Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Chương 22: Dù quá đáng đến đâu, anh cũng cam chịu.
Ở bệnh viện bao lâu thì hai người ấy cũng lén lút thử giới hạn bấy lâu.
Mức độ khoa trương…
Chỉ cần Cận Thương Châu ngồi xổm xuống, Hứa Chi Nhan sẽ phản xạ có điều kiện mà run lên, sau đó khàn giọng kêu khóc: “Đừng mà.”
Thành công khiến cô trở nên nhạy cảm.
Tay anh thực ra không bị thương nặng, đến ngày xuất viện vẫn cố chấp đòi tháo bột.
Bác sĩ cũng không cưỡng ép, chỉ căn dặn: “Nhớ kỹ, đừng ôm ôm bế bế suốt ngày, một tuần quay lại tái khám, để bà xã cậu giám sát.”
“Được ạ.” Hứa Chi Nhan đầu óc mơ hồ, mới bước một bước đã suýt vấp chân.
Chân mềm đến độ này.
Cận Thương Châu cúi đầu cười khẽ, lại phát hiện dây giày cô bị tuột một bên, liền ngồi xổm trước mặt cô.
Chưa kịp chạm vào, Hứa Chi Nhan đã chủ động rơi hai giọt nước mắt, đưa tay đẩy tóc anh ra: “Em không cần nữa, anh đáng sợ quá.”
“…Anh chỉ muốn giúp em buộc dây giày.” Anh cười bất đắc dĩ.
Khoảnh khắc ấy bị Chúc Tâm Trừng bắt gặp. Cô ấy đến bệnh viện tìm Cận Thương Châu báo cáo công việc, đứng trong góc xa nhìn thấy cảnh đó, cười bật thành tiếng, thuận tay dùng điện thoại ghi lại kiểu tương tác giữa hai người, rồi thản nhiên đuổi theo.
Vừa định trình bày nội dung công việc, lại nghe tổng giám đốc Cận trầm giọng ra lệnh: “Tạm ngưng mọi công việc. Bốn người thiết kế ứng dụng Mai mối thú cưng chuẩn bị hành lý, theo tôi đến một nơi. Cô ấy và Trần Phóng cũng đi.”
Dĩ nhiên, anh và Hứa Chi Nhan cũng sẽ đi.
—
Mười giờ rưỡi sáng, cả nhóm tập hợp trước cổng tập đoàn Cận thị. Jane ném vali màu hồng n*d* bên cạnh Trần Phóng, nghiêm túc nói: “Trợ lý Trần ra ngoài chưa từng mang hành lý, vậy tiện thể giúp tôi cầm một chút cũng được.”
“Tiểu thư à.” Quinn liếc cô ấy, “Đi có ba ngày thôi, cần gì mang cái vali to vậy?”
“Trần Phóng không có ý kiến, anh quản tôi làm gì.”
Jane có một sở thích kỳ lạ, mỗi ngày đi chơi phải thay bốn bộ đồ, ăn sáng một bộ, ăn trưa một bộ, trà chiều một bộ, ăn tối lại một bộ. Nếu nửa đêm còn hoạt động gì khác, cô ấy có thể thay đến bộ thứ năm.
Vì thế, lần công tác này, cô ấy nhét vào vali đủ loại váy vóc không đếm xuể, túi xách và phụ kiện cũng đầy tràn.
Nặng đến mức Trần Phóng xách vài cái tay suýt trật khớp: “Cô định dọn cả nhà theo sao?”
“Phì ha ha ha ha…” Quinn không nể mặt mà phá lên cười, “Anh biết không, tôi ghét nhất là đi công tác chung với cô ấy. Trần Phóng, lần này anh cũng được nếm trải cảm giác chờ bạn gái thay đồ nó tuyệt vọng cỡ nào.”
“Ai là bạn gái anh ta chứ.”
“Ai muốn cô ta làm bạn gái chứ.”
Hai giọng đồng thanh phản đối.
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cắt ngang cuộc cãi vã.
Cận Thương Châu hạ cửa kính xe, từ tốn nói: “Bãi đỗ có xe, mọi người chia nhau đi, tự quyết định.”
