Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 32

125@-

La Ninh vòng tay ôm lấy cổ anh nhưng bị anh đè ngược lên kệ sách.


Những cuốn sách phía sau cấn vào vai và lưng khiến cô hơi đau, nhưng giờ phút này cô chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm. Đầu ngón tay cô khẽ kéo lớp vải sau cổ áo anh, như đang tìm điểm tựa giữa cơn hỗn loạn.


Hơi thở anh nặng nề, hơi nóng phả vào khóe môi, cằm và cả vùng cổ của cô.


Giọng anh khàn khàn, nỉ non giữa đôi môi đang dán lấy nhau:


“Vì sao?”


La Ninh có thể thấy trong ánh mắt anh một dòng đáp án cuộn trào.


“Chúng ta đâu còn là học sinh cấp ba nữa,” Cô vừa th* d*c vừa trả lời, từng chữ như đứt quãng, “Là vì… có d*c v*ng.”


Câu trả lời khiến anh không hài lòng, lực tay anh vì thế càng mạnh hơn:


“Chỉ vậy thôi sao?”


La Ninh bật ra một tiếng rên nhẹ.


Áo khoác của Lý Dục An bị kéo trượt khỏi vai. Anh nắm lấy tay cô, chồng lên ngực mình, ép sát. Qua lớp vải mỏng, cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ nơi lồng ngực anh.


“Đừng nói với anh là em không cảm thấy gì.” Anh thì thầm bên vành tai cô. “Phải để anh nói rõ ra sao?”


Áo đã bị kéo xộc xệch không còn ra hình dáng, nhưng Lý Dục An vẫn muốn nghe chính miệng cô nói. Anh không buông tha:


“Chúng ta… là quan hệ gì?”


La Ninh cụp mắt, hàng mi run rẩy thật nhanh. Vừa định mở miệng, đã bị anh đưa tay bịt lại. Giọng anh thấp đến mức như tan vào da thịt:


“Đừng nói hai chữ đó nếu em không muốn khiến anh tức đến chết.”


Đúng là người thù dai.


Cả hai dựa vào kệ sách, Lý Dục An xoay người cô lại. Trong lúc quần áo bị kéo đẩy, phần da thịt trần lộ ra, lưng cô chạm sát vào lồng ngực anh như bốc lửa.


La Ninh như mất hết cảm giác ở từng đầu ngón tay hay từng sợi tóc, chỉ còn lại là tần suất run rẩy truyền từ ngón tay anh. Cô như một nhạc cụ nằm trong tay người biết cách điều khiển nó, từng dây tơ đều bị anh nắm chặt.


Cô không thể quay đầu lại để nhìn anh. Phía sau là hơi thở rực nóng, má cô áp lên gáy sách lạnh, từng hơi thở phả lên trang giấy bị dội ngược, vang vọng bên tai như khuếch đại nhịp tim của cả hai.


Ánh mắt cô vô thức liếc sang những gáy sách bên cạnh. Tầm nhìn cuối cùng dừng lại trên một cuốn có bìa đỏ sậm, hàng chữ Trung Quốc in nổi cùng dòng tiếng Pháp phía dưới.


Giọng nói của cô, như xé rách khỏi cuống họng, cất lên, khẽ khàng đọc tên quyển sách ấy.


Lý Dục An nghe được tiếng nói bèn đưa tay giữ lấy gương mặt cô, cúi xuống đặt thêm một nụ hôn thật sâu, thật lâu.


“Nói lại một lần nữa,” anh kề sát, ngậm nhẹ chóp mũi cô, “Lúc nãy anh không nghe rõ.”



La Ninh dùng giọng thì thầm, khẽ nói:


“Chúng ta là tình nhân.”


Đó không hẳn là câu trả lời mà Lý Dục An muốn nghe, nhưng lòng anh lại bỗng dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi tên.


Một danh xưng không ràng buộc, nhưng có thể quấn chặt lấy linh hồn cả hai, vừa mơ hồ vừa lôi cuốn khiến anh bất giác nghĩ đến một vài cảnh phim điện ảnh, cũng gợi lại một số lời thoại cũ.


“Chúng ta là tình nhân. Chúng ta không thể ngừng yêu nhau.”


Tiếng chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ bên giao đồ ăn nơi anh vừa đặt cơm hộp kèm theo vài món đồ lặt vặt khác, trong đó có cả bao cao su.


