Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Chương 87
168@-
Chương 87: Đe dọa và điểm yếu
"Cái ... Cái gì?"
Hàn Tri đang nằm bò trên mặt đất, ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Nỗi đau từ thân xác lan khắp cơ thể cậu ta, nhưng cũng không thể so sánh được với ánh mắt của Hàn Thiên Minh khiến cậu ta run rẩy kinh hãi.
"Không... không được, cha! Anh ấy chỉ bị người ta lừa gạt thôi! Lâm Ôn chỉ là bị Phó Thâm dụ dỗ, anh ấy không cố ý muốn đối đầu với chúng ta, không phải mà!" Hàn Tri quỳ rạp dưới đất, gắng gượng bò lên, nắm lấy ống quần của Hàn Thiên Minh. "Cha... cha hãy cho con thêm chút thời gian! Con nhất định sẽ khiến anh ấy rời xa Phó Thâm, anh ấy sẽ không còn đứng về phía Phó Thâm nữa, con đảm bảo! Xin cha đó, đừng làm gì anh ấy, con cầu xin cha, hãy tha cho anh ấy đi mà. Con sẽ không để anh ấy gây cản trở cho ba đâu!"
"Chỉ là một thằng nhãi con mới bước ra đời, được chiều hư đến mức không biết trời cao đất dày là gì, làm sao có thể cản trở được ta?"
Ánh mắt Hàn Thiên Minh lộ ra vẻ khinh thường. Ông ta cúi xuống, nhìn bàn tay Hàn Tri đang nắm lấy quần mình, nhận lấy tách trà nóng hổi từ tay quản gia, rồi nghiêng nhẹ, để toàn bộ nước trà đổ xuống mu bàn tay của Hàn Tri.
Cho đến khi Hàn Tri không chịu nổi cơn đau mà buông tay ra, Hàn Thiên Minh mới nhìn lại vết trà loang làm bẩn phần ống quần trắng tinh của mình. Sự bẩn thỉu đó khiến đôi mắt ông ta càng thêm lạnh lẽo: "Nó muốn giết con, muốn đẩy con vào chỗ chết, vậy mà con vẫn còn nhân từ muốn nương tay với nó sao?"
Hàn Thiên Minh đứng dậy, dùng khăn tay lau sạch bàn tay mình, ánh mắt như băng giá phủ xuống: "Hàn Tri, con thực sự làm ta quá thất vọng. Ta đã dạy dỗ con bao nhiêu năm nay, vậy mà con lại vì thứ tình cảm nực cười mà thua tan tác đến mức này. Nếu con không ra tay với nó, đợi đến khi nó lấy được bằng chứng định tội con, vậy thì nửa đời sau của con sẽ chỉ có thể trải qua trong nhà giam."
"Hàn thị tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người thừa kế mang vết nhơ. Con tự mà suy nghĩ cho rõ!"
Nói xong, Hàn Thiên Minh liếc nhìn khuôn mặt Hàn Tri dần trở nên tái nhợt, cảm thấy hài lòng rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi đi, ông ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay lại, bước tới trước mặt Hàn Duyệt đang ngồi ở đầu kia của sofa.
"Suýt chút nữa thì quên mất con, con gái của ta. Con và chàng trai trẻ tên Lâm Ôn kia có vẻ quan hệ rất thân thiết nhỉ?"
Hàn Duyệt siết chặt tay đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô cố gắng khống chế giọng nói run rẩy, giữ thẳng người lên và đáp: "Con cũng chỉ là trước đây thông qua anh trai mà quen biết, xem như có chút giao tình mà thôi."
"Đừng căng thẳng, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi. Con sắp gả vào nhà họ Hứa rồi, những chuyện đánh giết đổ máu như thế này, ta sao có thể để con tham gia được." Hàn Thiên Minh vỗ vai Hàn Duyệt, cười nhạt. "Con có giúp hay không giúp anh trai mình, hoàn toàn tùy vào con quyết định. Dù con chọn thế nào, ta cũng sẽ không trách con."
"Nhưng có một điều con phải nhớ kỹ."
Bàn tay đặt trên vai Hàn Duyệt của ông đột nhiên đè nặng xuống, nụ cười trên mặt mang theo ý cảnh cáo rõ rệt.
"Con muốn tranh quyền đoạt lợi với anh trai con thế nào cũng được. Trong thương trường, thắng làm vua, thua làm giặc, ai thắng thì ngồi vào vị trí cao nhất, ta không quan tâm. Ta chỉ cần đứa con có thể mang lại cho ta nhiều lợi ích hơn."
"Nhưng con tuyệt đối không được làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Tiền trong công ty là của ta, phải dùng theo cách mà ta quyết định, tuyệt đối không được để rơi vào tay kẻ khác. Con hiểu chứ?"
"Dĩ nhiên." Hàn Duyệt nở một nụ cười cứng nhắc. "Con hiểu rồi, thưa cha."
Hàn Thiên Minh nghe được câu trả lời khiến ông ta hài lòng, mới buông bàn tay đang đè trên vai Hàn Duyệt xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Từ nhỏ con đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến ta rất yên tâm. Chỉ cần con ngoan ngoãn gả vào nhà họ Hứa, để bọn họ chuyển hết khoản đầu tư nửa cuối năm cho chúng ta, con cũng có thể giống như mẹ con, trở thành một bà phu nhân nhà giàu không cần bận tâm đến bất kỳ điều gì."