Nghe đến có xe, Ryan hai mắt sáng rỡ, lập tức chạy theo nịnh bợ: “Tổng giám đốc Cận, để tôi lái!”
Anh ta đã nhắm tới những chiếc xe sang đó từ lâu, nay rốt cuộc cũng có cơ hội làm đại gia, vác túi chạy thẳng vào bãi đỗ.
Xe tốt đến trước được chọn trước, anh ta chộp ngay một chiếc Maybach.
Mạc Xuân mở cửa sau, ném túi lên ghế rồi thò đầu vào: “Gần đây cổ tay tôi hơi khó chịu, nhiệm vụ lái xe giao cho cậu, cực cho cậu rồi.”
Guinn cũng ngồi vào ghế phụ lái bên anh ta, cằn nhằn: “Chiếc xe kia ồn quá, tôi qua đây tìm chút yên tĩnh. Khi lái xe nhớ giữ tốc độ ổn định, cảm ơn.”
Ryan: “…” Hóa ra Trần trợ lý mới là người được ưu đãi.
Thực tế thì, Trần Phóng bên này cũng chẳng khá khẩm hơn.
Jane ngồi ghế phụ tô son điểm phấn, thỉnh thoảng lại liếc anh ta bằng ánh mắt sắc lẹm: “Lái chậm chút đi, anh vội gì thế, tôi mà lem son thì sao?”
“…” Bề ngoài Trần Phóng chống chế, “Lem thì tẩy rồi vẽ lại.” Nhưng thực ra, anh ta cũng không nhận ra mình đang lái chậm hẳn đi.
Chúc Tâm Trừng ngồi ghế sau không nhịn được, thò đầu ra hỏi: “Trợ lý Trần, anh có phải bị tổng giám đốc Cận bỏ xa rồi không?”
Cận Thương Châu rõ ràng dẫn đầu, nhưng thư ký Chúc tưởng anh thoải mái chắc.
Anh lái nhanh đến mức, cứ vài phút là Hứa Chi Nhan lo lắng nhìn tay anh, rồi thì thầm không ngớt bên tai: “Chạy chậm một chút đi, tay anh còn chưa khỏi hẳn.”
“Không sao đâu.” Anh bật cười, chẳng chút phiền lòng, “Có em bên cạnh, anh chẳng thấy đau nữa.”
Anh vẫn luôn như thế, thẳng thắn đến không chịu nổi.
Hứa Chi Nhan không đáp lại, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tai Nhỏ ngồi ghế sau cũng bắt chước cô, chóp mũi đen đen chạm vào cửa kính.
Khung cảnh lạ lẫm. Cô chợt nhớ ra, hỏi nó: “Hôm đó sao lại bỏ nhà đi?”
Tai Nhỏ chột dạ, l**m mép một cái. “A Hứa, chuyện qua rồi mà, sao còn nhắc.”
“…” Giờ cô cũng thấy giọng Cảnh Gia Dương bắt đầu đáng ghét, thu lại ánh nhìn, chẳng buồn hỏi nữa.
Trái lại, Cận Thương Châu lại biết rõ đầu đuôi hôm đó.
Tai Nhỏ bỏ nhà đi là vì ai, anh đã rõ từ sớm. Nhưng anh vẫn chọn thái độ đứng ngoài quan sát, chỉ nắm tay cô nói: “Ra ngoài chơi rồi, đừng nhắc mấy chuyện đó, vui vẻ chút.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười khẽ khàng.
—
Xe tiến vào khu nghỉ dưỡng “Vi Nê Sơn Trang”, chạy qua một lối nhỏ được rừng trúc bao phủ. Gần tới cổng khách sạn, Hứa Chi Nhan thấy một người đàn ông đứng khoanh tay tựa vào cột trụ, dường như đã chờ khá lâu.
Chắc là người đã gặp Tai Nhỏ hôm ấy, cô nghĩ.
Còn chưa xuống xe, người kia đã từ tốn mở mắt nhìn qua. Anh ta mặc áo thun đen, trước ngực là hình vẽ graffiti lớn, đeo vòng bạc nguyên chất nơi cổ, kết hợp với quần cargo kiểu Mỹ, tóc mái cắt nhọn, mang phong thái ngông nghênh đặc biệt.
