Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa
Chương 18: Hiện thực
Tuy thời gian từ ngày cô ấy ra đi đã trôi qua một năm nhưng cậu vẫn chưa thể bỏ được sự nghi ngờ về cái chết của cô ấy, dù biết tin nhắn này rất đáng ngờ nhưng không thể không đi, tuy thời gian là buổi sáng ngày hôm sau nhưng cậu đã đến trước một ngày, trước khi đến nơi cậu đã rất phân vân, cuối cùng quyết định sẽ giả nữ lấy tên của cô bạn mình để gặp người nhắn tin, nhưng chưa gặp được thì đã bị kéo vào phó bản đó rồi, nhưng cũng vì vậy mà cậu đã giải được tất cả những băng khoăn từ trước đến nay của mình, bây giờ chỉ còn một chuyện mà cậu cần tìm hiểu đó là nguyên nhân cái chết của Túc Nhan mà thôi.
"Nếu vậy cậu không được tính là tự nguyện." Sau khi nghe hết câu chuyện của cậu, Mạnh Luân thở dài nói, lỡ như cậu vào đó mà không có người giúp đỡ chỉ bơ vơ một mình với hai người chơi cũ như Ngô Đoàn cùng Tử Bi thì không biết sẽ ra sao.
Quan Ngữ cũng nghỉ đến chuyện này, cậu thầm nghĩ mình thật may mắn, nhìn Mạnh Luân cậu rũ mắt "Thật ra em rất cảm ơn anh, nếu không nhờ sự giúp đỡ của anh thì không biết sẽ thế nào."
"Không sao, sau này còn dài chúng ta cứ hợp tác với nhau vậy." Mạnh Luân cười đáp lại.
Quan Ngữ cười đáp lại, cả người cũng trở nên thoải mái hơn "Thật ra trang chủ này chỉ có người chơi trung cấp mới biết được, những người chơi sơ cấp vẫn được hệ thống nhắc nhở, nhưng nếu chúng ta biết sớm hơn thì sẽ có lợi thế hơn hẳn."
Ngừng một chút Quan Ngữ nói tiếp "Từ khi vào phó bản trở ra, em có đi tìm hiểu về nhà trọ đó, điều bất ngờ là nó hoàn toàn có thật, kể cả những vụ mất tích cũng có thật, sau khi cô bé tên Tiểu Miên mất tích thì bà chủ nhà cũng biến mất một cách bí ẩn, từ chuyện này em có một suy đoán khá vô lý."
"Cốt truyện trong phó bản sẽ tương ứng với những chuyện xảy ra bên ngoài thế giới thật, chúng ta có thể tìm hiểu các thông tin đó mà có thêm manh mối để vượt phó bản dễ hơn." Trần Dương tiếp lời.
Mạnh Luân lắc đầu "Không thể đâu chúng ta chỉ có thể biết được trước cốt truyện còn những gì xảy ra trong phó bản là hiện tượng mà con người không thể lý giải được."
"Nhưng chúng ta vẫn biết được vài điều, thay vì chẳng biết được cái gì." Quan Ngữ thở dài.
Đúng vậy nếu trò chơi này mà dễ dàng như thế thì sẽ không có những kẻ như Ngô Đoàn kia rồi, tuy con người có bản tính ích kỷ nhưng không đến nỗi xem mạng người như cỏ rác thế này.
"Quan Ngữ, em thử vào trang chủ kia bằng quang não của mình chưa." Mạnh Luân chuyển sang chủ đề khác.
Quan Ngữ gật đầu đáp "Rồi ạ, em đã đăng nhập được vào trang chủ đó, cũng mày mò được kha khá cách vận thành của nó.
Nói rồi cậu bật quang não lên một màn hình trong suốt hiện giữa hư không, bởi vì nó có cập nhật quyền riêng tư nên hiện tại chỉ có mình cậu thấy nó "Để em bật quyền công khai."
Sau khi nhìn động tác nhanh chóng của Quang Ngữ cuối cùng Mạnh Luân cùng Trần Dương cũng thấy được màn hình.
Trên màn hình sau khi truy cập trang chủ thì chỉ thấy một màu tối đen, sau đó một dòng chữ đỏ hiện lên, phía dưới nó là một dòng chữ xác nhận danh tính, sau khi Quan Ngữ bấm vào xác nhận, màn hình liên tục thay đổi cuối cùng hiện lên một màu đỏ rực, phía trên có vài dòng chữ màu đen, đây là các hạng mục để người chơi tham khảo cùng xem xét.
