Chệch Quỹ Đạo
Chương 38
Giang Hiểu Viện có đôi khi cảm thấy, Kỳ Liên giống như vị đại thiên sứ cứu khổ cứu nạn theo sát bên cạnh nhân vật chính nghèo nàn xấu xí còi cọc vậy, hắn làm sao có thể nói như thế chứ?
Quả thực quá phạm quy rồi.
Ngày trước ai nấy đều o bế cô, đều đối xử tốt với cô vô cùng, nhưng Giang Hiểu Viện chưa từng trân trọng, bởi vì dệt hoa trên gấm chỉ vô dụng.
Mà nay, khi đã ăn chán chê thói đời dễ thay và tình người ấm lạnh, thì những người chịu giúp cô một tay, chịu giúp cô trong cơn hoạn nạn, lại trở nên vô cùng ấm áp, Giang Hiểu Viện cảm thấy cả đời mình cũng sẽ chẳng thể quên lãng được họ.
Tỷ dụ như Kỳ Liên, Ông chủ Trần, Lily… thậm chí là Chị Chương.
Huống hồ Kỳ Liên còn có một điểm khác với ba người kia, bởi vì ba người kia thuộc diện “anh lùn”, “em gái” và “bà bác”, cho dù làm cùng một chuyện, nhưng lực chấn động tâm lý lại không bằng của một anh chàng đẹp trai tạo nên.
Mặc dù Giang Hiểu Viện cũng biết, Kỳ Liên đối xử với cô tốt như vậy cũng không phải hướng về phía mình, hơn phân nửa vẫn là mang cảm giác áy náy đối với vụ tai nạn xe cộ thời niên thiếu ngông cuồng kia.
Nhưng cô vẫn rất cảm động.
Giang Hiểu Viện gian nan hít mũi một cái, muốn khách sáo hai câu, đáng tiếc là hao hết tâm tư, lời chưa thể thành hình, ngược lại cuối cùng đã bật thốt một câu, “… Anh có cái mẫu power point nào dùng được không? Ông chủ của tôi bảo tôi chuẩn bị khóa cụ cho ổng.”
Giang Hiểu Viện chỉ nói một câu như thế, chiều muộn, ở trong một khách sạn nơi đất khách quê người, Giang Hiểu Viện vừa ăn mì gói vừa tiếp tục treo tóc đâm đùi tra tìm tài liệu, đột nhiên nhận được tin nhắn của Kỳ Liên.
Kỳ Liên, “Cô tạo cái email trước, rồi gửi địa chỉ qua cho tôi.”
Giang Hiểu Viện vốn chẳng ôm hy vọng, bởi vì cô tra được trên mạng khá nhiều khuôn mẫu các loại, nhưng đa phần chẳng tác dụng gì, những mẫu dùng được thì không cách nào làm ra được khóa cụ như vậy, nhưng mà nếu như người ta đã nói, thì cô vẫn tạo một email rồi gửi qua.
Sau đó cô bị Kỳ Liên làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Kỳ Liên gửi cho cô một tệp đính kèm cực lớn, lúc tải xuống, suýt chút chen đứt mạng không dây của khách sạn, bên trong dựa theo kết cấu logic và đặc điểm báo cáo bất đồng mà chia ngành chia loại ra mấy thư mục, bên trong mỗi thư mục đều có một hai mẫu hoàn chỉnh, sắp xếp hoàn thành toàn bộ, Giang Hiểu Viện chỉ c ần sao chép rồi dán vào, điền thêm chữ nữa là xong.
Mà, dường như là lo lắng cô không thể làm trôi chảy, Kỳ Liên đã điền mỗi trang chú thích đầy ăm ắp, không chỉ viết rõ công dụng trang đó, thí dụ như “trình bày khái niệm”, “đối lập thống nhất” vân vân, mà còn giải thích rõ thích hợp nhét nội dung gì vào, đại khái có thể nhét bao nhiêu chữ… Thậm chí hắn còn suy xét đến việc trong quá trình làm khóa cụ, Giang Hiểu Viện sẽ gặp phải đủ mọi loại vấn đề về dốt đặc kỹ thuật, dùng một phương pháp vô cùng ngốc, từng bước từng bước ghi rõ trình tự thao tác sửa đổi.
Giang Hiểu Viện, “…”
Vào lúc này, cho dù có người chất núi vàng núi bạc ở trước mặt, thì cũng chưa chắc sẽ cảm động hơn bản mẫu này.
Giang Hiểu Viện đau khổ trong lòng đến ngay cả mì gói cũng không tiêu hóa nổi. Cô muốn gửi tin nhắn qua, hỏi hắn liệu thứ này có phải là cực kỳ hao tâm tổn trí hay không, kết quả gõ xong một hàng thì lại xóa đi từng chữ từng chữ một_______ Điều đó là tất nhiên, khuôn mẫu có thể từ từ tích lũy, nhưng sách hướng dẫn làm việc có chủ đích thì không phải chỗ khác có thể làm được.
Trong email, Kỳ Liên còn viết cho cô một dòng: “Biện pháp luôn nhiều hơn vấn đề”, giống như hắn đã mọc ra thiên nhãn, biết được khốn cảnh trước mắt cô vậy.
Giang Hiểu Viện nhìn đến nước mắt lưng tròng, lại bắt đầu liều chết với bản khóa cụ đầu tiên từ lúc cô sinh ra cho đến nay.
Liều chết được nửa đường, cú điện thoại triệu kiến của Tưởng Thái hậu lại vang lên, Giang Hiểu Viện chỉ đành buông nghiên cứu trên tay mình xuống, chạy như bay qua bển.