Hứa Chi Nhan tựa đầu vào cửa sổ nhìn anh, hoàn toàn không để ý tới luồng khí lạnh đang lan từ bên cạnh, ánh mắt Cận Thương Châu dần trở nên sâu thẳm: “Nhìn đủ chưa?”
Cô quay đầu, giật nảy mình: “Anh đứng gần em vậy làm gì.” Vừa nói vừa đẩy anh ra, nhưng bị anh thuận thế kéo lại, ôm chặt vào lòng.
Anh véo nhẹ má cô, hôn một cái, giọng điệu bá đạo: “Chỉ được nhìn anh.”
“Anh chiếm hữu dữ quá.” Cô lầm bầm, “Em có mắt mà, không thể không nhìn.”
“Vậy phải làm sao?” Tay anh trượt lên cổ cô, chạm vào làn da nóng hổi, “Anh chỉ muốn em, chỉ muốn em nhìn anh, đi theo anh, bám lấy anh.”
Điều quan trọng nhất, là yêu anh.
Nhưng anh chưa nói ra, chợt lùi lại, xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho cô.
Hứa Chi Nhan vừa bước xuống đã bị anh ôm chặt. Biết có vùng vẫy cũng vô ích, cô mặc kệ cho anh ôm, cùng anh bước đến trước mặt người đàn ông kia. Cô nghe Cận Thương Châu giới thiệu: “Vợ tớ, Hứa Chi Nhan.” Hết.
“Ôn Ngộ Trạch.” Người đàn ông lặp lại tên mình, trái ngược với vẻ ngoài, anh ta cười lên khiến đôi mắt cong cong, “Chào chị dâu, tôi đã thấy chị ở lễ cưới, nhưng hôm đó có việc nên về trước, chưa kịp chào hỏi. Rất vui được gặp chị.”
“Chào anh.” Hứa Chi Nhan lễ phép nhưng giữ khoảng cách.
Dù sao, bên cạnh còn một đôi mắt thâm sâu dõi theo cô từng giây. Cô không muốn, rõ ràng là đi nghỉ, lại thành ra ngày nào cũng nằm dài trong khách sạn bị một con chó dữ xem cô là chủ, l**m tới l**m lui.
Chỉ nghĩ thôi mà da gà đã nổi, cô bất giác rùng mình một cái.
Đặc biệt là khi nghe thấy, Cận Thương Châu đổi chủ đề: “Sắp xếp phòng trước đã, nghỉ ngơi đủ mới có sức mà chơi.”
Cô vội chen lời, dứt khoát: “Tôi muốn một phòng riêng.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn Cận Thương Châu.
Cô mím môi suy nghĩ, ngượng ngùng cười cười giải thích: “Vì tôi mang theo Tai Nhỏ, tổng giám đốc các anh bị dị ứng lông chó, ở cùng phòng bên ngoài đúng là bất tiện.”
“Đúng là bất tiện.” Cận Thương Châu thản nhiên tiếp lời, thình lình chốt hạ, “Vậy thì, Tai Nhỏ ở một mình.” Còn em, ở với anh.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Ôn Ngộ Trạch đã đưa thẻ phòng VIP đã đặt sẵn cho Cận Thương Châu.
Anh vững vàng nhận lấy thẻ phòng, nhét vào túi áo, đồng thời nắm lấy cổ tay Hứa Chi Nhan, kéo cô vào thang máy, chẳng buồn để ý đến người khác.
Cửa thang máy vừa khép lại, thân hình cao lớn lạnh lùng của người đàn ông nghiêng về phía cô, từng bước từng bước áp sát. Cô lập tức mềm nhũn người, lòng bàn tay miễn cưỡng chống lên tay vịn trong thang máy, tim như bị đâm nhói, đôi đồng tử run rẩy: “Anh… anh đừng làm bậy, người ta sẽ nhìn thấy đấy.”