Nhắc đến người mẹ ruột của mình, anh em Hàn Tri và Hàn Duyệt bất giác cùng quay đầu nhìn về phía căn phòng trên tầng hai.
Cánh cửa phòng đó đóng kín, lặng lẽ không một âm thanh, giống như chưa từng có ai sống trong đó.
Nhưng mọi người ở dưới nhà đều biết, căn phòng đó có người ở. Người đang sống trong đó chính là người vợ kế của Hàn Thiên Minh, cũng chính là mẹ ruột của Hàn Tri và Hàn Duyệt.
Chỉ là, hôm nay, cánh cửa ấy tuyệt đối sẽ không mở ra.
Trong lòng Hàn Tri và Hàn Duyệt đều rõ điều này.
Hơn mười năm qua, mẹ của họ chưa từng mở cánh cửa ấy khi họ bị nghi ngờ, chửi mắng, hay bị Hàn Thiên Minh trừng phạt. Bà chẳng hề quan tâm con mình sống ra sao, cũng chẳng để ý họ từ nhỏ đã bị người đầu gối tay ấp bế ra khỏi vòng tay mẹ, đưa vào viện phúc lợi thiếu sự chăm sóc, giống như những món hàng để người ta tuyển chọn.
Bà không bảo vệ các con của mình, không đứng ra nói một lời công bằng nào. Bà chỉ co mình trong phòng, che mắt, làm một vị phu nhân của Hàn gia, tận hưởng cuộc sống và danh vọng mà giới hào môn mang lại.
Phớt lờ mọi đau khổ và tiếng kêu cứu bên ngoài cánh cửa.
Hàn Duyệt nhắm mắt lại.
"Tìm bác sĩ đến khám cho anh trai con đi. Đừng để máu chảy khắp nhà, thật khó coi."
Hàn Thiên Minh dặn dò Hàn Duyệt một câu cuối cùng, rồi khoác áo rời khỏi căn nhà.
Ngoài cửa, một vị khách không biết từ khi nào đã đến. Trong nhà âm thanh ồn ào, tiếng roi vọt và la hét dường như không ai để ý đến. Khi Hàn Thiên Minh mở cửa, thoáng ngây người một chút khi thấy vị khách, sau đó nở nụ cười hòa nhã.
"Tiểu Nhiễm, đến tìm Hàn Tri sao? Đến đây lâu rồi à, sao không gõ cửa vào? Hàn Tri đang bị bệnh, con có muốn vào thăm nó không?"
Bạch Nhiễm, người đã đứng ngoài cửa nghe một đoạn tiếng roi quất và tiếng hét, tay nắm chặt quai túi xách, vội vã lắc đầu.
"Không, không đâu... chú Hàn, nếu Hàn Tri đang không khỏe, vậy thì... con để hôm khác sẽ đến thăm anh ấy."
"Cũng được, các con sắp kết hôn rồi, phải thường xuyên gặp nhau để vun đắp tình cảm. Nói mới nhớ, ta và cha con cũng lâu rồi chưa gặp mặt. Ở đây ta có hai khối trà bánh thượng hạng, chắc chắn cha con sẽ thích." Hàn Thiên Minh phất tay, lập tức có người mang tới một vài món đồ được đóng gói thành quà tặng. Ông ta đưa chúng cho Bạch Nhiễm, mỉm cười nói: "Con mang những thứ này về cho cha con. Nói với ông ấy, nếu ta có thời gian, nhất định sẽ đến thăm nhà. À, đúng rồi, ở đây còn có một sợi dây chuyền mà ta đã mua về từ buổi đấu giá gần đây. Nó rất hợp với những người trẻ tuổi như con. Xem như đây là quà ta tặng con dâu tương lai, con nhất định phải nhận đấy."
Bạch Nhiễm từ khe hở của cánh cửa liếc thấy hình dáng Hàn Tri vẫn còn quỳ trên sàn nhà chưa đứng lên được. Cô lại nhìn Hàn Thiên Minh đang đứng trước mặt mình, nở nụ cười ôn hòa. Trái tim cô vì sợ hãi mà đập thình thịch.
Cô không dám từ chối, chỉ có thể nhận lấy món quà: "Cảm... cảm ơn chú Hàn, con... con sẽ về nói với ba. Con xin phép đi trước."
Bạch Nhiễm mang theo vẻ hoảng loạn rời khỏi nhà họ Hàn. Trên đường về, hình ảnh lưng Hàn Tri đẫm máu cứ hiện lên trong đầu, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Về đến nhà, vừa bước xuống xe, cô vẫn còn cảm giác khó chịu. Cô xách theo túi quà trở vào, lúc đó ba cô đang ngồi ở phòng khách xem tin tức. Nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, ông liền quan tâm hỏi: "Con nói đến nhà họ Hàn để bàn chuyện hủy hôn ước mà, sao về nhanh thế? Thằng nhóc Hàn Tri không đồng ý à? Hay nó lại chọc giận con rồi?"
"Không có, Hàn Tri... Hàn Tri anh ấy bị bệnh rồi, con không tiện nói, định để hôm khác sẽ bàn lại." Bạch Nhiễm đặt hộp trà và tay ba mình, "Chú Hàn về rồi, ông ấy nói ba thích cái này, bảo con mang về cho ba."
