Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 145
194@-
Chương 145
Khương Nhan Lâm rõ là cố tình nói câu đó ở nơi này.
Như thể thích thú trò chơi điên rồ, lửng lơ bên bờ vực và đẩy tự chủ mong manh đến giới hạn tan vỡ. Hậu quả là khao khát chiếm đoạt, giam giữ cuồng loạn gào thét, không thể nào được thỏa mãn.
Bùi Vãn Ý phải dùng hết sức mạnh của nội tại để kìm chế bản thân, cố nuốt xuống h*m m**n lột quần và đè người ta lên bàn đánh cho trận nhớ đời.
Bùi Vãn Ý câm như hến trên đường về khách sạn, lạnh như tảng băng di động và sau khi kéo người kia lên xe thì càng cố tình ngồi xa, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ. Cả người cô Bùi toát ra sự u ám, chết chóc như địa ngục.
Thế nên tài xế lái xe cũng dè chừng, thận trọng. Thi thoảng lại run rẩy liếc nhìn gương chiếu hậu, vì sợ hai cô này nổi cơn tam bành bất cứ lúc nào.
Mãi tới khi xe dừng lại trước cửa khách sạn, Khương Nhan Lâm bị lôi xềnh xệch vào khách sạn, rồi lao thẳng vào thang máy và sau đó nối đuôi nhau băng qua hành lang quạnh quẽ dài dằng dặc. Mỗi bước chân như giẫm lên tim người.
Im lặng đáng sợ chỉ thực sự chấm dứt khi cánh cửa phòng tối tăm bật mở.
Bùi Vãn Ý đẩy mạnh người kia vào phòng, đá chân đóng cửa, bình thản nhưng đầy nguy hiểm hỏi: "Giường hay sô pha, chốt cái đi."
Khương Nhan Lâm khôn ngoan không muốn đổ thêm dầu vào lửa, nên chỉ khẽ nắm lấy mấy ngón tay run rẩy của Bùi Vãn Ý.
Bùi Vãn Ý hừ lạnh, nghiến răng kéo tay người kia thẳng vào phòng tắm.
Tại đó, hai người nối đuôi nhau đứng trước bồn rửa mặt, không khí ngột ngạt, căng thẳng đến nghẹt thở bao trùm. Bùi Vãn Ý ôm người kia vào lòng, cúi đầu vặn vòi nước nóng, cô nghiến răng ấn mạnh mấy lần xà phòng rửa tay và sau đó nắm tay Khương Nhan Lâm cùng rửa dưới dòng nước ấm.
Bàn tay thô ráp với khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài mạnh mẽ, ôm trọn bàn tay nhỏ bé kia trong bọt trắng và dòng nước nóng đang cuộn trào. Bùi Vãn Ý xoa bóp từng khớp ngón tay nhỏ nhắn, từng kẽ ngón tay mảnh mai làm Khương Nhan Lâm hơi ngứa.
Quá trình hành hạ này kéo dài, như thể tra tấn từng tế bào thần kinh, giày vò tới mức Khương Nhan Lâm nôn nóng, mất kiên nhẫn. Do đó, cô chỉ còn cách nghiêng người và hôn môi Bùi Vãn Ý.
Bùi Vãn Ý không từ chối nụ hôn cuồng nhiệt này, song chỉ lạnh lùng mặc kệ lưỡi tinh nghịch thăm dò, trêu chọc, không hề có lấy một chút phản hồi, một chút đáp trả nào.
Trong khi đó, bàn tay kia vẫn bị giam cầm, thô bạo đến từng milimet, từng thớ thịt, từng khớp xương, rồi lại cố làm ra vẻ dịu dàng từng chút một rửa sạch, bọt trắng tan biến dưới dòng nước ấm đang trào dâng, bao bọc ngón tay run rẩy, xoa dịu những tế bào đang căng cứng.
Mãi đến khi đôi môi và chiếc lưỡi ngạo nghễ kia bỗng vươn tới, khéo léo và thành khẩn dâng hiến, để rồi khơi mào cho màn ân ái nồng nhiệt, Bùi Vãn Ý mới bất ngờ rút tay ra. Sau đó, ấn mạnh người kia xuống bồn rửa tay, ép ghé sát vào mặt bàn đá lạnh lẽo.
Tiếp theo đó, Bùi Vãn Ý hất tung vạt váy, xé toạc lớp vải lót mỏng manh kia. Từ đó, để lộ ra làn da trắng mịn ửng hồng cùng đường cong tuyệt mỹ.
Và rồi, không hề cho người kia dù chỉ một giây để chuẩn bị tinh thần, bình tĩnh đón nhận, Bùi Vãn Ý nghiến răng tát cái trời giáng.
Khương Nhan Lâm cắn chặt môi dưới, cố ngăn không cho tiếng r*n r* nghẹn ngào kia thoát ra khỏi cổ họng.
Thế nhưng, tiếng va chạm chói tai thứ hai vang lên, không hề nương tay, không chút tình thương nào mà mạnh mẽ giáng xuống mông.
Khóa kéo sau lưng váy của Khương Nhan Lâm cũng bị kéo xuống thô lỗ và cổ áo chiếc váy bị kéo trễ nải xuống cánh tay. Vì vậy, khiến cho thân thể mềm mại kia không thể không nhìn thấy sự chật vật, thảm hại đến đáng thương của mình trong gương.
