Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 174
182@-
Chương 174
Khương Nhan Lâm khựng lại, thoáng chốc cắn môi người kia rồi định ngồi dậy.
Bùi Vãn Ý ghì chặt eo Khương Nhan, không cho rời, kiên quyết hỏi: "Nói đi sinh nhật chị, em không thể không cho gì chứ."
"Lại được voi đòi tiên à?"
Khương Nhan Lâm liếc xéo định thoát khỏi người kia nhưng bị túm tay, dễ dàng bị bẻ ra. Cảm giác nằng nặng quen thuộc ập đến, vài động tác nhẹ nhàng lấy đi hết sức lực khiến cô nằm úp trên người Bùi Vãn Ý, gắng gượng không run.
"Nhiều quá..."
Bùi Vãn Ý khẽ cười trên đầu Khương Nhan Lâm, cứ vậy nắm thóp ép chịu thua.
"Chị kệ, sinh nhật người nào người đó là nhất, giờ chị nói mới tính."
Khương Nhan Lâm hết sức, chẳng buồn cãi, chỉ đành nhẫn nhịn cảm giác liên tục bị thúc đẩy, bực dọc hỏi: "Chị muốn sao nữa? Chị tự lấy tự mở còn gì? Muốn mua một tặng một à?"
"Ơ, sao không mua một tặng ba đi?"
Cô Bùi thản nhiên nói, tay vẫn không ngừng, mỗi lần lại càng thêm day dứt chầm chậm, sâu sắc nhắm đúng chỗ mẫn cảm nhất để hành hạ.
Khương Nhan Lâm vùi đầu cắn mạnh dưới xương quai cô Bùi, kia để lại dấu rõ rệt, đến khi lực tăng dần mới khó cầm lòng, cô khẽ rên, hơi thở nóng hổi phả vào ngực Bùi Vãn Ý khiến người kia nóng ran.
"Hôm nay trông em sướng nhờ."
Bùi Vãn Ý hiểu từng li từng tí của Khương Nhan Lâm. Tuy cứ tò mò luyên thuyên song mắt vẫn cứ tập trung vào việc kèo nèo, dò xét giới hạn chịu đựng và muốn Khương Nhan Lâm phải kêu lên thành tiếng.
"Đồng ý đi em, mau lên. Chị muốn mua một tặng ba."
Dưới vài đợt tấn công dồn dập, Khương Nhan Lâm hoàn toàn mất tự chủ, ngón tay vô thức bấu chặt vai người kia mạnh đến hằn vết. Bùi Vãn Ý chẳng xi nhê gì, cứ ép người ta trả lời.
"...Ba cái kia ở đâu ra?"
Ai đời sinh nhật lại đòi hỏi nhiều đến vậy? Cho mặt còn không biết giữ.
Cô Bùi rõ đã tính xong trong chớp mắt, tỉnh bơ đáp: "Em làm ba việc là được không tốn tiền đâu."
Khương Nhan Lâm không nhịn được, lại cắn tới tấp, trút hết bực dọc vào n** m*m m** kia, cô gặm đến khi nó mềm nhũn.
Đúng là không nỡ buông tay thì không bắt được hàng ngon.
Dù Bùi Vãn Ý trẻ con nhưng cực kỳ biết hạ mình. Mặc kệ mình bị cắn xé thế nào cũng không giận. Bên cạnh đó, cô Bùi còn chiều theo mấy ý thích và đòi hỏi của Khương Nhan Lâm, không ngừng nghỉ chỉ để người kia vui lòng.
Khương Nhan Lâm bị day, hết cách giằng co nổi. Đúng kiểu muộn có chút xíu thôi mà phải trả giá quá đắc.
Chửi đã mồm, tát cho đã tay nên giờ phải có quà thôi.
Cô ngồi dậy hôn Bùi Vãn Ý khẽ nói:
"Không có cái thứ tư đâu."
