Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 143: Hạ hỏa
Nói cho Đoàn quản gia, không phải là Đoàn Hòa Dự?
Tô Thi Thi mâu sắc trầm xuống, theo bản năng nghĩ đến chuyện này hẳn là có liên quan đến Đoàn Ngọc Lộ bọn họ.
“Vào đi.”
Tô Thi Thi đang do dự muốn hay không đi vào hỏi rõ ràng, bên trong truyền đến tiếng Bùi Dịch gọi cô.
Tô Thi Thi sờ soạng cằm, nâng bước đi vào: “Anh làm sao biết tôi ở bên ngoài?”
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, phun ra hai chữ: “Bóng dáng.”
Tô Thi Thi quay đầu nhìn một phen, trong lòng nhất thời sáng tỏ.
Vừa rồi đứng ở cửa, bóng của cô theo khe cửa chiếu vào phòng liền bị anh thấy được.
Tâm tư nhạy cảm của anh có đôi khi làm cho người ta sợ hãi.
“Đoàn Ngọc Lộ nhờ người đi cầu Đoàn Ngọc Tường cứu cô ta, mà lão già kia không nghĩ muốn làm cho bọn họ sống tiếp. Đoàn Ngọc Tường rất có khả năng sẽ đứng về phía của lão già kia, cho nên tôi cho người ta thông báo đến Đoàn quản gia.”
Bùi Dịch đứng tại chỗ, trái lại tự giải thích nói: “Hiện tại Đoàn Ngọc Lộ và mẹ con Hà gia còn có cháu trai của Đoàn Hòa Dự đều là nhốt cùng một chỗ. Một người chết, những người khác đều phải chết. Đoàn Hòa Dự không có con trai, ông ta rất quan tâm đến đứa cháu trai này, cho nên có thể ông ta có chấp hành mệnh lệnh của lão già kia hay khônglại vẫn không chắc chắn.”
Bùi Dịch nói xong, liền đối với Tô Thi Thi nói: “Được rồi, không còn chuyện gì khác, sớmtrở về nghỉ ngơi một chút đi.”
Anh nói xong liền hướng ra bên thư phòng đi đến, lúc lướt qua bên cạnhTô Thi Thi, đến nhìn cũng chưa từng nhìn cô liếc mắt một cái, lập tức đi ra ngoài.
Tô Thi Thi trong lòng mạnh trầm xuống, một cỗ chua xót liền lan tràn đến nơi sâu nhất trong trái tim.
Anh như vậy là xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi lúc hai người cạnh cửa sổ nghe lén chuyện biệt thự bên kia, rõ ràng còn rất tốt, anh đột nhiên trong lúc đó liền lạnh mặt. Hiện tại lại là như thế này một bộ dạng khách khí thái độxa cách...
“Anh tới cùng xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Thi Thi đuổi theo giữ chặt tay anh, đáng thương tội nghiệp nhìn anh.
Bùi Dịch vẫn như cũ không có nhìn cô, không nặng không nhẹ rút tay mìnhvề, nâng bước hướng tới phòng ngủ đi đến.
“Này...”
Tô Thi Thi sửng sốt.
Anh giống như đang tức giận, nhưng mà anh tới cùng đang tức giận cái gì?
Cô đuổi theo, vây quanh anh một cái vẻ ấy lòng. Nhưng mà bất luận cô nói cái gì, Bùi Dịch liền là lãnh nghiêm mặt, nằm ở trên giường đưa lưng về phía cô, liên một câu cũng không nói.
Tô Thi Thi tính tình nhẫn nãi cũng đã đến giới hạn, cuối cùng rõ ràng cũng đưa lưng về phía anh, nằm quay lưng về phía anh sinh hờn dỗi. Bùi Dịch nằm một hồi, cô gái nhỏ của mình không động tĩnh, mặt càng thêm đen vài phần.
Nghe Tô Thi Thi hô hấp càng ngày càng đều đều, anhn yên lặng đóng chặt mắt lại.
Giận hờn với con sói nhỏ này, chịu khổ chỉ có chính anh.
Anh hít sâu một hơi, bỗng nhiên xoay liền áp lên người Tô Thi Thi.
“Anh muốn làm gì?”
Tô Thi Thi thét chói tai, cơn buồn ngủ vừa kéo đến nháy mắt đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bùi Dịch trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ hỏa!”
Tô Thi Thi:...
Mãi đến lúc mệt đến ngủ thiếp đi, thậm chí đến ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Tô Thi Thi cũng không biết Bùi Dịch tới cùng là tức giận chuyện gì!
