Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Chương 30
130@-
Thấy La Ninh không muốn trả lời, La Nhiên Nhiên cũng không gặng hỏi thêm, khéo léo chuyển sang đề tài khác. Cô bé vốn không định ở lại qua đêm, nhưng cuối cùng lại mè nheo đòi ngủ lại nhà cô. Tối đó hai người trò chuyện rôm rả thành ra ngủ hơi muộn. Sáng sớm khoảng bảy giờ, chuông điện thoại reo vang, La Nhiên Nhiên ở bên cạnh lầm bầm vài tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
La Ninh thò tay ra khỏi chăn, với lấy điện thoại để tắt chuông.
Cô vốn có thói quen dậy sớm. Vừa ngồi dậy thay quần áo xong, màn hình điện thoại đặt trên chăn bỗng sáng lên.
Lý Dục An gọi tới.
La Ninh liếc nhìn em gái vẫn còn đang ngủ say, cầm điện thoại, rón rén đi ra phòng khách.
Cô vừa nhận máy, giọng nói khẽ khàng:
“Alo?”
“La Ninh.”
Giọng Lý Dục An qua đầu dây hơi khàn, âm cuối giống như vừa nghiền qua một lớp cát mịn.
“Vâng?”
“Em vừa dậy à?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì,” anh nói, “Anh đang ở gần nhà em. Em ăn sáng chưa?”
“Chưa,” La Ninh dừng một chút, “Em họ em còn đang ở đây.”
Lý Dục An lập tức hiểu ý:
“Không tiện nói chuyện à?”
“Nó vẫn còn ngủ.”
“Anh hiểu rồi,” anh nói, như thể đưa điện thoại ra xa một chút, giọng trở nên mơ hồ, “Mười phút nữa anh nhắn tin cho em. Em xuống dưới một lát, không mất nhiều thời gian đâu.”
La Ninh khẽ đáp “ừ” rồi cúp máy. Cô vào rửa mặt đơn giản, đợi đến khi nhận được tin nhắn của Lý Dục An thì khoác áo phao, bước xuống dưới.
La Ninh vẫn mang dép lê, cẩn thận từng bước vịn tay vịn cầu thang. Tiếng bước chân vang rõ trong hành lang buổi sớm yên tĩnh.
Xe của Lý Dục An đậu dưới khu chung cư. Trời còn chưa sáng hẳn, gió lạnh thổi lồng lộng. Anh đứng ngoài xe, mặc đồ khá mỏng, nghe tiếng động thì quay người lại nhìn cô, trong mắt vẫn còn vương chút mệt mỏi của đêm hôm trước.
La Ninh bước đến gần, đứng trước mặt anh.
Lý Dục An đưa cho cô một hộp đồ ăn:
“Cầm lên nhà ăn đi.”
La Ninh nhận lấy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nhận ra ánh nhìn chăm chú đó, hơi nghiêng đầu hỏi:
“Sao vậy?”
“Nhìn anh mệt mỏi quá.”
“Đêm qua không ngủ,” anh khẽ cười, cúi đầu nói tiếp, “Gặp mấy người bạn trong dịp Tết nên bị kéo đi đánh bài, cũng ngại từ chối.”
“Vậy sao anh còn đến đây? Không về nghỉ đi?”
Anh lắc đầu, bỗng bước lên trước một bước, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, siết chặt. Cằm anh tựa lên vai La Ninh, gương mặt vùi vào cổ áo cô, hít sâu một hơi, rồi nhanh chóng buông ra.
“Dưới này lạnh,” anh nói, “Em lên nhanh đi.”
Khi La Nhiên Nhiên thức dậy, La Ninh đã ngồi vào bàn ăn, mang cháo ra sẵn. Cô gọi:
“Rửa mặt rồi ra ăn sáng đi.”
La Nhiên Nhiên vừa nhìn thấy hộp đồăn trên bàn thì quay lại hỏi:
“Chị đặt cơm hộp à?”
“Sao thế?”
“Không có gì. Cơm tiệm này nổi tiếng lắm đấy, nhưng trước giờ hình như không nhận giao hàng khu này đâu.”
