Chí Tôn Đặc Công

Chương 166: Ông chẳng là gì cả!

155@-
Tần Dương gõ gõ nhẹ mấy ngón tay lên bàn, tiếng kêu lanh lảnh, người đàn ông trung niên trong chốc lát như hồi tỉnh lại, nhanh chóng thu lại ánh nhìn của mình.

- Tiên sinh, tôi rất sẵn lòng bồi thường cho hành động của tôi, chỉ không biết bồi thường bao nhiêu cho hợp lý...

Tần Dương cười như không: 

- Thế ông nghĩ sao?

Người đàn ông trung niên mắt thăm dò trả lời:

- Tôi đồng ý bồi thường cho anh 5.000 tệ...

Tần Dương cười cười: 

- Xem ra cái tát ban nãy của tôi hơi nhẹ một chút.

Người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy trong lòng run rẩy, nghĩ đến cái tát của Tần Dương khi nãy không biết gãy mất mấy cái răng, vội vàng hỏi:

- Hay là anh cho tôi con số... 

Tần Dương cười:

- Chí ít thì ông cũng là một ông chủ lớn. Tôi nghe nói những ông chủ ở chỗ ông đều là những cường hào, mua quần áo đều bao cả cửa hàng để mua, sao nói đến bồi thường lại bủn xỉn vậy.

Người đàn ông trung niên vẻ oán hận nhìn vào người đàn ông đầu đinh đứng bên cạnh. Mẹ nó chứ, không phải mày bảo đây là địa bàn của mày sao, không có chuyện gì là không làm được sao, còn nói chỉ cần tao chịu bỏ vốn, thì có thể kiểm cả núi tiền, nhưng bọn mày bây giờ đến một thằng học sinh cũng chả làm gì được, còn đứng nhìn tao bị dọa dẫm tống tiền ngay trước mặt…. …

Người đàn ông đầu đinh cũng rất tuyệt vọng, sợ hãi nhưng vẫn vờ mạnh miệng:

- Tiểu tử kia, mày đừng có phách lối, cái kiểu tống tiền trơ trọi như vậy, tao chỉ cần một cuộc điện thoại là cho mày vào đồn.

Tần Dương lạnh lùng liếc nhìn Người đàn ông đầu đinh chỉ nói mà không nghĩ kia một cái:


- Vậy thì mày gọi đi, tao cũng đâu có buộc tay mày. Không lẽ mày còn muốn tao gọi giúp?

Người đàn ông đầu đinh bị câu nói của Tần Dương chặn ngay họng sợ gần chết, thôi vậy, cứ chờ anh Long đến chủ trì đại cục vậy.

Đợi anh Long đến rồi, cho mày chết!

Tần Dương quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên:

- Ồ, đừng ngây ra thế, chuyện còn chưa kết thúc đó.

Người đàn ông trung niên nhìn người đàn ông đầu đinh bất lực chỉ biết to mồm mà không thể làm một cái gì đó thực tế hơn, trong lòng không còn cách nào đành thở dài một tiếng, quay đầu lại chấp nhận số phận.

Thôi, đền tiền cho xong chuyện, nhanh nhanh rời khỏi cái chỗ đen đủi này cho sớm!

Qua chuyện này, cũng xem như nhìn rõ bọn người này, và những kẻ làm kinh doanh chỉ khoác lác kia, sợ rằng toàn bộ số tiền bỏ vào coi như cho không!

Người đàn ông trung niên nghiến nghiến răng, vốn định nói năm vạn, nhìn ánh mắt Tần Dương, lời nói lên đến cửa miệng, bổng tăng gấp đôi:

- Mười vạn, cậu xem thế nào?

Tần Dương nhướng mắt lên và nói:

- Gấp đôi.

Người đàn ông trung niên trong bụng than khổ, hai mươi vạn đối với hắn mà nói, thực chất chỉ là món tiền nhỏ, chỉ là trong lòng uất ức. Nhưng sau đó hắn ta nghĩ lại, thường ngày nếu đụng phải những người không nên đụng, đừng nói hai mươi vạn, có khi hai trăm vạn cũng chẳng xong, thằng nhóc này rõ ràng thuộc loại không đụng đến được, có thể dùng hai mươi vạn thoát thân, đã rất tốt rồi. 

Chưa kể đến chuyện này còn giúp hắn chứng minh rằng những người này căn bản không lợi hại như chúng đã nổ, số tiền lớn như vậy mà đầu tư vào đây có lẽ còn tồi tệ hơn, bây giờ chẳng phải trong cái họa có cái phúc sao?

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn cũng thấy thoái mái đi nhiều.


- Được!

Tần Dương thực ra không phải vì tống tiền mà cố bắt chẹt, hai mươi vạn này hắn khồng hề để tâm, chủ yếu là với những hạng người này, nhân lúc rảnh rỗi, cho hắn mất ít máu để lần sau hắn nhớ cho kĩ chuyện này cũng tốt.

Hơn thế nữa, trông ánh mắt phát sáng của bọn Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông, Tần Dương nhìn cũng biết, Tần Dương lẽ nào không đoán được bọn họ muốn gì, chí ít cũng không thể làm bọn họ thất vọng chứ?

Tần Dương lấy điện thoại và mở màn hình:

- Hơi ít, dùng tạm vậy. Hmm, chuyển đi.

Người đàn ông trung niên đã nghĩ thông suốt, cũng trở nên rất thoải mái, rút ra điện thoại ra rất nhanh đã chuyển khoản xong.

- Tiên sinh, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?

