Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Chương 33
127@-
La Ninh ăn uống khá đầy đủ, lại ngủ một giấc ngon lành vào tối qua, thế nên hiệu suất học tập cũng cao hơn hẳn mọi ngày.
Bữa sáng ăn no quá nên đến trưa lại chẳng thấy đói, mãi đến chiều cô mới duỗi lưng vươn vai, vừa cử động tay chân một chút thì thấy Lý Dục An gửi rất nhiều tin nhắn từ giữa trưa:
“Chọn món em thích là được.”
“Anh còn ăn nhiều hơn em cơ.”
Cùng với đó là một tấm ảnh bữa trưa anh đang ăn ở chỗ làm, bên cạnh còn thấp thoáng thấy một góc đồng hồ đeo tay của anh.
“Có một quán đồ Thái rất nổi tiếng.”
“Tối anh tan làm lúc 6 giờ.”
“Em có rảnh không, đến đón anh nhé?”
Giờ đã gần năm giờ chiều, La Ninh lập tức đứng dậy thay đồ, trang điểm sơ qua rồi vội vàng bước ra huyền quan để đổi giày nhưng khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm vào gương, động tác bỗng khựng lại.
Không phải lần đầu cô có cảm giác này.
Người trong gương vẫn là cô, nhưng ánh mắt lại mang vẻ xa xăm, khi mở to mí mắt thì khóe mắt khẽ cong lên mềm mại và dịu dàng. Không giống vẻ trầm lặng thường ngày, biểu cảm ấy giống như một cô gái nhỏ đang háo hức đi hẹn hò.
La Ninh theo bản năng cụp mắt xuống, né tránh ánh nhìn xa lạ đó.
Cô cảm thấy mình như con tàu lao vun vút về phía trước, mọi thứ đều đang trượt khỏi tầm kiểm soát. Trái tim cô như tay lái nóng bỏng, mà phía trước không biết là vực sâu hay mặt đất bằng phẳng, chẳng ai có thể đoán được.
Cô khựng lại vài giây rồi lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy, mạnh tay lau lớp son đang còn trên môi.
Nếu Lý Dục An lái xe vậy thì cô sẽ đi tàu điện ngầm.
Sáu giờ kém năm phút, cô đã có mặt trước phòng khám của Lý Dục An.
La Ninh đứng ngoài cửa kính tự động, liếc mắt vào trong. Người đang đứng ở quầy lễ tân chính là cô y tá lần trước từng nói chuyện với cô khi đến nhổ răng. Mấy lần trước ghé đến còn có lý do, lần này lại thực sự khó mà giải thích cho ổn.
Cuối cùng cô không bước vào, chỉ gửi cho Lý Dục An một tin nhắn, bảo rằng mình đã đến.
Gửi xong, cô vòng ra bồn hoa bên bậc thềm cạnh cửa đứng đợi. Chưa đến hai phút đã thấy Lý Dục An chạy vội từ cửa chính bước ra, trên người vẫn còn khoác áo blouse trắng.
Anh bước rất nhanh, nhưng vừa ra khỏi cửa liền lập tức chậm lại, mái tóc trước trán vì động tác gấp gáp mà có vài sợi lộn xộn, vẫn đang cầm điện thoại trong tay, đưa mắt nhìn quanh.
Từ góc độ của anh không thể nhìn thấy La Ninh. Sau một thoáng do dự, Lý Dục An lại cúi đầu bấm điện thoại.
Cô khẽ gọi tên anh.
Lý Dục An quay người lại, nghe theo hướng giọng nói mà nhìn xuống. Vừa thấy cô, anh liền nở nụ cười, nhanh chóng bước đến bên cạnh.
“Sao em lại đứng ở đây? Ngoài này gió lạnh lắm.” Vừa nói, anh vừa đưa tay nắm lấy tay cô, “Lạnh ngắt rồi này.”
Anh nhìn cô, dịu dàng bảo:
“Anh thu dọn một chút là xong, em vào trong đợi anh đi.”
La Ninh lắc đầu:
“Em không vào đâu, đợi ở ngoài cũng được.”
