Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 146
136@-
Chương 146
Sáng hôm sau, người không thể dậy nổi chắc chắn là Khương Nhan Lâm.
Bùi Vãn Ý đã thu dọn xong hành lý của hai người, đặt quần áo để Khương Nhan Lâm thay trên giường. Sau khi rửa mặt xong lại xuống nhà hàng mua bữa sáng mang về, Khương Nhan Lâm vẫn ngủ nướng.
"Lợn lười, dậy mau, ăn xong rồi ra sân bay."
Mặc kệ Khương Nhan Lâm sống chết không chịu mở mắt, Bùi Vãn Ý lôi người ra khỏi chăn, bế ai kia không mặc gì vào phòng tắm, bật nước nóng rửa mặt đánh răng cho, ép bộ não của Khương Nhan Lâm khởi động.
Khương Nhan Lâm mệt mỏi nhổ bọt kem đánh răng, mắng: "Một hai phải hành tới khuya"
"Vâng, tại chị, tại chị."
Chị đây chưa tính sổ chuyện tối qua mà cưng đã mượn cớ trách móc trước.
Thấy Khương Nhan Lâm cứ khó chịu, Bùi Vãn Ý nắm đùi Khương Nhan Lâm nâng lên, cười hỏi: "Hay chị giúp em nhớ lại tối qua em làm gì đi?"
Khương Nhan Lâm vốn giỏi trở mặt không nhận người, tối qua ngoan ngoãn mềm mại thế nào, sáng dậy lại mặt lạnh muốn đạp cô Bùi, song dễ dàng bị Bùi Vãn Ý ấn lên bồn rửa mặt, chịu một trận đòn đau.
Bùi Vãn Ý canh giờ, bên cạnh đó cũng muốn cho Khương Nhan Lâm một trận, thế là không chuẩn bị gì cho cô mà đã khiến cơ thể cô không chịu nổi.
May mà đoán trước được, để Khương Nhan Lâm ngồi trên bồn rửa mặt đối diện với gương, như vậy thì quần áo mới không bị tổn thương.
Khương Nhan Lâm vừa ngẩng đầu là thấy vết nước trên gương, giơ tay muốn tát cô Bùi một cái.
Tuy nhiên Bùi Vãn Ý rút vội tay về, bất ngờ nhét vào miệng cô khuấy vài cái, khiến cô bị hương vị đó lấp kín miệng.
Và rồi cái tát mềm nhũn lướt qua má Bùi Vãn Ý, chẳng có chút sức lực nào.
"Rồi, ăn sáng thôi."
Ăn no uống đủ, Bùi Vãn Ý hôn Khương Nhan Lâm, dỗ dành một lúc mới lau rửa sạch sẽ người ta, ôm về giường mặc quần áo cho.
Khương Nhan Lâm buồn ngủ muốn díu cả mắt, nên mặc kệ, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo d*ng ch*n thì d*ng ch*n, nhưng vì quá ngoan nên suýt lại bị bàn tay xảo quyệt kia nắm lấy thăm dò vào trong.
Cô vỗ tay một cái, Bùi Vãn Ý trơ cái mặt ra mặc q**n l*t cho cô, để cô ngồi trên ghế uống sữa đậu nành ăn bữa sáng.
Lý Sam nhắn tin bảo còn mười mấy phút nữa sẽ đến dưới lầu khách sạn đón bọn họ.
Bùi Vãn Ý vừa mặc quần áo, sửa sang cổ áo và cổ tay áo, vừa đợi Khương Nhan Lâm ăn xong bữa sáng.
Đợi đến khi thời gian gần đến, mới trả lời tin nhắn cho Lý Sam.
"Đi thôi."
Hành lý đã chuẩn bị xong, Bùi Vãn Ý cầm đồ cả hai, bảo Khương Nhan Lâm tự mang điện thoại và túi xách theo sau, cùng xuống lầu làm thủ tục trả phòng.
Khương Nhan Lâm ngáp sái quai hàm, ngó ra trời nắng cháy da cháy thịt, vội lấy kem chống nắng từ túi, bôi thêm một lớp dày cộp.
Việc cần làm đã xong, còn hốt được vài chuyện hời, thế coi như chuyến đi này không lỗ.
Thứ duy nhất khiến cô không hài lòng có lẽ là việc không có không gian riêng, ngày nào cũng thiếu ngủ trầm trọng.
