Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Chương 38
104@-
Trịnh Hân Nghi vừa dứt lời, thân thể Lý Dục An quả nhiên khựng lại. Anh theo bản năng đưa tay vào túi như đang tìm thứ gì đó.
“Điện thoại của anh ở trên bàn kìa.” Cô ta nhắc, giọng bình thản.
Lúc này anh mới quay đầu nhìn.
“Chỉ cần em nói một câu rằng cô ấy không muốn gặp anh, anh đã bối rối như vậy rồi,” Trịnh Hân Nghi khẽ cười, trong lòng dâng lên vị chua chát, “Cô ấy có thể bất cứ lúc nào quay lưng rời đi, còn anh, vì một câu của em, thật giả chưa rõ mà trở nên thấp thỏm lo âu. Anh như vậy, em thật sự thấy không đáng.”
Lý Dục An khẽ cau mày, ngón tay siết nhẹ:
“Đừng suy đoán linh tinh.”
“Đó là sự thật.” Cô ta nghiêng mặt đi. “Nhưng em vẫn không cam tâm.”
Ngón tay Lý Dục An khẽ động, sau lại lặng lẽ buông xuống:
“Về sau em đừng đến tìm anh nữa.”
Trịnh Hân Nghi nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt tĩnh lặng, giọng nói bình thản mà lịch sự, nhưng lời nói lại vô cùng tuyệt tình. Cô ta thậm chí còn có thể nhớ được từng dáng vẻ của anh qua từng giai đoạn trưởng thành.
Im lặng một lúc lâu, cô ta mới cất giọng, chậm rãi:
“Khi anh còn nhỏ, mắc lỗi bị đánh, người đứng ra cầu xin tha thứ cho anh là em. Khi anh buồn bã vì mẹ mất, người ở cạnh anh cũng là em. Khi anh cãi nhau với gia đình và quyết định dọn ra ngoài sống một mình, người ủng hộ anh cũng chỉ có em.”
Giọng Trịnh Hân Nghi càng lúc càng nhanh, cô ta biết nếu không nói ngay bây giờ, sau này sẽ không còn cơ hội nữa:
“Anh không muốn đối mặt với Kiều Đồng, dùng em làm cái cớ che chắn, em biết chứ. Khi anh từ chuyến du lịch sau kỳ thi đại học trở về, rơi vào trạng thái sa sút mơ hồ, em không hề hỏi một lời, chỉ lặng lẽ chờ tinh thần anh hồi phục.”
Cô ta nghẹn giọng, rồi cảm thấy bản thân thật nực cười:
“Là em, tất cả những sự kiện đó đều là em ở bên cạnh anh.”
Lý Dục An đứng im, nghe cô ta nói từng câu, thoáng vẻ ngỡ ngàng.
“Em biết anh kính trọng cha mẹ em, cũng biết từ nhỏ đến lớn anh chưa từng có tình cảm khác với em. Lý Dục An, con người anh thế nào, trừ chính anh ra thì chỉ có em hiểu rõ nhất.”
Giọng nói Trịnh Hân Nghi bắt đầu mang theo chút oán hận:
“Anh ôn hòa quá mức, luôn đối xử công bằng với tất cả. Với em, với Kiều Đồng, thậm chí với bất kỳ ai dành tình cảm cho anh cũng vậy. Anh phớt lờ cảm xúc của người khác, nên mới có thể thoải mái đứng giữa những mối quan hệ mà không thấy áy náy. Anh giả vờ làm người tử tế, nhưng thực ra chỉ quan tâm đến điều anh thích. Anh sinh ra đã cố chấp, lạnh lùng quan sát và tính toán, một khi đã quyết thì chẳng bao giờ buông. Nói cho cùng, bản chất anh là người vô cùng lãnh đạm.”
Cô ta cúi đầu, cười khổ:
“Những năm nay là do em tự mình làm khổ mình. Em bị anh giày vò đủ rồi.”
Lý Dục An im lặng bước tới, rút một tờ giấy đưa về phía cô ta.
Trịnh Hân Nghi không nhận, chỉ đưa mu bàn tay lau mặt.
“Làm như chuyện không liên quan đến mình, đứng từ trên cao nhìn xuống,” cô ta khẽ cười khẩy, cảm giác nghẹn nơi ngực dường như cũng vơi bớt. Rồi như nhớ ra điều gì, giọng càng thêm cay nghiệt:
“Thiên đạo luân hồi, anh xứng đáng bị cô ấy phớt lờ.”