Lý Dục An không nói gì thêm, chỉ đưa chìa khóa xe cho cô:
“Vậy thì vào trong xe ngồi đi.”
La Ninh nhận lấy chìa khóa từ tay anh rồi bước về phía chỗ đậu xe.
Cô ngồi ở ghế phụ chờ một lúc thì Lý Dục An đã quay lại, tay ôm theo một bình giữ nhiệt màu đen. Vừa ngồi vào ghế lái anh đã vặn nắp bình, rót nước ra ly rồi đưa cho cô.
La Ninh đón lấy, nhấp một ngụm nước ấm.
“Còn hơi nóng.” Cô nói.
Lý Dục An đưa tay nhận lại, thổi hai lần cho nguội bớt rồi thử một ngụm, sau đó đưa lại cho cô:
“Giờ chắc uống được rồi.”
Anh khởi động xe, chở cô đi ăn tối. La Ninh ôm chiếc ly nhỏ, ngồi bên ghế phụ, mắt dõi theo phong cảnh ngoài cửa sổ cứ thế lướt qua, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời phía xa, nhuộm cả đường chân trời một màu rực rỡ.
Lúc này cô mới chậm rãi nhận ra: ngày đã bắt đầu dài hơn.
Lý Dục An ngồi bên cạnh, tâm trạng anh dường như rất tốt. Khóe môi anh luôn vương nụ cười, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Gặp đèn đỏ, xe dừng lại. Anh đưa tay nhẹ gõ gõ vô-lăng rồi khẽ nghiêng người sang, xoa tay cô, ngón cái chậm rãi lướt qua lòng bàn tay như muốn truyền sang hơi ấm. Đến khi đèn xanh bật lên anh mới buông ra.
Khi ăn tối, Lý Dục An gọi cho cô một phần sữa dừa nóng được đựng trong một chiếc túi nilon trong suốt, đặt trong cái thùng sắt nhỏ hơi móp méo nhưng trông rất dễ thương.
Anh cắm sẵn ống hút vào túi, rồi đẩy nó sang phía cô.
La Ninh cúi đầu uống hai ngụm, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt anh vẫn đang nhìn mình chăm chú.
Cô khẽ hỏi:
“Trên mặt em có gì à?”
“Không có gì cả.” Ánh mắt anh dịu dàng, thấy cô lại cúi đầu mỉm cười thì khẽ nói thêm, “Vậy anh không nhìn nữa.”
Đồ ăn ở đây phần lớn thiên về vị ngọt, cả hai ăn không nhiều lắm, ngồi lại trong quán khoảng nửa tiếng rồi đứng dậy ra về.
Quán ăn này có vị trí rất đẹp, nằm sát bờ sông. Lúc này màn đêm đang dần buông, những dải đèn vàng ấm trên cây cầu lớn bắt đầu sáng lên, lấp lánh phản chiếu mặt nước.
Cả hai cũng không vội, cứ thế thong thả đi dạo trên lối dành cho người đi bộ dọc theo cầu.
Dạo gần đây thời tiết đã dịu lại đôi chút nhưng gió bên sông vẫn thổi khá mạnh. Tóc La Ninh bị gió cuốn lên, quấn cả vào nhau. Cô cúi xuống lục trong túi tìm dây buộc tóc. Khi đang buộc, Lý Dục An đưa tay lên nhẹ nhàng giúp cô vuốt những sợi tóc rối ra sau.
Cô buộc tóc thành một cái đuôi ngựa, vừa vặn không cao cũng chẳng thấp. Khi cô thả tay xuống, đuôi tóc còn lơ lửng phía sau bị anh giữ lấy. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt theo chiều tóc, từ gáy dần vòng l*n đ*nh đầu, rồi chạm khẽ xuống trán cô, lướt nhẹ qua sống mũi, cuối cùng dừng ở khóe môi.
Dưới ánh đèn vàng dịu, khuôn mặt trắng mịn của cô trở nên mềm mại và dịu dàng hơn bao giờ hết. Lý Dục An cúi đầu sát lại gần, cằm nhẹ chạm vào thái dương cô. Khi anh thì thầm vào tai cô, hơi thở ấm áp lướt qua làn tóc, nhưng lời anh vừa thốt ra đã nhanh chóng bị gió cuốn tan.
