Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 26

134@-

Càng nói càng sai


Không khí xung quanh căng như dây đàn, La Ninh khó khăn nuốt nước miếng, sau đó lặng lẽ trở về phòng mình.


Tống Văn Tuệ ngồi trong phòng khách gọi điện thoại, giọng nói không hề hạ thấp, từng câu từng chữ như từng nhịp gõ thẳng vào tim La Ninh.


Hôm sau, La Ninh bị gọi lên phòng giáo viên để nói chuyện. Cũng may, Tống Văn Tuệ cuối cùng vẫn để cho cô chút thể diện, không nói ra tên cậu nam sinh kia với cô chủ nhiệm.


Sau này, khi La Ninh lên đại học, có lần nghe bạn cùng phòng gọi điện thoại trò chuyện với mẹ, đề cập đến cả chuyện yêu đương hồi cấp ba.


La Ninh kinh ngạc hỏi:


“Mẹ cậu không cấm sao?”


Bạn cùng phòng ngạc nhiên nhìn cô:


“Không đâu, mẹ tôi rất thích nghe chuyện tình cảm của tôi, còn dạy tôi cách tự bảo vệ mình.”


La Ninh ngẩn người một lúc, rồi nhẹ giọng nói:


“Thì ra là vậy.”


Thì ra, giữa mẹ và con gái cũng có thể tồn tại một mối quan hệ nhẹ nhàng như hai người bạn, không cần giấu giếm chuyện riêng tư.


Cô nghĩ đến Tống Văn Tuệ. Bà là người phụ nữ luôn bận rộn giữa những chuyện vụn vặt của gia đình và công việc khô khan, chưa bao giờ ý thức được nội tâm nhạy cảm của cô con gái đang tuổi dậy thì. Bà cũng không hiểu rằng việc nuôi dạy con không chỉ là chăm sóc thể chất mà còn cần có sự dẫn dắt và cổ vũ về tinh thần.


Thế nhưng, Tống Văn Tuệ lại dùng cách kiểm soát cứng nhắc và cứng rắn nhất với cô, khiến giữa họ không thể nào hình thành một sự kết nối tinh thần của mẹ và con gái. Những cảm xúc rối rắm, sự hồi hộp khi nhận được thư tình, nỗi bất lực khi bị cô lập, không ai chỉ dẫn cô cách đối diện, cô cũng không biết chia sẻ với ai mà chỉ có thể âm thầm tự gặm nhấm một mình.


Thì ra, từ nhỏ cô đã sống trong tình trạng thiếu thốn tình cảm. Vì không nhận được tình thương ổn định từ mẹ, cả tuổi thơ của La Ninh chỉ tràn ngập sự mơ hồ và thấp thỏm.


Sau nhiều năm xa nhà đi học, khao khát kiểm soát của Tống Văn Tuệ thuở còn trẻ dần dần chuyển hóa thành nhu cầu được sẻ chia. Bà ngồi trên giường La Ninh, nhìn con gái một cách chăm chú, rồi kể lại từng chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua.


Kỳ thực, chuyện cũng không có gì ngoài việc phụng dưỡng ông nội và phân chia tài sản sau khi ông mất. Những mâu thuẫn khó tránh giữa mẹ chồng nàng dâu và chị em dâu cũng dần trở nên xấu xí.


Vì chuyện đó, Tống Văn Tuệ cãi nhau với La Chấn Dương, buổi tối dọn sang ngủ cùng La Ninh.


Tối đó, khi Lý Dục An gọi video tới, Tống Văn Tuệ đang đứng bên cạnh xếp chăn. La Ninh theo bản năng tắt cuộc gọi.


Anh không gọi lại nữa, La Ninh đành mở cửa sổ trò chuyện WeChat với anh và gửi đi một tin nhắn.


[ Tối nay mẹ em ở chỗ em. ]


Anh đáp lại bằng một biểu tượng “OK”


Phải đến mấy hôm sau, khi đã nguôi giận, Tống Văn Tuệ mới chịu để cô đưa bà trở về nhà. Lúc ra khỏi khu nhà của cha mẹ, La Ninh liếc nhìn điện thoại, rồi không về thẳng mà gọi xe đi về phía nam thành phố.


Nhà hàng này không dễ tìm, nằm cạnh một khu nhà dân, bên ngoài không có gì nổi bật nhưng khi bước vào lại khiến La Ninh bất ngờ.


Ngay lối vào là một cây cầu gỗ kiểu nhà cổ, bên dưới là dòng nước nhỏ nhân tạo. Các phòng riêng được thiết kế theo kiểu sân vườn ở quê, toàn bộ không gian yên tĩnh, cổ kính mà vẫn thanh nhã.



