Chệch Quỹ Đạo
Chương 37
Dì quản lý ký túc xá dẫn Giang Hiểu Viện lên lầu, vừa đi vừa nói, “Thầy Tưởng thật hào phòng quá, một nhoáng đã đưa hơn một tháng tiền lương cho em rồi.”
Ban đầu, Giang Hiểu Viện thuận mồm đáp một tiếng, không phản ứng kịp, một hồi sau mới hoàn hồn lại, không phải Tưởng Bác nói với cô mỗi tháng hơn ba ngàn tệ sao? Tại sao mà hai ngàn lại biến thành tiền lương của “hơn” một tháng chứ?
“Gần đây em đổi công việc, tiền bạc có hơi eo hẹp, Thầy Tưởng người tốt,” Giang Hiểu Viện giảo hoạt nói xa nói gần một câu, “Chị à, trường của chúng ta tốt như vậy, tiền lương đa phần cũng cao lắm phải không?”
Dì quản lý ký túc xá nghiêm trang đạo mạo nói, “Lương bổng là bí mật, không thể tùy tiện nói sau lưng.”
Giang Hiểu Viện đảo mắt, “À…”
Vẻ nghiêm trang đạo mạo của dì quản lý ký túc chỉ tồn tại được năm giây, sau năm giây, bà đã quả quyết buông bỏ tiết tháo, đè thấp giọng nói với Giang Hiểu Viện, “Chị nghe nói trợ giảng như bọn em trường không chịu thuê nhiều, chỉ tiêu ít lắm, nhiều người muốn nhét bà con thân thích của mình vào mà đâu có được, thuê vào làm một người mỗi tháng chỉ trả cho 1600.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Dì quản lý ký túc, “Đừng nói ra đó!”
Giang Hiểu Viện lập tức biểu đạt sự thức thời của mình, rồi khen ngợi hết lời đối phương tin tức linh thông, bụng dạ thì nhốn nha nhốn nháo, trèo lên lầu ba.
Nói là phòng sáu người, nhưng kỳ thực chưa vào ở đầy, ngoại trừ Giang Hiểu Viện, bên trong chỉ có ba học viên.
Giang Hiểu Viện cầm theo thẻ ra vào và chìa khóa, đương tính gõ cửa, dì quản lý ký túc đã chẳng chút ý thức riêng tư, rút chìa khóa không mời tự vào. Ba cô nữ sinh vừa khéo đều có trong phòng, nhất loạt ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa.
Lướt mắt nhìn, Giang Hiểu Viện liền sợ đến giật nảy, còn tưởng rằng mình đã vào nhầm Bàn Ti Động.
Chỉ thấy một cô dán mặt nạ rong biển lên khắp cả người, biến bản thân mình thành một người khổng lồ màu xanh; một cô khác thì trang điểm kiểu gothic, tô trét mặt mình đen thùi lùi, tóc tai còn chưa kịp chải, trông y hệt như Sadako, rũ rượi khắp mọi nơi, đôi môi mới tô vẽ một nửa, vừa quay đầu, quả thật là một giải thích hoàn hảo cho cái gì gọi là “mặt xanh nanh vàng”.
Còn có một cô ngồi trong cùng nhất, ngoại trừ phấn nền dặm hơi trắng một chút thì những thứ khác vẫn coi như bình thường, ai ngờ cô nàng vừa quay đầu đã khiến cho Giang Hiểu Viện sợ giật nảy mình, chỉ thấy trên cổ cô gái này dính một vết cắt hở máu me da thịt lộn cả ra ngoài, dài cỡ bàn tay, giống như bị ai đó chặt cho một búa, vẫn chưa kịp chết, nửa đoạn cần cổ vô cùng hiểm nghèo treo lấy cái đầu lâu.
Dì quản lý thường thấy yêu ma quỷ quái, đã ổn định từ sớm, thét to một tiếng, “Trưởng phòng đâu!”
Người bị bổ một búa gian nan ngẹo đầu sang, “Máu của con còn chưa khô nữa, dì có gì thì cứ nói đi ạ.”
“Đây là nhân viên trường chúng ta mời đến, tạm thời ở đây, không ở bao lâu đâu____ Đúng không cô Giang?” Dì quản lý quay đầu lại nhìn Giang Hiểu Viện, nói, “Phòng này còn chừa lại ba chiếc giường, em tùy tiện chọn một chiếc, có gì thì cứ xuống lầu tìm chị bất cứ lúc nào, chị với em nói chuyện hợp ghê.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Thật là được yêu thích mà sinh lo.
Dì quản lý sạch sẽ gọn gàng giao phó xong, nhét hết đám chăn nệm nặng trịch vào tay Giang Hiểu Viện, quen thuộc vốc một vốc hạt dưa trên bàn của “người khổng lồ màu xanh”, vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Giang Hiểu Viện cực kỳ áp lực đội hai chữ “cô giáo”, nặn ra một nụ cười mỉm thân thiện, chào hỏi những bạn cùng phòng trong tương lai, “Hi, chào các em…”
Trưởng phòng ngẹo cái cổ bị bổ một nhát, lắc la lắc lư đứng dậy, gian nan duy trì thăng bằng, tiến đến trước mặt Giang Hiểu Viện, khách khách sáo sáo nói, “Chào cô.”
Giang Hiểu Viện lúc này mới nhìn ra được vết thương làm giả trên cổ cô nàng là vẽ, vẽ giống y như đúc.
Trưởng phòng chú ý tới ánh nhìn của cô, giải thích rằng, “À, đây là bài tập nghỉ đông của tụi em, về nhà tự chọn tạo hình trong một bộ điện ảnh, buổi lễ tựu trường tối nay sẽ đồng loạt chấm điểm, cũng tính vào điểm học, mỗi năm top ba có thể nhận được thư đề cử của trường, được tham gia giải thi thợ trang điểm vào tháng tám, chuyện này không phải cũng là muốn lấy thêm chút điểm hay sao_____ Đúng rồi, cô à, cô dạy môn gì vậy?”
Giang Hiểu Viện tâm tình phức tạp liếc nhìn vết đao đủ để lấy giả tưởng thật kia một cái, quyết chẳng dám thừa nhận mình là cô giáo nữa, chỉ đành cười khan một tiếng, “Chị không dạy gì cả, đừng khách sáo, đừng có gọi là cô, chị chính là trợ giảng chuyên môn phụ trách xách túi mở cửa xe cho thầy giáo các em.”