Các dòng chữ được hiện từ bảng xếp hạng, phó bản, thông báo, bảng tin, trò chuyện.
Đúng là rất giống một trang chủ của loại trò chơi bình thường.
"Nó có yêu cầu đặc tên, bởi vì em đã vào trước nên cũng đặt tên rồi nó sẽ không yêu cầu nữa, cái này anh có thể đặt tuỳ ý, tên trùng lập sẽ không được chấp thuận." Quan Ngữ chỉ vào tên đã đặt mà giải thích.
"Bấm vào thông báo xem thử đi." Mạnh Luân yêu cầu.
Sau khi Quan Ngữ bấm vào thông báo màn hình lập tực thay đổi, hiện thị các dãy thông báo rất thông thường nhưng không kém phần kinh dị, nó sẽ báo cáo lại số người vào phó bản trong ngày, sau đó số người chết, cùng sống sót thông qua phó bản, từng chi tiết một, rất cụ thể rõ ràng.
Bảng tin này cho phép người chơi đăng bài tuỳ ý, nhưng cũng chỉ giới hạn liên quan đến trò chơi, chủ yếu là tin tức của hệ thống phát ra sẽ được ghim lên đầu bảng tin.
Gần nhất bản tin được ghim là phó bản tân thủ: Nhà trọ bí ẩn (Sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn).
Phó bản cao cấp: Quan tài đặt ở đâu (Sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn).
Đây có thể là tin tức mới lạ cùng kinh khủng đối với người chơi, từ trước tới nay chưa có bất kỳ đại thần nào có thể làm được chuyện này, có thể suy ra sắp có một người chơi cực kỳ kinh khủng đang hiện diện tại đây.
Trần Dương nhìn số lượt tương tác bên dưới bài đăng này liền không khỏi liếu lưỡi "Đây không phải phó bản của chúng ta sao, vì sao nó đóng cửa vậy."
Quan Ngữ cùng Mạnh Luân cạn lời nhìn Trần Dương, dù không ở lại đến cuối cùng nhưng cũng có thể đoán được kết cục, sau khi thấy tin này cũng không mấy kinh ngạc, nhưng không ngờ Trần Dương có thể hỏi ngây thơ như thế.
"Cậu thực sự học ở trường nhất nhì tinh cầu này hả." Quan Ngữ không chắc chắn hỏi.
"Anh có ý gì." Trần Dương khó hiểu hỏi lại.
Mạnh Luân lắc đầu bậc cười nói giúp vào "Thật ra Tiểu Dương rất tốt, chỉ là suy nghĩ rất ngây thơ."
Quan Ngữ khẽ cười cũng không tiếp tục đề tài này, cậu ấy bấm sang bảng xếp hạng, bên trên một dãy tên cùng cấp bậc của một trăm người đứng đầu, tuy không biết chính xác bao nhiêu cấp bậc nhưng từ mười người đứng đầu thì biết được bậc cao cấp khó khăn cỡ nào, trò chơi tuy mang tính chất bắt buộc, nhưng thời gian vào trò chơi sẽ được giãn cách theo cấp bậc, có người cả đời cũng không thể trở thành người chơi cao cấp.
"Nhìn theo thứ hạng này chắc chắn cao cấp không phải bậc cao nhất." Trần Dương thở dài nói, tuy chỉ là suy đoán nhưng nhìn vào thực tại lại có thể chắc chắn điều này.
Mạnh Luân gật đầu đồng ý sau đó kêu Quan Ngữ bấm vào mục cuối cùng, đây cũng là mục anh quan tâm nhất, trong đây tổng cộng chia thành hai loại phó bản, phó bản trung cấp cùng phó bản cao cấp.
"Đây không phải phó bản chính thức, số lượng người chơi quá nhiều." Mạnh Luân nhìn sơ giới thiệu thì lắc đầu.
Đây đúng là trang chủ giành cho trung cấp trở lên rồi, nếu sơ cấp biết được chẳng khác nào đi nộp mạng.
"Cuối cùng cũng không biết được thông tin gì hữu ích." Trần Dương than thở.
Mạnh Luân xem xong tất cả rồi mở quang não của mình lên vào trang chủ của trò chơi, sau khi xác nhận thân phận nó hiện lên dòng chữ đặt tên, anh cũng không nghỉ ngơi mà lấy bút danh của mình.
Sau khi làm xong anh nói với hai người bên cạnh "Trần Dương vào đăng ký đi, sau đó hai đứa đọc lại những bản tin cũ xem có gì không."