“Thế thì càng tốt.” Cận Thương Châu dang hai tay, chắn cả hai bên người cô, giam cô trong vòng ôm gần sát. Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói mang theo vài phần khẩn thiết, “Để cho tất cả mọi người biết em là vợ anh, để em đời này đừng nghĩ tới chuyện rời xa anh.”
Ngay giây sau, anh khẽ nhấc cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, khí thế kiêu ngạo khiến cô không dám lẩn tránh.
Anh cúi đầu hôn cô, chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước: “Trước kia anh đã đủ dịu dàng rồi. Về sau, dù có quá đáng thế nào, em cũng phải chịu lấy.”
Anh dùng cách xưng hô riêng để thể hiện sự chiếm hữu, giọng trầm thấp gọi một tiếng “A Hứa, vợ yêu”.
Cô thật sự phát điên rồi. Trước kia nghe ba chữ “Cận Thương Châu” đã khiến chân cô mềm nhũn, bây giờ, chỉ cần nghe anh dịu dàng gọi hai tiếng “vợ yêu”…
Không chỉ mềm nhũn, cô như sắp tan chảy.
—
Bị anh nắm tay dẫn đến trước cửa phòng VIP, vừa mới đưa thẻ lên khóa từ, vang lên hai tiếng “tít tít”.
Cô không chờ thêm được nữa, lập tức đẩy anh vào phòng, giơ tay vòng lên cổ anh. Dù mang giày cao gót năm phân, cô vẫn không dễ gì chạm tới môi anh.
Vì thế, cô nhón chân lên, chủ động hôn anh.
Rõ ràng, hành động ấy khiến anh sững người.
Lúc nghe tiếng chân cô đá nhẹ cánh cửa đóng lại, anh mới hoàn hồn, lập tức đưa tay đỡ lấy cổ cô, giúp cô đỡ mỏi vì tư thế hôn không thuận.
Anh hơi khom người, để lưng cô tựa vào tủ giày nơi lối vào.
Cả người Hứa Chi Nhan nghiêng ngả về sau, vô thức, dùng đôi giày cao gót khẽ miết vào ống quần tây của anh, vành tai anh đỏ bừng.
Qua lớp tất mỏng, bàn tay anh vòng ra sau móc lấy đầu gối bên trái của cô. Cả căn phòng chìm trong bầu không khí mờ ám quấn quýt khó tan.
Cô hé mắt, không chệch không lệch, vừa vặn nhìn thấy một tấm gương.
Thân hình cao lớn của người đàn ông hoàn toàn che khuất cô, chỉ lờ mờ thấy được một chân cô đang bị nhấc lên, và nửa mái đầu lộ ra vì đổi hướng hôn.
Hô hấp của cô dồn dập. Cô bất ngờ dứt khỏi nụ hôn, gọi tên anh: “Cận Thương Châu.”
Anh cúi đầu, tiếp tục hôn.
Cho đến khi màu son ánh nước trên môi cô khô lại, anh mới chịu buông, trong mắt ánh lên một nụ cười thỏa mãn: “Hôm nay chủ động vậy?”
“Anh có thể nghĩ là, vì em ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí.”
“Đừng lấy dị ứng ra làm cớ.” Anh ôm eo cô, khom người bế lên, “Muốn hôn anh thì nói thẳng, anh rất rộng rãi, đảm bảo cho em hôn đủ.”
“Vợ yêu.” Giọng anh khàn khàn, “Nói em yêu anh đi.”
“Nếu muốn nghe thì bật bản ghi âm anh cài trong điện thoại ấy, nghe bao nhiêu cũng được.” Hứa Chi Nhan lạnh mặt, cố sức đẩy anh ra, vòng sang bên cạnh, “Đừng lặp đi lặp lại từ yêu bên tai em nữa.”
Lời vừa dứt, Cận Thương Châu từ phía sau ôm chầm lấy cô, ánh mắt nhìn vào tấm gương trước mặt.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi cổ đổ, từ cổ đến xương quai xanh, sạch sẽ không một tì vết. Váy dài chất liệu âu phục ôm sát, đường xẻ cao gần như lên đến hông.
Còn mặc một chiếc tất H… mỏng mảnh.