“Anh ra mở cửa lấy đồ đi,” La Ninh đẩy anh ra, kéo áo xuống chỉnh tề. Hơi thở cô vẫn còn chút hỗn loạn. “Em vào tắm trước.”


Khi La Ninh bước ra, trên người cô đã là một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt. Tóc còn ướt nhẹp còn đang quấn khăn bông.  Cô đưa anh một chiếc khăn tắm và áo choàng tắm mới tinh:


“Anh mặc tạm cái này đi.”


Anh nhướng mày nhận lấy, khẽ đáp:


“Ừ.”


“Quần áo cởi ra đừng để bị ướt hơi nước,” cô dặn, “Ở đây em không có đồ cho anh thay đâu.”


“Vậy em cầm giúp anh đi.”


“Được.”


Lý Dục An cởi áo khoác trước đưa cho cô. Bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo thun đen ngắn tay. La Ninh còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo anh đã kéo cổ áo, hai tay luồn vào vạt áo, nhẹ nhàng cởi ra.


Không báo trước, nửa người trên tr*n tr** đột ngột của anh hiện ra trước mắt cô.


Có lẽ anh vẫn duy trì tập luyện đều đặn nên vòng eo vẫn rất rắn chắc, đường sống lưng gãy gọn kéo dài xuống sát bên lưng quần màu xám, vừa vặn ôm lấy hông.


La Ninh đón lấy chiếc áo anh ném qua, vội quay ánh mắt đi chỗ khác.


May mà anh không tiếp tục trêu chọc, lẳng lặng bước vào phòng tắm. Vài giây sau, La Ninh đứng bên ngoài, nhận lấy bộ quần áo còn lại anh đưa ra qua khe cửa.


Cô treo chúng lên móc, cùng chỗ với quần áo của mình, bên cạnh giường ngủ.


Trên tủ đầu giường đặt một chiếc túi nhỏ, là đơn hàng Lý Dục An vừa nhận. Cô tò mò mở ra xem thử. Bên trong có đến ba, bốn hộp bao cao su, thêm mấy chiếc q**n l*t nam, cùng một lọ nhỏ toàn chữ tiếng Anh. La Ninh cúi đầu đọc kỹ dòng nhãn, mới phát hiện đó là gel bôi trơn.


Lý Dục An tắm rất nhanh, chưa đến mười lăm phút sau đã trở lại phòng ngủ, mình quấn áo choàng tắm dài, tóc còn đọng nước, nhưng ánh mắt thì đầy bình tĩnh.


La Ninh ngồi trước gương, vừa sấy tóc xong, đang cúi đầu xoa tinh dầu dưỡng lên phần đuôi tóc.


Từ trong gương, cô thấy anh đã ngồi xuống mép giường, khăn tắm phủ trên đầu, đang lục tìm gì đó trong chiếc hộp đặt trên tủ cạnh giường.


Cô hỏi:



“Anh có muốn em sấy tóc giúp không?”


Anh ngẩng đầu nhìn cô:


“Em sấy giúp anh đi.”


La Ninh liền rút phích cắm máy sấy cắm lại vào ổ điện ở đầu giường.


Cô ngồi xếp bằng bên mép giường, Lý Dục An cúi đầu ngồi phía trước, một tay khẽ nắm lấy đuôi tóc cô, xoay xoay giữa ngón tay như đang thưởng thức, rồi bất chợt cúi xuống ngửi một cái.


Máy sấy tóc đang ồn ào cũng tạm dừng trong tay cô.


Lý Dục An đứng dậy, kéo nhẹ đuôi tóc cô gãi gãi lên má, bật cười:


“Thơm thật đấy.”


“Đó là mùi hoa sơn chi.” La Ninh hơi ngứa, bắt lấy tay anh, rồi rút ổ cắm ra.


Cô định xuống giường đem máy sấy cất lại chỗ cũ nhưng anh lại vòng tay ôm lấy eo cô, không cho đi. La Ninh bèn tiện tay đặt máy lên đầu giường.


“Em thích mùi hoa này à?” Anh hỏi.


“Hửm?” La Ninh cũng không để ý lắm, lúc mua mấy món này, ngoài công dụng và giá cả, có lẽ mùi hương cũng là yếu tố cô cân nhắc, nhưng không thực sự rõ ràng:


“Thấy thơm thì mua thôi, cũng không chú ý nhiều về mùi hoa gì cụ thể.”