Trớ trêu thay, người gây ra tình trạng này lại không nhận ra, vả lại còn trách cô lười biếng, thích ngủ nướng.
"Em vốn là như vậy."
Bùi Vãn Ý đáp, đơ cái mặt ra, khi thấy xe của Lý Sam đã dừng trước cửa thì dẫn Khương Nhan Lâm ra xe, đưa hành lý cho Lý Sam vừa bước xuống.
Khương Nhan Lâm lịch sự chào hỏi, Lý Sam gật đầu đáp lại, sau khi cho hành lý vào xe rồi lên.
Pha tương tác khiến Bùi Vãn Ý hơi bất ngờ.
Ngoài đường thì lịch sự thế, về nhà thì mặt than.
Đường đến sân bay vẫn còn một đoạn, Khương Nhan Lâm buồn ngủ díu cả mắt, Bùi Vãn Ý bảo cô dựa vai mình ngủ, Khương Nhan Lâm không từ chối.
Đằng nào, Bùi Vãn Ý cũng chẳng có ý định che giấu, Khương Nhan Lâm quan tâm chi cho cực thân.
Lý Sam, người ít nói, ngay từ lần gặp đầu tiên, Khương Nhan Lâm đã hiểu đối phương là trợ lý ruột của Bùi Vãn Ý, nên chuyện không nên nói thì tuyệt đối giữ kín. Giống lần đưa cô về là đã im như thóc.
Vì vậy, Khương Nhan Lâm hơi ngạc nhiên, khi Bùi Vãn Ý lại điều động tay chân thân tín sang đưa đón mình, hơi phí của.
Nhưng cũng hiểu, Bùi Vãn Ý tin tưởng thì nên mới giao cho chuyện riêng tư này.
Và có nghĩa Khương Nhan Lâm, từ lúc đó đã được đánh dấu là người một nhà.
Khương Nhan Lâm không rõ Bùi Vãn Ý có như này với mọi người hay không?
Hơn nữa, quan hệ của hai người, còn chưa danh chính ngôn thuận bằng mấy người trước. Chắc chắn, Bùi Vãn Ý vẫn đề cao tính riêng tư chuyện tình cảm, không muốn ai nhúng tay.
Song việc cô Bùi chủ động để Lý Sam - một cộng sự công việc, tiếp xúc với Khương Nhan Lâm nó đồng nghĩa với việc ranh giới giữa hai người đã bị xóa bỏ.
Từ những cuộc gặp gỡ ban đêm, đến cuộc sống chung sớm tối, rồi sự pha trộn giữa công việc và đời tư, cuối cùng là chạm đến gia đình.
Khương Nhan Lâm có thể thấy rõ quỹ đạo phát triển mối quan hệ này và cũng hiểu tất cả diễn ra theo dự tính của đối phương.
Có lẽ là từ lúc ngồi trên ghế sau của chiếc xe máy, ôm eo Bùi Vãn Ý rồi cảm nhận gió lướt qua.
Khương Nhan Lâm không mấy quan tâm con đường này sẽ dẫn đến đâu.
Không cần hỏi về hành trình.
Ngoài việc Bùi Vãn Ý yêu cầu Lý Sam ngồi sang ghế đơn khác khiến Khương Nhan Lâm thực sự cạn lời thì cả chuyến đi khá yên bình.
Cả hai cùng nghỉ ngơi trên máy bay, Khương Nhan Lâm ngủ bù, Bùi Vãn Ý xử lý email công việc, rồi cũng dựa vào cô nhắm mắt.
Bùi Vãn Ý vốn khó ngủ trên máy bay. Có lẽ, đó là thói quen khó bỏ và dù chuyến bay kéo dài, cô cũng chỉ làm việc, đọc sách, sử dụng thiết bị điện tử, hoặc nhắm mắt, luôn có cách giết thời gian.
Lần này, dựa vào hơi ấm và mùi hương quen thuộc cô cô lại ngủ được một lát, dù chỉ trong thời gian ngắn song vẫn khiến cô có chút bất ngờ.
Khi ra khỏi sân bay thì trời đã gần tối. Khương Nhan Lâm tranh thủ kiểm tra thông tin bưu kiện và trả lời đống tin nhắn chưa đọc trên đường đi. Đến cổng khu biệt thự ven hồ, cô nói với người ngồi bên cạnh: "Phải ghé lấy đồ ship đấy."
