Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 142: Tiểu Tam đến cửa

143@-

“Tô tiểu thư, thật sự, tôi nhìn thấy Đoàn phu nhân tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Cô gái kia hiện tại sẽ ở trong biệt thự bên cạnh đó.”

Trong biệt thự của Bùi Dịch, Tiểu Ưu đang kể tình hình biệt thự bên kia cho Tô Thi Thi, nói được sinh động như thật, làm Tô Thi Thi cực kỳ vui vẻ.

Tô Thi Thi uống một ngụm tổ yến, nheo lại mắt, hỏi: “Đoàn tiên sinh không có trở về?”

“Không ạ. Vị Lưu tiểu thư kia là do lái xe đưa tới, nói là Đoàn tiên sinh để cho cô ta đến chỗ này dưỡng thai.”

Dưỡng thai...

Tô Thi Thi thiếu chút nữa cười phun hết đồ ăn trong miệng, Đoàn Chấn Ba dùng chiêu này, quả thực quá độc rồi.

Tô Thi Thi đi tới cửa, nhìn bầu trời bên ngoài đen kịt kia, trước mắt giống như dán lên một tầng sương mù, trong mắt ưu thương chớp lóe rồi biến mất.

“Mẹ, năm đó Phương Thanh Hoa cũng là như thế này đứng ở trước mặt người đúng không? Dưỡng thai, Đoàn Chấn Ba cho tới bây giờ đều là che dấu cũng không che dấu một chút. Phương Thanh Hoa tuyệt đối thật không ngờ, nhiều năm sau bà ta cũng sẽ một lần được cảm thụ nỗi đau lúc trước của mẹ cô, đau đến tuyệt vọng.”

Năm đó, Phương Thanh Hoa vác bụng bầu lớn, công khai bước vào biệt thự thứ nhất kia. Mà cô cùng mẹ mình bị đưa tới biệt thự thứ hai này ở. Tuy ở cách vách bênh cạnh, lại như là ngăn cách cả một dải ngân hà.

Mẹ cô mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, mỉn cười chịu đựng, nhìn bọn họ ở bên cạnh ân ái, bị buộc đến tinh thần tan vỡ.

“Phương Thanh Hoa, cái này gọi là ác giả ác báo, nhân quả tuần hoàn!”

Tô Thi Thi ngón tay dặt ở trên cửa sổ, trong lòng không rõ có bao nhiêu phẫn nộ, chỉ cảm thấy đến vô tận bi ai.

Đúng lúc này, biệt thự bên kia vang lên một tiếng thét chói tai, nghe ra cực kỳ xa lạ, hẳn là giọng nói của vị mới tới muốn làm Đoàn phu nhân vọng lại.

“Bà dám đánh tôi thử xem? Tôi nói cho bà biết, tôi là đang mang thai con trai của Đoàn gia! Bà nếu làm tôi bị thương, Chấn Ba nhất định sẽ không bỏ qua cho bà!”



Giọng nói của cô gái kia sắc nhọn cắt qua sự yên lặng trời đêm, xung quanh phạm vi hơn mười thước đều đã nghe được đến.

Tô Thi Thi nhíu mày, nhìn Bùi Dịch từ phía sau đi tới, nheo mắt lại hỏi: “Anh sớm đã biết Đoàn Chấn Ba ở bên ngoài có tình nhân?”

Tiểu Ưu thấy Bùi Dịch đến đây, khẩn trương lui xuống.

Bùi Dịch tay cầm hai ly rượu đỏ, đem trong đó một ly đưa cho Tô Thi Thi, nhàn nhạt nói: “Không chỉ một người, chẳng qua cô gái này vừa lúc mang thai thôi.”

Tô Thi Thi tiếp nhận ly rượu, trầm mặc nhấp một ngụm rượu, quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, tâm tư có chút phức tạp.

“Đoàn thị hôm nay cổ phiếu giảm mạnh, tổn thất không nhỏ. Nhưng muốn triệt để phá hủy, lại vẫn chưa phải lúc.”

Bùi Dịch đột nhiên nói, nhìn chằm chằm Tô Thi Thi mi mắt: “Tôi muốn biết quan điểm của em.”