Tưởng Bác nói với cô, “Tôi thông báo với cô một chút về công việc ngày mai, nói tóm lại là ngày mai chẳng có việc gì, buổi sáng phải qua bên một người bạn của tôi, tùy tiện giảng chút gì đó cho đám học sinh của cậu ta, lý luận thì khỏi cần phân tích, tôi cũng lười chuẩn bị, chủ yếu là lấy biểu diễn làm chính, tôi tính giảng một chút về trang điểm người lớn tuổi, cô ở bên cạnh biểu diễn trên người mẫu, được không?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Ngay cả cái “trang điểm người lớn tuổi” là chỉ “hóa trang biến thanh niên thành người lớn tuổi” hay là “trang điểm cho người lớn tuổi” cô cũng không rõ lắm.
Tưởng Bác và cô nhìn nhau hai giây, anh ta nhạy bén nhìn ra được sự mù mịt trong mắt cô, nhíu nhíu mày, “Được rồi, để tôi làm vậy.”
Nếu như anh ta lại mắng như tát nước, ngược lại Giang Hiểu Viện sẽ chẳng quá để ý, nhưng cô có hơi sợ khi Tưởng Bác cau mày không nói tiếng nào thế này.
Cô đã nhìn ra được, Tưởng Bác là một con người vui buồn hơi bộc lộ ra ngoài, có chút không vui thì sẽ đi rêu rao, rêu rao xong cũng là thoảng qua như mây gió.
Thế nhưng, nếu anh ta bắt đầu nhíu mày, vậy rất có thể là anh ta đang để bụng_____ thật sự bất mãn với cô.
Bụng dạ Giang Hiểu Viện lập tức như bị một khối đá lớn nặng trình trịch đè ép.
“Buổi chiều còn có buổi phỏng vấn, tôi qua ứng phó, cô không cần phải đi theo,” Tưởng Bác nói, “Buổi tối xách dụng cụ của tôi qua nhà hàng Đề Hoa tìm tôi, năm giờ đến đúng giờ, có một việc riêng.”
Thế này mà lại là “Ngày mai không có chuyện gì.”
Giang Hiểu Viện quá tuyệt vọng.
Tưởng Thái hậu, “Đúng rồi, khóa cụ thứ sáu lên lớp tôi phải dùng cô đã làm xong chưa? Đem đến đây để tôi xem thử.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Tưởng Bác, “Thế nào?”
“Còn, còn còn thiếu một chút xíu, cần phải làm cho đẹp thêm một chút,” Giang Hiểu Viện lắp bắp nói, “Đợi khi hoàn thành xong hết rồi em sẽ mang cho thầy.”
Vẻ mặt của Tưởng Thái hậu vẫn chẳng mấy hài lòng, cả chút dáng hình nụ cười cũng chẳng thấy được trên gương mặt, anh ta trầm mặc hai giây, rồi chợt vô cùng nghiêm nghị lên tiếng, “Sau này nhớ rõ, giao cho cô việc gì thì tay chân nhanh nhẹn một chút, đừng có làm cái gì cũng lề mà lề mề, nền móng của cô vốn dĩ đã mỏng yếu, làm việc mà không tích cực nữa thì bảo tôi làm sao lưu cô lại? Thanh niên ở ngoài làm việc không thể như thế.”
Giọng điệu của anh ta không hề gay gắt, nhưng lời nói càng lúc càng nặng.
Giang Hiểu Viện tủi thân vô cùng, nhưng cô còn có thể nói gì cơ chứ? Cũng không thể nào kể với cha mẹ áo cơm của mình, kỳ thực cô nào có lề mề, chỉ là thật sự không được thôi?
Tưởng Bác thở dài một hơi, bụng dạ mất tự nhiên gần chết, bởi vì cô trợ lý mới Giang Hiểu Viện này dùng chẳng hài lòng chút nào, trông thì chỉ là một người ngoài ngành có chút tài lẻ, anh ta quả thực là đã tốn tiền để mua phiền phức cho mình, chỉ là trông cô ta cũng đáng thương đến lạ, nhất thời lại chẳng thể mở miệng mà đuổi cô ta đi.
“Bỏ đi”, Anh ta mặt không cảm xúc suy nghĩ, “Thời hạn thử việc không phải là một tháng sao? Mình nhẫn nhịn một tháng là xong, tạm thời thì mỗi ngày làm một việc thiện vậy.”
“Được rồi cô đi đi.” Tưởng Bác một gương mặt trắng [1], cũng lười nổi cáu với Giang Hiểu Viện, vẻ mặt vừa hờ hững lại vừa lạnh lùng, dặn dò một câu, “Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút.”
Bộ dạng đó quả thực giống như đang nói “Hôm nay đi chết sớm chút đi” vậy.
Giang Hiểu Viện tích tụ đầy bụng, dán sát tường chuồn mất.
Cô không biết tại sao Tưởng Bác con người này lại đồng ý chạy đến cửa hàng bọn cô dạy cho đám low các cô, bây giờ hồi tưởng lại, có thể là quan hệ cá nhân với ông chủ lớn chăng?
Dù sao bất kể thế nào, cô đã đánh giá cao mình một cách nghiêm trọng, cũng đã đánh giá thấp tài nghệ và thứ tầng của Thầy Tưởng, trước mắt là một cái hào rộng theo không kịp đang vắt ngang trước mặt, Giang Hiểu Viện không biết mình phải làm thế nào mới ổn.
Nếu cô thức thời, có lẽ hẳn đã chủ động tìm Tưởng Bác xin nghỉ, không cần phải đợi hết thời gian thử việc bị người ta đuổi đi, như thế mặt mũi ai cũng rất khó coi, thế nhưng cô đã khó khăn lắm mới hạ quyết tâm đi đến bước đường này, nếu như rút về bắt đầu lại, cô còn có thể lần nữa vực dậy dũng khí, lật đổ tất thảy những ký ức thất bại, bắt đầu lại từ đầu không?
Nếu lùi một bước, dù rằng cô có vực được dũng khí, thì cơ hội sẽ còn đợi cô nữa không?