Giang Hiểu Viện từng rất có lòng tin vào kỹ thuật của mình, cho rằng bản thân tuy rằng không xuất thân từ trường lớp, nhưng trên con đường này đã đi xa hơn tất thảy mọi người_____ Nếu không thì tại sao Thầy Tưởng lại từ trong một đám học viên chỉ nhìn trúng mỗi cô kia chứ?
Hiển nhiên, cô không hề biết chân tướng việc Tưởng Bác thuê cô đến đây làm.
Cô vẫn luôn cho rằng, mình chỉ thiếu một cơ hội và năng lực doanh số, cho đến khi cô bị bài thực tập của mấy học viên đánh cho thương tích đầy mình.
Trái tim cao hơn cả trời của Giang Hiểu Viện “xoảng” một cái rơi xuống đất, ý thức được lúc trước bản thân đã ở trước mặt Tưởng Bác múa rìu qua mắt thợ, e rằng đã trở thành trò cười trong ngành của người ta.
Hổ thẹn quá sức…
Giang Hiểu Viện chán chường thất vọng, nhất thời không biết nên làm cách nào để tiếp thu hiện thực này.
Đáng tiếc, Tưởng Bác căn bản không cho cô thời gian để tiếp nhận hiện thực, nếu đã trời xui đất khiến thuê một trợ lý đến đây, vậy thì cứ mặc sức sai bảo đi_____ Giang Hiểu Viện ngay cả chút thời gian hòa hoãn cũng không có, đã bị điều động đến xoay mòng mòng.
Học viện trang điểm này làm ăn vô cùng chuyên nghiệp, toàn tỉnh độc nhất vô nhị, tuyệt đối không phải loại trường chui gì, năm nào cũng có người được các phòng làm việc tạo hình hàng đầu vừa ý rinh đi, Tưởng Thái hậu giảng dạy ở đây cũng chẳng hề qua loa, mà cực kỳ nghiêm túc, lớp nào cũng phải chuẩn bị power point và dụng cụ trước_____ Trước mắt đã có phụ tá, những công tác chuẩn bị này tất nhiên không phiền Lão nhân gia người ta đích thân động tay nữa, mà trở thành một phần công việc của trợ giảng chạy vặt Giang Hiểu Viện.
Giang Hiểu Viện không biết làm.
Trước tiên, giáo án Thầy Tưởng viết, đối với cô mà nói là cực kỳ thiên thư, giáo án Tưởng Bác viết giống một đống cứt chó vậy, chẳng có logic, tùy ý hành động, muốn viết gì thì viết nấy, xen lẫn là rất nhiều tên gọi tắt và biệt danh chưa bao giờ nghe qua.
Giang Hiểu Viện vốn định ở trước mặt thượng cấp mới tỏ ra thành thạo một chút, đáng tiếc thay lý tưởng và hiện thực cách nhau lớn tựa đáy vực Mariana, dưới tình hình đọc tài liệu giảng dạy ba lượt mà vẫn choáng váng mặt mày, cuối cùng cô cũng dè dặt chạy đi hỏi Tưởng Bác, “Thầy Tưởng, rốt cuộc thì thầy dạy môn gì vậy?”
Tưởng Thái hậu đang đắp mặt nạ, sợ là đắp quá vui sướng, nghe thế trước tiên là mắng cô một trận như tát nước vào mặt, “Một trợ giảng như cô, ngay cả tôi dạy cái gì cũng không biết hả? Cô làm ăn kiểu gì vậy! Tôi thật là đã nhìn lầm, cô còn ngu thộn hơn cả đứa làm trước!”
Từ sau khi bị tác phẩm của học viên đả kích một lần, lòng tự tôn và lòng tự tin của Giang Hiểu Viện đã cuốn bện cùng nhau chìm xuống đáy hồ, nhất thời vô luận thế nào cũng không thể nổi lên kịp, cô thấm thía nhận rõ sự thật mình hoàn toàn là một con tôm nhỏ, là một đứa ngoài nghề, trước mặt Tưởng Thái hậu thì vô cùng lo sợ, chẳng chút tính khí, cũng chẳng dám hé môi một tiếng.
Đợi khi Tưởng Bác chửi mệt, cô mới miễn cưỡng làm rõ, hóa ra Thầy Tưởng là giáo viên thỉnh giảng nhà trường mời về, tiến hành hướng dẫn sát hạch tư cách thợ trang điểm chuyên nghiệp cao cấp.
“Sát hạch thợ trang điểm cao cấp” lại là cái trò gì, Giang Hiểu Viện nghe mà hai mắt tối sầm______ nhưng mà cô ước lượng thử tính khí của Thái Hậu, không dám hỏi.
Lúc gần đi, Giang Hiểu Viện lề mà lề mề hỏi một nghi vấn khác của cô, “Thầy Tưởng, em nghe nói, học viện mỗi tháng phát lương cho trợ giảng chỉ có….”
Tưởng Bác, “Đúng đó, phần còn lại đều là cá nhân tôi bù cho cô đó, thế nào? Cầm nhiều tiền không vui à?”
Nhắc đến chuyện này anh ta lại giận không chỗ phát ti3t, kỳ thực Tưởng Thái hậu căn bản không biết lương trợ giảng được bao nhiêu, lúc gọi điện cho Giang Hiểu Viện, hoàn toàn là thuận tính nết mà bịa chuyện, bịa xong tỉnh rượu rồi mới biết không đúng, nhưng lời nói ra thì đã giống như nước tát đi, chắc chắn là không thể thu hồi được nữa, anh ta chỉ đành móc tiền túi bù vào thôi.
“Trả lương nhiều thế cho cô không phải để cô chơi, thời gian thử việc một tháng,” Tưởng Thái hậu nói, “Cô tốt nhất là làm việc nhanh nhẹn một chút, không thì cuốn gói, chỗ tôi không có chứa hạng ăn không ngồi rồi!”
Lương “nhiều” như thế…
Lúc trước, khi Giang Hiểu Viện còn đóng cái vai vật cát tường trong phòng làm việc, hình như còn nhiều hơn cái này mấy trăm tệ ấy, phỉ phui, chuyện cũ quả thật không được nhắc nữa.
Cô sợ chết khiếp, lui khỏi trước mặt Thái Hậu Lão Phật gia.
