Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Chương 14
91@-
Ban đầu La Ninh cũng không coi mấy lời của Lý Dục An là chuyện nghiêm túc.
Bởi vì ngoài việc suy xét động cơ của anh khi nói ra câu đó, cùng những mối quan hệ phức tạp xung quanh anh, cô còn phải đối mặt với một vấn đề thực tế hơn: học sinh cấp ba thì lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Dù như thế, cô vẫn không phải là người dậy sớm nhất trong nhà. Tống Văn Tuệ luôn cho rằng ăn sáng bên ngoài không tốt cho sức khỏe, dù trời còn chưa sáng rõ cũng nhất định dậy sớm, nấu cho cô một phần mì nước.
Bữa sáng luôn vội vã, thường thì khi La Ninh còn đang rửa mặt, Tống Văn Tuệ đã đặt tô mì ra bệ cửa sổ cho nguội bớt. Bà vừa ngáp vừa nhìn cô vội vàng ăn cho xong, rồi đeo cặp sách, lặng lẽ đi học.
Đến trường, cô lại vùi đầu vào sách vở. Khi thì tỉnh táo nghe giảng, khi thì mơ màng buồn ngủ, nếu không có Kiều Đồng, có khi cả ngày cô cũng chẳng nói được mấy câu.
Chủ nhiệm lớp có mở lớp học thêm bên ngoài nên cuối tuần nhiều bạn trong lớp cũng phải đến đó phụ đạo.
Trước đây La Ninh không định đi học thêm, nhưng từ sau khi được chọn làm lớp cán bộ môn Ngữ văn, chủ nhiệm lớp, một người đàn ông trung niên cổ hủ và nghiêm khắc, bỗng dưng chú ý đến cô. Ông luôn cho rằng thành tích của cô còn có thể tiến bộ hơn nên cũng ép cô đăng ký học thêm bằng được.
Việc này đối với La Ninh cũng chẳng hẳn là chuyện xấu. Nếu ở nhà, cô cũng phải giả vờ học hành dưới sự giám sát của cha mẹ, lại còn phải chịu đựng những cuộc cãi vã vặt vãnh không ngừng.
Chuyện cơm nước, giá thịt bò, hay chỉ một mảnh giấy vụn trên sàn, mỗi việc nhỏ nhặt đều có thể trở thành mồi lửa cho trận khẩu chiến. Mấy chục năm sống chung một nhà, cha mẹ cô đã biến những thứ lông gà vỏ tỏi ấy thành vũ khí công kích nhau.
La Ninh như một khán giả đã chai lì, nghe riết những âm thanh gà bay chó sủa ấy mà dần nhận ra: một cuộc hôn nhân, cho dù không có ngoại tình hay ly hôn, cũng có thể vì những chuyện nhỏ bé như mảnh pha lê vỡ mà làm tinh thần dần hao mòn. Đau đớn không gây ra bởi những vết thương lớn mà ở những mảnh vụn cứa từng chút một, cho đến khi trong lòng tróc da rướm máu.
Vì thế, lớp học thêm cuối tuần lại trở thành cớ để cô ra khỏi nhà thở chút không khí, cũng đồng nghĩa với việc được ăn sáng và ăn trưa bên ngoài, nếu tiết kiệm một chút thì còn để dành được tiền tiêu vặt. Người dạy lớp này không phải thầy cô của lớp chọn, mà chủ nhiệm lớp cũng chẳng buồn đến kiểm tra.
Phần lớn thời gian, chương trình học kéo dài hai ngày, nhưng La Ninh chỉ đi nghe vào sáng thứ Bảy. Sau đó cô sẽ lặng lẽ chuồn đi, thời gian còn lại đều ngồi ở tiệm sách gần đó.
Không lâu sau đó, cô một lần nữa gặp Lý Dục An.
Một sáng thứ bảy rét lạnh, đã gần đến cuối học kỳ hai năm lớp mười một. La Ninh đang đứng xếp hàng trước một tiệm bán đồ ăn sáng, cứ nhích tới nhích lui vì lạnh thì bất ngờ cảm thấy ai đó đụng vào cặp sách của mình từ phía sau.
