Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 29

108@-

Cửa kính xe dán màu đen, bên ngoài chẳng ai nhìn thấy bên trong đang diễn ra chuyện gì, nhưng không khí trong xe lại nóng hừng hực như có lửa cháy.


Lý Dục An nhẹ nhàng chỉnh lại ghế, tận dụng khoảng không chật hẹp để ôm trọn lấy La Ninh. Dù vậy, phần lưng cô vẫn cảm thấy hơi cộm do tay lái đẩy vào, cô nhíu mày, thở nhẹ. Anh vòng một tay qua eo cô, tay kia v**t v* bên hông, cảm nhận sự mịn màng của lớp vải lụa trơn trượt dưới đầu ngón tay. Cảm giác đó như tiếp thêm sức nóng, khiến tim cô đập nhanh hơn.


Chưa dừng lại, anh đưa tay dò dẫm từng đường cong qua lớp sườn xám hơi rộng, hé lộ làn da trắng ngần. Anh hỏi khẽ:


“Có lạnh không em?”


Vừa nói anh vừa khẽ tháo cúc áo, vải lụa bên trong được hé mở, lộ ra mảnh da mịn màng, anh cởi thêm vài cúc nữa, bàn tay vẫn nhẹ nhàng v**t v* bắp đùi.


La Ninh không kìm được, mắt nhắm nghiền, ngón tay quặp chặt cổ áo anh, khiến chiếc sơ mi mềm mại trở nên rối bời.


Họ dừng lại sau một hồi hôn nhẹ, cô chống trán lên vai anh, thở khẽ:


“Phía sau lưng hơi cộm…”


Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, dò hỏi:


“Cộm ở đâu, mặt sau hay phía trước?”


Cô lặng im, ánh mắt thoáng vẻ bực mình xen chút ngượng ngùng.


Anh kéo cô sát hơn, tay vuốt dọc sống lưng, tiếp xúc gần mà dịu dàng, khiến cô không thể rời mắt.


“Anh cố tình đấy,” anh thì thầm, hơi thở nóng phả bên tai.


Cô mơ hồ cảm nhận sự dịu dàng và khát khao trong từng cử chỉ.


“Thật sự không thoải mái…” Cô nói nhỏ.


Lý Dục An không vội trả lời, thay vào đó khẽ cởi vài cúc áo trong, tay vòng eo cô, vừa gần gũi vừa như đang bảo vệ.


“Để anh làm em thoải mái hơn nhé?” Giọng anh trầm ấm, trìu mến.


Anh cúi xuống, nhẹ nhàng c*n m** d*** cô, tay siết nhẹ eo, như muốn giữ cô bên mình mãi.


“Không thử làm cho anh xem à?”


Cô lắc đầu rồi lại gật nhẹ.



Cô suýt quên rằng anh cũng có chút thủ đoạn. Chỉ cần cách anh c** q**n áo thôi cũng đủ làm cô rối loạn đầu óc.


Cuối cùng, cô đành phải tự mình tháo nút áo. Nút bị anh cắn bóng loáng, việc tháo từng cái thật khó nhọc. Mỗi khi tháo được một nút, Lý Dục An lại v**t v* cô từ cằm xuống cổ rồi đến ngực, đ** l*** n*ng b*ng chạm nhẹ lên da thịt.


Anh còn thì thầm vài câu khiến mặt cô nóng bừng hơn nữa.


Làn da mịn màng từ gò má cô lan dần xuống dưới, run rẩy không ngừng, cả không gian ngập tràn vị ngọt ngào và ẩm ướt.


Da thịt ma sát vào vải, cảm giác ấy tạo thành một lớp sương mờ mịt khiến cô ở sau lưng liên tục rùng mình, tê tê lạ kỳ. Anh cúi đầu sâu trong kẽ cổ áo cô, từng hơi thở hổn hển làm cổ cô nóng ran.


Anh dường như đã chịu đựng đến tận cùng, tay bóp chặt eo cô, khẽ ghé sát bên tai thì thầm, lời lặp đi lặp lại nhưng vẫn chan chứa tình ý, khiến cô nhận thức rõ mình đang ở ngay trước mặt anh.


Cô cắn môi, vừa cảm thấy ngột ngạt vừa lầm bầm oán trách anh.


Cuối cùng cô bắt đầu khóc nức nở nhưng bị anh giữ chặt gáy, hai người kề sát, hòa trong tiếng rên run rẩy nhẹ nhàng.