Bùi Vãn Ý nghiến răng đứng sát ngay sau lưng thân thể đang run rẩy, mắt vẫn lạnh băng, tàn nhẫn giữa chặt mông Khương Nhan Lâm. Cô nhào nặn, nghiền nát, x** n*n đường cong trắng như tuyết đang in hằn cái dấu bàn tay đỏ rực kia đến mức như muốn biến dạng, nhào đến thay hình đổi dạng.
Sau đó, tay cô nhéo lấy lớp vải mỏng, giật mạnh và chà xát qua lại, rồi siết chặt nơi yếu ớt, nhạy cảm. Hành động này khiến cho người đang run rẩy ghé trên mặt bàn bất lực phát ra những tiếng r*n r* vụn vỡ, đứt quãng.
Khoảnh khắc dịu dàng đấy cũng chỉ như cơn gió thoảng, vừa kịp chạm vào da đã lụi dưới bàn tay bạo tàn. Bùi Vãn Ý nghiến răng vươn đầu gối chen vào giữa đôi chân đang khép chặt của người kia, đỡ khoảng không g*** h** ch*n, rồi trượt lên trên đỡ nơi đang hừng hực bốc cháy cách một lớp vải - cô cọ xát.
Do độ thô ráp, cứng cáp của quần âu hơn hẳn lớp vải mỏng manh kia, nên Khương Nhan Lâm chỉ có thể bất lực bám chặt vào mép bàn. Và đôi ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Tóc đen nhánh buông xõa xuống, dịu dàng che đi khuôn mặt đang dần ửng đỏ. Hơn nữa, chúng cũng giấu đi hơi thở nóng bỏng đang được phả ra từ đôi môi hé mở.
"Lúc ăn cơm sao nói năng trôi chảy thế, giờ về đến đây lại im như thóc rồi?"
Bùi Vãn Ý thúc nhẹ gối vào lưng Khương Nhan Lâm, ngón tay nhéo vết đỏ rát, rồi tiện tay vỗ thêm hai cái, chẳng mạnh, chẳng nhẹ.
Khương Nhan Lâm mím môi không nói, kệ.
Bùi Vãn Ý khẽ cười, cô thúc gối mạnh thêm chút nữa, khiến Khương Nhan Lâm mất đà chúi người về trước, suýt nữa ngã nhào.
"Thôi đi mà, chị biết em thích bị đánh mấy chỗ này."
Vừa nói, Bùi Vãn Ý vừa giơ tay, lại vỗ thêm cái nữa vào chỗ đỏ hây hây. Chờ đến khi nghe thấy tiếng va chạm chát chúa cùng tiếng thở hổn hển của Khương Nhan Lâm, cô mới túm lấy một chân Khương Nhan Lâm nhấc lên, rồi thô bạo lôi tuột lớp vải trắng kia xuống, lơ lửng móc hờ vào cổ chân.
Và khi liếc thấy cái vệt ướt sẫm, cô cười khẩy, vỗ bốp thêm cái nữa.
"Khương Nhan Lâm, em không sợ chị cho ăn đòn ngay tại phòng ăn ban nãy luôn nhỉ?"
Nói khùng nói điên, ép cô đến chết chắc?
Thật ra Bùi Vãn Ý đã cố nhịn cơn nóng máu từ nãy giờ.
Từ lúc cô rời mắt khỏi Khương Nhan Lâm hai phút thôi, có đúng hai phút thôi, mà bên cạnh đã xuất hiện thêm người rõ ràng là đang có ý tán tỉnh em.
Rồi đến lúc chính tai nghe Khương Nhan Lâm thừa nhận là từng vào khách sạn với người kia. Tuy chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng vẫn ở khách sạn rồi lại còn rượu chè, áo quần xốc xếch? Bảo là chả là gì vì chưa đi đến cuối? Mắc cười không?
Càng nghĩ, Bùi Vãn Ý càng không tài nào nuốt trôi cục tức này.
Chả vì lý do gì, cũng chẳng muốn phân tích xem tại sao mình lại thế, chỉ đơn giản là bực, là nóng, là chướng mắt.
Cô có thể thoải mái tiếp khách khứa, xã giao ngoài kia, nhưng Khương Nhan Lâm thì không. Bùi Vãn Ý cấm tiệt chuyện bóng hình ai khác lọt vào đầu óc em, càng không thể chấp nhận bất kỳ đụng chạm nào.
Vậy mà nghĩ đến thôi, máu trong người cô đã sôi sùng sục. Bùi Vãn Ý không hề ngờ rằng, chỉ trong bữa tối thôi mà mình lại vớ được nhiều điều bất ngờ đến vậy.
Khương Nhan Lâm còn có chả rõ ràng gì với Lâm Kha chó chết kia nữa.
Nghĩ đến đó, Bùi Vãn Ý không kìm được cơn nóng giận mà giơ tay lên tát cho phát nữa, vang như tiếng pháo.
Thân thể Khương Nhan Lâm giật nảy lên, đôi chân run cầm cập như muốn ngã khụy xuống, chỉ có thể bám víu vào bàn rửa tay mà chống chọi.