Ăn xong bữa sáng, La Nhiên Nhiên về nhà. Sau đó, La Ninh cùng mẹ, Tống Văn Tuệ, đến thăm ông bà ngoại. Mấy ngày tiếp theo đều bận rộn, đến khi rảnh rỗi một chút, cô mua ít quà, tự mình lái xe đi thăm giáo viên dạy Ngữ Văn năm xưa.
Năm nào đến dịp này La Ninh cũng ghé qua, người ra mở cửa là vợ thầy. Hai vợ chồng thầy có một trai, một gái, đều đi làm xa, đến mùng Ba Tết mới về nhà.
Biết tin La Ninh ở lại quê ăn Tết, thầy rất vui.
Thầy vẫn còn đi dạy, sống trong môi trường học đường giản dị nên rất quan tâm hỏi thăm tình hình gần đây của La Ninh, cũng hỏi cô còn liên lạc với bạn học cũ hay không.
“Kiều Đồng kết hôn rồi à?” Nghe La Ninh kể, thầy hơi ngạc nhiên, hình như vẫn còn nhớ cô gái xinh xắn hoạt bát ấy, “Hồi thi đại học xong, con bé đó có đi du học phải không?”
La Ninh gật đầu:
“Lúc Kiều Đồng kết hôn, Trịnh Hân Nghi còn làm phù dâu cho cô ấy.”
Thầy đẩy gọng kính, ừ một tiếng:
“Con bé đó trước đây còn từng đại diện lớp đi thi môn Văn mà.”
Rồi thầy thở dài:
“Các em giờ đều trưởng thành cả rồi, cũng đã đến tuổi lập gia đình.”
La Ninh cứ nghĩ thầy sẽ hỏi đến chuyện tình cảm của cô, ai ngờ thầy lại chuyển chủ đề ngay sau đó:
“Em về đây tìm việc là ý của cha mẹ em hay là em tự nguyện?”
“Nhà chỉ có mình em là con một nên họ luôn hy vọng em về quê.”
Thầy mỉm cười nhìn cô:
“Không định bôn ba nữa sao?”
“Cũng không sao ạ,” La Ninh nhìn xuống đầu ngón tay, “Cha mẹ em đều đã lớn tuổi rồi.”
Thầy vỗ nhẹ vai cô, như nhớ ra điều gì:
“Em với cái cậu nam sinh trong lớp mình ấy, cái người trông rất sáng sủa ấy, tên là gì nhỉ?”
La Ninh theo phản xạ buột miệng:
“Lý Dục An?”
Nói xong, cô hơi hối hận.
“Đúng rồi, chính cậu đó,” thầy chẳng để tâm đến vẻ lúng túng của cô, “Hai đứa còn liên lạc không?”
La Ninh khẽ đáp, giọng có chút nhỏ:
“Em cũng còn giữ liên lạc của cậu ấy.”
Thực ra dạo này Lý Dục An mới bắt đầu đi làm lại, bận rộn một thời gian nên không gặp cô nhiều, nhưng mấy ngày gần đây, anh thường xuyên gọi điện. Đêm qua La Ninh để điện thoại cạnh gối, vừa nghe anh nói chuyện vừa đáp lại vài câu, cuối cùng lại ngủ quên lúc nào không biết. Sáng ra tỉnh dậy, cô mới phát hiện cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
La Ninh cố gắng khiến giọng mình nghe tự nhiên hơn một chút:
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Nhớ hồi năm đầu các em học đại học,” thầy chợt nhớ ra điều gì thú vị, “Đợt đó nghỉ đông sớm, cậu ta mấy lần tới chỗ giáo viên chủ nhiệm các em, bảo muốn xem nguyện vọng đại học sau khi tốt nghiệp.”
La Ninh lúng túng vân vê tóc, không biết phải đặt tay ở đâu.
“Giáo viên chủ nhiệm hỏi cậu ta đến để làm gì, vì một số bạn không liên lạc được nên danh sách không đầy đủ,” thầy kể tiếp, rồi quay sang nhìn cô, “Cậu ta nói, muốn biết em học đại học ở đâu.”
