Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Chương 13
116@-
Môi dưới bị anh v**t v* đến nóng ran, La Ninh cụp mắt xuống, quả thật thấy trên các khớp xương tay anh chỉ dính vài vệt đỏ nhạt. Cô đưa tay định đẩy tay anh ra, nhưng phát hiện anh không nhúc nhích gì, đành phải từ bỏ:
“Chỉ là rượu vang đỏ thôi mà, sao anh trông như đang say thế?”
“Em không uống à?” Anh hỏi lại.
Lý Dục An làm sao có thể say? Ánh mắt anh vẫn rất tỉnh táo, chỉ là cố ý. Anh đưa mu bàn tay lau nhẹ khóe môi cô, muốn làm nhòe đi màu đỏ nổi bật kia.
La Ninh biết chắc chắn bây giờ mặt mình trông rất thảm, rất nhợt nhạt.
“Em không uống,” cuối cùng cô cũng đẩy được anh ra, “Em còn phải lái xe.”
“Vậy lát nữa đưa anh về.”
La Ninh nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Lý Dục An vuốt lại nếp nhăn trên áo, hơi ngẩng cằm, lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo thường thấy. Anh chỉ vào mặt cô:
“Đi soi gương đi, em bây giờ nhìn không khác gì con mèo hoang.”
La Ninh lại quay về trước gương chỉnh trang lần nữa.
Khi trở lại bàn tiệc, mọi người đã bắt đầu thu dọn chuẩn bị ra về. Ai nấy đều dính ít nhiều mùi rượu, người thì gọi tài xế, người thì mở điện thoại đặt xe.
La Ninh chào tạm biệt Kiều Đồng và các bạn, chen chúc một hồi lâu mới vào được thang máy xuống bãi đậu xe. Cửa thang máy vừa mở ra, bên ngoài đang có hai người đang đứng.
Trịnh Hân Nghi đưa tay ra chắn trước Lý Dục An, hình như cố nói điều gì đó với anh. Nhìn thấy La Ninh bước ra, cô ta lập tức ngừng lại, quay đầu đi, còn Lý Dục An cũng vì tiếng động trong thang máy mà nhìn sang.
La Ninh như thường lệ gật đầu chào họ, vòng qua để đi tìm xe của mình.
Xe còn chưa kịp khởi động, đã có người gõ vào cửa kính.
Hơi thở của Lý Dục An có vẻ nặng nề, ánh mắt đảo qua nhưng không dừng lại ở một điểm cố định nào, kéo cửa xe rồi trực tiếp ngồi vào ghế sau, như thể đã kiệt sức, hơi ngẩng người, gáy lại dựa sát vào gối mềm trên xe, nhắm mắt lại, im lặng không nói gì.
La Ninh đóng nhẹ cửa xe vừa mở ra.
Ra khỏi trung tâm thương mại, La Ninh mới hỏi:
“Anh sống ở đâu?”
“Vẫn chỗ cũ, căn nhà gần trường cấp ba,” anh hơi híp mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn về phía cô, “Chắc em còn nhớ đường đúng không, em cũng ghéqua đó nhiều lần rồi mà.”
La Ninh không ngờ anh vẫn chưa chuyển nhà, nơi anh ở cách trường cấp ba khá gần, mà tình cờ, cũng không xa khu cô đang ở.
Cô lái xe đến dưới lầu, từ lúc bắt đầu đến giờ, trên đường luôn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức La Ninh nghĩ anh có lẽ đã ngủ rồi.
Cô quay đầu nhìn sang Lý Dục An, phát hiện anh không hề nhắm mắt, ánh đèn mờ trong xe hắt lên khuôn mặt anh, ánh mắt Lý Dục An đen thẫm khó dò.
Hai người im lặng nhìn nhau khoảng nửa phút, anh cũng không có ý định xuống xe.
Anh nhìn cô chăm chú, chậm rãi hạ cửa sổ xe, đưa cánh tay ra ngoài, mồi một điếu thuốc.
