Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 153

162@-

Chương 153


 


Mấy chiếc bàn trong quán cà phê được đặt có khoảng cách, tiếng trò chuyện xung quanh không quá gần, tiếng nhạc jazz dìu dặt khẽ vang, đủ để người nghe dễ nắm bắt thanh âm từ đầu dây bên kia.


 


Khương Nhan Lâm gọi video trước mặt Trần Ngữ Nhiên, một tay giữ điện thoại hướng về phía gương mặt, tay kia khéo léo đưa khung cảnh quán cà phê phía sau vào ống kính.


 


Cô bình thản nhìn vào màn hình điện thoại, nhận thấy người kia nấn ná chưa bật camera, thế là khẽ bật cười, giọng điệu thản nhiên: "Hình như không tiện lắm nhỉ, vậy xin phép cúp máy trước nhé, nhớ gửi địa chỉ nhà hàng cho em."


 


Dứt lời, Khương Nhan Lâm chẳng hề cho đối phương cơ hội phản biện, dứt khoát ngắt cuộc gọi.


 


Vừa đặt điện thoại xuống, Trần Ngữ Nhiên ngồi đối diện dè dặt cất tiếng:


 


"Cô Khương, hình như chị đang yêu phải không ạ?"


 


Khương Nhan Lâm nghe thấy câu hỏi ẩn chứa nhiều cảm xúc ấy, song không mấy để tâm.


 


Sau lần giúp Trần Ngữ Nhiên trước đây, cô bé thỉnh thoảng gửi tin nhắn mời cô dùng bữa. Khương Nhan Lâm nhận lời một lần, song không để người ta đãi, mà tự thanh toán. Suy cho cùng, giúp bạn bè tránh khỏi phiền toái là chuyện nhỏ, chả cần thiết phải đáp lễ bằng một bữa ăn tại nhà hàng sang trọng đến vậy.


 


Thế nhưng Trần Ngữ Nhiên nom không vui khi cô giành trả tiền, cứ luôn canh cánh trong lòng muốn mời lại cho bằng được, sau đó nhắn tin hẹn thêm vài lần. Tiếc rằng Khương Nhan Lâm dạo này bận, giữa chừng còn có ba chuyến công tác xa nên chưa tìm được dịp thích hợp.


 


Chẳng qua, không có thời gian là một lẽ, lẽ khác là Khương Nhan Lâm muốn giữ một khoảng cách nhất định.


 


Trần Ngữ Nhiên còn trẻ, tâm tư khá đơn thuần, mọi thứ thể hiện rõ trên nét mặt, trong ánh mắt, hoặc ẩn sâu trong từng dòng tin nhắn, Khương Nhan Lâm muốn giả vờ như không hay biết cũng khó.


 


Vài ngày trước, Trần Ngữ Nhiên vừa hoàn thành kỳ thi giữa kỳ, lại nhắn tin nhắc lại chuyện muốn mời cô bữa cơm. Khương Nhan Lâm nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không từ chối thêm.


 


Có những chuyện cứ để mặc thời gian rồi sẽ tự khắc có hồi kết, song có những lúc trì hoãn chỉ khiến vấn đề thêm rắc rối.


 


Vậy thì cứ để người ta tự mình nhìn nhận rõ ràng, may ra còn kịp thời dừng lại đúng lúc.


 


Khương Nhan Lâm nhìn dòng tin nhắn vừa hiện lên trên điện thoại, thản nhiên đáp một tiếng, xem như đã trả lời câu hỏi của ai kia.



 


Người vừa ngắt cuộc gọi lại gửi đến một loạt tin nhắn dài dằng dặc, khi thì bảo tín hiệu mạng vừa chập chờn nên nghe không rõ, khi thì hỏi Khương Nhan Lâm ở quán cà phê với ai, dùng bữa cùng ai, không quên kèm theo địa chỉ tiệc tối, rồi lại sốt sắng truy hỏi: "Khương Nhan Lâm, trả lời chị đi, em cố tình lơ chị đấy hả?"