La Ninh khựng lại một chút, đành giải thích:
“Hồi ấy tụi em tốt nghiệp xong là mất liên lạc, sau này mới gặp lại.”
Thầy cười hiền:
“Vậy cũng coi như có duyên.”
Rời khỏi nhà thầy, La Ninh vừa lên xe thì nhận được cuộc gọi từ Kiều Đồng. Bên kia hỏi cô có bận gì không, rủ cô đi đánh một ván mạt chược. La Ninh đành phải thành thật:
“Tôi chơi dở lắm.”
“Không sao cả,” Kiều Đồng xua đi lo lắng của cô, “Thật ra cũng không phải để chơi đâu, chỉ là tớ cần đủ người, lát đến tôi sẽ kể rõ.”
Thấy bạn mình nói vậy, La Ninh mở ứng dụng chỉ đường, tìm đến câu lạc bộ mà Kiều Đồng nhắc. Khi cô đang đậu xe, Kiều Đồng đã ra tận nơi đón.
“Đừng lo lắng chuyện thắng thua,” Kiều Đồng vỗ vai trấn an cô, “Hai đứa mình chỉ chơi vài ván rồi rút, lát nữa ôiớ mời cậu đi ăn.”
La Ninh cười nhẹ:
“Không sao, mà hai đứa mình đi rồi thì ai thay?”
“Sẽ có người khác đến thế chỗ hai đứa mình.”
Hai cô gái còn lại trong phòng chơi bài đều khá xinh nhưng La Ninh không quen ai. Kiều Đồng nhanh chóng giới thiệu họ cho cô làm quen. Kiều Đồng ngồi bên trái La Ninh, lúc với tay lấy bài thì ghé sát lại hạ giọng:
“Cô gái đối diện là bạn gái mới của anh tôi.”
La Ninh lập tức gật đầu, vỡ lẽ. Khoảng cách giữa các người chơi khá gần, trò chuyện không tiện nên cô với Kiều Đồng tranh thủ nhắn nhau qua WeChat.
La Ninh lâu rồi không chơi, tay chân hơi lúng túng nhưng vận may lại cực kỳ tốt, thắng liên tục mấy ván liền.
Cô gái ngồi đối diện có vẻ rất rành trò này, đôi mắt long lanh, vừa rút bài vừa quay sang nói đầy khí thế:
“Đợi đấy, ván này chị nhất định cho em thua tơi tả!”
Vừa dứt lời, cô nàng lật bài, đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt uất ức:
“Thật đúng là xui xẻo, rút toàn bài xấu.”
La Ninh bật cười rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho Kiều Đồng:
“Cô ấy hài hước ghê.”
Kiều Đồng chơi xong ván mới nhắn lại, gửi liền mấy tin một lúc:
“Chính cô ấy là người hẹn đánh ván này đó. Người hẹn chưa tới mà cô ấy đã chơi cực sung rồi.”
La Ninh đang định gõ vài chữ hồi đáp thì nghe thấy tiếng cửa sau của phòng riêng bị đẩy ra. Cô chưa kịp quay đầu thì đã thấy cô gái đối diện lập tức sáng bừng ánh mắt.
“Đang chơi rồi à?” Kiều Vũ bước vào, thuận tay đặt cánh tay lên vai bạn gái, nghiêng đầu nhìn bàn chơi, rồi bất ngờ liếc về phía một người phía sau cửa.
“La Ninh cũng ở đây à?”
La Ninh theo ánh mắt anh nhìn sang, là Lý Dục An.
Cô biết hôm nay anh không đi làm. Anh mặc đúng chiếc áo gió đen lần đầu hai người gặp lại nhau, phối với quần xám, tóc mềm rũ nhẹ. Anh bước vào, ánh mắt lướt qua một lượt rồi dừng lại nơi cô, mím môi cười khẽ.
La Ninh nghe thấy cô gái đối diện chào anh trước:
“Hello, lâu rồi không gặp.”