Cô cũng không nghe rõ rốt cuộc anh nói gì thì bỗng phía sau vang lên tiếng động cơ xe máy. Một nhóm thanh niên phóng qua, tất cả đều mặc áo khoác da màu đen, đội mũ bảo hiểm, phía sau chở các cô gái cùng trang lứa, chân dài tr*n tr** dù đang giữa mùa đông se lạnh khiến không ít người ngoái nhìn.
Bọn họ đi khá chậm, gọi nhau í ới, rầm rộ chạy về phía giữa cầu. Từng chiếc xe nối đuôi nhau lướt qua ngay cạnh Lý Dục An và La Ninh. Khi chiếc cuối cùng đi qua, chàng trai lái xe còn quay đầu lại, huýt sáo một tiếng rõ to về phía hai người.
La Ninh bị nhóm thanh niên kia thu hút ánh nhìn.
Cô gái ngồi phía sau chiếc xe máy vừa huýt sáo là một nữ sinh rất xinh đẹp. Khi bắt gặp ánh mắt La Ninh, cô ta bất ngờ quay người, gửi đến cô một nụ hôn gió đầy ngạo nghễ.
La Ninh không nhịn được, khẽ bật cười.
Lý Dục An nghiêng đầu nhìn cô, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi vẫn còn cong cong của cô, hỏi:
“Cười gì vậy?”
“Hửm?” La Ninh lúc này mới dời mắt khỏi nhóm người kia, nhìn anh, “Chỉ là cảm thấy… bọn họ trông thật trẻ trung, thật vui vẻ.”
“Chúng ta cũng còn trẻ mà,” anh khẽ hỏi lại, “Em không thấy vui sao?”
“Cũng có lúc thấy vui.”
“Vậy còn bây giờ?” Anh nắm lấy tay cô, tiếp tục dắt cô dạo theo lối bờ sông. “Ý anh là… lúc chúng ta ở bên nhau.”
Cô không quen thể hiện cảm xúc một cách trực diện, chỉ đáp khẽ:
“Em thấy rất thoải mái.”
“Em ít khi cười trước mặt anh,” anh nói giọng nhẹ nhàng. “Phần lớn thời gian, anh đều phải đoán em đang nghĩ gì.”
La Ninh cúi đầu nhìn đôi giày mình đang mang:
“Lúc nãy, khi anh giúp em buộc tóc, anh nói gì đó đúng không?”
Lý Dục An dừng bước, nghiêng người lại gần cô:
“Em không nghe thấy à?”
“Không, lúc đó gió thổi lớn quá.”
“Anh nói…” Anh khẽ mím môi, rồi nhẹ nhàng hỏi, “Tối nay… có muốn ở lại với anh không?”
Vẻ mặt La Ninh thoáng ngập ngừng. Một hai giây sau, cô mới khe khẽ “ừm” một tiếng.
Anh xoa nhẹ cổ tay cô:
“Hôm qua chẳng phải mới vừa…” Cô bỏ dở câu, không nói tiếp.
“Không vui à?”
La Ninh không trả lời, cũng không nhìn anh.
Giọng anh dịu đi, thấp hơn:
“Hay là em thấy không khỏe chỗ nào?”
Cô đáp dứt khoát:
“Không có.”
Thấy biểu cảm của cô, Lý Dục An khẽ bật cười:
“Vậy được chứ?”
La Ninh khẽ gật đầu, rất nhẹ:
“Ừm.”
“Vậy mình về chỗ anh nhé,” anh nói. “Sáng nay anh dậy sớm cho Mạch Mạch ăn, cảm giác nó có vẻ hơi cáu kỉnh.”
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
“Chắc là giận anh mấy hôm nay không chơi với nó. Tối qua cũng chưa cho ăn. Vừa hay, em lên xem nó luôn.”
“Được.”
Lý Dục An dừng xe dưới lầu nhà La Ninh.
