Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 152
178@-
Chương 152
Thực tế, Bùi Vãn Ý làm rất kín.
Những chiếc camera siêu nhỏ được giấu ở các vị trí cực kỳ hiểm hóc, đa phần nằm ngoài tầm với chiều cao của Khương Nhan Lâm. Do đó, trong thời gian đầu mới chuyển đến, cô hoàn toàn không mảy may nghi ngờ.
Mãi đến gần đây, thời điểm Bùi Vãn Ý về nhà trùng khớp bất thường, cứ như thể cô Bùi cố tình canh đúng lúc Khương Nhan Lâm vừa vào phòng ngủ chính rồi mới tính toán giờ giấc quay về.
Sau đó, Khương Nhan Lâm xem lại tin nhắn điện thoại thì rõ, thông thường Bùi Vãn Ý sẽ nhắn hỏi cô có cần mua gì trước khi về. Dù sao, việc mua sắm ở khu biệt thự này, thời gian chờ giao hàng trực tuyến khá lâu, nên nếu tiện đường mua mang về sẽ hiệu quả hơn.
Thế nhưng hôm đó, Bùi Vãn Ý im lặng đến lạ. Ngoài việc gửi vài tin nhắn vu vơ vô nghĩa sau khi ra khỏi nhà, thì suốt cả buổi không có động tĩnh gì.
Và đáng nói hơn là, lúc về đến nhà, cô Bùi lại nhẹ nhàng như không. Rõ ràng Khương Nhan Lâm không đeo tai nghe, việc đeo bịt mắt càng khuếch đại các giác quan, nhất là thính giác, nhưng cô vẫn hoàn toàn không nghe thấy tiếng xe vào gara.
Dù khả năng cách âm của căn nhà tốt đi thì cũng không thể tĩnh mịch đến vậy, cả tiếng bước chân lên lầu của Bùi Vãn Ý còn chả nghe, khiến cô hoàn toàn bất ngờ.
Trong hầu hết trường hợp, Khương Nhan Lâm không tin vào sự trùng hợp.
Những sơ hở mà Bùi Vãn Ý để lại trong chuyện này quá nhiều. Với trí óc và thủ đoạn của cô Bùi, lẽ ra mọi việc có thể được thực hiện kín kẽ hơn, hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Khương Nhan Lâm hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng Bùi Vãn Ý đang cố tình thăm dò phản ứng của mình.
Đây vừa là sự thăm dò giới hạn chịu đựng, vừa là một kiểu thành ý ở một khía cạnh khác.
Chị làm, nhưng chị không thực sự phòng bị cô, che giấu đến cùng.
Kẻ săn mồi xảo quyệt luôn tạo cho con mồi ảo giác rằng chúng có thể bị nhìn thấu và dễ dàng bị bắt thóp, để dụ dỗ con mồi lún sâu hơn.
Sự thăm dò và thái độ "thẳng thắn thừa nhận" đầy tự tin của Bùi Vãn Ý, xét cho cùng, nó bắt nguồn từ sự nhẫn nhượng của Khương Nhan Lâm.
Bùi Vãn Ý hết lần này đến lần khác giẫm lên ranh giới đạo đức thông thường để thử thách, tận dụng triệt để mưu mô và thủ đoạn.
Nếu ngay cả lần này, Khương Nhan Lâm vẫn làm ngơ bỏ qua, thì thật quá coi thường những gì cô Bùi gây ra.
Sau khi bị xoay vần trên giường hết lần này đến lần khác, lại còn bị ép buộc "trải nghiệm" một loại đồ chơi t*nh d*c tác động sâu, Khương Nhan Lâm mới được phép rời giường.
Thời gian đã muộn, ăn bữa sáng và bữa trưa gộp lại, Khương Nhan Lâm thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Bùi Vãn Ý tựa vào cửa phòng thay đồ, chăm chú nhìn Khương Nhan Lâm hồi lâu rồi mới hỏi: "Không cần chị đưa em đi hỏ?"
Khương Nhan Lâm đứng trước gương bôi kem chống nắng, tiện miệng đáp: "Đi lấy đồ thôi mà cũng muốn theo, chị là keo dán à?"