"Hàn Thiên Minh về nước rồi à? Hừ, ai mà thèm mấy cái lá trà tầm thường của ông ta chứ, đắng ngắt, ai mà uống nổi." Ba Bạch vừa tháo lớp bao bì của hộp trà vừa nói với con gái mình: "Cái nhà họ Hàn ấy, chẳng có ai tốt cả. Lúc trước thấy thằng nhóc Hàn Tri tuổi trẻ tài giỏi, không giống cha của nó, lại thêm con từ nhỏ đã thích nó, nên ba mới đồng ý gả con đi. Giờ thì hay rồi, loạn hết cả lên, phải tranh thủ nói rõ ràng với bọn họ mới được."
Ban nãy Bạch Nhiễm thấy máu nên giờ đầu óc vẫn còn cháng váng, không muốn nói thêm cái gì, cô xoa đầu nói: "Ba, con hơi khó chịu, con về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Ba Bạch từ trước đến nay rất thương con gái. Nghe vậy, ông vội vàng đứng dậy kêu người mang cho Bạch Nhiễm một ly nước ấm, sau đó mới ngồi xuống tiếp tục mở hộp trà: "Được rồi, được rồi. Con mau lên nghỉ ngơi đi, mẹ con có hầm canh, để lát nữa ba bảo nhà bếp hâm nóng lại rồi mang lên cho con một chén — Ah!"
Bạch Nhiễm đã đi được nửa đường, nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của ba mình, lập tức quay lại.
"Ba! Có chuyện gì vậy?"
Ba Bạch ngồi ngẩn người trên ghế sofa. Trước mặt ông là hộp quà đã mở ra, bên trong không phải trà mà là một xấp giấy. Ông run rẩy cầm chặt đống giấy trong tay, không thể tin được, nói: "Sao có thể chứ? Sao mấy thứ này lại rơi vào tay ông ta?"
Thấy tình hình không ổn, Bạch Nhiễm bước tới rút đống giấy trong tay ba ra xem. Chỉ vừa nhìn, cô đã giật mình đến mức không nói nên lời.
Một xấp giấy dày đặc, trên đó ghi chép chi tiết các hành vi tham ô công quỹ, nhận hối lộ của ba Bạch trong những năm qua, thậm chí cả hóa đơn và bằng chứng đều được đính kèm phía sau. Đây là sự thật rõ ràng không thể chối cãi.
"Xong rồi, tất cả xong rồi... Những thứ này rơi vào tay nhà họ Hàn, nhà mình coi như tiêu đời rồi..."
Ba Bạch lẩm bẩm trong miệng một hồi, sau đó nhìn thấy Bạch Nhiễm mới bừng tỉnh. Như trông thấy cọng rơm cứu mạng, ông vội vàng nắm lấy tay cô.
"Nhiễm Nhiễm, ba nhớ khi còn bé con rất thích Hàn Tri, chẳng phải con vẫn luôn muốn gả cho nó sao? Vì nó mà con còn chủ động tìm gặp cả người mà nó nuôi bên ngoài. Con thích nó, con phải lấy nó, hôn ước này chúng ta không thể hủy."
"Nhưng lúc đó là khi con còn chưa biết anh ta có người mình thích cơ mà..." Bạch Nhiễm giật mình ngơ ngác, nhìn về phía ba mình. "Anh ta không yêu con, ba à. Những chuyện anh ta làm ba đều biết rõ. Ngay cả Hàn Tri cũng muốn hủy bỏ hôn ước, anh ta không thể nào cưới con đâu."
"Con cho rằng việc này nó còn có thể làm chủ được sao? Hàn Thiên Minh trở lại rồi, hôn sự này bằng mọi giá cũng phải được tiến hành." Ba Bạch thất thần ngã ngồi trên ghế sa lon. "Hàn Thiên Minh muốn ba làm giúp một số việc, để ông ta chuyển một khoản tiền. Chỉ có khi con gả qua đó, ông ta mới yên tâm rằng chúng ta đã cùng chung một thuyền. Nếu không, ông ta sẽ giao những bằng chứng này ra ngoài. Nhà mình... sẽ hoàn toàn tiêu tan."
Bạch Nhiễm lảo đảo chạy về phòng ngủ của mình. Khi nhìn thấy chiếc hộp trang sức mà Hàn Thiên Minh tặng đặt trên bàn, cô như đã đoán ra điều gì đó. Tay run rẩy mở nó ra.
Bên trong quả nhiên là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, được mua từ một nhà đấu giá, giá trị không hề nhỏ.
Nhưng khi cô lấy sợi dây chuyền ra, lớp ngăn bên dưới cũng bị bật mở, để lộ một tầng ảnh dày đặc. Những bức ảnh đó chính là cảnh tượng của vụ tai nạn trên đường cao tốc bảy năm trước.
Bạch Nhiễm bất ngờ đến mức hất đổ toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống sàn.
Vụ tai nạn bảy năm trước, rõ ràng chỉ có cô và Hàn Tri biết. Những người biết chuyện khác đều đã được xử lý sạch sẽ. Ngay cả khi tài xế taxi năm đó bị Phó Thâm tìm ra, hắn cũng tuyệt đối không thể có được những bức ảnh như thế này.
Làm sao Hàn Thiên Minh lại có những bức ảnh này?! Ông ta còn thẳng thừng gửi chúng đến để đe dọa cô!
Nghe thấy tiếng động, mẹ Bạch bưng một bát canh bước vào, liền thấy con gái mình mắt đỏ hoe, ngồi sụp xuống đất giữa căn phòng hỗn loạn.