Cô tự mình lên trước, lấy một chiếc ba lô đen, bỏ vào vài bộ đồ rồi tiện tay mang theo mấy hộp bao cao su còn sót lại trong ngăn kéo đầu giường đêm qua.
Hai người cùng xuống xe, sóng bước trở về nhà anh. Lúc mở cửa, La Ninh vào trước. Cô còn chưa kịp thay giày ở huyền quan thì đã bị Lý Dục An ôm chặt từ phía sau. Anh đặt cằm lên vai cô, tay siết lấy vòng eo mảnh khảnh, khẽ gọi:
“La Ninh.”
“Ừ?”
“La Ninh.”
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên em.”
Cô còn cầm ba lô trong tay, lúc anh vòng tay ra trước, ba lô bị kéo tuột khỏi tay, rơi xuống chân họ phát ra tiếng động mềm nặng của vải thô. La Ninh không kịp nhặt, vừa xoay đầu lại thì đã bị anh hôn xuống. Thanh âm ướt át đầy triền miên vang lên ngay bên tai.
Anh đưa tay chạm nhẹ gò má cô, khẽ nói:
“Cảm giác này không thật, giống như đang mơ.”
“Vậy em là người trong mộng của anh à?”
“Vẫn luôn là em mà.” Anh kh* c*n v*nh t** cô. “Anh lúc nào cũng nghĩ về em.”
La Ninh nắm lấy vạt áo anh, khẽ cười:
“Lời ba hoa thì ai mà chẳng nói được.”
“Vậy sao em không bao giờ nói vài câu cho anh nghe?”
“Anh muốn nghe gì?”
Anh cố tình đá rơi giày của cô, kéo cô xoay người đối mặt. Cô đi vớ lông, thế là lập tức đạp lên mu bàn chân anh.
Anh áp trán lên trán cô:
“Nói đi, rằng em lúc nào cũng nhớ anh.”
Lông mi La Ninh khẽ run, ánh mắt thoáng sáng lên, ngay cả hơi thở cũng không nắm được.
Bàn tay Lý Dục An từ từ luồn vào trong lớp áo, khẽ di chuyển, dừng lại ở bên sườn mềm mại, chậm rãi nắn nhẹ:
“Nói không nên lời à?”
Anh lại nghiêng đầu, cắn khẽ vành tai cô, giọng khàn khàn lẫn ý cười:
“Vậy để anh nói trước, em học theo cũng được.”
Anh cũng đá rơi giày của mình, nhẹ nhàng bế cô lên, ôm thẳng vào phòng tắm. Quần áo hai người vương vãi dọc đường, lộn xộn ngoài cửa.
Cửa kính phòng tắm đã mờ trắng vì hơi nước. La Ninh chống đầu gối lên nền gạch men lạnh lẽo, đầu óc mơ hồ.
“Em có đang nghe không đấy?” Lý Dục An từ phía sau khẽ cấu lên phần thịt mềm dưới cằm cô, giọng lười nhác, trầm thấp, “Nói lại đi, mấy chữ anh vừa mới nói.”
“Giờ đầu em đang không tỉnh táo…” Cô níu lấy vai anh, thở gấp, “Anh bảo em nói gì cơ?”
Lý Dục An hớt một vốc nước, nhẹ xối lên mặt cô, cười khẽ bên tai:
“Em là cô gái hư nhất mà anh từng gặp.”
La Ninh không tránh, giọt nước lăn theo cằm, đọng lại ở hõm xương quai xanh. Cô hé mắt, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước chảy róc rách:
“Vậy à? Phải không?”
Lý Dục An cúi xuống, cắn khẽ vào cằm cô, cuốn trôi theo cả làn nước ấm và ý vị triền miên.
Cô luôn ở rất gần nhưng lại cứ như xa vời vợi.
Người con gái trước mặt anh không phải loại yếu mềm chờ người khác thương xót. Cô nhạy bén, dè dặt, đối với anh vừa dịu dàng lại vừa cách biệt, giống cơn gió thổi ngang qua một ngọn lửa, khiến thứ cảm xúc giữa họ cứ chập chờn dao động, kéo theo cả nhịp tim anh lắc lư không yên.