Bùi Vãn Ý cúi đầu nhìn dòng chất lỏng ấm nóng đang trượt dài trên làn da Khương Nhan Lâm, nhưng tuyệt nhiên không có ý định chạm vào, hay ban cho chút giải thoát nào.
Tai cô chỉ nghe thấy những âm thanh nghẹn ngào, kìm nén đến cùng cực của Khương Nhan Lâm: tiếng r*n r* nho nhỏ, tiếng thở đứt quãng yếu ớt. Ấy thế mà, những âm thanh ấy lại khơi dậy d*c v*ng chiếm đoạt, hành hạ mạnh mẽ nhất trong cô.
Bùi Vãn Ý chống tay lên phía trước người Khương Nhan Lâm, từ từ cúi đầu xuống, h*n l*n c*n c* cao mảnh mai của Khương Nhan Lâm, rồi há miệng cắn mạnh vào cái làn da trắng như tuyết kia, để lại dấu răng đỏ tươi đến rợn người.
Khiến Khương Nhan Lâm khó chịu rụt cổ lại, cô lại chen vào nơi ấm nóng ấy, chiếm lấy mọi giác quan của cả hai, khiến cả hai khó thở.
Bùi Vãn Ý nghiêng đầu hôn lên gò má Khương Nhan Lâm, trong động tác từ từ, cuồng nhiệt và tàn nhẫn kia, cô khẽ thì thầm: "Thích không em? Chị nhịn suốt đường về đến giờ rồi đấy."
Thấy Khương Nhan Lâm cắn môi ngoan cố không chịu hé răng, Bùi Vãn Ý bỗng ấn mạnh một cái khiến người Khương Nhan Lâm cứng đờ, rồi lần nữa, chất giọng run run lại vang lên: "Nói đi, có thích không?"
Khương Nhan Lâm như thể níu giữ lấy chút lý trí cuối cùng mà bấu chặt vào mép bàn rửa tay, mấy giây sau mới tìm lại được giọng nói khàn khàn của mình.
"...Thích."
Lúc này, Bùi Vãn Ý mới vừa lòng hôn lên Khương Nhan Lâm một cái, rồi cúi người ôm chặt lấy cả cái thân thể đang run rẩy của Khương Nhan Lâm vào lòng, say sưa chiếm đoạt sự nhiệt độ cuồng nhiệt đang bốc cháy ấy, mặc kệ thứ không thể giữ được đang trượt dài.
Và rồi, Khương Nhan Lâm không thể chịu đựng được nữa mà nghiêng đầu lại, cuồng nhiệt và quyến luyến tìm kiếm bờ môi của Bùi Vãn Ý, không nén được mà cọ xát vào, khẽ nỉ non: "... Muốn nữa."
Bùi Vãn Ý khựng lại, dường như mất cả thế kỷ để cô nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ: "Tối nay em đừng có mơ mà ngủ."
Bùi Vãn Ý khá kỹ thuật, người bị đánh cảm nhận rõ, song nó không làm tổn thương cô, khiến người kia lúc nằm sấp lên giường vẫn không nhịn được mà quay đầu lại khen: "Có kinh nghiệm ghê nhỉ."
Chắc gì ai học nổi kỹ xảo này, mà cô Bùi đây thực sự đã đạt tới trình độ thượng thừa.
Bùi Vãn Ý dại gì mà đáp mấy câu chết người, chỉ cúi người xuống mà đè người kia xuống giường, áp sát vào tấm lưng mềm mại, rồi lại cúi xuống chiếm lấy đôi môi đỏ mọng kia.
Ai kia ăn xong muốn đẩy cô Bùi ra, chẳng thèm che giấu bản chất vắt chanh bỏ vỏ của mình.
Bùi Vãn Ý sao chiều Khương Nhan Lâm như thế. Đã kinh qua màn vừa rồi thì cô Bùi thấu hiểu rõ miệng lưỡi người kia như nào. Vậy mà đến giờ cô mới biết ai kia thích kiểu này.
Người bị hành hạ đến một tiếng đồng hồ trước bồn rửa mặt kia, cô thực sự hết sức. Hoặc cơ thể bị kh*** c*m mở công tắc bản năng, không thể cự tuyệt việc Bùi Vãn Ý đụng chạm.
Bùi Vãn Ý dễ dàng như trở bàn tay mà đào móc ra từ miệng cô vô số những thứ khiến người ta mê muội đến thần hồn điên đảo. Thế là chiếc lưỡi mềm mại khéo léo trêu chọc, đầu ngón tay cũng nhịp nhàng khiêu khích, rồi lại kéo Khương Nhan Lâm vào nhịp thở căng như dây đàn kia, ép phải thốt ra từng câu từng chữ đứt quãng.
Cuối cùng, người đang nằm mềm nhũn trên giường kia cũng sẽ chủ động lật người ôm chặt Bùi Vãn Ý, không ngừng mà dụi đầu vào người cô, gọi tên cô và đòi hỏi nhiều hơn.
Bùi Vãn Ý hôn Khương Nhan Lâm hết lần này đến lần khác, lần trước mãnh liệt hơn lần sau, không ngừng khen ngợi rằng:
"Khương Nhan Lâm, em đáng yêu quá."