Giang Hiểu Viện phải chuẩn bị giáo cụ thay cho Thái Hậu, nhưng bản thân cô không có máy tính, chỉ đành mượn Tưởng Thái hậu một cái USB, lạc đường ba lần mới tìm được phòng máy của trưởng học, trong lúc chờ thời gian khởi động máy có thể đánh bại được 1% số máy tính trên thế giới, cô gian nan tra cứu các danh từ chưa bao giờ nghe qua, chậm rì rì thu thập các loại tư liệu.
Tưởng Thái hậu mỗi tuần lên lớp một lần, Giang Hiểu Viện có một tuần thời gian để chuẩn bị phần giáo cụ này, nghe thì rất dư dả, nhưng đối với cô mà nói thì độ gian nan quá lớn_____ Kiến thức chuyên môn cô không biết thì thôi, ngay cả các phần mềm văn phòng cô cũng không thông thạo.
Những kỹ năng căn bản học từ thời trung học đã đi ăn cơm cả rồi, đến hồi đại học thì càng là lần nào cũng tìm người làm bài hộ, đến nay, chức năng của power point mà Giang Hiểu Viện thông thạo nhất chỉ có một món: trình chiếu.
Cô mang tâm tình ứ đọng ngồi lì trong phòng máy cả buổi chiều, điều kiện khô hanh và oi bức gần như hấp cô thành một con cua vỏ đỏ thịt vàng, power point trong tay vẫn là một trang trắng trơn_____ Hoàn toàn không tìm được đầu mối, không biết nên viết nội dung gì, không biết phải sắp xếp những nội dung này thế nào.
Sau bốn tiếng đồng hồ, còn chưa đợi cô giãy thoát khỏi tình trạng sốt ruột, Thầy Tưởng lại gọi điện đến_____ Yêu cầu cô lập tức thu dọn đồ đạc, ngày mai theo anh ta đi công tác ngoại địa.
Giang Hiểu Viện, “…”
Sấm sét giữa trời quang, trận này nối tiếp trận kia, thật sự là một cú đánh không chết thì miễn phí thêm cú nữa.
Giang Hiểu Viện yếu ớt hỏi, “Vậy chừng nào chúng ta trở về? Em lại không có máy tính, phải mượn phòng máy ở trường để làm giáo cụ cho thầy nữa.”
Tưởng Bác, “Trước khi lên lớp về kịp______ Tôi đưa cô xài notebook của tôi, nhanh thu dọn đồ đạc của cô đi, đừng có lề mề nữa.”
Giang Hiểu Viện đặt điện thoại xuống, hoảng hốt thở mạnh mấy hơi, không biết nên làm sao mới tốt?
Làm sao đây?
Ở dưới mí mắt Tưởng Thái hậu vừa lên mạng tra từ chuyên ngành, vừa xem trình tự thao tác của power point, làm việc một cách máy móc sao?
Liệu cô có phải là trợ lý đầu tiên vừa làm việc chưa đến ngày thứ ba đã bị đuổi đi hay không?
Bây giờ mặt dày lăn về ôm đùi Trần Phương Châu có còn kịp nữa hay không?
Cái này không quan trọng!
Ngộ nhỡ Tưởng Thái hậu tức lên vứt cô ở ngoại địa, vậy cô há chẳng phải cả vé chiều về cô cũng không mua nổi hay sao? Coi như dù có muốn ôm đùi Trần Phương Châu cũng ngoài tầm tay với đấy!
Giang Hiểu Viện quả thực là điên rồi, đập mạnh lên bàn phòng máy một cái, nhanh chóng bị thầy trực ban phòng máy lườm nguýt.
Làm sao đây!
Ông trời ơi!
Phòng vệ sinh kế bên nhanh chóng vọng lại tiếng gõ cửa dồn dập, một nữ sinh hỏi, “Bên trong có người không? Không sao chứ?”
Giang Hiểu Viện đau khổ nói, “Không sao…”
Cô nữ sinh bên ngoài không biết tưởng tượng ra cái gì, khẩn trương nói, “Bên trong chỉ mỗi mình bạn à? Có cần gọi giáo viên hay bảo vệ đến không?”
Giang Hiểu Viện, “… Cám ơn, tôi chỉ bị đau bụng kinh thôi.”
Cô nữ sinh chần chừ một hồi, đại khái nghe thấy bên trong đã yên tĩnh, lúc này mới vừa đi vừa lắc đầu, miệng nói, “Đau bụng kinh mà kêu thảm như thế, còn tưởng là bị người ta thọc cho một đao chứ.”
Giang Hiểu Viện chôn mặt trong tay, tuyệt vọng suy nghĩ, “Cuộc sống thế này làm sao mà lết đây.”
Cô chán chường rời khỏi phòng máy như cái xác biết đi, lại lòng rối như tơ vò quay về ký túc xá, vẫn còn đương chuyên tâm dồn chí mà thất hồn lạc phách, bỗng nhiên, Giang Hiểu Viện lại như xác chết vùng dậy đứng lên co cẳng chạy_____ Chết cụ rồi, cô bỏ quên cái USB của Thầy Tưởng ở phòng máy rồi!
Đợi khi Giang Hiểu Viện thở không ra hơi chạy về đến phòng máy, cô mới tuyệt vọng phát hiện, phòng máy đã đóng cửa.
Con người nếu như mà gặp xui thì quả là uống nước cũng mắc kẽ răng.
Giang Hiểu Viện hai tay chống đầu gối, thở hào hển như cái ống bễ nát, sau đó lại tiếp tục guồng chân chạy, trước là chạy ngược chạy xuôi liên lạc với nhân viên quản lý phòng máy, mới biết được người ta đã tan làm đi mất, sau lại một hồi nói hết lời hết lẽ, để nhân viên quản lý đồng ý giúp cô một chuyện.
Giang Hiểu Viện men theo đường lộ chạy hơn một kilomet, vượt quá vô số người đi đường mặt lộ vẻ kinh dị, cuối cùng cũng đuổi kịp nhân viên quản lý ở trạm xe lửa, rồi lại nghe một trận than phiền quở trách, rốt cục cũng cầm được xâu chìa khóa cứu mạng, rồi lại ngựa không ngừng gót chạy trở về.