Cô quay đầu lại thì thấy Lý Dục An. Anh mặc áo phao đen dày cộm, tóc hơi rối, trông như vừa mới ngủ dậy không bao lâu. Lồng bánh hấp vừa mở nắp, hơi nước trắng bốc lên lờ mờ giữa hai người nhưng ánh mắt anh nhìn cô thì lại sáng rõ, đầy tỉnh táo.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng cả hai học cùng lớp, nhưng mỗi lần tình cờ gặp dường như đều là ngoài khuôn viên trường.
“Cậu làm gì ở đây thế?” Giọng anh hơi khàn.
La Ninh theo phản xạ nhìn xung quanh một vòng, thấy không có bạn học nào quen mặt mới khẽ đáp:
“Xếp hàng mua đồ ăn sáng.”
Lý Dục An giơ giơ túi đồ trong tay, tiện tay nắm lấy quai cặp sau lưng cô kéo nhẹ, lôi cô ra khỏi đám người:
“Lạnh thế này còn xếp hàng gì nữa, tôi mua nhiều lắm, mình ăn chung.”
Trọng lượng của chiếc cặp đeo nhắc cô nhớ hôm nay còn phải đi học phụ đạo. La Ninh nói:
“Tôi còn phải đến lớp học thêm.”
“Cái lớp của thầy chủ nhiệm đó à?” Lý Dục An móc từ túi ra một chiếc bánh kẹp, nhét vào tay cô, bản thân cũng lấy một cái bánh đậu xanh nghiền, cúi đầu cắn một miếng, vừa ăn vừa nói:
“Nhiều người trốn học lắm rồi.”
La Ninh chợt nhận ra hình như anh và Trịnh Hân Nghi chưa bao giờ đến lớp học thêm. Cô biết thành tích khối tự nhiên của anh khá ổn, nghĩ chắc anh vốn dĩ chẳng cần đăng ký học lớp này.
Anh vừa nói vừa liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi:
“Cậu không mặc đồng phục, suýt nữa thì tôi không nhận ra.”
La Ninh vốn sợ lạnh, mùa đông ra ngoài luôn mặc áo choàng kín cổ, mặt chôn trong lớp lông vũ, trông vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu nhưng lại có chút trầm lặng.
Bị anh nhìn như vậy, cô bỗng thấy lúng túng, vội vàng đổi đề tài:
“Cậu sống ở gần đây à?”
Vẻ mặt Lý Dục An thoáng kỳ lạ:
“Tôi nói với cậu rồi mà, xem ra cậu không thèm để bụng.”
La Ninh thật ra vẫn còn chút ấn tượng, nhưng không biết nên giải thích thế nào, đành nói khẽ:
“Tôi tưởng cậu chỉ tiện miệng nói thôi…”
“Tôi chỉ nói với mỗi mình cậu thôi,” giọng anh có chút không vui. “Cậu căn bản không có ý định đến tìm gặp tôi.”
La Ninh ban đầu định nói, chúng ta ở trường học gần như chưa từng trò chuyện, cũng chẳng thân quen đến mức có thể tới nhà nhau chơi. Nhưng nhìn sắc mặt anh lúc này, không hiểu sao cô lại không thể mở miệng nói ra những lời đó.
Lý Dục An liếc nhìn đồng hồ, nhướng mày hỏi:
“Tám giờ bốn mươi, trễ rồi. Vẫn còn muốn đi học thêm à?”
La Ninh im lặng.
Quả thực, cô đang do dự.
“Về nhà tôi đi,” anh nói, rồi tự nhiên đón lấy cặp sách trên vai cô. “Tôi có thể kèm cậu toán với lý.”
Sau khi ba Lý Dục An tái hôn, anh sống một mình. La Ninh theo anh đi qua những con phố ồn ào náo nhiệt, rẽ vào lối nhỏ bên hông của khu chung cư, rồi bước vào thang máy. Cô nhìn anh quẹt thẻ, thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên vì tâm trạng tốt, trong lòng lại nổi lên một chút xao động mơ hồ, như có gì đó không khống chế được mà tràn ra.
Từ trước đến nay cô chưa từng đến nhà người con trai nào, trong lòng dần dâng lên cảm giác tò mò.