————————————————————-
La Ninh bắt xe về nhà cha mẹ, cùng Tống Văn Tuệ và La Chấn Dương ăn một bữa cơm, sau đó mới quay lại chỗ ở của mình.
Cô thấy mệt lạ thường. Vừa vào đến nơi liền nằm vật xuống ghế sofa, cánh tay đặt ngang trán. Trong bóng tối, ánh sáng điện thoại lóe lên từng đợt, nhấp nháy lặng lẽ. La Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy nó sáng lên rồi lại vụt tắt.
Một lúc lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ba tiếng, một mạnh hai nhẹ.
Cách chừng mười phút, lại là ba tiếng như cũ, lặp đi lặp lại.
La Ninh cuối cùng cũng đứng dậy, ra mở cửa. Người kia đang tựa lưng vào tường cạnh cửa, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Dường như không ngờ cô sẽ mở cửa, khi Lý Dục An ngẩng lên, trên mặt vẫn còn vương lại chút cảm xúc chưa kịp xóa sạch. Bên ngoài là đêm đen yên tĩnh, nhưng ánh mắt anh u ám, như thể vừa bước ra từ một trận mưa lớn.
Vừa thấy cô, anh lập tức đứng thẳng, gọi một tiếng:
“La Ninh.”
Cô không động đậy, nhưng sâu bên trong thân thể, có một tiếng thở dài rất khẽ.
Lý Dục An nhìn vào khoảng tối sau lưng cô qua khe cửa, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên để trò chuyện:
“Sao em không bật đèn?”
“Em hơi mệt, đang định ngủ.”
La Ninh nói thật. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp chuyện khiến cô hao tổn tinh thần, mỗi lần phải đứng trước những chọn lựa khiến đầu óc rối bời, cô đều chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
Trong phòng yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng nước sôi ùng ục vang bên tai.
Hơi nước từ ấm trà pha lê bốc lên, tỏa ra một luồng ấm nóng nhè nhẹ khiến tay cô hơi tê rát. La Ninh rót nửa ly nước rồi đưa về phía anh, cảm giác bỏng rát khiến cô không hơi lỏng tay.
Anh nói để anh tự làm, định đưa tay nắm lấy tay cô để xem:
“Tay em bị phỏng rồi à?”
“Không có.” La Ninh thấy anh có phần phản ứng hơi quá liền nghiêng người tránh đi, không để anh chạm vào.
Cánh tay anh khựng lại giữa không trung, bất giác nhớ đến hình ảnh cô sáng nay còn mơ màng ôm lấy anh, so với lúc này, khác nhau một trời một vực.
Lúc thu tay về, anh hơi lơ đãng, tay áo vô tình va vào ly nước ấm vừa rót khiến nó đổ xuống.
Ly pha lê lăn khỏi bàn.
Nhờ có tấm thảm nên ly không bị vỡ, nước ấm tràn xuống theo mép bàn, làm ướt một góc nhỏ phía dưới.
Bình thường anh là người rất cẩn thận, vậy mà lúc này lại thất thần như thế. Anh cúi người nhặt lên, La Ninh nhìn thấy tay áo anh ngấm nước.
“Anh bị phỏng rồi à?” Cô hỏi.
Lý Dục An đáp không phải.
La Ninh rút một tờ giấy, đưa cho anh.
Anh trải giấy lên mép bàn, khăn giấy nhanh chóng thấm nước, trở nên trong suốt và nhăn lại, dính chặt vào mặt bàn, in rõ màu gỗ bên dưới.
“Dùng khăn lau tạm là được rồi.” La Ninh lại rút thêm một tờ giấy đưa cho anh, “Anh lau tay áo đi.”
Anh lại nhận lấy, chỉ chùi sơ vài cái lên cổ tay áo, sau đó nắm khăn giấy trong lòng bàn tay, vò nát lại thành một cục.
“Xin lỗi,” anh đột nhiên nói.
La Ninh khựng lại, suy nghĩ một lúc, cố đoán xem vì điều gì mà anh xin lỗi.
“Chuyện bức thư tình… trước kia anh không biết. Lúc đó anh nghĩ em đến tìm anh. Anh đã tưởng rằng…” Lý Dục An bỏ dở câu nói.
“Anh tưởng rằng gì?” Cô nhìn anh, hỏi khẽ.
“Là do anh tự mình tương tư đúng không?”