"Chuyện gì thế này? Con và ba con sao đều nổi giận dữ dội vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Nhiễm không để ý đến mẹ mình, chỉ siết chặt sợi dây chuyền kim cương lấp lánh đến đau buốt ngón tay, nghiến răng nói: "Con không thể tiếp tục để người khác uy h**p mình được nữa. Con không thể sống cả đời trong nỗi sợ bị đe dọa."
Hai mắt cô ta đỏ ửng như chứa máu, nhìn những mảnh vụn của đống ảnh đã bị máy hủy giấy nghiền nát thành bột, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. Cô lấy điện thoại, bấm gọi một số: "Liên hệ với Lâm Ôn, bảo anh ta rằng tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh ta."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .
Tại phòng ăn ở lầu hai công ty, Lâm Ôn nhìn Phó Thâm đang tự nhiên bê khay thức ăn ngồi xuống bên cạnh mình, cắn cắn chiếc đũa.
Lâm Ôn cầm chiếc đũa chỉ chỉ về hướng cửa ra vào, ở cửa kính đó có một tờ thông báo được dán rõ ràng. Ảnh chụp chính diện chất lượng cao của Phó Thâm và Trần Kỳ được đính trên đó, kèm theo một dòng chú thích —— "Mèo, chó có thể vào, hai người này không được phép vào!"
Dòng chữ đỏ in đậm như muốn đâm vào thị giác của mọi nhân viên qua lại.
"Luật sư Trần đã thử mấy lần mà vẫn không vào được, sao ngài ngày nào cũng dễ dàng, đường hoàng bước qua cổng chính thế?"
Phó Thâm l*t s*ch lớp vỏ tôm om dầu, món mà Lâm Ôn thích ăn nhất, rồi đặt chúng vào bát của cậu. Sau khi lau tay, hắn bình thản đáp: "Anh với Trần Kỳ có thể giống nhau sao?!"
Lâm Ôn vừa mãn nguyện nhét con tôm vào miệng, vừa dựng thẳng tai, chuẩn bị chăm chú lắng nghe xem Phó Thâm đã làm cách nào để hóa giải cơn giận của Phương Dư, biến thù thành bạn và đường hoàng bước qua cửa chính dưới con mắt của mọi người.
Phó Thâm gắp phần rau xanh mà Lâm Ôn cố tình bỏ ra vì không muốn ăn vào bát mình, nhìn ánh mắt tò mò của cậu, hắn cười nhè nhẹ, vẫy tay ra hiệu: "Muốn biết không? Lại gần đây, anh nói nhỏ cho nghe."
Lâm Ôn không hề phòng bị, ngoan ngoãn nghiêng người ghé sát lại: "Rốt cuộc là cách gì vậy? Chị Phương Dư hôm qua còn mắng ngài trên điện thoại mà, sao hôm nay lại để ngài vào được... Ưm!"
Chú cáo nhỏ đã không mang theo sự nhạy bén thường ngày khi ngồi ăn, thế nên chỉ trong nháy mắt đã sập bẫy của thợ săn, bị hắn ta cướp một nụ hôn ngọt ngào ngay trên môi.
Lâm Ôn vừa định há miệng phản đối thì Phó Thâm đã nhanh như chớp gắp một đũa rau xanh bỏ thẳng vào miệng cậu.
Lần này, Lâm Ôn thật sự "mất cả chì lẫn chài". Không những bị hôn bất ngờ, mà còn bị ép phải nuốt thứ mà mình ghét nhất – rau xanh. Cậu chỉ có thể tức tối nhai mớ rau trong miệng rồi khó khăn nuốt xuống.
"Kén ăn cũng được thôi, nhưng ít nhất cũng phải ăn chút rau xanh. Em vốn dĩ đã tiêu hóa không tốt rồi."
Dầu ăn từ môi Lâm Ôn dính một ít lên mặt Phó Thâm, nhưng hắn chẳng hề bận tâm. Hắn chỉ xoa xoa đầu cậu như để trấn an, sau đó thản nhiên nói: "Anh và Trần Kỳ khác nhau, vì anh giàu hơn cậu ta."
Lâm Ôn lúc này mới nhớ ra chuyện làm sao hắn vào được công ty. Nhưng câu trả lời quá đỗi mơ hồ, khiến cậu khó hiểu, chỉ biết ậm ừ: "Vâng?"
"Mỗi ngày anh đều mang một bao thuốc Phú Xuân Sơn Cư để hối lộ bảo vệ ở cổng. Trần Kỳ sau khi đi làm không còn tiêu xài tiền của gia đình nữa, với mức lương ít ỏi của cậu ta thì làm sao chịu nổi chi phí này."
"Thuốc Phú Xuân Sơn Cư?!" Lâm Ôn không biết nhiều về thuốc lá, nhưng cũng đủ hiểu loại này đắt đỏ đến mức nào. Cậu trợn tròn mắt: "Một bao thuốc năm con số, mỗi ngày anh đều mang theo?! Ở cổng ít nhất có bốn bảo vệ, anh..."
"Giờ em hiểu vì sao mỗi lần anh ăn cơm cùng em lại phải tốn nhiều công sức như thế chưa?" Phó Thâm chẳng mảy may tiếc tiền, nhưng vẻ mặt như thấy kho báu của Lâm Ôn lại khiến hắn bật cười. "Em còn vừa kén ăn vừa ăn nhanh, nửa tiếng ăn cơm mà anh tốn không ít, tính ra còn chẳng đáng. Em phải ăn nhiều lên mới không bỏ công anh chứ."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .
Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Chương 87: Đe dọa và điểm yếu
"Cái ... Cái gì?"