Nhà anh rất ấm áp. Cô cởi áo khoác dày nặng, cúi người đá nhẹ giày, nhân lúc rũ tóc xuống thì len lén quan sát khung cảnh xung quanh.
Phòng khách rộng rãi hơn cô tưởng, gọn gàng sạch sẽ, ở giữa đặt một bể cá rất lớn. Ánh đèn pha lê phản chiếu lên mặt nước, tạo ra một lớp ánh sáng lam trầm u tĩnh, nhưng trong bể lại chẳng có con cá nào, chỉ có máy sủi khí đặt dưới đáy, không ngừng phun lên từng vòng bong bóng nhỏ lặng lẽ.
Ban đầu cô có hơi căng thẳng, nhưng thái độ tự nhiên của Lý Dục An khiến cô dần dần thả lỏng.
Anh đưa cô vào phòng học, vách tường kê kệ kính lớn chất đầy mô hình gỗ thủ công. Cuối phòng đặt chiếc bàn đôi đủ rộng cho hai người cùng ngồi học nhưng anh không ngồi lại cùng cô. Anh lấy một đống đồ ăn vặt và nước uống để trước mặt cô rồi lại ra ngoài ngồi chơi game trong phòng khách.
La Ninh ngồi viết bài suốt cả buổi sáng, hiệu suất cao bất ngờ. Đến gần trưa, cô rời khỏi phòng, dự định dùng tiền tiêu vặt mời anh đi ăn trưa, ai ngờ vừa bước ra thì đã không thấy anh trong phòng khách nữa.
Cô gọi tên anh hai lần, không ai đáp. Vừa đi thêm vài bước, cửa phòng bếp bị kéo ra. Lý Dục An thò đầu nhìn cô một cái, chẳng nói gì, lại xoay người trở vào bên trong.
La Ninh thật sự không ngờ Lý Dục An lại biết nấu ăn. Món ăn tuy đơn giản nhưng dáng vẻ anh đứng bên bếp cầm muôi đảo cơm lại vô cùng thuần thục.
Hai người ngồi vào bàn ăn, không hẹn mà cùng im lặng, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. La Ninh cảm thấy quá lúng túng nên mở lời:
“Cậu còn biết nấu ăn nữa à?”
Lý Dục An dùng đũa chọc chọc mấy hạt cơm trong chén, giọng điệu thản nhiên:
“Ra ngoài sống một mình thì cái gì cũng phải tự học.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô:
“Chiều nay xem phim với tôi không? Ở đây tôi có nhiều DVD lắm, cậu tha hồ lựa.”
Lý Dục An đem tất cả đĩa trong ngăn kéo đổ ra tấm thảm lông. La Ninh ngồi xổm xuống lựa chọn, vừa xem vừa nghĩ, rõ ràng cô đã tính ăn xong là về, sao cuối cùng lại cùng anh ngồi xem phim thế này.
Cô hỏi:
“Mấy phim này cậu xem hết rồi à?”
“Phần lớn là xem rồi.”
“Thế còn cái này?” – cô cầm lên một chiếc đĩa, bìa là một vùng biển xanh mênh mông, một đôi nam nữ trẻ tuổi tựa vào nhau bên bãi cát, phía sau là tấm ván lướt sóng dựng đứng. Bây giờ đang là mùa đông, nhưng chỉ cần nhìn hình ảnh ấy, La Ninh đã thấy cả mùa hè như ùa về, sống động và rực rỡ.
Lý Dục An thò đầu nhìn thoáng qua, là phim của đạo diễn Nhật, Kitano Takeshi, tiêu đề in nét đỏ: “Mùa hè năm ấy, biển lặng”.
Anh lắc đầu:
“him đó thì chưa xem.”
Khi đĩa được bỏ vào máy, hai người cùng tựa lên sofa, giữa họ vẫn chừa ra khoảng cách đủ để thêm một người ngồi.
Buổi trưa, rèm cửa đã được kéo kín, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn bể cá hắt ra ánh sáng âm u lạnh lẽo. Màn hình lớn phía trước chiếu hình ảnh biển rộng xanh thẳm, từng đợt sóng lặng lẽ ánh lên ánh sáng dịu dàng, phản chiếu từng khung hình mơ hồ lên gương mặt hai người.