Khoảnh khắc ấy như trời đất quay cuồng, cô cảm nhận quần anh đã ẩm ướt dính nhớp, chẳng rõ ai đã khiến nó như thế, hoặc cũng có thể cả hai.


Đầu óc cô mơ hồ, mọi thứ lộn xộn không ngừng xoay chuyển.


Tiếng động trên ghế phụ vang lên. Cô vội lấy tay che miệng, là La Chấn Dương gọi cô trở lại.


Ánh mắt cô dừng lại trên tay anh đang đặt trên eo mình, cố gắng tìm cách tránh né nhưng không thể. Anh giữ chặt eo cô bằng một tay, tay kia lấy khăn giấy lau nhẹ cho cô.


Cô thở nhẹ:


“Vâng, con biết rồi.”


Anh xếp lại vạt áo cô, từ tốn cài lại từng nút, đến nút cuối cùng, bàn tay anh lại v**t v* nhẹ cằm cô.


Cô nhíu mày nhìn anh, liếc một cái đầy ẩn ý.


“Con sẽ về ngay, chắc là kịp ạ.”


Cúp điện thoại, La Ninh nhìn đồng hồ , hai người thế mà đã dính nhau gần một giờ trên xe.


Cô trở lại ghế phụ, liếc vào kính chiếu hậu, quần áo vừa được Lý Dục An chỉnh sửa lại gần như hoàn hảo, chỉ còn sót lại vài nếp nhăn mờ mờ, lộ ra chút manh mối. Trên mặt cô vẫn còn vệt đỏ ửng chưa kịp tan hết.


Lý Dục An cũng đang vội cầm khăn giấy lau lau chỗ quần áo dính ướt. Cô cũng tiện tay rút ra một tờ khăn giấy, định giúp anh lau chút.


Anh ngăn lại:



Tiếng khăn giấy chà xát vải sàn sạt vang lên làm đầu cô chợt rối bời, không khỏi nhớ lại hình ảnh anh nhắm mắt r*n r* vừa rồi, mặt nóng hổi hừng hực.


Cô hơi ngượng ngùng hỏi:


“Quần áo như vậy có sao không?”


“Không đến nỗi phải vứt đi,” anh cười nhẹ, liếc nhìn cô, “Chỉ bị ướt mặt ngoài thôi, về nhà thay cái khác là được.”


La Ninh đứng ở hành lang hồi lâu, bước chân lên lầu vẫn còn thấy lâng lâng. Vào cửa thì gia đình đại gia vừa bắt đầu ăn cơm, La Nhiên Nhiên còn chừa cho cô một chỗ ngồi.


Cô không ăn gì, lấy ly giấy rót chút Coca, định làm dịu đi cái nóng trong người.


Bữa cơm hơi ồn ào, La Nhiên Nhiên ngồi sát lại gần cô, khẽ gọi một tiếng:


“Chị ơi”


“Hửm?”


“Em hỏi chuyện này.”


La Ninh liếc cô một cái:


“Em nói đi.”


La Nhiên Nhiên bất chợt nhoẻn miệng cười đầy vẻ thần bí.


“Vừa nãy chị ra ngoài làm gì thế?”


“Gặp một người bạn.” La Ninh theo thói quen cầm lấy ly giấy, đáp nhẹ. “Sao vậy?”


“Bạn khác giới à?”


La Ninh không trả lời, chỉ liếc cô bé một cái, xem như ngầm thừa nhận.


“Chỉ là bạn thôi sao?” Cô chớp mắt, giọng nửa đùa nửa thật, “Giờ này còn hẹn nhau ra ngoài, cho dù không phải người yêu thì cũng là bạn thân thiết hơn bình thường đúng không?”


Coca trong tay La Ninh suýt nữa đổ ra ngoài, cô trừng mắt nhìn cô bé:


“Đừng nói linh tinh, nhỏ tiếng thôi”


“Họ có để ý tới bọn mình đâu mà sợ.” La Nhiên Nhiên cúi đầu gắp đồ ăn, ra vẻ vô tội. “Em giữ mồm giữ miệng lắm.”



La Ninh đặt đũa xuống, khẽ hỏi:


“Em thấy rồi à?”


Cô bé gật đầu:


“Lúc anh ấy đến đón chi thì chỉ có mình em nhìn thấy.”


La Ninh nhẹ thở phào.


La Nhiên Nhiên vừa cắn đầu đũa vừa nói:


“Mà sao người đó trông quen quen…”


Lúc nãy nhận điện thoại, vẻ mặt của La Ninh đã khiến cô bé tò mò. Vậy nên khi cô xuống lầu, cô bé lén chạy ra ban công nhìn theo.