Lý Dục An như vừa mới nhìn thấy cô gái ấy, gật đầu nhẹ. Cô này là bạn của Kiều Đồng. Kiều Vũ chỉ biết mặt sơ sơ nên cũng không rõ thân quen đến mức nào. Anh quay sang nhìn Lý Dục An, hơi khó hiểu:
“Hai người quen nhau lúc nào vậy?”
Kiều Đồng liền lên tiếng thay:
“Trước kia Á Ninh phải nhổ răng nên em giới thiệu bệnh viện của Lý Dục An cho cô ấy.”
Cô gái ngồi đối diện La Ninh mỉm cười, nói đùa:
“Bác sĩ Lý còn khuyến mãi cho tôi nữa đấy.”
Trên bàn mạt chược vang lên những tiếng va chạm giòn tan. Ván mới vừa bắt đầu, Kiều Vũ và Lý Dục An ngồi bên cạnh, nghiêng người theo dõi.
Một lúc sau, Kiều Vũ liếc nhìn bài của bạn gái, thở dài:
“Số em đen thật đấy.”
“Nhìn thì được, nhưng không được nhắc bài đâu nhé.” Kiều Đồng đặt một quân bài xuống, ánh mắt liếc qua động tác của anh trai, liền nhíu mày. “Anh mà còn như thế thì ván này coi như không tính.”
“Thế thì hủy đi.” Kiều Vũ vỗ nhẹ vai bạn gái, ra hiệu cô nhường chỗ. “Để anh chơi thay một ván.”
Từ Á Ninh nhìn hai người họ, chẳng nể nang:
“Đúng là hiếm thấy, ngồi đánh bài cũng phải khoe ân ái.”
Kiều Đồng hơi hất cằm về phía Lý Dục An mới ngồi xuống, ra hiệu:
“Ván này không tính nữa, anh qua hỗ trợ đi. Lát nữa em với La Ninh ra ngoài ăn tối, hai người ở lại chơi tiếp nhé.”
Lý Dục An nghe vậy liền đứng dậy, một tay kéo ghế lại gần bàn bài, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh La Ninh. Anh đặt ghế ngay sát ghế cô, ngồi chếch bên hông, gần như tựa hẳn vào cô.
Kiều Đồng liếc nhìn một cái, nheo mắt hỏi:
“Ngồi sát thế là có ý gì?”
Bộ ghế trong phòng đều có lưng tựa. Lý Dục An đặt một tay lên phần tựa lưng ghế của La Ninh, giọng bình thản:
“Chẳng phải bảo hỗ trợ à?”
Vừa nói, anh vừa nghiêng người về phía trước, như thể muốn nhìn rõ bài của La Ninh hơn.
“Lát nữa hai em đi đâu ăn tối?” Giọng anh trầm thấp, hơi thở phả sát vào bên tai La Ninh.
“Hử?” La Ninh cảm nhận rõ ràng người sau lưng đang tiến lại gần, trong hoàn cảnh có nhiều người như thế, cô thoáng lúng túng, sống lưng theo phản xạ liền thẳng tắp. Đúng lúc này lại đến lượt cô ra bài, mà vì tâm trạng đang rối bời, cô bối rối cầm đại một quân chuẩn bị đánh xuống.
“Ê” Lý Dục An khẽ lên tiếng, tay vẫn đặt lên chỗ tựa ghế bất ngờ nghiêng tới, gần như bao trọn người cô trong vòng tay. Anh nhẹ nhàng giữ tay cô lại, rồi thay cô rút một quân khác đánh xuống. “Đổi quân này.”
Từ Á Ninh liếc nhìn Kiều Đồng.
Kiều Đồng thoáng nghẹn họng, quay sang đưa mắt ra hiệu cho anh trai.
Phải một lúc sau Kiều Vũ mới hiểu ra, vẻ mặt vẫn đầy thắc mắc:
“Sao vậy?”
Kiều Đồng nhìn anh, vẻ mặt bất lực như thể đang nói “anh đúng là hết thuốc chữa”:
“Không có gì.”