Làm bẩn thêm hai cái áo choàng tắm lót giường, Bùi Vãn Ý mới chịu ôm người kia vào trong lòng, với tay tắt đèn đầu giường.
Trở lại với môi trường tối đen như mực kia, người trong lòng ôm chặt cô thêm, Bùi Vãn Ý khẽ khàng vỗ về mái tóc mềm mại kia, xoa dịu đôi chút.
Cảm giác đào bới ra hết tất cả những cái thứ sâu thẳm nhất, mềm mại nhất, mà ngày thường lại được che đậy kỹ thực sự phải khiến con người ta phải nghiện ngập, điên cuồng.
Song khoảnh khắc ôm ấp ngắn ngủi thế này thôi là đủ để khiến Bùi Vãn Ý lại muốn hôn Khương Nhan Lâm cuồng dại, lại muốn nghe Khương Nhan Lâm nói thật nhiều những lời có thể khiến Bùi Vãn Ý thêm sung sướng.
"...Chị là người giỏi l*m t*nh nhất trong tất cả những người em đã từng đúng không?" Bùi Vãn Ý kề môi vào tai dụ dỗ, nói ra những lời trêu ngươi mất cả liêm sỉ.
Người trong lòng ngước đầu lên hôn nhẹ vào bờ môi đang thèm, giọng mũi mềm mại kia khe khẽ vâng.
Bùi Vãn Ý khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, cô thực sự không biết là mình có nên so đo mấy lời ong bướm trên giường nữa hay không?
Nhưng rất nhanh, cô lại để ý thứ khác hơn: "Nhiều thế à?"
Khương Nhan Lâm cắn vào môi cô Bùi rồi quay đầu đi.
"Khương Nhan Lâm, em đừng có giả ngây, tổng cộng bao nhiêu đấy?"
Bùi Vãn Ý không chịu thua, lại vòng tay kéo người trở lại.
Khương Nhan Lâm khẽ híp đôi mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng để chìm vào trong mộng đẹp, không định đáp lời Bùi.
Nhưng Bùi Vãn Ý bằng mọi giá phải ôm chặt vòng eo kia, áp sát vào làn da mịn, rồi nhỏ giọng nói: "Nói cho chị biết đi, kể từ người đầu tiên ý."
Khương Nhan Lâm không chút phản ứng, cpp nhắm nghiền mắt lại, dùng giọng điệu vẫn dịu dàng và vẫn còn khàn khàn, thản nhiên đáp: "Sao chị không tự kể ấy."
Bùi Vãn Ý chả quan tâm, khai hết từng thời điểm.
"Người đầu tiên thì chắc chắn là mối tình đầu của chị, cái hồi mà chị mới mười sáu tuổi rồi. Người hồi nhỏ kia thì không tính, mụ chỉ giam lỏng chị thôi chứ có làm gì chị đâu."
Khương Nhan Lâm khẽ "hừ", chứng minh là bản thân nghe cô Bùi nói.
Bùi Vãn Ý cũng nghiêm túc hồi tưởng lại: "Chị với mối tình đầu của chị yêu nhau khá lâu, khoảng giữa thì mấy cái đoạn yêu qua mạng thì chắc là không tính được nhỉ, vì chưa gặp ngoài đời bao giờ cả. Sau đó thì chị có hai lần ở Los Angeles và Ottawa là qua đường. Rồi sau nữa là người Hàn Quốc kia, rồi đến cả người mà chị ngoại tình, cuối cùng là Mật Vân và Lý Vũ Tình."
Cô Bùi kể xong thì mới biết mình toàn lải nhải mấy cái tin tức từ thời nào, chẳng có cái gì mới mẻ.
Khương Nhan Lâm nhắm nghiền mắt lại, lạnh nhạt nói: "Chắc đủ bộ sưu tập Bảy viên ngọc rồng."
Bùi Vãn Ý chả quan tâm Khương Nhan Lâm chế giễu, nhào tới hôn lấy hôn để, nũng nịu thăm dò, mãi đến khi nắn n*n b*p bóp, dỗ dành con mèo bướng bỉnh mới hỏi tới: "Đến lượt em rồi đấy, chị kể hết cho em nghe rồi đó."
Có kể hết hay chưa thì chỉ có Bùi Vãn Ý mới biết mà thôi.
Khương Nhan Lâm nghĩ thầm, rồi rúc sâu hơn vào trong vòng tay ấm áp của cô Bùi, hờ hững mở miệng: "Em có nói là sẽ kể cho chị nghe đâu."
"...Gì cơ, em lừa chị à."
Bùi Vãn Ý thực sự muốn túm lại phạt Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm giơ tay lên vỗ nhẹ lên đầu Bùi Vãn Ý, "Ngủ đi, mai dậy xếp đồ."
Vừa nói dứt lời, hơi thở Khương Nhan Lâm đã đều đều, chả buồn hé mắt.
Bùi Vãn Ý rũ mắt nhìn Khương Nhan Lâm cả buổi, mới tạm thời kìm nén thôi thúc muốn "phạt".
Thôi không gấp. Về rồi còn có vụ nghiên cứu em kình ngư bơi lội điêu luyện kia nữa.