Bùi Vãn Ý liếc nhìn tủ gửi đồ tự động bên đường, bảo tài xế tấp vào lề, rồi lết xuống xe lấy. Lúc quay lại, cô Bùi ôm một thùng hàng khá to, thắc mắc: "Em mua gì mà nặng dữ vậy?"
Nếu Khương Nhan Lâm tự ôm chắc chắn không kham nổi. Thế mới một hay đòi lấy ngay khi về. Đợi Bùi Vãn Ý bỏ thùng vào cốp sau và lên xe, cô mới giải thích: "Mẹ em gửi hoa quả, bưởi với kiwi."
Bùi Vãn Ý nghe vậy là quan tâm hơn hẳn: "Sao không nói sớm để chị nhẹ tay, nhỡ đâu hỏng hết thì sao?"
Khương Nhan Lâm thầm phục tốc độ trở mặt của cô Bùi. Nhưng vì có hai người ngoài, nhịn không chửi.
Khi xe dừng trước cửa nhà, Lý Sam xuống xe, giúp họ mang hành lý vào phòng khách. Lý Sam chẳng khác nào quản gia của Bùi Vãn Ý: từ những việc lặt vặt như thuê xe, mang hành lý, rồi cả những việc liên quan đến công việc của Bùi Vãn Ý. Chuyện này khiến Khương Nhan Lâm không khỏi tò mò, Bùi Vãn Ý trả lương bao nhiêu mà người ta tận tuỵ thế?
Tuy nhiên, cô không có chút tò mò nào trên mặt, lịch sự cảm ơn Lý Sam khi người ta đi. Đợi đi khuất, cô mới quay sang hỏi người đang loay hoay mở thùng hàng trong bếp: "Chị trả lương nhiêu một tháng vậy?"
Bùi Vãn Ý cẩn thận lấy dao rọc giấy giấy mở thùng, trả lời: "Ba vạn, bao gồm bảo hiểm xã hội, quỹ dự phòng, phụ cấp đi lại, lương làm thêm giờ gấp ba, sao thế em?"
Khương Nhan Lâm khựng lại, chợt nghĩ, cô làm được.
"Cô Bùi, công ty chị còn tuyển người không?"
Bùi Vãn Ý bật cười, đặt dao xuống, vừa mở thùng kiểm tra hoa quả, vừa thản nhiên trơ cái mặt của nhà tư bản ra: "Vậy cô Khương thấy mình có ưu điểm gì? Công ty chị không thiếu người bưng trà rót nước và đang cắt giảm nhân viên văn phòng, chỉ tuyển người làm việc thực sự."
Khương Nhan Lâm vốn chẳng có hứng thú vào công ty làm việc. Cô vất vả kiếm tiền vì không muốn cống nạp sức lao động rẻ mạt cho người khác.
"Ủa này là lái xe, trợ lý, đi công tác, tiện đường xã giao ngoại giao với chị thôi còn gì?''
Khương Nhan Lâm rõ chuyện đâu mỗi thế. Chỉ là cô không hiểu rõ công việc của Bùi Vãn Ý, tuy nhiên không muốn hỏi sâu nên mới bông đùa, rồi đi vào bếp rửa tay.
Bùi Vãn Ý kiểm tra thùng hoa quả, thấy không có trái hỏng, mới đặt thùng cạnh đó cho thoáng gió, để hơi nước bốc hơi. Sau đó, cô lại phía sau Khương Nhan Lâm, vòng tay ôm, mượn nước rửa tay để rửa cùng. Chả biết lười hay kiếm cỡ đụng chạm.
Đang nghĩ ngợi, Khương Nhan Lâm nghe người phía sau nói nhỏ vào tai: "Em nói đúng, cơ mà bỏ mớ ra thuê Lý Sam rồi, sao phải tốn thêm một khoản tiền cho người nữa?"
Khương Nhan Lâm lười phản ứng, cô đùa mà ai kia lại làm quá lên. Lúc cô định rửa tay sạch và tắt nước, thì bàn tay dài hơn kia nắm lấy ngón tay ướt của cô, nhẹ nhàng giữ chặt, v**t v* trong bọt xà phòng và nước ấm. Hơi thở của Bùi Vãn Ý phả vào sau tai cô, nói nhỏ: "Nhưng cô Khương làm cực tốt, hay mình vào phòng làm việc của chị, chị em mình bàn kỹ xem, em làm việc hiệu quả đến mức nào."
