Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Chương 25: Không đợi được bươm bướm
Khách sạn nghỉ dưỡng Hợp Lạc, văn phòng quản lý nhân viên lần đầu có nhiều người lạ xông vào. Khi Chu Điệp đến, Hạ Trăn và quản lý ca đêm bộ phận tiền sảnh đang cùng vài cảnh sát làm việc.
Tổng giám đốc khách sạn đang nghỉ bệnh, cô trở thành người chịu trách nhiệm cao nhất.
“Xin chào.” Một sĩ quan gật đầu với cô, giải thích tình huống, “Chúng tôi nhận được báo án, cần điều camera giám sát tầng xảy ra sự việc, thang máy và khu vực liên quan tiền sảnh. Đồng thời, khách sạn các vị là bên bị kiện, cũng cần người chịu trách nhiệm đi cùng chúng tôi về đồn làm báo cáo.”
Chu Điệp trên xe đã hiểu sơ qua tình huống, nhưng vẫn không rõ: “Tại sao khách sạn chúng tôi lại bị kiện?”
“Theo lời cô Ổ, sau khi cùng vị lãnh đạo cấp cao của công ty là ông Vi rời buổi tiệc rượu trở về khách sạn, chính lễ tân của quý khách sạn đã cấp cho ông Vi một thẻ phòng khác của cô ấy.”
Với tư cách là đơn vị kinh doanh và quản lý khách sạn, nếu không thực hiện đầy đủ nghĩa vụ bảo đảm an toàn, để khách hàng phải chịu tổn hại, thì quả thật phải gánh trách nhiệm xâm phạm quyền lợi dân sự.
Hiện tại, vụ án này đã rơi vào thế bế tắc.
Nghi phạm tên Vi cho rằng chính cô Ổ đã chủ động đưa thẻ phòng cho mình. Đó là lời mời giữa những người trưởng thành, là ý muốn nương nhờ vào “luật ngầm” để thăng tiến, nhưng cuối cùng lại thành màn kịch biến ông ta thành kẻ cấp trên đi c**ng b*c.
Song, đêm đó, cô Ổ đã say đến bất tỉnh, khẳng định rằng bản thân tuyệt đối không thể nào chủ động xuống quầy lấy thêm thẻ phòng.
Nhân viên lễ tân trực đêm hôm ấy là một chàng trai vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng được gọi vào thẩm vấn. Cậu ta run lẩy bẩy, lí nhí khai:
“Hôm qua họ về lúc hơn mười giờ, sếp cô ấy dìu cô ấy vào, hai người ôm lấy nhau… tôi nào biết họ không phải tình nhân! Người đàn ông đó bảo tôi là cô Vũ quên lấy thẻ, nhờ tôi cấp lại.”
Hai hôm nay, cả hai vẫn ra vào cùng nhau, mà lúc ấy cô Ổ lại say mềm trong vòng tay ông Vi. Lễ tân cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng xét cho cùng, khách sạn vẫn khó tránh khỏi trách nhiệm.
Về mặt pháp lý, hành vi của ông Vi có cấu thành tội phạm hay không, tạm thời chưa thể kết luận. Song một khi sự việc ầm ĩ, danh tiếng của Hòa Lạc đối với công chúng chắc chắn sẽ bị phủ đầy những nhãn mác tiêu cực.
Chu Điệp thấy lòng bàn tay lạnh ngắt:
“Cô ấy mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, tạm thời không gặp ai, nhưng đã ủy quyền cho luật sư.”
Ý của luật sư rất rõ: khách sạn muốn hòa giải, thì phải giúp thân chủ của họ chứng minh rằng ông Vi đã có mưu đồ từ trước, cố ý lợi dụng lúc cô Vũ say để phạm tội.
“Chúng tôi cũng không phải không cung cấp băng giám sát…” Quản lý tiền sảnh tỏ vẻ khó xử, “chỉ là tuần này hệ thống app trực tuyến của khách sạn liên tục bị tin tặc tấn công, nên Tổng giám đốc Nhiếp đã thay toàn bộ đội phụ trách hệ thống kiểm soát cửa. Đội mới hôm nay mới vào làm, còn băng giám sát của khu Vọng Hải Lâu mấy hôm trước e rằng không được đầy đủ.”