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Thấy La Ninh không muốn trả lời, La Nhiên Nhiên cũng không gặng hỏi thêm, khéo léo chuyển sang đề tài khác. Cô bé vốn không định ở lại qua đêm, nhưng cuối cùng lại mè nheo đòi ngủ lại nhà cô. Tối đó hai người trò chuyện rôm rả thành ra ngủ hơi muộn. Sáng sớm khoảng bảy giờ, chuông điện thoại reo vang, La Nhiên Nhiên ở bên cạnh lầm bầm vài tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
La Ninh thò tay ra khỏi chăn, với lấy điện thoại để tắt chuông.
Cô vốn có thói quen dậy sớm. Vừa ngồi dậy thay quần áo xong, màn hình điện thoại đặt trên chăn bỗng sáng lên.
Lý Dục An gọi tới.
La Ninh liếc nhìn em gái vẫn còn đang ngủ say, cầm điện thoại, rón rén đi ra phòng khách.
Cô vừa nhận máy, giọng nói khẽ khàng:
“Alo?”
“La Ninh.”
Giọng Lý Dục An qua đầu dây hơi khàn, âm cuối giống như vừa nghiền qua một lớp cát mịn.
“Vâng?”
“Em vừa dậy à?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì,” anh nói, “Anh đang ở gần nhà em. Em ăn sáng chưa?”
“Chưa,” La Ninh dừng một chút, “Em họ em còn đang ở đây.”
Lý Dục An lập tức hiểu ý:
“Không tiện nói chuyện à?”
“Nó vẫn còn ngủ.”
“Anh hiểu rồi,” anh nói, như thể đưa điện thoại ra xa một chút, giọng trở nên mơ hồ, “Mười phút nữa anh nhắn tin cho em. Em xuống dưới một lát, không mất nhiều thời gian đâu.”
La Ninh khẽ đáp “ừ” rồi cúp máy. Cô vào rửa mặt đơn giản, đợi đến khi nhận được tin nhắn của Lý Dục An thì khoác áo phao, bước xuống dưới.
La Ninh vẫn mang dép lê, cẩn thận từng bước vịn tay vịn cầu thang. Tiếng bước chân vang rõ trong hành lang buổi sớm yên tĩnh.
Xe của Lý Dục An đậu dưới khu chung cư. Trời còn chưa sáng hẳn, gió lạnh thổi lồng lộng. Anh đứng ngoài xe, mặc đồ khá mỏng, nghe tiếng động thì quay người lại nhìn cô, trong mắt vẫn còn vương chút mệt mỏi của đêm hôm trước.
La Ninh bước đến gần, đứng trước mặt anh.
Lý Dục An đưa cho cô một hộp đồ ăn:
“Cầm lên nhà ăn đi.”
La Ninh nhận lấy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nhận ra ánh nhìn chăm chú đó, hơi nghiêng đầu hỏi:
“Sao vậy?”
“Nhìn anh mệt mỏi quá.”
“Đêm qua không ngủ,” anh khẽ cười, cúi đầu nói tiếp, “Gặp mấy người bạn trong dịp Tết nên bị kéo đi đánh bài, cũng ngại từ chối.”
“Vậy sao anh còn đến đây? Không về nghỉ đi?”
Anh lắc đầu, bỗng bước lên trước một bước, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, siết chặt. Cằm anh tựa lên vai La Ninh, gương mặt vùi vào cổ áo cô, hít sâu một hơi, rồi nhanh chóng buông ra.
“Dưới này lạnh,” anh nói, “Em lên nhanh đi.”
Khi La Nhiên Nhiên thức dậy, La Ninh đã ngồi vào bàn ăn, mang cháo ra sẵn. Cô gọi:
“Rửa mặt rồi ra ăn sáng đi.”
La Nhiên Nhiên vừa nhìn thấy hộp đồăn trên bàn thì quay lại hỏi:
“Chị đặt cơm hộp à?”
“Sao thế?”
“Không có gì. Cơm tiệm này nổi tiếng lắm đấy, nhưng trước giờ hình như không nhận giao hàng khu này đâu.”