Anh dời ánh mắt đi, yết hầu khẽ chuyển: “Tổng giám đốc Hứa, sau này đi làm có thể đừng mặc bộ này nữa không?”
Hứa Chi Nhan không thèm nhìn gương, cũng chẳng đáp anh: “Mua đồ mới mà không mặc, chẳng lãng phí à.”
Anh cười khẽ, tay lén lút trượt dọc từ eo cô xuống dưới. Vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay anh vừa khít.
Anh kéo nhẹ, liền bị cô ngượng ngùng cản lại: “Đừng có xé, em chỉ mang mỗi cái này, rách rồi anh bồi thường đấy.”
“Được.” Anh cúi người, hôn lên cổ cô, “Anh mua cả thương hiệu cho em, muốn mặc gì cũng được.”
“Đừng làm rộn nữa, Cận Thương Châu, em đói rồi.” Hứa Chi Nhan cố lấy giọng nũng nịu để đánh thức lương tâm anh.
Ai ngờ, anh lại nói: “Gọi phục vụ phòng là được, vợ à, anh muốn…” Lời còn chưa dứt, chuông cửa vang lên.
Cô vội vã thoát khỏi vòng tay anh: “Chắc là thư ký Chúc họ đến tìm em rồi. Chuyện của anh, để tối hãy nói.”
Thật ra là Ôn Ngộ Trạch. Anh ta mở tiệc ở nhà hàng, nói là muốn tận tình tiếp đãi họ một bữa tiệc lớn.
—
Chín người ngồi thành một vòng tròn, vừa khít một bàn.
Vừa rồi đấu trí với Cận Thương Châu khiến cô hao không ít sức, giờ đây Hứa Chi Nhan cũng có chút đói bụng.
Cô cúi đầu nghịch đũa, lại cảm giác có vài ánh mắt nhìn mình chằm chằm từ quanh bàn.
Không khí kỳ lạ. Cận Thương Châu theo ánh mắt bọn họ mà nhìn sang, lúc này mới thấy nơi khóe môi Hứa Chi Nhan vương một vệt son đỏ.
Anh khẽ nhướng mày, bình thản cầm khăn ăn lên, nhẹ nhàng lau vết son nơi khóe miệng trái của cô, giọng cưng chiều không thể tả: “Ăn từ từ thôi. Nếu chưa no thì gọi phục vụ phòng.”
Lời này, lọt vào tai Hứa Chi Nhan nghe mà phát hoảng.
Cô bị sặc nước bọt, vội chộp lấy ly thủy tinh của anh tu ừng ực, uống xong còn lườm anh một cái, rồi tranh thủ dùng giày cao gót đạp anh một cái.
Cận Thương Châu mặt không đổi sắc, điềm nhiên như không.
Nhưng cô vừa đạp xong liền hối hận, trong đầu chợt lóe ra điều gì, liền xê dịch ghế lại gần anh, đầu ngón tay lần theo mép khăn trải bàn mà tìm đến, chậm rãi, từng chút một, áp sát.
Khi cô toan chạm tới, tay liền bị bàn tay lớn của anh giữ chặt. Cô không thể nhúc nhích, lườm anh, nhưng ngay giây sau đã đỏ mặt.
Anh nắm lấy tay cô, không nhanh không chậm, dẫn dắt chạm vào một nơi đang ngẩng cao đầu.
“Xin lỗi.” Cô lập tức mềm giọng nhận sai.
Cả bàn người đều tủm tỉm nhìn về phía cô.
Lúc này, Ôn Ngộ Trạch lên tiếng phá vỡ cục diện: “Này chị dâu, chiều nay tôi sắp xếp trận bóng chuyền bãi biển bốn đấu bốn, chị có tham gia không?”
“Không cần đâu.” Cận Thương Châu nhàn nhạt từ chối, ánh mắt sắc bén, thay cô trả lời, “Chị dâu cậu còn việc cần giải quyết. Mấy người chơi đi, chi phí cứ tính vào tôi. Nhưng hoạt động tối nay, cô ấy sẽ tham gia đúng giờ.”
Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Story
Chương 22: Dù quá đáng đến đâu, anh cũng cam chịu.
10.0/10 từ 16 lượt.
