cũng rất bất lực.
Vậy nên Khương Nhan Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý mình không được người kia thấu hiểu trước khi nói ra.
Nhưng cô vẫn muốn tiếp tục chuyến đi này thật tốt, nó không đáng bị chút chuyện nhỏ phá hỏng.
Khương Nhan Lâm không nhất thiết đợi lời đáp lắm. Nói xong thì không nhìn thêm, dồn nén những suy nghĩ đang trào dâng từng chút một, cho đến khi sau một khoảng thời gian dài, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.
Chẳng rõ bao lâu sau, đèn trong khoang máy bay dịu bớt, hành lang im thin thít, tĩnh lặng như tờ, cứ như bầu không khí này đã ngưng đọng từ lâu. Trong cái tĩnh mịch ấy, người bên cạnh cuối cùng cũng cất tiếng, giọng chẳng chút gợn sóng:
"Em cũng từng?"
Khương Nhan Lâm khựng lại một nhịp.
Đây là câu hỏi chẳng rõ thời gian, nhưng cô thừa biết Bùi Vãn Ý nhắc tới chuyện hai năm trước.
Khương Nhan Lâm xưa nay không mấy khi bận tâm nhớ lại những chuyện cũ rích, cô quen với việc để quá khứ ngủ yên, một khi quyết buông tay, thì không bao giờ thèm níu kéo.
Chuyện đó nhạt nhẽo, lại còn xúc phạm đến những chân tình đã trao nhau.
Nhưng giờ phút này, đối diện với câu hỏi không mấy êm đềm của Bùi Vãn Ý, Khương Nhan Lâm như bị kéo phắt về miền ký ức giữa không trung nghìn trùng, ngớ người, mãi mới sực tỉnh.
Cô có phần mệt mỏi, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Bùi Vãn Ý, siết nhẹ bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Một thoáng sau, cô mới nói, giọng chỉ đủ hai người nghe, khẽ đáp:
"Hồi em từ chối chị ấy lời lẽ còn cay nghiệt hơn thế này nhiều."
Bùi Vãn Ý dường như bật cười, nhưng tiếng cười quá khẽ, Khương Nhan Lâm không nghe, cô khựng lại rồi tiếp lời:
"Kỳ Ninh là kiểu người mơ mộng hão huyền, chị ấy khác em. Vì nếm đủ mùi đời nên cứ nghĩ mọi chuyện có cách giải quyết cả. Không có visa thì xài thẻ xanh, không thẻ xanh thì cưới quách cho xong, miễn là giữ được mối quan hệ lúc đó, chị ấy không tiếc bất cứ giá nào."
Giọng Khương Nhan Lâm rất khẽ, nhắc thì nhắc nhưng không còn chút gợn sóng nào trong lòng.
Bùi Vãn Ý lại khó lòng nuốt trôi, "Vốn dĩ đó là vấn đề đơn giản như ăn cháo, có lý do gì để không làm chứ?"
Nếu là cô, cô sẽ chơi tới bến.
Khương Nhan Lâm không buồn đôi co với cái kiểu tư duy thực dụng đến lạnh lùng của "dân trí thức" này, chỉ hờ hững đáp: "Em không muốn dựa dẫm ai. Em không muốn vì chuyện ở bên nhau mà xỏ nhầm chân vào rọ. Ừ thì cưới cũng là một cách, nhưng sau đó thì sao? Em còn quyền nói lời kết thúc chắc?
Nhờ chị ấy em có được thân phận đáng giá, cuộc sống của em ở Boston có thể nhờ chị ấy mà chẳng lo nghĩ gì, ở biệt thự, lái xe sang, cứ như làm dâu nhà giàu, với lại nếu em muốn học lên cao ở bất cứ trường đại học nào ở Boston, học phí không thành vấn đề."
Gương mặt Khương Nhan Lâm không chút cảm xúc, như kể lại một sự thật khách quan không thể chối cãi.
Lần này, Bùi Vãn Ý không phản bác nửa lời, im lặng lắng nghe.
"Đấy là một một cuộc hôn nhân bất bình đẳng thấy rõ, em nhận được quá nhiều thứ, nhiều đến nỗi em chẳng còn mặt mũi nào mà giữ tự trọng trước mặt chị ấy. Có lẽ em thấy ba cái chuyện đó không quan trọng, nhưng rõ ràng là sau khi có được những thứ đó, em không còn quyền và tự do để nói lời tạm biệt."