Rất nhiều người vừa thông minh vừa cố gắng, nhưng rất có thể một đời cũng chẳng đợi được một cơ hội thích hợp, chỉ đành không biết phải làm thế nào mà chìm xuống dưới. Người khác thì có thể may mắn đợi được cơ hội mong chờ của mình, nhưng không chuẩn bị đối mặt thì cơ hội đã tới, bản thân chưa chuẩn bị xong khốn cảnh, như thế, khả năng thành công quả thật là một việc thiên thời địa lợi nhân hòa chẳng thế thiếu một món.
Quá khó khăn.
Tưởng Bác bảo Giang Hiểu Viện đi nghỉ ngơi, nhưng cô tuyệt đối không dám nghỉ ngơi, cô ảo não trở về phòng mình, vô tình nhìn bóng dáng mình trên chiếc gương thay đồ trước cửa phòng, cô kinh ngạc phát hiện, khóe mắt của mình đã có vết nhăn, sắc mặt cũng chẳng tốt, chẳng một tia máu, ánh mắt của cô đờ đẫn, trong mắt còn có tơ máu, trông chẳng sáng tỏ chút nào, lờ mờ còn có dấu hiệu ban đầu của “thiếu phụ luống tuổi có chồng” trong truyền thuyết.
Mỹ mạo thật quá yếu ớt, cho dù đương tuổi thanh xuân, nhưng mấy ngày không ngủ ngon, gương mặt cũng sẽ giống như đám hoa không được tưới nước, khô héo đi với tốc độ ánh sáng.
Giang Hiểu Viện vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, mở nước lạnh, vỗ vỗ hai má mình, cuối cùng cũng vỗ ra được chút huyết sắc, sau đó vô cùng cố gắng cười với mình một cái… Lần đầu không thành công, còn khó coi hơn cả khóc.
Thế là cô nhắm mắt lại, làm rỗng suy nghĩ, nhanh chóng lơi là khối đá lớn đè trong ngực kia, hít sâu một hơi, lần nữa thử bày ra nụ cười.
“Cười thật giống một đứa ngốc.” Giang Hiểu Viện đối diện với tấm gương, hà khắc đánh giá mình một phen, đoạn xoay người bước đi_______ Bất luận giống cái gì, dù sao cô cũng cảm thấy khá lên nhiều, có thể tiếp tục chịu đựng thêm một trận tàn phá mà cuộc sống giáng cho.
Vốn dĩ cái chuyện dốt đặc cán mai thì chẳng mấy có khả năng trong chốc lát có thể lay động mọi người, “Học tập trên thực tế” dĩ nhiên có thể lấy, nhưng cái “học tập” này chỉ không phải là nền tảng bằng không, nếu không có đống mẫu ngốc nghếch gần như là phục vụ tận nhà của Kỳ Liên, Giang Hiểu Viện đừng nói sẽ làm ra được thứ gì dùng được, mà e rằng cả đêm sẽ phải lãng phí trên cái đề tài bàn luận mờ mịt “bắt đầu từ đâu”.
Kỳ Liên không chỉ đưa cho cô khuôn mẫu, mà còn giúp cô sử lý trình tự suy luận, Giang Hiểu Viện chỉ cần từng chút một thuận theo những gì chuẩn bị để nói trên lớp của Thầy Tưởng, đông một nhát búa tây một cây đòn, sau đó thì chải chuốc thứ tự logic cho xuôi rồi điền vào là xong… Đương nhiên, chỉ mỗi làm rõ cái đám viết tắt chẳng hiểu nói gì của Thầy Tưởng cho ra thứ gì thì cũng đã không dễ dàng gì rồi.
Lần đầu tiên Giang Hiểu Viện nhận ra, năm đó thành tích học tập của cô không tốt, e rằng không phải hoàn toàn vì năm đó cô ham chơi đua đòi làm đẹp, mà là cũng có chút liên quan đến IQ trời cho.
Suy nghĩ này khiến cho cô tạm thời rơi vào tình trạng suy sụp nào đó, nhưng chưa đến năm phút thì cô đã sống lại______ Giang Hiểu Viện nhớ đến vị “chính bản thân mình” đã thi được Trạng Nguyên ở thời không này.
Trạng Nguyên, đó là đùa giỡn sao?
Cho nên IQ của cô nhất định chỉ là đang say ngủ, chứ không phải là không hề tồn tại.
Nghĩ thông điểm này, Giang Hiểu Viện lại như được tiêm thuốc k1ch thích tập trung tinh thần_____ Cô tưởng tượng IQ “ngủ say” của mình thành “hai mạch Nhâm Đốc” trong truyền thuyết, sau này một khi có thể kích hoạt đả thông, lập tức sẽ thành thiên hạ vô địch, quét sạch thiên quân, chỉ mỗi tưởng tượng, cô đã như được hít một hơi nha phiến tinh thần, cảm thấy mình đang căng tràn thứ sức mạnh vô hạn không có nguyên do.
Bất tri bất giác, Giang Hiểu Viện đã ngồi nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích hơn bốn tiếng đồng hồ, ngoại trừ giữa chừng bị sự kiên s1nh lý khẩn cấp ép buộc phải đi vào nhà vệ sinh một lần ra, thì cô gần như đã biến thành một pho tượng bất động như núi.
Vào thời điểm đang dần tiến đến 1 giờ rưỡi rạng sáng ngày hôm sau, cô đã hoàn thành tác phẩm khóa cụ đầu tiên trong đời mình, thoạt nhìn lại còn khá là ổn______ Mặc dù tự bản thân Giang Hiểu Viện hiểu rõ, mấy điểm tốt ngoài mặt này cũng đều là công lao của Kỳ Liên cả.