Phà một làn khói mỏng, búng tay để tàn thuốc rơi xuống, xoay điếu thuốc trong tay, ngón tay ánh lên màu cam đỏ của ngọn lửa, rồi đưa điếu thuốc về phía La Ninh. Anh hỏi cô:
“Hút một hơi không?”
La Ninh vẫn giữ nguyên tư thế, chóp mũi khẽ nhúc nhích, hít nhẹ một hơi, không phải loại thuốc cô thường hút. Nhưng lâu rồi cô không chạm đến thuốc, trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy.
Anh nhìn biểu cảm của cô, rướn người đến gần, rít thêm một hơi rồi đưa thuốc chạm nhẹ vào môi dưới cô, lòng bàn tay động đậy nhẹ.
La Ninh cúi đầu cắn tàn thuốc, anh cũng thả lỏng tay ra.
Anh kiên nhẫn đợi cô hút xong rồi chậm rãi mở miệng:
“Lúc nãy, em nói em không yêu sớm, ý em là sao?”
La Ninh thầm nghĩ, cả buổi tối anh cứ hành động kỳ quái, thì ra là ôm câu nói đó trong lòng, chờ gặp riêng cô để hỏi cho ra nhẽ.
“Anh nghe lén phụ nữ tám chuyện à?”
Lý Dục An giật giật ngón tay, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, vẫn chờ một câu trả lời.
“Ý là,” La Ninh chậm rãi giải thích, “Trịnh Hân Nghi đa nghi lắm, em đành phải nói như vậy về chuyện của chúng ta hồi cấp ba, nói cho qua chuyện, như thế được chưa?”
Lý Dục An gật đầu:
“Cũng được.”
Chưa đầy hai giây, anh lại thêm một câu:
“Không yêu sớm, chỉ là cùng anh lên giường.”
La Ninh quay đầu trừng mắt với anh, tự nói với lòng phải giữ bình tĩnh nhưng vẫn bị chọc tức đến phát cáu:
“Anh thiếu thốn lắm à, vừa gặp đã nhắc mấy chuyện nhạy cảm như này?”
“Thiếu.” Anh trả lời ngắn gọn, chỉ một chữ đã chặn lời cô.
La Ninh theo bản năng phản bác:
“Nếu cảm thấy thiếu thì sao lại…”
Nói tới giữa câu cô nuốt lời xuống, giọng nói nhỏ lại:
“Sao cứ nhắc mãi chuyện xa lơ xa lắc vậy…”
“La Ninh, trước kia chúng ta ở bên nhau rất hợp, anh cũng không từng nghĩ đến chuyện này,” Lý Dục An bắt đầu rơi vào trầm tư, anh đang chờ một câu trả lời mà nhiều năm rồi vẫn chưa thấu đáo. Câu hỏi ấy như một ngọn lửa nhỏ không thể dập tắt, cháy âm ỉ trong xương cốt, khiến anh từng đêm trằn trọc.
Hiện tại chân tướng chỉ còn cách một bước nữa, nhưng anh lại hơi do dự không dám mở lời hỏi thẳng. Anh nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, chần chừ một hồi lâu rồi mới hỏi:
“Sau ngần ấy thời gian, anh muốn biết, mối quan hệ của chúng ta trước kia được gọi là gì?”
La Ninh sửng sốt, thật sự suy nghĩ nghiêm túc, trả lời:
“Hồi cấp ba em chẳng bao giờ lên mạng, lúc đó, có phải gọi là ‘bạn tình’ không?”
Giọng cô nhỏ lại, trong xe yên lặng vài giây. Rõ ràng cửa sổ xe đã mở mà La Ninh vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Sau một lúc lâu, Lý Dục An bất ngờ khẽ cười, giọng nói dịu dàng khác thường:
“La Ninh, anh rất muốn bóp nghẹt em tại chỗ.”
Anh rõ ràng đang nổi giận, lúc xuống xe còn để lại một câu:
“Đừng đi vội, đợi anh ở dưới này.”
La Ninh nghe câu đó, nghiến răng nghiến lợi, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn ở lại đợi anh.