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
La Ninh ăn uống khá đầy đủ, lại ngủ một giấc ngon lành vào tối qua, thế nên hiệu suất học tập cũng cao hơn hẳn mọi ngày.
Bữa sáng ăn no quá nên đến trưa lại chẳng thấy đói, mãi đến chiều cô mới duỗi lưng vươn vai, vừa cử động tay chân một chút thì thấy Lý Dục An gửi rất nhiều tin nhắn từ giữa trưa:
“Chọn món em thích là được.”
“Anh còn ăn nhiều hơn em cơ.”
Cùng với đó là một tấm ảnh bữa trưa anh đang ăn ở chỗ làm, bên cạnh còn thấp thoáng thấy một góc đồng hồ đeo tay của anh.
“Có một quán đồ Thái rất nổi tiếng.”
“Tối anh tan làm lúc 6 giờ.”
“Em có rảnh không, đến đón anh nhé?”
Giờ đã gần năm giờ chiều, La Ninh lập tức đứng dậy thay đồ, trang điểm sơ qua rồi vội vàng bước ra huyền quan để đổi giày nhưng khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm vào gương, động tác bỗng khựng lại.
Không phải lần đầu cô có cảm giác này.
Người trong gương vẫn là cô, nhưng ánh mắt lại mang vẻ xa xăm, khi mở to mí mắt thì khóe mắt khẽ cong lên mềm mại và dịu dàng. Không giống vẻ trầm lặng thường ngày, biểu cảm ấy giống như một cô gái nhỏ đang háo hức đi hẹn hò.
La Ninh theo bản năng cụp mắt xuống, né tránh ánh nhìn xa lạ đó.
Cô cảm thấy mình như con tàu lao vun vút về phía trước, mọi thứ đều đang trượt khỏi tầm kiểm soát. Trái tim cô như tay lái nóng bỏng, mà phía trước không biết là vực sâu hay mặt đất bằng phẳng, chẳng ai có thể đoán được.
Cô khựng lại vài giây rồi lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy, mạnh tay lau lớp son đang còn trên môi.
Nếu Lý Dục An lái xe vậy thì cô sẽ đi tàu điện ngầm.
Sáu giờ kém năm phút, cô đã có mặt trước phòng khám của Lý Dục An.
La Ninh đứng ngoài cửa kính tự động, liếc mắt vào trong. Người đang đứng ở quầy lễ tân chính là cô y tá lần trước từng nói chuyện với cô khi đến nhổ răng. Mấy lần trước ghé đến còn có lý do, lần này lại thực sự khó mà giải thích cho ổn.
Cuối cùng cô không bước vào, chỉ gửi cho Lý Dục An một tin nhắn, bảo rằng mình đã đến.
Gửi xong, cô vòng ra bồn hoa bên bậc thềm cạnh cửa đứng đợi. Chưa đến hai phút đã thấy Lý Dục An chạy vội từ cửa chính bước ra, trên người vẫn còn khoác áo blouse trắng.
Anh bước rất nhanh, nhưng vừa ra khỏi cửa liền lập tức chậm lại, mái tóc trước trán vì động tác gấp gáp mà có vài sợi lộn xộn, vẫn đang cầm điện thoại trong tay, đưa mắt nhìn quanh.
Từ góc độ của anh không thể nhìn thấy La Ninh. Sau một thoáng do dự, Lý Dục An lại cúi đầu bấm điện thoại.
Cô khẽ gọi tên anh.
Lý Dục An quay người lại, nghe theo hướng giọng nói mà nhìn xuống. Vừa thấy cô, anh liền nở nụ cười, nhanh chóng bước đến bên cạnh.
“Sao em lại đứng ở đây? Ngoài này gió lạnh lắm.” Vừa nói, anh vừa đưa tay nắm lấy tay cô, “Lạnh ngắt rồi này.”
Anh nhìn cô, dịu dàng bảo:
“Anh thu dọn một chút là xong, em vào trong đợi anh đi.”
La Ninh lắc đầu:
“Em không vào đâu, đợi ở ngoài cũng được.”