Giang Hiểu Viện mệt đến phế, cả người ngã phịch trên ghế, để cho đầu óc trống không trống hoắc, tạm thời vẫn chưa bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Sau đó, dưới sự sai khiến của cái đầu trống trãi rộng rãi của mình, một cách thần xui quỷ khiến, cô cầm điện thoại lên, gửi cho Kỳ Liên một tin nhắn, “Khóa cụ đã hoàn thành rồi, cám ơn anh, quay về nhất định sẽ mời anh một bữa.”
Gửi xong cô mới thấy là mình có bệnh, đã giờ này rồi, người ta hẳn là đã ngủ từ sớm.
Giang Hiểu Viện lại xem lướt một lượt từ đầu đến cuối tác phẩm của mình, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu không lời nói rõ được, cuối cùng sửa lại một chút chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể, sau đó ghi lại tất cả những điểm cô không được hiểu lắm, chuẩn bị đi sâu vào tìm hiểu một chút, đặng tìm vài cuốn sách để đọc_____ Tra cứu được quá nhiều thứ chỉ biết mặt ngoài, hơn nữa có khi giải thích còn không giống nhau mấy, đọc không mấy đáng tin.
Làm xong tất thảy, cô mới mệt mỏi đến mặt cũng chẳng rửa, quần áo chẳng thèm thay, bò lên giường đi ngủ, dự cảm ngày hôm sau mình lại là một “thiếu phụ luống tuổi có chồng” hoàn toàn mới.
Lúc này, chiếc di động điều khiển từ xa của cô vang lên một tiếng, Giang Hiểu Viện giật cả mình, cầm lấy xem, hóa ra là Kỳ Liên trả lời cô.
Kỳ Liên, “Vậy thì tốt, có chuyện gì nói tôi, ngủ ngon.”
Đêm hôm khuya khoắc, có người nói với cô mấy câu, Giang Hiểu Viện chợt thấy cảm động.
Sau đó mới nhận ra con người này chẳng nói gì mà “Nghỉ sớm một chút” “Đừng có mệt như thế” mấy thứ thừa thải, cô lại càng thêm cảm động.
Cô tựa bên gối, choáng váng cảm động một hồi, còn chưa kịp vào giấc mộng đẹp, thì đã chợt trở mình vùng dậy như cái xác sống.
Giang Hiểu Viện lại mở máy tính của Tưởng Bác lên, ra tay xóa hết những ghi chú xem lướt của mình______ Đây là kỹ năng vi tính duy nhất mà cô thông thạo, vẫn là lúc cấp hai cô xem mấy tiết mục giải trí không não, nhờ đấu trí đấu dũng với gia sư mà luyện ra được.
“Không thể để cho Tưởng Thái hậu nhìn ra mình chẳng biết gì cả.” Giang Hiểu Viện đã suy nghĩ một cách chí khí như vậy.
Lần này, đầu cô vừa chạm gối là liền ngủ say, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Giang Hiểu Viện dậy từ sáng sớm, bị hình tượng có thể trực tiếp đi đóng vai một người có nguy cơ sinh hóa dọa cho giật nảy, cũng may thùng dụng cụ của Tưởng Bác đang trong tay cô, cô luống cuốn tay chân mượn dùng một chút, trang điểm cho mình một kiểu tông hồng gió xuân mười dặm, trang điểm xong, bản thân cô không vừa ý lắm_____ Ánh mắt quá sức mệt mỏi, chẳng phối hợp chút nào cả.
Nhưng chẳng còn thời gian để cô sửa đổi nữa, Giang Hiểu Viện chỉ đành miễn cưỡng nặn ra cái bộ dạng tinh thần phấn chấn, chuẩn bị nghênh tiếp cuộc chiến của một ngày mới.
Tưởng Thái hậu ngược lại lại là mặt mày tỏa sáng, giống như một nữ vương ngoại trừ giới tính không đúng ra thì cái gì cũng đúng, không coi ai ra gì, xuyên qua đại sảnh khách sạn, đi về phía cửa, phía chiếc xe đến đón anh ta.
Giang Hiểu Viện vác máy tính và dụng cụ của anh ta, giống cây mầm đậu nâng hai tạ tay, lắc lắc lư lư chạy bước nhỏ theo.
Giang Hiểu Viện, “Thưa thầy, em làm xong khóa cụ thứ sáu thầy cần dùng rồi, lúc nào thì thầy xem thử?”
“Bây giờ xem cái gì mà xem?” Tưởng Thái hậu liếc cô một cái, “Bỏ lên bàn tôi, ghi chú ngày tháng lịch dạy, đợi tôi rảnh rồi tính, thật chẳng biết nhìn.”
Giang Hiểu Viện, “… Dạ.”
Người khác sẽ không để ý cô làm đến nửa đêm hay là làm suốt một đêm, có đôi khi, sự cố gắng của một người, thật sự chỉ là của một người mà thôi, người khác có đến nói gì cũng không phải.
“Cũng phải, ngay cả nhân chứng cũng không có.” Giang Hiểu Viện lẳng lặng nghĩ như thế.
Nhưng mà, đả kích liên tiếp mấy ngày này đã khiến cô có hơi đờ dại, Giang Hiểu Viện cũng không đau lòng như trong tưởng tượng, cô máu tươi đầm đìa thu dọn trái tim thủy tinh của mình, chấn chỉnh cái sắc mặt vừa khoa trương lại vừa mệt mỏi của mình, chuẩn bị theo Tưởng Bác đi dự thính.
Buổi tối ngày đầu tiên lên mạng tra cứu, cô mới biết “trang điểm người lớn tuổi” hóa ra là một kiểu hóa trang đặc thù, thuộc về tính chất nhập môn cơ bản, vừa khéo thích hợp cho cô học tập, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội học hỏi ở khoảng cách gần này.
[1] Mặt trắng ở đây có thể là chỉ mặt đen mặt trắng trong kịch, mặt trắng biểu thị cho người gian trá, có tâm cơ.