Bùi Vãn Ý khựng lại ngay, cô người đè cả người Khương Nhan Lâm xuống giường ôm chặt lòng rồi cúi xuống hôn.
Khương Nhan Lâm ôm gáy người kia, cô tự nhiên v**t v* tóc và eo. Dưới sự đòi hỏi mãnh liệt của cô Bùi, cô rướn người đáp lại, đầu gối cô nhẹ nhàng cọ vào eo Bùi Vãn Ý, theo hơi ấm nóng đang ôm chặt mà chìm nổi.
Bùi Vãn Ý không muốn dứt ra khỏi nụ hôn này.
Song người trước mặt cô thật sự là một câu đố khó đoán. Mỗi khi tưởng như đã tìm được mấu chốt và có thể qua ải tiến tới tầng sau thì kiểu gì cũng quay về chỗ cũ.
Vô số lần thử và vô số lần vấp.
Khiến Bùi Vãn Ý vừa chán nản vừa ấm ức.
Sao em không dịu dàng với chị thêm?
Em đừng tỉnh giấc rồi lại thờ ơ.
Thỉnh thoảng Bùi Vãn Ý nhớ lại cái đêm sóng biển gầm gào.
Sự việc này thật khiến chính cô ngạc nhiên.
Bởi lẽ ngay khoảnh khắc ấy, cô thực ra mình không hề có chút phản ứng cảm xúc mạnh mẽ nào. Thậm chí, đến cả ý muốn phá hoại cũng không nảy sinh, luôn giữ được tỉnh táo và lý trí. Song tới lúc đứng dậy xuống lầu, tránh né mọi âm thanh không muốn nghe và những hình dung không muốn nghĩ tới.
Bùi Vãn Ý hiểu rõ lúc đó mình coi Khương Nhan Lâm và mối quan hệ này như thế nào.
Một người quen bảy ngày đã lên giường, giữa cả hai chẳng mấy hiểu biết và cảm xúc qua lại, thuần túy là bạn tình.
Mối quan hệ đó trong cuộc đời Bùi Vãn Ý vốn là một trang sử chẳng đáng bận tâm, đến cả giá trị để tốn thời gian phân tích và suy nghĩ cũng chẳng, vậy mắc mớ gì phải để nó làm mình vướng bận.
Chẳng qua là lực hút của Khương Nhan Lâm, đặc biệt là sự hòa hợp quá đỗi của thể xác, hoặc là sự dẫn dắt của những h*m m**n sâu thẳm hơn.
Mọi "khó chịu" trong quá trình ân ái thực sự khiến cô nghĩ tới việc muốn tiếp tục trò này, tiếp tục đòi hỏi từ Khương Nhan Lâm.
Tới lúc cô tìm được đáp án.
Thế nhưng, về sau Bùi Vãn Ý mới hay, hóa ra khi cô không mảy may để ý, vả lại còn tự cho là đúng thì những chuyện thầm lặng kia đã sớm ăn sâu vào huyết quản, len lỏi khắp cơ thể cô theo dòng máu nóng.
Rồi khi cô còn chưa hề hay, chúng đã lặng lẽ lan rộng trong từng mạch máu đỏ, tựa như một sự biến đổi âm thầm, đến khoảnh khắc thấy kết quả, nó tuyên bố "trễ rồi".
Vậy nên cơn đau ập tới muộn màng và mỗi lúc một thêm dữ dội, giày vò cô không thể chịu nổi.
Và vô số Bùi Vãn Ý thực sự nghĩ về một ngả rẽ khác.
Nếu như cô sớm biết Khương Nhan Lâm có ý nghĩa gì với mình.
Nếu như cô sớm biết mình ngày càng lún sâu vào sự bén nhọn của cái gai kia.
Nếu như cô không tự tin thái quá, mang tâm thế của kẻ ngoài cuộc lạnh lùng quan sát và thậm chí tự tay đẩy nhanh sự việc.
