Chim Không Thể Bay - Độc Trù

Chương 86

76@-

Chương 86: Em vẫn dám yêu anh


"Em đều biết cả. Từ cái đêm anh nói cho em sự thật về vụ tai nạn xe, em đã đoán ra rồi." Lâm Ôn vẫn nắm chặt tay Phó Thâm, không hề buông ra. "Nếu anh chưa từng gặp người tài xế taxi đó, chưa nghe chính miệng ông ta kể lại sự việc năm xưa, thì làm sao anh có thể biết rõ đến vậy các chi tiết về vụ tai nạn? Làm sao anh có thể chắc chắn đến mức hứa với em rằng, chỉ cần em giúp anh phá vỡ phòng tuyến của Hàn Tri, anh sẽ giúp em tìm ra người đó?"


Lâm Ôn khẽ mỉm cười: "Lúc đó, em đã đoán rằng người đó hẳn đang ở trong tay anh. Chỉ là khi ấy, em thật sự không có điều kiện để trao đổi với anh, cũng không có đủ khả năng để khiến anh giao người ra để em vạch trần tội ác của Hàn Tri, lật lại vụ án cũ. Sau này, càng tiếp xúc với anh, em càng hiểu rõ phong cách làm việc của anh, thì em lại càng chắc chắn rằng người này nhất định nằm trong sự kiểm soát của anh. Anh làm việc luôn để lại ba phần đường lùi, mỗi bước đi đều được tính toán kín kẽ, không chừa bất kỳ sơ hở nào. Nếu người đó không nằm trong tay anh, làm sao anh có thể chắc chắn rằng em sẽ không phản bội anh giữa chừng mà đứng về phía kẻ khác?"


"Vì vậy, thực ra mấy năm nay, em luôn biết điều này. Hai năm trước, khi anh nói muốn dẫn em đi gặp người đó, thực ra em đã phân vân. Nhưng khi ấy, em đã hiểu rằng, nếu không tước đoạt hoàn toàn tiền bạc và quyền lực của Hàn Tri, cậu ta sẽ vẫn tìm được cách để đổ tội cho người khác và một lần nữa nhởn nhơ thoát thân."


"Cho nên lúc đó em đã chọn không gặp ông ta. Em muốn đợi đến khi em có đủ năng lực hơn, đến khi chúng ta tiến gần hơn tới mục tiêu chung, rồi mới dùng việc này để giáng cho Hàn Tri một đòn chí mạng."


Lâm Ôn khẽ chạm vào tay Phó Thâm, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* vết chai mỏng nơi hổ khấu.


"Em biết cả rồi, em vẫn luôn biết. Em hiểu tại sao anh làm vậy, cũng hiểu lý do khiến anh chọn cách này. Em tin anh, Phó Thâm. Em vẫn luôn tin rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Vậy nên chuyện này không có gì cả. Em biết anh sẽ nói với em vào thời điểm thích hợp, để em có thể giành chiến thắng trong ván cờ này."


Nói xong, Lâm Ôn nghiêng người, đưa tay khẽ vuốt lại vài lọn tóc rối ở bên thái dương của Phó Thâm.


Sau khi thu tay về và ngồi thẳng dậy, cậu lại nhìn sâu vào đôi mắt phức tạp và u tối của Phó Thâm.


 


"Em biết hết cả rồi..."


 


Tay Phó Thâm lướt qua má Lâm Ôn, run rẩy không thể kìm nén, như trái tim đang co thắt đầy lo âu và hoảng loạn.


 



Em biết hết cả rồi.


 


Em biết về quá khứ nhếch nhác và những lần yếu đuối của anh, biết về bản chất lạnh lùng, tàn nhẫn ẩn sau vẻ ngoài trầm ổn của anh, cũng biết anh đã dối trá và lợi dụng em ra sao, biết anh tính toán kỹ lưỡng, thâm trầm, và luôn toan tính mọi điều.


 


Em cái gì cũng biết,


 


Vậy mà em vẫn dám đến yêu anh.


 


Nụ hôn dịu dàng rơi trên môi Lâm Ôn, hòa lẫn với sự run rẩy không thể kiểm soát và tình yêu cháy bỏng đang điên cuồng bùng nổ.


 


Tay Phó Thâm vòng ra sau gáy Lâm Ôn, kéo cậu về phía mình, nhưng lại không nỡ dùng quá nhiều lực. Sự chiếm hữu mãnh liệt tuôn trào, nhưng lại bị thứ cảm xúc dịu dàng và chân thành đè nén xuống.


 


Cuối cùng, kẻ đi săn tinh ranh lại bị chính con mồi của mình mê hoặc. Hắn nắm trong tay mạch sống của con mồi, chỉ cần siết nhẹ là có thể kết thúc mạng sống đối phương, nhưng lại không kiềm chế được mà cúi đầu, theo nhịp điệu của đối phương mà hạ mình trước, khao khát một nụ hôn.


 


Tình yêu, quả thật là một thứ cảm xúc kỳ lạ.



 


Một kỳ thủ giỏi đã từng chơi vô số ván cờ, nhưng cuối cùng lại bị một câu "yêu" l*t s*ch mọi lớp ngụy trang, để lộ bản thân tr*n tr** ngay tại chỗ. Hắn nguyện đem cả quãng đời còn lại đặt cược vào một nụ hôn này.