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 145
Khương Nhan Lâm rõ là cố tình nói câu đó ở nơi này.
Như thể thích thú trò chơi điên rồ, lửng lơ bên bờ vực và đẩy tự chủ mong manh đến giới hạn tan vỡ. Hậu quả là khao khát chiếm đoạt, giam giữ cuồng loạn gào thét, không thể nào được thỏa mãn.
Bùi Vãn Ý phải dùng hết sức mạnh của nội tại để kìm chế bản thân, cố nuốt xuống h*m m**n lột quần và đè người ta lên bàn đánh cho trận nhớ đời.
Bùi Vãn Ý câm như hến trên đường về khách sạn, lạnh như tảng băng di động và sau khi kéo người kia lên xe thì càng cố tình ngồi xa, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ. Cả người cô Bùi toát ra sự u ám, chết chóc như địa ngục.
Thế nên tài xế lái xe cũng dè chừng, thận trọng. Thi thoảng lại run rẩy liếc nhìn gương chiếu hậu, vì sợ hai cô này nổi cơn tam bành bất cứ lúc nào.
Mãi tới khi xe dừng lại trước cửa khách sạn, Khương Nhan Lâm bị lôi xềnh xệch vào khách sạn, rồi lao thẳng vào thang máy và sau đó nối đuôi nhau băng qua hành lang quạnh quẽ dài dằng dặc. Mỗi bước chân như giẫm lên tim người.
Im lặng đáng sợ chỉ thực sự chấm dứt khi cánh cửa phòng tối tăm bật mở.
Bùi Vãn Ý đẩy mạnh người kia vào phòng, đá chân đóng cửa, bình thản nhưng đầy nguy hiểm hỏi: "Giường hay sô pha, chốt cái đi."
Khương Nhan Lâm khôn ngoan không muốn đổ thêm dầu vào lửa, nên chỉ khẽ nắm lấy mấy ngón tay run rẩy của Bùi Vãn Ý.
Bùi Vãn Ý hừ lạnh, nghiến răng kéo tay người kia thẳng vào phòng tắm.
Tại đó, hai người nối đuôi nhau đứng trước bồn rửa mặt, không khí ngột ngạt, căng thẳng đến nghẹt thở bao trùm. Bùi Vãn Ý ôm người kia vào lòng, cúi đầu vặn vòi nước nóng, cô nghiến răng ấn mạnh mấy lần xà phòng rửa tay và sau đó nắm tay Khương Nhan Lâm cùng rửa dưới dòng nước ấm.
Bàn tay thô ráp với khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài mạnh mẽ, ôm trọn bàn tay nhỏ bé kia trong bọt trắng và dòng nước nóng đang cuộn trào. Bùi Vãn Ý xoa bóp từng khớp ngón tay nhỏ nhắn, từng kẽ ngón tay mảnh mai làm Khương Nhan Lâm hơi ngứa.
Quá trình hành hạ này kéo dài, như thể tra tấn từng tế bào thần kinh, giày vò tới mức Khương Nhan Lâm nôn nóng, mất kiên nhẫn. Do đó, cô chỉ còn cách nghiêng người và hôn môi Bùi Vãn Ý.
Bùi Vãn Ý không từ chối nụ hôn cuồng nhiệt này, song chỉ lạnh lùng mặc kệ lưỡi tinh nghịch thăm dò, trêu chọc, không hề có lấy một chút phản hồi, một chút đáp trả nào.
Trong khi đó, bàn tay kia vẫn bị giam cầm, thô bạo đến từng milimet, từng thớ thịt, từng khớp xương, rồi lại cố làm ra vẻ dịu dàng từng chút một rửa sạch, bọt trắng tan biến dưới dòng nước ấm đang trào dâng, bao bọc ngón tay run rẩy, xoa dịu những tế bào đang căng cứng.
Mãi đến khi đôi môi và chiếc lưỡi ngạo nghễ kia bỗng vươn tới, khéo léo và thành khẩn dâng hiến, để rồi khơi mào cho màn ân ái nồng nhiệt, Bùi Vãn Ý mới bất ngờ rút tay ra. Sau đó, ấn mạnh người kia xuống bồn rửa tay, ép ghé sát vào mặt bàn đá lạnh lẽo.
Tiếp theo đó, Bùi Vãn Ý hất tung vạt váy, xé toạc lớp vải lót mỏng manh kia. Từ đó, để lộ ra làn da trắng mịn ửng hồng cùng đường cong tuyệt mỹ.
Và rồi, không hề cho người kia dù chỉ một giây để chuẩn bị tinh thần, bình tĩnh đón nhận, Bùi Vãn Ý nghiến răng tát cái trời giáng.
Khương Nhan Lâm cắn chặt môi dưới, cố ngăn không cho tiếng r*n r* nghẹn ngào kia thoát ra khỏi cổ họng.
Thế nhưng, tiếng va chạm chói tai thứ hai vang lên, không hề nương tay, không chút tình thương nào mà mạnh mẽ giáng xuống mông.
Khóa kéo sau lưng váy của Khương Nhan Lâm cũng bị kéo xuống thô lỗ và cổ áo chiếc váy bị kéo trễ nải xuống cánh tay. Vì vậy, khiến cho thân thể mềm mại kia không thể không nhìn thấy sự chật vật, thảm hại đến đáng thương của mình trong gương.