“Em có phải hay không thật sự rất không muốn gả cho tôi?”
Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới tối hôm qua lúc hai người đang lúc cao trào khi đó, Bùi Dịch thỏ thẻ vào bên tai cô nói những lời này.
Cô liền từ trên giường ngồi bật dậy, triệt để thanh tỉnh rồi.
Thủ theo bản năng xoa ngón áp út tay trái. Nơi đó mười mấy giờ trước vẫn mang theo một cái nhẫn. Là Bùi Dịch tại buổi họp báo ghi hình trực tiếp kia tự mình đeo vào tay cô.
Tô Thi Thi cũng không xem việc anh cầu hôn lúc đó coi là quan trọng, cho nên sau khi trở về sợ Bùi Dịch xấu hổ liền gỡ ra.
Anh cầu hôn hẳn không là thật sự đi?
Tô Thi Thi xấu hổ rồi.
Ngày hôm qua giống như quả thật là Bùi Dịch nhìn đến trên tay cô không đeo nhẫn mới chợt đột nhiên phát giận.
“Làm sao đây? Chẳng lẽ cứ như vậy đồng ý?”
Tô Thi Thi ôm lấy đầu, ra sức vò đầu bức tóc. Không biết nên làm thế nào
“Thôi, thuận theo tự nhiên đi.”
Tô Thi Thi hiện giờ ở phương diện tình cảm liền là một con rùa rụt đầu, không nghĩ muốn suy nghĩ, không nghĩ muốn đi đối mặt, chỉ là theo tâm ý của bản thân mà thôi.
Bùi Dịch đã đi làm, Tô Thi Thi ở trên giường ngồi yên một hồi, cũng khẩn trương thay quần áo, chuẩn bị xong, ăn xong bữa sáng đi công ty đi làm.
Ngày hôm qua xin nghỉ một ngày, cô hôm nay đọng lại một đống công việc, cực kỳ bận rộn.
Chỉ là đến chỗ công ty, tiểu Thiết Kế Sư cùng cô hợp tác đi tới, đem một phần văn kiện buồn bực đặt tại trước mặt cô.
“Đoàn tổng giám không đi làm, phần văn kiện này hôm nay cần ký gấp, làm sao đây? Những vật liệu nàu nếu còn không mua liền không còn kịp rồi.” đồng nghiệp Đổng Tiêu Tiêu buồn bực nói.
Tô Thi Thi động tác cất túi xách ngừng một trận, lập tức một bên đem túi xách đặt ở trên bàn, một bên hỏi: “Ngày hôm qua không phải đã xác định qua Đoàn tổng giám hôm nay ký tên...”
Cô nói đến một nửa, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua lời Bùi Dịch nói, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Đoàn Ngọc Tường lúc này sợ là đi đến cục cảnh sát cứu em gái mình rồi.“Chúng ta cứ đợi thử xem, cô ấy buổi chiều sẽ phải trở về.” Tô Thi Thi nói.
Đổng Tiêu Tiêu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy rồi. Còn có nghe bộ phậnmua sắm nói, nguồn cung cấp cho vật liệu bảo vệ môi trường rất ít, bọn họ không nhất định tìm được. Nên nhờ tôi nhắn lại với cô một tiếng, để cho cô trước tiên chuẩn bị sẵn sàng.”
Tô Thi Thi suy sụp hạ mặt, phe phẩy tay nói: “Không được, cô nhất định phải đi thúc giục bọn họ nhát định phải tìm được. Các vật liệu bảo vệ môi trường chính là vật liệu mấu chốt, nhất định phải lấy được!”
“Được rồi, tôi biết rõ. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Bất quá cô cũng phải chuẩn bị tâm lý.” Đổng Tiêu Tiêu cười cười, xoay người đi ra ngoài.
Tô Thi Thi đoán không lầm, lúc này Đoàn Ngọc Tường đang ở cục cảnh sát gặp Đoàn Ngọc Lộ.
“Chị, chị sẽ cứu em đúng không? Nơi này thật là khủng khiếp, em không nghĩ muốn đợi ở chỗ này. Chị giúp em, làm cho bọn họ thả em ra ngoài có được hay không? Em sẽ nghe lời, sau này em hẳn không tiếp tục gây thêm phiền toái cho mọi người!”
Đoàn Ngọc Lộ vừa thấy Đoàn Ngọc Tườngđến, ngăn cách cái bàn liền muốn xông đi tới kéo tay cô ta.
Đoàn Ngọc Tường chán ghét để tay xuống dưới bàn
Nháy mắt tiếp theo, cảnh sát trông giữ bên cạnhlập tức đem Đoàn Ngọc Lộ đặt ở trên vị trí, không cho cô ta tiếp tục động.