Cô đi theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, vén rèm bước vào một sân nhỏ. Bên trong là một chiếc sập cao ngang đầu gối, phía trên đặt bàn trà gỗ đỏ. Người đàn ông bên trong ngồi xếp bằng trên giường, nghe tiếng động liền nghiêng đầu nhìn cô, chưa nói gì đã bật cười trước.


“Em sống ở đây hơn hai mươi năm rồi mà không biết là có chỗ này.” La Ninh ngồi xuống chiếc đệm đối diện anh, “Sao anh tìm được vậy?”


Trên bàn đã bày sẵn một bình trà và vài đĩa bánh ngọt. Phương Tri Hứa đẩy đĩa điểm tâm về phía cô, giọng dịu dàng:


“Em biết khẩu vị của anh mà. Mấy quán đồ chay ngon kèm không gian yên tĩnh thế này không có nhiều, phải dụng tâm hỏi mới ra.”


Phương Tri Hứa là người điềm đạm, nho nhã, nhưng dạ dày yếu, rất ít ăn đồ mặn. Những chỗ khiến anh thấy ngon miệng thường là các quán đồ chay nguyên bản. Phần lớn thời gian, bữa ăn của anh chỉ gồm rau củ theo mùa, được nấu chín bằng nước ấm hoặc chần qua một lần.


La Ninh hỏi:


“Anh định ở đây bao lâu? Có về trước Tết không?”


“Đi theo kế hoạch của thầy,” anh ra hiệu cho nhân viên mang đồ ăn lên, “Chắc là ăn Tết luôn ở đây.”


La Ninh khách sáo nói:


“Vậy cũng bận thật.”


“Cảm giác em còn bận hơn anh.” Anh mỉm cười nhìn cô, “Anh hẹn em mấy lần mà chẳng lần nào được.”


La Ninh nhấp hai ngụm trà, rồi đặt ly trở lại bàn. Phương Tri Hứa lại cầm ấm rót thêm nước ấm, cánh hoa nhài xoay nhẹ trong làn hơi nóng.


“Trước đây khi em nói phải về nhà, anh từng hơi lo lắng.” Anh nói tiếp, “Nhưng hôm nay gặp lại, thấy em ổn hơn anh tưởng.”


“Em đã dọn ra khỏi nhà rồi.” Cô đáp, “Hồi đó, lúc em định về, chính anh là người ủng hộ em, giờ lại lo lắng à.”


“Anh không ủng hộ em về nhà, anh chỉ muốn em đối mặt, muốn em thật sự nhìn lại mọi chuyện và tự hỏi lòng mình.” Phương Tri Hứa khẽ vuốt miệng ly, giọng dịu dàng, “Nỗi lo ấy là tư cách của một người bạn, không phải từ góc nhìn bác sĩ.”


Anh dừng một chút rồi nói thêm:


“Hơn nữa, trước mặt em, anh cũng không đủ tư cách làm cố vấn tâm lý.”


Câu nói này, La Ninh đã từng nghe anh nói vào một đêm mưa. Cô vẫn còn nhớ rõ những gì anh nói tiếp sau đó, đột nhiên lại không biết phải đáp thế nào.


Phương Tri Hứa cũng không khiến cô lúng túng, đứng dậy nói:


“Uống trà đi, anh ra xem đồ ăn xong chưa.”


Phương Tri Hứa là đàn anh trên cô một khóa.


Lần đầu tiên cô gặp anh là ở một buổi học cộng đồng về sức khỏe tâm lý. Hôm ấy, anh thay giảng viên lên lớp với tư cách trợ giảng. Khi đèn tắt, màn hình hiện lên bài giảng, không mấy người nhận ra máy chiếu bị lệch. Khi đó La Ninh ngồi gần máy chiếu, nhìn một lúc rồi theo bản năng đứng dậy chỉnh lại. Dù cố nhón chân trên bậc thang nhưng cô vẫn không thể với tới thiết bị.


Đúng lúc đó, Phương Tri Hứa từ bục giảng đi xuống, bước chậm rãi đến bên cạnh cô. Anh nghiêng đầu đẩy nhẹ thiết bị sang một bên. Ánh sáng chuyển động, hắt bóng nghiêng của một nam sinh lên màn chiếu trước lớp. La Ninh vòng qua anh trở lại chỗ cũ. Lúc ấy chỉ kịp liếc anh một cái nhưng cô vẫn cảm thấy người này, đặc biệt là nửa khuôn mặt dưới, rất quen.


Lần gặp kế tiếp là khi bạn cùng phòng kéo cô đi ăn tiệc. Bảy tám người ngồi quanh một nồi lẩu, La Ninh không thân nên cũng chẳng chào hỏi gì.