Chệch Quỹ Đạo
Quả thực quá phạm quy rồi.
Ngày trước ai nấy đều o bế cô, đều đối xử tốt với cô vô cùng, nhưng Giang Hiểu Viện chưa từng trân trọng, bởi vì dệt hoa trên gấm chỉ vô dụng.
Mà nay, khi đã ăn chán chê thói đời dễ thay và tình người ấm lạnh, thì những người chịu giúp cô một tay, chịu giúp cô trong cơn hoạn nạn, lại trở nên vô cùng ấm áp, Giang Hiểu Viện cảm thấy cả đời mình cũng sẽ chẳng thể quên lãng được họ.
Tỷ dụ như Kỳ Liên, Ông chủ Trần, Lily… thậm chí là Chị Chương.
Huống hồ Kỳ Liên còn có một điểm khác với ba người kia, bởi vì ba người kia thuộc diện “anh lùn”, “em gái” và “bà bác”, cho dù làm cùng một chuyện, nhưng lực chấn động tâm lý lại không bằng của một anh chàng đẹp trai tạo nên.
Mặc dù Giang Hiểu Viện cũng biết, Kỳ Liên đối xử với cô tốt như vậy cũng không phải hướng về phía mình, hơn phân nửa vẫn là mang cảm giác áy náy đối với vụ tai nạn xe cộ thời niên thiếu ngông cuồng kia.
Nhưng cô vẫn rất cảm động.
Giang Hiểu Viện gian nan hít mũi một cái, muốn khách sáo hai câu, đáng tiếc là hao hết tâm tư, lời chưa thể thành hình, ngược lại cuối cùng đã bật thốt một câu, “… Anh có cái mẫu power point nào dùng được không? Ông chủ của tôi bảo tôi chuẩn bị khóa cụ cho ổng.”
Giang Hiểu Viện chỉ nói một câu như thế, chiều muộn, ở trong một khách sạn nơi đất khách quê người, Giang Hiểu Viện vừa ăn mì gói vừa tiếp tục treo tóc đâm đùi tra tìm tài liệu, đột nhiên nhận được tin nhắn của Kỳ Liên.
Kỳ Liên, “Cô tạo cái email trước, rồi gửi địa chỉ qua cho tôi.”
Giang Hiểu Viện vốn chẳng ôm hy vọng, bởi vì cô tra được trên mạng khá nhiều khuôn mẫu các loại, nhưng đa phần chẳng tác dụng gì, những mẫu dùng được thì không cách nào làm ra được khóa cụ như vậy, nhưng mà nếu như người ta đã nói, thì cô vẫn tạo một email rồi gửi qua.
Sau đó cô bị Kỳ Liên làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Kỳ Liên gửi cho cô một tệp đính kèm cực lớn, lúc tải xuống, suýt chút chen đứt mạng không dây của khách sạn, bên trong dựa theo kết cấu logic và đặc điểm báo cáo bất đồng mà chia ngành chia loại ra mấy thư mục, bên trong mỗi thư mục đều có một hai mẫu hoàn chỉnh, sắp xếp hoàn thành toàn bộ, Giang Hiểu Viện chỉ c ần sao chép rồi dán vào, điền thêm chữ nữa là xong.
Mà, dường như là lo lắng cô không thể làm trôi chảy, Kỳ Liên đã điền mỗi trang chú thích đầy ăm ắp, không chỉ viết rõ công dụng trang đó, thí dụ như “trình bày khái niệm”, “đối lập thống nhất” vân vân, mà còn giải thích rõ thích hợp nhét nội dung gì vào, đại khái có thể nhét bao nhiêu chữ… Thậm chí hắn còn suy xét đến việc trong quá trình làm khóa cụ, Giang Hiểu Viện sẽ gặp phải đủ mọi loại vấn đề về dốt đặc kỹ thuật, dùng một phương pháp vô cùng ngốc, từng bước từng bước ghi rõ trình tự thao tác sửa đổi.
Giang Hiểu Viện, “…”
Vào lúc này, cho dù có người chất núi vàng núi bạc ở trước mặt, thì cũng chưa chắc sẽ cảm động hơn bản mẫu này.
Giang Hiểu Viện đau khổ trong lòng đến ngay cả mì gói cũng không tiêu hóa nổi. Cô muốn gửi tin nhắn qua, hỏi hắn liệu thứ này có phải là cực kỳ hao tâm tổn trí hay không, kết quả gõ xong một hàng thì lại xóa đi từng chữ từng chữ một_______ Điều đó là tất nhiên, khuôn mẫu có thể từ từ tích lũy, nhưng sách hướng dẫn làm việc có chủ đích thì không phải chỗ khác có thể làm được.
Trong email, Kỳ Liên còn viết cho cô một dòng: “Biện pháp luôn nhiều hơn vấn đề”, giống như hắn đã mọc ra thiên nhãn, biết được khốn cảnh trước mắt cô vậy.
Giang Hiểu Viện nhìn đến nước mắt lưng tròng, lại bắt đầu liều chết với bản khóa cụ đầu tiên từ lúc cô sinh ra cho đến nay.
Liều chết được nửa đường, cú điện thoại triệu kiến của Tưởng Thái hậu lại vang lên, Giang Hiểu Viện chỉ đành buông nghiên cứu trên tay mình xuống, chạy như bay qua bển.
Tưởng Bác nói với cô, “Tôi thông báo với cô một chút về công việc ngày mai, nói tóm lại là ngày mai chẳng có việc gì, buổi sáng phải qua bên một người bạn của tôi, tùy tiện giảng chút gì đó cho đám học sinh của cậu ta, lý luận thì khỏi cần phân tích, tôi cũng lười chuẩn bị, chủ yếu là lấy biểu diễn làm chính, tôi tính giảng một chút về trang điểm người lớn tuổi, cô ở bên cạnh biểu diễn trên người mẫu, được không?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Ngay cả cái “trang điểm người lớn tuổi” là chỉ “hóa trang biến thanh niên thành người lớn tuổi” hay là “trang điểm cho người lớn tuổi” cô cũng không rõ lắm.
