Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 172

148@-

Chương 172


 


Trước thứ sức mạnh tuyệt đối, lắm chiêu trò cũng vứt.


 


Nhưng Khương Nhan Lâm có thừa ngón nghề để chọc điên người, cô cười khẩy , móc mỉa:


 


"Bùi Vãn Ý, hình như đời chị chỉ có mỗi chiêu cũ rích này, không còn gì mới mẻ hơn để lừa người à?"


 


Bị xỉa xói, Bùi Vãn Ý không hề nao núng, nắn nắn đôi bánh bao mềm mại của Khương Nhan Lâm một cách hờ hững: "Hiệu quả là được, em đừng có mà giả vờ không thích. Mồm này của em nó thích chị thế nào, có cần chị cho em thấy tận mắt không?"


 


Nói rồi, Bùi Vãn Ý vuốt dọc làn da trắng nõn, dừng lại nơi đôi gò trơn láng mà mình thích đến phát nghiện, vênh váo ấn nhẹ một cái.


 


Khương Nhan Lâm trước mặt Bùi Vãn Ý xưa nay chỉ có nước cam chịu, nhất là càng về sau, càng bị nắm rõ mọi phản ứng của cơ thể, đến nỗi thân này gần như không còn là của riêng cô.


 


Bùi Vãn Ý thấy Khương Nhan Lâm mím môi im thin thít, mới chậm rãi vẽ vòng tròn, ấn hai tay Khương Nhan Lâm xuống rồi hỏi lại, giọng điệu đầy thách thức: "Đi ăn với ai, khai mau."


 


Khương Nhan Lâm ngứa mắt với nết trơ trẽn của Bùi Vãn Ý, vặn lại một câu:


 


"Chị có biết chị hỏi kiểu đó khiến em khó chịu không?"


 


Nụ cười giả tạo trên mặt Bùi Vãn Ý tắt ngấm, lát sau nhìn Khương Nhan Lâm, bình thản hỏi, giọng điệu chẳng chút lay động: "Vậy em có biết không, mỗi lần em hé ra giọng đó là khiến chị muốn vặn nát em trên giường thôi."


 


Môi thì mềm nhũn, lưỡi dẻo quẹo, rõ ràng sờ vào còn thấy ấm nóng, mà cứ hễ mở miệng là lại phun ra mấy lời lạnh tanh muốn người ta chết cho xong, khiến Bùi Vãn Ý chỉ hận không thể bóp cái cằm kiêu ngạo kia hỏi cho ra lẽ Khương Nhan Lâm muốn cái thứ gì ở mình.


 


"Khương Nhan Lâm, chị tệ với em lắm à? Sao em chẳng bao giờ thèm cho chị một cái liếc mắt tử tế?"


 


Bùi Vãn Ý thực sự bó tay với kiểu này.


 



Tự vỗ ngực hỏi lòng, cô đã vắt kiệt đến giọt cuối cùng sự kiên nhẫn của cả kiếp người này khi đối xử với Khương Nhan Lâm.


 


Ngay cả với mẹ ruột, Bùi Vãn Ý còn chẳng thèm trưng ra bộ mặt nhẫn nại đó, huống chi hai người bây giờ còn không có lấy một danh phận tử tế. Dù cho trước mặt đám bạn bè chung quanh có mác "người yêu", Bùi Vãn Ý thừa hiểu đấy chẳng qua là do Khương Nhan Lâm lười giải thích nên mới ngầm thừa nhận cho xong chuyện.


 


Còn về phần Bùi Vãn Ý, càng nghe lũ bạn nhảm nhí trêu, cô càng thấy mình như ăn trộm - rõ ràng thiên hạ đinh ninh cô và Khương Nhan Lâm là một đôi, chỉ có cô biết rõ cảm giác thật sự nó tệ hại đến mức nào, như nuốt cả tạ thuốc chuột.


 


Đặc biệt là mấy lời trẻ ranh của Lily, một mặt Bùi Vãn Ý biết tỏng có mỗi cái mồm độc chứ chẳng cố ý kiếm chuyện, mặt khác cô vẫn bị đạp trúng tim đen, bực đến muốn xé xác.


 


Đôi khi nửa đêm Bùi Vãn Ý trằn trọc không ngủ được, bỗng dưng mở mắt ra, cô tự hỏi rằng mình tại sao phải chịu thứ khí trời này.