Tựa như chính tên phim, đây là một bộ điện ảnh thật sự tĩnh lặng. Những khung hình kéo dài, hòa cùng nền nhạc chậm rãi của Joe Hisaishi, tỉ mỉ như từng nét vẽ, miêu tả một chuyện tình âm thầm và đầy xót xa giữa hai người trẻ câm điếc.
Nữ chính dịu dàng ngồi bên bờ cát, lặng lẽ dõi theo người mình yêu đang lướt sóng. Ngôn ngữ điện ảnh đẹp đến mức khiến người ta xúc động. Thì ra, biển không chỉ là một khung cảnh mà là nơi khiến trái tim người ta muốn lưu lại, là nơi khiến người ta cảm nhận được một dạng tự do nhẹ nhàng và sâu lắng.
Đúng lúc, La Ninh cũng đang cần một nơi như thế, không phải là căn nhà mỗi ngày chỉ có những lời cãi vã vụn vặt, không phải tiệm sách đông đúc người qua lại, càng không phải trường học nơi cô luôn bị xem như không tồn tại, mà là một góc yên tĩnh như lúc này, một căn phòng tối mờ, một khoảng riêng như sau tiết thể dục khi mọi người đều tự do hoạt động, một góc lớp bị rèm che khuất khỏi tầm nhìn của thế giới.
Ý thức của La Ninh dần trở nên lơ lửng, suy nghĩ cũng bắt đầu trôi xa. Nếu có thể, sau này nhất định phải thi vào một thành phố ấm áp, nhất định phải ở gần bờ biển…
Khi tỉnh lại, cô vẫn còn chút ngơ ngác. Vẫn là chiếc ghế sofa kia, nhưng không còn đang ngồi nữa, mà là nằm nghiêng, trên người là một chiếc chăn mỏng không biết ai đắp lên từ khi nào.
Cô ngồi dậy thì thấy Lý Dục An. Anh đang ngồi dưới sàn, lưng tựa vào mép sofa, ngồi bên chiếc đèn bàn nhỏ, chậm rãi đọc sách. Ánh đèn màu vàng nhạt rọi lên những dòng chữ. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau.
La Ninh hơi ngượng ngùng hỏi:
“Mấy giờ rồi? Tôi ngủ quên từ khi nào vậy?”
“Chắc là mệt quá thôi.” Lý Dục An xoay người lại tiếp tục lật sách, tay dùng bút đánh dấu vài chỗ, giọng điệu nhẹ bẫng.
“Phim vừa hết xong, nếu mệt thì cậu cứ ngủ thêm một lúc nữa cũng được.”
La Ninh không biết nên nói gì, chỉ im lặng một lúc rồi khẽ hỏi:
“Vậy… kết cục như thế nào?”
“Nam chính qua đời.” Lý Dục An trả lời.
“Gì cơ?” La Ninh ngạc nhiên, hơi nhổm người dậy, chăn mỏng trên người cũng trượt xuống.
“Thật mà, lướt sóng rồi bị cuốn ra biển.” Lý Dục An nhìn đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc của cô, thấy cảm xúc rõ ràng trên khuôn mặt La Ninh, không hiểu sao cảm thấy rất thú vị. Bình thường, cô luôn im lặng khó đoán. Khoảnh khắc ấy, cảm xúc trong ánh mắt cô như tan ra, xoa dịu nỗi buồn vương lại trong anh sau khi bộ phim kết thúc.
“Vậy còn nữ chính thì sao?”
Lý Dục An cúi xuống nhặt tấm chăn, giọng nói trầm lại:
“Cô ấy không nói gì cả, chỉ lặng lẽ chấp nhận việc người mình yêu đã ra đi.”
Ánh mắt anh lại nhìn về phía La Ninh. Cô hơi sững người, gương mặt vẫn còn chưa hoàn toàn giấu được sự ngỡ ngàng. Không hiểu sao, anh lại liên tưởng đến một loài động vật nhỏ, khiến người ta muốn đưa tay v**t v*.
Cánh tay giơ lên được một nửa rồi lại rút về.
“Cái kết này không vui lắm. Lần sau mình chọn phim ấm áp hơn nhé.”
Lần sau.
Anh nói tự nhiên như thể điều đó là tất nhiên.