Bùi Vãn Ý hừ lạnh, nhìn Khương nHan Lâm mấy giây rồi im lặng.
Khương Nhan Lâm cũng chẳng buồn để ý, cầm điện thoại và túi xách bước ra khỏi phòng thay đồ, lướt qua người cố tình chắn đường ở cửa, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ chính.
Bùi Vãn Ý chậm rãi theo sát phía sau, nhìn theo đến khi Khương Nhan Lâm xuống lầu, rồi ra gara ngồi vào xe, lúc này mới ủ rũ dõi theo bóng dáng chiếc xe khởi hành. Cô đứng đó rất lâu, không nhúc nhích, trông thật đáng thương.
Khương Nhan Lâm liếc nhìn gương chiếu hậu, khẽ cười nhạt, cô hoàn toàn chai sạn với những chiêu trò đáng thương này của cô Bùi.
Càng đáng thương, thủ đoạn càng nhơ bẩn.
Đúng là bản chất của cô Bùi.
Sau khi chiếc xe khuất hẳn, không còn thấy bóng dáng, Bùi Vãn Ý mới đứng thẳng người, nét mặt không chút biểu cảm, quay lưng lên lầu.
Cô cẩn thận kiểm tra tất cả các camera giấu kín, xác nhận không có cái nào bị động chạm đến, rồi thả mình xuống sô pha, lấy điện thoại mở ứng dụng định vị.
Biểu tượng màu đỏ trên màn hình sáng lên. Chỉ cần chạm nhẹ, vị trí hiện tại của cả hai người sẽ hiển thị và con số chỉ khoảng cách giữa họ đang không ngừng tăng lên, ngay cả tốc độ di chuyển của Khương Nhan Lâm cũng được hiển thị bên cạnh.
Bùi Vãn Ý dõi theo chiếc xe rời khỏi khu biệt thự ven hồ, nhập vào đường quốc lộ, hướng về phía căn hộ. Tốc độ xe dần ổn định, không có dấu hiệu bất thường nào.
Nhưng đó chỉ là những gì cô thấy.
Bùi Vãn Ý nghĩ ngợi rồi cầm điều khiển tắt chiếc tivi vừa xem lúc ăn, sau đó mở ứng dụng giám sát trực tuyến, chuyển sang góc quay của một camera khác.
Lần này, hình ảnh bên trong xe hiện rõ trên màn hình điện thoại.
Khương Nhan Lâm ngáp dài, lái xe một cách uể oải. Đường phố thứ Bảy không mấy đông đúc nên chỉ mất hơn hai mươi phút đã về đến căn hộ của mình, đỗ xe vào đúng vị trí mà trước đây Bùi Vãn Ý thuê.
Ở căn hộ này ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên Khương Nhan Lâm sử dụng chỗ đỗ xe, cảm giác khá lạ lẫm.
Cô lấy đồ ra khỏi xe, đi thang máy lên lầu, sau hơn hai mươi ngày cuối cùng cũng trở về tổ ấm.
Bùi Vãn Ý thuê người dọn dẹp định kỳ, nên nhà vẫn cứ sạch sẽ. Khương Nhan Lâm mở toang tất cả cửa sổ cho thoáng khí, xua đi mùi ẩm mốc, rồi vào phòng ngủ lục tìm trong tủ quần áo, định lấy vài bộ đồ thu đông ra mặc.
Dù miễn cưỡng được xem là một blogger có chút tên tuổi trong lĩnh vực phối đồ, Khương Nhan Lâm lại rất ít khi chủ động mua sắm quần áo. Một phần vì chất lượng những bộ đồ được gửi đến đánh giá khá tốt, cô không thiếu đồ mặc; phần khác vì chúng chiếm quá nhiều không gian, cô cứ phải dọn ra một đống đồ không mặc đến để quyên góp.
Quần áo đã mặc thì cô bán.
Mất hơn nửa tiếng để sắp xếp lại tủ quần áo, Khương Nhan Lâm tìm được vài bộ đồ thu đông, bỏ vào chiếc túi vải dù tiện lợi. Đây là loại túi chuyên dụng cho cửa hàng trực tuyến của cô, đựng được nhiều đồ và xách không nặng.