Lý Dục An không nói gì thêm, chỉ đưa chìa khóa xe cho cô:
“Vậy thì vào trong xe ngồi đi.”
La Ninh nhận lấy chìa khóa từ tay anh rồi bước về phía chỗ đậu xe.
Cô ngồi ở ghế phụ chờ một lúc thì Lý Dục An đã quay lại, tay ôm theo một bình giữ nhiệt màu đen. Vừa ngồi vào ghế lái anh đã vặn nắp bình, rót nước ra ly rồi đưa cho cô.
La Ninh đón lấy, nhấp một ngụm nước ấm.
“Còn hơi nóng.” Cô nói.
Lý Dục An đưa tay nhận lại, thổi hai lần cho nguội bớt rồi thử một ngụm, sau đó đưa lại cho cô:
“Giờ chắc uống được rồi.”
Anh khởi động xe, chở cô đi ăn tối. La Ninh ôm chiếc ly nhỏ, ngồi bên ghế phụ, mắt dõi theo phong cảnh ngoài cửa sổ cứ thế lướt qua, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời phía xa, nhuộm cả đường chân trời một màu rực rỡ.
Lúc này cô mới chậm rãi nhận ra: ngày đã bắt đầu dài hơn.
Lý Dục An ngồi bên cạnh, tâm trạng anh dường như rất tốt. Khóe môi anh luôn vương nụ cười, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Gặp đèn đỏ, xe dừng lại. Anh đưa tay nhẹ gõ gõ vô-lăng rồi khẽ nghiêng người sang, xoa tay cô, ngón cái chậm rãi lướt qua lòng bàn tay như muốn truyền sang hơi ấm. Đến khi đèn xanh bật lên anh mới buông ra.
Khi ăn tối, Lý Dục An gọi cho cô một phần sữa dừa nóng được đựng trong một chiếc túi nilon trong suốt, đặt trong cái thùng sắt nhỏ hơi móp méo nhưng trông rất dễ thương.
Anh cắm sẵn ống hút vào túi, rồi đẩy nó sang phía cô.
La Ninh cúi đầu uống hai ngụm, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt anh vẫn đang nhìn mình chăm chú.
Cô khẽ hỏi:
“Trên mặt em có gì à?”
“Không có gì cả.” Ánh mắt anh dịu dàng, thấy cô lại cúi đầu mỉm cười thì khẽ nói thêm, “Vậy anh không nhìn nữa.”
Đồ ăn ở đây phần lớn thiên về vị ngọt, cả hai ăn không nhiều lắm, ngồi lại trong quán khoảng nửa tiếng rồi đứng dậy ra về.
Quán ăn này có vị trí rất đẹp, nằm sát bờ sông. Lúc này màn đêm đang dần buông, những dải đèn vàng ấm trên cây cầu lớn bắt đầu sáng lên, lấp lánh phản chiếu mặt nước.
Cả hai cũng không vội, cứ thế thong thả đi dạo trên lối dành cho người đi bộ dọc theo cầu.
Dạo gần đây thời tiết đã dịu lại đôi chút nhưng gió bên sông vẫn thổi khá mạnh. Tóc La Ninh bị gió cuốn lên, quấn cả vào nhau. Cô cúi xuống lục trong túi tìm dây buộc tóc. Khi đang buộc, Lý Dục An đưa tay lên nhẹ nhàng giúp cô vuốt những sợi tóc rối ra sau.
Cô buộc tóc thành một cái đuôi ngựa, vừa vặn không cao cũng chẳng thấp. Khi cô thả tay xuống, đuôi tóc còn lơ lửng phía sau bị anh giữ lấy. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt theo chiều tóc, từ gáy dần vòng l*n đ*nh đầu, rồi chạm khẽ xuống trán cô, lướt nhẹ qua sống mũi, cuối cùng dừng ở khóe môi.
Dưới ánh đèn vàng dịu, khuôn mặt trắng mịn của cô trở nên mềm mại và dịu dàng hơn bao giờ hết. Lý Dục An cúi đầu sát lại gần, cằm nhẹ chạm vào thái dương cô. Khi anh thì thầm vào tai cô, hơi thở ấm áp lướt qua làn tóc, nhưng lời anh vừa thốt ra đã nhanh chóng bị gió cuốn tan.