Ăn xong bữa sáng, La Nhiên Nhiên về nhà. Sau đó, La Ninh cùng mẹ, Tống Văn Tuệ, đến thăm ông bà ngoại. Mấy ngày tiếp theo đều bận rộn, đến khi rảnh rỗi một chút, cô mua ít quà, tự mình lái xe đi thăm giáo viên dạy Ngữ Văn năm xưa.
Năm nào đến dịp này La Ninh cũng ghé qua, người ra mở cửa là vợ thầy. Hai vợ chồng thầy có một trai, một gái, đều đi làm xa, đến mùng Ba Tết mới về nhà.
Biết tin La Ninh ở lại quê ăn Tết, thầy rất vui.
Thầy vẫn còn đi dạy, sống trong môi trường học đường giản dị nên rất quan tâm hỏi thăm tình hình gần đây của La Ninh, cũng hỏi cô còn liên lạc với bạn học cũ hay không.
“Kiều Đồng kết hôn rồi à?” Nghe La Ninh kể, thầy hơi ngạc nhiên, hình như vẫn còn nhớ cô gái xinh xắn hoạt bát ấy, “Hồi thi đại học xong, con bé đó có đi du học phải không?”
La Ninh gật đầu:
“Lúc Kiều Đồng kết hôn, Trịnh Hân Nghi còn làm phù dâu cho cô ấy.”
Thầy đẩy gọng kính, ừ một tiếng:
“Con bé đó trước đây còn từng đại diện lớp đi thi môn Văn mà.”
Rồi thầy thở dài:
“Các em giờ đều trưởng thành cả rồi, cũng đã đến tuổi lập gia đình.”
La Ninh cứ nghĩ thầy sẽ hỏi đến chuyện tình cảm của cô, ai ngờ thầy lại chuyển chủ đề ngay sau đó:
“Em về đây tìm việc là ý của cha mẹ em hay là em tự nguyện?”
“Nhà chỉ có mình em là con một nên họ luôn hy vọng em về quê.”
Thầy mỉm cười nhìn cô:
“Không định bôn ba nữa sao?”
“Cũng không sao ạ,” La Ninh nhìn xuống đầu ngón tay, “Cha mẹ em đều đã lớn tuổi rồi.”
Thầy vỗ nhẹ vai cô, như nhớ ra điều gì:
“Em với cái cậu nam sinh trong lớp mình ấy, cái người trông rất sáng sủa ấy, tên là gì nhỉ?”
La Ninh theo phản xạ buột miệng:
“Lý Dục An?”
Nói xong, cô hơi hối hận.
“Đúng rồi, chính cậu đó,” thầy chẳng để tâm đến vẻ lúng túng của cô, “Hai đứa còn liên lạc không?”
La Ninh khẽ đáp, giọng có chút nhỏ:
“Em cũng còn giữ liên lạc của cậu ấy.”
Thực ra dạo này Lý Dục An mới bắt đầu đi làm lại, bận rộn một thời gian nên không gặp cô nhiều, nhưng mấy ngày gần đây, anh thường xuyên gọi điện. Đêm qua La Ninh để điện thoại cạnh gối, vừa nghe anh nói chuyện vừa đáp lại vài câu, cuối cùng lại ngủ quên lúc nào không biết. Sáng ra tỉnh dậy, cô mới phát hiện cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
La Ninh cố gắng khiến giọng mình nghe tự nhiên hơn một chút:
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Nhớ hồi năm đầu các em học đại học,” thầy chợt nhớ ra điều gì thú vị, “Đợt đó nghỉ đông sớm, cậu ta mấy lần tới chỗ giáo viên chủ nhiệm các em, bảo muốn xem nguyện vọng đại học sau khi tốt nghiệp.”
La Ninh lúng túng vân vê tóc, không biết phải đặt tay ở đâu.
“Giáo viên chủ nhiệm hỏi cậu ta đến để làm gì, vì một số bạn không liên lạc được nên danh sách không đầy đủ,” thầy kể tiếp, rồi quay sang nhìn cô, “Cậu ta nói, muốn biết em học đại học ở đâu.”