Tô Thi Thi sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn anh: “Anh hỏi tôi chuyện này làm cái gì? Tôi lại không cần Đoàn thị.”“Em từng nói, muốn lấy lại tất cả những gì từng thuộc về mình.” Bùi Dịch trầm trầm nói.

Tô Thi Thi gật đầu, ánh mắt trong suốt: “Không sai. Nhưng mà tôi cũng không muốn Đoàn thị. Chính vì Đoàn thị, mới có Đoàn Chấn Ba lừa gạt, mới có thể hại mẹ tôi cả đời đau khổ. Nhưng là đối với tôi mà nói, này cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Tôi muốn lấy lại, là của hồi môn lúc trước của mẹ tôi.”

Lúc trước Ông Ngoại & Bà Ngoại cô cho mẹ cô của hồi môn là một ngàn vạn. Một ngàn vạn của hai mươi mấy năm trước đã phi thường khổng lồ. Khi đó Đoàn thị sắp phá sản chính là dựa vào khoản tiền này mới khởi tử hồi sinh.

Tô Thi Thi biết, cô biết rất rõ dù cô thay mẹ lấy Đoàn thị để bồi thường cũng không gì đáng trách, nhưng là cô không cần!

“Tôi muốn, là bọn họ phải sám hối. Đoàn thị, tôi quá kinh tởm!”

Dùng hạnh phúc cả đời của mẹ cô mới đổi lấy được mấy thứ đó, cô không thể muốn.




Tô Thi Thi yên lặng nhìn anh vài giây, đột nhiên hỏi: “Anh có phải muốn đem Đoàn thị cho e trai anh hay không?”

Nếu không phải vì cái này, Bùi Dịch hẳn không cố ý tới hỏi ý kiến của cô.

Bùi Dịch không có kiêng dè, nói thẳng: “Đây là tâm nguyện của mẹ tôi.”

“Tôi hiểu rồi.” Tô Thi Thi nói xong, trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng, “Nói như thế, anh đã có biện phápđối phó Đoàn thị? Tôi nói này Bùi tiên sinh, anh tới cùng có bao nhiêu con bài chưa lật?

Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt cô, tay hơi lắc lắc ly rượu, ngữ khí nhàn nhạt: “Em muốn biết?”

Tô Thi Thi nhấp một ngụm rượu, trong mắt hiện lên quét xuống giảo hoạt: “Biết có thể bị nguy hiểm hay không?”

Bùi Dịch hai mắt nhíu lại, đang muốn nói chuyện, ánh mắt xẹt qua ngón áp út trên bàn tay trái của cô, nơi đó trụi lủi. Chiếc nhẫn buổi sáng đeo vào tay cô bay giờ đã không biết tung tích.

Sắc mặt anh nhất thời trầm xuống, xoay người không nói được một lời hướng tới quầy bar đi đến.

Tô Thi Thi nghi hoặc, không biết đang êm đẹp anh lại xảy ra chuyện gì.

Lúc này, trong biệt thự bên cạnh tiếng hai người phụ nữ cãi nhau càng ngày càng vang. Tô Thi Thi đứng ở cửa sổ, nghe được cực kỳ rõ ràng.

“Cô làm sao biết chắc chắn mình sẽ sinh con trai?”


Trong biệt thự thứ nhất, Phương Thanh Hoa trừng mắt bước đến giương nanh múa vuốt trước mặt cô gái kia.

Cũng dám giành phòng ngủ chính của bà ta, cô gái này đầu ốc có vấn đề sao? Thực cho rằng chính mình là Đoàn phu nhân rồi.


“Tôi mang thai đương nhiên là con trai, số mạng tốt, trách ai được.”

Cô gái kia lạnh lùng cười, nhìn vị phu nhân trước mặt, trong mắt đều là khinh thường.

Phương Thanh Hoa nghe nói, miễn cưỡng đưa mắt nhìn cái bụng của cô ta, cười nhạo nói: “Mới một tháng, dù siêu âm 4 chiều cũng không thấy được, cô nói mang thai con trai thì là con trai sao? Tôi nói cho cô biết, đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Tôi mới chính là Đoàn phu nhân của cái nhà này, cô hiện tại lập tức cút cho tôi!”

“Bà dám nguyền rủa con tôi!”