Hàn Tri đang nằm bò trên mặt đất, ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Nỗi đau từ thân xác lan khắp cơ thể cậu ta, nhưng cũng không thể so sánh được với ánh mắt của Hàn Thiên Minh khiến cậu ta run rẩy kinh hãi.
"Không... không được, cha! Anh ấy chỉ bị người ta lừa gạt thôi! Lâm Ôn chỉ là bị Phó Thâm dụ dỗ, anh ấy không cố ý muốn đối đầu với chúng ta, không phải mà!" Hàn Tri quỳ rạp dưới đất, gắng gượng bò lên, nắm lấy ống quần của Hàn Thiên Minh. "Cha... cha hãy cho con thêm chút thời gian! Con nhất định sẽ khiến anh ấy rời xa Phó Thâm, anh ấy sẽ không còn đứng về phía Phó Thâm nữa, con đảm bảo! Xin cha đó, đừng làm gì anh ấy, con cầu xin cha, hãy tha cho anh ấy đi mà. Con sẽ không để anh ấy gây cản trở cho ba đâu!"
"Chỉ là một thằng nhãi con mới bước ra đời, được chiều hư đến mức không biết trời cao đất dày là gì, làm sao có thể cản trở được ta?"
Ánh mắt Hàn Thiên Minh lộ ra vẻ khinh thường. Ông ta cúi xuống, nhìn bàn tay Hàn Tri đang nắm lấy quần mình, nhận lấy tách trà nóng hổi từ tay quản gia, rồi nghiêng nhẹ, để toàn bộ nước trà đổ xuống mu bàn tay của Hàn Tri.
Cho đến khi Hàn Tri không chịu nổi cơn đau mà buông tay ra, Hàn Thiên Minh mới nhìn lại vết trà loang làm bẩn phần ống quần trắng tinh của mình. Sự bẩn thỉu đó khiến đôi mắt ông ta càng thêm lạnh lẽo: "Nó muốn giết con, muốn đẩy con vào chỗ chết, vậy mà con vẫn còn nhân từ muốn nương tay với nó sao?"
Hàn Thiên Minh đứng dậy, dùng khăn tay lau sạch bàn tay mình, ánh mắt như băng giá phủ xuống: "Hàn Tri, con thực sự làm ta quá thất vọng. Ta đã dạy dỗ con bao nhiêu năm nay, vậy mà con lại vì thứ tình cảm nực cười mà thua tan tác đến mức này. Nếu con không ra tay với nó, đợi đến khi nó lấy được bằng chứng định tội con, vậy thì nửa đời sau của con sẽ chỉ có thể trải qua trong nhà giam."
"Hàn thị tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người thừa kế mang vết nhơ. Con tự mà suy nghĩ cho rõ!"
Nói xong, Hàn Thiên Minh liếc nhìn khuôn mặt Hàn Tri dần trở nên tái nhợt, cảm thấy hài lòng rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi đi, ông ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay lại, bước tới trước mặt Hàn Duyệt đang ngồi ở đầu kia của sofa.
"Suýt chút nữa thì quên mất con, con gái của ta. Con và chàng trai trẻ tên Lâm Ôn kia có vẻ quan hệ rất thân thiết nhỉ?"
Hàn Duyệt siết chặt tay đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô cố gắng khống chế giọng nói run rẩy, giữ thẳng người lên và đáp: "Con cũng chỉ là trước đây thông qua anh trai mà quen biết, xem như có chút giao tình mà thôi."
"Đừng căng thẳng, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi. Con sắp gả vào nhà họ Hứa rồi, những chuyện đánh giết đổ máu như thế này, ta sao có thể để con tham gia được." Hàn Thiên Minh vỗ vai Hàn Duyệt, cười nhạt. "Con có giúp hay không giúp anh trai mình, hoàn toàn tùy vào con quyết định. Dù con chọn thế nào, ta cũng sẽ không trách con."
"Nhưng có một điều con phải nhớ kỹ."
Bàn tay đặt trên vai Hàn Duyệt của ông đột nhiên đè nặng xuống, nụ cười trên mặt mang theo ý cảnh cáo rõ rệt.
"Con muốn tranh quyền đoạt lợi với anh trai con thế nào cũng được. Trong thương trường, thắng làm vua, thua làm giặc, ai thắng thì ngồi vào vị trí cao nhất, ta không quan tâm. Ta chỉ cần đứa con có thể mang lại cho ta nhiều lợi ích hơn."
"Nhưng con tuyệt đối không được làm tổn hại đến lợi ích của công ty. Tiền trong công ty là của ta, phải dùng theo cách mà ta quyết định, tuyệt đối không được để rơi vào tay kẻ khác. Con hiểu chứ?"
"Dĩ nhiên." Hàn Duyệt nở một nụ cười cứng nhắc. "Con hiểu rồi, thưa cha."
Hàn Thiên Minh nghe được câu trả lời khiến ông ta hài lòng, mới buông bàn tay đang đè trên vai Hàn Duyệt xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Từ nhỏ con đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến ta rất yên tâm. Chỉ cần con ngoan ngoãn gả vào nhà họ Hứa, để bọn họ chuyển hết khoản đầu tư nửa cuối năm cho chúng ta, con cũng có thể giống như mẹ con, trở thành một bà phu nhân nhà giàu không cần bận tâm đến bất kỳ điều gì."