Ba người cứ thế mà chăm chú đọc hết cái này đến cái khác, đa phần nói về đại thần đứng đầu bảng, còn lại là một vài tin râu ria như cầu hỗ trợ hay lập nhóm.
Tóm lại trong trò chơi phần lớn là người chơi sơ cấp cùng trung cấp, mức độ thăng cấp phụ thuộc vào sự đánh giá màn chơi, đến cuối cùng cũng không có mấy thông tin về trò chơi này, dường như những thứ có hại đến hệ thống liền bị chặn lại.
Chớp mắt mặt trời đã xuống núi, Mạnh Luân giữ Quan Ngữ lại dùng xong bữa tối thì hãy về.
Cứ như thế bọn họ lại trở về cuộc sống bình thường.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, lúc Mạnh Luân nhận được thông báo từ hệ thống thì cách ngày vào trò chơi chỉ còn sáu ngày, ba người lại tiếp tục tập trung lại với nhau.
Ngồi trong phòng khách nhà Mạnh Luân, Quan Ngữ thở dài "Phó bản của em nằm ở tiểu cầu Navi."
Trần Dương nghe vậy cũng than thở, lần này trùng hợp cậu với Quan Ngữ vào cùng một phó bản, anh Luân thì lại vào phó bản khác.
"Không sao, anh sẽ vào phó bản với hai đứa." Mạnh Luân an ủi.
"Sao được, phó bản hai bên chỉ kém nhau có một ngày, đến lúc đó anh không có thời gian nghỉ ngơi." Trần Dương nghe anh nói liền phản đối.
"Đúng vậy, anh không thể vào liên tục như vậy được." Quan Ngữ cũng lắc đầu không đồng ý.
Mạnh Luân tuy biết vậy không phải cách hay nhưng vẫn kiên quyết "Không sao, chỉ là hiện tại, anh không thể bỏ mặc hai đứa được, nhưng anh cũng chỉ làm vậy cho đến khi chúng ta lên trung cấp mà thôi, anh cũng không thể bảo vệ bọn em mãi được."
Lúc này Trần Dương với Quan Ngữ đành chấp nhận, nhưng hai người cũng quyết định phải mau chóng mạnh mẽ hơn để không làm phiền đến Mạnh Luân nữa.
Những ngày sau đó Trần Dương cùng Túc Nhan luyện tập để nâng cao phản ứng của mình còn Mạnh Luân thì nghiên cứu các tài liệu từ hiện tại đến tài liệu về thời đại xa xưa tìm kiếm thêm chút manh mối.
Năm ngày rất mau chóng đã đến, ba người sắp xếp hành lý rồi lên phi thuyền bay thắng đến tiểu cầu Navi.
Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa
"Nếu vậy cậu không được tính là tự nguyện." Sau khi nghe hết câu chuyện của cậu, Mạnh Luân thở dài nói, lỡ như cậu vào đó mà không có người giúp đỡ chỉ bơ vơ một mình với hai người chơi cũ như Ngô Đoàn cùng Tử Bi thì không biết sẽ ra sao.
Quan Ngữ cũng nghỉ đến chuyện này, cậu thầm nghĩ mình thật may mắn, nhìn Mạnh Luân cậu rũ mắt "Thật ra em rất cảm ơn anh, nếu không nhờ sự giúp đỡ của anh thì không biết sẽ thế nào."
"Không sao, sau này còn dài chúng ta cứ hợp tác với nhau vậy." Mạnh Luân cười đáp lại.
Quan Ngữ cười đáp lại, cả người cũng trở nên thoải mái hơn "Thật ra trang chủ này chỉ có người chơi trung cấp mới biết được, những người chơi sơ cấp vẫn được hệ thống nhắc nhở, nhưng nếu chúng ta biết sớm hơn thì sẽ có lợi thế hơn hẳn."
Ngừng một chút Quan Ngữ nói tiếp "Từ khi vào phó bản trở ra, em có đi tìm hiểu về nhà trọ đó, điều bất ngờ là nó hoàn toàn có thật, kể cả những vụ mất tích cũng có thật, sau khi cô bé tên Tiểu Miên mất tích thì bà chủ nhà cũng biến mất một cách bí ẩn, từ chuyện này em có một suy đoán khá vô lý."
"Cốt truyện trong phó bản sẽ tương ứng với những chuyện xảy ra bên ngoài thế giới thật, chúng ta có thể tìm hiểu các thông tin đó mà có thêm manh mối để vượt phó bản dễ hơn." Trần Dương tiếp lời.
