Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 17: Hiện thực

Hai người đi du thuyền về đến tinh cầu Nova là mười hai giờ kém mười, sau đó đi xe bay đến khu chung cư mất một tiếng nữa.

Vừa đặt chân vào nhà cả hai liền mệt mỏi mà ngã ngồi lên ghế mềm không chân.

Đây là loại ghế được sáng chế vài chục năm trước dùng cho người già, người lười di chuyển.

Nó được lắp đặt điều khiển kết nối với quang não của người dùng, mỗi người chỉ có thể sở hữu một cái ghế cố định.

Trên hết nó còn có thể tạo ra rất nhiều kiểu ghế đa dạng, có thể phóng to thu nhỏ tiện lợi.

Lúc ngồi du thuyền hai người đã ăn chút đồ lót bụng nên đến giờ cũng không đói lắm, nghỉ ngơi một lúc Mạnh Luân quyết định đặt hàng trên mạng mà không trực tiếp đi chợ như mọi hôm.

Thời đại tinh tế con người sống với các dụng cụ, máy mốc, đường truyền mạng cao, di chuyển nhanh chóng, tuy vẫn có nhà hàng, chợ búa, siêu thị, công viên giải trí, nhưng mọi người theo thời đại mà tập trung sinh sống theo hướng dễ dàng nhanh chóng, sau khi đi làm sẽ ở nhà mua đồ ăn giao tận nơi, lên tinh võng giải trí hoặc mua trò chơi thực tế ảo.

Mạnh Luân là một trong những người vẫn sống theo lối củ, anh là một dịch giả, dịch tất cả ngôn ngữ thông dung hoặc ngôn ngữ cổ xưa trên khắp các tinh cầu, tiểu cầu. Thời gian làm việc của anh tương đối thông thả, sau khi dịch xong đúng thời hạn liền có rất nhiều thời gian rãnh rối, anh lấy việc đi chợ, nấu những món ngon làm niềm vui, sau này ở cùng Trần Dương liền thêm tìm tồi nhiều món ăn hơn nữa, tay nghề cũng lên cao.

Chỗ ở của anh nằm trong khu chung cư lớn, thời đại này chỉ có người giàu có mới sống được ở một khu nhà riêng biệt còn không thì chỉ mua được nhà ở chung cư, mặc dù chỉ một phòng ở chung cư nhưng với độ tiện dụng vẫn được xem là một căn nhà thời cổ xưa, gồm hai phòng ngủ, một nhà bếp, một phòng tắm, nhà khách bên ngoài cũng khá rộng rãi.

Hai người giải quyết đơn sơ bữa trưa, sau đó Mạnh Luân bấm số quang não của Quan Ngữ do dự một lúc cuối cùng anh cũng gửi một tin đơn giãn,


"Có thời gian rãnh đến đây." Sau đó anh gửi định vị qua.

Không đến một phút Quan Ngữ đã trả lời "Vâng."

Hai ngày sau, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, kỳ nghĩ hè của Trần Dương cũng mới trôi qua một tuần.

Mỗi ngày đều trải qua thật nhàn nhã, hôm nay Mạnh Luân vừa giao bản dịch nên nhận được một số tiền khấm khá, anh liền quyết định đi chợ mua nhiều đồ hơn, nấu một bữa ngon lành để đãi chính mình, sẵn cho Trần Dương thưởng ké.

Đang loay hoay dưới bếp thì nghe tiếng chuông cửa, Mạnh Luân đang dở tay đành kêu Trần Dương đang chơi trò chơi trong phòng ra mở giúp.

"Ai vậy." Nhìn khuông mặt lạ lẫm bên trong camera hiển thị Trần Dương hỏi.

"Túc Nhan." Quan Ngữ đoán Mạnh Luân chưa nói về cậu cho Trần Dương nghe, nên cậu ta đành nói ra tên lấy trong trò chơi để xác định.

"À." Trần Dương nghe thấy tên quen liền ngơ ngác, chẳng phải Túc Nhan mặc đồ nữ sao, à không cô ấy là nam.

Nghĩ thông Trần Dương liền đi ra mở cửa, tuy cửa có ấn tự động nhưng vì để đảm bảo an toàn người rõ cửa không có ý xấu, đa phần chủ nhà đều ra ngoài kiểm tra kỹ càng rồi mới mở, Trần Dương cũng được Mạnh Luân yêu cầu như thế.