Liệu có thể khiến Khương Nhan Lâm hoàn toàn thuộc về cô sớm hơn chút nữa? ?ả thể xác lẫn tâm hồn?
Thực nực cười. Bùi Vãn Ý đã nhận ra quá muộn. Cuối cùng cô hiểu sâu sắc chuyện Kỳ Ninh trả thủ mình.
Một con người không biết chửi tục khi mắng người, luôn nhận mình thanh cao, khiến người khác nhìn vào là thấy giả dối và nhu nhược.
Một người từ đầu chí cuối chưa từng được Bùi Vãn Ý để mắt, chỉ bị cô chế giễu vài câu trước mặt, đã không giữ nổi bình tĩnh và vung tay đấm khi bị chạm trúng vào chỗ hiểm - cơ mà chưa trúng hẳn, làm Bùi Vãn Ý cho rằng đó chỉ là cô con gái nhà giàu lớn lên trong nhà kính, chẳng có chút mưu mô nào.
Song, từ rất lâu trước kia, người ta đã lặng lẽ đáp trả một món quà lớn cho cô rồi.
Người tưởng như thua cuộc hoàn toàn, thực chất mang hình ảnh của kẻ chiến thắng thật sự, tao nhã rời cuộc chơi, còn chẳng quên để lại cho cô "ký ức" không thể xóa.
Không chỉ muốn cô mãi ghi nhớ.
Mà còn muốn trong sự đổi thay ngày qua ngày, vô số lần nghiền ngẫm những mảnh vỡ đó, càng nhìncàng thấm thía hơn cái mùi vị bên trong.
Tựa như muốn sử dụng cách này để đáp trả Bùi Vãn Ý một câu:
Thử chưa? Đó là cảm giác của tôi.
Bốn chữ "cảm thông sâu sắc" mà cô Bùi có sử dụng cả cuộc đời mình vẫn không học được.
Vậy mà lại lĩnh hội được một cách triệt để từ người mà cô khinh thường nhất.
Đến nỗi dù biết đây là một sự trả thù cực kỳ độc địa, cô vẫn không kìm được mà rơi vào cái bẫy, không thể kiểm soát mà cứ hồi tưởng, suy diễn, ảo tưởng về một khả năng khác.
Tuy nhiên, càng nghĩ về những hướng đi khác, Bùi Vãn Ý lại càng không khỏi phục Kỳ Ninh - tâm phục khẩu phục.
Bởi lẽ dù tự phụ đến đâu, Bùi Vãn Ý rất rõ ràng rrằng nếu không có sự đáp trả kia của Kỳ Ninh, có lẽ cô thực sự không sớm nhận ra như vậy.
Nhận ra cô khao khát Khương Nhan Lâm tới nhường nào.
Trong căn phòng tối đen như mực giữa đêm khuya, chỉ có chút ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu ra một gương mặt đang ngủ say.
Bùi Vãn Ý cực kỳ thích ngắm Khương Nhan Lâm khi ngủ. Vì chỉ lúc này, khuôn mặt luôn cau có khó chịu kia mới vô hại, hơn hết là thư thả. Giữa đôi mày thanh tú sạch sẽ là đường nét gần như dịu dàng.
Thật ra từ rất lâu trước đây, Bùi Vãn Ý hiểu rõ Khương Nhan Lâm là một người rất dịu dàng.
Thế nhưng em giấu nó rất sâu.
Phần lớn mọi người chẳng thể nào nhìn được những chuyện kín đáo ấy từ bề ngoài và thái độ thường ngày của em. Như mưa xuân lặng lẽ thấm vào đất, giúp người khi khó khăn chứ chẳng thèm hoa lá gì thêm.
Bùi Vãn Ý nào không biết, Khương Nhan Lâm luôn đối xử đặc biệt với mình.