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 146
Sáng hôm sau, người không thể dậy nổi chắc chắn là Khương Nhan Lâm.
Bùi Vãn Ý đã thu dọn xong hành lý của hai người, đặt quần áo để Khương Nhan Lâm thay trên giường. Sau khi rửa mặt xong lại xuống nhà hàng mua bữa sáng mang về, Khương Nhan Lâm vẫn ngủ nướng.
"Lợn lười, dậy mau, ăn xong rồi ra sân bay."
Mặc kệ Khương Nhan Lâm sống chết không chịu mở mắt, Bùi Vãn Ý lôi người ra khỏi chăn, bế ai kia không mặc gì vào phòng tắm, bật nước nóng rửa mặt đánh răng cho, ép bộ não của Khương Nhan Lâm khởi động.
Khương Nhan Lâm mệt mỏi nhổ bọt kem đánh răng, mắng: "Một hai phải hành tới khuya"
"Vâng, tại chị, tại chị."
Chị đây chưa tính sổ chuyện tối qua mà cưng đã mượn cớ trách móc trước.
Thấy Khương Nhan Lâm cứ khó chịu, Bùi Vãn Ý nắm đùi Khương Nhan Lâm nâng lên, cười hỏi: "Hay chị giúp em nhớ lại tối qua em làm gì đi?"
Khương Nhan Lâm vốn giỏi trở mặt không nhận người, tối qua ngoan ngoãn mềm mại thế nào, sáng dậy lại mặt lạnh muốn đạp cô Bùi, song dễ dàng bị Bùi Vãn Ý ấn lên bồn rửa mặt, chịu một trận đòn đau.
Bùi Vãn Ý canh giờ, bên cạnh đó cũng muốn cho Khương Nhan Lâm một trận, thế là không chuẩn bị gì cho cô mà đã khiến cơ thể cô không chịu nổi.
May mà đoán trước được, để Khương Nhan Lâm ngồi trên bồn rửa mặt đối diện với gương, như vậy thì quần áo mới không bị tổn thương.
Khương Nhan Lâm vừa ngẩng đầu là thấy vết nước trên gương, giơ tay muốn tát cô Bùi một cái.
Tuy nhiên Bùi Vãn Ý rút vội tay về, bất ngờ nhét vào miệng cô khuấy vài cái, khiến cô bị hương vị đó lấp kín miệng.
Và rồi cái tát mềm nhũn lướt qua má Bùi Vãn Ý, chẳng có chút sức lực nào.
"Rồi, ăn sáng thôi."
Ăn no uống đủ, Bùi Vãn Ý hôn Khương Nhan Lâm, dỗ dành một lúc mới lau rửa sạch sẽ người ta, ôm về giường mặc quần áo cho.
Khương Nhan Lâm buồn ngủ muốn díu cả mắt, nên mặc kệ, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo d*ng ch*n thì d*ng ch*n, nhưng vì quá ngoan nên suýt lại bị bàn tay xảo quyệt kia nắm lấy thăm dò vào trong.
Cô vỗ tay một cái, Bùi Vãn Ý trơ cái mặt ra mặc q**n l*t cho cô, để cô ngồi trên ghế uống sữa đậu nành ăn bữa sáng.
Lý Sam nhắn tin bảo còn mười mấy phút nữa sẽ đến dưới lầu khách sạn đón bọn họ.
Bùi Vãn Ý vừa mặc quần áo, sửa sang cổ áo và cổ tay áo, vừa đợi Khương Nhan Lâm ăn xong bữa sáng.
Đợi đến khi thời gian gần đến, mới trả lời tin nhắn cho Lý Sam.
"Đi thôi."
Hành lý đã chuẩn bị xong, Bùi Vãn Ý cầm đồ cả hai, bảo Khương Nhan Lâm tự mang điện thoại và túi xách theo sau, cùng xuống lầu làm thủ tục trả phòng.
Khương Nhan Lâm ngáp sái quai hàm, ngó ra trời nắng cháy da cháy thịt, vội lấy kem chống nắng từ túi, bôi thêm một lớp dày cộp.
Việc cần làm đã xong, còn hốt được vài chuyện hời, thế coi như chuyến đi này không lỗ.
Thứ duy nhất khiến cô không hài lòng có lẽ là việc không có không gian riêng, ngày nào cũng thiếu ngủ trầm trọng.
Trớ trêu thay, người gây ra tình trạng này lại không nhận ra, vả lại còn trách cô lười biếng, thích ngủ nướng.