 


Ở ngoài kia khối người van xin cô quay lại, năn nỉ cô ban cho một ánh mắt, người theo đuổi xếp hàng dài cả cây số cô còn chẳng thèm liếc, vậy mà đến trước mặt Khương Nhan Lâm này, cô lại ngu ngơ tình nguyện làm chó, mà còn chẳng xin được một nụ cười.


 


Nhưng vừa nghĩ vậy, cô trở mình thấy gương mặt đang ngủ say như chết bên cạnh, cơn bực tức trong lòng bất giác tan đi vài phần.


 


Chỉ cần lặng lẽ ngắm nhìn lâu một chút, cô lại bản năng nảy sinh h*m m**n và phản ứng, muốn chạm vào Khương Nhan Lâm, hôn Khương Nhan Lâm, nhìn Khương Nhan Lâm vì mình mà lộ ra những biểu cảm và hơi thở ấm áp run rẩy kia.


 


Nhưng thế vẫn là chưa đủ.


 


Bùi Vãn Ý từng thấy rõ mồn một cách Khương Nhan Lâm dịu dàng yêu thương người khác khác, hơn nữa còn chẳng phải một người.


 


Sao lại cứ, sao cứ má nó không thể là mình cơ chứ.


 


"Khương Nhan Lâm, nói chuyện."


 


Bùi Vãn Ý n*n b*p n** m*m m**, khẽ khàng tách ra, mơn trơn, điều động phản ứng của Khương Nhan Lâm.


 


Người bị đè ép không động đậy được mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trên mặt không biểu cảm, rõ ràng cơ thể đã mất kiểm soát mà và phản ứng, ướt sũng quấn lấy Bùi Vãn Ý, nhưng không chịu trong hé lộ manh mối.


 


Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm, không hiểu sao càng thêm bực, d*c v*ng và xốc nổi bị xua đi tan nát, một mặt muốn mặc kệ tất cả cứ trút ra, mặt khác không dám mạnh tay, vô thức thả chậm động tác, nhẹ nhàng lấy lòng Khương Nhan Lâm, làm Khương Nhan Lâm vui, song miệng vẫn không chịu nhượng bộ, nhất định phải bắt trả lời.



"Khương Nhan Lâm, em nói hay không nói, em ép chị đổi biện pháp khác à?"


 


Bùi Vãn Ý đè nén bực bội, sử dụng chút kiên nhẫn cuối cùng cảnh cáo.


 


Ánh mắt lướt qua đôi môi mím chặt, chút khô nóng và khát khô trào lên, Bùi Vãn Ý cố gắng nhịn xuống thôi thúc muốn cúi xuống hôn Khương Nhan Lâm.


 


Vậy thì coi như hoàn toàn nhận thua, hờn dỗi một đêm cuối cùng vẫn làm chó, đi l**m láp lấy lòng, thế mai sau moi được gì nữa?


 


Chỉ có nước bị đánh bị mắng tơi bời.


 


Người dưới thân hô hấp dần khó khăn, trong sức lực có thể nói là ôn hòa kia trở nên gấp gáp.


 


Bùi Vãn Ý chăm chú nhìn tất cả biểu cảm của Khương Nhan Lâm, nhưng rất thất vọng nhận ra, lần này Khương Nhan Lâm thật sự không có ý định thuận theo mình.


 


Phản ứng của cơ thể dù không chịu nổi việc bị đè trên giường, bị chiếm giữ chỗ yếu ớt nhất song vẫn cứ nhịn, cả thở cũng không thèm.


 


Như muốn tát vào mặt Bùi Vãn Ý, chế giễu.


 


Bùi Vãn Ý rất không cam tâm thừa nhận. Nếu đến chút thủ đoạn này cuối mà còn không dùng được, thì cô thật sự không biết phải làm sao.


 


Tất cả kìm nén bấy lâu nay như lũ tràn bờ, khiến lực tay Bùi Vãn Ý bất giác nặng thêm nhiều, thô bạo, cho đến một khoảnh khắc lơ đãng, sức lực mất kiểm soát làm đau người dưới thân, khiến cô nghe thấy một tiếng rên khẽ.


 


Bùi Vãn Ý vô thức buông tay, định nâng Khương Nhan Lâm lên, tách ra xem có làm bị thương không, ai ngờ bị tát một phát.