Tưởng Bác và cô nhìn nhau hai giây, anh ta nhạy bén nhìn ra được sự mù mịt trong mắt cô, nhíu nhíu mày, “Được rồi, để tôi làm vậy.”
Nếu như anh ta lại mắng như tát nước, ngược lại Giang Hiểu Viện sẽ chẳng quá để ý, nhưng cô có hơi sợ khi Tưởng Bác cau mày không nói tiếng nào thế này.
Cô đã nhìn ra được, Tưởng Bác là một con người vui buồn hơi bộc lộ ra ngoài, có chút không vui thì sẽ đi rêu rao, rêu rao xong cũng là thoảng qua như mây gió.
Thế nhưng, nếu anh ta bắt đầu nhíu mày, vậy rất có thể là anh ta đang để bụng_____ thật sự bất mãn với cô.
Bụng dạ Giang Hiểu Viện lập tức như bị một khối đá lớn nặng trình trịch đè ép.
“Buổi chiều còn có buổi phỏng vấn, tôi qua ứng phó, cô không cần phải đi theo,” Tưởng Bác nói, “Buổi tối xách dụng cụ của tôi qua nhà hàng Đề Hoa tìm tôi, năm giờ đến đúng giờ, có một việc riêng.”
Thế này mà lại là “Ngày mai không có chuyện gì.”
Giang Hiểu Viện quá tuyệt vọng.
Tưởng Thái hậu, “Đúng rồi, khóa cụ thứ sáu lên lớp tôi phải dùng cô đã làm xong chưa? Đem đến đây để tôi xem thử.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Tưởng Bác, “Thế nào?”
“Còn, còn còn thiếu một chút xíu, cần phải làm cho đẹp thêm một chút,” Giang Hiểu Viện lắp bắp nói, “Đợi khi hoàn thành xong hết rồi em sẽ mang cho thầy.”
Vẻ mặt của Tưởng Thái hậu vẫn chẳng mấy hài lòng, cả chút dáng hình nụ cười cũng chẳng thấy được trên gương mặt, anh ta trầm mặc hai giây, rồi chợt vô cùng nghiêm nghị lên tiếng, “Sau này nhớ rõ, giao cho cô việc gì thì tay chân nhanh nhẹn một chút, đừng có làm cái gì cũng lề mà lề mề, nền móng của cô vốn dĩ đã mỏng yếu, làm việc mà không tích cực nữa thì bảo tôi làm sao lưu cô lại? Thanh niên ở ngoài làm việc không thể như thế.”
Giọng điệu của anh ta không hề gay gắt, nhưng lời nói càng lúc càng nặng.
Giang Hiểu Viện tủi thân vô cùng, nhưng cô còn có thể nói gì cơ chứ? Cũng không thể nào kể với cha mẹ áo cơm của mình, kỳ thực cô nào có lề mề, chỉ là thật sự không được thôi?
Tưởng Bác thở dài một hơi, bụng dạ mất tự nhiên gần chết, bởi vì cô trợ lý mới Giang Hiểu Viện này dùng chẳng hài lòng chút nào, trông thì chỉ là một người ngoài ngành có chút tài lẻ, anh ta quả thực là đã tốn tiền để mua phiền phức cho mình, chỉ là trông cô ta cũng đáng thương đến lạ, nhất thời lại chẳng thể mở miệng mà đuổi cô ta đi.
“Bỏ đi”, Anh ta mặt không cảm xúc suy nghĩ, “Thời hạn thử việc không phải là một tháng sao? Mình nhẫn nhịn một tháng là xong, tạm thời thì mỗi ngày làm một việc thiện vậy.”
“Được rồi cô đi đi.” Tưởng Bác một gương mặt trắng [1], cũng lười nổi cáu với Giang Hiểu Viện, vẻ mặt vừa hờ hững lại vừa lạnh lùng, dặn dò một câu, “Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút.”
Bộ dạng đó quả thực giống như đang nói “Hôm nay đi chết sớm chút đi” vậy.
Giang Hiểu Viện tích tụ đầy bụng, dán sát tường chuồn mất.
Cô không biết tại sao Tưởng Bác con người này lại đồng ý chạy đến cửa hàng bọn cô dạy cho đám low các cô, bây giờ hồi tưởng lại, có thể là quan hệ cá nhân với ông chủ lớn chăng?
Dù sao bất kể thế nào, cô đã đánh giá cao mình một cách nghiêm trọng, cũng đã đánh giá thấp tài nghệ và thứ tầng của Thầy Tưởng, trước mắt là một cái hào rộng theo không kịp đang vắt ngang trước mặt, Giang Hiểu Viện không biết mình phải làm thế nào mới ổn.
Nếu cô thức thời, có lẽ hẳn đã chủ động tìm Tưởng Bác xin nghỉ, không cần phải đợi hết thời gian thử việc bị người ta đuổi đi, như thế mặt mũi ai cũng rất khó coi, thế nhưng cô đã khó khăn lắm mới hạ quyết tâm đi đến bước đường này, nếu như rút về bắt đầu lại, cô còn có thể lần nữa vực dậy dũng khí, lật đổ tất thảy những ký ức thất bại, bắt đầu lại từ đầu không?
Nếu lùi một bước, dù rằng cô có vực được dũng khí, thì cơ hội sẽ còn đợi cô nữa không?