 


Khương Nhan Lâm nhận thấy cái tài cãi cùn mà nghênh ngang của người này quả thực độc đáo. Có lẽ hiếm ai có được sự dày dặn tâm lý và mặt dày đến mức ấy, đến cả việc nói dối cũng lười tìm cách bao biện cho hợp lý, chỉ chăm chăm ra đòn trước, vịn vào cớ sự để mà ngang ngược, cố tình gây rối.


 


Người ngồi đối diện câm nín, Khương Nhan Lâm cũng chẳng mấy bận tâm, xem khung chat trên điện thoại như một thú vui tiêu khiển, đọc nhưng không trả lời, khiến đối phương tức tối gửi liên tiếp mấy biểu tượng chú chó đang giận dữ.


 


Khương Nhan Lâm nhìn mà bật cười, đưa ly lên khẽ nhấp một ngụm nước.


 


Ai kia thiếu kiên nhẫn vẫn gọi lại bằng cuộc gọi video, Khương Nhan Lâm khẽ nhướn mày, tiện miệng nói với Trần Ngữ Nhiên: "Xin lỗi, chị nghe điện thoại đã."


 


Nhận cuộc gọi video thì phải bật loa ngoài, Khương Nhan Lâm đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê, tìm đến một góc khuất người rồi nhận cuộc gọi.


 


Người kia xuất hiện trên màn hình điện thoại, phía sau là một bức tường trắng xóa, xung quanh tĩnh mịch, chả biết ở cái xó nào.


 


Khương Nhan Lâm chẳng buồn vạch trần chút mưu mẹo nhỏ nhặt này, hỏi thẳng: "Nói?"


 


Bùi Vãn Ý nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu mới cất lời: "Em đã hứa về nhà lấy đồ mà thôi."


 


Khương Nhan Lâm không hề nao núng, lạnh nhạt đáp lại: "Em cũng có cuộc sống riêng của mình chứ, chẳng lẽ việc gì cũng phải báo cáo với chị sao?"


 


Bùi Vãn Ý thấy chói tai, trực giác mách bảo rằng Khương Nhan Lâm đang giấu chuyện, nhưng cơn bực dọc vẫn trào dâng, cô hết hứng thú, im lặng nhìn vào màn hình.


 


Khương Nhan Lâm thấy ai kia không nói gì, mà cô chả muốn chiều theo tính khí của cô Bùi, nói thẳng:


 


"Không có gì thì em vào nhé, sáu giờ em đến, đừng giục."


 


Bùi Vãn Ý thấy Khương Nhan Lâm vừa dứt lời định cúp máy, nhẫn nhịn hỏi: "Em đi cà phê với ai đó?"


 


Nếu không nói nữa, chắc chắn người này sẽ cúp máy thật.


 


Khương Nhan Lâm liếc cô Bùi một cái, lần này thì không giả vờ câm điếc, cứ tưởng có thể giận đến mức ném điện thoại sang một bên rồi biến mất ấy chứ.



 


"Bùi Vãn Ý, chị thật sự quản nhiều chuyện."


 


Khương Nhan Lâm nghĩ thầm, miệng lại buông ra một câu nói còn khích bác hơn.


 


Lần này Bùi Vãn Ý chả muốn nhịn thêm: "Em giấu chị ra ngoài gặp người ta, thế mà không chịu nói cho chị em biết gặp ai nữa? Khương Nhan Lâm, giờ em giả vờ cũng vô ích."


 


Khương Nhan Lâm cứ thấy khó hiểu, chả biết Bùi Vãn Ý nói gì.


 


"Ai mới là người không dám mở video, ai tự biết trong lòng có quỷ thì tự hiểu là được, bớt nói khùng nói điên." Khương Nhan Lâm phản bác, không cho cô Bùi đường chối.


 


Bực mình, Bùi Vãn Ý nói "Về nhà đây", rồi cúp cuộc gọi video.


 


Bùi Vãn Ý nhìn điện thoại hồi lâu mới từ hành lang ngoài nhà vệ sinh bước ra, liếc mắt về quán cà phê đối diện.