Cô đặt túi xuống sàn nhà, lục lọi khắp căn hộ tìm thêm một số vật dụng cá nhân cần thiết, bỏ tất cả vào túi rồi kéo khóa.
Căn hộ không khác gì lúc cô rời đi, chỉ là hầu hết các thiết bị điện đã bị rút nguồn, tủ lạnh cũng trống trơn, không còn gì.
Khương Nhan Lâm nhìn chiếc tủ lạnh, lòng thoáng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Nơi mình đã ở lâu thế kia mà giờ trở về lại thấy có chút xa lạ.
Cô ngẩn người nhìn một lúc rồi dời mắt, quay người đi đến phòng chứa đồ, nơi cô cất giữ những thứ quan trọng. Cô tìm thấy cái vali da màu nâu.
Bên trong toàn là những tài liệu quan trọng, như hợp đồng đã ký và các giấy tờ chứng minh, tất cả được phân loại cẩn thận và đựng trong các tập hồ sơ, xếp ngay ngắn trong ngăn kéo của chiếc vali.
Khương Nhan Lâm lấy ra một tập hồ sơ, mang tài liệu và giấy tờ chứng minh bên trong đến khu vực làm việc để sao chụp vài bản mang đi, rồi lại cất bản gốc vào tập, đặt vào vali và khóa lại, trả về vị trí cũ.
Những việc cần làm trong chuyến trở về này cơ bản đã hoàn tất. Khương Nhan Lâm không nán lại thêm, nhanh chóng cầm túi xách và túi vải xuống lầu.
Cô để túi vải vào ghế sau, rồi lái xe rời khỏi bãi đỗ ngầm, hướng về một địa điểm khác.
Buổi tối, A Thu hẹn ăn mừng sinh nhật lúc sáu giờ. Khương Nhan Lâm ước tính thời gian, cảm thấy vẫn kịp lái xe đến đó, thế cầm điện thoại gọi cho Trần Ngữ Nhiên.
Bên kia bắt máy nhanh, hỏi cô: "Cô Khương, chị đến chưa ạ? Em còn trên đường."
Khương Nhan Lâm bật loa ngoài, đặt điện thoại lên giá đỡ, đáp: "Chị sắp đến rồi, em đợi chị ở cổng mấy phút, chị đỗ xe xong sẽ qua."
Trần Ngữ Nhiên ngạc nhiên: "Chị mua xe ạ?"
"Không phải xe của chị, chị mượn tạm chút thôi."
Khương Nhan Lâm đánh lái vào con phố mới, chuẩn bị chuyển làn ở ngã tư phía trước, đi thêm vài trăm mét nữa là đến trung tâm thương mại, có thể đỗ xe xuống bãi.
Trần Ngữ Nhiên nói chuyện với cô thì bảo có cuộc gọi đến, nên cúp máy trước.
Khương Nhan Lâm lái xe vào trung tâm thương mại tìm chỗ đỗ, mất vài phút nhưng vẫn không tính là trễ.
Trước khi xuống xe, cô liếc nhìn gương chiếu hậu rồi thôi, xuống xe và đóng cửa lại.
Địa điểm hẹn nằm ở quán cà phê tầng ba của trung tâm thương mại. Khương Nhan Lâm khóa xe, cầm túi và điện thoại vội vã lên thang máy, không để ý đến một chiếc xe khác vừa vào và đã dừng ổn định ở vị trí cách đó không xa.
Bùi Vãn Ý liếc nhìn màn hình điện thoại hiển thị camera giám sát trực tuyến, rồi nhìn theo bóng lưng khuất dần của Khương Nhan Lâm, bất giác nhếch mép.
Đấy, biết ngay người này giở trò.
Bùi Vãn Ý tùy tiện tìm một chỗ đỗ xe không quá gần không quá xa, rồi xuống xe khóa cửa, đi thẳng lên thang máy mà Khương Nhan Lâm vừa lên.
Thang máy từ tầng ba xuống, Bùi Vãn Ý lướt mắt qua màn hình quảng cáo trong thang máy, nhìn qua các nhà hàng và cửa hàng ở tầng ba, thấy chỉ có vài quán cà phê và nhà hàng Âu, không có gì đặc biệt.
