Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Chương 23: Quay người lại, nằm lên người anh.
Ăn xong vội vã, Cận Thương Châu rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, lập tức dẫn Hứa Chi Nhan rời bàn trở về phòng suite.
Rõ ràng đi thang máy chỉ mất ba bốn phút, nhưng anh lại cảm thấy hành lang trở về phòng dài đằng đẵng không có điểm kết, mà bản thân thì sắp bị Hứa Chi Nhan hành hạ đến phát điên.
Anh muốn cô hoàn toàn thuộc về mình. Muốn biết, đến bao giờ cô mới chịu mở miệng nói yêu anh.
Không pha lẫn tạp chất, chỉ có tình yêu thuần túy nhất.
Anh thật sự, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
“Cận Thương Châu.” Hứa Chi Nhan giãy giụa bằng tay trái, mày hơi nhíu lại, “Anh buông em ra được không, cổ tay em hơi đau, anh làm em đau rồi.”
Chỉ trong chớp mắt, cửa phòng đã mở ra.
Anh lập tức buông tay cô, cúi đầu, nhẹ nhàng kiểm tra cổ tay cô từ trong ra ngoài: “Anh làm em đau sao?”
Cổ tay cô đỏ ửng thành vòng, từng vòng từng vòng, màu sắc nhàn nhạt không giống là do hành động của anh gây nên.
Anh chưa từng nỡ dùng sức, dĩ nhiên nhận ra điều bất thường: “Ai làm?”
“Không… không có gì đâu.” Cô ôm lấy tay mình rụt lại, né tránh ánh nhìn của anh, quay người, từ tốn đi về phía giường, “Mấy hôm trước em bất cẩn trật tay một chút thôi, em không có ý trách anh, chỉ là hơi đau một chút.”
Anh đương nhiên biết là ai khiến cổ tay cô bị thương, nhưng không thể nói ra được.
Hôm đó Hứa Chi Nhan rời bệnh viện, không mang theo điện thoại. Khoảng ba giờ chiều, điện thoại cô rung lên hai lần.
Cận Thương Châu vốn không định xem, nhưng vẫn vô tình liếc thấy hai tin nhắn hiện lên màn hình.
Đến từ một số nội địa lạ.
Tin thứ nhất: [Cô chẳng có chút trách nhiệm nào với Tiểu Nhĩ Đóa cả.]
Giọng điệu trách móc, nhưng lại thiếu chân thành.
Tin thứ hai: [Cho cô hai lựa chọn. Một, trả Tiểu Nhĩ Đóa lại cho tôi; hai, theo Tiểu Nhĩ Đóa quay về bên tôi.]
Một đề bài cực kỳ chướng mắt.
Tim anh như rơi vào vực thẳm, ngửa đầu tựa vào giường, yết hầu chuyển động liên tục.
Lúc nhìn chằm chằm vào điện thoại, lòng anh rối như tơ vò.
Tay phải anh bất giác giơ lên hơn chục lần, nhưng lại bị tay còn lại cưỡng ép đè xuống, cuối cùng chán nản buông thõng.
Anh không muốn trở thành kẻ tiểu nhân.
Nhưng điều anh không muốn nhất trong đời này, chính là mất liên lạc với Hứa Chi Nhan.
Là không muốn, đánh mất cô.
Anh nghiến răng, rút điện thoại từ tủ đầu giường, nhập mật khẩu “141212”, mở khóa một lần thành công, lập tức bấm vào mục tin nhắn, cơn giận tích tụ trào dâng như cát thành núi: [Cút, tôi đã kết hôn rồi.]
Điện thoại im lặng hồi lâu, anh tưởng rằng, Cảnh Gia Dương là người biết điều.
Nhưng nửa tiếng sau, anh liếc thấy.
Đối phương gửi tới một câu: [Tôi không để tâm.]
Lạnh lùng như anh cũng không thể trụ nổi, tức giận đến mức suýt ném thẳng điện thoại vào màn hình tivi.
Nhưng ánh sáng phản chiếu từ màn hình tivi lại khiến cảm xúc giận dữ của anh lan rộng khắp căn phòng bệnh.
Anh chợt sững người, mất hết khí lực.
Anh đang giận gì?
Vốn dĩ anh chỉ là một con phù du ẩn mình dưới đáy biển sâu không cùng, nhỏ bé vô nghĩa, tuổi thọ chỉ một ngày.
Mà ngày anh gặp được Hứa Chi Nhan, chính là ngày trọn vẹn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi ấy, đủ để chết không hối tiếc.
Nhưng lòng tham là bản năng của con người. Gặp được thì muốn có, có rồi thì muốn chiếm lấy, chiếm được rồi mới có thể nghĩ đến tương lai.
Mặt tăm tối trong anh thôi thúc anh lần nữa chặn số Cảnh Gia Dương, rồi lại giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.