La Ninh khựng lại một chút, đành giải thích:
“Hồi ấy tụi em tốt nghiệp xong là mất liên lạc, sau này mới gặp lại.”
Thầy cười hiền:
“Vậy cũng coi như có duyên.”
Rời khỏi nhà thầy, La Ninh vừa lên xe thì nhận được cuộc gọi từ Kiều Đồng. Bên kia hỏi cô có bận gì không, rủ cô đi đánh một ván mạt chược. La Ninh đành phải thành thật:
“Tôi chơi dở lắm.”
“Không sao cả,” Kiều Đồng xua đi lo lắng của cô, “Thật ra cũng không phải để chơi đâu, chỉ là tớ cần đủ người, lát đến tôi sẽ kể rõ.”
Thấy bạn mình nói vậy, La Ninh mở ứng dụng chỉ đường, tìm đến câu lạc bộ mà Kiều Đồng nhắc. Khi cô đang đậu xe, Kiều Đồng đã ra tận nơi đón.
“Đừng lo lắng chuyện thắng thua,” Kiều Đồng vỗ vai trấn an cô, “Hai đứa mình chỉ chơi vài ván rồi rút, lát nữa ôiớ mời cậu đi ăn.”
La Ninh cười nhẹ:
“Không sao, mà hai đứa mình đi rồi thì ai thay?”
“Sẽ có người khác đến thế chỗ hai đứa mình.”
Hai cô gái còn lại trong phòng chơi bài đều khá xinh nhưng La Ninh không quen ai. Kiều Đồng nhanh chóng giới thiệu họ cho cô làm quen. Kiều Đồng ngồi bên trái La Ninh, lúc với tay lấy bài thì ghé sát lại hạ giọng:
“Cô gái đối diện là bạn gái mới của anh tôi.”
La Ninh lập tức gật đầu, vỡ lẽ. Khoảng cách giữa các người chơi khá gần, trò chuyện không tiện nên cô với Kiều Đồng tranh thủ nhắn nhau qua WeChat.
La Ninh lâu rồi không chơi, tay chân hơi lúng túng nhưng vận may lại cực kỳ tốt, thắng liên tục mấy ván liền.
Cô gái ngồi đối diện có vẻ rất rành trò này, đôi mắt long lanh, vừa rút bài vừa quay sang nói đầy khí thế:
“Đợi đấy, ván này chị nhất định cho em thua tơi tả!”
Vừa dứt lời, cô nàng lật bài, đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt uất ức:
“Thật đúng là xui xẻo, rút toàn bài xấu.”
La Ninh bật cười rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho Kiều Đồng:
“Cô ấy hài hước ghê.”
Kiều Đồng chơi xong ván mới nhắn lại, gửi liền mấy tin một lúc:
“Chính cô ấy là người hẹn đánh ván này đó. Người hẹn chưa tới mà cô ấy đã chơi cực sung rồi.”
La Ninh đang định gõ vài chữ hồi đáp thì nghe thấy tiếng cửa sau của phòng riêng bị đẩy ra. Cô chưa kịp quay đầu thì đã thấy cô gái đối diện lập tức sáng bừng ánh mắt.
“Đang chơi rồi à?” Kiều Vũ bước vào, thuận tay đặt cánh tay lên vai bạn gái, nghiêng đầu nhìn bàn chơi, rồi bất ngờ liếc về phía một người phía sau cửa.
“La Ninh cũng ở đây à?”
La Ninh theo ánh mắt anh nhìn sang, là Lý Dục An.
Cô biết hôm nay anh không đi làm. Anh mặc đúng chiếc áo gió đen lần đầu hai người gặp lại nhau, phối với quần xám, tóc mềm rũ nhẹ. Anh bước vào, ánh mắt lướt qua một lượt rồi dừng lại nơi cô, mím môi cười khẽ.
La Ninh nghe thấy cô gái đối diện chào anh trước:
“Hello, lâu rồi không gặp.”