Với cái tính của Kỳ Ninh, chắc chắn không chẳng đời nào chấp nhận để Khương Nhan Lâm ký vào tờ giấy thỏa thuận vứt bỏ tài sản tiền hôn nhân. Theo luật bên đó, một khi Khương Nhan Lâm ly dị Kỳ Ninh, thứ cô nhận được sẽ là một con số khổng lồ mà bất cứ người bình thường nào nghe qua cũng choáng.
Chỉ chuyện đó thôi, Khương Nhan Lâm đã chẳng còn đường lui sau khi đã bước chân vào hôn nhân.
Dù là bất cứ lúc nào, dù là vì bất cứ lẽ gì.
Bùi Vãn Ý cảm nhận hơi ấm từ người đang tựa vào vai mình, lắng nghe những lời gan ruột khó nói, lâu sau mới khẽ hỏi:
"Nhưng Khương Nhan Lâm, em nói một tràng dài như vậy mà em toàn nghĩ tới chuyện em sẽ đá người ta trước."
Cô chẳng buồn bịt mắt, cứ trong bóng tối mù mịt này, khẽ hỏi: "Tại sao còn chưa kịp yêu đương thật lòng mà em đã tính tới nước đường ai nấy đi?"
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 177
Với đám nhóc chỉ biết tranh giành hơn thua bằng cảm tính, thứ càng khó với tới, lại càng thèm khát.
Khương Nhan Lâm đâu phải không hay, câu Bùi Vãn Ý buột miệng thốt ra chỉ là lời vu vơ, chẳng mấy khi trải qua đắn đo sâu sắc, cũng không hẳn cần cô đáp lời cho rõ ràng.
Chỉ là một câu bông đùa vậy thôi.
Nhưng dù là lời bông đùa, cô vẫn chẳng buồn đưa tay đón lấy, thay vào đó cô thờ ơ mặc nó rơi xuống sàn, vỡ tan thành một tiếng "choang" lạnh lẽo.
Thế là câu đùa hết vị trêu ghẹo, hóa thành mấy mảnh vụn tan nát mà chẳng ai muốn dễ dàng bỏ qua.
Nếu cứ cố chấp muốn níu kéo thì ấy mảnh góc cạnh sắc lẻm kia thế nào mà chả cứa vào đầu ngón tay, để lại nhức nhối cùng vết sẹo khó lành.
Đến nước này rồi, bỏ đi.
Trong khoảnh khắc im lặng kéo dài chẳng biết bao lâu, Khương Nhan Lâm thành tâm mong mỏi, lý trí của Bùi Vãn Ý có thể một lần nữa chiếm thế thượng phong, để những mảnh vỡ bất ngờ này cứ ở lại nơi sâu thăm thẳm, đừng mang về nữa.
Nhưng cô hiểu rõ Bùi Vãn Ý của hiện tại, không còn là Bùi Vãn Ý thuở ban đầu.
Người đáng yêu, trẻ con mà cô tự tay tròng xích, đã sớm quên mất vị của những lề thói xưa cũ trong thế giới người lớn.
Người ấy cứ thế tiến gần đến hướng cô đoán trước, có lẽ cầm theo cả hoa tươi và sương sớm mà chính người ấy chưa kịp nhận ra. Người ấy ôm trọn tất cả vào lòng, rồi sẽ trong khoảnh khắc đến gần kia giơ đôi tay lên, siết chặt và dâng hiến cho cô.
Khương Nhan Lâm vẫn đứng im tại chỗ, không biết sợi dây mình ném ra lần này trói buộc trái tim như thế nào.
Cái nắm tay đáp lại và sự buông lơi, liệu có thật sự đổi khác.
Nhưng ai mà hay được?
Đến cả người dường như hóa ngốc này, thực ra còn chẳng thật sự hiểu thấu chính mình.
Người ấy không rõ yêu và được yêu là thiên phú hay kỹ năng.
Người ấy chẳng biết quý trọng những gì khó khăn lắm mới có được.
Người ấy còn chẳng hay, những lời hứa dễ dãi, bốc đồng, không cần suy nghĩ, buột miệng thốt ra, lại khó tin đến nhường nào.