Cô cũng không nghe rõ rốt cuộc anh nói gì thì bỗng phía sau vang lên tiếng động cơ xe máy. Một nhóm thanh niên phóng qua, tất cả đều mặc áo khoác da màu đen, đội mũ bảo hiểm, phía sau chở các cô gái cùng trang lứa, chân dài tr*n tr** dù đang giữa mùa đông se lạnh khiến không ít người ngoái nhìn.
Bọn họ đi khá chậm, gọi nhau í ới, rầm rộ chạy về phía giữa cầu. Từng chiếc xe nối đuôi nhau lướt qua ngay cạnh Lý Dục An và La Ninh. Khi chiếc cuối cùng đi qua, chàng trai lái xe còn quay đầu lại, huýt sáo một tiếng rõ to về phía hai người.
La Ninh bị nhóm thanh niên kia thu hút ánh nhìn.
Cô gái ngồi phía sau chiếc xe máy vừa huýt sáo là một nữ sinh rất xinh đẹp. Khi bắt gặp ánh mắt La Ninh, cô ta bất ngờ quay người, gửi đến cô một nụ hôn gió đầy ngạo nghễ.
La Ninh không nhịn được, khẽ bật cười.
Lý Dục An nghiêng đầu nhìn cô, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi vẫn còn cong cong của cô, hỏi:
“Cười gì vậy?”
“Hửm?” La Ninh lúc này mới dời mắt khỏi nhóm người kia, nhìn anh, “Chỉ là cảm thấy… bọn họ trông thật trẻ trung, thật vui vẻ.”
“Chúng ta cũng còn trẻ mà,” anh khẽ hỏi lại, “Em không thấy vui sao?”
“Cũng có lúc thấy vui.”
“Vậy còn bây giờ?” Anh nắm lấy tay cô, tiếp tục dắt cô dạo theo lối bờ sông. “Ý anh là… lúc chúng ta ở bên nhau.”
Cô không quen thể hiện cảm xúc một cách trực diện, chỉ đáp khẽ:
“Em thấy rất thoải mái.”
“Em ít khi cười trước mặt anh,” anh nói giọng nhẹ nhàng. “Phần lớn thời gian, anh đều phải đoán em đang nghĩ gì.”
La Ninh cúi đầu nhìn đôi giày mình đang mang:
“Lúc nãy, khi anh giúp em buộc tóc, anh nói gì đó đúng không?”
Lý Dục An dừng bước, nghiêng người lại gần cô:
“Em không nghe thấy à?”
“Không, lúc đó gió thổi lớn quá.”
“Anh nói…” Anh khẽ mím môi, rồi nhẹ nhàng hỏi, “Tối nay… có muốn ở lại với anh không?”
Vẻ mặt La Ninh thoáng ngập ngừng. Một hai giây sau, cô mới khe khẽ “ừm” một tiếng.
Anh xoa nhẹ cổ tay cô:
“Hôm qua chẳng phải mới vừa…” Cô bỏ dở câu, không nói tiếp.
“Không vui à?”
La Ninh không trả lời, cũng không nhìn anh.
Giọng anh dịu đi, thấp hơn:
“Hay là em thấy không khỏe chỗ nào?”
Cô đáp dứt khoát:
“Không có.”
Thấy biểu cảm của cô, Lý Dục An khẽ bật cười:
“Vậy được chứ?”
La Ninh khẽ gật đầu, rất nhẹ:
“Ừm.”
“Vậy mình về chỗ anh nhé,” anh nói. “Sáng nay anh dậy sớm cho Mạch Mạch ăn, cảm giác nó có vẻ hơi cáu kỉnh.”
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
“Chắc là giận anh mấy hôm nay không chơi với nó. Tối qua cũng chưa cho ăn. Vừa hay, em lên xem nó luôn.”
“Được.”
Lý Dục An dừng xe dưới lầu nhà La Ninh.
Cô tự mình lên trước, lấy một chiếc ba lô đen, bỏ vào vài bộ đồ rồi tiện tay mang theo mấy hộp bao cao su còn sót lại trong ngăn kéo đầu giường đêm qua.