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Ban đầu La Ninh cũng không coi mấy lời của Lý Dục An là chuyện nghiêm túc.
Bởi vì ngoài việc suy xét động cơ của anh khi nói ra câu đó, cùng những mối quan hệ phức tạp xung quanh anh, cô còn phải đối mặt với một vấn đề thực tế hơn: học sinh cấp ba thì lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Dù như thế, cô vẫn không phải là người dậy sớm nhất trong nhà. Tống Văn Tuệ luôn cho rằng ăn sáng bên ngoài không tốt cho sức khỏe, dù trời còn chưa sáng rõ cũng nhất định dậy sớm, nấu cho cô một phần mì nước.
Bữa sáng luôn vội vã, thường thì khi La Ninh còn đang rửa mặt, Tống Văn Tuệ đã đặt tô mì ra bệ cửa sổ cho nguội bớt. Bà vừa ngáp vừa nhìn cô vội vàng ăn cho xong, rồi đeo cặp sách, lặng lẽ đi học.
Đến trường, cô lại vùi đầu vào sách vở. Khi thì tỉnh táo nghe giảng, khi thì mơ màng buồn ngủ, nếu không có Kiều Đồng, có khi cả ngày cô cũng chẳng nói được mấy câu.
Chủ nhiệm lớp có mở lớp học thêm bên ngoài nên cuối tuần nhiều bạn trong lớp cũng phải đến đó phụ đạo.
Trước đây La Ninh không định đi học thêm, nhưng từ sau khi được chọn làm lớp cán bộ môn Ngữ văn, chủ nhiệm lớp, một người đàn ông trung niên cổ hủ và nghiêm khắc, bỗng dưng chú ý đến cô. Ông luôn cho rằng thành tích của cô còn có thể tiến bộ hơn nên cũng ép cô đăng ký học thêm bằng được.
Việc này đối với La Ninh cũng chẳng hẳn là chuyện xấu. Nếu ở nhà, cô cũng phải giả vờ học hành dưới sự giám sát của cha mẹ, lại còn phải chịu đựng những cuộc cãi vã vặt vãnh không ngừng.
Chuyện cơm nước, giá thịt bò, hay chỉ một mảnh giấy vụn trên sàn, mỗi việc nhỏ nhặt đều có thể trở thành mồi lửa cho trận khẩu chiến. Mấy chục năm sống chung một nhà, cha mẹ cô đã biến những thứ lông gà vỏ tỏi ấy thành vũ khí công kích nhau.
La Ninh như một khán giả đã chai lì, nghe riết những âm thanh gà bay chó sủa ấy mà dần nhận ra: một cuộc hôn nhân, cho dù không có ngoại tình hay ly hôn, cũng có thể vì những chuyện nhỏ bé như mảnh pha lê vỡ mà làm tinh thần dần hao mòn. Đau đớn không gây ra bởi những vết thương lớn mà ở những mảnh vụn cứa từng chút một, cho đến khi trong lòng tróc da rướm máu.
Vì thế, lớp học thêm cuối tuần lại trở thành cớ để cô ra khỏi nhà thở chút không khí, cũng đồng nghĩa với việc được ăn sáng và ăn trưa bên ngoài, nếu tiết kiệm một chút thì còn để dành được tiền tiêu vặt. Người dạy lớp này không phải thầy cô của lớp chọn, mà chủ nhiệm lớp cũng chẳng buồn đến kiểm tra.
Phần lớn thời gian, chương trình học kéo dài hai ngày, nhưng La Ninh chỉ đi nghe vào sáng thứ Bảy. Sau đó cô sẽ lặng lẽ chuồn đi, thời gian còn lại đều ngồi ở tiệm sách gần đó.
Không lâu sau đó, cô một lần nữa gặp Lý Dục An.
Một sáng thứ bảy rét lạnh, đã gần đến cuối học kỳ hai năm lớp mười một. La Ninh đang đứng xếp hàng trước một tiệm bán đồ ăn sáng, cứ nhích tới nhích lui vì lạnh thì bất ngờ cảm thấy ai đó đụng vào cặp sách của mình từ phía sau.