 


Khương Nhan Lâm trở lại chỗ ngồi, đang ngồi trò chuyện. Nhìn từ xa thì chẳng thấy có gì bất thường.


 


Trần Ngữ Nhiên thấy cô về, chỉ mỉm cười chào một tiếng.


 


Giờ khá muộn, Khương Nhan Lâm trước đó đã nói tối nay còn có hẹn ăn uống, thấy Trần Ngữ Nhiên đã tự thanh toán thì cô cũng không nói gì, coi như người ta mời lại, hai người xem như sòng phẳng.


 


Quán ăn nhà A Thu cách đây không xa lắm, trên đường đi còn ngang qua trường của Trần Ngữ Nhiên, Khương Nhan Lâm đưa cô bé về trường trước, khỏi tốn tiền đi taxi.


 


Trần Ngữ Nhiên nhìn Khương Nhan Lâm coi mình như trẻ con, tuy chút hụt hẫng nhưng không để bụng lâu.


 


Trần Ngữ Nhiên sớm đã biết Khương Nhan Lâm là người thế nào, từ lần đầu tiên được Khương Nhan Lâm đưa về nhà và trải qua một đêm không có gì xảy ra, Trần Ngữ Nhiên rõ Khương Nhan Lâm có lẽ không có ý gì với mình.


 


Song càng hiểu Khương Nhan Lâm, Trần Ngữ Nhiên càng nhận ra cô Khương rất kiên nhẫn với mình, nửa đêm hẹn ra ngoài cũng hiếm khi bị từ chối, trừ khi thực sự bận hoặc đã có hẹn trước.


 


Xung quanh Khương Nhan Lâm thực ra luôn có người theo đuổi, tuy nhiên cô Khương vốn dĩ không hề để tâm, trong mắt trong lòng hình như chỉ có công việc và bạn bè. Bởi vậy, Trần Ngữ Nhiên cảm thấy làm bạn với cô Khương cũng ổn, mưa dầm thấm lâu, còn hơn những người bị từ chối thẳng.


 


Trần Ngữ Nhiên ít nhiều và nhận thấy Khương Nhan Lâm biết rõ tình cảm của mình. Vì vậy nên chỉ cần bản thân không có hành động gì vượt quá giới hạn, cô Khương thường mắt nhắm mắt mở cho qua, vẫn sẽ ra ngoài ăn cơm với mình.



Trần Ngữ Nhiên thật sự không rõ mình nghĩ gì. Suy cho cùng, từ cấp ba đến giờ, nói là rất khao khát yêu đương thì không hẳn. Dù sao người theo đuổi Trần Ngữ Nhiên có khá nhiều người theo đuổi, thử một hai lần rồi cảm thấy chẳng có gì thú vị, chi bằng học tìm chút ít sở thích. Giờ Trần Ngữ Nhiên nắm khá vững việc chơi mô hình, khá vui.


 


Lần trước sở dĩ mù quáng tin gã người nước ngoài kia do tâm lý nóng vội muốn cải thiện IELTS Speaking, cộng thêm gã đẹp trai và khả năng vũ đạo đỉnh của chóp, ít nhiều có thể giúp Trần Ngữ Nhiên tung ra một tấm ảnh chụp chung cho đám bạn cùng phòng và những người theo đuổi bớt phiền.


 


Chỉ khi đối diện với Khương Nhan Lâm, Trần Ngữ Nhiên mới không còn đủ lý trí để suy xét vấn đề.


 


Trần Ngữ Nhiên chỉ đơn thuần thích cùng Khương Nhan Lâm ăn cơm, trò chuyện, vả lại chẳng cần làm gì, chỉ cần nhìn thấy người kia trước mặt thôi là đủ vui thích.


 


Đặc biệt là khi cảm nhận được Khương Nhan Lâm có chút ưu ái nhất định dành cho mình, Trần Ngữ Nhiên khó lòng không mong muốn chút ưu ái ấy có thể kéo dài thêm, lâu thêm, thế đã đủ để Trần Ngữ Nhiên có thêm đôi điều vui vẻ trong những bộn bề thường nhật.