Khi cô còn đang do dự có nên rời đi hay không thì Lý Dục An đã từ cầu thang bước ra, tay cầm một vật hình chữ nhật.
Anh bước đến cửa xe, nhét vật đó vào tay La Ninh trên ghế lái. Gió đêm thổi tung tóc trên trán anh, anh không nói gì, quay người đi thẳng lên lầu.
Vật ấy là một cái bìa hồ sơ bằng giấy cũ kỹ, có vẻ đã được giữ gìn lâu ngày, thậm chí còn ngửi thấy mùi gỗ và hương long não.
La Ninh kéo dây cột ở trên đầu bìa, một đống giấy như bông tuyết rơi lả tả lên người cô.
Đó là thư viết tay.
La Ninh mang theo mấy phong thư ấy về nhà.
Người ta rồi sẽ quên đi rất nhiều chuyện. Từ khi cô rời quê nhà, đầu óc như bật chế độ bảo vệ, tự động làm mờ đi ký ức 18 năm đầu đời. Cô còn nhớ tên mình là La Ninh, nhưng như thể đã thay đổi hẳn thành một linh hồn khác, một linh hồn vất vưởng nơi đất khách quê người.
Cô ngồi dưới ánh đèn, chậm rãi mở từng phong thư.
Mặt giấy đã ố vàng, nét chữ còn vương màu cảm xúc, mặt giấy là chữ viết của cô. Khi đó tâm trạng cô ra sao, tại sao lại viết những dòng ấy, La Ninh bắt đầu thong thả hồi tưởng lại. Những chữ viết ấy như một mạch nước ngầm, khi cô mở mắt, từng bọt khí nhỏ thoát ra rồi vỡ tan cùng lúc, trong lòng cô cũng dâng lên cảm xúc kỳ lạ.
——————————————–
Lần đầu tiên La Ninh và Lý Dục An nói chuyện là cuối học kỳ lớp 11.
Kiều Đồng rất mê trượt băng, mùa đông vừa đến, cô ấy vội kéo La Ninh đến sân trượt băng vào một chiều thứ sáu.
Sân trượt rất đông người, mấy nhóm con nhà giàu đùa giỡn nhau ầm ĩ, La Ninh mang giày trượt nhưng chỉ ngồi nghỉ ở khu vực bên ngoài, nhìn mọi người cười nói, dần dần cũng quen với không khí náo nhiệt.
Tính cách Kiều Đồng vốn vô tâm như vậy, khi không có ai chơi cùng, cô ấy sẽ níu lấy La Ninh, nhưng khi gặp người khác sẽ nhanh chóng quăng La Ninh ra khỏi đầu.
Có nhiều lần, khi cả hai cùng ra ngoài, trên đường Kiều Đồng gặp bạn, cô ấy liền bỏ La Ninh lại một mình rồi đi cùng người ta theo hướng khác. La Ninh không chen được vào câu chuyện, đành phải về trước. Khi Kiều Đồng về tới nhà thậm chí còn không hỏi La Ninh đi đâu vì đã quên béng mất cô bạn trầm lặng từng đi cùng mình.
Nếu Trịnh Hân Nghi không cô lập cô, La Ninh có thể sẽ có chút mong chờ khi đến trường, nhưng rốt cuộc cô vẫn cảm thấy mình không thể hòa nhập với tập thể, cô vốn sinh ra đã có thói quen sống tự do, đứng ngoài quan sát sinh hoạt của mọi người.
Khi cô đang lạnh lùng nhìn mọi thứ, bỗng phía sau vang lên giọng một nam sinh:
“Sao cậu không ra sân chơi?”
La Ninh giật mình quay lại, thấy một bạn nam mặc áo khoác chống nước, đội mũ lưỡi trai kéo thấp, áo hoodie đội lên che gần hết mặt, chỉ để lộ mũi và cằm thon gọn. Anh ngồi trên cầu thang tầng một, La Ninh hoàn toàn không biết anh đến từ lúc nào.
Cô nhìn quanh một vòng, khu vực nghỉ ngơi rất ít người, chỉ có anh ngồi đối diện nói chuyện với cô.