Lý Dục An như vừa mới nhìn thấy cô gái ấy, gật đầu nhẹ. Cô này là bạn của Kiều Đồng. Kiều Vũ chỉ biết mặt sơ sơ nên cũng không rõ thân quen đến mức nào. Anh quay sang nhìn Lý Dục An, hơi khó hiểu:
“Hai người quen nhau lúc nào vậy?”
Kiều Đồng liền lên tiếng thay:
“Trước kia Á Ninh phải nhổ răng nên em giới thiệu bệnh viện của Lý Dục An cho cô ấy.”
Cô gái ngồi đối diện La Ninh mỉm cười, nói đùa:
“Bác sĩ Lý còn khuyến mãi cho tôi nữa đấy.”
Trên bàn mạt chược vang lên những tiếng va chạm giòn tan. Ván mới vừa bắt đầu, Kiều Vũ và Lý Dục An ngồi bên cạnh, nghiêng người theo dõi.
Một lúc sau, Kiều Vũ liếc nhìn bài của bạn gái, thở dài:
“Số em đen thật đấy.”
“Nhìn thì được, nhưng không được nhắc bài đâu nhé.” Kiều Đồng đặt một quân bài xuống, ánh mắt liếc qua động tác của anh trai, liền nhíu mày. “Anh mà còn như thế thì ván này coi như không tính.”
“Thế thì hủy đi.” Kiều Vũ vỗ nhẹ vai bạn gái, ra hiệu cô nhường chỗ. “Để anh chơi thay một ván.”
Từ Á Ninh nhìn hai người họ, chẳng nể nang:
“Đúng là hiếm thấy, ngồi đánh bài cũng phải khoe ân ái.”
Kiều Đồng hơi hất cằm về phía Lý Dục An mới ngồi xuống, ra hiệu:
“Ván này không tính nữa, anh qua hỗ trợ đi. Lát nữa em với La Ninh ra ngoài ăn tối, hai người ở lại chơi tiếp nhé.”
Lý Dục An nghe vậy liền đứng dậy, một tay kéo ghế lại gần bàn bài, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh La Ninh. Anh đặt ghế ngay sát ghế cô, ngồi chếch bên hông, gần như tựa hẳn vào cô.
Kiều Đồng liếc nhìn một cái, nheo mắt hỏi:
“Ngồi sát thế là có ý gì?”
Bộ ghế trong phòng đều có lưng tựa. Lý Dục An đặt một tay lên phần tựa lưng ghế của La Ninh, giọng bình thản:
“Chẳng phải bảo hỗ trợ à?”
Vừa nói, anh vừa nghiêng người về phía trước, như thể muốn nhìn rõ bài của La Ninh hơn.
“Lát nữa hai em đi đâu ăn tối?” Giọng anh trầm thấp, hơi thở phả sát vào bên tai La Ninh.
“Hử?” La Ninh cảm nhận rõ ràng người sau lưng đang tiến lại gần, trong hoàn cảnh có nhiều người như thế, cô thoáng lúng túng, sống lưng theo phản xạ liền thẳng tắp. Đúng lúc này lại đến lượt cô ra bài, mà vì tâm trạng đang rối bời, cô bối rối cầm đại một quân chuẩn bị đánh xuống.
“Ê” Lý Dục An khẽ lên tiếng, tay vẫn đặt lên chỗ tựa ghế bất ngờ nghiêng tới, gần như bao trọn người cô trong vòng tay. Anh nhẹ nhàng giữ tay cô lại, rồi thay cô rút một quân khác đánh xuống. “Đổi quân này.”
Từ Á Ninh liếc nhìn Kiều Đồng.
Kiều Đồng thoáng nghẹn họng, quay sang đưa mắt ra hiệu cho anh trai.
Phải một lúc sau Kiều Vũ mới hiểu ra, vẻ mặt vẫn đầy thắc mắc:
“Sao vậy?”
Kiều Đồng nhìn anh, vẻ mặt bất lực như thể đang nói “anh đúng là hết thuốc chữa”:
“Không có gì.”
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Story
Chương 30
10.0/10 từ 29 lượt.