La Ninh cụp mắt xuống, vừa định mở lời thì anh lại cắt ngang.
“Anh không trách chuyện đó,” Lý Dục An nói tiếp, “Thật ra anh không quan tâm bắt đầu như thế nào, cũng không trách em đã từng rời đi. Anh chỉ là… cảm thấy rất có lỗi.”
“Trước kia, chỉ cần được ở bên em là anh đã thấy hạnh phúc đến mức như đang trong cơn say. Anh cứ đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình, nghĩ rằng em cũng có cảm xúc tương tự như anh…”
Hốc mắt La Ninh bất giác cay xè, cô đột ngột đứng dậy:
“Anh đừng nói nữa.”
Lý Dục An bước đến cạnh cô, gần như cố chấp ôm chặt lấy cô từ phía sau.
“La Ninh…” Môi anh chạm nhẹ vào tóc cô, giọng khàn đặc, “Em đừng trốn tránh anh nữa.”
Từ trên mu bàn tay, anh cảm nhận được một làn hơi ấm thấm qua da.
“Mọi chuyện là do anh xử lý không tốt…” Anh khó khăn cất lời, “Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy… Anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa.”
“Anh không cần phải làm vậy,” giọng La Ninh rất khẽ, “Cũng không cần phải cố đến mức này…”
Cô né khỏi vòng tay anh, quay mặt lại đối diện với anh. Hàng mi vẫn còn ướt sũng, cô hít sâu một hơi:
“Trịnh Hân Nghi là Trịnh Hân Nghi, anh là anh. Chuyện này… vốn dĩ không liên quan gì đến cô ấy cả.”
Anh muốn đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng lúc này, tay lại như không sao nhấc lên nổi.
Cô nói tiếp:
“Những điều anh từng kể, em vẫn nhớ rõ.”
“Gì cơ?” Anh khẽ hỏi.
“Anh từng kể với em về mẹ mình. Anh nói bà xinh đẹp, yếu đuối, luôn mỉm cười dịu dàng, rằng anh nhớ vòng tay của bà. Cho nên… em đã không đẩy anh ra.”
Yết hầu Lý Dục An khẽ lăn lên lăn xuống:
“Do em là người mềm lòng.”
“Em rất ít khi kể với anh chuyện của em. Ba mẹ em nghiêm khắc lắm. Từ nhỏ, em có rất nhiều mong muốn, gần như không có cái nào được đáp lại. Hồi còn bé, em thường tự nhủ mình sống trong một gia đình có điều kiện, không thiếu ăn thiếu mặc, vậy thì còn gì mà không hài lòng nữa?”
“Đã bao nhiêu lần em muốn nói với họ rằng em không thích đi học thêm, rằng em muốn đến một nơi nào đó có thể chấp nhận hoàn cảnh của em, nhưng em biết điều đó vô ích. Em không thể thay đổi được gì. Mẹ em thậm chí rất hiếm khi gần gũi với em. Hồi bé, em từng mong mẹ ôm lấy mình một lần, nhưng bây giờ, nếu bà có chủ động nắm tay em, em lại thấy không thoải mái.”
Cô tránh ánh mắt nóng rực của Lý Dục An. Những lời ấy, một khi đã thốt ra, liền như viên đá xây nên thành trì trong lòng cô đổ vỡ từng mảnh, từng mảnh một, không ngăn lại được.
Lúc này La Ninh mới nhận ra: thì ra việc phơi bày vết sẹo lòng còn thân mật hơn cả những lần quấn quýt trên giường.
“Những năm đi học xa, em luôn thấy mình ổn khi ở một mình. Em tưởng mình thật sự đã bình tĩnh rồi. Phương Tri Hứa từng nói với em, cái gọi là ‘bình tĩnh’ ấy chẳng qua chỉ là một dạng tê liệt. Nhưng mà tê liệt vẫn còn hơn là mất kiểm soát, vẫn còn hơn là lúc nào cũng thấy mình sắp tổn thương. Ít nhất, em có thể tự bảo vệ được mình.”
La Ninh thừa nhận bản thân khao khát tình yêu, nhưng cô không đủ năng lực để gánh vác những chấn động và bất an mà tình yêu mang lại.
La Chấn Dương và Tống Văn Tuệ yêu cô, nhưng thứ tình yêu ấy lại kèm theo sự trói buộc, họ yêu theo cách họ hiểu, chứ không phải theo cách cô cần. Thuở niên thiếu cũng từng có vài cậu bạn ngượng ngùng thổ lộ rằng thích cô, nhưng trong mắt người lớn, tình yêu học trò là điều cấm kỵ, và người cuối cùng bị tổn thương, chỉ có thể là cô.
Dù cô đã ép bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa, cũng không thể phủ nhận rằng người đàn ông trước mặt là người có thể mạnh mẽ lay động tâm trí cô, là người khiến cô có cảm giác “mọi thứ sắp vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Dù là trước khi chia xa hay sau khi gặp lại, cô đều từng rung động vì anh. Cô không thể tự lừa mình rằng mình chưa từng xao lòng. Sự biến mất của cô sau kỳ thi đại học, cùng với việc không nói lời từ biệt, thật ra chẳng khác gì một cuộc trốn chạy.
La Ninh đưa tay chạm nhẹ lên gò má Lý Dục An:
“Anh biết mà, em nghèo lắm. Anh nghĩ mình có thể nhận được gì từ em chứ?”
Chóp mũi anh khẽ lướt qua lòng bàn tay cô, sau đó cúi đầu hôn lên tay cô một cách dịu dàng.
“Vậy em muốn gì ở anh?” Anh hỏi lại.
“Ban đầu em vốn không muốn gì cả,” La Ninh trả lời bằng giọng điệu rất nghiêm túc.
“Em chỉ muốn một mình bước tiếp. Có thể sẽ không kết hôn, hoặc nếu có thì cũng rất muộn. Dù thế nào, em cũng không định có con. Tâm lý của em chỉ có thể chịu đựng đến mức đó.”
Anh vùi mặt vào lòng bàn tay cô, như thể chỉ cần làm vậy thì cô sẽ không thể thấy được biểu cảm của anh.
Phải mất một lúc lâu, Lý Dục An mới cất tiếng:
“Em muốn giữ anh lại, nhưng lại để anh đứng yên một chỗ.”
La Ninh định rút tay về, nhưng tay anh siết quá chặt, khiến cô không thể động đậy.
Cuối cùng, cô đành từ bỏ, chậm rãi nói:
“Cho em một chút thời gian, được không?”
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Trịnh Hân Nghi vừa dứt lời, thân thể Lý Dục An quả nhiên khựng lại. Anh theo bản năng đưa tay vào túi như đang tìm thứ gì đó.
“Điện thoại của anh ở trên bàn kìa.” Cô ta nhắc, giọng bình thản.
Lúc này anh mới quay đầu nhìn.
“Chỉ cần em nói một câu rằng cô ấy không muốn gặp anh, anh đã bối rối như vậy rồi,” Trịnh Hân Nghi khẽ cười, trong lòng dâng lên vị chua chát, “Cô ấy có thể bất cứ lúc nào quay lưng rời đi, còn anh, vì một câu của em, thật giả chưa rõ mà trở nên thấp thỏm lo âu. Anh như vậy, em thật sự thấy không đáng.”
Lý Dục An khẽ cau mày, ngón tay siết nhẹ:
“Đừng suy đoán linh tinh.”
“Đó là sự thật.” Cô ta nghiêng mặt đi. “Nhưng em vẫn không cam tâm.”
Ngón tay Lý Dục An khẽ động, sau lại lặng lẽ buông xuống:
“Về sau em đừng đến tìm anh nữa.”
Trịnh Hân Nghi nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt tĩnh lặng, giọng nói bình thản mà lịch sự, nhưng lời nói lại vô cùng tuyệt tình. Cô ta thậm chí còn có thể nhớ được từng dáng vẻ của anh qua từng giai đoạn trưởng thành.
Im lặng một lúc lâu, cô ta mới cất giọng, chậm rãi:
“Khi anh còn nhỏ, mắc lỗi bị đánh, người đứng ra cầu xin tha thứ cho anh là em. Khi anh buồn bã vì mẹ mất, người ở cạnh anh cũng là em. Khi anh cãi nhau với gia đình và quyết định dọn ra ngoài sống một mình, người ủng hộ anh cũng chỉ có em.”
Giọng Trịnh Hân Nghi càng lúc càng nhanh, cô ta biết nếu không nói ngay bây giờ, sau này sẽ không còn cơ hội nữa:
“Anh không muốn đối mặt với Kiều Đồng, dùng em làm cái cớ che chắn, em biết chứ. Khi anh từ chuyến du lịch sau kỳ thi đại học trở về, rơi vào trạng thái sa sút mơ hồ, em không hề hỏi một lời, chỉ lặng lẽ chờ tinh thần anh hồi phục.”
Cô ta nghẹn giọng, rồi cảm thấy bản thân thật nực cười:
“Là em, tất cả những sự kiện đó đều là em ở bên cạnh anh.”
Lý Dục An đứng im, nghe cô ta nói từng câu, thoáng vẻ ngỡ ngàng.
“Em biết anh kính trọng cha mẹ em, cũng biết từ nhỏ đến lớn anh chưa từng có tình cảm khác với em. Lý Dục An, con người anh thế nào, trừ chính anh ra thì chỉ có em hiểu rõ nhất.”
Giọng nói Trịnh Hân Nghi bắt đầu mang theo chút oán hận:
“Anh ôn hòa quá mức, luôn đối xử công bằng với tất cả. Với em, với Kiều Đồng, thậm chí với bất kỳ ai dành tình cảm cho anh cũng vậy. Anh phớt lờ cảm xúc của người khác, nên mới có thể thoải mái đứng giữa những mối quan hệ mà không thấy áy náy. Anh giả vờ làm người tử tế, nhưng thực ra chỉ quan tâm đến điều anh thích. Anh sinh ra đã cố chấp, lạnh lùng quan sát và tính toán, một khi đã quyết thì chẳng bao giờ buông. Nói cho cùng, bản chất anh là người vô cùng lãnh đạm.”
Cô ta cúi đầu, cười khổ:
“Những năm nay là do em tự mình làm khổ mình. Em bị anh giày vò đủ rồi.”
Lý Dục An im lặng bước tới, rút một tờ giấy đưa về phía cô ta.
Trịnh Hân Nghi không nhận, chỉ đưa mu bàn tay lau mặt.
“Làm như chuyện không liên quan đến mình, đứng từ trên cao nhìn xuống,” cô ta khẽ cười khẩy, cảm giác nghẹn nơi ngực dường như cũng vơi bớt. Rồi như nhớ ra điều gì, giọng càng thêm cay nghiệt:
“Thiên đạo luân hồi, anh xứng đáng bị cô ấy phớt lờ.”
————————————————————-
La Ninh bắt xe về nhà cha mẹ, cùng Tống Văn Tuệ và La Chấn Dương ăn một bữa cơm, sau đó mới quay lại chỗ ở của mình.
Cô thấy mệt lạ thường. Vừa vào đến nơi liền nằm vật xuống ghế sofa, cánh tay đặt ngang trán. Trong bóng tối, ánh sáng điện thoại lóe lên từng đợt, nhấp nháy lặng lẽ. La Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy nó sáng lên rồi lại vụt tắt.
Một lúc lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ba tiếng, một mạnh hai nhẹ.
Cách chừng mười phút, lại là ba tiếng như cũ, lặp đi lặp lại.
La Ninh cuối cùng cũng đứng dậy, ra mở cửa. Người kia đang tựa lưng vào tường cạnh cửa, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Dường như không ngờ cô sẽ mở cửa, khi Lý Dục An ngẩng lên, trên mặt vẫn còn vương lại chút cảm xúc chưa kịp xóa sạch. Bên ngoài là đêm đen yên tĩnh, nhưng ánh mắt anh u ám, như thể vừa bước ra từ một trận mưa lớn.
Vừa thấy cô, anh lập tức đứng thẳng, gọi một tiếng:
“La Ninh.”
Cô không động đậy, nhưng sâu bên trong thân thể, có một tiếng thở dài rất khẽ.
Lý Dục An nhìn vào khoảng tối sau lưng cô qua khe cửa, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên để trò chuyện:
“Sao em không bật đèn?”
“Em hơi mệt, đang định ngủ.”
La Ninh nói thật. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp chuyện khiến cô hao tổn tinh thần, mỗi lần phải đứng trước những chọn lựa khiến đầu óc rối bời, cô đều chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
Trong phòng yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng nước sôi ùng ục vang bên tai.
Hơi nước từ ấm trà pha lê bốc lên, tỏa ra một luồng ấm nóng nhè nhẹ khiến tay cô hơi tê rát. La Ninh rót nửa ly nước rồi đưa về phía anh, cảm giác bỏng rát khiến cô không hơi lỏng tay.
Anh nói để anh tự làm, định đưa tay nắm lấy tay cô để xem:
“Tay em bị phỏng rồi à?”
“Không có.” La Ninh thấy anh có phần phản ứng hơi quá liền nghiêng người tránh đi, không để anh chạm vào.
Cánh tay anh khựng lại giữa không trung, bất giác nhớ đến hình ảnh cô sáng nay còn mơ màng ôm lấy anh, so với lúc này, khác nhau một trời một vực.
Lúc thu tay về, anh hơi lơ đãng, tay áo vô tình va vào ly nước ấm vừa rót khiến nó đổ xuống.
Ly pha lê lăn khỏi bàn.
Nhờ có tấm thảm nên ly không bị vỡ, nước ấm tràn xuống theo mép bàn, làm ướt một góc nhỏ phía dưới.
Bình thường anh là người rất cẩn thận, vậy mà lúc này lại thất thần như thế. Anh cúi người nhặt lên, La Ninh nhìn thấy tay áo anh ngấm nước.
“Anh bị phỏng rồi à?” Cô hỏi.
Lý Dục An đáp không phải.
La Ninh rút một tờ giấy, đưa cho anh.
Anh trải giấy lên mép bàn, khăn giấy nhanh chóng thấm nước, trở nên trong suốt và nhăn lại, dính chặt vào mặt bàn, in rõ màu gỗ bên dưới.
“Dùng khăn lau tạm là được rồi.” La Ninh lại rút thêm một tờ giấy đưa cho anh, “Anh lau tay áo đi.”
Anh lại nhận lấy, chỉ chùi sơ vài cái lên cổ tay áo, sau đó nắm khăn giấy trong lòng bàn tay, vò nát lại thành một cục.
“Xin lỗi,” anh đột nhiên nói.
La Ninh khựng lại, suy nghĩ một lúc, cố đoán xem vì điều gì mà anh xin lỗi.
“Chuyện bức thư tình… trước kia anh không biết. Lúc đó anh nghĩ em đến tìm anh. Anh đã tưởng rằng…” Lý Dục An bỏ dở câu nói.
“Anh tưởng rằng gì?” Cô nhìn anh, hỏi khẽ.
“Là do anh tự mình tương tư đúng không?”
La Ninh cụp mắt xuống, vừa định mở lời thì anh lại cắt ngang.
“Anh không trách chuyện đó,” Lý Dục An nói tiếp, “Thật ra anh không quan tâm bắt đầu như thế nào, cũng không trách em đã từng rời đi. Anh chỉ là… cảm thấy rất có lỗi.”
“Trước kia, chỉ cần được ở bên em là anh đã thấy hạnh phúc đến mức như đang trong cơn say. Anh cứ đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình, nghĩ rằng em cũng có cảm xúc tương tự như anh…”
Hốc mắt La Ninh bất giác cay xè, cô đột ngột đứng dậy:
“Anh đừng nói nữa.”
Lý Dục An bước đến cạnh cô, gần như cố chấp ôm chặt lấy cô từ phía sau.
“La Ninh…” Môi anh chạm nhẹ vào tóc cô, giọng khàn đặc, “Em đừng trốn tránh anh nữa.”
Từ trên mu bàn tay, anh cảm nhận được một làn hơi ấm thấm qua da.
“Mọi chuyện là do anh xử lý không tốt…” Anh khó khăn cất lời, “Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy… Anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa.”
“Anh không cần phải làm vậy,” giọng La Ninh rất khẽ, “Cũng không cần phải cố đến mức này…”
Cô né khỏi vòng tay anh, quay mặt lại đối diện với anh. Hàng mi vẫn còn ướt sũng, cô hít sâu một hơi:
“Trịnh Hân Nghi là Trịnh Hân Nghi, anh là anh. Chuyện này… vốn dĩ không liên quan gì đến cô ấy cả.”
Anh muốn đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng lúc này, tay lại như không sao nhấc lên nổi.
Cô nói tiếp:
“Những điều anh từng kể, em vẫn nhớ rõ.”
“Gì cơ?” Anh khẽ hỏi.
“Anh từng kể với em về mẹ mình. Anh nói bà xinh đẹp, yếu đuối, luôn mỉm cười dịu dàng, rằng anh nhớ vòng tay của bà. Cho nên… em đã không đẩy anh ra.”
Yết hầu Lý Dục An khẽ lăn lên lăn xuống:
“Do em là người mềm lòng.”
“Em rất ít khi kể với anh chuyện của em. Ba mẹ em nghiêm khắc lắm. Từ nhỏ, em có rất nhiều mong muốn, gần như không có cái nào được đáp lại. Hồi còn bé, em thường tự nhủ mình sống trong một gia đình có điều kiện, không thiếu ăn thiếu mặc, vậy thì còn gì mà không hài lòng nữa?”
“Đã bao nhiêu lần em muốn nói với họ rằng em không thích đi học thêm, rằng em muốn đến một nơi nào đó có thể chấp nhận hoàn cảnh của em, nhưng em biết điều đó vô ích. Em không thể thay đổi được gì. Mẹ em thậm chí rất hiếm khi gần gũi với em. Hồi bé, em từng mong mẹ ôm lấy mình một lần, nhưng bây giờ, nếu bà có chủ động nắm tay em, em lại thấy không thoải mái.”
Cô tránh ánh mắt nóng rực của Lý Dục An. Những lời ấy, một khi đã thốt ra, liền như viên đá xây nên thành trì trong lòng cô đổ vỡ từng mảnh, từng mảnh một, không ngăn lại được.
Lúc này La Ninh mới nhận ra: thì ra việc phơi bày vết sẹo lòng còn thân mật hơn cả những lần quấn quýt trên giường.
“Những năm đi học xa, em luôn thấy mình ổn khi ở một mình. Em tưởng mình thật sự đã bình tĩnh rồi. Phương Tri Hứa từng nói với em, cái gọi là ‘bình tĩnh’ ấy chẳng qua chỉ là một dạng tê liệt. Nhưng mà tê liệt vẫn còn hơn là mất kiểm soát, vẫn còn hơn là lúc nào cũng thấy mình sắp tổn thương. Ít nhất, em có thể tự bảo vệ được mình.”
La Ninh thừa nhận bản thân khao khát tình yêu, nhưng cô không đủ năng lực để gánh vác những chấn động và bất an mà tình yêu mang lại.
La Chấn Dương và Tống Văn Tuệ yêu cô, nhưng thứ tình yêu ấy lại kèm theo sự trói buộc, họ yêu theo cách họ hiểu, chứ không phải theo cách cô cần. Thuở niên thiếu cũng từng có vài cậu bạn ngượng ngùng thổ lộ rằng thích cô, nhưng trong mắt người lớn, tình yêu học trò là điều cấm kỵ, và người cuối cùng bị tổn thương, chỉ có thể là cô.
Dù cô đã ép bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa, cũng không thể phủ nhận rằng người đàn ông trước mặt là người có thể mạnh mẽ lay động tâm trí cô, là người khiến cô có cảm giác “mọi thứ sắp vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Dù là trước khi chia xa hay sau khi gặp lại, cô đều từng rung động vì anh. Cô không thể tự lừa mình rằng mình chưa từng xao lòng. Sự biến mất của cô sau kỳ thi đại học, cùng với việc không nói lời từ biệt, thật ra chẳng khác gì một cuộc trốn chạy.
La Ninh đưa tay chạm nhẹ lên gò má Lý Dục An:
“Anh biết mà, em nghèo lắm. Anh nghĩ mình có thể nhận được gì từ em chứ?”
Chóp mũi anh khẽ lướt qua lòng bàn tay cô, sau đó cúi đầu hôn lên tay cô một cách dịu dàng.
“Vậy em muốn gì ở anh?” Anh hỏi lại.
“Ban đầu em vốn không muốn gì cả,” La Ninh trả lời bằng giọng điệu rất nghiêm túc.
“Em chỉ muốn một mình bước tiếp. Có thể sẽ không kết hôn, hoặc nếu có thì cũng rất muộn. Dù thế nào, em cũng không định có con. Tâm lý của em chỉ có thể chịu đựng đến mức đó.”
Anh vùi mặt vào lòng bàn tay cô, như thể chỉ cần làm vậy thì cô sẽ không thể thấy được biểu cảm của anh.
Phải mất một lúc lâu, Lý Dục An mới cất tiếng:
“Em muốn giữ anh lại, nhưng lại để anh đứng yên một chỗ.”
La Ninh định rút tay về, nhưng tay anh siết quá chặt, khiến cô không thể động đậy.
Cuối cùng, cô đành từ bỏ, chậm rãi nói:
“Cho em một chút thời gian, được không?”
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Story
Chương 38
10.0/10 từ 29 lượt.