Ngoài việc phong tỏa tầng, bảo vệ hiện trường, cung cấp hồ sơ dịch vụ, còn cần tìm nhân viên vệ sinh đêm đó, khách phòng bên cạnh khi trả phòng, và cả đội an ninh để lấy lời khai.
Châu Điệp lại theo hai viên cảnh sát vào phòng giám sát, chờ đợi thêm một giờ, sao lưu những đoạn băng liên quan.
Nhưng quả thật có một đoạn trong thang máy bị hỏng.
“Kết quả của virus làm dữ liệu phân mảnh nghiêm trọng.” Nhân viên kỹ thuật giải thích, “muốn khôi phục phải viết lại chương trình riêng để ghép dữ liệu.”
Bị tấn công mạng, trong giới khách sạn là cạnh tranh ác liệt, khó tránh khỏi. Nhưng vào đúng lúc xảy ra vụ việc thế này, thì thật chẳng nên.
Chu Điệp trầm ngâm giây lát, bước ra gọi một cuộc điện thoại:
“Tây Thừa, con Golden thế nào rồi anh?”
“Không ổn lắm.” Bên kia giọng khàn khàn, hỏi: “Khách sạn sao rồi, em cần anh giúp không?”
“Ừm… em xin lỗi, đúng lúc này lại phiền đến anh.” Chu Điệp hơi áy náy, mắt cụp xuống: “Một phần băng giám sát bị hỏng, tin tặc thường không đủ trình để khôi phục. Em nhớ năm ngoái anh từng đưa em đến dự tiệc hồ bơi của một sư huynh.”
Hạ Tây Thừa vốn học chuyên ngành máy tính. Dù đã rẽ ngang, nhưng trong giới vẫn còn nhiều mối quen biết. Trong trí nhớ Chu Điệp, vị đàn anh ấy là một “hacker mũ trắng”, hiện đang làm việc tại một công ty dẫn đầu ngành AI – Cửu Châu Công Nghệ.
“Để anh liên lạc, em gửi file ghi hình vào hộp thư của anh đi.”
“Được.” Cô dặn thêm: “Liên quan đến danh tiếng của Hòa Lạc, tuyệt đối trước khi vụ án công bố, không để rò rỉ ra ngoài.”
“Ừ.”
Không ngờ, vừa bận rộn đã kéo dài đến tận chiều. Khi rời khỏi đồn công an, Chu Điệp thấy Hạ Trăn vẫn đứng chờ ở cửa:
“Đi ăn tối nhé? Tôi đã đặt chỗ rồi.”
“Không, tôi quay về ăn trong nhà hàng khách sạn là được rồi.”
Chu Điệp vẫn đang cố gắng nhắn tin liên lạc với cô Ổ.
Hạ Trăn khẽ giữ lấy tay cô, thấy ánh mắt cảnh giác, liền mỉm cười giơ tay lên:
“Chu Điệp, chỉ là bàn công việc thôi.”
—
Phòng khám thú y.
Hạ Tây Thừa vốn định đưa Golden đang khá hơn một chút về nhà. Nhưng chẳng bao lâu sau, nó lại lên cơn co giật, sùi bọt trắng, đau đớn cuộn tròn.
Vội vã đưa đi đưa lại, rốt cuộc vẫn phải truyền dịch trong bệnh viện.
Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau, giọng nặng nề:
“Tác dụng thuốc chỉ duy trì ba tiếng, sau đó vẫn sẽ đau. Dù truyền dịch xong cũng không khuyên đưa về nhà nữa.”
Ngầm lẫn hiển lộ chỉ một ý: mong anh ký vào giấy đồng ý cho nó ra đi trong yên nghỉ.
Golden đã thở cũng khó khăn, níu giữ sự sống chỉ là kéo dài thêm thống khổ.
Mười ba năm cuộc đời, vốn đã là một con chó già, chưa bao giờ nó uể oải đến thế. Bao năm qua, Tây Thừa nuôi dưỡng rất tốt, nay cũng đến lúc coi như trọn kiếp.
“Gầy đi nhiều quá.” Anh vuốt đầu nó, khẽ cười: “Cứ ngỡ quay lại mười năm trước.”