Nếu như em đối với Kỳ Ninh là quá đỗi ngoan ngoãn, nhu mì, vô hại như chim sẻ.
Thì em đối với mình lại quá tệ bạc, cứng rắn, mở toang cái mặt đáng ghét nhất, chẳng kiêng nể gì.
Không có nửa thứ liên quan đến hai chữ "dịu dàng".
Nhưng mỗi khi nghĩ vậy, Bùi Vãn Ý lại chẳng thể nào thuyết phục bản thân bỏ qua những chuyện.
Ẩn sau vẻ ngoài lắm mưu nhiều của em là nơi ấm áp và ẩm ướt bao bọc da thịt sâu thẩm bên trong.
Luôn vào lúc Bùi Vãn Ý cần nhất, xoa dịu những bồn chồn và khát khao đến chết người.
Và đây chiêu trò tâm lý của cô nàng lắm mưu.
Giống như mỗi câu nói cố ý đâm chọc, chọc giận cô.
Bùi Vãn Ý không ngu, cô hiểu rõ.
Nhưng cứ khổ sở vì những hành động đó.
Em thừa biết chị sẽ đau vì em nhưng em vẫn muốn thấy chị đau.
Vô số lần, lần nào cũng vậy.
Bùi Vãn Ý cứ hỏi mình phải cam tâm chịu đựng mấy chuyện này đến bao giờ.
Ẩn sau đó là nguyên do gì và nó còn đáng để tìm hiểu không.
Cứ nấn ná không chịu đi, thật sự sẽ tới ngày mọi chuyện tốt đẹp hơn sao?
Khương Nhan Lâm, sẽ yêu cô không?
Chiếc thẻ bạc trên sợi dây chuyền bạc nhẹ nhàng trượt xuống theo động tác giơ tay, leng keng.
Bùi Vãn Ý nhìn rất lâu, rồi mới khẽ nhếch mép cười.
Kệ mẹ nó, nghĩ nhiều làm gì.
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 174
Khương Nhan Lâm khựng lại, thoáng chốc cắn môi người kia rồi định ngồi dậy.
Bùi Vãn Ý ghì chặt eo Khương Nhan, không cho rời, kiên quyết hỏi: "Nói đi sinh nhật chị, em không thể không cho gì chứ."
"Lại được voi đòi tiên à?"
Khương Nhan Lâm liếc xéo định thoát khỏi người kia nhưng bị túm tay, dễ dàng bị bẻ ra. Cảm giác nằng nặng quen thuộc ập đến, vài động tác nhẹ nhàng lấy đi hết sức lực khiến cô nằm úp trên người Bùi Vãn Ý, gắng gượng không run.
"Nhiều quá..."
Bùi Vãn Ý khẽ cười trên đầu Khương Nhan Lâm, cứ vậy nắm thóp ép chịu thua.
"Chị kệ, sinh nhật người nào người đó là nhất, giờ chị nói mới tính."
Khương Nhan Lâm hết sức, chẳng buồn cãi, chỉ đành nhẫn nhịn cảm giác liên tục bị thúc đẩy, bực dọc hỏi: "Chị muốn sao nữa? Chị tự lấy tự mở còn gì? Muốn mua một tặng một à?"
"Ơ, sao không mua một tặng ba đi?"
Cô Bùi thản nhiên nói, tay vẫn không ngừng, mỗi lần lại càng thêm day dứt chầm chậm, sâu sắc nhắm đúng chỗ mẫn cảm nhất để hành hạ.
Khương Nhan Lâm vùi đầu cắn mạnh dưới xương quai cô Bùi, kia để lại dấu rõ rệt, đến khi lực tăng dần mới khó cầm lòng, cô khẽ rên, hơi thở nóng hổi phả vào ngực Bùi Vãn Ý khiến người kia nóng ran.
"Hôm nay trông em sướng nhờ."