Cô cầm điện thoại chuyển ứng dụng, đợi thang máy đến nơi thì bước ra, đi theo biểu tượng đang di chuyển trên bản đồ, đi đứng từ tốn, nhìn sơ qua cứ như là đi dạo trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại vào buổi chiều thứ Bảy nhộn nhịp. Bùi Vãn Ý đi qua một hành lang dài, ánh mắt hờ hững quan sát một vòng trung tâm thương mại, đã nắm được sơ bộ vị trí và lượng khách ở đây. Liếc nhìn màn hình điện thoại, biểu tượng màu đỏ dừng lại, hiển thị ở trước một quán cà phê.
Bùi Vãn Ý không tốn chút sức đã tìm thấy biển hiệu của quán cà phê đó. Nhìn qua, nó nằm ngay đối diện thang cuốn. Cô liếc nhìn xung quanh, chọn một quán trà kiểu Hong Kong nhỏ rồi đi đến, ngồi vào vị trí đầu tiên sau cánh cửa, gọi ly nước.
Vị trí này có tầm nhìn khá tốt, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh quán cà phê ở phía đối diện cách đó không xa. Qua cửa kính trong suốt, Bùi Vãn Ý thấy người cố tình giấu mình bỏ trốn. Ai kia đang ngồi ở vị trí bên cửa sổ, quay lưng về phía mình, đối diện ngồi một cô gái khá trẻ.
Chắc là người vừa gọi điện thoại cho.
Cách một khoảng xa như vậy, Bùi Vãn Ý không thể biết họ đang nói chuyện gì, nhưng nôm chuyện trò rất vui. Ánh mắt cô gái kia luôn dán chặt vào Khương Nhan Lâm, trên mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và tươi cười, coi như có chút nhan sắc.
Từng người từng người, ai cũng coi Khương Nhan Lâm như trăng trên trời, khó trách khiến sinh ra tính khí kiêu căng và tự trọng cao ngút trời.
Bùi Vãn Ý nhấp một ngụm sữa Ovaltine vừa được bưng lên, nhíu mày.
Quá ngọt, không ngon bằng ly cô uống ở Hong Kong lần trước.
Nghĩ đến đây, cơn bực bội lại trào dâng, khiến cô cảm thấy hơi nóng bức trong phòng, làm người ta khó chịu.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Bùi Vãn Ý rung lên. Cô ngẩng đầu nhìn màn hình cuộc gọi đến, không khỏi khựng lại, mấy giây sau mới bắt máy.
"Tối em lái xe đến thẳng đó, chị gửi địa chỉ đi."
Bùi Vãn Ý nghe thấy giọng nói của Khương Nhan Lâm truyền đến từ điện thoại, nheo mắt nhìn về cửa kính đối diện - hai người kia vẫn vui vẻ nói chuyện.
Cô giả vờ hỏi: "Em đang đâu đấy, ồn ào quá."
Khương Nhan Lâm vặn lại: "Thế còn chị ở đâu, ồn hơn chỗ em."
Bùi Vãn Ý liếc mấy học sinh trung học ồn ào phía sau, đảo mắt, trả lời: "Ở ngoài có chút việc thôi, sao, không tin tưởng chị à? Không tin thì gọi video đi."
Cô Bùi như ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, kiểu chắc chắn người bên kia không dám.
Khương Nhan Lâm khẽ bật cười, "Chị không tin em thì có, chưa hỏi kịp làm gì, chị đã vội vàng vu oan."
"Vậy gọi video đi, đứa nào không nghe đứa đó làm chó."
Bùi Vãn Ý nói một cách thản nhiên, khiến nhân viên phục vụ đi ngang qua phải nhìn cô hai lần.
Ai ngờ giây tiếp theo, người đầu dây bên kia khẽ cười.
"Chơi, đứa nào không nghe đứa đó làm chó."
Bùi Vãn Ý: "..."
________
Ok, sau khi đã đi đến đây mình kết luận tác giả ngủ với Tấn Giang, ngủ với nền tảng. Không thể nào mà lách đỉnh cao thế được. Đỉnh quá ông cố nội ơi
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 152
Thực tế, Bùi Vãn Ý làm rất kín.