Lịch âm thì đã chớm xuân, mà kỳ thực còn lạnh hơn cả mùa đông, gió tây bắc như lưỡi dao nhỏ cạo trên mặt trên cổ cô, cạo tới cạo lui, Giang Hiểu Viện đã phát khóc.
Cái con người chạy 800 mét hết bảy phút này, tới lui đã phi nước đại hết 3 kilomet, tựa như mỗi tia tiềm lực trong cơ thể đều đã bị ép khô, gió ngược chiều trước mặt cô giống như những bức tường không cách nào vượt qua, cả người tráng liệt xông qua một bức, ngay sau đó lại một bức khác xuất hiện.
Không phải mày được lắm sao?
Không phải kỹ thuật mày tốt lắm sao?
Không phải là mày muốn tạo ra thương hiệu quốc tế sao?
Không phải là mày muốn sống cho ra hình người sao?
Toàn thế giới này có biết bao nhiêu người sống như kiếp chó, mày vừa bất tài lại vô lực, không tài lại không đức, dựa vào cái gì mà phát ngôn xằng bậy nói rằng mình phải sống cho ra hình người chứ?
Nước mắt làm trôi mất lớp dưỡng trên mặt Giang Hiểu Viện, khô đi rồi lại bị cơn gió vừa lạnh vừa khô cạo tới đau rát cả mặt.
Nhưng cú điện thoại của Tưởng Thái hậu như truy mệnh, ngay cả thời gian để cô thương xuân bi thu cũng chẳng có, Giang Hiểu Viện còn chưa khôi phục năng lực đứng thẳng đi lại, thì cú điện thoại của vị Lão nhân gia kia đã gọi tới.
“Bên cô chuẩn bị xong chưa?” Anh ta chậm rãi hỏi, “Chuẩn bị hòm hòm thì có thể xuất phát rồi, cô qua phòng làm việc của tôi trước, mang thùng dụng của của tôi qua đây, sau đó tự mình ngồi xe điện ngầm đến sân bay đi, mang theo chứng minh đấy, tôi không vòng đường đón cô nữa.”
Giang Hiểu Viện, “… À.”
Tưởng Bác, “Cô vừa phát ra tiếng gì đó? Sao giống như bị người ta giày xéo vậy?”
Giang Hiểu Viện, “Gió lạnh sặc ạ.”
“Chậc, cô thật đúng là cơ thể tiểu thư số con hầu,” Tưởng Bác nói, “Được rồi không nói nữa, đừng có lề mề.”
Ngắt điện thoại, Giang Hiểu Viện hít sâu một hơi, chuẩn bị khóc lớn một trận, thế nhưng khi cúi đầu nhìn, thì đã không còn kịp nữa, cô chỉ đành trước là nén trận khóc rống lại, thu dọn cặp chân dài nhìn đẹp mà chẳng tích sự gì, chạy đến phòng làm việc của Thầy Tưởng, tư thế vặn vẹo, giống như con chó hoang đã ăn chán chê bả chuột.
Giang Hiểu Viện còn chưa chạy thuộc hết trường học, tìm phòng làm việc của Tưởng Bác cũng tìm cả nửa ngày, chuyện bắt tàu điện ngầm vô luận thế nào cũng không kịp được nữa, cô chỉ đành cắn răng giậm chân, nhảy lên một chiếc taxi.
Giang Hiểu Viện chân trước vừa đi thì Kỳ Liên chân sau đã đến trường của cô, hắn dừng xe ở trước cổng, đánh giá ngôi trường một vòng, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Hiểu Viện, “Tôi đến trường của các cô rồi…. Ừm, Trần Phương Châu có nói với tôi, cô đang ở đâu?”
Giang Hiểu Viện dừng lại, liều mạng áp chế nỗi tủi thân gió nổi mây vần của mình xuống.
“Mình không thể khóc tiếp nữa,” Cô nghĩ, “Khóc nữa là chẳng thể ngừng được đâu.”
Hơn nữa cô đã nhận ra, khóc không thể nào giải quyết bất kỳ chuyện gì, ngoại trừ khiến cho cô mất mặt, thì chỉ có thể khiến cho cô càng thêm tủi thân một cách thậm tệ hơn, là một vòng tuần hoàn ác tính.
Giang Hiểu Viện gạt gọn tóc tai thổi tung dính đầy trên mặt, dùng cái giọng điệu vui sướng nhất mà mình có thể rặn ra vào lúc này, “Tôi đang trên đường ra sân bay, một lát sẽ theo ông chủ đi công tác.”
Kỳ Liên bật cười, “Sao vừa đổi công việc đã vui như vậy à?”
Tuy chỉ là gọi điện thoại, chẳng ai nhìn thấy biểu cảm của ai, Giang Hiểu Viện vẫn vô thức lộ ra một gương mặt tươi cười, “Đúng thế, khó khăn lắm mới tìm được công việc tôi yêu thích, cuộc sống bỗng nhiên có mục tiêu, đương nhiên là vui rồi.”
Nói xong, cô tựa như lừa gạt chính mình, cười mấy tiếng mà gượng gạo nhường thế, tâm trạng uất ức cũng khá hơn một chút, giống như cũng có thể suy tính bình thường một số chuyện.
Giang Hiểu Viện, “Có phải là tôi nói đi là đi…. đã gây thêm phiền phức cho anh không?”
Cô nghĩ, nếu như cô là Kỳ Liên, nhất định không muốn mình chạy lung tung, cô càng dày vò, thì lại càng không nhất định sẽ xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ mà cô xảy ra chuyện gì đó, rất có thể kế hoạch lôi Virus vào chỗ chết của bọn Kỳ Liên lại thất bại lần nữa.
Phiền phức không? Tất nhiên là phiền chứ.
Kỳ Liên khựng lại, nhưng lại cười.
Hắn phát hiện người mà con Virus chọn đều là kiểu người như thế____ Hứa Tĩnh Dương, thậm chí những con tốt thí sau này và sau này, còn có một Giang Hiểu Viện ban đầu thì biểu hiện ra là dị loài, nhưng trên bản chất cũng thuộc một loại. Bọn họ có năng lực hành động to lớn, cộng thêm suy nghĩ hảo huyền thơ ngây, bọn họ đứng khiêu vũ bên vách đá, nếu như không thể bò lên, vậy thì rơi xuống chết tươi.
“Không có, cô có bất kỳ chuyện gì cần giúp thì cũng có thể đến tìm tôi”, Kỳ Liên nói, “Bất cứ chuyện gì.”