Mười năm trước, khi nhặt được nó, Golden đã hơn hai tuổi. Dù là giống chó to, nhưng vì gầy trơ xương nên thường bị bầy chó hoang trong phố cũ vây đánh.
Thực ra, Chu Điệp cũng từng có chút ấn tượng về chú chó nhỏ ấy. Năm đó, Hạ Tây Thừa hay lượn lờ gần tiệm thuốc nhà cô sau giờ tự học tối, rồi tình cờ nhặt được nó.
Nhưng đến năm tư đại học, khi gặp lại, Golden đã hoàn toàn khác. Được nuôi dưỡng quá khỏe mạnh, cô chẳng còn nhớ mình từng giúp nó xua đi đám chó hoang bắt nạt.
Thời gian thấm thoắt trôi đi…
Trong ngôi nhà thuộc về cả hai, có Golden, Hạ Tây Thừa cũng bớt cô độc. Ít ra, trong mười năm dõi theo Chu Điệp, còn có một sinh mệnh hiểu chuyện cùng đồng hành.
Chỉ là, vòng xoay luân chuyển.
Kỷ niệm ấy, cuối cùng chỉ mình anh giữ lại. Khi sinh mệnh của Golden đến hồi kết, thì ba năm hôn nhân cũng dần đi đến đoạn cuối.
Bác sĩ và y tá đẩy xe vào, đề nghị anh xác nhận lần cuối.
Golden nằm trên bàn, khi rút kim truyền cũng không còn phản ứng. Vài tiếng ngắn ngủi được đưa về nhà buổi sáng đã làm nó kiệt quệ.
Đôi mắt mờ đục chỉ còn chậm rãi đuổi theo một con thiêu thân lay động dưới ánh đèn. Có lẽ nó tưởng rằng đó là bướm.
Golden vốn thích nhảy lên bãi cỏ trên sân nhà để đuổi bắt bướm, năm nào cũng vậy. Nhưng mùa hè năm nay còn chưa kịp đến, bướm chưa về, mà nó cũng chẳng chờ nổi nữa.
“Bố chưa nói với mẹ mày, không muốn để cô ấy nhìn thấy mày thế này.” Hạ Tây Thừa khẽ đặt tay lên bàn chân nó, giọng khàn đi, “Cô ấy vốn không hay rơi lệ, nhưng vì mày đã khóc biết bao lần rồi.”
Mũi kim tiêm chứa thuốc đẩy vào, mí mắt nó khẽ chớp, rồi ánh nhìn tan rữa, trống rỗng, chẳng còn phân biệt nổi con thiêu thân kia.
Cùng một liều thuốc giải thoát, nỗi đau dần dần rời xa.
“Vất vả rồi, cảm ơn mày.”
Khi hơi ấm trong tay hóa thành lạnh lẽo, Hạ Tây Thừa mới đứng lên, bấm số Chu Điệp.
Đầu dây kia, rất lâu mới có người bắt máy—nhưng không phải cô.
Là Hạ Trăn: “A Thừa? Là cậu. Tiểu Điệp không ở đây, cháu tìm cô ấy có việc à? Cậu nhắn giúp.”
Hạ Tây Thừa cụp mắt, bình thản hỏi: “Di động của cô ấy ở chỗ cậu?”
“Ừ, cậu giữ giúp trong túi.”
Anh ngước nhìn đồng hồ, giọng nhạt nhẽo: “Phiền nhắc cô ấy nhớ ăn tối.”
“Được.”
“Cậu út à,” Hạ Tây Thừa cong môi, thậm chí khẽ cười, “tùy tiện nghe điện thoại của cháu thì không sao, nhưng vợ cháu lại không thích người ngoài động vào đồ của cô ấy, tính khí cô ấy dữ lắm đấy.”
Hạ Trăn sững người, lát sau mới đáp: “Biết rồi.”
…
Ngay từ lần đầu bác sĩ đề nghị an tử, Chu Điệp đã nhờ trợ lý Lữ chọn sẵn nghĩa trang thú cưng.
Ở đó, Hạ Tây Thừa ngồi rất lâu.
Đợi đến khi chạng vạng, anh mới đứng dậy, vỗ nhẹ bia mộ, đặt mấy hộp thức ăn và đồ hộp bên cạnh: “Đi thôi, nhóc vàng choé.”