Những chiếc camera siêu nhỏ được giấu ở các vị trí cực kỳ hiểm hóc, đa phần nằm ngoài tầm với chiều cao của Khương Nhan Lâm. Do đó, trong thời gian đầu mới chuyển đến, cô hoàn toàn không mảy may nghi ngờ.
Mãi đến gần đây, thời điểm Bùi Vãn Ý về nhà trùng khớp bất thường, cứ như thể cô Bùi cố tình canh đúng lúc Khương Nhan Lâm vừa vào phòng ngủ chính rồi mới tính toán giờ giấc quay về.
Sau đó, Khương Nhan Lâm xem lại tin nhắn điện thoại thì rõ, thông thường Bùi Vãn Ý sẽ nhắn hỏi cô có cần mua gì trước khi về. Dù sao, việc mua sắm ở khu biệt thự này, thời gian chờ giao hàng trực tuyến khá lâu, nên nếu tiện đường mua mang về sẽ hiệu quả hơn.
Thế nhưng hôm đó, Bùi Vãn Ý im lặng đến lạ. Ngoài việc gửi vài tin nhắn vu vơ vô nghĩa sau khi ra khỏi nhà, thì suốt cả buổi không có động tĩnh gì.
Và đáng nói hơn là, lúc về đến nhà, cô Bùi lại nhẹ nhàng như không. Rõ ràng Khương Nhan Lâm không đeo tai nghe, việc đeo bịt mắt càng khuếch đại các giác quan, nhất là thính giác, nhưng cô vẫn hoàn toàn không nghe thấy tiếng xe vào gara.
Dù khả năng cách âm của căn nhà tốt đi thì cũng không thể tĩnh mịch đến vậy, cả tiếng bước chân lên lầu của Bùi Vãn Ý còn chả nghe, khiến cô hoàn toàn bất ngờ.
Trong hầu hết trường hợp, Khương Nhan Lâm không tin vào sự trùng hợp.
Những sơ hở mà Bùi Vãn Ý để lại trong chuyện này quá nhiều. Với trí óc và thủ đoạn của cô Bùi, lẽ ra mọi việc có thể được thực hiện kín kẽ hơn, hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Khương Nhan Lâm hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng Bùi Vãn Ý đang cố tình thăm dò phản ứng của mình.
Đây vừa là sự thăm dò giới hạn chịu đựng, vừa là một kiểu thành ý ở một khía cạnh khác.
Chị làm, nhưng chị không thực sự phòng bị cô, che giấu đến cùng.
Kẻ săn mồi xảo quyệt luôn tạo cho con mồi ảo giác rằng chúng có thể bị nhìn thấu và dễ dàng bị bắt thóp, để dụ dỗ con mồi lún sâu hơn.
Sự thăm dò và thái độ "thẳng thắn thừa nhận" đầy tự tin của Bùi Vãn Ý, xét cho cùng, nó bắt nguồn từ sự nhẫn nhượng của Khương Nhan Lâm.
Bùi Vãn Ý hết lần này đến lần khác giẫm lên ranh giới đạo đức thông thường để thử thách, tận dụng triệt để mưu mô và thủ đoạn.
Nếu ngay cả lần này, Khương Nhan Lâm vẫn làm ngơ bỏ qua, thì thật quá coi thường những gì cô Bùi gây ra.
Sau khi bị xoay vần trên giường hết lần này đến lần khác, lại còn bị ép buộc "trải nghiệm" một loại đồ chơi t*nh d*c tác động sâu, Khương Nhan Lâm mới được phép rời giường.
Thời gian đã muộn, ăn bữa sáng và bữa trưa gộp lại, Khương Nhan Lâm thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Bùi Vãn Ý tựa vào cửa phòng thay đồ, chăm chú nhìn Khương Nhan Lâm hồi lâu rồi mới hỏi: "Không cần chị đưa em đi hỏ?"
Khương Nhan Lâm đứng trước gương bôi kem chống nắng, tiện miệng đáp: "Đi lấy đồ thôi mà cũng muốn theo, chị là keo dán à?"