Chệch Quỹ Đạo
Ban đầu, Giang Hiểu Viện thuận mồm đáp một tiếng, không phản ứng kịp, một hồi sau mới hoàn hồn lại, không phải Tưởng Bác nói với cô mỗi tháng hơn ba ngàn tệ sao? Tại sao mà hai ngàn lại biến thành tiền lương của “hơn” một tháng chứ?
“Gần đây em đổi công việc, tiền bạc có hơi eo hẹp, Thầy Tưởng người tốt,” Giang Hiểu Viện giảo hoạt nói xa nói gần một câu, “Chị à, trường của chúng ta tốt như vậy, tiền lương đa phần cũng cao lắm phải không?”
Dì quản lý ký túc xá nghiêm trang đạo mạo nói, “Lương bổng là bí mật, không thể tùy tiện nói sau lưng.”
Giang Hiểu Viện đảo mắt, “À…”
Vẻ nghiêm trang đạo mạo của dì quản lý ký túc chỉ tồn tại được năm giây, sau năm giây, bà đã quả quyết buông bỏ tiết tháo, đè thấp giọng nói với Giang Hiểu Viện, “Chị nghe nói trợ giảng như bọn em trường không chịu thuê nhiều, chỉ tiêu ít lắm, nhiều người muốn nhét bà con thân thích của mình vào mà đâu có được, thuê vào làm một người mỗi tháng chỉ trả cho 1600.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Dì quản lý ký túc, “Đừng nói ra đó!”
Giang Hiểu Viện lập tức biểu đạt sự thức thời của mình, rồi khen ngợi hết lời đối phương tin tức linh thông, bụng dạ thì nhốn nha nhốn nháo, trèo lên lầu ba.
Nói là phòng sáu người, nhưng kỳ thực chưa vào ở đầy, ngoại trừ Giang Hiểu Viện, bên trong chỉ có ba học viên.
Giang Hiểu Viện cầm theo thẻ ra vào và chìa khóa, đương tính gõ cửa, dì quản lý ký túc đã chẳng chút ý thức riêng tư, rút chìa khóa không mời tự vào. Ba cô nữ sinh vừa khéo đều có trong phòng, nhất loạt ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa.
Lướt mắt nhìn, Giang Hiểu Viện liền sợ đến giật nảy, còn tưởng rằng mình đã vào nhầm Bàn Ti Động.
Chỉ thấy một cô dán mặt nạ rong biển lên khắp cả người, biến bản thân mình thành một người khổng lồ màu xanh; một cô khác thì trang điểm kiểu gothic, tô trét mặt mình đen thùi lùi, tóc tai còn chưa kịp chải, trông y hệt như Sadako, rũ rượi khắp mọi nơi, đôi môi mới tô vẽ một nửa, vừa quay đầu, quả thật là một giải thích hoàn hảo cho cái gì gọi là “mặt xanh nanh vàng”.
Còn có một cô ngồi trong cùng nhất, ngoại trừ phấn nền dặm hơi trắng một chút thì những thứ khác vẫn coi như bình thường, ai ngờ cô nàng vừa quay đầu đã khiến cho Giang Hiểu Viện sợ giật nảy mình, chỉ thấy trên cổ cô gái này dính một vết cắt hở máu me da thịt lộn cả ra ngoài, dài cỡ bàn tay, giống như bị ai đó chặt cho một búa, vẫn chưa kịp chết, nửa đoạn cần cổ vô cùng hiểm nghèo treo lấy cái đầu lâu.
Dì quản lý thường thấy yêu ma quỷ quái, đã ổn định từ sớm, thét to một tiếng, “Trưởng phòng đâu!”
Người bị bổ một búa gian nan ngẹo đầu sang, “Máu của con còn chưa khô nữa, dì có gì thì cứ nói đi ạ.”
“Đây là nhân viên trường chúng ta mời đến, tạm thời ở đây, không ở bao lâu đâu____ Đúng không cô Giang?” Dì quản lý quay đầu lại nhìn Giang Hiểu Viện, nói, “Phòng này còn chừa lại ba chiếc giường, em tùy tiện chọn một chiếc, có gì thì cứ xuống lầu tìm chị bất cứ lúc nào, chị với em nói chuyện hợp ghê.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Thật là được yêu thích mà sinh lo.
Dì quản lý sạch sẽ gọn gàng giao phó xong, nhét hết đám chăn nệm nặng trịch vào tay Giang Hiểu Viện, quen thuộc vốc một vốc hạt dưa trên bàn của “người khổng lồ màu xanh”, vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Giang Hiểu Viện cực kỳ áp lực đội hai chữ “cô giáo”, nặn ra một nụ cười mỉm thân thiện, chào hỏi những bạn cùng phòng trong tương lai, “Hi, chào các em…”
Trưởng phòng ngẹo cái cổ bị bổ một nhát, lắc la lắc lư đứng dậy, gian nan duy trì thăng bằng, tiến đến trước mặt Giang Hiểu Viện, khách khách sáo sáo nói, “Chào cô.”
Giang Hiểu Viện lúc này mới nhìn ra được vết thương làm giả trên cổ cô nàng là vẽ, vẽ giống y như đúc.
Trưởng phòng chú ý tới ánh nhìn của cô, giải thích rằng, “À, đây là bài tập nghỉ đông của tụi em, về nhà tự chọn tạo hình trong một bộ điện ảnh, buổi lễ tựu trường tối nay sẽ đồng loạt chấm điểm, cũng tính vào điểm học, mỗi năm top ba có thể nhận được thư đề cử của trường, được tham gia giải thi thợ trang điểm vào tháng tám, chuyện này không phải cũng là muốn lấy thêm chút điểm hay sao_____ Đúng rồi, cô à, cô dạy môn gì vậy?”
Giang Hiểu Viện tâm tình phức tạp liếc nhìn vết đao đủ để lấy giả tưởng thật kia một cái, quyết chẳng dám thừa nhận mình là cô giáo nữa, chỉ đành cười khan một tiếng, “Chị không dạy gì cả, đừng khách sáo, đừng có gọi là cô, chị chính là trợ giảng chuyên môn phụ trách xách túi mở cửa xe cho thầy giáo các em.”