Lý Dục An nghiêng đầu, lại ghé vào cổ áo cô ngửi một chút. Mái tóc lòa xòa rơi xuống làm lộ ra làn da trắng sau gáy. Anh khẽ hít vào hai hơi, giọng thấp và khàn:


“Sữa tắm cũng mùi hoa, là hoa nhài.”


Vừa nói, tay anh đã lặng lẽ lần vào trong áo cô.


Áo ngủ rộng rãi, vải mềm mỏng, vừa đủ để bàn tay anh dễ dàng lướt vào, không vội vàng cũng chẳng hề ngần ngại. Chiếc giường trong phòng ngủ là nơi La Ninh đã nằm từ nhỏ đến lớn. Tuy là giường đôi nhưng hai người nằm trên đó cũng không thể thoải mái xoay trở, nhất là khi mỗi lần đung đưa lại phát ra tiếng kẽo kẹt đều đều.


Tiếng gỗ lắc tuy nhỏ nhưng đủ làm người ta căng thẳng thần kinh. Tim La Ninh đập gấp, mà giờ này, hàng xóm xung quanh hẳn còn chưa ngủ, lầu trên lầu dưới đều là những gia đình ở lâu năm, sống rất yên tĩnh.


Cô vùi mặt vào gối, cắn môi thật chặt, đưa tay nắm lấy tay anh, rồi dọc theo cổ tay, cánh tay mà leo lên, mong muốn thông qua một chút động tác làm giảm cảm giác lay động nhưng Lý Dục An lại gạt gối sang một bên, quay mặt cô lại, cúi đầu gặm lấy cằm cô, hơi thở gấp gáp pha lẫn tiếng cười:


“Em muốn tự nghẹt thở đến chết à?”


Gối đầu thì có là gì. Người khiến cô thở không ra hơi, vốn là anh.


Chai gel nhỏ kia không mấy tác dụng, còn bốn chiếc hộp với bốn kiểu dáng khác nhau thì đều lần lượt bị thử qua.


Vài lần như thế, một số âm thanh không cách nào tránh khỏi. La Ninh dần mệt lả, đầu gối cũng theo đó trượt nhẹ về phía trước, chỉ còn cách mép giường chưa tới một bàn tay. Cô gần như có cảm giác mình sắp rơi xuống, cố nghiêng đầu quay lại, nói nhỏ:


“Anh… nhẹ thôi…”


“Không sao đâu,” Lý Dục An vòng tay kéo cô lại, hơi nâng người, giọng vẫn trầm ổn mà lực đẩy không hề thuyên giảm, “Anh đỡ được mà.”



“Em thấy…” La Ninh nhíu chặt mày, tay bấu lấy cánh tay anh, đầu ngón tay căng trắng ra, “…đủ rồi.”


“Anh thì thấy…” Anh ngậm lấy vành tai cô, bắt chước động tác của cô trước đó, giọng mang theo trêu chọc “…hình như em vẫn ‘nuốt’ thêm được.”


Lúc hai người tắm rửa xong quay lại giường, La Ninh đã gần như không mở nổi mắt nữa. Cô hỏi:


“Mấy giờ rồi?”


“Hơn mười hai giờ một chút,” anh xoa xoa tóc cô, nhẹ giọng:


“Em ngủ đi.”


Lần này, cô hiếm hoi có thể ngủ sâu. Gần sáng, La Ninh lờ mờ nghe thấy động tĩnh bên cạnh. Trong giấc mơ mơ màng, cô còn tưởng đang là đêm qua, đưa tay tìm kiếm anh theo thói quen, định kéo tay anh lại mà hỏi thêm một lần nữa:


“Mấy giờ rồi…”


Lý Dục An đang thay quần áo, nghe tiếng cô khẽ động liền quay lại mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cô, cúi người hôn lên môi cô một cái.


La Ninh cuối cùng thở không nổi nữa, nghiêng đầu tránh đi, đôi mắt vừa mở ra liền nhanh chóng khép lại. Toàn thân như muốn tan chảy, mà người đối diện dường như vẫn còn đầy sinh lực.


Khi sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, cô tựa hồ nghe thấy anh ghé sát tai mình thì thầm gì đó.


Hình như anh nói hôm nay phải đi làm, sẽ về nhà thay quần áo trước, còn nói tan tầm muốn rủ cô cùng đi ăn tối. La Ninh không phân biệt rõ được nghe hiểu bao nhiêu, chỉ mơ hồ “ừm” mấy tiếng, rồi xoay người quấn chăn lại, chìm vào giấc ngủ.