Bùi Vãn Ý hừ lạnh, nhìn Khương nHan Lâm mấy giây rồi im lặng.
Khương Nhan Lâm cũng chẳng buồn để ý, cầm điện thoại và túi xách bước ra khỏi phòng thay đồ, lướt qua người cố tình chắn đường ở cửa, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ chính.
Bùi Vãn Ý chậm rãi theo sát phía sau, nhìn theo đến khi Khương Nhan Lâm xuống lầu, rồi ra gara ngồi vào xe, lúc này mới ủ rũ dõi theo bóng dáng chiếc xe khởi hành. Cô đứng đó rất lâu, không nhúc nhích, trông thật đáng thương.
Khương Nhan Lâm liếc nhìn gương chiếu hậu, khẽ cười nhạt, cô hoàn toàn chai sạn với những chiêu trò đáng thương này của cô Bùi.
Càng đáng thương, thủ đoạn càng nhơ bẩn.
Đúng là bản chất của cô Bùi.
Sau khi chiếc xe khuất hẳn, không còn thấy bóng dáng, Bùi Vãn Ý mới đứng thẳng người, nét mặt không chút biểu cảm, quay lưng lên lầu.
Cô cẩn thận kiểm tra tất cả các camera giấu kín, xác nhận không có cái nào bị động chạm đến, rồi thả mình xuống sô pha, lấy điện thoại mở ứng dụng định vị.
Biểu tượng màu đỏ trên màn hình sáng lên. Chỉ cần chạm nhẹ, vị trí hiện tại của cả hai người sẽ hiển thị và con số chỉ khoảng cách giữa họ đang không ngừng tăng lên, ngay cả tốc độ di chuyển của Khương Nhan Lâm cũng được hiển thị bên cạnh.
Bùi Vãn Ý dõi theo chiếc xe rời khỏi khu biệt thự ven hồ, nhập vào đường quốc lộ, hướng về phía căn hộ. Tốc độ xe dần ổn định, không có dấu hiệu bất thường nào.
Nhưng đó chỉ là những gì cô thấy.
Bùi Vãn Ý nghĩ ngợi rồi cầm điều khiển tắt chiếc tivi vừa xem lúc ăn, sau đó mở ứng dụng giám sát trực tuyến, chuyển sang góc quay của một camera khác.
Lần này, hình ảnh bên trong xe hiện rõ trên màn hình điện thoại.
Khương Nhan Lâm ngáp dài, lái xe một cách uể oải. Đường phố thứ Bảy không mấy đông đúc nên chỉ mất hơn hai mươi phút đã về đến căn hộ của mình, đỗ xe vào đúng vị trí mà trước đây Bùi Vãn Ý thuê.
Ở căn hộ này ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên Khương Nhan Lâm sử dụng chỗ đỗ xe, cảm giác khá lạ lẫm.
Cô lấy đồ ra khỏi xe, đi thang máy lên lầu, sau hơn hai mươi ngày cuối cùng cũng trở về tổ ấm.
Bùi Vãn Ý thuê người dọn dẹp định kỳ, nên nhà vẫn cứ sạch sẽ. Khương Nhan Lâm mở toang tất cả cửa sổ cho thoáng khí, xua đi mùi ẩm mốc, rồi vào phòng ngủ lục tìm trong tủ quần áo, định lấy vài bộ đồ thu đông ra mặc.
Dù miễn cưỡng được xem là một blogger có chút tên tuổi trong lĩnh vực phối đồ, Khương Nhan Lâm lại rất ít khi chủ động mua sắm quần áo. Một phần vì chất lượng những bộ đồ được gửi đến đánh giá khá tốt, cô không thiếu đồ mặc; phần khác vì chúng chiếm quá nhiều không gian, cô cứ phải dọn ra một đống đồ không mặc đến để quyên góp.
Quần áo đã mặc thì cô bán.
Mất hơn nửa tiếng để sắp xếp lại tủ quần áo, Khương Nhan Lâm tìm được vài bộ đồ thu đông, bỏ vào chiếc túi vải dù tiện lợi. Đây là loại túi chuyên dụng cho cửa hàng trực tuyến của cô, đựng được nhiều đồ và xách không nặng.