Bùi Vãn Ý hiểu từng li từng tí của Khương Nhan Lâm. Tuy cứ tò mò luyên thuyên song mắt vẫn cứ tập trung vào việc kèo nèo, dò xét giới hạn chịu đựng và muốn Khương Nhan Lâm phải kêu lên thành tiếng.
"Đồng ý đi em, mau lên. Chị muốn mua một tặng ba."
Dưới vài đợt tấn công dồn dập, Khương Nhan Lâm hoàn toàn mất tự chủ, ngón tay vô thức bấu chặt vai người kia mạnh đến hằn vết. Bùi Vãn Ý chẳng xi nhê gì, cứ ép người ta trả lời.
"...Ba cái kia ở đâu ra?"
Ai đời sinh nhật lại đòi hỏi nhiều đến vậy? Cho mặt còn không biết giữ.
Cô Bùi rõ đã tính xong trong chớp mắt, tỉnh bơ đáp: "Em làm ba việc là được không tốn tiền đâu."
Khương Nhan Lâm không nhịn được, lại cắn tới tấp, trút hết bực dọc vào n** m*m m** kia, cô gặm đến khi nó mềm nhũn.
Đúng là không nỡ buông tay thì không bắt được hàng ngon.
Dù Bùi Vãn Ý trẻ con nhưng cực kỳ biết hạ mình. Mặc kệ mình bị cắn xé thế nào cũng không giận. Bên cạnh đó, cô Bùi còn chiều theo mấy ý thích và đòi hỏi của Khương Nhan Lâm, không ngừng nghỉ chỉ để người kia vui lòng.
Khương Nhan Lâm bị day, hết cách giằng co nổi. Đúng kiểu muộn có chút xíu thôi mà phải trả giá quá đắc.
Chửi đã mồm, tát cho đã tay nên giờ phải có quà thôi.
Cô ngồi dậy hôn Bùi Vãn Ý khẽ nói:
"Không có cái thứ tư đâu."
Bùi Vãn Ý khựng lại ngay, cô người đè cả người Khương Nhan Lâm xuống giường ôm chặt lòng rồi cúi xuống hôn.
Khương Nhan Lâm ôm gáy người kia, cô tự nhiên v**t v* tóc và eo. Dưới sự đòi hỏi mãnh liệt của cô Bùi, cô rướn người đáp lại, đầu gối cô nhẹ nhàng cọ vào eo Bùi Vãn Ý, theo hơi ấm nóng đang ôm chặt mà chìm nổi.
Bùi Vãn Ý không muốn dứt ra khỏi nụ hôn này.
Song người trước mặt cô thật sự là một câu đố khó đoán. Mỗi khi tưởng như đã tìm được mấu chốt và có thể qua ải tiến tới tầng sau thì kiểu gì cũng quay về chỗ cũ.
Vô số lần thử và vô số lần vấp.
Khiến Bùi Vãn Ý vừa chán nản vừa ấm ức.
Sao em không dịu dàng với chị thêm?
Em đừng tỉnh giấc rồi lại thờ ơ.
Thỉnh thoảng Bùi Vãn Ý nhớ lại cái đêm sóng biển gầm gào.
Sự việc này thật khiến chính cô ngạc nhiên.
Bởi lẽ ngay khoảnh khắc ấy, cô thực ra mình không hề có chút phản ứng cảm xúc mạnh mẽ nào. Thậm chí, đến cả ý muốn phá hoại cũng không nảy sinh, luôn giữ được tỉnh táo và lý trí. Song tới lúc đứng dậy xuống lầu, tránh né mọi âm thanh không muốn nghe và những hình dung không muốn nghĩ tới.
Bùi Vãn Ý hiểu rõ lúc đó mình coi Khương Nhan Lâm và mối quan hệ này như thế nào.
Một người quen bảy ngày đã lên giường, giữa cả hai chẳng mấy hiểu biết và cảm xúc qua lại, thuần túy là bạn tình.