Cô quay đầu lại thì thấy Lý Dục An. Anh mặc áo phao đen dày cộm, tóc hơi rối, trông như vừa mới ngủ dậy không bao lâu. Lồng bánh hấp vừa mở nắp, hơi nước trắng bốc lên lờ mờ giữa hai người nhưng ánh mắt anh nhìn cô thì lại sáng rõ, đầy tỉnh táo.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng cả hai học cùng lớp, nhưng mỗi lần tình cờ gặp dường như đều là ngoài khuôn viên trường.
“Cậu làm gì ở đây thế?” Giọng anh hơi khàn.
La Ninh theo phản xạ nhìn xung quanh một vòng, thấy không có bạn học nào quen mặt mới khẽ đáp:
“Xếp hàng mua đồ ăn sáng.”
Lý Dục An giơ giơ túi đồ trong tay, tiện tay nắm lấy quai cặp sau lưng cô kéo nhẹ, lôi cô ra khỏi đám người:
“Lạnh thế này còn xếp hàng gì nữa, tôi mua nhiều lắm, mình ăn chung.”
Trọng lượng của chiếc cặp đeo nhắc cô nhớ hôm nay còn phải đi học phụ đạo. La Ninh nói:
“Tôi còn phải đến lớp học thêm.”
“Cái lớp của thầy chủ nhiệm đó à?” Lý Dục An móc từ túi ra một chiếc bánh kẹp, nhét vào tay cô, bản thân cũng lấy một cái bánh đậu xanh nghiền, cúi đầu cắn một miếng, vừa ăn vừa nói:
“Nhiều người trốn học lắm rồi.”
La Ninh chợt nhận ra hình như anh và Trịnh Hân Nghi chưa bao giờ đến lớp học thêm. Cô biết thành tích khối tự nhiên của anh khá ổn, nghĩ chắc anh vốn dĩ chẳng cần đăng ký học lớp này.
Anh vừa nói vừa liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi:
“Cậu không mặc đồng phục, suýt nữa thì tôi không nhận ra.”
La Ninh vốn sợ lạnh, mùa đông ra ngoài luôn mặc áo choàng kín cổ, mặt chôn trong lớp lông vũ, trông vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu nhưng lại có chút trầm lặng.
Bị anh nhìn như vậy, cô bỗng thấy lúng túng, vội vàng đổi đề tài:
“Cậu sống ở gần đây à?”
Vẻ mặt Lý Dục An thoáng kỳ lạ:
“Tôi nói với cậu rồi mà, xem ra cậu không thèm để bụng.”
La Ninh thật ra vẫn còn chút ấn tượng, nhưng không biết nên giải thích thế nào, đành nói khẽ:
“Tôi tưởng cậu chỉ tiện miệng nói thôi…”
“Tôi chỉ nói với mỗi mình cậu thôi,” giọng anh có chút không vui. “Cậu căn bản không có ý định đến tìm gặp tôi.”
La Ninh ban đầu định nói, chúng ta ở trường học gần như chưa từng trò chuyện, cũng chẳng thân quen đến mức có thể tới nhà nhau chơi. Nhưng nhìn sắc mặt anh lúc này, không hiểu sao cô lại không thể mở miệng nói ra những lời đó.
Lý Dục An liếc nhìn đồng hồ, nhướng mày hỏi:
“Tám giờ bốn mươi, trễ rồi. Vẫn còn muốn đi học thêm à?”
La Ninh im lặng.
Quả thực, cô đang do dự.
“Về nhà tôi đi,” anh nói, rồi tự nhiên đón lấy cặp sách trên vai cô. “Tôi có thể kèm cậu toán với lý.”
Sau khi ba Lý Dục An tái hôn, anh sống một mình. La Ninh theo anh đi qua những con phố ồn ào náo nhiệt, rẽ vào lối nhỏ bên hông của khu chung cư, rồi bước vào thang máy. Cô nhìn anh quẹt thẻ, thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên vì tâm trạng tốt, trong lòng lại nổi lên một chút xao động mơ hồ, như có gì đó không khống chế được mà tràn ra.
Từ trước đến nay cô chưa từng đến nhà người con trai nào, trong lòng dần dâng lên cảm giác tò mò.
Nhà anh rất ấm áp. Cô cởi áo khoác dày nặng, cúi người đá nhẹ giày, nhân lúc rũ tóc xuống thì len lén quan sát khung cảnh xung quanh.