 


Tuy nhiên, thực sự không ngờ, linh cảm của Trần Ngữ Nhiên lại chính xác đến vậy.


 


Khi nhận thấy Khương Nhan Lâm bắt đầu giữ khoảng cách với mình - thực ra biểu hiện không quá rõ, nhưng thái độ và tần suất trả lời tin nhắn đã nói lên tất cả.


 


Trần Ngữ Nhiên suy đoán ra nhiều khả năng và khả năng lớn nhất trong số đó chính là Khương Nhan Lâm có người cạnh bên.


 


Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu đã khiến Trần Ngữ Nhiên trào dâng một nỗi tò mò lớn.


 


Người đó là người như thế nào, mới có thể khiến Khương Nhan Lâm làm đến mức này vì người đó?


 


Trên đường về trường, Trần Ngữ Nhiên im lặng hơn, dù vẫn nói chuyện nhưng giọng điệu và cảm xúc trầm xuống khá khá.


 


Và chuyện có phần do Trần Ngữ Nhiên cố tình, thế nhưng đấy thực sự là hình ảnh phản ánh tâm trạng hiện tại của cô nàng.


 


Trần Ngữ Nhiên không ngốc. Từ khi lên xe, đã âm thầm quan sát một lượt nội thất xe. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trần Ngữ Nhiên đã thấy chiếc móc khóa hoạt hình nhỏ xinh trên chùm chìa khóa.


 


Nhìn kỹ hơn các đồ trang trí và vật dụng trong xe, có thể nhận ra chiếc xe này thường xuyên được Khương Nhan Lâm sử dụng. Có hộp khăn ướt cùng nhãn hiệu với cái ở nhà cô Khương, có cả bình xịt chống nắng cùng nhãn hiệu với cái trong phòng tắm cô Khương, ngay cả chiếc móc trang trí sau gương cũng là phong cách của cô Khương.


 


Cô Khương không mua xe này, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.


 


Trần Ngữ Nhiên nghĩ đến đây, lặng lẽ thở dài.


 



Đồ tư bản xấu xa!


 


Bùi Vãn Ý hắt xì một cái, thế là không nghe rõ người bên kia nói gì.


 


A Thu nhắc lại: "Đang trên đường hả? Gần chỗ tôi có đoạn đường xảy ra tai nạn, xem bản đồ rồi đi đường khác nhé."


 


Bùi Vãn Ý đáp một tiếng, cô ỉu xìu, đánh lái theo chiếc xe màu trắng ở phía trước không xa.


 


A Thu thấy sai sai: "Sao thế, Tiểu Khương không đi cùng à?"


 


Bùi Vãn Ý không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ đáp: "Có việc bận, lát nữa tự đến."


 


"Gì vậy, hai đứa lại cãi nhau à?"


 


A Thu không bỏ được cái tật hay lo của mình, muốn lải nhải vài câu, nhưng lại không biết chữ "lại" này nghe vào tai Bùi Vãn Ý khó chịu đến mức nào.


 


"Cái gì mà lại cãi nhau, tôi chưa bao giờ cãi nhau với em ấy."


 


Bùi Vãn Ý cảm thấy tính tình mình thật sự chưa bao giờ tốt đến thế này, đổi lại người khác dám đối xử với cô như vậy thì chắc cuốn gối biến từ khuya.


 


Hầu hạ như trâu ngựa rồi kiêm luôn làm chó cho. Thế còn đòi dỗ thế nào nữa? Chẳng lẽ hái trăng trên trời xuống cho chắc?


 


A Thu nghe mà suýt bật cười.


 


"Mavis, biết bây giờ cậu nghe giống như gì không?"


 


"Không biết." Bùi Vãn Ý bực bội.


 


A Thu không giận, cười một lúc rồi mới nói:


 


"Trông cứ như một cô vợ bị đuổi ra khỏi nhà ấy."


 


Bùi tổng độc ác mà có ngày hôm nay, sướng cả người!


Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Story Chương 153
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...