Rất nhiều người vừa thông minh vừa cố gắng, nhưng rất có thể một đời cũng chẳng đợi được một cơ hội thích hợp, chỉ đành không biết phải làm thế nào mà chìm xuống dưới. Người khác thì có thể may mắn đợi được cơ hội mong chờ của mình, nhưng không chuẩn bị đối mặt thì cơ hội đã tới, bản thân chưa chuẩn bị xong khốn cảnh, như thế, khả năng thành công quả thật là một việc thiên thời địa lợi nhân hòa chẳng thế thiếu một món.
Quá khó khăn.
Tưởng Bác bảo Giang Hiểu Viện đi nghỉ ngơi, nhưng cô tuyệt đối không dám nghỉ ngơi, cô ảo não trở về phòng mình, vô tình nhìn bóng dáng mình trên chiếc gương thay đồ trước cửa phòng, cô kinh ngạc phát hiện, khóe mắt của mình đã có vết nhăn, sắc mặt cũng chẳng tốt, chẳng một tia máu, ánh mắt của cô đờ đẫn, trong mắt còn có tơ máu, trông chẳng sáng tỏ chút nào, lờ mờ còn có dấu hiệu ban đầu của “thiếu phụ luống tuổi có chồng” trong truyền thuyết.
Mỹ mạo thật quá yếu ớt, cho dù đương tuổi thanh xuân, nhưng mấy ngày không ngủ ngon, gương mặt cũng sẽ giống như đám hoa không được tưới nước, khô héo đi với tốc độ ánh sáng.
Giang Hiểu Viện vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, mở nước lạnh, vỗ vỗ hai má mình, cuối cùng cũng vỗ ra được chút huyết sắc, sau đó vô cùng cố gắng cười với mình một cái… Lần đầu không thành công, còn khó coi hơn cả khóc.
Thế là cô nhắm mắt lại, làm rỗng suy nghĩ, nhanh chóng lơi là khối đá lớn đè trong ngực kia, hít sâu một hơi, lần nữa thử bày ra nụ cười.
“Cười thật giống một đứa ngốc.” Giang Hiểu Viện đối diện với tấm gương, hà khắc đánh giá mình một phen, đoạn xoay người bước đi_______ Bất luận giống cái gì, dù sao cô cũng cảm thấy khá lên nhiều, có thể tiếp tục chịu đựng thêm một trận tàn phá mà cuộc sống giáng cho.
Vốn dĩ cái chuyện dốt đặc cán mai thì chẳng mấy có khả năng trong chốc lát có thể lay động mọi người, “Học tập trên thực tế” dĩ nhiên có thể lấy, nhưng cái “học tập” này chỉ không phải là nền tảng bằng không, nếu không có đống mẫu ngốc nghếch gần như là phục vụ tận nhà của Kỳ Liên, Giang Hiểu Viện đừng nói sẽ làm ra được thứ gì dùng được, mà e rằng cả đêm sẽ phải lãng phí trên cái đề tài bàn luận mờ mịt “bắt đầu từ đâu”.
Kỳ Liên không chỉ đưa cho cô khuôn mẫu, mà còn giúp cô sử lý trình tự suy luận, Giang Hiểu Viện chỉ cần từng chút một thuận theo những gì chuẩn bị để nói trên lớp của Thầy Tưởng, đông một nhát búa tây một cây đòn, sau đó thì chải chuốc thứ tự logic cho xuôi rồi điền vào là xong… Đương nhiên, chỉ mỗi làm rõ cái đám viết tắt chẳng hiểu nói gì của Thầy Tưởng cho ra thứ gì thì cũng đã không dễ dàng gì rồi.
Lần đầu tiên Giang Hiểu Viện nhận ra, năm đó thành tích học tập của cô không tốt, e rằng không phải hoàn toàn vì năm đó cô ham chơi đua đòi làm đẹp, mà là cũng có chút liên quan đến IQ trời cho.
Suy nghĩ này khiến cho cô tạm thời rơi vào tình trạng suy sụp nào đó, nhưng chưa đến năm phút thì cô đã sống lại______ Giang Hiểu Viện nhớ đến vị “chính bản thân mình” đã thi được Trạng Nguyên ở thời không này.
Trạng Nguyên, đó là đùa giỡn sao?
Cho nên IQ của cô nhất định chỉ là đang say ngủ, chứ không phải là không hề tồn tại.
Nghĩ thông điểm này, Giang Hiểu Viện lại như được tiêm thuốc k1ch thích tập trung tinh thần_____ Cô tưởng tượng IQ “ngủ say” của mình thành “hai mạch Nhâm Đốc” trong truyền thuyết, sau này một khi có thể kích hoạt đả thông, lập tức sẽ thành thiên hạ vô địch, quét sạch thiên quân, chỉ mỗi tưởng tượng, cô đã như được hít một hơi nha phiến tinh thần, cảm thấy mình đang căng tràn thứ sức mạnh vô hạn không có nguyên do.
Bất tri bất giác, Giang Hiểu Viện đã ngồi nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích hơn bốn tiếng đồng hồ, ngoại trừ giữa chừng bị sự kiên s1nh lý khẩn cấp ép buộc phải đi vào nhà vệ sinh một lần ra, thì cô gần như đã biến thành một pho tượng bất động như núi.
Vào thời điểm đang dần tiến đến 1 giờ rưỡi rạng sáng ngày hôm sau, cô đã hoàn thành tác phẩm khóa cụ đầu tiên trong đời mình, thoạt nhìn lại còn khá là ổn______ Mặc dù tự bản thân Giang Hiểu Viện hiểu rõ, mấy điểm tốt ngoài mặt này cũng đều là công lao của Kỳ Liên cả.
Giang Hiểu Viện mệt đến phế, cả người ngã phịch trên ghế, để cho đầu óc trống không trống hoắc, tạm thời vẫn chưa bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Sau đó, dưới sự sai khiến của cái đầu trống trãi rộng rãi của mình, một cách thần xui quỷ khiến, cô cầm điện thoại lên, gửi cho Kỳ Liên một tin nhắn, “Khóa cụ đã hoàn thành rồi, cám ơn anh, quay về nhất định sẽ mời anh một bữa.”