Phòng khách rộng rãi hơn cô tưởng, gọn gàng sạch sẽ, ở giữa đặt một bể cá rất lớn. Ánh đèn pha lê phản chiếu lên mặt nước, tạo ra một lớp ánh sáng lam trầm u tĩnh, nhưng trong bể lại chẳng có con cá nào, chỉ có máy sủi khí đặt dưới đáy, không ngừng phun lên từng vòng bong bóng nhỏ lặng lẽ.
Ban đầu cô có hơi căng thẳng, nhưng thái độ tự nhiên của Lý Dục An khiến cô dần dần thả lỏng.
Anh đưa cô vào phòng học, vách tường kê kệ kính lớn chất đầy mô hình gỗ thủ công. Cuối phòng đặt chiếc bàn đôi đủ rộng cho hai người cùng ngồi học nhưng anh không ngồi lại cùng cô. Anh lấy một đống đồ ăn vặt và nước uống để trước mặt cô rồi lại ra ngoài ngồi chơi game trong phòng khách.
La Ninh ngồi viết bài suốt cả buổi sáng, hiệu suất cao bất ngờ. Đến gần trưa, cô rời khỏi phòng, dự định dùng tiền tiêu vặt mời anh đi ăn trưa, ai ngờ vừa bước ra thì đã không thấy anh trong phòng khách nữa.
Cô gọi tên anh hai lần, không ai đáp. Vừa đi thêm vài bước, cửa phòng bếp bị kéo ra. Lý Dục An thò đầu nhìn cô một cái, chẳng nói gì, lại xoay người trở vào bên trong.
La Ninh thật sự không ngờ Lý Dục An lại biết nấu ăn. Món ăn tuy đơn giản nhưng dáng vẻ anh đứng bên bếp cầm muôi đảo cơm lại vô cùng thuần thục.
Hai người ngồi vào bàn ăn, không hẹn mà cùng im lặng, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. La Ninh cảm thấy quá lúng túng nên mở lời:
“Cậu còn biết nấu ăn nữa à?”
Lý Dục An dùng đũa chọc chọc mấy hạt cơm trong chén, giọng điệu thản nhiên:
“Ra ngoài sống một mình thì cái gì cũng phải tự học.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô:
“Chiều nay xem phim với tôi không? Ở đây tôi có nhiều DVD lắm, cậu tha hồ lựa.”
Lý Dục An đem tất cả đĩa trong ngăn kéo đổ ra tấm thảm lông. La Ninh ngồi xổm xuống lựa chọn, vừa xem vừa nghĩ, rõ ràng cô đã tính ăn xong là về, sao cuối cùng lại cùng anh ngồi xem phim thế này.
Cô hỏi:
“Mấy phim này cậu xem hết rồi à?”
“Phần lớn là xem rồi.”
“Thế còn cái này?” – cô cầm lên một chiếc đĩa, bìa là một vùng biển xanh mênh mông, một đôi nam nữ trẻ tuổi tựa vào nhau bên bãi cát, phía sau là tấm ván lướt sóng dựng đứng. Bây giờ đang là mùa đông, nhưng chỉ cần nhìn hình ảnh ấy, La Ninh đã thấy cả mùa hè như ùa về, sống động và rực rỡ.
Lý Dục An thò đầu nhìn thoáng qua, là phim của đạo diễn Nhật, Kitano Takeshi, tiêu đề in nét đỏ: “Mùa hè năm ấy, biển lặng”.
Anh lắc đầu:
“him đó thì chưa xem.”
Khi đĩa được bỏ vào máy, hai người cùng tựa lên sofa, giữa họ vẫn chừa ra khoảng cách đủ để thêm một người ngồi.
Buổi trưa, rèm cửa đã được kéo kín, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn bể cá hắt ra ánh sáng âm u lạnh lẽo. Màn hình lớn phía trước chiếu hình ảnh biển rộng xanh thẳm, từng đợt sóng lặng lẽ ánh lên ánh sáng dịu dàng, phản chiếu từng khung hình mơ hồ lên gương mặt hai người.