Giang Hiểu Viện từng rất có lòng tin vào kỹ thuật của mình, cho rằng bản thân tuy rằng không xuất thân từ trường lớp, nhưng trên con đường này đã đi xa hơn tất thảy mọi người_____ Nếu không thì tại sao Thầy Tưởng lại từ trong một đám học viên chỉ nhìn trúng mỗi cô kia chứ?
Hiển nhiên, cô không hề biết chân tướng việc Tưởng Bác thuê cô đến đây làm.
Cô vẫn luôn cho rằng, mình chỉ thiếu một cơ hội và năng lực doanh số, cho đến khi cô bị bài thực tập của mấy học viên đánh cho thương tích đầy mình.
Trái tim cao hơn cả trời của Giang Hiểu Viện “xoảng” một cái rơi xuống đất, ý thức được lúc trước bản thân đã ở trước mặt Tưởng Bác múa rìu qua mắt thợ, e rằng đã trở thành trò cười trong ngành của người ta.
Hổ thẹn quá sức…
Giang Hiểu Viện chán chường thất vọng, nhất thời không biết nên làm cách nào để tiếp thu hiện thực này.
Đáng tiếc, Tưởng Bác căn bản không cho cô thời gian để tiếp nhận hiện thực, nếu đã trời xui đất khiến thuê một trợ lý đến đây, vậy thì cứ mặc sức sai bảo đi_____ Giang Hiểu Viện ngay cả chút thời gian hòa hoãn cũng không có, đã bị điều động đến xoay mòng mòng.
Học viện trang điểm này làm ăn vô cùng chuyên nghiệp, toàn tỉnh độc nhất vô nhị, tuyệt đối không phải loại trường chui gì, năm nào cũng có người được các phòng làm việc tạo hình hàng đầu vừa ý rinh đi, Tưởng Thái hậu giảng dạy ở đây cũng chẳng hề qua loa, mà cực kỳ nghiêm túc, lớp nào cũng phải chuẩn bị power point và dụng cụ trước_____ Trước mắt đã có phụ tá, những công tác chuẩn bị này tất nhiên không phiền Lão nhân gia người ta đích thân động tay nữa, mà trở thành một phần công việc của trợ giảng chạy vặt Giang Hiểu Viện.
Giang Hiểu Viện không biết làm.
Trước tiên, giáo án Thầy Tưởng viết, đối với cô mà nói là cực kỳ thiên thư, giáo án Tưởng Bác viết giống một đống cứt chó vậy, chẳng có logic, tùy ý hành động, muốn viết gì thì viết nấy, xen lẫn là rất nhiều tên gọi tắt và biệt danh chưa bao giờ nghe qua.
Giang Hiểu Viện vốn định ở trước mặt thượng cấp mới tỏ ra thành thạo một chút, đáng tiếc thay lý tưởng và hiện thực cách nhau lớn tựa đáy vực Mariana, dưới tình hình đọc tài liệu giảng dạy ba lượt mà vẫn choáng váng mặt mày, cuối cùng cô cũng dè dặt chạy đi hỏi Tưởng Bác, “Thầy Tưởng, rốt cuộc thì thầy dạy môn gì vậy?”
Tưởng Thái hậu đang đắp mặt nạ, sợ là đắp quá vui sướng, nghe thế trước tiên là mắng cô một trận như tát nước vào mặt, “Một trợ giảng như cô, ngay cả tôi dạy cái gì cũng không biết hả? Cô làm ăn kiểu gì vậy! Tôi thật là đã nhìn lầm, cô còn ngu thộn hơn cả đứa làm trước!”
Từ sau khi bị tác phẩm của học viên đả kích một lần, lòng tự tôn và lòng tự tin của Giang Hiểu Viện đã cuốn bện cùng nhau chìm xuống đáy hồ, nhất thời vô luận thế nào cũng không thể nổi lên kịp, cô thấm thía nhận rõ sự thật mình hoàn toàn là một con tôm nhỏ, là một đứa ngoài nghề, trước mặt Tưởng Thái hậu thì vô cùng lo sợ, chẳng chút tính khí, cũng chẳng dám hé môi một tiếng.
Đợi khi Tưởng Bác chửi mệt, cô mới miễn cưỡng làm rõ, hóa ra Thầy Tưởng là giáo viên thỉnh giảng nhà trường mời về, tiến hành hướng dẫn sát hạch tư cách thợ trang điểm chuyên nghiệp cao cấp.
“Sát hạch thợ trang điểm cao cấp” lại là cái trò gì, Giang Hiểu Viện nghe mà hai mắt tối sầm______ nhưng mà cô ước lượng thử tính khí của Thái Hậu, không dám hỏi.
Lúc gần đi, Giang Hiểu Viện lề mà lề mề hỏi một nghi vấn khác của cô, “Thầy Tưởng, em nghe nói, học viện mỗi tháng phát lương cho trợ giảng chỉ có….”
Tưởng Bác, “Đúng đó, phần còn lại đều là cá nhân tôi bù cho cô đó, thế nào? Cầm nhiều tiền không vui à?”
Nhắc đến chuyện này anh ta lại giận không chỗ phát ti3t, kỳ thực Tưởng Thái hậu căn bản không biết lương trợ giảng được bao nhiêu, lúc gọi điện cho Giang Hiểu Viện, hoàn toàn là thuận tính nết mà bịa chuyện, bịa xong tỉnh rượu rồi mới biết không đúng, nhưng lời nói ra thì đã giống như nước tát đi, chắc chắn là không thể thu hồi được nữa, anh ta chỉ đành móc tiền túi bù vào thôi.
“Trả lương nhiều thế cho cô không phải để cô chơi, thời gian thử việc một tháng,” Tưởng Thái hậu nói, “Cô tốt nhất là làm việc nhanh nhẹn một chút, không thì cuốn gói, chỗ tôi không có chứa hạng ăn không ngồi rồi!”
Lương “nhiều” như thế…
Lúc trước, khi Giang Hiểu Viện còn đóng cái vai vật cát tường trong phòng làm việc, hình như còn nhiều hơn cái này mấy trăm tệ ấy, phỉ phui, chuyện cũ quả thật không được nhắc nữa.
Cô sợ chết khiếp, lui khỏi trước mặt Thái Hậu Lão Phật gia.