Trong khoảng thời gian hôn nhân mà chẳng biết sẽ kết thúc lúc nào này, anh dốc hết tâm sức, khiến Hứa Chi Nhan yêu anh.
Anh nắm lấy tay cô, quỳ một gối xuống trước mặt, ngẩng đầu, thần sắc gần như sụp đổ: “Hứa Chi Nhan, hứa với anh đi, cho dù anh có làm chuyện gì khiến em chán ghét, cũng đừng rời xa anh, được không?”
Lời thỉnh cầu đột ngột ấy khiến cô không kịp phản ứng.
Hứa Chi Nhan hơi ngửa người né tránh, do dự không yên: “Anh đừng như vậy, có gì thì cứ từ từ nói.”
“Em hứa với anh.” Anh gần như mất kiểm soát, “Nói em sẽ không rời xa anh, nói đi.”
Cô sợ hãi thật sự, ánh mắt anh lúc này tràn đầy u ám.
Dưới ánh nhìn ấy, cô nằm xuống giường, tránh né ánh mắt anh, còn chưa kịp thở, tay đã bị anh giữ chặt đưa lên quá đỉnh đầu.
Anh chỉ cách cô khoảng năm phân, không nói lời nào, chăm chú nhìn cô. Cô không thể phản kháng, cổ họng nuốt nước bọt liên tục, eo cũng khẽ vặn vẹo: “Anh uống chút thuốc đi.”
Câu nói đó làm Cận Thương Châu bật cười, anh cúi đầu cười khẽ, như lấy sự đùa cợt để xua tan bầu không khí căng thẳng: “Trêu em thôi, ngốc à, bệnh của anh không cần thuốc cũng chữa được.”
Cô nửa tin nửa ngờ: “Vậy anh đi chữa đi.”
“Anh cần em.” Đôi mắt người đàn ông chan chứa một loại dịu dàng không thể gọi tên, cúi đầu chạm nhẹ môi cô, ngay khoảnh khắc đó, tất cả đều tan chảy, “Anh cần em mãi mãi ở bên cạnh anh. Có em ở đây, anh mới có không khí để hít thở.”
Hai má cô ửng đỏ, thần trí lơ đãng: “Anh có phải là thích em không?”
Dù không hiểu rõ tình yêu là gì, cuối cùng cô cũng cảm nhận được, tình cảm mà anh từng chút một truyền đến cô là độc nhất vô nhị.
Anh không đáp, chỉ yết hầu khẽ chuyển động.
Dường như định nói lại thôi.
Anh vẫn chưa thừa nhận, không chịu thừa nhận, nhưng lại hỏi: “Anh có dọa em không?”
Cũng không hẳn là dọa, Hứa Chi Nhan đã sớm quen với kiểu bất ngờ không báo trước của anh. Bị anh nhìn chằm chằm quá lâu, cô lại nhớ đến những ngày ở bệnh viện, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng bị anh đối xử như một con thú cưng, không ngừng l**m láp.
Cô nhấc một chân lên, nhẹ nhàng cọ cọ vào ống quần tây của anh, cổ chân khẽ quấn lấy bắp chân anh, hồn nhiên trêu chọc: “Nếu anh biến thành một con chó, em nhất định sẽ không bị anh dọa đâu.”
Anh cong môi cười, “Em càng ngày càng hư rồi.”
“Ừ.” Cô lật người, đè anh xuống giường. Thiết kế xẻ tà của váy giúp cô dễ dàng bước một chân lên người anh.
Hai tay cô đỡ lấy cằm, cúi người nằm lên ngực anh, “Là anh dạy em đấy, cho nên anh phải chịu trách nhiệm.”
“Được.” Cận Thương Châu buông hờ tay trái trên lưng cô, “Em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?”
“Ừm…” Cô khẽ nâng mi, rồi rất nhanh lại cúi xuống, “Làm chó của em.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông liền bế cô lên.
Cô hoảng hốt: “Đi đâu vậy?”
Anh không trả lời, ôm cô bước về phía cửa sổ, đến nơi thì đặt cô nằm úp người trên bàn, xoay cô lại để lưng hướng về phía anh.
Cô quỳ trên mặt bàn, trong lòng thấp thỏm: “Anh định làm gì vậy?”
“…Chịu trách nhiệm.” Giọng anh nóng rực.
Ngón tay anh men theo vạt áo sơ mi của cô trượt xuống, vén lớp ngăn cách, trong khoảnh khắc chạm vào lớp lụa mịn, toàn bộ da đầu Hứa Chi Nhan như tê rần.
Giữa lúc thần trí mơ hồ, cô nghe thấy tiếng “xẹt” vang lên, lập tức bừng tỉnh: “Cận Thương Châu, đã bảo là không được xé mà!”