Nhắc đến người mẹ ruột của mình, anh em Hàn Tri và Hàn Duyệt bất giác cùng quay đầu nhìn về phía căn phòng trên tầng hai.
Cánh cửa phòng đó đóng kín, lặng lẽ không một âm thanh, giống như chưa từng có ai sống trong đó.
Nhưng mọi người ở dưới nhà đều biết, căn phòng đó có người ở. Người đang sống trong đó chính là người vợ kế của Hàn Thiên Minh, cũng chính là mẹ ruột của Hàn Tri và Hàn Duyệt.
Chỉ là, hôm nay, cánh cửa ấy tuyệt đối sẽ không mở ra.
Trong lòng Hàn Tri và Hàn Duyệt đều rõ điều này.
Hơn mười năm qua, mẹ của họ chưa từng mở cánh cửa ấy khi họ bị nghi ngờ, chửi mắng, hay bị Hàn Thiên Minh trừng phạt. Bà chẳng hề quan tâm con mình sống ra sao, cũng chẳng để ý họ từ nhỏ đã bị người đầu gối tay ấp bế ra khỏi vòng tay mẹ, đưa vào viện phúc lợi thiếu sự chăm sóc, giống như những món hàng để người ta tuyển chọn.
Bà không bảo vệ các con của mình, không đứng ra nói một lời công bằng nào. Bà chỉ co mình trong phòng, che mắt, làm một vị phu nhân của Hàn gia, tận hưởng cuộc sống và danh vọng mà giới hào môn mang lại.
Phớt lờ mọi đau khổ và tiếng kêu cứu bên ngoài cánh cửa.
Hàn Duyệt nhắm mắt lại.
"Tìm bác sĩ đến khám cho anh trai con đi. Đừng để máu chảy khắp nhà, thật khó coi."
Hàn Thiên Minh dặn dò Hàn Duyệt một câu cuối cùng, rồi khoác áo rời khỏi căn nhà.
Ngoài cửa, một vị khách không biết từ khi nào đã đến. Trong nhà âm thanh ồn ào, tiếng roi vọt và la hét dường như không ai để ý đến. Khi Hàn Thiên Minh mở cửa, thoáng ngây người một chút khi thấy vị khách, sau đó nở nụ cười hòa nhã.
"Tiểu Nhiễm, đến tìm Hàn Tri sao? Đến đây lâu rồi à, sao không gõ cửa vào? Hàn Tri đang bị bệnh, con có muốn vào thăm nó không?"
Bạch Nhiễm, người đã đứng ngoài cửa nghe một đoạn tiếng roi quất và tiếng hét, tay nắm chặt quai túi xách, vội vã lắc đầu.
"Không, không đâu... chú Hàn, nếu Hàn Tri đang không khỏe, vậy thì... con để hôm khác sẽ đến thăm anh ấy."
"Cũng được, các con sắp kết hôn rồi, phải thường xuyên gặp nhau để vun đắp tình cảm. Nói mới nhớ, ta và cha con cũng lâu rồi chưa gặp mặt. Ở đây ta có hai khối trà bánh thượng hạng, chắc chắn cha con sẽ thích." Hàn Thiên Minh phất tay, lập tức có người mang tới một vài món đồ được đóng gói thành quà tặng. Ông ta đưa chúng cho Bạch Nhiễm, mỉm cười nói: "Con mang những thứ này về cho cha con. Nói với ông ấy, nếu ta có thời gian, nhất định sẽ đến thăm nhà. À, đúng rồi, ở đây còn có một sợi dây chuyền mà ta đã mua về từ buổi đấu giá gần đây. Nó rất hợp với những người trẻ tuổi như con. Xem như đây là quà ta tặng con dâu tương lai, con nhất định phải nhận đấy."
Bạch Nhiễm từ khe hở của cánh cửa liếc thấy hình dáng Hàn Tri vẫn còn quỳ trên sàn nhà chưa đứng lên được. Cô lại nhìn Hàn Thiên Minh đang đứng trước mặt mình, nở nụ cười ôn hòa. Trái tim cô vì sợ hãi mà đập thình thịch.
Cô không dám từ chối, chỉ có thể nhận lấy món quà: "Cảm... cảm ơn chú Hàn, con... con sẽ về nói với ba. Con xin phép đi trước."
Bạch Nhiễm mang theo vẻ hoảng loạn rời khỏi nhà họ Hàn. Trên đường về, hình ảnh lưng Hàn Tri đẫm máu cứ hiện lên trong đầu, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Về đến nhà, vừa bước xuống xe, cô vẫn còn cảm giác khó chịu. Cô xách theo túi quà trở vào, lúc đó ba cô đang ngồi ở phòng khách xem tin tức. Nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, ông liền quan tâm hỏi: "Con nói đến nhà họ Hàn để bàn chuyện hủy hôn ước mà, sao về nhanh thế? Thằng nhóc Hàn Tri không đồng ý à? Hay nó lại chọc giận con rồi?"
"Không có, Hàn Tri... Hàn Tri anh ấy bị bệnh rồi, con không tiện nói, định để hôm khác sẽ bàn lại." Bạch Nhiễm đặt hộp trà và tay ba mình, "Chú Hàn về rồi, ông ấy nói ba thích cái này, bảo con mang về cho ba."