Giang Hiểu Viện phải chuẩn bị giáo cụ thay cho Thái Hậu, nhưng bản thân cô không có máy tính, chỉ đành mượn Tưởng Thái hậu một cái USB, lạc đường ba lần mới tìm được phòng máy của trưởng học, trong lúc chờ thời gian khởi động máy có thể đánh bại được 1% số máy tính trên thế giới, cô gian nan tra cứu các danh từ chưa bao giờ nghe qua, chậm rì rì thu thập các loại tư liệu.
Tưởng Thái hậu mỗi tuần lên lớp một lần, Giang Hiểu Viện có một tuần thời gian để chuẩn bị phần giáo cụ này, nghe thì rất dư dả, nhưng đối với cô mà nói thì độ gian nan quá lớn_____ Kiến thức chuyên môn cô không biết thì thôi, ngay cả các phần mềm văn phòng cô cũng không thông thạo.
Những kỹ năng căn bản học từ thời trung học đã đi ăn cơm cả rồi, đến hồi đại học thì càng là lần nào cũng tìm người làm bài hộ, đến nay, chức năng của power point mà Giang Hiểu Viện thông thạo nhất chỉ có một món: trình chiếu.
Cô mang tâm tình ứ đọng ngồi lì trong phòng máy cả buổi chiều, điều kiện khô hanh và oi bức gần như hấp cô thành một con cua vỏ đỏ thịt vàng, power point trong tay vẫn là một trang trắng trơn_____ Hoàn toàn không tìm được đầu mối, không biết nên viết nội dung gì, không biết phải sắp xếp những nội dung này thế nào.
Sau bốn tiếng đồng hồ, còn chưa đợi cô giãy thoát khỏi tình trạng sốt ruột, Thầy Tưởng lại gọi điện đến_____ Yêu cầu cô lập tức thu dọn đồ đạc, ngày mai theo anh ta đi công tác ngoại địa.
Giang Hiểu Viện, “…”
Sấm sét giữa trời quang, trận này nối tiếp trận kia, thật sự là một cú đánh không chết thì miễn phí thêm cú nữa.
Giang Hiểu Viện yếu ớt hỏi, “Vậy chừng nào chúng ta trở về? Em lại không có máy tính, phải mượn phòng máy ở trường để làm giáo cụ cho thầy nữa.”
Tưởng Bác, “Trước khi lên lớp về kịp______ Tôi đưa cô xài notebook của tôi, nhanh thu dọn đồ đạc của cô đi, đừng có lề mề nữa.”
Giang Hiểu Viện đặt điện thoại xuống, hoảng hốt thở mạnh mấy hơi, không biết nên làm sao mới tốt?
Làm sao đây?
Ở dưới mí mắt Tưởng Thái hậu vừa lên mạng tra từ chuyên ngành, vừa xem trình tự thao tác của power point, làm việc một cách máy móc sao?
Liệu cô có phải là trợ lý đầu tiên vừa làm việc chưa đến ngày thứ ba đã bị đuổi đi hay không?
Bây giờ mặt dày lăn về ôm đùi Trần Phương Châu có còn kịp nữa hay không?
Cái này không quan trọng!
Ngộ nhỡ Tưởng Thái hậu tức lên vứt cô ở ngoại địa, vậy cô há chẳng phải cả vé chiều về cô cũng không mua nổi hay sao? Coi như dù có muốn ôm đùi Trần Phương Châu cũng ngoài tầm tay với đấy!
Giang Hiểu Viện quả thực là điên rồi, đập mạnh lên bàn phòng máy một cái, nhanh chóng bị thầy trực ban phòng máy lườm nguýt.
Làm sao đây!
Ông trời ơi!
Phòng vệ sinh kế bên nhanh chóng vọng lại tiếng gõ cửa dồn dập, một nữ sinh hỏi, “Bên trong có người không? Không sao chứ?”
Giang Hiểu Viện đau khổ nói, “Không sao…”
Cô nữ sinh bên ngoài không biết tưởng tượng ra cái gì, khẩn trương nói, “Bên trong chỉ mỗi mình bạn à? Có cần gọi giáo viên hay bảo vệ đến không?”
Giang Hiểu Viện, “… Cám ơn, tôi chỉ bị đau bụng kinh thôi.”
Cô nữ sinh chần chừ một hồi, đại khái nghe thấy bên trong đã yên tĩnh, lúc này mới vừa đi vừa lắc đầu, miệng nói, “Đau bụng kinh mà kêu thảm như thế, còn tưởng là bị người ta thọc cho một đao chứ.”
Giang Hiểu Viện chôn mặt trong tay, tuyệt vọng suy nghĩ, “Cuộc sống thế này làm sao mà lết đây.”
Cô chán chường rời khỏi phòng máy như cái xác biết đi, lại lòng rối như tơ vò quay về ký túc xá, vẫn còn đương chuyên tâm dồn chí mà thất hồn lạc phách, bỗng nhiên, Giang Hiểu Viện lại như xác chết vùng dậy đứng lên co cẳng chạy_____ Chết cụ rồi, cô bỏ quên cái USB của Thầy Tưởng ở phòng máy rồi!
Đợi khi Giang Hiểu Viện thở không ra hơi chạy về đến phòng máy, cô mới tuyệt vọng phát hiện, phòng máy đã đóng cửa.
Con người nếu như mà gặp xui thì quả là uống nước cũng mắc kẽ răng.
Giang Hiểu Viện hai tay chống đầu gối, thở hào hển như cái ống bễ nát, sau đó lại tiếp tục guồng chân chạy, trước là chạy ngược chạy xuôi liên lạc với nhân viên quản lý phòng máy, mới biết được người ta đã tan làm đi mất, sau lại một hồi nói hết lời hết lẽ, để nhân viên quản lý đồng ý giúp cô một chuyện.
Giang Hiểu Viện men theo đường lộ chạy hơn một kilomet, vượt quá vô số người đi đường mặt lộ vẻ kinh dị, cuối cùng cũng đuổi kịp nhân viên quản lý ở trạm xe lửa, rồi lại nghe một trận than phiền quở trách, rốt cục cũng cầm được xâu chìa khóa cứu mạng, rồi lại ngựa không ngừng gót chạy trở về.
Lịch âm thì đã chớm xuân, mà kỳ thực còn lạnh hơn cả mùa đông, gió tây bắc như lưỡi dao nhỏ cạo trên mặt trên cổ cô, cạo tới cạo lui, Giang Hiểu Viện đã phát khóc.