"Xin chào." Quan ngữ thấy Trần Dương mở cửa liền gật đầu chào hỏi.

"Chào anh." Trần Dương đáp lại rồi mời vào.

Quan Ngữ đi vào cảm thấy đối với Trần Dương không cần phải khách sáo như vậy liền nói "Không cần như thế tôi với cậu kém nhau một con số thôi, cứ kêu tên đi." Ngừng một chút cậu ấy tự giới thiệu mình "Tên hiện thực của tôi là Quan Ngữ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

"Được, xin chỉ giáo nhiều hơn." Trần Dương sảng khoái đáp lại sau đó mỉm cười đầy thần bí "Hôm nay là ngày may mắn đó."

Quan Ngữ khó hiểu "Sao lại may mắn."

"Cậu đến vừa đúng ngày mở tiệc, anh Luân làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, chắc chắn cậu chỉ ăn một lần liền nhớ cả đời đó." Vừa nói Trần Dương liền không nhịn được mà nuốt nước miếng, chỉ nghĩ đến thôi mà bụng đã cồn cào.

"Thần kì vậy sao, đúng là may mắn mà." Quan Ngữ bất ngờ, sau đó cũng tò mò.

Trần Dương dẫn Quan Ngữ vào nhà bếp, lúc này Mạnh Luân vừa làm nóng chảo sau đó bỏ thức ăn vào, một mùi thơm toả ra trong không khí khiến hai người vừa bước vào không nhịn được mà hít lấy hít để.

Mạnh Luân nghe tiếng bước chân cũng không xoay đầu mà tiếp tục vung mui xào qua xào lại, mùi thơm càng ngày càng đậm Trần Dương không nhịn được mà đến gần, tay quệt khoé miệng ngăn ngừa nước miếng trào ra.

Quan Ngữ tuy cũng bị mùi hương hấp dẫn nhưng đây cũng không phải nhà mình, cậu ấy khách khí đến gấn hỏi "Có cần em giúp gì không."

Mạnh Luân vặn lửa nhỏ lại, tranh thủ thời gian xoay người nhìn Quan Ngữ lắc đầu "Không cần đâu, em kéo thằng nhóc này ra ngoài giúp anh là được rồi, hai đứa cứ ngồi đợi ăn thôi."

Quan Ngữ ngại ngùng cười cười rồi theo lời Mạnh Luân kéo Trần Dương ra khỏi nhà bếp.

"Kéo người ta làm chi." Vẫn luôn nhìn đồ ăn đầy thèm thuồng, Trần Dương không hề nghe đối thoại giữa Mạnh Luân cùng Quan Ngữ, nên khi bị kéo ra ngoài cậu rất khó hiểu.

Quan Ngữ nhìn sự ngốc nghếch của Trần Dương mà lắc đầu không thôi "Anh Luân kêu kéo cậu ra đấy, ngồi ngoài này chờ ăn thôi."

Nghe vậy Trần Dương chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế lười của mình, lần đầu nhìn được hình dáng này của Quan Ngữ cậu không khỏi tò mò hỏi "Quan Ngữ cậu đẹp trai như vậy sao lúc trước lại giả nữ."

"Có lý do cả, đợi một hồi tôi sẽ kể sau." Quan Ngữ lắc đầu nói sau đó nói sang chuyện khác "Sao hai người lại ở chung nhà."

Trần Dương cười cười thản nhiên nói "Chuyện này cũng cách đây năm sáu năm rồi, lúc đó tôi vô tình đến tinh cầu này, tiền thì không đủ mua một căn nhà, học phí thì chỉ được một năm, cũng may gặp anh Luân cũng vừa tốt nghiệp đang tìm một căn nhà, thế là nghiệp lớn hợp nhau cùng nhau mua, tuy mua được căn nhà nhưng lại không có tiền đóng học phí, lúc đó thực sự rất cực khổ, nhưng lại không thể than vãn bởi vì người cực nhất không phải tôi, năm năm anh Luân coi tôi như em trai mà giúp đỡ hết sức có thể."

Càng nghĩ đến quá khứ Trần Dương càng cảm thấy mình thật may mắn, nếu như lúc đó không gặp được anh Luân thì không biết hiện tại cậu như thế nào.

Hai người ngồi nói với nhau một chút thì thấy Mạnh Luân bưng đồ ăn ra, không muốn chỉ ngồi không chờ ăn, hai người liền chạy nhanh vào nhà bếp mà giúp bưng bê.