Khi mọi người ăn uống vui vẻ, ồn ào náo nhiệt, cô lại không động đũa mấy, căn bản cô cũng không giỏi ăn cay. Giữa chừng, La Ninh lấy cớ đi vệ sinh.


Ra khỏi nhà vệ sinh, cô không trở lại bàn mà đi thẳng ra cửa quán, châm một điếu thuốc.



“Đứng ngoài gió thế này không thấy lạnh à?”


Một giọng nói vang lên sau lưng khiến cô giật mình. Khi quay lại, cô thấy một người đàn ông cao gầy, mặc áo khoác và quần tối màu đứng giữa lối đi hẹp giữa hai chiếc xe. Màu áo hòa vào bóng đêm nên lúc nãy cô không phát hiện ra anh đứng đó.


Anh nhìn cô cười nhẹ, khóe môi cong lên, nụ cười ấy khiến cô lại cảm thấy quen thuộc.


“Tôi là Phương Tri Hứa.”


La Ninh khựng lại một chút, rồi cũng giới thiệu:


“La Ninh.”


Anh đáp:


“Tôi biết tên em.”


La Ninh ngạc nhiên:


“Anh biết tôi à?”


Nói rồi, cô cũng chợt nhớ ra anh là trợ giảng, khẽ gật đầu:


“Trí nhớ anh tốt thật. Nhiều sinh viên vậy mà cũng nhận ra được.”


“Trí nhớ tôi đúng là không tệ,” anh nói, “Nhưng thật ra cũng không giỏi đến mức có thể nhớ hết mặt mũi và tên của từng sinh viên đến lớp.”


Cô không hiểu ý anh lắm, lại hỏi:


“Anh đứng đây từ khi nào?”


“Đến sớm hơn em một chút.”


La Ninh lấy hộp thuốc đưa cho anh.


Anh nhìn cô cười, rồi nói:


“Tôi không hút thuốc.”


La Ninh hơi lúng túng, ngượng ngùng rụt tay lại.


“Vậy tôi về phòng trước đây.” Cô không muốn nói chuyện nhiều.


“Tôi thấy em gần như chẳng đụng đũa, cũng hầu như không nói chuyện với ai.” Anh bước lại gần, “Không thích tụ tập đông người à?”


La Ninh hơi ngạc nhiên nhìn anh:


“Tôi chỉ không thoải mái lắm khi ở chỗ đông người.”


Anh dùng chất giọng ôn hòa, mang theo tác phong của một sinh viên chuyên ngành tâm lý:


“Hay là chúng ta ra ngoài trò chuyện riêng một chút, em có hứng không?”



La Ninh gật đầu thông cảm, cũng nói dạ dày cô không tốt, từng đến bệnh viện khám vài lần nhưng chẳng tìm ra vấn đề gì rõ ràng.


Nghe vậy, Phương Tri Hứa dừng đũa, tay khẽ siết lại, chậm rãi nói:


“Thật ra… còn có một khả năng nữa.”


La Ninh nhìn anh.


“Dạ dày của chúng ta thật ra là một cơ quan rất nhạy bén với cảm xúc,” khi Phương Tri Hứa bắt đầu nói đến chuyên môn, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn, “Trong lâm sàng, chứng khó chịu ở dạ dày là một trong những biểu hiện phổ biến nhất của rối loạn tâm lý dưới dạng thể chất hóa.”


Anh nói tiếp:


“Hồi trước tôi từng phát cho sinh viên bộ câu hỏi SCL-90 và bảng tự đánh giá lo âu SAS. Tôi đã xem qua bài của em.”


La Ninh cụp mắt, giấu đi mọi biểu cảm.


“Nhưng tôi nghĩ chắc em cũng đoán ra rồi,” Phương Tri Hứa cười nhẹ, “Chỉ đi học vài buổi không đủ để tôi nhớ mặt từng người. Nhưng tình cờ tôi từng gặp em ở bệnh viện.”


Cô để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc. Lần đó ở bệnh viện trực thuộc trường đại học, La Ninh vừa bước ra khỏi phòng tư vấn đặc biệt, tay còn cầm đơn thuốc. Ngay giây tiếp theo, cô đã ném tờ đơn đó vào thùng rác bên cạnh.


Nghe anh nhắc đến chuyện đó, La Ninh không có phản ứng:


“Lúc đó tôi cứ tưởng bác sĩ sẽ trò chuyện để hiểu tình trạng của tôi rõ hơn, ai ngờ ông ấy chỉ bảo tôi làm mấy bài test rồi kê thuốc luôn.”


“Dùng thuốc là một phương pháp điều trị phổ biến cho chứng lo âu hay trầm cảm nhẹ ở trong nước bởi vì nó đơn giản và ít tốn thời gian.”