“Không biết trượt à? Tôi dạy cậu.” Lý Dục An tiếp tục nhìn cô, nói.
La Ninh lắc đầu:
“Tôi đi cùng Kiều Đồng, ngồi đây xem thế này là được rồi.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, gật đầu, cũng không làm gì thêm.
Hai người không nói thêm lời nào, ngồi im như vậy hơn mười phút. Sân trượt băng ầm ĩ náo nhiệt, nhưng vì ở quá gần nhau, từng động tác nhỏ đều có thể bị người bên cạnh nghe thấy.
Nếu anh không tính rời đi, cô sẽ đổi chỗ ngồi, La Ninh dang thầm nghĩ thì bỗng nghe anh mở miệng:
“Cậu…”
Cô quay đầu nhìn anh theo phản xạ.
Lý Dục An nhìn cô, rồi bất chợt như quên mất muốn nói gì, anh nghiêng người tránh ánh mắt chăm chú của cô.
Anh khẽ ho một tiếng, đưa tay che miệng một cách lúng túng, giọng nói hơi mơ hồ:
“Tại sao cậu không tiếp tục viết thư vậy?”
La Ninh hơi bối rối, giọng nói vẫn bình thản:
“Thư gì?”
“Lúc trước tôi đã hồi âm rồi, sao sau đó cậu lại không viết tiếp?”
“Kiều Đồng nói cậu ấy đã gửi cho cậu rồi mà?”
Anh bắt đầu nói nhanh hơn:
“Mấy phong thư lúc sau này không phải em viết, anh nhận ra mà.”
“Nếu Kiều Đồng gửi thư cho cậu thì đó là do Kiều Đồng viết chứ ai nữa.” La Ninh trả lời dứt khoát.
“Cậu đang nói dối.” Lý Dục An mím môi, “Tôi biết người viết thư là cậu, mà cậu cũng rõ tôi chính là người hồi âm. Từ bức thư thứ hai là cậu đã nhận ra rồi.”
La Ninh rũ mắt, nhìn chăm chú vào cuốn sổ tay, không nói gì.
Cô muốn giữ bí mật trong lòng nhưng lại bị anh dễ dàng lật tẩy.
Hai người trao đổi thư từ qua lại cũng chỉ kể toàn những chuyện vụn vặt, thậm chí còn bị Kiều Đồng đọc trước để duyệt qua, nhưng giữa những dòng chữ đó, người nhận và người gửi vẫn luôn rõ ràng trong lòng, âm thầm thừa nhận đã biết tên tuổi thật của nhau.
“Tại sao không viết tiếp?” Anh vẫn cố hỏi.
La Ninh mím môi, giọng rất nhỏ:
“Tôi cảm thấy làm vậy không hay lắm.”
Thật sự rất không ổn, cho dù là vì sự ái mộ của Kiều Đồng, hay sự đố kỵ âm thầm của Trịnh Hân Nghi, hoặc vì một lý do mơ hồ nào đó cô không thể gọi tên, thì việc thư từ qua lại này rất không ổn.
Lý Dục An cau mày suy nghĩ trong chốc lát, ngay sau đó rút điện thoại ra:
“Vậy chúng ta trao đổi số liên lạc đi.”
La Ninh nghĩ tới cái điện thoại cục gạch trong túi xách, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
Cô bình tĩnh trả lời:
“Tôi không có di động.”
Lý Dục An l**m l**m môi, có vẻ anh chưa từng gặp phải tình huống khó xử như lúc này thì Kiều Vũ gọi với anh, kêu anh ra sân trượt. Anh vội đứng dậy, nói nhanh một dòng địa chỉ.
La Ninh kinh ngạc ngẩng phắt đầu, anh đành phải lại lặp lại một lần, nói:
“Tôi sống một mình, nếu cậu có thời gian thì đến tìm tôi chơi.”
Anh nói xong liền nhảy xuống bậc thang trước mặt, trước khi đi còn cố quay lại nói thêm:
“Không được quên đấy.”