"Hàn Thiên Minh về nước rồi à? Hừ, ai mà thèm mấy cái lá trà tầm thường của ông ta chứ, đắng ngắt, ai mà uống nổi." Ba Bạch vừa tháo lớp bao bì của hộp trà vừa nói với con gái mình: "Cái nhà họ Hàn ấy, chẳng có ai tốt cả. Lúc trước thấy thằng nhóc Hàn Tri tuổi trẻ tài giỏi, không giống cha của nó, lại thêm con từ nhỏ đã thích nó, nên ba mới đồng ý gả con đi. Giờ thì hay rồi, loạn hết cả lên, phải tranh thủ nói rõ ràng với bọn họ mới được."
Ban nãy Bạch Nhiễm thấy máu nên giờ đầu óc vẫn còn cháng váng, không muốn nói thêm cái gì, cô xoa đầu nói: "Ba, con hơi khó chịu, con về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Ba Bạch từ trước đến nay rất thương con gái. Nghe vậy, ông vội vàng đứng dậy kêu người mang cho Bạch Nhiễm một ly nước ấm, sau đó mới ngồi xuống tiếp tục mở hộp trà: "Được rồi, được rồi. Con mau lên nghỉ ngơi đi, mẹ con có hầm canh, để lát nữa ba bảo nhà bếp hâm nóng lại rồi mang lên cho con một chén — Ah!"
Bạch Nhiễm đã đi được nửa đường, nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của ba mình, lập tức quay lại.
"Ba! Có chuyện gì vậy?"
Ba Bạch ngồi ngẩn người trên ghế sofa. Trước mặt ông là hộp quà đã mở ra, bên trong không phải trà mà là một xấp giấy. Ông run rẩy cầm chặt đống giấy trong tay, không thể tin được, nói: "Sao có thể chứ? Sao mấy thứ này lại rơi vào tay ông ta?"
Thấy tình hình không ổn, Bạch Nhiễm bước tới rút đống giấy trong tay ba ra xem. Chỉ vừa nhìn, cô đã giật mình đến mức không nói nên lời.
Một xấp giấy dày đặc, trên đó ghi chép chi tiết các hành vi tham ô công quỹ, nhận hối lộ của ba Bạch trong những năm qua, thậm chí cả hóa đơn và bằng chứng đều được đính kèm phía sau. Đây là sự thật rõ ràng không thể chối cãi.
"Xong rồi, tất cả xong rồi... Những thứ này rơi vào tay nhà họ Hàn, nhà mình coi như tiêu đời rồi..."
Ba Bạch lẩm bẩm trong miệng một hồi, sau đó nhìn thấy Bạch Nhiễm mới bừng tỉnh. Như trông thấy cọng rơm cứu mạng, ông vội vàng nắm lấy tay cô.
"Nhiễm Nhiễm, ba nhớ khi còn bé con rất thích Hàn Tri, chẳng phải con vẫn luôn muốn gả cho nó sao? Vì nó mà con còn chủ động tìm gặp cả người mà nó nuôi bên ngoài. Con thích nó, con phải lấy nó, hôn ước này chúng ta không thể hủy."
"Nhưng lúc đó là khi con còn chưa biết anh ta có người mình thích cơ mà..." Bạch Nhiễm giật mình ngơ ngác, nhìn về phía ba mình. "Anh ta không yêu con, ba à. Những chuyện anh ta làm ba đều biết rõ. Ngay cả Hàn Tri cũng muốn hủy bỏ hôn ước, anh ta không thể nào cưới con đâu."
"Con cho rằng việc này nó còn có thể làm chủ được sao? Hàn Thiên Minh trở lại rồi, hôn sự này bằng mọi giá cũng phải được tiến hành." Ba Bạch thất thần ngã ngồi trên ghế sa lon. "Hàn Thiên Minh muốn ba làm giúp một số việc, để ông ta chuyển một khoản tiền. Chỉ có khi con gả qua đó, ông ta mới yên tâm rằng chúng ta đã cùng chung một thuyền. Nếu không, ông ta sẽ giao những bằng chứng này ra ngoài. Nhà mình... sẽ hoàn toàn tiêu tan."
Bạch Nhiễm lảo đảo chạy về phòng ngủ của mình. Khi nhìn thấy chiếc hộp trang sức mà Hàn Thiên Minh tặng đặt trên bàn, cô như đã đoán ra điều gì đó. Tay run rẩy mở nó ra.
Bên trong quả nhiên là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, được mua từ một nhà đấu giá, giá trị không hề nhỏ.
Nhưng khi cô lấy sợi dây chuyền ra, lớp ngăn bên dưới cũng bị bật mở, để lộ một tầng ảnh dày đặc. Những bức ảnh đó chính là cảnh tượng của vụ tai nạn trên đường cao tốc bảy năm trước.
Bạch Nhiễm bất ngờ đến mức hất đổ toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống sàn.
Vụ tai nạn bảy năm trước, rõ ràng chỉ có cô và Hàn Tri biết. Những người biết chuyện khác đều đã được xử lý sạch sẽ. Ngay cả khi tài xế taxi năm đó bị Phó Thâm tìm ra, hắn cũng tuyệt đối không thể có được những bức ảnh như thế này.
Làm sao Hàn Thiên Minh lại có những bức ảnh này?! Ông ta còn thẳng thừng gửi chúng đến để đe dọa cô!
Nghe thấy tiếng động, mẹ Bạch bưng một bát canh bước vào, liền thấy con gái mình mắt đỏ hoe, ngồi sụp xuống đất giữa căn phòng hỗn loạn.