"Em vốn là như vậy."
Bùi Vãn Ý đáp, đơ cái mặt ra, khi thấy xe của Lý Sam đã dừng trước cửa thì dẫn Khương Nhan Lâm ra xe, đưa hành lý cho Lý Sam vừa bước xuống.
Khương Nhan Lâm lịch sự chào hỏi, Lý Sam gật đầu đáp lại, sau khi cho hành lý vào xe rồi lên.
Pha tương tác khiến Bùi Vãn Ý hơi bất ngờ.
Ngoài đường thì lịch sự thế, về nhà thì mặt than.
Đường đến sân bay vẫn còn một đoạn, Khương Nhan Lâm buồn ngủ díu cả mắt, Bùi Vãn Ý bảo cô dựa vai mình ngủ, Khương Nhan Lâm không từ chối.
Đằng nào, Bùi Vãn Ý cũng chẳng có ý định che giấu, Khương Nhan Lâm quan tâm chi cho cực thân.
Lý Sam, người ít nói, ngay từ lần gặp đầu tiên, Khương Nhan Lâm đã hiểu đối phương là trợ lý ruột của Bùi Vãn Ý, nên chuyện không nên nói thì tuyệt đối giữ kín. Giống lần đưa cô về là đã im như thóc.
Vì vậy, Khương Nhan Lâm hơi ngạc nhiên, khi Bùi Vãn Ý lại điều động tay chân thân tín sang đưa đón mình, hơi phí của.
Nhưng cũng hiểu, Bùi Vãn Ý tin tưởng thì nên mới giao cho chuyện riêng tư này.
Và có nghĩa Khương Nhan Lâm, từ lúc đó đã được đánh dấu là người một nhà.
Khương Nhan Lâm không rõ Bùi Vãn Ý có như này với mọi người hay không?
Hơn nữa, quan hệ của hai người, còn chưa danh chính ngôn thuận bằng mấy người trước. Chắc chắn, Bùi Vãn Ý vẫn đề cao tính riêng tư chuyện tình cảm, không muốn ai nhúng tay.
Song việc cô Bùi chủ động để Lý Sam - một cộng sự công việc, tiếp xúc với Khương Nhan Lâm nó đồng nghĩa với việc ranh giới giữa hai người đã bị xóa bỏ.
Từ những cuộc gặp gỡ ban đêm, đến cuộc sống chung sớm tối, rồi sự pha trộn giữa công việc và đời tư, cuối cùng là chạm đến gia đình.
Khương Nhan Lâm có thể thấy rõ quỹ đạo phát triển mối quan hệ này và cũng hiểu tất cả diễn ra theo dự tính của đối phương.
Có lẽ là từ lúc ngồi trên ghế sau của chiếc xe máy, ôm eo Bùi Vãn Ý rồi cảm nhận gió lướt qua.
Khương Nhan Lâm không mấy quan tâm con đường này sẽ dẫn đến đâu.
Không cần hỏi về hành trình.
Ngoài việc Bùi Vãn Ý yêu cầu Lý Sam ngồi sang ghế đơn khác khiến Khương Nhan Lâm thực sự cạn lời thì cả chuyến đi khá yên bình.
Cả hai cùng nghỉ ngơi trên máy bay, Khương Nhan Lâm ngủ bù, Bùi Vãn Ý xử lý email công việc, rồi cũng dựa vào cô nhắm mắt.
Bùi Vãn Ý vốn khó ngủ trên máy bay. Có lẽ, đó là thói quen khó bỏ và dù chuyến bay kéo dài, cô cũng chỉ làm việc, đọc sách, sử dụng thiết bị điện tử, hoặc nhắm mắt, luôn có cách giết thời gian.
Lần này, dựa vào hơi ấm và mùi hương quen thuộc cô cô lại ngủ được một lát, dù chỉ trong thời gian ngắn song vẫn khiến cô có chút bất ngờ.
Khi ra khỏi sân bay thì trời đã gần tối. Khương Nhan Lâm tranh thủ kiểm tra thông tin bưu kiện và trả lời đống tin nhắn chưa đọc trên đường đi. Đến cổng khu biệt thự ven hồ, cô nói với người ngồi bên cạnh: "Phải ghé lấy đồ ship đấy."