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Môi dưới bị anh v**t v* đến nóng ran, La Ninh cụp mắt xuống, quả thật thấy trên các khớp xương tay anh chỉ dính vài vệt đỏ nhạt. Cô đưa tay định đẩy tay anh ra, nhưng phát hiện anh không nhúc nhích gì, đành phải từ bỏ:
“Chỉ là rượu vang đỏ thôi mà, sao anh trông như đang say thế?”
“Em không uống à?” Anh hỏi lại.
Lý Dục An làm sao có thể say? Ánh mắt anh vẫn rất tỉnh táo, chỉ là cố ý. Anh đưa mu bàn tay lau nhẹ khóe môi cô, muốn làm nhòe đi màu đỏ nổi bật kia.
La Ninh biết chắc chắn bây giờ mặt mình trông rất thảm, rất nhợt nhạt.
“Em không uống,” cuối cùng cô cũng đẩy được anh ra, “Em còn phải lái xe.”
“Vậy lát nữa đưa anh về.”
La Ninh nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Lý Dục An vuốt lại nếp nhăn trên áo, hơi ngẩng cằm, lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo thường thấy. Anh chỉ vào mặt cô:
“Đi soi gương đi, em bây giờ nhìn không khác gì con mèo hoang.”
La Ninh lại quay về trước gương chỉnh trang lần nữa.
Khi trở lại bàn tiệc, mọi người đã bắt đầu thu dọn chuẩn bị ra về. Ai nấy đều dính ít nhiều mùi rượu, người thì gọi tài xế, người thì mở điện thoại đặt xe.
La Ninh chào tạm biệt Kiều Đồng và các bạn, chen chúc một hồi lâu mới vào được thang máy xuống bãi đậu xe. Cửa thang máy vừa mở ra, bên ngoài đang có hai người đang đứng.
Trịnh Hân Nghi đưa tay ra chắn trước Lý Dục An, hình như cố nói điều gì đó với anh. Nhìn thấy La Ninh bước ra, cô ta lập tức ngừng lại, quay đầu đi, còn Lý Dục An cũng vì tiếng động trong thang máy mà nhìn sang.
La Ninh như thường lệ gật đầu chào họ, vòng qua để đi tìm xe của mình.
Xe còn chưa kịp khởi động, đã có người gõ vào cửa kính.
Hơi thở của Lý Dục An có vẻ nặng nề, ánh mắt đảo qua nhưng không dừng lại ở một điểm cố định nào, kéo cửa xe rồi trực tiếp ngồi vào ghế sau, như thể đã kiệt sức, hơi ngẩng người, gáy lại dựa sát vào gối mềm trên xe, nhắm mắt lại, im lặng không nói gì.
La Ninh đóng nhẹ cửa xe vừa mở ra.
Ra khỏi trung tâm thương mại, La Ninh mới hỏi:
“Anh sống ở đâu?”
“Vẫn chỗ cũ, căn nhà gần trường cấp ba,” anh hơi híp mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn về phía cô, “Chắc em còn nhớ đường đúng không, em cũng ghéqua đó nhiều lần rồi mà.”
La Ninh không ngờ anh vẫn chưa chuyển nhà, nơi anh ở cách trường cấp ba khá gần, mà tình cờ, cũng không xa khu cô đang ở.
Cô lái xe đến dưới lầu, từ lúc bắt đầu đến giờ, trên đường luôn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức La Ninh nghĩ anh có lẽ đã ngủ rồi.
Cô quay đầu nhìn sang Lý Dục An, phát hiện anh không hề nhắm mắt, ánh đèn mờ trong xe hắt lên khuôn mặt anh, ánh mắt Lý Dục An đen thẫm khó dò.
Hai người im lặng nhìn nhau khoảng nửa phút, anh cũng không có ý định xuống xe.
Anh nhìn cô chăm chú, chậm rãi hạ cửa sổ xe, đưa cánh tay ra ngoài, mồi một điếu thuốc.
