Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 41: Những nụ hôn nồng nàn bắt đầu từ mắt cá chân.


Gặp ma rồi. Chắc chắn là đang nằm mơ.


Cận Thương Châu véo một cái lên chân mình, vậy mà chẳng thấy đau chút nào. Quả nhiên là mơ.


Anh ôm Hứa Chi Nhan vào lòng, dỗ dành cô bằng giọng điệu chẳng mấy kiên nhẫn nhưng lại dịu dàng: “Ngoan, em say rồi. Có những lời chỉ khi tỉnh táo mới tính là thật. Bây giờ không tính, đợi em tỉnh rồi hãy nói lại lần nữa.”


Hứa Chi Nhan gác cằm lên ngực anh, ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng nhìn vào yết hầu anh: “Anh… anh sau lưng em làm chuyện lén lút, còn giấu em chuyện gì đó… Có phải, anh chỉ xem em như người thay thế cho cô gái mà anh thầm thích không?”


Cái gì với cái gì vậy. Anh lập tức phủ nhận: “Nói bậy.”


“Em không nói bậy. Em hỏi rất nhiều người rồi, họ đều nói anh từng thầm thích người khác nhưng không dám tỏ tình. Có phải thật không?”


Chẳng biết ai rảnh rỗi đi tung tin nhảm về anh như vậy, đồn đại cũng chẳng cần dựa vào chứng cứ. Anh nghiêm túc giải thích cho mình: “Anh có từng thích một cô gái, từ thời cấp ba đã để ý đến cô ấy.”


“Vì muốn mỗi ngày cô ấy đều mua được một chai sữa chua nho trắng, anh trốn học leo tường đến tiệm tạp hóa, mua sạch chỗ sữa, rồi nhờ ông chủ giữ lại một chai. Anh nói với ông, chỉ bán cho cô gái từng tới đây xin giữ con mèo hoang hôm ấy. Chỗ sữa còn lại thì tặng khắp nơi, sau đó lại leo tường quay về trường.”


“Vậy mà đúng lúc đó, buổi tối hôm ấy, lại bị Ôn Ngộ Trạch bắt gặp. Dưới sự uy h**p của cậu ta, anh mới có cái hình xăm này.”


“Sau khi tốt nghiệp, anh xin liên lạc của ông chủ, trả hết một năm tiền sữa chua luôn.”


“Có lẽ ông ấy thấy anh đáng thương, mỗi lần đều gửi cho anh một tấm ảnh… ảnh em đang cho mèo ăn.”


“Cho nên, trong điện thoại anh, là nơi giấu hết những tâm sự của anh.”


Anh nói gì, Hứa Chi Nhan cũng chẳng nghe rõ. Cô dang tay ra, đòi được ôm. Người qua kẻ lại đông đúc, anh hơi ngại, nhưng vẫn vòng tay ôm chặt lấy cô.


Mùi trầm hương quyện cùng rượu nho lan tỏa khắp không khí.


Anh cảm thấy mình cần phải tĩnh tâm lại, liền quỳ một gối xuống đất, vỗ nhẹ lên vai: “Lên đi, anh cõng em về nhà.”


Cô nhảy phóc lên lưng anh, hai tay vòng qua cổ anh như muốn khóa chặt, gò má dán sát vào gáy anh, ý thức mơ hồ.


Thơm quá. Cô thấy mình cũng sắp say mất rồi. g*** h** ch*n bỗng có luồng điện chạy qua, ngứa ngáy khó chịu, theo phản xạ siết chặt lấy eo anh.


Anh khựng lại một nhịp, rồi bật cười khe khẽ: “Khỏe thật đấy, vợ à, đừng quấn anh chặt quá, anh không đi nổi nữa rồi.”


“…Yếu.” Cô cũng chẳng rõ mình đang nói gì.


Sắc mặt Cận Thương Châu chợt trầm xuống, nghiêng đầu hỏi cô: “Nói ai?”


Cô lắp bắp: “Anh.”


“Anh sao?”


“Anh yếu.”



Anh tức đến bật cười, vừa đi vừa nói: “Giỏi lắm.”


Cô còn phụ họa thêm: “Em siêu lắm đúng không.”


“Phải phải phải.” Anh cưng chiều cười khẽ. “Về nhà rồi để anh xem thử xem, vợ anh siêu đến mức nào.”


Cô thì siêu gì cho cam, chỉ được cái miệng là giỏi.