Chỉ là xé một chỗ nhỏ thôi.
“Ngoan nào.” Anh cười khẽ, thu tay lại, “Anh sẽ khiến em vui mà.”
Nói xong, Hứa Chi Nhan cũng không còn sức để cãi lại.
Không mở mắt, không cất lời.
Sợ người bên ngoài nghe thấy, sợ có người nhìn thấy, bọn họ cứ thế trong tư thế đáng thẹn đó mà diễn trò trẻ con.
Cô không nhịn được lắc đầu: “Chồng ơi.”
Một tiếng “chồng ơi” đó khiến anh luống cuống cả tay chân, ánh mắt nhìn cô… như có dòng nước long lanh tựa giọt lệ lăn xuống từ hai bên gò má.
Cô không kìm được, giọng run lên: “Em cần anh.”
Anh cúi người hôn lên môi cô, càng lúc càng cuồng nhiệt.
Cho đến khi cô không chịu nổi nữa, mặt bàn như đổ nước, ánh sáng lấp lánh sóng sánh.
Cô khóc rồi.
Lại khóc nữa rồi.
Cận Thương Châu ôm cô vào lòng, nhẹ vỗ lưng cô, giọng khàn khàn dỗ dành: “Không sao đâu, vợ à, chuyện này rất bình thường.”
“Đồ không biết xấu hổ.” Cô ho một tiếng.
Anh cười khẽ, “Rõ ràng là em bắt đầu trước, sao lại bảo anh không biết xấu hổ?”
“Anh cố ý.” Cô hé miệng, cắn lên vai anh, “Mũi thì lại cao thế.”
Nói xong, cô bật khóc dữ dội.
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh vừa rồi là cô lại xấu hổ đến phát khóc. Có ai mới chỉ là hành vi bên rìa mà đã… không chịu được chứ.
Cô đẩy anh ra, nhảy xuống đất.
Vừa đi được hai bước đã chẳng còn chút sức lực.
Cận Thương Châu mắt nhanh tay lẹ ôm lấy cô, bế ngang cô lên: “Được rồi, anh sai, anh xin lỗi.”
“Quay người lại.” Anh nằm xuống, “Nằm lên người anh đi.”
“Đồ b**n th**.” Hứa Chi Nhan lập tức ngừng khóc, muốn trốn, “Không chơi với anh nữa.”
Nhưng ngay giây sau đã bị anh giữ lại.
Nói là làm.
Cô nghẹn ngào mắng anh, cả khung cảnh đó phản chiếu rõ ràng trên màn hình tivi, quần áo cả hai vẫn nguyên vẹn.
Nhưng gương mặt cô đã bị nước mắt thấm ướt cả lớp trang điểm, nơi khóe môi dính vài giọt nước, cô xấu hổ cúi đầu, rồi lại bị một hình ảnh đột ngột đập vào mắt khiến cô hoảng sợ bật khóc lần nữa, lại không nhịn được.
Thật sự, quá tệ rồi.
Xong xuôi, Hứa Chi Nhan trốn vào phòng tắm thay quần áo.
Lúc cô không ở đó, Cận Thương Châu không cách nào bình tĩnh, ngẩng đầu mấy lần cũng chẳng có ai giúp anh trấn an. Anh níu lấy chăn còn vương mùi hương của cô, đè ép cơn xao động, không nghĩ gì khác nữa.
Ra khỏi phòng tắm, Hứa Chi Nhan thấy Cận Thương Châu đã thay áo sơ mi khác, nằm nghiêng trên giường.
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy ngượng ngùng, bèn nghiêm giọng ra lệnh: “Tốt nhất anh nên quên chuyện vừa rồi đi.”
Không ngờ, Cận Thương Châu liền ngồi dậy, hai tay chống lên gối phía sau, giọng đầy lưu luyến: “Không thể nào.”
“Anh!” Cô nghẹn họng, suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ thốt ra được một câu: “Đồ chó b**n th**.”
Anh bị mắng mà vẫn cười, “Lại đây ôm một cái.”
Hứa Chi Nhan miệng thì nói “Anh bảo ôm là ôm chắc” nhưng thật ra lại chẳng có chút khí phách, lặng lẽ bước tới mép giường.
Còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã nắm lấy tay cô, kéo cô lên giường, ôm chặt vào lòng.
Cô bị anh ôm trọn, vành tai đỏ ửng: “Ôm đủ chưa?”
“Chưa đủ.” Anh tham lam hít lấy hương vị của cô, “Sao ôm cũng không thấy đủ.”
“Anh không còn việc gì để làm à?”
Anh im lặng. Thật ra thì có việc muốn làm, nhưng chắc chắn cô không đồng ý, nên đành thả cô ra, “Tối còn dài lắm, có muốn ra ngoài đánh bóng không?”