Ngồi vào xe, anh mới thoáng ngẩn ra—chặng kế tiếp nên về đâu. Không muốn quay lại công việc, cũng chẳng muốn về nhà.
Do dự một hồi, cuối cùng lái xe đến quán bar.
Điện thoại vẫn để chế độ im lặng, anh cũng không mở ra. Vừa sợ nhìn thấy tên Chu Điệp gọi đến, vừa sợ chẳng hề có một cuộc gọi nào.
Trên bàn, chai rượu rỗng dần chất chồng. Uống bao nhiêu cũng không say, đầu óc vẫn tỉnh, chỉ là chẳng ngăn nổi những ý nghĩ miên man.
Là Hạ Trăn ư?
Năm tư đại học, trên trang cuối vở ghi chú môn học chung của Chu Điệp chi chít chữ “Hạ”.
Thật mỉa mai. Khi ấy, vừa mới quen, anh lại ngây thơ tin rằng đó là chữ “Hạ” của mình, còn chụp lại lưu vào album như báu vật.
Thì ra Chu Điệp chẳng phải không muốn yêu, chỉ là người ấy không phải anh. Trong lòng cô thực sự từng có một người, từng trao tình yêu cho người đó.
Cô đã từng muốn sẻ chia đời thường cùng người ấy sao?
Đã từng chủ động chúc người ta ngủ ngon?
Đã từng nỗi nhớ canh cánh từng giờ từng khắc?
Hẳn là vậy.
Hạ Tây Thừa chẳng sao hình dung nổi cảm giác được Chu Điệp yêu là thế nào, chỉ có thể ngờ rằng, chắc chắn cô sẽ dành nhiều hơn một phần mười cuộc sống của mình.
Anh không hỏi, cũng không dám hỏi. Không muốn chọc thủng tấm giấy mỏng manh ấy. Nhưng dẫu biết mình chỉ đơn phương trong vô vọng, anh vẫn không tránh được thất vọng ê chề.
Cuối cùng, anh phải thừa nhận—những ngày qua ngoài ghen tuông, còn len lỏi cả nỗi buồn tủi.
…
Giờ này với một quán bar chuyên mở nhạc sàn, còn quá sớm để náo nhiệt. Nhân viên chưa đến đủ, chỉ có vài bàn lác đác, nhạc nền êm dịu.
Ở quầy bar, một vị khách lẻ đang buông lời trêu ghẹo cô nhân viên mới, câu chữ ngày càng bỉ ổi.
Cô gái tính tình cứng rắn, tránh không nổi, bèn hất cái bình lắc cocktail vào mặt hắn: “Cút mẹ mày đi!”
Kẻ kia uống vào mấy chén, càng thêm liều, cầm chai gin ném xuống, ghì miệng chai chỉ vào cô, hung hăng quát: “Đ.m, dám không nể mặt ông mày, mày muốn—”
Chưa kịp nói xong, đã bị một cước đá ngã lăn ra đất.
Hạ Tây Thừa nhấc ghế cao, gác ngay trên đầu gối gã đang gượng đứng dậy. Anh thản nhiên ngồi xuống, chân đạp mạnh lên ngực mập mạp của đối phương.
Chung quanh khách khứa bị động tĩnh dọa cho quay đầu nhìn cả.
“Định tới gây sự?” Anh cầm chai vang trên quầy, mí mắt rũ xuống, sắc mặt lạnh nhạt, dằn chai xuống nền, “Thích đập đồ à?”
“Choang!” Chai rượu nổ tung ngay sát đầu gã.
Thủy tinh vỡ bắn tứ phía.
“Choang” thêm một tiếng nữa, Hạ Tây Thừa lại ném xuống bên người gã, lần lượt bốn, năm chai—không đập vào mặt, chỉ cố tình quăng kề sát thân thể.
Cô nàng pha chế đứng từ xa nhìn, chỉ thấy tiếc cho mấy chai rượu hảo hạng.
Gã đàn ông kia thì hoảng loạn vùng vẫy, nhắm chặt mắt, gào khàn cả giọng:
“Không phải! Mẹ kiếp, hiểu lầm thôi!!”