Mạnh Luân lắc đầu "Không thể đâu chúng ta chỉ có thể biết được trước cốt truyện còn những gì xảy ra trong phó bản là hiện tượng mà con người không thể lý giải được."
"Nhưng chúng ta vẫn biết được vài điều, thay vì chẳng biết được cái gì." Quan Ngữ thở dài.
Đúng vậy nếu trò chơi này mà dễ dàng như thế thì sẽ không có những kẻ như Ngô Đoàn kia rồi, tuy con người có bản tính ích kỷ nhưng không đến nỗi xem mạng người như cỏ rác thế này.
"Quan Ngữ, em thử vào trang chủ kia bằng quang não của mình chưa." Mạnh Luân chuyển sang chủ đề khác.
Quan Ngữ gật đầu đáp "Rồi ạ, em đã đăng nhập được vào trang chủ đó, cũng mày mò được kha khá cách vận thành của nó.
Nói rồi cậu bật quang não lên một màn hình trong suốt hiện giữa hư không, bởi vì nó có cập nhật quyền riêng tư nên hiện tại chỉ có mình cậu thấy nó "Để em bật quyền công khai."
Sau khi nhìn động tác nhanh chóng của Quang Ngữ cuối cùng Mạnh Luân cùng Trần Dương cũng thấy được màn hình.
Trên màn hình sau khi truy cập trang chủ thì chỉ thấy một màu tối đen, sau đó một dòng chữ đỏ hiện lên, phía dưới nó là một dòng chữ xác nhận danh tính, sau khi Quan Ngữ bấm vào xác nhận, màn hình liên tục thay đổi cuối cùng hiện lên một màu đỏ rực, phía trên có vài dòng chữ màu đen, đây là các hạng mục để người chơi tham khảo cùng xem xét.
Các dòng chữ được hiện từ bảng xếp hạng, phó bản, thông báo, bảng tin, trò chuyện.
Đúng là rất giống một trang chủ của loại trò chơi bình thường.
"Nó có yêu cầu đặc tên, bởi vì em đã vào trước nên cũng đặt tên rồi nó sẽ không yêu cầu nữa, cái này anh có thể đặt tuỳ ý, tên trùng lập sẽ không được chấp thuận." Quan Ngữ chỉ vào tên đã đặt mà giải thích.
"Bấm vào thông báo xem thử đi." Mạnh Luân yêu cầu.
Sau khi Quan Ngữ bấm vào thông báo màn hình lập tực thay đổi, hiện thị các dãy thông báo rất thông thường nhưng không kém phần kinh dị, nó sẽ báo cáo lại số người vào phó bản trong ngày, sau đó số người chết, cùng sống sót thông qua phó bản, từng chi tiết một, rất cụ thể rõ ràng.
Bảng tin này cho phép người chơi đăng bài tuỳ ý, nhưng cũng chỉ giới hạn liên quan đến trò chơi, chủ yếu là tin tức của hệ thống phát ra sẽ được ghim lên đầu bảng tin.
Gần nhất bản tin được ghim là phó bản tân thủ: Nhà trọ bí ẩn (Sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn).
Phó bản cao cấp: Quan tài đặt ở đâu (Sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn).
Đây có thể là tin tức mới lạ cùng kinh khủng đối với người chơi, từ trước tới nay chưa có bất kỳ đại thần nào có thể làm được chuyện này, có thể suy ra sắp có một người chơi cực kỳ kinh khủng đang hiện diện tại đây.
Trần Dương nhìn số lượt tương tác bên dưới bài đăng này liền không khỏi liếu lưỡi "Đây không phải phó bản của chúng ta sao, vì sao nó đóng cửa vậy."
Quan Ngữ cùng Mạnh Luân cạn lời nhìn Trần Dương, dù không ở lại đến cuối cùng nhưng cũng có thể đoán được kết cục, sau khi thấy tin này cũng không mấy kinh ngạc, nhưng không ngờ Trần Dương có thể hỏi ngây thơ như thế.
"Cậu thực sự học ở trường nhất nhì tinh cầu này hả." Quan Ngữ không chắc chắn hỏi.
"Anh có ý gì." Trần Dương khó hiểu hỏi lại.
Mạnh Luân lắc đầu bậc cười nói giúp vào "Thật ra Tiểu Dương rất tốt, chỉ là suy nghĩ rất ngây thơ."