Cả bữa ăn không khí đều vui vẻ hài hoà, mặc dù Quan Ngữ không thân thiết gì với hai người Mạnh Luân nhưng vẫn rất hoà hợp.


Dùng bữa xong, ba người chia nhau dọn dẹp sạch sẽ, lúc này Quan Ngữ ngồi trong phòng khách cùng với Trần Dương chờ Mạnh Luân bưng trà cùng điểm tâm ra.

Không khí lúc này cũng trở nên nghiêm túc Trần Dương ngồi uống trà ngoan ngoãn không lên tiếng, Mạnh Luân sau khi để đồ lên bàn rồi ngồi đối diện hai người, anh cũng không vội vã, chỉ bưng tách trà lê uống vài hớp.

Quan Ngữ nhìn anh như vậy, dần dần cũng thả lỏng tâm tình, sau khi sắp xếp từ ngữ trong đầu cuối cùng cậu lên tiếng.

Quan Ngữ cùng một cô bạn tên Túc Nhan là thanh mai trúc mã, hai người sống cùng nhau ở một tiểu cầu khá xa, sau khi học xong cấp ba liền chạy đến tinh cầu này để học, nhưng không ngờ chỉ qua hai tháng cô bạn của cậu thay đổi, cách vài tuần lại chạy đi các tinh cầu, tiểu cầu khác một hai ngày, tính tình cũng trở nên hay lo sợ bất an, dù cậu có hỏi thế nào cô cũng không nói.

Nhưng rồi trong một lần cô đến một tiểu cầu nhỏ trở về, tính cách liền trở lại bình thường, thậm chí còn khá vui vẻ, gặng hỏi mãi cũng chỉ biết cô mới quen một người bạn tên Trí Mục, những lần sau đó cũng không có gì thay đổi.

Một năm trước, đây cũng là lần cuối cùng cậu gặp lại cô bạn của mình, hôm ấy cô đến tiểu cầu quanh năm đều là tuyết nhưng không may hôm ấy bỗng nhiên có một trận bão tuyết sau đó cô ấy vĩnh viễn bị chôn vùi, hôm ấy tổng cộng sáu người đến tiểu cầu ấy nhưng chỉ có một mình cô ấy bị vùi lấp, bốn ngày sau thi thể của cô được tìm thấy, sau khi an táng cô đàng hoàn, cậu bắt đầu dọn dẹp lại vật dụng của cô thì phát hiện một cuốn nhật ký, tuy chữ viết khá mơ hồ, những khoảng trống xuất hiện trong các dòng chữ khiến người đọc không thể hiểu thấu nhưng cậu vẫn có thể biết được sơ sơ ý nghĩa của nó.

Đọc xong nhật ký, cậu liền lấy quang não của cô ra xem, cậu phải tranh thủ lướt thật nhanh bởi vì chỉ còn vài tiếng nữa phi thuyền sẽ cất cánh, lúc ấy cậu phải trả hết những thứ này cho giám sát viên ở địa phương rồi.

Lục từng dòng lịch sử sử dụng quang não, các ứng dụng, các trò chơi thậm trí tin nhắn riêng tư của cô, cuối cùng cũng phát hiện ra một trang khá kỳ lạ, tên trang là TTKD, từ viết tắt của trò chơi kinh dị, nó yêu cầu xác nhận danh tính của người đăng nhập, nhưng khi cậu bấm xác nhận nó lại báo rằng danh tính người chơi đã bị xoá bỏ, không thể đăng nhập.

Lúc đó Quan Ngữ cảm thấy tuyệt vọng, không thể tìm được bất kỳ manh mối nào, dù không tin cái chết của bạn mình chỉ do tai nạn nhưng trong tay cậu không có bất kỳ bằng chứng nào.

Mọi thứ cứ như chìm vào quên lãng, mỗi ngày nên làm gì thì cứ làm đó, nhưng một tuần trước có một tin nhắn lạ gửi đến, quang não của cậu trừ người thân cùng Túc Nhan thì không ai biết đước, chỉ có thể là người quen của cậu đưa số, sau khi bấm vào xem chỉ có một dòng chữ đơn giản 'Muốn biết chân tướng đến tiểu cầu Hevi, đến địa chỉ này mướn nhà trọ ở tầng ba, thời gian bảy giờ ngày xx.'

Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa Truyện Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa Story Chương 17: Hiện thực
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...