“Có phải là bác sĩ nha khoa lần trước không?”


“Hử?”


“Cái người rất đẹp trai ấy, lần trước nhổ răng khôn cho chị đó. Hai người hẹn nhau hả?”


“Ừ, anh ấy là người nhổ răng khôn cho chị.”


“Hai người trông không giống kiểu bạn bè bình thường đâu.”


“Em quan sát kỹ quá nhỉ?”


“Ánh mắt với cử chỉ không cần rõ ràng cũng đủ hiểu rồi.”


La Ninh nhìn chằm chằm cô bé. La Nhiên Nhiên cuối cùng cũng chịu thua ánh mắt đó:


“Em có chụp lén một tấm.”


La Ninh điềm nhiên:


“Đưa chị xem.”


Cô bé ngoan ngoãn mở khoá điện thoại, mở một tấm hình, nhìn là biết chụp lén: La Ninh đang cúi người ngồi vào ghế phụ, khuôn mặt bị che khuất, chỉ thấy phần sườn xám lộ ra ngoài. Còn Lý Dục An thì khá rõ mặt, nghiêng người về phía trước, một tay đỡ cửa xe, tay kia đặt lên nóc xe, như thể sợ cô đụng đầu.


La Ninh không xóa ảnh, chỉ liếc qua rồi trả lại điện thoại nhưng cũng không ngăn được sự tò mò của đối phương:



“Cả hai đều không phải.” La Ninh lúc này mới cầm đũa lên, bình thản nói:


“Là bạn học cấp ba.”


La Nhiên Nhiên càng thêm tò mò, ánh mắt sáng rỡ:


“Vẫn còn giữ liên lạc với nhau tới giờ à?”


La Ninh lắc đầu:


“Mấy năm rồi không gặp.”


“Vậy bây giờ… anh ấy đang theo đuổi chị đúng không?”


La Ninh cắn nhẹ đầu đũa, gật đầu thì không phải, mà không gật đầu cũng không xong.


Lý Dục An vốn là người như thế, không bao giờ lấy danh nghĩa gì cụ thể để tiếp cận cô, nhưng ánh mắt thì không giấu được ý tứ, mọi hành động đều rất rõ ràng. Anh luôn giữ thái độ linh hoạt, tuỳ theo phản ứng của cô mà tiến hay lùi, tấn công quyết liệt mà rút lui cũng rất êm đẹp.


La Ninh bị hỏi đến đau đầu, chỉ đành nói:


“Ăn cơm trước đi, chuyện này kể ra thì dài lắm.”


La Nhiên Nhiên hóng chuyện đến mức sẵn sàng bỏ cả giấc ngủ trưa, ăn xong liền theo cô về tận nhà. La Ninh bị em gái làm phiền không chịu nổi, đành kể sơ lược lại chuyện giữa cô và Lý Dục An hồi cấp ba.


“Thật là ngây thơ trong sáng quá đi mất.” La Nhiên Nhiên chống cằm, mắt lấp lánh, “Còn cùng nhau làm bài tập, xem phim nữa, chắc là bạn thân lắm hả? Nhưng mà lúc đó hai người không có chút gì gọi là rung động sao?”


“Không có.” La Ninh hơi né tránh, đáp nhỏ. “Với lại anh ấy có nhiều bạn lắm, quan hệ với ai cũng rất tốt.”


La Nhiên Nhiên bĩu môi:


“Ý chị là thu hút phái nữ?”


“Ừ, cả trai lẫn gái đều quý mến anh ấy. Nhiều người thích anh ấy lắm.”


“Còn chị thì sao?” Cô bé chớp mắt, hỏi thẳng, “Chị cũng thích anh ấy phải không?”


La Ninh bỗng im lặng.


Trong những năm tháng học trò chẳng có gì nổi bật đáng để nhớ của cô thì anh là một trong số ít nét vẽ rực rỡ còn sót lại.
Anh giống như một khoảng trời khiến cô có thể tạm thời hít thở, thoát khỏi sự quản lý khắt khe của bố mẹ và những điều kiêng kỵ trong trường học. Những lần hai người ở bên nhau, sự thân mật mang lại niềm vui không hề giả dối.


La Nhiên Nhiên vẫn đang chờ một câu trả lời nhưng La Ninh không muốn nói, hoặc có lẽ đang cố tình né tránh. Cô chỉ khẽ trả lời:


“Chị chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”


Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Story Chương 29
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...