Phà một làn khói mỏng, búng tay để tàn thuốc rơi xuống, xoay điếu thuốc trong tay, ngón tay ánh lên màu cam đỏ của ngọn lửa, rồi đưa điếu thuốc về phía La Ninh. Anh hỏi cô:
“Hút một hơi không?”
La Ninh vẫn giữ nguyên tư thế, chóp mũi khẽ nhúc nhích, hít nhẹ một hơi, không phải loại thuốc cô thường hút. Nhưng lâu rồi cô không chạm đến thuốc, trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy.
Anh nhìn biểu cảm của cô, rướn người đến gần, rít thêm một hơi rồi đưa thuốc chạm nhẹ vào môi dưới cô, lòng bàn tay động đậy nhẹ.
La Ninh cúi đầu cắn tàn thuốc, anh cũng thả lỏng tay ra.
Anh kiên nhẫn đợi cô hút xong rồi chậm rãi mở miệng:
“Lúc nãy, em nói em không yêu sớm, ý em là sao?”
La Ninh thầm nghĩ, cả buổi tối anh cứ hành động kỳ quái, thì ra là ôm câu nói đó trong lòng, chờ gặp riêng cô để hỏi cho ra nhẽ.
“Anh nghe lén phụ nữ tám chuyện à?”
Lý Dục An giật giật ngón tay, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, vẫn chờ một câu trả lời.
“Ý là,” La Ninh chậm rãi giải thích, “Trịnh Hân Nghi đa nghi lắm, em đành phải nói như vậy về chuyện của chúng ta hồi cấp ba, nói cho qua chuyện, như thế được chưa?”
Lý Dục An gật đầu:
“Cũng được.”
Chưa đầy hai giây, anh lại thêm một câu:
“Không yêu sớm, chỉ là cùng anh lên giường.”
La Ninh quay đầu trừng mắt với anh, tự nói với lòng phải giữ bình tĩnh nhưng vẫn bị chọc tức đến phát cáu:
“Anh thiếu thốn lắm à, vừa gặp đã nhắc mấy chuyện nhạy cảm như này?”
“Thiếu.” Anh trả lời ngắn gọn, chỉ một chữ đã chặn lời cô.
La Ninh theo bản năng phản bác:
“Nếu cảm thấy thiếu thì sao lại…”
Nói tới giữa câu cô nuốt lời xuống, giọng nói nhỏ lại:
“Sao cứ nhắc mãi chuyện xa lơ xa lắc vậy…”
“La Ninh, trước kia chúng ta ở bên nhau rất hợp, anh cũng không từng nghĩ đến chuyện này,” Lý Dục An bắt đầu rơi vào trầm tư, anh đang chờ một câu trả lời mà nhiều năm rồi vẫn chưa thấu đáo. Câu hỏi ấy như một ngọn lửa nhỏ không thể dập tắt, cháy âm ỉ trong xương cốt, khiến anh từng đêm trằn trọc.
Hiện tại chân tướng chỉ còn cách một bước nữa, nhưng anh lại hơi do dự không dám mở lời hỏi thẳng. Anh nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, chần chừ một hồi lâu rồi mới hỏi:
“Sau ngần ấy thời gian, anh muốn biết, mối quan hệ của chúng ta trước kia được gọi là gì?”
La Ninh sửng sốt, thật sự suy nghĩ nghiêm túc, trả lời:
“Hồi cấp ba em chẳng bao giờ lên mạng, lúc đó, có phải gọi là ‘bạn tình’ không?”
Giọng cô nhỏ lại, trong xe yên lặng vài giây. Rõ ràng cửa sổ xe đã mở mà La Ninh vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Sau một lúc lâu, Lý Dục An bất ngờ khẽ cười, giọng nói dịu dàng khác thường:
“La Ninh, anh rất muốn bóp nghẹt em tại chỗ.”
Anh rõ ràng đang nổi giận, lúc xuống xe còn để lại một câu:
“Đừng đi vội, đợi anh ở dưới này.”
La Ninh nghe câu đó, nghiến răng nghiến lợi, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn ở lại đợi anh.