 


... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .


 


Trong màn đêm tĩnh lặng, một góc khuất nào đó mà không ai để ý, ánh đèn lóe lên, chụp lại bức ảnh Phó Thâm đan mười ngón tay cùng Lâm Ôn, tiễn cậu bước vào hành lang khu chung cư.


 


"Đinh, đinh." Hai âm báo vang lên, bức ảnh nhanh chóng được gửi đến một căn biệt thự tư nhân ở phía bắc thành phố.


 


Trên chiếc ghế sofa bọc da, Hàn Thiên Minh nhìn thoáng qua bức ảnh trong điện thoại, cười nhạt một tiếng rồi nhả ra một vòng khói thuốc.


 


"Tình cảm là thứ dễ khiến con người ta mê muội nhất. Tuổi trẻ thật bồng bột, luôn bị những thứ phù phiếm như thế này cuốn hút, để mặc bản thân bị những hormone và phản ứng sinh học chi phối. Cuối cùng, đến cả bản thân thua thế nào cũng không biết."


 


Hút đến nửa điếu xì gà, Hàn Thiên Minh gảy gạt tàn, người trợ lý đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, tiến lên cắt bỏ phần còn lại và cẩn thận niêm phong nó vào hộp.


 



Hàn Thiên Minh nhắm mắt lại, tận hưởng hương vị cuối cùng của khói thuốc lan tỏa trong khoang mũi, rồi mới mở mắt ra lần nữa, nhìn về phía trước mặt. Nơi đó, Hàn Tri đã quỳ không biết bao lâu, thân hình bắt đầu run rẩy, hỏi: "Con thì sao? Con trai của ta. Con đã nghĩ thông được mình sai ở đâu chưa?"


 


Hàn Tri mở miệng định trả lời, nhưng trước tiên lại ho sặc sụa liên tục, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi.


 


Cậu ta không chịu nổi, muốn cúi gập người xuống. Nhưng còn chưa kịp chạm tay xuống đất, phía sau một chiếc roi đã quất mạnh xuống, đánh thẳng vào lưng cậu ta không chút nương tay. Vết thương sâu đến mức rách cả da thịt, để lại một dấu máu đỏ thẫm kinh hoàng.


 


Nhìn vào cổ áo và vạt áo vốn đã thấm đầy máu và mồ hôi của cậu ta, có thể thấy trên người cậu ta có không dưới mười vết thương tương tự, mỗi vết đều rỉ máu, lộ ra từng thớ thịt bị bong tróc. Dù cậu ta mặc toàn đồ đen, nhưng sắc đỏ vẫn thấm qua, loang ra thành những vệt máu đáng sợ trên sàn gạch.


 


Ở đầu kia của sofa, Hàn Duyệt – người bị buộc phải ngồi ở đây để chứng kiến tất cả – siết chặt lòng bàn tay đến mức móng đâm vào thịt, rách cả da, nhưng vẫn không ngăn được cơ thể mình run rẩy.


 


Hàn Thiên Minh liếc nhìn hai anh em bọn họ một cái, đón lấy tách trà nóng từ tay quản gia, thổi nhẹ rồi lại nhìn về phía Hàn Tri đang quỳ trước mặt.


 


"Con sai vì quá ngu xuẩn. Con để cảm xúc điều khiển, để mình thua hết lần này đến lần khác mà vẫn không rút ra được bài học."


 


Hàn Tri đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương nói: "Cha, con sai rồi. Con không nên để công ty thua lỗ nhiều như vậy. Xin cha cho con thêm một cơ hội, con nhất định..."



 


"Cơ hội không dành cho kẻ ngu muội. Sự ngu ngốc của con đã làm ta thất vọng đến mức không thể tha thứ!"


 


Hàn Thiên Minh vung tay, cả tách trà nóng hổi liền hắt thẳng lên người Hàn Tri, lập tức khiến da thịt cậu ta đỏ rực lên vì bị bỏng.


 


"Hiện tại, con không còn cơ hội nữa. Ta chỉ có thể cho con một con đường duy nhất."


 


Hàn Thiên Minh đứng dậy, bước đến trước mặt con trai ruột thịt của mình, từ trên cao nhìn xuống thân thể co quắp của Hàn Tri đang đau đến mức không thể ngẩng đầu nổi.


 


Khuôn mặt ông ta không có chút biểu cảm nào, như thể đang nhìn một món đồ sắp hết giá trị, chẳng đáng bận tâm.


 


"Con đường cuối cùng của con, Hàn Tri, là đi xử lý Lâm Ôn. Để cậu ta vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa, và cũng không thể đứng bên cạnh Phó Thâm được."


 


"Hãy biến nó thành một cái xác. Khi đó, sẽ không còn ai truy cứu sự thật về vụ tai nạn xe bảy năm trước nữa. Và con sẽ được an toàn mãi mãi, con trai của ta."


 


... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...


Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Không Thể Bay - Độc Trù Truyện Chim Không Thể Bay - Độc Trù Story Chương 86
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...