Mới một ngày không gặp cô ta, Đoàn Ngọc Lộ liền giống như già thêm mười tuổi vậy, tóc rối tung, phấn son trang điểm trên mặt đều trôi hết nhìn thật gớm guốc, không khác chi một người điên.
Đoàn Ngọc Tường thật sự không tâm tình cùng đứa em gái ngu ngốc nà tiếp tục nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói:
“Cha cùng ông nội hiện tại đều đã rất tức giận, cha vẫn còn muốn cùng mẹ ly hôn, em cảm thấy được chúng ta hiện tại có khả năng quản nổi em sao?”
“Sao lại như vậy? Cha không phải cực kỳ thích mẹ sao? Mẹ nói có mẹ ở đây, toàn bộ đều sẽ giải quyết...”
“Còn dám nói, nếu không là vì mày làm những chuyện ngu xuẩn này, tao cùng mẹ cho tới bây giờ sẽ thành ra cái dạng này sao? Đoàn Ngọc Lộ, tao hôm nay đến thăm mày, là nể tình chị em hai mươi ấy năm qua. Nhưng mà cứu mày, tao thật sự lực bất tòng tâm. Ông nội không nghĩ muốn buông tha mày, mày cảm thấy được tao có cách không?”
Đoàn Ngọc Tường nói đến cuối cùng, trong giọng nói cũng chứa một tia bi thương.
Cô nói chính là sự thật, cho dù cô ta hiện tại nghĩ muốn cứu em gái mình, đúng là ông nội ở bên kia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Thủ đoạnĐoàn gia, cô ta thừa biết, em gái cô ta cùng mẹ con cùng Hà gia kia, sợ là khó thoát kiếp nạn này.
“Chị... chị không thể thấy chết mà không cứu được!”
Đoàn Ngọc Lộ sắc mặt chải quét địa một phen trở nên trắng bệch, hòa cùng với phấn trang điểm rẻ tiền còn lem luốc trên mặt, nhìn qua giống như là một con quỷ.
Đoàn Ngọc Tường đứng lên, lui về sau một bước, hít sâu một hơi nói: “Kiếp sau, không nên đầu thai họ Đoàn.”
Cô ta nói xong xoay người rời đi.
Phía sau, Đoàn Ngọc Lộ thật sự sợ hãi đến điên nhào đi lên, la lớn:
“Các người thật nhẫn tâm! Tôi biết chị có năng lực cứu tôi, chỉ là chị không nghĩ muốn đắc tội ông nội phải hay không? Chị sợ tôi làm liên lụy chị? Cho nên, muốn nhìn tôi chết!”
Đoàn Ngọc Lộ cả khuôn mặt đều là nước mắt, tuyệt vọng hô: “Nếu Tô Thi Thi là chị ruột của tôi, cô ấy nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu! Cô áy lần trước nhìn thấy tôi bị Hà Chí Tường bọn họ đánh, vẫn chạy đến cứu tôi!”
“Đoàn Ngọc Tường, chị là kẻ lòng dạ hiểm độc, chị thấy chết mà không cứu! Tôi nói cho chị biết, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chị!”
Đoàn Ngọc Lộ điên cuồng mà khóc hô, trong lòng hối hận tới cực điểm.
Lần trước tại quán bar, cô ta tuy nhiên ăn phải thuốc làm thần trí không rõ, nhưng là ngay từ đầu cũng mơ hồ còn nhớ rõ một chút.
Cô ta không nghĩ muốn thừa nhận, nhưng vẫn là biết, ngày đó là Tô Thi Thi giúp cô ta.
Nhưng nói thế nào, cô vào lúc khó nhất đã cứu giúp cô ta, nhưng cô ta đời này hận nhất vẫn là cô!
“Hắt xì...”
Bên trong văn phòng thiết kế của Xây dựng Tiệp Khắc, Tô Thi Thi lại hắt xì. Cô phát hiện gần đây, tần suất cô hắt xì hơi thật sự rất cao.
Trong đầu cô không tự giác lại nghĩ tới những lời ngày hôm qua Bùi Dịch nói, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại, gửi cho Bùi Dịch cái tin nhắn.
“Bọn họ bây giờ đang làm gì? Tôi muốn đi xem.”
Hừm...
Hôm nay đầu tuần nên bạn hơi bận, chương sau còn chưa có làm, nên ko dám hứa trước. Kịp thì tối đăng ha =))
Chú À! Đừng Nên Thế!