Bùi Vãn Ý nghiến răng đứng sát ngay sau lưng thân thể đang run rẩy, mắt vẫn lạnh băng, tàn nhẫn giữa chặt mông Khương Nhan Lâm. Cô nhào nặn, nghiền nát, x** n*n đường cong trắng như tuyết đang in hằn cái dấu bàn tay đỏ rực kia đến mức như muốn biến dạng, nhào đến thay hình đổi dạng.
Sau đó, tay cô nhéo lấy lớp vải mỏng, giật mạnh và chà xát qua lại, rồi siết chặt nơi yếu ớt, nhạy cảm. Hành động này khiến cho người đang run rẩy ghé trên mặt bàn bất lực phát ra những tiếng r*n r* vụn vỡ, đứt quãng.
Khoảnh khắc dịu dàng đấy cũng chỉ như cơn gió thoảng, vừa kịp chạm vào da đã lụi dưới bàn tay bạo tàn. Bùi Vãn Ý nghiến răng vươn đầu gối chen vào giữa đôi chân đang khép chặt của người kia, đỡ khoảng không g*** h** ch*n, rồi trượt lên trên đỡ nơi đang hừng hực bốc cháy cách một lớp vải - cô cọ xát.
Do độ thô ráp, cứng cáp của quần âu hơn hẳn lớp vải mỏng manh kia, nên Khương Nhan Lâm chỉ có thể bất lực bám chặt vào mép bàn. Và đôi ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Tóc đen nhánh buông xõa xuống, dịu dàng che đi khuôn mặt đang dần ửng đỏ. Hơn nữa, chúng cũng giấu đi hơi thở nóng bỏng đang được phả ra từ đôi môi hé mở.
"Lúc ăn cơm sao nói năng trôi chảy thế, giờ về đến đây lại im như thóc rồi?"
Bùi Vãn Ý thúc nhẹ gối vào lưng Khương Nhan Lâm, ngón tay nhéo vết đỏ rát, rồi tiện tay vỗ thêm hai cái, chẳng mạnh, chẳng nhẹ.
Khương Nhan Lâm mím môi không nói, kệ.
Bùi Vãn Ý khẽ cười, cô thúc gối mạnh thêm chút nữa, khiến Khương Nhan Lâm mất đà chúi người về trước, suýt nữa ngã nhào.
"Thôi đi mà, chị biết em thích bị đánh mấy chỗ này."
Vừa nói, Bùi Vãn Ý vừa giơ tay, lại vỗ thêm cái nữa vào chỗ đỏ hây hây. Chờ đến khi nghe thấy tiếng va chạm chát chúa cùng tiếng thở hổn hển của Khương Nhan Lâm, cô mới túm lấy một chân Khương Nhan Lâm nhấc lên, rồi thô bạo lôi tuột lớp vải trắng kia xuống, lơ lửng móc hờ vào cổ chân.
Và khi liếc thấy cái vệt ướt sẫm, cô cười khẩy, vỗ bốp thêm cái nữa.
"Khương Nhan Lâm, em không sợ chị cho ăn đòn ngay tại phòng ăn ban nãy luôn nhỉ?"
Nói khùng nói điên, ép cô đến chết chắc?
Thật ra Bùi Vãn Ý đã cố nhịn cơn nóng máu từ nãy giờ.
Từ lúc cô rời mắt khỏi Khương Nhan Lâm hai phút thôi, có đúng hai phút thôi, mà bên cạnh đã xuất hiện thêm người rõ ràng là đang có ý tán tỉnh em.
Rồi đến lúc chính tai nghe Khương Nhan Lâm thừa nhận là từng vào khách sạn với người kia. Tuy chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng vẫn ở khách sạn rồi lại còn rượu chè, áo quần xốc xếch? Bảo là chả là gì vì chưa đi đến cuối? Mắc cười không?
Càng nghĩ, Bùi Vãn Ý càng không tài nào nuốt trôi cục tức này.
Chả vì lý do gì, cũng chẳng muốn phân tích xem tại sao mình lại thế, chỉ đơn giản là bực, là nóng, là chướng mắt.
Cô có thể thoải mái tiếp khách khứa, xã giao ngoài kia, nhưng Khương Nhan Lâm thì không. Bùi Vãn Ý cấm tiệt chuyện bóng hình ai khác lọt vào đầu óc em, càng không thể chấp nhận bất kỳ đụng chạm nào.
Vậy mà nghĩ đến thôi, máu trong người cô đã sôi sùng sục. Bùi Vãn Ý không hề ngờ rằng, chỉ trong bữa tối thôi mà mình lại vớ được nhiều điều bất ngờ đến vậy.
Khương Nhan Lâm còn có chả rõ ràng gì với Lâm Kha chó chết kia nữa.
Nghĩ đến đó, Bùi Vãn Ý không kìm được cơn nóng giận mà giơ tay lên tát cho phát nữa, vang như tiếng pháo.
Thân thể Khương Nhan Lâm giật nảy lên, đôi chân run cầm cập như muốn ngã khụy xuống, chỉ có thể bám víu vào bàn rửa tay mà chống chọi.