Khi cô còn đang do dự có nên rời đi hay không thì Lý Dục An đã từ cầu thang bước ra, tay cầm một vật hình chữ nhật.
Anh bước đến cửa xe, nhét vật đó vào tay La Ninh trên ghế lái. Gió đêm thổi tung tóc trên trán anh, anh không nói gì, quay người đi thẳng lên lầu.
Vật ấy là một cái bìa hồ sơ bằng giấy cũ kỹ, có vẻ đã được giữ gìn lâu ngày, thậm chí còn ngửi thấy mùi gỗ và hương long não.
La Ninh kéo dây cột ở trên đầu bìa, một đống giấy như bông tuyết rơi lả tả lên người cô.
Đó là thư viết tay.
La Ninh mang theo mấy phong thư ấy về nhà.
Người ta rồi sẽ quên đi rất nhiều chuyện. Từ khi cô rời quê nhà, đầu óc như bật chế độ bảo vệ, tự động làm mờ đi ký ức 18 năm đầu đời. Cô còn nhớ tên mình là La Ninh, nhưng như thể đã thay đổi hẳn thành một linh hồn khác, một linh hồn vất vưởng nơi đất khách quê người.
Cô ngồi dưới ánh đèn, chậm rãi mở từng phong thư.
Mặt giấy đã ố vàng, nét chữ còn vương màu cảm xúc, mặt giấy là chữ viết của cô. Khi đó tâm trạng cô ra sao, tại sao lại viết những dòng ấy, La Ninh bắt đầu thong thả hồi tưởng lại. Những chữ viết ấy như một mạch nước ngầm, khi cô mở mắt, từng bọt khí nhỏ thoát ra rồi vỡ tan cùng lúc, trong lòng cô cũng dâng lên cảm xúc kỳ lạ.
——————————————–
Lần đầu tiên La Ninh và Lý Dục An nói chuyện là cuối học kỳ lớp 11.
Kiều Đồng rất mê trượt băng, mùa đông vừa đến, cô ấy vội kéo La Ninh đến sân trượt băng vào một chiều thứ sáu.
Sân trượt rất đông người, mấy nhóm con nhà giàu đùa giỡn nhau ầm ĩ, La Ninh mang giày trượt nhưng chỉ ngồi nghỉ ở khu vực bên ngoài, nhìn mọi người cười nói, dần dần cũng quen với không khí náo nhiệt.
Tính cách Kiều Đồng vốn vô tâm như vậy, khi không có ai chơi cùng, cô ấy sẽ níu lấy La Ninh, nhưng khi gặp người khác sẽ nhanh chóng quăng La Ninh ra khỏi đầu.
Có nhiều lần, khi cả hai cùng ra ngoài, trên đường Kiều Đồng gặp bạn, cô ấy liền bỏ La Ninh lại một mình rồi đi cùng người ta theo hướng khác. La Ninh không chen được vào câu chuyện, đành phải về trước. Khi Kiều Đồng về tới nhà thậm chí còn không hỏi La Ninh đi đâu vì đã quên béng mất cô bạn trầm lặng từng đi cùng mình.
Nếu Trịnh Hân Nghi không cô lập cô, La Ninh có thể sẽ có chút mong chờ khi đến trường, nhưng rốt cuộc cô vẫn cảm thấy mình không thể hòa nhập với tập thể, cô vốn sinh ra đã có thói quen sống tự do, đứng ngoài quan sát sinh hoạt của mọi người.
Khi cô đang lạnh lùng nhìn mọi thứ, bỗng phía sau vang lên giọng một nam sinh:
“Sao cậu không ra sân chơi?”
La Ninh giật mình quay lại, thấy một bạn nam mặc áo khoác chống nước, đội mũ lưỡi trai kéo thấp, áo hoodie đội lên che gần hết mặt, chỉ để lộ mũi và cằm thon gọn. Anh ngồi trên cầu thang tầng một, La Ninh hoàn toàn không biết anh đến từ lúc nào.
Cô nhìn quanh một vòng, khu vực nghỉ ngơi rất ít người, chỉ có anh ngồi đối diện nói chuyện với cô.