Trước khi rời đi, anh còn hôn nhẹ lên tóc cô.


La Ninh ngủ nướng không biết bao lâu. Giọng anh nói chuyện khi nãy như còn vương lại trong giấc mơ, khiến cô không phân rõ thực hay mộng.


Phòng ngủ hướng về phía mặt trời, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ rọi vào gương mặt cô. Dù có nhắm mắt lại vẫn cảm nhận được tia sáng xuyên qua mí mắt thành màu sắc chói lòa.


Cô giơ tay che trước mắt, mơ màng trong chốc lát rồi bất chợt tỉnh táo, ngồi bật dậy, quay đầu nhìn về phía rèm cửa.


Tấm rèm tối hôm qua cô đã kéo kín nhưng chắc lúc sáng sớm anh ra khỏi phòng đã mở hé ra một khe nhỏ. Chính là ánh nắng gay gắt từ khe rèm ấy khiến cô thức giấc.


La Ninh ôm chăn ngồi ngơ một lúc mới nhớ ra cầm điện thoại lên xem giờ.


Cô đã ngủ thẳng tới tận 9 giờ rưỡi.


WeChat đầy tin tức, nhưng mấy câu chuyện phiếm thì chỉ giữa vài người thân quen.


Đầu khung chat là Kiều Đồng, thường ngày cô không mấy khi để ý đến đống tin tức rối rắm, nhưng lần này lại gửi một chuỗi tin nhắn dài như muốn kéo La Ninh ra khỏi sự yên lặng.


Khung chat với Dục An cũng hiện lên một dấu đỏ báo tin nhắn mới.


La Ninh bấm mở, thấy tin nhắn đầu tiên gửi lúc tám rưỡi sáng:


“Tỉnh rồi sao?”


Nửa tiếng sau, thêm một tin nữa:



 “Tỉnh rồi thì kể cho anh nghe cái tin đó đi.”


Cuối cùng, Dục An gửi cho cô một biểu tượng hoa hồng đã úa màu, như một cách lặng lẽ thể hiện tâm tình.


La Ninh trả lời, giọng nhẹ nhàng:


“Mới mở mắt dậy thôi.”


Anh đang trên đường đi làm, không biết có kịp đọc tin nhắn này không.


Cô quay sang mở khung chat với Kiều Đồng, nói thong thả, dịu dàng:


“Chưa đọc đâu, mới vừa rời giường.”


Kiều Đồng nhắn lại với chút trêu chọc ẩn trong từng chữ:


“Chắc vẫn còn ngái ngủ lắm nhỉ.”


“Khó lắm mới tỉnh được đấy, đúng không?”


Kiều Đồng nhắn:


 “Tối qua thức đêm làm gì vậy?”


La Ninh đáp lại nhẹ nhàng:


 “Ngủ muộn hơn bình thường một chút.”


Nhắn xong, cô chợt có chút chột dạ, liền đặt điện thoại xuống, thay quần áo chuẩn bị đi rửa mặt.


Chỉ vài bước chân xuống giường, cô cảm nhận được chút mỏi nhức thoáng qua nơi bắp đùi, như có gì đó âm ấm nhẹ nhẹ còn sót lại.


Rửa mặt xong, cô trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên thì thấy Lý Dục An đã về nhà, nhắn tin:


 “Đã đặt cơm sáng cho em rồi.”


 “10 giờ hơn là tới.”


La Ninh gửi lại cho anh một biểu tượng đồng ý đơn giản: “OK.”


Ngay sau đó, Dục An trả lời lại bằng ba biểu tượng mặt trời nhỏ.


Cơm hộp đến nhanh hơn cô tưởng, La Ninh mở ra, thấy anh đã chuẩn bị cho cô bữa sáng đầy đủ, những hộp nhựa trắng nhỏ được đặt gọn trong một chiếc túi xách. Từng phần ăn không quá nhiều nhưng đa dạng vô cùng: sủi cảo tôm, cháo yến mạch , canh gà, bánh củ cải chiên, còn cả bánh cuốn cùng tào phớ ngọt.


Cô chụp ảnh gửi lại cho Lý Dục An.


Anh cũng gửi thêm một câu nhắn:


“Em ăn nhiều chút nhé…”


Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Story Chương 32
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...