Tần Dương cất điện thoại lạnh nhạt:

- Có thể, nếu cảm thấy bị tống tiền, có thể gọi cảnh sát.

Người đàn ông trung niên vội cười:

- Làm gì có, là tôi cam tâm tình nguyện bồi thường mà.

Tần Dương vẫy vẫy tay, người đàn ông trung niên quay người và đi hướng ra ngoài, cũng không thèm chào người đàn ông đầu đinh kia nữa. Người đàn ông đầu đinh nhận thấy thế, trong giây lát quýnh lên, gọi:

- Giám đốc Cao, xin dừng bước!

Người đàn ông trung niên quay đầu lại và nói với một vẻ mặt thờ ơ:

- Tôi còn có việc, phải đi trước, chuyện đầu tư, để sau rồi tính.

Người đàn ông trung niên nói xong mở cửa, vừa định bước ra, một nhóm người đột nhiên xuất hiện ở lối vào, vừa đúng lúc chặn ngay trước mặt giám đốc Cao.


- Ấy, giám đốc Cao, anh định đi đâu vậy? Tôi nghe nói các anh ở đây xảy ra chuyện, lập tức tới ngay...

Cầm đầu là người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, trên mặt lộ rõ nụ cười rất nhiệt tình, còn chưa nói xong, hắn liền nhìn thấy dấu tay in lên mặt giám đốc Cao, gương mặt hắn lập tức thay đổi, lạnh lùng nói:

- Đứa nào mà to gan vậy? Đến khách của Trang Long này cũng dám đánh! Giám đốc Cao, anh đừng đi vội, cho tôi ít thời gian, tôi nhất định đòi lại công bằng cho anh! 

Tần Dương ngồi trên ghế sofa, nghiêng đầu lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trang Long?

Qủa nhiên là dù đi đâu cũng có thể gặp lại!

Người đàn ông đầu đinh tức thì vui mừng ra mặt, trừng mắt nhìn Tần Dương một cách hung hãn: 

- Tiểu tử, đợi chết đi!

Vứt lại một câu, người đàn ông đầu đinh bước nhanh tới cửa và thì thầm:

- Anh Long, tên tiểu tử kia không vừa đâu, toàn bộ anh em đều bị bị hắn quật ngã hết, hắn còn tống tiền Cao Tổng phải trả hai mươi vạn phí bồi thường... 

Trang Long trợn mắt nhìn người đàn ông đầu đinh một cái:

- Tao bảo mày chăm sóc Cao Tổng cho tốt. Mà mày tiếp đãi thành ra thế này hả?

Người đàn ông đầu đinh liền cúi đầu nhận lỗi: 

- Anh Long, là em bất lực. Cao Tổng, tôi xin lỗi!

Trang Long nói hết nước hết cái mới thuyết phục được Cao Tổng, Có điều, hiện giờ Cao Tổng đối với bọn họ lòng đầy hoài nghi, mặc dù không bỏ đi, nhưng vẻ mặt cũng không tỏ ra bất cứ điều gì, chỉ như người đứng xem mà thôi.


Sau khi Trang Long làm yên lòng được Cao Tổng, hắn quay lại và bước vào trong phòng, trước đó hắn đã nghe người đàn ông đầu đinh nói đầu đuôi câu chuyện. Vì một cô giáo xinh đẹp đã bị chọc ghẹo mà dẫn tới tranh cãi, sau đó các sinh viên của cô ta đến, một trong số đó là rất lợi hại. Nhưng đối với Trang Long mà nói, có lợi hại mấy cũng đã sao chứ?

Chỉ là một sinh viên đại học, có thể làm nên trò trống gì chứ?

Trang Long mới bước vào trong phòng, mắt lướt nhìn thấy Tần Dương nhàn nhã ngồi trên ghế sofa. Đồng tử của hắn ta đột nhiên hơi co lại.

Tần Dương!

- Là mày!

Tần Dương nâng ly bia lên,một hơi uống hết bia trong ly, sau đó đặt ly xuống:

- Tôi tưởng là ai mà lớn tiếng vậy, hóa ra là ông à? nghe nói Trang Long, ông kinh doanh các loại địa điểm vui chơi giải trí và sòng bạc. Chẳng lẽ quán Huy Hoàng này là của ông sao?

Trang Long bước vào trong phòng, lạnh lùng nhìn vào Tần Dương:

- Mày nói đúng rồi đấy, đây đúng là sản nghiệp của tao đó.

Tần Dương cười cười:

- Vậy cũng tốt, tôi vốn nghĩ đập mất nhiều đồ như vậy, có khi còn phải bồi thường một ít, nhưng giờ xem ra có thể tiết kiệm được rồi.

Trang Long nhìn thần sắc bình tĩnh không chút sợ hãi mà vui sướng đó của Tần Dương, bực tức nói: 

- Thế nào, Cho rằng có bạn làm cảnh sát trưởng, tao sẽ không dám làm gì mày phải không?

- Bạn cảnh sát?

Tần Dương mỉm cười 

- Ý ông đang nói đến Kiều Vi à? Chuyện này cần gì phải phiền đến cô ta. Trang Long, đừng nói về bản thân mình ghê gớm như vậy. Trong mắt một số người, có lẽ ông là anh Long không gì là không thể làm, nhưng trong mắt tôi, ông chẳng là gì cả. Nếu tôi muốn giết ông, thậm chí chẳng cần phải ra tay, một cuộc điện thoại cũng đủ rồi!
Chí Tôn Đặc Công
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công Truyện Chí Tôn Đặc Công Story Chương 166: Ông chẳng là gì cả!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...