Vậy mà so với mọi sự trịnh trọng, lại càng khiến người ta muốn tin tưởng hơn.
Khi bàn tay được hơi ấm quen thuộc khẽ siết lấy, Khương Nhan Lâm không kìm được, cô thở dài.
Cô Bùi giỏi làm khó dễ người khác, luôn biết cách đưa ra những vấn đề hóc búa, khiến người ta tiến thoái lưỡng nan.
Nếu có thể, Khương Nhan Lâm thực sự không muốn chuyến đi này vừa bắt đầu đã tan đàn xẻ nghé.
Vả lại chỉ cần cô muốn, cô cũng có thể dỗ dành cô Bùi vốn chẳng suy nghĩ sâu xa, khéo léo bình tĩnh lèo lái, hoàn hảo tô vẽ cho sự êm đẹp giả tạo.
Song Khương Nhan Lâm không thích dối trá.
Huống chi lại là chuyện thế này, gieo cho người ta hy vọng mong manh hão huyền.
"Em tưởng lần trước mình nói rõ rồi."
Khương Nhan Lâm nghiêng đầu nhìn người đeo bịt mắt, nửa gương mặt khuất sau nó, khiến người ta không thể nào đoán hết cảm xúc.
Nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô điềm tĩnh trả lời, cứ như đối đáp một câu hỏi hết sức bình thường.
Khương Nhan Lâm biết Bùi Vãn Ý nhớ cuộc trò chuyện lần trước ở Hong Kong, dù sao đó là lần duy nhất cả hai bàn luận về quan điểm đối với "quan hệ hôn nhân".
Hơi ấm trên mu bàn tay siết chặt hơn, Khương Nhan Lâm nén lại ý muốn thở dài lần nữa, khẽ hạ giọng.
"Nó không liên quan đến ai cả, nó chỉ là quan niệm sống của em. Giống như việc em chọn nghề tự do, chọn sống ở thành phố này và chọn kiểu quan hệ tình cảm này vậy."
Định hướng nghề nghiệp, lối đi cuộc đời, cách vun đắp tình cảm, tất cả là những chuyện Khương Nhan Lâm thử nghiệm và sai quá nhiều lần mới có được, một hiện trạng mà cô khá hài lòng.
Và cô biết rõ, hiện trạng này đã bước vào một giai đoạn ổn định tương đối dài, nó dễ dàng thay đổi vì bất kỳ yếu tố bên ngoài nào.
Song Khương Nhan Lâm cũng biết, những lời này khi lọt vào tai Bùi Vãn Ý, có lẽ chỉ mang một ý nghĩa duy nhất.
Em sẽ không thay đổi vì ai cả. Và chị không ngoại lệ.
Rất đau lòng, rất chán nản và cũng rất bất lực.
Vậy nên Khương Nhan Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý mình không được người kia thấu hiểu trước khi nói ra.
Nhưng cô vẫn muốn tiếp tục chuyến đi này thật tốt, nó không đáng bị chút chuyện nhỏ phá hỏng.
Khương Nhan Lâm không nhất thiết đợi lời đáp lắm. Nói xong thì không nhìn thêm, dồn nén những suy nghĩ đang trào dâng từng chút một, cho đến khi sau một khoảng thời gian dài, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.
Chẳng rõ bao lâu sau, đèn trong khoang máy bay dịu bớt, hành lang im thin thít, tĩnh lặng như tờ, cứ như bầu không khí này đã ngưng đọng từ lâu. Trong cái tĩnh mịch ấy, người bên cạnh cuối cùng cũng cất tiếng, giọng chẳng chút gợn sóng:
"Em cũng từng?"
Khương Nhan Lâm khựng lại một nhịp.
Đây là câu hỏi chẳng rõ thời gian, nhưng cô thừa biết Bùi Vãn Ý nhắc tới chuyện hai năm trước.
Khương Nhan Lâm xưa nay không mấy khi bận tâm nhớ lại những chuyện cũ rích, cô quen với việc để quá khứ ngủ yên, một khi quyết buông tay, thì không bao giờ thèm níu kéo.
Chuyện đó nhạt nhẽo, lại còn xúc phạm đến những chân tình đã trao nhau.