Bùi Vãn Ý liếc nhìn tủ gửi đồ tự động bên đường, bảo tài xế tấp vào lề, rồi lết xuống xe lấy. Lúc quay lại, cô Bùi ôm một thùng hàng khá to, thắc mắc: "Em mua gì mà nặng dữ vậy?"
Nếu Khương Nhan Lâm tự ôm chắc chắn không kham nổi. Thế mới một hay đòi lấy ngay khi về. Đợi Bùi Vãn Ý bỏ thùng vào cốp sau và lên xe, cô mới giải thích: "Mẹ em gửi hoa quả, bưởi với kiwi."
Bùi Vãn Ý nghe vậy là quan tâm hơn hẳn: "Sao không nói sớm để chị nhẹ tay, nhỡ đâu hỏng hết thì sao?"
Khương Nhan Lâm thầm phục tốc độ trở mặt của cô Bùi. Nhưng vì có hai người ngoài, nhịn không chửi.
Khi xe dừng trước cửa nhà, Lý Sam xuống xe, giúp họ mang hành lý vào phòng khách. Lý Sam chẳng khác nào quản gia của Bùi Vãn Ý: từ những việc lặt vặt như thuê xe, mang hành lý, rồi cả những việc liên quan đến công việc của Bùi Vãn Ý. Chuyện này khiến Khương Nhan Lâm không khỏi tò mò, Bùi Vãn Ý trả lương bao nhiêu mà người ta tận tuỵ thế?
Tuy nhiên, cô không có chút tò mò nào trên mặt, lịch sự cảm ơn Lý Sam khi người ta đi. Đợi đi khuất, cô mới quay sang hỏi người đang loay hoay mở thùng hàng trong bếp: "Chị trả lương nhiêu một tháng vậy?"
Bùi Vãn Ý cẩn thận lấy dao rọc giấy giấy mở thùng, trả lời: "Ba vạn, bao gồm bảo hiểm xã hội, quỹ dự phòng, phụ cấp đi lại, lương làm thêm giờ gấp ba, sao thế em?"
Khương Nhan Lâm khựng lại, chợt nghĩ, cô làm được.
"Cô Bùi, công ty chị còn tuyển người không?"
Bùi Vãn Ý bật cười, đặt dao xuống, vừa mở thùng kiểm tra hoa quả, vừa thản nhiên trơ cái mặt của nhà tư bản ra: "Vậy cô Khương thấy mình có ưu điểm gì? Công ty chị không thiếu người bưng trà rót nước và đang cắt giảm nhân viên văn phòng, chỉ tuyển người làm việc thực sự."
Khương Nhan Lâm vốn chẳng có hứng thú vào công ty làm việc. Cô vất vả kiếm tiền vì không muốn cống nạp sức lao động rẻ mạt cho người khác.
"Ủa này là lái xe, trợ lý, đi công tác, tiện đường xã giao ngoại giao với chị thôi còn gì?''
Khương Nhan Lâm rõ chuyện đâu mỗi thế. Chỉ là cô không hiểu rõ công việc của Bùi Vãn Ý, tuy nhiên không muốn hỏi sâu nên mới bông đùa, rồi đi vào bếp rửa tay.
Bùi Vãn Ý kiểm tra thùng hoa quả, thấy không có trái hỏng, mới đặt thùng cạnh đó cho thoáng gió, để hơi nước bốc hơi. Sau đó, cô lại phía sau Khương Nhan Lâm, vòng tay ôm, mượn nước rửa tay để rửa cùng. Chả biết lười hay kiếm cỡ đụng chạm.
Đang nghĩ ngợi, Khương Nhan Lâm nghe người phía sau nói nhỏ vào tai: "Em nói đúng, cơ mà bỏ mớ ra thuê Lý Sam rồi, sao phải tốn thêm một khoản tiền cho người nữa?"
Khương Nhan Lâm lười phản ứng, cô đùa mà ai kia lại làm quá lên. Lúc cô định rửa tay sạch và tắt nước, thì bàn tay dài hơn kia nắm lấy ngón tay ướt của cô, nhẹ nhàng giữ chặt, v**t v* trong bọt xà phòng và nước ấm. Hơi thở của Bùi Vãn Ý phả vào sau tai cô, nói nhỏ: "Nhưng cô Khương làm cực tốt, hay mình vào phòng làm việc của chị, chị em mình bàn kỹ xem, em làm việc hiệu quả đến mức nào."
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Story
Chương 146
10.0/10 từ 25 lượt.