Cô gái kia nói, cầm ra điện thoại liền chuẩn bị gọi cho Đoàn Chấn Ba: “Tôi muốn nói cho Đoàn tiên sinh, bà khi dễ hai mẹ con chúng tôi!”

“Cô...”

Phương Thanh Hoa tức giận đến run cầm cập, hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại của vị Tiểu Tam, lúc bà ta đang muốn đi lên giành lấy điện thoại, Đoàn Ngọc Tường đột nhiên đã đi tới.

“Cha vừa rồi mới điện thoại về nói, để cho vị Lưu tiểu thư này ở phòng khách lầu hai. Mẹ, người mệt mỏi một ngày, sớm đi nghỉ một chút đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

Đoàn Ngọc Tường nói đến cuối cùng, hướng tới mẹ của mình âm thầm liếc mắt ra hiệu.

Phương Thanh Hoa thắng thế, lập tức gật đầu: “Tường Tường con nói rất đúng, mẹt mỏi cả ngày rồi, mẹ phải đi ngủ giấc đây.”

“Hoa tàn ít bướm*, ngủ một giấc cũng chẳng có tác dụng gì, chấp nhận số phận đi.”

Hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.

Cô gái tên Lưu Dĩnh Tuệ kia, khiêu khích trừng mắt nhìn Phương Thanh Hoa liếc mắt một cái, sau đó mới hướng tới lầu hai đi đến.


Cô ta biết vị Đoàn gia đại tiểu thư này cực kỳ được lão gia sủng ái, cô ta tạm thời không nên đắc tội.

“Lưu tiểu thư.” Đoàn Ngọc Tường gọi cô ta lại, không mang theo cảm tình nói, “Tại Đoàn gia, phụ nữ cho dù sinh con trai cũng không có địa vị gì đâu. Giống như bà nội ruột của tôi chính là một ví dụ. Huống hồ cô bây giờ còn không sinh ra con trai.”

“Xin khuyên cô một câu, đừng nên tự tìm đường chết cho chính mình.”

Đoàn Ngọc Tường nói xong, nâng bước xẹt qua bên cạnh cô ta, hướng tới lầu hai đi đến.

“Cô...” Lưu Dĩnh Tuệ biến sắc, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Hừ, chờ coi! Tôi lập tức sẽ cho các người cút ra khỏi Đoàn gia!” Lưu Dĩnh Tuệ ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô ta mới 24 tuổi, tìm Đoàn Chấn Ba một lão già đã hơn năm mươi tuổi không phải là nghĩ muốn một bước lên đời sao? Cô ta đương nhiên sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cản trở cô ta bước vào giới thượng lưu!

Nơi xa truyền đến tiếng bước chân” cộp cộp”, Đoàn Ngọc Tường trút giận xuống sàn nhà.

Trong lòng cô ta chán ghét cực kỳ, nhưng lúc này trong lòng cô ta hận nhất chính là đứa em gái ngu ngốc kia của mình. Nếu không phải Đoàn Ngọc Lộ làm nhiều chuyện ngu xuẩnnhư vậy, cô ta cùng mẹ mình cho tới bây giờ cũng sẽ không rơi cái hoàn cảnh này.

“Chết tiệt, vậy mà còn muốn chị đi cứu em sao. Được, chị đây sẽ để cho cô em gái yêu quí của chị biết mình rốt cuộc đã gây ra họa gì!”

Đoàn Ngọc Tường xiết chặt quả đấm, trong mắt lãnh ý chớp lóe rồi biến mất.

Lúc này, trong biệt thự thứ hai, Tô Thi Thi ở trong phòng đợi một hồi, thấy Bùi Dịch không có vào, cho rằng anh lại lại sinh hờn dỗi rồi.

Cô nghĩ nghĩ, vẫn lại là ra ngoài tìm một vòng. Cuối cùng nghe được thư phòng có động tĩnh, cô đi tới.

Cửa thư phòng khép hờ, Tô Thi Thi còn chưa đến gần, liền nghe đến bên trong truyền đến giọng nói của Bùi Dịch.

“Đừng làm cho bọn họ chết dễ dàng. Những người này nhốt cùng một chỗ, tiết lộ tin tức cho Đoàn quản gia.”



Chú À! Đừng Nên Thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Story Chương 142: Tiểu Tam đến cửa
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...