“Hiểu lầm gì cơ?” Giọng anh vẫn lười nhác như thường, nghiêng đầu hỏi, “chẳng phải vừa nãy ông chú cũng định ném rượu vào nhân viên của tôi à? Có cần tôi giúp gọi cảnh sát cho không, chú?”
–
“Báo cảnh sát rồi thì cứ giao cho họ xử lý.” Hạ Trăn nói, “chỉ là quấy rối trong môi trường làm việc, khó mà định nghĩa cho rạch ròi.”
Chiều nay xoay quanh sự cố tại Hoà Lạc, lại mở thêm một cuộc họp. Pháp vụ và thị trường, mỗi bên từ một góc độ đưa ra phương án đối phó.
Cảnh sát vừa đặt chân tới cổng khu nghỉ dưỡng, sóng gió và lời đồn đã là điều không tránh khỏi.
Chu Điệp đang lướt đọc những bình luận trên mạng, nghe thế thì ngẩng lên:
“Tại sao lại khó định nghĩa? Ngài là lãnh đạo cấp cao của khách sạn, không nên thốt ra kiểu lời này.”
“Ở đây đâu còn ai khác, tôi chỉ nói sự thật thôi.” Hạ Trăn thong thả phân tích, “cô Ổ này chắc chắn sẽ bị sa thải. Nếu kiện không thành công, vậy thì nhất định sẽ đòi bồi thường từ khách sạn. Muốn mở miệng thật lớn thì đơn giản thôi—gọi vài phóng viên tới, phơi bày chuyện này, không tin à?”
Chu Điệp lười tranh luận với những suy đoán kiểu đó.
Cô trở về phòng làm việc, anh ta lại thong dong theo sau.
Hạ Trăn hiện là Giám đốc vận hành khu vực châu Á, vừa điều chuyển về chưa bao lâu, nào ngờ ngay ngày đầu đánh giá khách sạn đã gặp sự cố:
“Em định xử lý thế nào? Chi nhánh này mới khai trương nửa năm.”
“Bản chất của giao tiếp chính là mặc cả.” Cô mở hộp thư công việc của cô Ổ, tiếp tục soạn email, “tôi phải liên hệ với khách trước, rồi mới bàn tới cách giải quyết.”
Anh ta đứng ở cửa, mỉm cười:
Chu Điệp theo bản năng cúi nhìn ống tay áo vest, vết dầu vẫn còn.
Đó là khi ăn trưa cùng Hạ Trăn, chẳng may lật đổ lọ gia vị. Dù đã rửa qua trong nhà vệ sinh, mùi còn sót lại, mà dấu loang thì không cách nào xóa hết.
Mà những chuyện anh ta gọi là “bàn công việc”, rốt cuộc cũng chỉ dăm ba câu nhai đi nhai lại.
Cô tắt máy, cầm túi xách:
“Giáo sư Hạ.”
Hạ Trăn khẽ đẩy gọng kính:
“Không gọi chức danh nữa sao?”
“Đây là lần cuối tôi gọi ngài là giáo sư. Ở nhà vẫn còn thường xuyên gặp, tôi sẽ giống như Hạ Tây Thừa, gọi ngài là cậu út.” Giọng cô bình thản, “xin ngài, với tư cách là cậu của chồng tôi, giữ chừng mực nhiều hơn. Ngoài công việc, đừng mời tôi nữa.”
Nét mặt Hạ Trăn không đổi, chỉ khẽ cong môi cười.
Chu Điệp vốn quen với dáng vẻ dửng dưng của anh ta.
Năm đó, trước mặt cô, anh ta hứa sẽ giúp cô đi du học; sau lưng, lại bị cô phát hiện có sẵn vị hôn thê. Khi ấy, anh ta cũng giữ nguyên bộ dạng thản nhiên này—như thể sai không phải ở anh ta, mà là ở cô gái đã gọi điện phơi bày sự thật, hoặc chính ở Chu Điệp, vì đã vạch toang tấm màn che.
Ngày ấy, cô còn e dè thân phận giáo sư của anh ta, chẳng dám đứng gần, chỉ mượn danh nghĩa học tập, rụt rè hỏi sau giờ học:
“Đợi em có suất trao đổi, thầy có đi cùng em ra nước ngoài không ạ?”