 


Trong thoáng chốc, mọi thứ thiêu đốt ý thức bị dội gáo nước lạnh, hạ nhiệt, khiến Bùi Vãn Ý không biết thích ứng thế nào với đủ loại cảm xúc trong khoảnh khắc trào dâng này.


 


Cô muốn nói, nhưng thấy một đôi mắt rất mệt mỏi, dường như chả còn sức để ý đến cô.


 


"...Khương Nhan Lâm."



 


Bùi Vãn Ý nới lỏng tay đang giữ hai tay Khương Nhan Lâm, muốn ôm vào lòng.


 


Tuy nhiên, cái chạm vào này dường như không được chấp nhận. Tay Bùi Vãn Ý dừng lại giữa không trung, một lúc sau mới nhịn những cảm xúc đang trào dâng đó, cố chấp nói: "Em nói chuyện làm chị khó chịu trước."


 


Ai mà biết em đang nghĩ gì.


 


Toàn bắt người khác đoán, thích gì cũng không nói, ghét cái gì cũng không nói, đoán không đúng thì bị trách mắng.


 


Dù cô tốn công tốn sức lấy lòng thế nào thì ai kia quay đầu là lạnh mặt kéo khoảng cách, còn cứ luôn nghĩ đến ra ngoài tìm người khác, khiến người ta cảm thấy người ta như không có lòng tự trọng, cứ phải ngồi đó chịu đựng giày vò.


 


Bùi Vãn Ý làm sao không biết, cách để không chịu những thứ bực bội này là sớm kết thúc, tốt cho cả người và ta.


 


Nhưng cô không cam tâm.


 


Do không cam tâm khiến cô đến lười suy nghĩ tại sao.


 


Nhìn người dưới thân từ đầu đến cuối không nói một lời, cảm xúc trong mắt Bùi Vãn Ý xoắn thành một mớ, khiến chính cô cũng không phân biệt rõ đen trắng là gì.


 


Tay vô thức v**t v* nơi ấm nóng, một đường nhẹ nhàng v**t v* lên trên, mang theo hơi ấm và mùi ẩm ướt phác họa đường nét của đối phương, mềm mại, nhấp nhô, lõm vào, trơn láng, góc cạnh rõ ràng.


 


Cuối cùng rơi trên đôi môi không hé kia, Bùi Vãn Ý nhắm mắt lại, rồi thở dài, cúi xuống hôn Khương Nhan Lâm.


 


Coi như, bà nội cha nó chị thua em.


 


Cô dịu dàng lấy lòng đôi môi và hàm răng kia, cho đến khi đầu lưỡi thăm dò đưa ra, cạy chút ít khe hở, cô mới theo khe hở đó mà khéo léo thăm dò vào, rồi dịu dàng kéo Khương Nhan Lâm ôm vào lòng.


 


Cúi đầu im lặng vẫn kịp, Bùi Vãn Ý hôn Khương Nhan Lâm, cho đến khi cảm nhận được ý không muốn kháng cự Khương Nhan Lâm, cô mới nhẹ nhàng v**t v* n** m*m m** kia rồi tăng thêm lực.


 



 


Hơi thở đứt quãng, lát sau, người dưới thân nhìn Bùi Vãn Ý, giọng khàn khàn: "Chị mới lục túi em mà? Chị biết đáp án mà hỏi em chi vậy."


 


Bùi Vãn Ý há miệng, câm họng.


 


Khương Nhan Lâm chịu đựng, lạnh lùng nói:


 


"Lấy hết cả rồi mà tưởng em không biết chắc?"


 


Bùi Vãn Ý nhịn xuống một thoáng bực bội, như cam chịu nói:


 


"Trả lại cho em là được chứ gì."


 


Thứ bỏ đi, thèm vào.


 


Muốn tặng cho ai thì tặng, coi như mắt chị mù, chị không thấy được, được chưa.


 


Bùi Vãn Ý nghĩ bụng, lực tay bất cẩn siết chặt.


 


Rồi người dưới thân lại nói:


 


"Trả lại làm gì."


 


Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm, thấy Khương Nhan Lâm bình tĩnh nói:


 


"Tặng chị mà."


 


________


 


Cưới đi, em chuẩn bị tiền rồi


Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Story Chương 172
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...