Ai mà còn đi nổi khi chân mềm nhũn thế này. Hứa Chi Nhan mệt đến mức chẳng buồn nhúc nhích, vùi mặt xuống: “Tạm thời không muốn động đậy.”
Cô lấy điện thoại ra, nghiêng đầu chống tay hỏi anh: “Anh biết chơi game không?”
Anh không trả lời, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý, Cận Thương Châu bận rộn như thế mỗi ngày, không biết chơi game cũng là chuyện bình thường.
“Thôi vậy.” Cô tự hỏi tự đáp, mở game ra, xoay ngang màn hình điện thoại, “Em tự chơi.”
Vừa dứt lời, một bàn tay lớn đặt lên vai trái cô.
Cận Thương Châu nửa người nghiêng về phía cô, chống tay lên gối, ánh mắt dừng lại nơi cô: “Em học từ bao giờ vậy?”
Cô chăm chú vào trò chơi, vô thức buột miệng: “Bạn trai cũ dạy.” Nhận ra có gì đó không đúng, cô lập tức chữa lại: “Không, ý em là––”
Còn chưa kịp chữa xong, người đàn ông đã giữ cằm cô, cúi đầu hôn, đến lúc rời khỏi môi cô còn cắn một cái nhẹ.
Cô đau, lấy tay ôm miệng: “Lại cắn em nữa.”
“Trừng phạt em đấy.” Ánh mắt anh hiện lên một tia u uất, “Về sau đừng nhắc tới người đàn ông đó trước mặt anh nữa.”
“Ồ.”
“Anh sẽ ghen.” Anh nói thêm.
Hứa Chi Nhan hơi chần chừ: “Ừm.”
Cô tiếp tục chơi game, nhưng chỉ cần nghĩ đến hai câu nói vừa rồi của anh là cô lại mất tập trung, kết quả thua luôn một ván. Thật chẳng thú vị gì. Cô nghiêng đầu, lại bắt gặp ánh mắt anh, không biết trời xui đất khiến thế nào mà thốt ra: “Hay anh chơi với em đi.”
“Anh đưa điện thoại đây.” Cô có vẻ hăng hái hơn, “Em giúp anh tải, đăng ký tài khoản luôn.”
“Anh không biết chơi.” Cận Thương Châu từ chối thẳng thừng.
“Ây da, không biết thì có sao, lúc đầu em cũng không biết mà. Em có thể dạy anh, sau này em sẽ là sư phụ của anh, nhớ chưa.”
Cô cong mắt cười, nghĩ đến viễn cảnh đó cảm thấy thật dễ chịu.
Trước giờ chỉ có mỗi Cảnh Gia Dương là hay chê cô chơi dở, nếu dạy được Cận Thương Châu, sau này chẳng phải cô có thể đường hoàng mắng anh là gà sao.
“Cười ngốc cái gì vậy?” Anh đưa tay xoa đầu cô.
Cô biết rõ là mình không có ý tốt, bẽn lẽn nói: “Cận Thương Châu, anh chơi với em đi mà.”
Anh không chịu nổi kiểu làm nũng của cô, đành ừ một tiếng.
“Vậy đưa điện thoại cho em.” Hứa Chi Nhan chìa tay ra đòi.
Anh lại do dự.
“Sao vậy?”
“….” Câu từ như bị ép ra khỏi miệng, “Hết pin rồi.” Nhưng ngay giây sau, túi quần anh lại rung lên một tiếng.
“Cận Thương Châu, anh lừa em.” Cô phồng má tức giận, “Em tốt bụng muốn đưa anh nhập môn, thế mà anh lại lừa em.”
Không đúng, người ta bảo, đàn ông không cho xem điện thoại nhất định là trong đó có bí mật không thể nói ra.
Chắc lúc nãy có cô nào đó nhắn tin cho anh. Hứa Chi Nhan nghĩ rất nhanh: “Ồ, hóa ra anh ngoại tình rồi.”
“….”
“Trong đầu em đang nghĩ gì vậy.” Cận Thương Châu bất lực bật cười, “Hôm nay không được, về nhà rồi chơi.”
Anh càng giấu, cô càng tò mò: “Anh có bí mật phải không?”
“Cảm ơn em nhé, mỗi ngày lại phát hiện một điều mới ở anh, hôm nay cuối cùng cũng nhận ra là anh có bí mật.”
Cô ghé sát lại gần, mái tóc khẽ cọ vào cằm anh: “Vậy, bí mật của anh là gì?”
Anh lặng lẽ nhìn cô.
Không nói một lời, nhưng tất cả đều đã thể hiện rõ ràng qua ánh mắt.
Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Story
Chương 23: Quay người lại, nằm lên người anh.
10.0/10 từ 16 lượt.