Mối quan hệ đó trong cuộc đời Bùi Vãn Ý vốn là một trang sử chẳng đáng bận tâm, đến cả giá trị để tốn thời gian phân tích và suy nghĩ cũng chẳng, vậy mắc mớ gì phải để nó làm mình vướng bận.
Chẳng qua là lực hút của Khương Nhan Lâm, đặc biệt là sự hòa hợp quá đỗi của thể xác, hoặc là sự dẫn dắt của những h*m m**n sâu thẳm hơn.
Mọi "khó chịu" trong quá trình ân ái thực sự khiến cô nghĩ tới việc muốn tiếp tục trò này, tiếp tục đòi hỏi từ Khương Nhan Lâm.
Tới lúc cô tìm được đáp án.
Thế nhưng, về sau Bùi Vãn Ý mới hay, hóa ra khi cô không mảy may để ý, vả lại còn tự cho là đúng thì những chuyện thầm lặng kia đã sớm ăn sâu vào huyết quản, len lỏi khắp cơ thể cô theo dòng máu nóng.
Rồi khi cô còn chưa hề hay, chúng đã lặng lẽ lan rộng trong từng mạch máu đỏ, tựa như một sự biến đổi âm thầm, đến khoảnh khắc thấy kết quả, nó tuyên bố "trễ rồi".
Vậy nên cơn đau ập tới muộn màng và mỗi lúc một thêm dữ dội, giày vò cô không thể chịu nổi.
Và vô số Bùi Vãn Ý thực sự nghĩ về một ngả rẽ khác.
Nếu như cô sớm biết Khương Nhan Lâm có ý nghĩa gì với mình.
Nếu như cô sớm biết mình ngày càng lún sâu vào sự bén nhọn của cái gai kia.
Nếu như cô không tự tin thái quá, mang tâm thế của kẻ ngoài cuộc lạnh lùng quan sát và thậm chí tự tay đẩy nhanh sự việc.
Liệu có thể khiến Khương Nhan Lâm hoàn toàn thuộc về cô sớm hơn chút nữa? ?ả thể xác lẫn tâm hồn?
Thực nực cười. Bùi Vãn Ý đã nhận ra quá muộn. Cuối cùng cô hiểu sâu sắc chuyện Kỳ Ninh trả thủ mình.
Một con người không biết chửi tục khi mắng người, luôn nhận mình thanh cao, khiến người khác nhìn vào là thấy giả dối và nhu nhược.
Một người từ đầu chí cuối chưa từng được Bùi Vãn Ý để mắt, chỉ bị cô chế giễu vài câu trước mặt, đã không giữ nổi bình tĩnh và vung tay đấm khi bị chạm trúng vào chỗ hiểm - cơ mà chưa trúng hẳn, làm Bùi Vãn Ý cho rằng đó chỉ là cô con gái nhà giàu lớn lên trong nhà kính, chẳng có chút mưu mô nào.
Song, từ rất lâu trước kia, người ta đã lặng lẽ đáp trả một món quà lớn cho cô rồi.
Người tưởng như thua cuộc hoàn toàn, thực chất mang hình ảnh của kẻ chiến thắng thật sự, tao nhã rời cuộc chơi, còn chẳng quên để lại cho cô "ký ức" không thể xóa.
Không chỉ muốn cô mãi ghi nhớ.
Mà còn muốn trong sự đổi thay ngày qua ngày, vô số lần nghiền ngẫm những mảnh vỡ đó, càng nhìncàng thấm thía hơn cái mùi vị bên trong.
Tựa như muốn sử dụng cách này để đáp trả Bùi Vãn Ý một câu:
Thử chưa? Đó là cảm giác của tôi.
Bốn chữ "cảm thông sâu sắc" mà cô Bùi có sử dụng cả cuộc đời mình vẫn không học được.
Vậy mà lại lĩnh hội được một cách triệt để từ người mà cô khinh thường nhất.