“Không biết trượt à? Tôi dạy cậu.” Lý Dục An tiếp tục nhìn cô, nói.
La Ninh lắc đầu:
“Tôi đi cùng Kiều Đồng, ngồi đây xem thế này là được rồi.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, gật đầu, cũng không làm gì thêm.
Hai người không nói thêm lời nào, ngồi im như vậy hơn mười phút. Sân trượt băng ầm ĩ náo nhiệt, nhưng vì ở quá gần nhau, từng động tác nhỏ đều có thể bị người bên cạnh nghe thấy.
Nếu anh không tính rời đi, cô sẽ đổi chỗ ngồi, La Ninh dang thầm nghĩ thì bỗng nghe anh mở miệng:
“Cậu…”
Cô quay đầu nhìn anh theo phản xạ.
Lý Dục An nhìn cô, rồi bất chợt như quên mất muốn nói gì, anh nghiêng người tránh ánh mắt chăm chú của cô.
Anh khẽ ho một tiếng, đưa tay che miệng một cách lúng túng, giọng nói hơi mơ hồ:
“Tại sao cậu không tiếp tục viết thư vậy?”
La Ninh hơi bối rối, giọng nói vẫn bình thản:
“Thư gì?”
“Lúc trước tôi đã hồi âm rồi, sao sau đó cậu lại không viết tiếp?”
“Kiều Đồng nói cậu ấy đã gửi cho cậu rồi mà?”
Anh bắt đầu nói nhanh hơn:
“Mấy phong thư lúc sau này không phải em viết, anh nhận ra mà.”
“Nếu Kiều Đồng gửi thư cho cậu thì đó là do Kiều Đồng viết chứ ai nữa.” La Ninh trả lời dứt khoát.
“Cậu đang nói dối.” Lý Dục An mím môi, “Tôi biết người viết thư là cậu, mà cậu cũng rõ tôi chính là người hồi âm. Từ bức thư thứ hai là cậu đã nhận ra rồi.”
La Ninh rũ mắt, nhìn chăm chú vào cuốn sổ tay, không nói gì.
Cô muốn giữ bí mật trong lòng nhưng lại bị anh dễ dàng lật tẩy.
Hai người trao đổi thư từ qua lại cũng chỉ kể toàn những chuyện vụn vặt, thậm chí còn bị Kiều Đồng đọc trước để duyệt qua, nhưng giữa những dòng chữ đó, người nhận và người gửi vẫn luôn rõ ràng trong lòng, âm thầm thừa nhận đã biết tên tuổi thật của nhau.
“Tại sao không viết tiếp?” Anh vẫn cố hỏi.
La Ninh mím môi, giọng rất nhỏ:
“Tôi cảm thấy làm vậy không hay lắm.”
Thật sự rất không ổn, cho dù là vì sự ái mộ của Kiều Đồng, hay sự đố kỵ âm thầm của Trịnh Hân Nghi, hoặc vì một lý do mơ hồ nào đó cô không thể gọi tên, thì việc thư từ qua lại này rất không ổn.
Lý Dục An cau mày suy nghĩ trong chốc lát, ngay sau đó rút điện thoại ra:
“Vậy chúng ta trao đổi số liên lạc đi.”
La Ninh nghĩ tới cái điện thoại cục gạch trong túi xách, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
Cô bình tĩnh trả lời:
“Tôi không có di động.”
Lý Dục An l**m l**m môi, có vẻ anh chưa từng gặp phải tình huống khó xử như lúc này thì Kiều Vũ gọi với anh, kêu anh ra sân trượt. Anh vội đứng dậy, nói nhanh một dòng địa chỉ.
La Ninh kinh ngạc ngẩng phắt đầu, anh đành phải lại lặp lại một lần, nói:
“Tôi sống một mình, nếu cậu có thời gian thì đến tìm tôi chơi.”
Anh nói xong liền nhảy xuống bậc thang trước mặt, trước khi đi còn cố quay lại nói thêm:
“Không được quên đấy.”
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Story
Chương 13
10.0/10 từ 29 lượt.