Cô đặt túi xuống sàn nhà, lục lọi khắp căn hộ tìm thêm một số vật dụng cá nhân cần thiết, bỏ tất cả vào túi rồi kéo khóa.
Căn hộ không khác gì lúc cô rời đi, chỉ là hầu hết các thiết bị điện đã bị rút nguồn, tủ lạnh cũng trống trơn, không còn gì.
Khương Nhan Lâm nhìn chiếc tủ lạnh, lòng thoáng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Nơi mình đã ở lâu thế kia mà giờ trở về lại thấy có chút xa lạ.
Cô ngẩn người nhìn một lúc rồi dời mắt, quay người đi đến phòng chứa đồ, nơi cô cất giữ những thứ quan trọng. Cô tìm thấy cái vali da màu nâu.
Bên trong toàn là những tài liệu quan trọng, như hợp đồng đã ký và các giấy tờ chứng minh, tất cả được phân loại cẩn thận và đựng trong các tập hồ sơ, xếp ngay ngắn trong ngăn kéo của chiếc vali.
Khương Nhan Lâm lấy ra một tập hồ sơ, mang tài liệu và giấy tờ chứng minh bên trong đến khu vực làm việc để sao chụp vài bản mang đi, rồi lại cất bản gốc vào tập, đặt vào vali và khóa lại, trả về vị trí cũ.
Những việc cần làm trong chuyến trở về này cơ bản đã hoàn tất. Khương Nhan Lâm không nán lại thêm, nhanh chóng cầm túi xách và túi vải xuống lầu.
Cô để túi vải vào ghế sau, rồi lái xe rời khỏi bãi đỗ ngầm, hướng về một địa điểm khác.
Buổi tối, A Thu hẹn ăn mừng sinh nhật lúc sáu giờ. Khương Nhan Lâm ước tính thời gian, cảm thấy vẫn kịp lái xe đến đó, thế cầm điện thoại gọi cho Trần Ngữ Nhiên.
Bên kia bắt máy nhanh, hỏi cô: "Cô Khương, chị đến chưa ạ? Em còn trên đường."
Khương Nhan Lâm bật loa ngoài, đặt điện thoại lên giá đỡ, đáp: "Chị sắp đến rồi, em đợi chị ở cổng mấy phút, chị đỗ xe xong sẽ qua."
Trần Ngữ Nhiên ngạc nhiên: "Chị mua xe ạ?"
"Không phải xe của chị, chị mượn tạm chút thôi."
Khương Nhan Lâm đánh lái vào con phố mới, chuẩn bị chuyển làn ở ngã tư phía trước, đi thêm vài trăm mét nữa là đến trung tâm thương mại, có thể đỗ xe xuống bãi.
Trần Ngữ Nhiên nói chuyện với cô thì bảo có cuộc gọi đến, nên cúp máy trước.
Khương Nhan Lâm lái xe vào trung tâm thương mại tìm chỗ đỗ, mất vài phút nhưng vẫn không tính là trễ.
Trước khi xuống xe, cô liếc nhìn gương chiếu hậu rồi thôi, xuống xe và đóng cửa lại.
Địa điểm hẹn nằm ở quán cà phê tầng ba của trung tâm thương mại. Khương Nhan Lâm khóa xe, cầm túi và điện thoại vội vã lên thang máy, không để ý đến một chiếc xe khác vừa vào và đã dừng ổn định ở vị trí cách đó không xa.
Bùi Vãn Ý liếc nhìn màn hình điện thoại hiển thị camera giám sát trực tuyến, rồi nhìn theo bóng lưng khuất dần của Khương Nhan Lâm, bất giác nhếch mép.
Đấy, biết ngay người này giở trò.
Bùi Vãn Ý tùy tiện tìm một chỗ đỗ xe không quá gần không quá xa, rồi xuống xe khóa cửa, đi thẳng lên thang máy mà Khương Nhan Lâm vừa lên.
Thang máy từ tầng ba xuống, Bùi Vãn Ý lướt mắt qua màn hình quảng cáo trong thang máy, nhìn qua các nhà hàng và cửa hàng ở tầng ba, thấy chỉ có vài quán cà phê và nhà hàng Âu, không có gì đặc biệt.