Hai người cùng xuống xe, sóng bước trở về nhà anh. Lúc mở cửa, La Ninh vào trước. Cô còn chưa kịp thay giày ở huyền quan thì đã bị Lý Dục An ôm chặt từ phía sau. Anh đặt cằm lên vai cô, tay siết lấy vòng eo mảnh khảnh, khẽ gọi:
“La Ninh.”
“Ừ?”
“La Ninh.”
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên em.”
Cô còn cầm ba lô trong tay, lúc anh vòng tay ra trước, ba lô bị kéo tuột khỏi tay, rơi xuống chân họ phát ra tiếng động mềm nặng của vải thô. La Ninh không kịp nhặt, vừa xoay đầu lại thì đã bị anh hôn xuống. Thanh âm ướt át đầy triền miên vang lên ngay bên tai.
Anh đưa tay chạm nhẹ gò má cô, khẽ nói:
“Cảm giác này không thật, giống như đang mơ.”
“Vậy em là người trong mộng của anh à?”
“Vẫn luôn là em mà.” Anh kh* c*n v*nh t** cô. “Anh lúc nào cũng nghĩ về em.”
La Ninh nắm lấy vạt áo anh, khẽ cười:
“Lời ba hoa thì ai mà chẳng nói được.”
“Vậy sao em không bao giờ nói vài câu cho anh nghe?”
“Anh muốn nghe gì?”
Anh cố tình đá rơi giày của cô, kéo cô xoay người đối mặt. Cô đi vớ lông, thế là lập tức đạp lên mu bàn chân anh.
Anh áp trán lên trán cô:
“Nói đi, rằng em lúc nào cũng nhớ anh.”
Lông mi La Ninh khẽ run, ánh mắt thoáng sáng lên, ngay cả hơi thở cũng không nắm được.
Bàn tay Lý Dục An từ từ luồn vào trong lớp áo, khẽ di chuyển, dừng lại ở bên sườn mềm mại, chậm rãi nắn nhẹ:
“Nói không nên lời à?”
Anh lại nghiêng đầu, cắn khẽ vành tai cô, giọng khàn khàn lẫn ý cười:
“Vậy để anh nói trước, em học theo cũng được.”
Anh cũng đá rơi giày của mình, nhẹ nhàng bế cô lên, ôm thẳng vào phòng tắm. Quần áo hai người vương vãi dọc đường, lộn xộn ngoài cửa.
Cửa kính phòng tắm đã mờ trắng vì hơi nước. La Ninh chống đầu gối lên nền gạch men lạnh lẽo, đầu óc mơ hồ.
“Em có đang nghe không đấy?” Lý Dục An từ phía sau khẽ cấu lên phần thịt mềm dưới cằm cô, giọng lười nhác, trầm thấp, “Nói lại đi, mấy chữ anh vừa mới nói.”
“Giờ đầu em đang không tỉnh táo…” Cô níu lấy vai anh, thở gấp, “Anh bảo em nói gì cơ?”
Lý Dục An hớt một vốc nước, nhẹ xối lên mặt cô, cười khẽ bên tai:
“Em là cô gái hư nhất mà anh từng gặp.”
La Ninh không tránh, giọt nước lăn theo cằm, đọng lại ở hõm xương quai xanh. Cô hé mắt, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước chảy róc rách:
“Vậy à? Phải không?”
Lý Dục An cúi xuống, cắn khẽ vào cằm cô, cuốn trôi theo cả làn nước ấm và ý vị triền miên.
Cô luôn ở rất gần nhưng lại cứ như xa vời vợi.
Người con gái trước mặt anh không phải loại yếu mềm chờ người khác thương xót. Cô nhạy bén, dè dặt, đối với anh vừa dịu dàng lại vừa cách biệt, giống cơn gió thổi ngang qua một ngọn lửa, khiến thứ cảm xúc giữa họ cứ chập chờn dao động, kéo theo cả nhịp tim anh lắc lư không yên.
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Story
Chương 33
10.0/10 từ 29 lượt.