Chẳng cần Chu Điệp phải nói hết, chỉ nhìn gương mặt cô là thấy rõ ánh mắt ngưỡng mộ non nớt, lòng khao khát dâng đầy.
Trong mắt người đàn ông, đã là ngàn buồm lướt qua, gió tanh mưa máu đều bình thản:
“Đương nhiên.”
Anh ta vốn cũng sẽ được điều sang công tác ở nước ngoài.
Chỉ là tiện thể, có thêm cô bên cạnh tiêu khiển vài năm.
Hạ Trăn thích sự thông minh và tính tình ngây thơ của cô, nhiệt tình giúp cô ứng tuyển trường danh tiếng, dùng quan hệ giúp cô giải quyết thư giới thiệu, vẽ ra bản đồ sau tốt nghiệp.
Anh ta giúp cô trải mọi con đường, từng khiến Chu Điệp tưởng gặp quý nhân.
Không biết nên cảm ơn kỳ thi TOEFL bị mẹ ngắt quãng, hay cảm ơn trước kỳ thi nhận được cuộc gọi “bắt gian” của vị hôn thê của anh ta.
Đập vỡ giấc mơ du học của cô, cũng chế nhạo thảm hại tấm chân tình cô gửi đi sau nghìn lựa chọn.
Danh lợi là mã, địa vị là vỏ ngọt.
Đối đãi dịu dàng cũng chỉ là tình giả trước khi săn bắn.
Nhưng dù là bây giờ, Hạ Trăn cũng không cảm thấy mình sai: “Tiểu Điệp, lúc đó tôi thích em hơn em tưởng, tôi với em cũng thật sự rất trân trọng.”
“Trước đây tôi lại tin loại lời này sao?” Chu Điệp không hiểu, “Hay là, ngài cho rằng loại lời này bây giờ dùng trên người tôi, vẫn có tác dụng?”
“…”
“Tôi thừa nhận, trước khi quyết định đăng ký kết hôn với Hạ Tây Thừa, tôi đã biết ngài là người nhà anh ấy.”
Yêu ba năm, Chu Điệp quả thật không biết gì về chuyện này. Nhưng tối trước khi đăng ký, cô ở căn hộ Hạ Tây Thừa sống, đã thấy ảnh chụp của họ trong một trận bóng bầu dục nước ngoài.
Lúc đó Hạ Tây Thừa đang học đại học ở Mỹ.
“Lần trước ngài hỏi tôi kết hôn với Hạ Tây Thừa có phải vì ngài không. Tôi cũng nghĩ rất lâu, rốt cuộc có nguyên nhân của ngài không.” Cô đưa ra kết luận, “Thật ra là không có.”
Chu Điệp nhìn anh ta: “Tình cảm của tôi đối với ngài, dù là yêu, hay hận, đều không nặng đến thế. Cùng lắm, ngài chỉ đảm nhiệm giáo sư khóa tự chọn một học kỳ của tôi thôi.”
“Vậy em yêu ai?” Hạ Trăn cười, “A Thừa với tôi có khác biệt không?”
Hạ Tây Thừa trước mặt trưởng bối cũng là tư thái chơi bời. Hạ Mạn hiểu lầm anh nhiều năm như vậy, người khác càng không cần nói.
“Em và nó kết hôn ba năm, trên tay ngay cả nhẫn cưới cũng không đeo. Tiểu Điệp, thực ra chúng ta là một.”
Anh ta đa tình, là vô tình. Cô bạc tình, cũng là vô tình.
Hạ Trăn nói đến đây, lại nhắc một câu: “À, chiều nay A Thừa gọi điện cho em, tôi giúp em nghe rồi.”
Chu Điệp dừng bước: “Anh bị bệnh à?”
“…”
“Trước đây tôi chỉ cảm thấy anh đạo mạo ngụy quân tử, hư danh vẽ lên mặt. Không ngờ anh ngay cả lễ phép cơ bản cũng không có, cứ thế sống mấy chục năm sao?” Lúc này cô thật sự có chút tức giận, nắm chặt túi trên tay, “Loại người như anh, mãi mãi không thể so với Hạ Tây Thừa.”