Đã mấy lần mới chỉ bắt đầu, anh còn chưa làm gì, chỉ là trong lúc hôn môi chạm nhẹ vào lớp vải mềm mại của cô, vậy mà cô đã phản ứng mãnh liệt như nước trào vỡ đê. Càng không nói đến chuyện khi anh cúi người hầu hạ, cô chưa được bao lâu đã nũng nịu rơi nước mắt. Cô quá nhạy cảm, nhưng cũng chỉ với mình anh.


Hai người đang men theo con đường cũ để về.


Cô nằm trên lưng anh, thỉnh thoảng lại rên khe khẽ vài tiếng.


Anh tò mò hỏi: “Cảnh Gia Dương có còn đến làm phiền em không?”


“Cảnh Gia Dương là ai vậy?” Hứa Chi Nhan ngẩng dậy, đưa tay sờ mặt anh. “Em chỉ biết có anh.”


“Ồ? Anh là ai?”


“Puppy.” Cô vò tóc anh, thì thầm: “Anh đáng yêu quá đi mất, puppy, puppy, em thích anh nhất.”


Hai người cứ thế tán tỉnh nhau giữa đường lớn, khiến không ít người qua đường ngoái lại nhìn. Cận Thương Châu ngoài mặt thì xấu hổ, nhưng trong lòng lại như có sóng cuộn trào.


“Trong lòng em, anh xếp thứ mấy?”


Anh nhất quyết đòi hỏi, Hứa Chi Nhan cũng ngoan ngoãn phối hợp, xòe tay ra đếm thứ tự người cô thương.


Đồ Mẫn đứng đầu bảng, ba Hứa thứ hai, điều này có thể hiểu được. Ngay khi Cận Thương Châu cho rằng vị trí thứ ba chắc chắn sẽ là anh, thì cô lại tự nhiên gập ngón giữa bàn tay trái lại.


“Tai Nhỏ xếp thứ ba.”


Anh tức đến nghiến răng: “Rồi sao nữa?”


Cô tiếp tục châm dầu vào lửa: “Là Tống Duy người bạn bình tĩnh nhất của em, Lâm Thư Dao người bạn trượng nghĩa nhất của em, Tần Tư Bảo người chiến hữu mà em biết ơn nhất, mẹ Khương Nam, rồi đến ba anh.”


Còn lại hai ngón tay bên tay phải, anh càng nghĩ càng bực. Từng chữ từ miệng bật ra như rít qua kẽ răng: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói. Anh không có say đâu đấy.”


Câu nói ấy làm cô giật mình. Ờ ha, còn dì Đường chưa nhắc đến.


Vì vậy, cô gập ngón áp út bên tay phải lại: “Dì Đường dạy em làm bánh dừa ngon, ngày nào cũng giúp em dọn phòng, còn nấu ăn cho em nữa. Em không thể sống thiếu dì ấy được.”


“…”


Sắc mặt anh đen như đáy nồi: “Giỏi lắm.”


Còn một ngón út cuối cùng. Hẳn là tới lượt anh rồi chứ.



Anh thở dài, cố gắng dỗ ngọt cô: “Chẳng phải em nói thích anh nhất sao? Sao vẫn chưa thấy tên anh đâu hả?”


“À đúng rồi, suýt nữa thì quên mất.” Cô gập nốt ngón út lại, bất ngờ gọi: “Dì nhỏ.”


Và thế là… chẳng thể dừng lại được nữa.


Trợ lý Trần, thư ký Chúc, Jane… ngay cả chú bảo vệ nhà họ Cận cũng được cô xếp hạng cao hơn anh.


“Hừ.” Anh cười lạnh. “Được lắm.”


Cô đếm xong thì lại nép xuống lưng anh, làm nũng: “Em đếm xong rồi, tới lượt anh đó.”


Cô còn biết xấu hổ mà làm nũng, trong khi “chiến mã” thì tức đến sắp bốc khói.


Anh vẫn nhẫn nhịn, dù giận nhưng vẫn chân thành bộc bạch: “Hứa Chi Nhan, vợ anh, bà xã của anh, tổng giám Hứa, thỏ con của anh.”


“Anh nói gì đấy, mấy cái đó không tính.”


“Sao lại không tính?”


“Không tính, vì đó đều là một người.”


“Thì cũng chỉ có một người thôi.” Anh không chút do dự. “Hứa Chi Nhan, người anh thầm yêu chỉ có em.”


Cô đang còn nhõng nhẽo, chẳng biết có phải đã nghe vào lòng hay không mà cả người bỗng khựng lại trên lưng anh.


“Sao vậy?” Anh ngoái đầu.


Cô đưa một tay che mắt anh, tay kia khẽ lau gò má mình: “Trời mưa rồi.”


Vừa dứt lời, mây đen đã kéo đến đầy trời, mưa lớn ào ạt đổ xuống. Cơn mưa tới nhanh, chẳng có nơi nào để trú.


Khóe mắt cô cũng ướt đẫm, lạnh lẽo xen lẫn bỏng rát, khiến cô không phân biệt nổi. Là nước mưa, hay là nước mắt? Cô đang khóc vì điều gì?


Cô siết chặt vòng tay ôm lấy Cận Thương Châu, cố gắng giữ cho giọng nói bớt run rẩy: “Về sau, em sẽ không thích Cảnh Gia Dương nữa đâu. Lần này nhất định sẽ làm được.”


“Anh tin, em nhất định làm được.”



Cả hai dầm mưa chạy về căn hộ. Cận Thương Châu đặt Hứa Chi Nhan ngồi lên bàn, rồi đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau khô tóc, gương mặt và vệt nước còn bám trên cổ cô.


Ánh mắt anh dừng lại ở đường cong nơi cổ trắng ngần, suy nghĩ bất giác trôi ngược về đêm đầu tiên gặp cô. Động tác trên tay cũng dần dừng lại.


Hứa Chi Nhan ngơ ngác nhìn anh, toàn thân căng thẳng, định lấy cớ “đi rửa tay” để thoát khỏi vòng vây của anh. Thế nhưng Cận Thương Châu lại giữ chặt lấy đầu gối cô, tách hai chân cô ra, kéo sát thân thể cô về phía trước, để đôi chân cô vòng chặt lấy eo anh.


Xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa gõ lên cửa kính, dấy lên từng đợt sóng tình mơ hồ. Hai gương mặt đều ửng hồng, ánh mắt như muốn soi thấu từng suy nghĩ của đối phương.



“Cái đó…”


“Cái đó…”


Hai giọng nói vang lên đồng thời.


Khoảnh khắc tiếp theo, một người nhìn sang bên phải, một người quay sang bên trái, cả hai đều lúng túng tránh ánh mắt nhau.


Hứa Chi Nhan mím môi, lấy ngón tay chọc nhẹ bụng anh: “Anh nói trước đi.”


Anh đưa tay gãi nhẹ sau gáy, không nói gì mà bắt đầu cởi áo khoác, rồi thuận tay tháo từng chiếc cúc áo sơ mi.


Cô hoảng hốt ngả người ra sau: “Anh làm gì vậy?”


“Ướt rồi, khó chịu lắm.” Trong nháy mắt, cơ thể săn chắc của anh hiện rõ, dụ dỗ bàn tay cô muốn phạm tội.


Cô không chịu ngoan ngoãn, khẽ chạm rồi càng táo bạo hơn, ngón tay móc vào đai quần tây, kéo nhẹ ra rồi buông tay một cái “phập”.


Anh hít mạnh một hơi, cúi xuống hôn cô, nhưng Hứa Chi Nhan đưa tay che môi anh: “Đừng vội mà.”


“…” Anh có thể không vội được sao?


Nghĩ mà xem, nhẫn nhịn hai mươi tám năm trời, tất cả những cảm giác từng tưởng tượng hàng ngàn lần, anh đều muốn lấy lại một lần cho thỏa đáng: “Vợ à, anh không muốn đợi nữa.”


“Nhưng lần nào cũng là em mặc, hôm nay chúng ta thử chơi thứ khác đi.”


“Hả? Chơi gì?”


Hứa Chi Nhan từ trên bàn nhảy xuống, rất nhanh chạy trở lại, chẳng biết từ đâu lấy ra một chiếc váy ngủ kiểu dáng không đứng đắn chút nào, với vẻ mặt đầy ẩn ý tiến gần anh: “Chồng, anh mặc thử đi.”


“Không.” Anh từ chối dứt khoát.


Nhưng không chịu nổi cô dỗ ngọt hết lời, dây dưa năm phút, cuối cùng anh cũng chịu nhượng bộ: “Anh mặc cũng được, nhưng luật anh định. Em không được kêu dừng, cũng không được làm loạn.”


Cô ngoài mặt gật đầu, nhưng vẻ mặt lại đầy gian xảo. Anh biết rõ, đợi khi cô thỏa mãn xong sẽ lập tức trở mặt, khóc lóc, làm nũng, hôn anh liên tục, khiến anh chỉ biết nhẫn nhịn mà đi tắm nước lạnh.


Đàn ông mặc loại đồ đó, chỉ có một chữ “đã”, hai chữ “tuyệt phẩm”, nhất là với một người như Cận Thương Châu, trong mắt người ngoài luôn cao ngạo lạnh lùng, nay bỏ hết lớp vỏ ngoài, quỳ trước mặt cô, cúi đầu nghe lệnh, từng tế bào đều khiến cô choáng ngợp. Chỉ cần nhìn thôi, cô đã cảm thấy như lạc giữa mây trời.


Cô ngồi lại trên bàn, chống hai tay ra sau, ánh mắt lướt trên bờ ngực rắn chắc của anh, cùng những chỗ nửa kín nửa hở…


Người đàn ông quỳ gối dưới chân cô, cúi đầu, tai ửng đỏ vì xấu hổ.


Cô đưa mũi chân chạm nhẹ lên vai anh.


Bàn tay anh giữ lấy cổ chân cô, nụ hôn chậm rãi, dày đặc từ xương cổ chân rồi dần dần men lên, phủ khắp nửa cẳng chân trắng mịn.


Khi anh định đi lên cao hơn, cô không chịu, đạp nhẹ anh:



“Quỳ cho ngoan, em còn chưa chơi đủ đâu.”


Cổ họng anh khẽ động, đôi mắt đỏ hoe: “Vợ ơi…”


“Gọi sai rồi.”


“Chủ nhân.”


Không hiểu sao, trong ánh mắt anh lại lộ ra vài phần đáng thương.


Hứa Chi Nhan mềm lòng, khẽ buông: “Được rồi, bắt đầu đi.”


Lời vừa dứt, Cận Thương Châu lập tức như biến thành người khác, từ dưới đất đứng dậy, kéo phăng chiếc váy ngủ ra, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm cô.


Cô bị dọa đến nghẹn nước bọt, vội xoay người bò trốn ra phía sau bàn.


Cận Thương Châu nắm lấy cổ chân cô, kéo cả người cô vào lòng, ôm ngang khỏi mặt bàn. Chưa bắt đầu, cô đã bắt đầu thương lượng: “Có thể… nhanh một chút không?”


Anh cười khẽ: “Không do em quyết, cũng không do anh quyết.”


“…” Là con thuyền nhỏ quyết định.



Nửa đêm về sáng, Hứa Chi Nhan không chịu nổi, nhỏ giọng thương lượng: “Sau này… em nói sau này nhé, một tuần một lần thôi.”


Đúng là muốn mạng anh mà. Vất vả lắm mới phá lệ, mà vợ lại dễ thỏa mãn như vậy, cũng là vấn đề lớn.


Anh thuận thế nói: “Một tuần ba ngày, thứ Hai, Tư, Sáu. Những ngày khác nếu em muốn, anh luôn sẵn sàng.”


Chưa kịp để cô phản bác, Cận Thương Châu lật người, từ ngăn tủ đầu giường lấy ra một tập tài liệu, ngay sau đó áp sát vào người cô, ôm lấy cô: “Mở ra xem đi, xem xong rồi nói tiếp.”


Cô mệt đến sắp ngủ gục, lười cả suy nghĩ, khẽ nói: “Anh mở giúp em đi, em mệt quá rồi.”


Anh bất lực cười khẽ, mở tài liệu ra.


Cô chỉ hé một bên mắt nhìn qua, lập tức bừng tỉnh. Cô giật phắt lấy xấp giấy từ tay anh, chống tay vào chăn ngồi bật dậy: “Em chẳng đã bảo thư ký Chúc dừng thiết kế lại rồi sao, sao vẫn còn?”


Ngày hôm đó khi cô yêu cầu tạm dừng, Cận Thương Châu đã gọi ngay cho Chúc Tâm Trừng để giáo huấn một trận.


Không những không dừng, anh còn tăng thêm nguồn vốn đầu tư, đồng thời ấn định ngày ra mắt ứng dụng là 30 tháng 8, dành cho cô khoảng thời gian đầy đủ để hoàn thiện, sửa chữa và chốt bản cuối cùng. Tháng Tám, anh cũng trở về Ngô Lâm.


Hứa Chi Nhan im lặng hồi lâu, chẳng nói lời nào, cuối cùng chỉ lặng lẽ lấy tay che mặt, vai khẽ run lên.


Thấy phản ứng của cô lạ lùng, Cận Thương Châu thoáng bối rối: “Sao vậy?”


Bất chợt, cô nhào tới, lật người ngồi lên đùi anh, đang định làm chút gì đó k*ch th*ch thì một cuộc điện thoại đột ngột vang lên như sấm nổ bên tai.


Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ Story Chương 41: Những nụ hôn nồng nàn bắt đầu từ mắt cá chân.
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...