Cô cầm điện thoại chuyển ứng dụng, đợi thang máy đến nơi thì bước ra, đi theo biểu tượng đang di chuyển trên bản đồ, đi đứng từ tốn, nhìn sơ qua cứ như là đi dạo trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại vào buổi chiều thứ Bảy nhộn nhịp. Bùi Vãn Ý đi qua một hành lang dài, ánh mắt hờ hững quan sát một vòng trung tâm thương mại, đã nắm được sơ bộ vị trí và lượng khách ở đây. Liếc nhìn màn hình điện thoại, biểu tượng màu đỏ dừng lại, hiển thị ở trước một quán cà phê.
Bùi Vãn Ý không tốn chút sức đã tìm thấy biển hiệu của quán cà phê đó. Nhìn qua, nó nằm ngay đối diện thang cuốn. Cô liếc nhìn xung quanh, chọn một quán trà kiểu Hong Kong nhỏ rồi đi đến, ngồi vào vị trí đầu tiên sau cánh cửa, gọi ly nước.
Vị trí này có tầm nhìn khá tốt, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh quán cà phê ở phía đối diện cách đó không xa. Qua cửa kính trong suốt, Bùi Vãn Ý thấy người cố tình giấu mình bỏ trốn. Ai kia đang ngồi ở vị trí bên cửa sổ, quay lưng về phía mình, đối diện ngồi một cô gái khá trẻ.
Chắc là người vừa gọi điện thoại cho.
Cách một khoảng xa như vậy, Bùi Vãn Ý không thể biết họ đang nói chuyện gì, nhưng nôm chuyện trò rất vui. Ánh mắt cô gái kia luôn dán chặt vào Khương Nhan Lâm, trên mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và tươi cười, coi như có chút nhan sắc.
Từng người từng người, ai cũng coi Khương Nhan Lâm như trăng trên trời, khó trách khiến sinh ra tính khí kiêu căng và tự trọng cao ngút trời.
Bùi Vãn Ý nhấp một ngụm sữa Ovaltine vừa được bưng lên, nhíu mày.
Quá ngọt, không ngon bằng ly cô uống ở Hong Kong lần trước.
Nghĩ đến đây, cơn bực bội lại trào dâng, khiến cô cảm thấy hơi nóng bức trong phòng, làm người ta khó chịu.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Bùi Vãn Ý rung lên. Cô ngẩng đầu nhìn màn hình cuộc gọi đến, không khỏi khựng lại, mấy giây sau mới bắt máy.
"Tối em lái xe đến thẳng đó, chị gửi địa chỉ đi."
Bùi Vãn Ý nghe thấy giọng nói của Khương Nhan Lâm truyền đến từ điện thoại, nheo mắt nhìn về cửa kính đối diện - hai người kia vẫn vui vẻ nói chuyện.
Cô giả vờ hỏi: "Em đang đâu đấy, ồn ào quá."
Khương Nhan Lâm vặn lại: "Thế còn chị ở đâu, ồn hơn chỗ em."
Bùi Vãn Ý liếc mấy học sinh trung học ồn ào phía sau, đảo mắt, trả lời: "Ở ngoài có chút việc thôi, sao, không tin tưởng chị à? Không tin thì gọi video đi."
Cô Bùi như ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, kiểu chắc chắn người bên kia không dám.
Khương Nhan Lâm khẽ bật cười, "Chị không tin em thì có, chưa hỏi kịp làm gì, chị đã vội vàng vu oan."
"Vậy gọi video đi, đứa nào không nghe đứa đó làm chó."
Bùi Vãn Ý nói một cách thản nhiên, khiến nhân viên phục vụ đi ngang qua phải nhìn cô hai lần.
Ai ngờ giây tiếp theo, người đầu dây bên kia khẽ cười.
"Chơi, đứa nào không nghe đứa đó làm chó."
Bùi Vãn Ý: "..."
________
Ok, sau khi đã đi đến đây mình kết luận tác giả ngủ với Tấn Giang, ngủ với nền tảng. Không thể nào mà lách đỉnh cao thế được. Đỉnh quá ông cố nội ơi
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Story
Chương 152
10.0/10 từ 25 lượt.