Chu Điệp mạnh mẽ mở cửa văn phòng, tiễn khách.
Hạ Trăn lần đầu thấy cô nghiêm khắc như vậy, sững sờ vài giây. Nhớ lại trước khi Hạ Tây Thừa cúp máy, nói cô nổi nóng sẽ rất hung.
Quả thật hung, còn rất biết cách làm nhục người.
“Em không dám để nó biết chuyện của chúng ta.” Hạ Trăn hơi luống cuống cười một tiếng, “Nhưng em có nghĩ qua không, có thể nó đã sớm biết rồi?”
Chu Điệp gọi lại cho Hạ Tây Thừa, nhưng hiện đã tắt máy. Cô mở vị trí chia sẻ gia đình trong điện thoại, thấy vị trí cuối cùng của anh, là ở một quán bar.
Tên quán bar: WELCOME.
[Chào mừng]
Là quán bar anh tự đầu tư sao?
…
Khi Chu Điệp tìm đến quán bar.
Vương Ký và mấy người bạn cũng ở đó, thấy cô mặt không biểu cảm, vội vàng thay anh em nói thêm mấy câu: “A Thừa hình như tâm trạng không tốt, uống hơi nhiều, sớm hơn còn có kẻ say ở bar gây chuyện.”
Uống hơi nhiều—
Chu Điệp nhìn về phía ghế VIP, một dãy ly đủ màu, chỉ còn đáy, cũng không sợ ngộ độc rượu.
Điện thoại không gọi được cũng tìm thấy, bị Hạ Tây Thừa nhúng trong xô đá.
Mấy đứa bạn Vương Ký bên kia xem náo nhiệt không sợ to chuyện, còn lấy lát chanh ném anh: “Thừa tử, vợ cậu đến rồi!”
“Thằng đó chắc còn tưởng chúng ta lừa nó, câu chuyện chó sói đến chính thức diễn ra.”
“Kết hôn sớm thế, bây giờ biết điểm xấu ở đâu rồi chứ?”
“Về ngủ phòng sách đi hahahaha!”
“Nhắc mới nhớ Chu Điệp là lần đầu đến bar này à, lão Thiệu còn chưa gặp cô ấy.”
Ngoài ồn ào, là nhạc nền sôi động vũ trường, sàn đêm dưới đô thị phồn hoa mới bắt đầu.
Hạ Tây Thừa chống khuỷu tay lên đầu gối, ngồi uể oải trên sofa. Chiếc áo sơ mi trắng trên người bị rượu làm ướt, đường vai trơn tru sắc bén, miệng còn ngậm một cây kẹo. Vì sương trắng khô đá quấn quanh vai thân, trông như đang hút thuốc.
Anh đầu luôn cúi, toàn thân mùi rượu, tầm nhìn rơi vào đôi giày cao gót đang đến gần.
“Em đã đến bệnh viện thú y, tiền sảnh nói anh bỏ quên thứ này.”
Chu Điệp hơi cúi người, cho anh nhìn thoáng qua tấm thẻ chó trong lòng bàn tay, rồi bỏ lại vào túi.
Cô định vớt điện thoại trong xô đá.
Tay vừa với qua, lại bị Hạ Tây Thừa kéo lại. Anh rút cây kẹo trong miệng, nhét vào gạt tàn, nói ngắn gọn: “Đừng động, lạnh.”
Ánh sáng tối tăm hỗn loạn, không nhìn rõ biểu cảm anh. Nhưng Chu Điệp phát hiện bên má anh hình như dán thứ gì. Cô đang định đến gần xem, Hạ Tây Thừa lại phát hiện cô muốn xem gì, cố ý tránh.
Cô đưa tay, cứng rắn bóp mặt anh, xoay về hướng ánh sáng.
Là bị mảnh chai rượu ném loạn lúc nãy bắn vào, trên da má bị xước dán miếng băng cá nhân siêu nhỏ.
Nhân viên pha chế đặc biệt đi mua cho anh.
Chu Điệp quan sát kỹ hai giây sau, nghi hoặc hỏi: “Hạ Tây Thừa, anh đánh nhau với người khác à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Gã đàn ông này bị thương tình chọn đơn phương đánh người khác để xả giận thôi.
Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã