Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 37

120@-

Chủ nhiệm lớp mở đầu bằng giọng điệu bình thản, chỉ hỏi dạo này việc học của cô thế nào.


La Ninh đáp gọn:


“Cũng tạm ạ.”


Thầy lấy từ ngăn kéo ra bảng điểm kỳ kiểm tra tháng trước, bắt đầu tìm tên cô trong danh sách, chăm chú dò từng môn một.


“Xếp hạng vẫn ở mức trung bình, còn nhiều chỗ cần phải cải thiện,” thầy đẩy gọng kính lên, đưa ngón tay vàng khè vì thuốc lá chỉ vào bảng điểm trước mặt, “So với kỳ thi cuối kỳ trước thì mức tiến bộ vẫn còn quá chậm.”


La Ninh không nói gì.


“Ở lớp chọn như lớp mình, điểm số rất cạnh tranh. Học hành giống như đi ngược dòng nước, không tiến là lùi. Em ngày thường có vẻ trầm lặng, ít nói, không tham gia mấy trò quậy phá nên các thầy cô đều rất kỳ vọng vào em.”


“Em cảm ơn thầy đã quan tâm,” La Ninh nhỏ giọng đáp.


“Muốn học tốt thì phải toàn tâm toàn ý,” thầy liếc nhìn cô thêm lần nữa, “Em có thực sự để hết tâm trí vào việc học không?”


La Ninh ngập ngừng một thoáng, rồi chậm rãi gật đầu.


“Không giống lắm đâu.” Thầy giơ tờ giấy viết thư đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt cô, “Nhận ra cái này chứ?”


La Ninh lướt mắt nhìn, chỉ vài chữ mơ hồ đã đủ để cô nhận ra đây là bức thư đầu tiên cô viết cho Lý Dục An.


Kiều Đồng đưa thư tình theo kiểu rất thẳng thắn và bất ngờ.


Lúc La Ninh vừa viết xong, vừa tan học, chuông reo là cô ấy lập tức đứng phắt dậy, bước nhanh lên phía bục giảng. Cô ấy đẩy mấy nam sinh đang tụ quanh chỗ Lý Dục An sang một bên, rồi thẳng tay dúi bức thư vào lòng anh.


Mọi người trong lớp chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Lý Dục An cầm thư lên, vừa xé phong bì vừa hỏi:


“Gì đây?”


Kiều Đồng trả lời tỉnh rụi:


“Thư tình.”


Cả lớp sững lại vài giây, sau đó là một tràng huýt sáo ầm ĩ khiến ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía này. Lý Dục An bị thái độ thản nhiên của cô ấy làm bật cười, cúi xuống nhìn nội dung bức thư. Có nam sinh định thò đầu qua đọc cùng nhưng anh lập tức đưa tay che tờ giấy lại, không cho nhìn.


Lý Dục An xếp lại bức thư, khẽ ho hai tiếng, rồi quay sang Trịnh Hân Nghi để đánh lạc hướng Kiều Đồng. Anh nói:


“Vậy anh sẽ giữ gìn cẩn thận.”


Bây giờ, khi bị chủ nhiệm hỏi tới chuyện này, La Ninh chỉ thấy buồn cười, anh giữ nó ở đâu chứ?


——————————————–



Thấy cô im lặng, thầy lại hỏi:


“Là em viết phải không?”


Chữ viết rành rành không thể chối cãi, La Ninh chỉ biết tiếp tục giữ im lặng.


“Thư này không ghi tên người nhận nhỉ.” Thầy cầm tờ giấy lật qua lật lại xem, vẻ mặt không quá nghiêm khắc nhưng giọng nói lại có phần dò xét, “Viết cho ai vậy?”


Cô khẽ lắc đầu:


“Không viết cho ai cả.”


“Chuyện như thế này, làm giáo viên, thầy từng thấy rất nhiều.” Chủ nhiệm lớp nói bằng giọng điềm đạm. “Nhiệm vụ chính của học sinh bây giờ là học tập. Yêu đương ở độ tuổi này là điều khó tránh, nhưng không nên để nó xảy ra, đặc biệt là nữ sinh như các em rất dễ bị xao nhãng, mà một khi thành tích sa sút thì rất khó kéo lên lại.”


Thầy nói rất lâu, nhưng La Ninh chỉ mím môi, im lặng không đáp khiến sự kiên nhẫn của thầy dần dần cạn kiệt. Nhìn La Ninh cứ cúi đầu không nói lời nào, thầy cầm lại ly nước đặt trên bàn. Thật ra đây chỉ là chuyện nhỏ, có thể chọn cách xử lý nhẹ nhàng, cũng có thể làm rùm beng lên.


Trà trong ly đã ngâm cả ngày, vị nhạt đến mức chẳng còn mùi hương gì.


Thầy chỉ uống vài ngụm rồi đứng dậy bước đến cạnh thùng rác, đổ hết nước đi, dùng tay vỗ mạnh đáy ly mấy cái cho những lá trà mềm nhũn dính bên trong rơi hết xuống.


Trở lại chỗ ngồi, thầy đột ngột nghiêm giọng:


“Thái độ nhận sai của em không thành khẩn.”


Nói xong, thầy gõ ngón tay lên đầu gối với nhịp điệu dồn dập:


“Nếu em nói cho thầy biết viết cho ai, thầy sẽ chỉ mời cả hai đến nói chuyện riêng, rồi mỗi người viết một bản kiểm điểm. Như vậy là xong. Còn nếu em vẫn cứ giữ im lặng, thì sẽ có rất nhiều cách xử lý khác nghiêm khắc hơn.”


La Ninh chậm rãi nhưng dứt khoát lắc đầu.


Từ rất sớm, cô đã hiểu rằng trong mắt phần lớn giáo viên, những học sinh có thành tích tạm ổn, không cá tính nổi bật, tính cách lại hiền lành như nước là kiểu học trò dễ được yêu thích nhất vì bọn họ ngoan ngoãn, biết điều, lại mang theo chút ngây thơ khờ khạo, dễ dạy, dễ bảo.


Từ trước đến nay, La Ninh luôn tự giam mình trong lớp vỏ ngoài “trầm lặng như nước,” giống như một cái cây được ai đó tùy ý trồng bên vệ đường, trầm lặng, không biết phản kháng.


Vì vậy, sự phẫn nộ của thầy chủ nhiệm lúc này không phải vô cớ. Nó giống như một người đang uống nước tinh khiết mà bất chợt cắn phải một hạt cát, hay đang chăm hoa thì bị đâm vào tay bởi một cọng gai bén nhọn.


Sự im lặng của La Ninh bị thầy cho là một kiểu phản kháng. Sắc mặt ông bắt đầu sa sầm, không còn kiên nhẫn như trước.


“Vừa rồi còn khen em là người trầm tĩnh, ngoan ngoãn, ai ngờ lại có cái tính ngang bướng như thế này.”


Nói đoạn, thầy đặt ly nước xuống, rút điện thoại ra:


“Nếu vậy thì tôi buộc phải liên hệ với phụ huynh em. Em cứ về lớp học tự học trước đi.”


Nghe đến đây, cuối cùng La Ninh cũng có phản ứng.


Ánh nắng buổi chiều không có gì mới mẻ, ấm áp nhưng khô khốc.



“Thư tình” đối với cô mà nói, vốn chẳng lạ lẫm gì, đã từng nhận qua, bây giờ cũng từng viết. Cô từng xem một bộ phim có tên như vậy, kể về tình cảm mỏng manh giữa những chàng trai cô gái thời niên thiếu, vừa dịu dàng lại vừa nuối tiếc. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, thư tình giống như một câu chuyện cổ tích mang màu sắc rùng rợn. Còn cô, giống như một nàng công chúa sống lặng lẽ trên tháp cao.


Cô không thể tưởng tượng nổi nếu Tống Văn Tuệ, mẹ cô, biết được chuyện này sẽ phản ứng ra sao.


La Ninh cảm giác như có một thế lực vô hình đang trói buộc mình. Cái lạnh từ bàn chân chậm rãi lan lên tận cổ, khiến toàn thân cứng đờ. Ánh mắt dò xét của các giáo viên đi ngang qua khiến cô như ngạt thở, tựa như bị đóng đinh vào ghế bởi áp lực vô hình kéo dài từng phút từng giây.


Bị Tống Văn Tuệ biết chuyện chính là cọng rơm cuối cùng khiến cô sụp đổ.


La Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt hoe đỏ, cất tiếng ngăn lại đúng lúc thầy chủ nhiệm sắp bấm số điện thoại:


“Thầy… khoan đã.”


Ông sững người, ngạc nhiên nhìn cô:


“Em nói gì?”


Chưa kịp để La Ninh lặp lại lần nữa, cô giáo dạy ngữ văn ngồi đối diện đã đứng dậy. Bà cầm bức thư, đọc lướt một lượt như gió, sau đó mỉm cười:


“À, thơ Từ Chí Ma đó. Tôi từng giảng bài này rồi.”


Cô quay sang La Ninh:


“Buổi chiều lớp mình sắp vào tiết tự học. Em về lớp trước, lên bảng ghi lại phần bài tập ngữ văn mà cô đã giao.”


La Ninh quay sang nhìn thầy chủ nhiệm. Sắc mặt ông vẫn nghiêm, nhưng chỉ khẽ hất cằm:


“Em đi đi.”


Cô trở về lớp bằng cách nào, rồi viết lên bảng ra sao, La Ninh cũng chẳng rõ nữa. Mọi thứ đều mờ mịt, như đang trôi trong một giấc mơ nặng nề. Viết xong chữ cuối cùng trên bảng, La Ninh quay đầu lại thì thấy cô giáo dạy Ngữ văn không biết từ lúc nào đã ra khỏi văn phòng, đang đứng ở hành lang vẫy tay gọi cô.


Trong lớp, học sinh đều đang cúi đầu học bài, không ai để ý đến họ.


Khuôn mặt và giọng nói của cô giáo dịu dàng, thân thiện:


“Em có đói bụng không? Chúng ta đi ăn tối nhé?”


La Ninh hơi ngập ngừng:


“Nhưng còn chưa đến giờ tan học…”


Bà không giải thích nhiều, chỉ mỉm cười ra hiệu bảo cô đi theo.


Khu vực ăn dành cho giáo viên và nhân viên nhà trường được tách riêng với học sinh nên không hề xảy ra cảnh chen chúc xếp hàng.


Trong lúc ăn, cô giáo trò chuyện cùng La Ninh một cách rất tự nhiên, hỏi cô thường ngày có thích đọc thơ không, rồi còn đề cử cho cô vài tập thơ hay.


“Tuổi các em bây giờ, chỉ một chút chuyện nhỏ cũng có thể thấy như trời sắp sập. Nhưng sau này, cuộc đời còn biết bao áp lực, khó khăn, đến lúc đó sẽ phải đối mặt thế nào đây?”



La Ninh cảm thấy mặt mình hơi nóng ran. Cô cúi đầu, dùng đũa đâm mấy lỗ nhỏ lên mặt cơm trong chén.


“Em cứ thử quay lại tìm thầy chủ nhiệm xem. Vừa rồi cô có nói chuyện với thầy ấy một lúc.” Cô giáo nghiêm túc nói, nhưng ánh mắt vẫn mang theo sự dịu dàng chân thành.


La Ninh khựng lại trong chốc lát, rồi khẽ đáp:


“Dạ.”


Lúc thầy chủ nhiệm gặp lại cô, thái độ đã dịu đi thấy rõ.


Thầy đưa trả lại bức thư, rồi nói với cô đôi lời khuyên nhủ về việc học hành. Cuối cùng còn nhẹ nhàng hỏi han cô về quan hệ với bố mẹ, và dạo gần đây có cảm thấy áp lực gì không.


La Ninh vẫn còn chưa kịp phản ứng thì thầy đã chủ động viết giấy xin phép cho cô, bảo cô tối nay không cần vào tiết tự học, cứ về nghỉ ngơi sớm một chút.


La Ninh cầm giấy xin phép nghỉ quay về lớp.


Lúc ấy vừa tan học, thời gian cơm chiều ngắn ngủi, học sinh sau một ngày học dài đều đói bụng cồn cào, đã sớm kéo nhau ra ngoài ăn tối. Trong lớp chỉ còn lại lác đác vài người.


Cô cầm theo bức thư, bước đến chỗ ngồi của Lý Dục An.


Trên bàn của anh không có giá sách, hôm nay cả ngày cũng không thấy anh đến lớp, mặt bàn vì thế trống trải hơn hẳn những bàn bên cạnh, vẫn còn đặt nguyên mấy cuốn sách giáo khoa từ ngày hôm qua.


Cô không chạm vào bất cứ thứ gì, chỉ nhẹ nhàng đặt lại lá thư vào hộc bàn của anh.


Đeo ba lô trên vai, La Ninh rời khỏi cổng trường, đi bộ vô định trên phố.


Cô rất hiếm khi lang thang vào giờ này. Xung quanh là dòng người tan tầm hối hả về nhà, người bán hàng rong đẩy xe bán hàng rao lớn tiếng, một cậu shipper từ phía sau hét lên xin nhường đường, góc phố có tiệm mì vừa khai trương, hương thơm nức mũi theo gió chiều quẩn quanh bay đến, phả nhẹ lên mặt cô.


Cô dừng lại trước một tiệm thuốc, lúc ấy mới sực nhớ ra một nơi mình có thể tới.


————————————————


Trịnh Hân Nghi ngồi ở phía đối diện, trước mặt là ly cà phê đã nguội từ lâu.


Cô ta ngồi đó không nhúc nhích, mãi một lúc sau mới lên tiếng:


“Cậu đã nói gì với thầy?”


La Ninh khẽ cười, nụ cười mỏng manh thoáng qua như gió:


“Tôi nói nếu thầy gọi cho phụ huynh thì em sẽ đi nhảy lầu.”


Trịnh Hân Nghi bất ngờ liếc nhìn cô một cái:


“Thật khó tưởng tượng cậu dám nói mấy câu như vậy.”


La Ninh vốn có phần bướng bỉnh cực đoan trong tính cách, bình thường không dễ nhìn thấy, nhưng vào một thời điểm nào đó lại bộc phát khiến người ta không khỏi giật mình.



Trịnh Hân Nghi nhìn cô một lúc, rồi hỏi:


“Cậu từng nói với anh ấy những chuyện này chưa?”


“Chưa từng nhắc đến.”


“Tại sao không nói?” Cô ta nhíu mà, “Rõ ràng là một cơ hội tốt.”


“Có thể đó là cơ hội với cậu, nhưng không phải cái tôi quan tâm.” La Ninh khẽ cười, ánh mắt mơ hồ, “Cậu muốn, không có nghĩa là tôi cũng muốn.”


Trịnh Hân Nghi thở dài một hơi:


“Tôi thật sự không hiểu nổi cậu.”


La Ninh cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:


“Đôi khi… chính tôi cũng không hiểu nổi mình.”


Một thoáng im lặng trôi qua, Trịnh Hân Nghi lại cất lời:


“Cậu có ghét tôi không?”


“Có vẻ cậu rất muốn tôi ghét cậu,” La Ninh khẽ nói, “Nhưng thật sự… chưa đến mức đó.”


Cô chưa từng có gì gọi là điều day dứt mãi không buông. Có giai đoạn từng khao khát tự do, nhưng về sau lại nhận ra rằng tự do chỉ là một khái niệm tương đối. Càng muốn thoát ra, thì càng bị kéo ngược về phía đó.


La Ninh đứng dậy, đưa chìa khóa chiếc xe về phía Trịnh Hân Nghi:


“Tốt nhất là cứ tiếp tục bước về phía trước.”


Trịnh Hân Nghi nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa trong tay cô, nhưng vẫn không đưa tay ra nhận.


“Kỳ thực… bức thư đó…” Cô ta nói lưng chừng, rồi lại nuốt câu sau trở vào.


La Ninh quay người, cầm túi xách, nghiêng đầu nhìn cô ta:


“Gì cơ?”


“Không có gì.”


Chuông gió trên cửa khẽ vang lên khi La Ninh đẩy cửa bước ra ngoài. Trịnh Hân Nghi ngồi yên nhìn qua lớp kính pha lê, thấy cô đang đứng bên lề đường giơ tay vẫy xe.


Câu xin lỗi nhạt nhòa và lời vừa rồi bị kìm lại đều không thể thốt ra thành lời.


Cô ta nghĩ, có lẽ La Ninh sẽ không để tâm, nhưng ánh mắt của cô gái ấy khi nãy, sự thông suốt thản nhiên ấy, lại khiến người đối diện không sao hiểu nổi.


So với bị tha thứ hay thương hại, Trịnh Hân Nghi thậm chí còn mong rằng cô ấy sẽ ghét mình. Vì ghét ít ra cũng là một sự tồn tại.


Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Story Chương 37
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...