Bùi Vãn Ý cúi đầu nhìn dòng chất lỏng ấm nóng đang trượt dài trên làn da Khương Nhan Lâm, nhưng tuyệt nhiên không có ý định chạm vào, hay ban cho chút giải thoát nào.
Tai cô chỉ nghe thấy những âm thanh nghẹn ngào, kìm nén đến cùng cực của Khương Nhan Lâm: tiếng r*n r* nho nhỏ, tiếng thở đứt quãng yếu ớt. Ấy thế mà, những âm thanh ấy lại khơi dậy d*c v*ng chiếm đoạt, hành hạ mạnh mẽ nhất trong cô.
Bùi Vãn Ý chống tay lên phía trước người Khương Nhan Lâm, từ từ cúi đầu xuống, h*n l*n c*n c* cao mảnh mai của Khương Nhan Lâm, rồi há miệng cắn mạnh vào cái làn da trắng như tuyết kia, để lại dấu răng đỏ tươi đến rợn người.
Khiến Khương Nhan Lâm khó chịu rụt cổ lại, cô lại chen vào nơi ấm nóng ấy, chiếm lấy mọi giác quan của cả hai, khiến cả hai khó thở.
Bùi Vãn Ý nghiêng đầu hôn lên gò má Khương Nhan Lâm, trong động tác từ từ, cuồng nhiệt và tàn nhẫn kia, cô khẽ thì thầm: "Thích không em? Chị nhịn suốt đường về đến giờ rồi đấy."
Thấy Khương Nhan Lâm cắn môi ngoan cố không chịu hé răng, Bùi Vãn Ý bỗng ấn mạnh một cái khiến người Khương Nhan Lâm cứng đờ, rồi lần nữa, chất giọng run run lại vang lên: "Nói đi, có thích không?"
Khương Nhan Lâm như thể níu giữ lấy chút lý trí cuối cùng mà bấu chặt vào mép bàn rửa tay, mấy giây sau mới tìm lại được giọng nói khàn khàn của mình.
"...Thích."
Lúc này, Bùi Vãn Ý mới vừa lòng hôn lên Khương Nhan Lâm một cái, rồi cúi người ôm chặt lấy cả cái thân thể đang run rẩy của Khương Nhan Lâm vào lòng, say sưa chiếm đoạt sự nhiệt độ cuồng nhiệt đang bốc cháy ấy, mặc kệ thứ không thể giữ được đang trượt dài.
Và rồi, Khương Nhan Lâm không thể chịu đựng được nữa mà nghiêng đầu lại, cuồng nhiệt và quyến luyến tìm kiếm bờ môi của Bùi Vãn Ý, không nén được mà cọ xát vào, khẽ nỉ non: "... Muốn nữa."
Bùi Vãn Ý khựng lại, dường như mất cả thế kỷ để cô nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ: "Tối nay em đừng có mơ mà ngủ."
Bùi Vãn Ý khá kỹ thuật, người bị đánh cảm nhận rõ, song nó không làm tổn thương cô, khiến người kia lúc nằm sấp lên giường vẫn không nhịn được mà quay đầu lại khen: "Có kinh nghiệm ghê nhỉ."
Chắc gì ai học nổi kỹ xảo này, mà cô Bùi đây thực sự đã đạt tới trình độ thượng thừa.
Bùi Vãn Ý dại gì mà đáp mấy câu chết người, chỉ cúi người xuống mà đè người kia xuống giường, áp sát vào tấm lưng mềm mại, rồi lại cúi xuống chiếm lấy đôi môi đỏ mọng kia.
Ai kia ăn xong muốn đẩy cô Bùi ra, chẳng thèm che giấu bản chất vắt chanh bỏ vỏ của mình.
Bùi Vãn Ý sao chiều Khương Nhan Lâm như thế. Đã kinh qua màn vừa rồi thì cô Bùi thấu hiểu rõ miệng lưỡi người kia như nào. Vậy mà đến giờ cô mới biết ai kia thích kiểu này.
Người bị hành hạ đến một tiếng đồng hồ trước bồn rửa mặt kia, cô thực sự hết sức. Hoặc cơ thể bị kh*** c*m mở công tắc bản năng, không thể cự tuyệt việc Bùi Vãn Ý đụng chạm.
Bùi Vãn Ý dễ dàng như trở bàn tay mà đào móc ra từ miệng cô vô số những thứ khiến người ta mê muội đến thần hồn điên đảo. Thế là chiếc lưỡi mềm mại khéo léo trêu chọc, đầu ngón tay cũng nhịp nhàng khiêu khích, rồi lại kéo Khương Nhan Lâm vào nhịp thở căng như dây đàn kia, ép phải thốt ra từng câu từng chữ đứt quãng.
Cuối cùng, người đang nằm mềm nhũn trên giường kia cũng sẽ chủ động lật người ôm chặt Bùi Vãn Ý, không ngừng mà dụi đầu vào người cô, gọi tên cô và đòi hỏi nhiều hơn.
Bùi Vãn Ý hôn Khương Nhan Lâm hết lần này đến lần khác, lần trước mãnh liệt hơn lần sau, không ngừng khen ngợi rằng:
"Khương Nhan Lâm, em đáng yêu quá."