Cái con người chạy 800 mét hết bảy phút này, tới lui đã phi nước đại hết 3 kilomet, tựa như mỗi tia tiềm lực trong cơ thể đều đã bị ép khô, gió ngược chiều trước mặt cô giống như những bức tường không cách nào vượt qua, cả người tráng liệt xông qua một bức, ngay sau đó lại một bức khác xuất hiện.
Không phải mày được lắm sao?
Không phải kỹ thuật mày tốt lắm sao?
Không phải là mày muốn tạo ra thương hiệu quốc tế sao?
Không phải là mày muốn sống cho ra hình người sao?
Toàn thế giới này có biết bao nhiêu người sống như kiếp chó, mày vừa bất tài lại vô lực, không tài lại không đức, dựa vào cái gì mà phát ngôn xằng bậy nói rằng mình phải sống cho ra hình người chứ?
Nước mắt làm trôi mất lớp dưỡng trên mặt Giang Hiểu Viện, khô đi rồi lại bị cơn gió vừa lạnh vừa khô cạo tới đau rát cả mặt.
Nhưng cú điện thoại của Tưởng Thái hậu như truy mệnh, ngay cả thời gian để cô thương xuân bi thu cũng chẳng có, Giang Hiểu Viện còn chưa khôi phục năng lực đứng thẳng đi lại, thì cú điện thoại của vị Lão nhân gia kia đã gọi tới.
“Bên cô chuẩn bị xong chưa?” Anh ta chậm rãi hỏi, “Chuẩn bị hòm hòm thì có thể xuất phát rồi, cô qua phòng làm việc của tôi trước, mang thùng dụng của của tôi qua đây, sau đó tự mình ngồi xe điện ngầm đến sân bay đi, mang theo chứng minh đấy, tôi không vòng đường đón cô nữa.”
Giang Hiểu Viện, “… À.”
Tưởng Bác, “Cô vừa phát ra tiếng gì đó? Sao giống như bị người ta giày xéo vậy?”
Giang Hiểu Viện, “Gió lạnh sặc ạ.”
“Chậc, cô thật đúng là cơ thể tiểu thư số con hầu,” Tưởng Bác nói, “Được rồi không nói nữa, đừng có lề mề.”
Ngắt điện thoại, Giang Hiểu Viện hít sâu một hơi, chuẩn bị khóc lớn một trận, thế nhưng khi cúi đầu nhìn, thì đã không còn kịp nữa, cô chỉ đành trước là nén trận khóc rống lại, thu dọn cặp chân dài nhìn đẹp mà chẳng tích sự gì, chạy đến phòng làm việc của Thầy Tưởng, tư thế vặn vẹo, giống như con chó hoang đã ăn chán chê bả chuột.
Giang Hiểu Viện còn chưa chạy thuộc hết trường học, tìm phòng làm việc của Tưởng Bác cũng tìm cả nửa ngày, chuyện bắt tàu điện ngầm vô luận thế nào cũng không kịp được nữa, cô chỉ đành cắn răng giậm chân, nhảy lên một chiếc taxi.
Giang Hiểu Viện chân trước vừa đi thì Kỳ Liên chân sau đã đến trường của cô, hắn dừng xe ở trước cổng, đánh giá ngôi trường một vòng, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Hiểu Viện, “Tôi đến trường của các cô rồi…. Ừm, Trần Phương Châu có nói với tôi, cô đang ở đâu?”
Giang Hiểu Viện dừng lại, liều mạng áp chế nỗi tủi thân gió nổi mây vần của mình xuống.
“Mình không thể khóc tiếp nữa,” Cô nghĩ, “Khóc nữa là chẳng thể ngừng được đâu.”
Hơn nữa cô đã nhận ra, khóc không thể nào giải quyết bất kỳ chuyện gì, ngoại trừ khiến cho cô mất mặt, thì chỉ có thể khiến cho cô càng thêm tủi thân một cách thậm tệ hơn, là một vòng tuần hoàn ác tính.
Giang Hiểu Viện gạt gọn tóc tai thổi tung dính đầy trên mặt, dùng cái giọng điệu vui sướng nhất mà mình có thể rặn ra vào lúc này, “Tôi đang trên đường ra sân bay, một lát sẽ theo ông chủ đi công tác.”
Kỳ Liên bật cười, “Sao vừa đổi công việc đã vui như vậy à?”
Tuy chỉ là gọi điện thoại, chẳng ai nhìn thấy biểu cảm của ai, Giang Hiểu Viện vẫn vô thức lộ ra một gương mặt tươi cười, “Đúng thế, khó khăn lắm mới tìm được công việc tôi yêu thích, cuộc sống bỗng nhiên có mục tiêu, đương nhiên là vui rồi.”
Nói xong, cô tựa như lừa gạt chính mình, cười mấy tiếng mà gượng gạo nhường thế, tâm trạng uất ức cũng khá hơn một chút, giống như cũng có thể suy tính bình thường một số chuyện.
Giang Hiểu Viện, “Có phải là tôi nói đi là đi…. đã gây thêm phiền phức cho anh không?”
Cô nghĩ, nếu như cô là Kỳ Liên, nhất định không muốn mình chạy lung tung, cô càng dày vò, thì lại càng không nhất định sẽ xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ mà cô xảy ra chuyện gì đó, rất có thể kế hoạch lôi Virus vào chỗ chết của bọn Kỳ Liên lại thất bại lần nữa.
Phiền phức không? Tất nhiên là phiền chứ.
Kỳ Liên khựng lại, nhưng lại cười.
Hắn phát hiện người mà con Virus chọn đều là kiểu người như thế____ Hứa Tĩnh Dương, thậm chí những con tốt thí sau này và sau này, còn có một Giang Hiểu Viện ban đầu thì biểu hiện ra là dị loài, nhưng trên bản chất cũng thuộc một loại. Bọn họ có năng lực hành động to lớn, cộng thêm suy nghĩ hảo huyền thơ ngây, bọn họ đứng khiêu vũ bên vách đá, nếu như không thể bò lên, vậy thì rơi xuống chết tươi.
“Không có, cô có bất kỳ chuyện gì cần giúp thì cũng có thể đến tìm tôi”, Kỳ Liên nói, “Bất cứ chuyện gì.”
Chệch Quỹ Đạo
Đánh giá:
Truyện Chệch Quỹ Đạo
Story
Chương 37
10.0/10 từ 26 lượt.