Đến nỗi dù biết đây là một sự trả thù cực kỳ độc địa, cô vẫn không kìm được mà rơi vào cái bẫy, không thể kiểm soát mà cứ hồi tưởng, suy diễn, ảo tưởng về một khả năng khác.
Tuy nhiên, càng nghĩ về những hướng đi khác, Bùi Vãn Ý lại càng không khỏi phục Kỳ Ninh - tâm phục khẩu phục.
Bởi lẽ dù tự phụ đến đâu, Bùi Vãn Ý rất rõ ràng rrằng nếu không có sự đáp trả kia của Kỳ Ninh, có lẽ cô thực sự không sớm nhận ra như vậy.
Nhận ra cô khao khát Khương Nhan Lâm tới nhường nào.
Trong căn phòng tối đen như mực giữa đêm khuya, chỉ có chút ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu ra một gương mặt đang ngủ say.
Bùi Vãn Ý cực kỳ thích ngắm Khương Nhan Lâm khi ngủ. Vì chỉ lúc này, khuôn mặt luôn cau có khó chịu kia mới vô hại, hơn hết là thư thả. Giữa đôi mày thanh tú sạch sẽ là đường nét gần như dịu dàng.
Thật ra từ rất lâu trước đây, Bùi Vãn Ý hiểu rõ Khương Nhan Lâm là một người rất dịu dàng.
Thế nhưng em giấu nó rất sâu.
Phần lớn mọi người chẳng thể nào nhìn được những chuyện kín đáo ấy từ bề ngoài và thái độ thường ngày của em. Như mưa xuân lặng lẽ thấm vào đất, giúp người khi khó khăn chứ chẳng thèm hoa lá gì thêm.
Bùi Vãn Ý nào không biết, Khương Nhan Lâm luôn đối xử đặc biệt với mình.
Nếu như em đối với Kỳ Ninh là quá đỗi ngoan ngoãn, nhu mì, vô hại như chim sẻ.
Thì em đối với mình lại quá tệ bạc, cứng rắn, mở toang cái mặt đáng ghét nhất, chẳng kiêng nể gì.
Không có nửa thứ liên quan đến hai chữ "dịu dàng".
Nhưng mỗi khi nghĩ vậy, Bùi Vãn Ý lại chẳng thể nào thuyết phục bản thân bỏ qua những chuyện.
Ẩn sau vẻ ngoài lắm mưu nhiều của em là nơi ấm áp và ẩm ướt bao bọc da thịt sâu thẩm bên trong.
Luôn vào lúc Bùi Vãn Ý cần nhất, xoa dịu những bồn chồn và khát khao đến chết người.
Và đây chiêu trò tâm lý của cô nàng lắm mưu.
Giống như mỗi câu nói cố ý đâm chọc, chọc giận cô.
Bùi Vãn Ý không ngu, cô hiểu rõ.
Nhưng cứ khổ sở vì những hành động đó.
Em thừa biết chị sẽ đau vì em nhưng em vẫn muốn thấy chị đau.
Vô số lần, lần nào cũng vậy.
Bùi Vãn Ý cứ hỏi mình phải cam tâm chịu đựng mấy chuyện này đến bao giờ.
Ẩn sau đó là nguyên do gì và nó còn đáng để tìm hiểu không.
Cứ nấn ná không chịu đi, thật sự sẽ tới ngày mọi chuyện tốt đẹp hơn sao?
Khương Nhan Lâm, sẽ yêu cô không?
Chiếc thẻ bạc trên sợi dây chuyền bạc nhẹ nhàng trượt xuống theo động tác giơ tay, leng keng.
Bùi Vãn Ý nhìn rất lâu, rồi mới khẽ nhếch mép cười.
Kệ mẹ nó, nghĩ nhiều làm gì.
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Story
Chương 174
10.0/10 từ 25 lượt.