Làm bẩn thêm hai cái áo choàng tắm lót giường, Bùi Vãn Ý mới chịu ôm người kia vào trong lòng, với tay tắt đèn đầu giường.
Trở lại với môi trường tối đen như mực kia, người trong lòng ôm chặt cô thêm, Bùi Vãn Ý khẽ khàng vỗ về mái tóc mềm mại kia, xoa dịu đôi chút.
Cảm giác đào bới ra hết tất cả những cái thứ sâu thẳm nhất, mềm mại nhất, mà ngày thường lại được che đậy kỹ thực sự phải khiến con người ta phải nghiện ngập, điên cuồng.
Song khoảnh khắc ôm ấp ngắn ngủi thế này thôi là đủ để khiến Bùi Vãn Ý lại muốn hôn Khương Nhan Lâm cuồng dại, lại muốn nghe Khương Nhan Lâm nói thật nhiều những lời có thể khiến Bùi Vãn Ý thêm sung sướng.
"...Chị là người giỏi l*m t*nh nhất trong tất cả những người em đã từng đúng không?" Bùi Vãn Ý kề môi vào tai dụ dỗ, nói ra những lời trêu ngươi mất cả liêm sỉ.
Người trong lòng ngước đầu lên hôn nhẹ vào bờ môi đang thèm, giọng mũi mềm mại kia khe khẽ vâng.
Bùi Vãn Ý khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, cô thực sự không biết là mình có nên so đo mấy lời ong bướm trên giường nữa hay không?
Nhưng rất nhanh, cô lại để ý thứ khác hơn: "Nhiều thế à?"
Khương Nhan Lâm cắn vào môi cô Bùi rồi quay đầu đi.
"Khương Nhan Lâm, em đừng có giả ngây, tổng cộng bao nhiêu đấy?"
Bùi Vãn Ý không chịu thua, lại vòng tay kéo người trở lại.
Khương Nhan Lâm khẽ híp đôi mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng để chìm vào trong mộng đẹp, không định đáp lời Bùi.
Nhưng Bùi Vãn Ý bằng mọi giá phải ôm chặt vòng eo kia, áp sát vào làn da mịn, rồi nhỏ giọng nói: "Nói cho chị biết đi, kể từ người đầu tiên ý."
Khương Nhan Lâm không chút phản ứng, cpp nhắm nghiền mắt lại, dùng giọng điệu vẫn dịu dàng và vẫn còn khàn khàn, thản nhiên đáp: "Sao chị không tự kể ấy."
Bùi Vãn Ý chả quan tâm, khai hết từng thời điểm.
"Người đầu tiên thì chắc chắn là mối tình đầu của chị, cái hồi mà chị mới mười sáu tuổi rồi. Người hồi nhỏ kia thì không tính, mụ chỉ giam lỏng chị thôi chứ có làm gì chị đâu."
Khương Nhan Lâm khẽ "hừ", chứng minh là bản thân nghe cô Bùi nói.
Bùi Vãn Ý cũng nghiêm túc hồi tưởng lại: "Chị với mối tình đầu của chị yêu nhau khá lâu, khoảng giữa thì mấy cái đoạn yêu qua mạng thì chắc là không tính được nhỉ, vì chưa gặp ngoài đời bao giờ cả. Sau đó thì chị có hai lần ở Los Angeles và Ottawa là qua đường. Rồi sau nữa là người Hàn Quốc kia, rồi đến cả người mà chị ngoại tình, cuối cùng là Mật Vân và Lý Vũ Tình."
Cô Bùi kể xong thì mới biết mình toàn lải nhải mấy cái tin tức từ thời nào, chẳng có cái gì mới mẻ.
Khương Nhan Lâm nhắm nghiền mắt lại, lạnh nhạt nói: "Chắc đủ bộ sưu tập Bảy viên ngọc rồng."
Bùi Vãn Ý chả quan tâm Khương Nhan Lâm chế giễu, nhào tới hôn lấy hôn để, nũng nịu thăm dò, mãi đến khi nắn n*n b*p bóp, dỗ dành con mèo bướng bỉnh mới hỏi tới: "Đến lượt em rồi đấy, chị kể hết cho em nghe rồi đó."
Có kể hết hay chưa thì chỉ có Bùi Vãn Ý mới biết mà thôi.
Khương Nhan Lâm nghĩ thầm, rồi rúc sâu hơn vào trong vòng tay ấm áp của cô Bùi, hờ hững mở miệng: "Em có nói là sẽ kể cho chị nghe đâu."
"...Gì cơ, em lừa chị à."
Bùi Vãn Ý thực sự muốn túm lại phạt Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm giơ tay lên vỗ nhẹ lên đầu Bùi Vãn Ý, "Ngủ đi, mai dậy xếp đồ."
Vừa nói dứt lời, hơi thở Khương Nhan Lâm đã đều đều, chả buồn hé mắt.
Bùi Vãn Ý rũ mắt nhìn Khương Nhan Lâm cả buổi, mới tạm thời kìm nén thôi thúc muốn "phạt".
Thôi không gấp. Về rồi còn có vụ nghiên cứu em kình ngư bơi lội điêu luyện kia nữa.
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Story
Chương 145
10.0/10 từ 25 lượt.