Quan Ngữ khẽ cười cũng không tiếp tục đề tài này, cậu ấy bấm sang bảng xếp hạng, bên trên một dãy tên cùng cấp bậc của một trăm người đứng đầu, tuy không biết chính xác bao nhiêu cấp bậc nhưng từ mười người đứng đầu thì biết được bậc cao cấp khó khăn cỡ nào, trò chơi tuy mang tính chất bắt buộc, nhưng thời gian vào trò chơi sẽ được giãn cách theo cấp bậc, có người cả đời cũng không thể trở thành người chơi cao cấp.
"Nhìn theo thứ hạng này chắc chắn cao cấp không phải bậc cao nhất." Trần Dương thở dài nói, tuy chỉ là suy đoán nhưng nhìn vào thực tại lại có thể chắc chắn điều này.
Mạnh Luân gật đầu đồng ý sau đó kêu Quan Ngữ bấm vào mục cuối cùng, đây cũng là mục anh quan tâm nhất, trong đây tổng cộng chia thành hai loại phó bản, phó bản trung cấp cùng phó bản cao cấp.
"Đây không phải phó bản chính thức, số lượng người chơi quá nhiều." Mạnh Luân nhìn sơ giới thiệu thì lắc đầu.
Đây đúng là trang chủ giành cho trung cấp trở lên rồi, nếu sơ cấp biết được chẳng khác nào đi nộp mạng.
"Cuối cùng cũng không biết được thông tin gì hữu ích." Trần Dương than thở.
Mạnh Luân xem xong tất cả rồi mở quang não của mình lên vào trang chủ của trò chơi, sau khi xác nhận thân phận nó hiện lên dòng chữ đặt tên, anh cũng không nghỉ ngơi mà lấy bút danh của mình.
Sau khi làm xong anh nói với hai người bên cạnh "Trần Dương vào đăng ký đi, sau đó hai đứa đọc lại những bản tin cũ xem có gì không."
Ba người cứ thế mà chăm chú đọc hết cái này đến cái khác, đa phần nói về đại thần đứng đầu bảng, còn lại là một vài tin râu ria như cầu hỗ trợ hay lập nhóm.
Tóm lại trong trò chơi phần lớn là người chơi sơ cấp cùng trung cấp, mức độ thăng cấp phụ thuộc vào sự đánh giá màn chơi, đến cuối cùng cũng không có mấy thông tin về trò chơi này, dường như những thứ có hại đến hệ thống liền bị chặn lại.
Chớp mắt mặt trời đã xuống núi, Mạnh Luân giữ Quan Ngữ lại dùng xong bữa tối thì hãy về.
Cứ như thế bọn họ lại trở về cuộc sống bình thường.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, lúc Mạnh Luân nhận được thông báo từ hệ thống thì cách ngày vào trò chơi chỉ còn sáu ngày, ba người lại tiếp tục tập trung lại với nhau.
Ngồi trong phòng khách nhà Mạnh Luân, Quan Ngữ thở dài "Phó bản của em nằm ở tiểu cầu Navi."
Trần Dương nghe vậy cũng than thở, lần này trùng hợp cậu với Quan Ngữ vào cùng một phó bản, anh Luân thì lại vào phó bản khác.
"Không sao, anh sẽ vào phó bản với hai đứa." Mạnh Luân an ủi.
"Sao được, phó bản hai bên chỉ kém nhau có một ngày, đến lúc đó anh không có thời gian nghỉ ngơi." Trần Dương nghe anh nói liền phản đối.
"Đúng vậy, anh không thể vào liên tục như vậy được." Quan Ngữ cũng lắc đầu không đồng ý.
Mạnh Luân tuy biết vậy không phải cách hay nhưng vẫn kiên quyết "Không sao, chỉ là hiện tại, anh không thể bỏ mặc hai đứa được, nhưng anh cũng chỉ làm vậy cho đến khi chúng ta lên trung cấp mà thôi, anh cũng không thể bảo vệ bọn em mãi được."
Lúc này Trần Dương với Quan Ngữ đành chấp nhận, nhưng hai người cũng quyết định phải mau chóng mạnh mẽ hơn để không làm phiền đến Mạnh Luân nữa.
Những ngày sau đó Trần Dương cùng Túc Nhan luyện tập để nâng cao phản ứng của mình còn Mạnh Luân thì nghiên cứu các tài liệu từ hiện tại đến tài liệu về thời đại xa xưa tìm kiếm thêm chút manh mối.
Năm ngày rất mau chóng đã đến, ba người sắp xếp hành lý rồi lên phi thuyền bay thắng đến tiểu cầu Navi.
Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa
Đánh giá:
Truyện Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa
Story
Chương 18: Hiện thực
10.0/10 từ 30 lượt.