Gửi xong cô mới thấy là mình có bệnh, đã giờ này rồi, người ta hẳn là đã ngủ từ sớm.
Giang Hiểu Viện lại xem lướt một lượt từ đầu đến cuối tác phẩm của mình, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu không lời nói rõ được, cuối cùng sửa lại một chút chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể, sau đó ghi lại tất cả những điểm cô không được hiểu lắm, chuẩn bị đi sâu vào tìm hiểu một chút, đặng tìm vài cuốn sách để đọc_____ Tra cứu được quá nhiều thứ chỉ biết mặt ngoài, hơn nữa có khi giải thích còn không giống nhau mấy, đọc không mấy đáng tin.
Làm xong tất thảy, cô mới mệt mỏi đến mặt cũng chẳng rửa, quần áo chẳng thèm thay, bò lên giường đi ngủ, dự cảm ngày hôm sau mình lại là một “thiếu phụ luống tuổi có chồng” hoàn toàn mới.
Lúc này, chiếc di động điều khiển từ xa của cô vang lên một tiếng, Giang Hiểu Viện giật cả mình, cầm lấy xem, hóa ra là Kỳ Liên trả lời cô.
Kỳ Liên, “Vậy thì tốt, có chuyện gì nói tôi, ngủ ngon.”
Đêm hôm khuya khoắc, có người nói với cô mấy câu, Giang Hiểu Viện chợt thấy cảm động.
Sau đó mới nhận ra con người này chẳng nói gì mà “Nghỉ sớm một chút” “Đừng có mệt như thế” mấy thứ thừa thải, cô lại càng thêm cảm động.
Cô tựa bên gối, choáng váng cảm động một hồi, còn chưa kịp vào giấc mộng đẹp, thì đã chợt trở mình vùng dậy như cái xác sống.
Giang Hiểu Viện lại mở máy tính của Tưởng Bác lên, ra tay xóa hết những ghi chú xem lướt của mình______ Đây là kỹ năng vi tính duy nhất mà cô thông thạo, vẫn là lúc cấp hai cô xem mấy tiết mục giải trí không não, nhờ đấu trí đấu dũng với gia sư mà luyện ra được.
“Không thể để cho Tưởng Thái hậu nhìn ra mình chẳng biết gì cả.” Giang Hiểu Viện đã suy nghĩ một cách chí khí như vậy.
Lần này, đầu cô vừa chạm gối là liền ngủ say, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Giang Hiểu Viện dậy từ sáng sớm, bị hình tượng có thể trực tiếp đi đóng vai một người có nguy cơ sinh hóa dọa cho giật nảy, cũng may thùng dụng cụ của Tưởng Bác đang trong tay cô, cô luống cuốn tay chân mượn dùng một chút, trang điểm cho mình một kiểu tông hồng gió xuân mười dặm, trang điểm xong, bản thân cô không vừa ý lắm_____ Ánh mắt quá sức mệt mỏi, chẳng phối hợp chút nào cả.
Nhưng chẳng còn thời gian để cô sửa đổi nữa, Giang Hiểu Viện chỉ đành miễn cưỡng nặn ra cái bộ dạng tinh thần phấn chấn, chuẩn bị nghênh tiếp cuộc chiến của một ngày mới.
Tưởng Thái hậu ngược lại lại là mặt mày tỏa sáng, giống như một nữ vương ngoại trừ giới tính không đúng ra thì cái gì cũng đúng, không coi ai ra gì, xuyên qua đại sảnh khách sạn, đi về phía cửa, phía chiếc xe đến đón anh ta.
Giang Hiểu Viện vác máy tính và dụng cụ của anh ta, giống cây mầm đậu nâng hai tạ tay, lắc lắc lư lư chạy bước nhỏ theo.
Giang Hiểu Viện, “Thưa thầy, em làm xong khóa cụ thứ sáu thầy cần dùng rồi, lúc nào thì thầy xem thử?”
“Bây giờ xem cái gì mà xem?” Tưởng Thái hậu liếc cô một cái, “Bỏ lên bàn tôi, ghi chú ngày tháng lịch dạy, đợi tôi rảnh rồi tính, thật chẳng biết nhìn.”
Giang Hiểu Viện, “… Dạ.”
Người khác sẽ không để ý cô làm đến nửa đêm hay là làm suốt một đêm, có đôi khi, sự cố gắng của một người, thật sự chỉ là của một người mà thôi, người khác có đến nói gì cũng không phải.
“Cũng phải, ngay cả nhân chứng cũng không có.” Giang Hiểu Viện lẳng lặng nghĩ như thế.
Nhưng mà, đả kích liên tiếp mấy ngày này đã khiến cô có hơi đờ dại, Giang Hiểu Viện cũng không đau lòng như trong tưởng tượng, cô máu tươi đầm đìa thu dọn trái tim thủy tinh của mình, chấn chỉnh cái sắc mặt vừa khoa trương lại vừa mệt mỏi của mình, chuẩn bị theo Tưởng Bác đi dự thính.
Buổi tối ngày đầu tiên lên mạng tra cứu, cô mới biết “trang điểm người lớn tuổi” hóa ra là một kiểu hóa trang đặc thù, thuộc về tính chất nhập môn cơ bản, vừa khéo thích hợp cho cô học tập, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội học hỏi ở khoảng cách gần này.
[1] Mặt trắng ở đây có thể là chỉ mặt đen mặt trắng trong kịch, mặt trắng biểu thị cho người gian trá, có tâm cơ.
Chệch Quỹ Đạo
Đánh giá:
Truyện Chệch Quỹ Đạo
Story
Chương 38
10.0/10 từ 26 lượt.