Tựa như chính tên phim, đây là một bộ điện ảnh thật sự tĩnh lặng. Những khung hình kéo dài, hòa cùng nền nhạc chậm rãi của Joe Hisaishi, tỉ mỉ như từng nét vẽ, miêu tả một chuyện tình âm thầm và đầy xót xa giữa hai người trẻ câm điếc.
Nữ chính dịu dàng ngồi bên bờ cát, lặng lẽ dõi theo người mình yêu đang lướt sóng. Ngôn ngữ điện ảnh đẹp đến mức khiến người ta xúc động. Thì ra, biển không chỉ là một khung cảnh mà là nơi khiến trái tim người ta muốn lưu lại, là nơi khiến người ta cảm nhận được một dạng tự do nhẹ nhàng và sâu lắng.
Đúng lúc, La Ninh cũng đang cần một nơi như thế, không phải là căn nhà mỗi ngày chỉ có những lời cãi vã vụn vặt, không phải tiệm sách đông đúc người qua lại, càng không phải trường học nơi cô luôn bị xem như không tồn tại, mà là một góc yên tĩnh như lúc này, một căn phòng tối mờ, một khoảng riêng như sau tiết thể dục khi mọi người đều tự do hoạt động, một góc lớp bị rèm che khuất khỏi tầm nhìn của thế giới.
Ý thức của La Ninh dần trở nên lơ lửng, suy nghĩ cũng bắt đầu trôi xa. Nếu có thể, sau này nhất định phải thi vào một thành phố ấm áp, nhất định phải ở gần bờ biển…
Khi tỉnh lại, cô vẫn còn chút ngơ ngác. Vẫn là chiếc ghế sofa kia, nhưng không còn đang ngồi nữa, mà là nằm nghiêng, trên người là một chiếc chăn mỏng không biết ai đắp lên từ khi nào.
Cô ngồi dậy thì thấy Lý Dục An. Anh đang ngồi dưới sàn, lưng tựa vào mép sofa, ngồi bên chiếc đèn bàn nhỏ, chậm rãi đọc sách. Ánh đèn màu vàng nhạt rọi lên những dòng chữ. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau.
La Ninh hơi ngượng ngùng hỏi:
“Mấy giờ rồi? Tôi ngủ quên từ khi nào vậy?”
“Chắc là mệt quá thôi.” Lý Dục An xoay người lại tiếp tục lật sách, tay dùng bút đánh dấu vài chỗ, giọng điệu nhẹ bẫng.
“Phim vừa hết xong, nếu mệt thì cậu cứ ngủ thêm một lúc nữa cũng được.”
La Ninh không biết nên nói gì, chỉ im lặng một lúc rồi khẽ hỏi:
“Vậy… kết cục như thế nào?”
“Nam chính qua đời.” Lý Dục An trả lời.
“Gì cơ?” La Ninh ngạc nhiên, hơi nhổm người dậy, chăn mỏng trên người cũng trượt xuống.
“Thật mà, lướt sóng rồi bị cuốn ra biển.” Lý Dục An nhìn đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc của cô, thấy cảm xúc rõ ràng trên khuôn mặt La Ninh, không hiểu sao cảm thấy rất thú vị. Bình thường, cô luôn im lặng khó đoán. Khoảnh khắc ấy, cảm xúc trong ánh mắt cô như tan ra, xoa dịu nỗi buồn vương lại trong anh sau khi bộ phim kết thúc.
“Vậy còn nữ chính thì sao?”
Lý Dục An cúi xuống nhặt tấm chăn, giọng nói trầm lại:
“Cô ấy không nói gì cả, chỉ lặng lẽ chấp nhận việc người mình yêu đã ra đi.”
Ánh mắt anh lại nhìn về phía La Ninh. Cô hơi sững người, gương mặt vẫn còn chưa hoàn toàn giấu được sự ngỡ ngàng. Không hiểu sao, anh lại liên tưởng đến một loài động vật nhỏ, khiến người ta muốn đưa tay v**t v*.
Cánh tay giơ lên được một nửa rồi lại rút về.
“Cái kết này không vui lắm. Lần sau mình chọn phim ấm áp hơn nhé.”
Lần sau.
Anh nói tự nhiên như thể điều đó là tất nhiên.
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Story
Chương 14
10.0/10 từ 29 lượt.