"Chuyện gì thế này? Con và ba con sao đều nổi giận dữ dội vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Nhiễm không để ý đến mẹ mình, chỉ siết chặt sợi dây chuyền kim cương lấp lánh đến đau buốt ngón tay, nghiến răng nói: "Con không thể tiếp tục để người khác uy h**p mình được nữa. Con không thể sống cả đời trong nỗi sợ bị đe dọa."
Hai mắt cô ta đỏ ửng như chứa máu, nhìn những mảnh vụn của đống ảnh đã bị máy hủy giấy nghiền nát thành bột, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm. Cô lấy điện thoại, bấm gọi một số: "Liên hệ với Lâm Ôn, bảo anh ta rằng tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh ta."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .
Tại phòng ăn ở lầu hai công ty, Lâm Ôn nhìn Phó Thâm đang tự nhiên bê khay thức ăn ngồi xuống bên cạnh mình, cắn cắn chiếc đũa.
Lâm Ôn cầm chiếc đũa chỉ chỉ về hướng cửa ra vào, ở cửa kính đó có một tờ thông báo được dán rõ ràng. Ảnh chụp chính diện chất lượng cao của Phó Thâm và Trần Kỳ được đính trên đó, kèm theo một dòng chú thích —— "Mèo, chó có thể vào, hai người này không được phép vào!"
Dòng chữ đỏ in đậm như muốn đâm vào thị giác của mọi nhân viên qua lại.
"Luật sư Trần đã thử mấy lần mà vẫn không vào được, sao ngài ngày nào cũng dễ dàng, đường hoàng bước qua cổng chính thế?"
Phó Thâm l*t s*ch lớp vỏ tôm om dầu, món mà Lâm Ôn thích ăn nhất, rồi đặt chúng vào bát của cậu. Sau khi lau tay, hắn bình thản đáp: "Anh với Trần Kỳ có thể giống nhau sao?!"
Lâm Ôn vừa mãn nguyện nhét con tôm vào miệng, vừa dựng thẳng tai, chuẩn bị chăm chú lắng nghe xem Phó Thâm đã làm cách nào để hóa giải cơn giận của Phương Dư, biến thù thành bạn và đường hoàng bước qua cửa chính dưới con mắt của mọi người.
Phó Thâm gắp phần rau xanh mà Lâm Ôn cố tình bỏ ra vì không muốn ăn vào bát mình, nhìn ánh mắt tò mò của cậu, hắn cười nhè nhẹ, vẫy tay ra hiệu: "Muốn biết không? Lại gần đây, anh nói nhỏ cho nghe."
Lâm Ôn không hề phòng bị, ngoan ngoãn nghiêng người ghé sát lại: "Rốt cuộc là cách gì vậy? Chị Phương Dư hôm qua còn mắng ngài trên điện thoại mà, sao hôm nay lại để ngài vào được... Ưm!"
Chú cáo nhỏ đã không mang theo sự nhạy bén thường ngày khi ngồi ăn, thế nên chỉ trong nháy mắt đã sập bẫy của thợ săn, bị hắn ta cướp một nụ hôn ngọt ngào ngay trên môi.
Lâm Ôn vừa định há miệng phản đối thì Phó Thâm đã nhanh như chớp gắp một đũa rau xanh bỏ thẳng vào miệng cậu.
Lần này, Lâm Ôn thật sự "mất cả chì lẫn chài". Không những bị hôn bất ngờ, mà còn bị ép phải nuốt thứ mà mình ghét nhất – rau xanh. Cậu chỉ có thể tức tối nhai mớ rau trong miệng rồi khó khăn nuốt xuống.
"Kén ăn cũng được thôi, nhưng ít nhất cũng phải ăn chút rau xanh. Em vốn dĩ đã tiêu hóa không tốt rồi."
Dầu ăn từ môi Lâm Ôn dính một ít lên mặt Phó Thâm, nhưng hắn chẳng hề bận tâm. Hắn chỉ xoa xoa đầu cậu như để trấn an, sau đó thản nhiên nói: "Anh và Trần Kỳ khác nhau, vì anh giàu hơn cậu ta."
Lâm Ôn lúc này mới nhớ ra chuyện làm sao hắn vào được công ty. Nhưng câu trả lời quá đỗi mơ hồ, khiến cậu khó hiểu, chỉ biết ậm ừ: "Vâng?"
"Mỗi ngày anh đều mang một bao thuốc Phú Xuân Sơn Cư để hối lộ bảo vệ ở cổng. Trần Kỳ sau khi đi làm không còn tiêu xài tiền của gia đình nữa, với mức lương ít ỏi của cậu ta thì làm sao chịu nổi chi phí này."
"Thuốc Phú Xuân Sơn Cư?!" Lâm Ôn không biết nhiều về thuốc lá, nhưng cũng đủ hiểu loại này đắt đỏ đến mức nào. Cậu trợn tròn mắt: "Một bao thuốc năm con số, mỗi ngày anh đều mang theo?! Ở cổng ít nhất có bốn bảo vệ, anh..."
"Giờ em hiểu vì sao mỗi lần anh ăn cơm cùng em lại phải tốn nhiều công sức như thế chưa?" Phó Thâm chẳng mảy may tiếc tiền, nhưng vẻ mặt như thấy kho báu của Lâm Ôn lại khiến hắn bật cười. "Em còn vừa kén ăn vừa ăn nhanh, nửa tiếng ăn cơm mà anh tốn không ít, tính ra còn chẳng đáng. Em phải ăn nhiều lên mới không bỏ công anh chứ."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .
Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Đánh giá:
Truyện Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Story
Chương 87
10.0/10 từ 26 lượt.