“Tình trạng của rôi cũng không đến mức không chịu đựng nổi.” La Ninh ngẩng lên, ánh mắt bình thản, “Thật ra tôi đã quen sống chung với những cảm xúc kiểu đó từ lâu rồi. Tôi cũng không phải cần uống thuốc điều trị tâm thần, tôi chỉ muốn hẹn gặp cố vấn tâm lý thôi, nhưng hình như bệnh viện chẳng phân biệt rõ mấy cái này.”


“Em từng thử đến chỗ khác chưa?”


“Rồi,” La Ninh nói thẳng, đứng trước người lạ giờ cô không còn e dè như trước nữa, “Anh còn câu hỏi nào nữa không?”


“Em từng hẹn tư vấn nhiều lần rồi à?”


“Mỗi lần nghỉ hè kết thúc, chuẩn bị quay lại trường là tôi lại hẹn lịch trước.”


Anh khẽ gật đầu, ánh mắt có chút thấu hiểu:


“Vì chuyện gia đình.”


La Ninh khẽ cười, không phủ nhận.


“Thật ra cũng đúng lúc,” anh lúc này mới nói ra mục đích chính, “Tôi đang làm một đề tài liên quan đến liệu pháp nhận thức, cần một đối tượng quan sát. Lần này hẹn em ăn cơm cũng là để hỏi em có sẵn lòng hợp tác cùng tôi làm đề tài này không.”


“Hợp tác?”


“Ừ,” anh gật đầu, “Em sẽ là cộng tác viên của tôi.”


“Chúng ta sẽ gặp nhau mỗi tuần một lần, trò chuyện và đọc sách cùng nhau. Tất nhiên, những buổi gặp sẽ được tôi ghi chép lại, nếu em cảm thấy không thoải mái với điều đó thì…”


Cô ngắt lời bằng một câu hỏi khác:



Anh hơi khựng lại rồi đáp:


“Dĩ nhiên là không. Loại biểu hiện này rất thường gặp, chỉ là có người nhận ra, có người không.”


“Vậy sao lại chọn tôi?”


“Vì giữa chúng ta không tồn tại mối quan hệ nào khác, ngoài việc tôi là một cố vấn tâm lý bình thường của em,” anh nửa đùa, nửa thật, “Hơn nữa em nhìn không giống kiểu con gái sẽ nhẫn tâm từ chối lời nhờ vả của người khác.”


“Trông tôi có vẻ là người mềm lòng đến vậy sao?”


“Ánh mắt em khi nhìn người khác mang cho tôi cảm giác như vậy.” Anh hơi nghiêng đầu, như đang tìm từ diễn đạt, rồi chính anh cũng bật cười: “Tôi đoán nhé, có phải trông tôihơi giống một người quen cũ của em không?”


La Ninh đặt đũa xuống, cụp mắt.


“Nếu khiến em khó chịu thì tôi xin lỗi.” Anh cẩn trọng quan sát sắc mặt cô.


“Không sao.” La Ninh khẽ đáp.


Ngoài đoạn đối thoại đó, những lần trò chuyện sau giữa họ đều khá thoải mái và vui vẻ.


Ban đầu là do Phương Tri Hứa chọn sẵn địa điểm, La Ninh chỉ việc đến gặp anh. Phần lớn thời gian, La Ninh ngồi nghe giảng giải, còn anh thì thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi ngẫu nhiên cho cô.


Anh cúi đầu, mím môi ghi chép một cách tập trung khiến La Ninh cảm thấy yên tâm lạ kỳ. Có lẽ cô chỉ cần nói hết những điều trong lòng là được.


Ăn xong, hai người không vội vàng ra về mà thong thả đi dạo.


La Ninh có chút ngại ngùng nói:


“Lẽ ra bữa này phải do em mời anh.”


Phương Tri Hứa vẫy tay phủ nhận, vẻ mặt như không muốn nghe:


“Mấy lời đó nghe xa lạ lắm.”


La Ninh giải thích:


“Anh đến quê em, em phải làm chủ nhà đãi khách chứ.”


“Anh nói rồi, chúng ta là bạn bè,” anh nhìn xa xăm về phía chân trời, “Bạn bè thì không cần tính toán chuyện đó.”


Nói rồi, anh chỉ tay về hướng núi bên kia:


“Chỗ đó có gì chơi không?”


La Ninh nhìn theo hướng anh chỉ, gật đầu:


“Lúc học trung học từng đi một lần, trên đó có một ngôi chùa.”


Anh tỏ vẻ hứng thú:


“Có chỗ ăn chay không?”


“Có,” ánh mắt cô hơi mờ đi vì gió lạnh, “Anh chọn ngày đi, em mời anh.”


Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Story Chương 26
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...