Nhưng giờ phút này, đối diện với câu hỏi không mấy êm đềm của Bùi Vãn Ý, Khương Nhan Lâm như bị kéo phắt về miền ký ức giữa không trung nghìn trùng, ngớ người, mãi mới sực tỉnh.
Cô có phần mệt mỏi, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Bùi Vãn Ý, siết nhẹ bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Một thoáng sau, cô mới nói, giọng chỉ đủ hai người nghe, khẽ đáp:
"Hồi em từ chối chị ấy lời lẽ còn cay nghiệt hơn thế này nhiều."
Bùi Vãn Ý dường như bật cười, nhưng tiếng cười quá khẽ, Khương Nhan Lâm không nghe, cô khựng lại rồi tiếp lời:
"Kỳ Ninh là kiểu người mơ mộng hão huyền, chị ấy khác em. Vì nếm đủ mùi đời nên cứ nghĩ mọi chuyện có cách giải quyết cả. Không có visa thì xài thẻ xanh, không thẻ xanh thì cưới quách cho xong, miễn là giữ được mối quan hệ lúc đó, chị ấy không tiếc bất cứ giá nào."
Giọng Khương Nhan Lâm rất khẽ, nhắc thì nhắc nhưng không còn chút gợn sóng nào trong lòng.
Bùi Vãn Ý lại khó lòng nuốt trôi, "Vốn dĩ đó là vấn đề đơn giản như ăn cháo, có lý do gì để không làm chứ?"
Nếu là cô, cô sẽ chơi tới bến.
Khương Nhan Lâm không buồn đôi co với cái kiểu tư duy thực dụng đến lạnh lùng của "dân trí thức" này, chỉ hờ hững đáp: "Em không muốn dựa dẫm ai. Em không muốn vì chuyện ở bên nhau mà xỏ nhầm chân vào rọ. Ừ thì cưới cũng là một cách, nhưng sau đó thì sao? Em còn quyền nói lời kết thúc chắc?
Nhờ chị ấy em có được thân phận đáng giá, cuộc sống của em ở Boston có thể nhờ chị ấy mà chẳng lo nghĩ gì, ở biệt thự, lái xe sang, cứ như làm dâu nhà giàu, với lại nếu em muốn học lên cao ở bất cứ trường đại học nào ở Boston, học phí không thành vấn đề."
Gương mặt Khương Nhan Lâm không chút cảm xúc, như kể lại một sự thật khách quan không thể chối cãi.
Lần này, Bùi Vãn Ý không phản bác nửa lời, im lặng lắng nghe.
"Đấy là một một cuộc hôn nhân bất bình đẳng thấy rõ, em nhận được quá nhiều thứ, nhiều đến nỗi em chẳng còn mặt mũi nào mà giữ tự trọng trước mặt chị ấy. Có lẽ em thấy ba cái chuyện đó không quan trọng, nhưng rõ ràng là sau khi có được những thứ đó, em không còn quyền và tự do để nói lời tạm biệt."
Với cái tính của Kỳ Ninh, chắc chắn không chẳng đời nào chấp nhận để Khương Nhan Lâm ký vào tờ giấy thỏa thuận vứt bỏ tài sản tiền hôn nhân. Theo luật bên đó, một khi Khương Nhan Lâm ly dị Kỳ Ninh, thứ cô nhận được sẽ là một con số khổng lồ mà bất cứ người bình thường nào nghe qua cũng choáng.
Chỉ chuyện đó thôi, Khương Nhan Lâm đã chẳng còn đường lui sau khi đã bước chân vào hôn nhân.
Dù là bất cứ lúc nào, dù là vì bất cứ lẽ gì.
Bùi Vãn Ý cảm nhận hơi ấm từ người đang tựa vào vai mình, lắng nghe những lời gan ruột khó nói, lâu sau mới khẽ hỏi:
"Nhưng Khương Nhan Lâm, em nói một tràng dài như vậy mà em toàn nghĩ tới chuyện em sẽ đá người ta trước."
Cô chẳng buồn bịt mắt, cứ trong bóng tối mù mịt này, khẽ hỏi: "Tại sao còn chưa kịp yêu đương thật lòng mà em đã tính tới nước đường ai nấy đi?"
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Story
Chương 177
10.0/10 từ 25 lượt.