Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 70: C70: Chương 70
Thấy Châu Thanh có thể đi vào, những người bên cạnh đã làm ầm lên với các vệ sĩ.
"Vị này là ai? Tại sao cậu ta có thể đi vào?"
"Đúng đấy, vệ sĩ mấy người dựa vào cái gì mà ngăn cản bọn tôi đi vào?"
"Có thể tiết lộ một chút tình huống của anh Trữ rốt cuộc như thế nào rồi không?"
Phản ứng quả thật là quá lớn, vệ sĩ bên cạnh liếc mắt nhìn người đi vào một cái, thấp giọng hỏi người vừa nghe điện thoại: "Ai vậy, cậu cứ như vậy mà cho người ta vào à?"
Vệ sĩ cất điện thoại đi với dáng vẻ giữ kín như bưng, thấp giọng nói: "Nói là người nhà, đừng hỏi nữa."
Người nhà?
Vệ sĩ đang hỏi lại ngoái đầu nhìn lại lần nữa, chỉ thấy bóng lưng và bước đi vững vàng của người đàn ông.
Trên hành lang tầng cao nhất của bệnh viện.
Người bên phía ban tổ chức nhìn người đàn ông trước mặt, vừa mở miệng đã nói: "Châu tổng, thật sự ngại quá, là do sơ suất trong khâu an ninh của hội trường tổ chức của chúng tôi mới xảy ra tình huống ngoài ý muốn lần này."
Biết được người trước mặt là đối tượng đã kết hôn mà có đào thế nào trên mạng cũng không ra của anh Trữ, hơn nữa, thân phận này của đối phương trông có vẻ cũng không tầm thường. Ban tổ chức còn chưa kịp ngạc nhiên về khoảng cách giữa những bức ảnh lan truyền trên mạng và người thật mà chỉ vì Châu Thanh không nói lời nào, chỉ với cái khí chất cau mày đó thôi mà đã khiến cho bọn họ bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Đầu tiên là chủ động thừa nhận trách nhiệm của bọn họ, sau đó lại nói: "Cảnh sát đã can thiệp rồi, đang kiểm tra đối chiếu thân phận."
"Tình hình anh ấy thế nào rồi?" Châu Thanh hỏi chuyện quan trọng nhất trước.
Nhân viên công tác bên phía ban tổ chức âm thầm phiền muộn, vội vàng nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng, việc này ngài cứu yên tâm, bác sĩ đang chữa trị cho anh Trữ."
Châu Thanh nhìn vào video trong tay.
Đây là camera giám sát trong hội trường, chưa được tiết lộ trên mạng.
Trong video đang đối diện với một hành lang tối om, có thể thấy được Trữ Khâm Bạch vốn đang dựa vào tường giống như đang gọi điện thoại, thỉnh thoảng có nhân viên đi ngang qua chào hỏi với anh.
Biến cố của sự việc xảy ra chỉ hai phút sau đó.
Một người đàn ông đeo thẻ công tác, đội mũ lưỡi trai đi về hành lang từ phía bên kia.
Có lẽ gã đã biết vị trí của camera giám sát nên giữa đường còn cố ý đè thấp mũ xuống.
Khi còn cách khoảng một mét, đúng lúc Trữ Khâm Bạch liếc mắt nhìn người đi tới một cái. Có lẽ là ánh mắt đã giao nhau, người đàn ông đội mũ nhanh chóng lấy một con dao từ trong túi áo khoác jeans ra, ánh sáng lạnh lẽo trở nên đặc biệt chói mắt trong góc tối.
Dựa vào thân thủ của Trữ Khâm Bạch, ở khoảng cách này, anh muốn tránh được cũng không khó.
Châu Thanh cũng nhìn thấy được anh đã tránh được nhát dao đó.
Điều xui xẻo là một nữ nhân viên công tác từ bên kia hành lang đi tới, nhìn thấy cảnh này đã bị doạ sợ hét lên tại chỗ, kẻ tập kích có lẽ đã hoảng lên rồi quay đầu nhắm vào cô gái.
Trữ Khâm Bạch kéo người nọ một cái theo tình thế, nửa người lộ ra dưới lưỡi dao, cánh tay trên bị cắt một nhát.
Lúc anh đạp người nọ ra, kẻ tập kích mới bị hai vệ sĩ lao tới ghì chặt tay đè xuống đất.
Camera giám sát nhanh chóng bị đầy người bu lại, vừa có tiếng la hét vừa có tiếng gọi xe cứu thương.
Châu Thanh tắt video đi, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa phòng điều trị đang đóng chặt.
Trần Đăng Đăng biết được không nguy hiểm tính mạng thì cảm thấy nhẹ nhõm, nói với Châu Thanh: "Anh Châu, em đi gọi lại cho chị Phạm đây."
"Đi đi." Châu Thanh nói.
Mấy nhân viên công tác của ban tổ chức vẫn luôn đứng bên cạnh đầy thấp thỏm, người phụ trách của đối phương nói: "Châu tổng, chúng tôi sẽ lo toàn bộ chi phí y tế, chuyện này nhất định sẽ truy cứu đến cùng."
Châu Thanh nói: "Việc kiểm tra danh tính của nhân viên công tác khi vào địa điểm của mọi người quả thật có vấn đề, nhưng không ai có thể dự đoán được chuyện như vậy lại xảy ra, tất cả vẫn nên đợi kết quả điều tra của phía cảnh sát đi đã."
"Cảm ơn Châu tổng đã thông cảm."
Anh Trữ bị tấn công tại hội trường của bọn họ, bất kể kẻ gây rối là ai thì ban tổ chức cũng đều có trách nhiệm không thể đùn đẩy được.
Tin tức đều đã bị lan truyền cả rồi, người phụ trách sợ rằng ekip của hắn ở bên này sẽ lại phức tạp hoá mọi chuyện lên.
Kết quả là không ngờ được người đến đầu tiên lại là Châu Thanh.
Cái vị người nhà bí ẩn, trước nay chưa từng nghe nói qua này cũng không có bất kỳ sự chỉ trích nghiêm khắc nào, càng không tranh luận xem trách nhiệm rốt cuộc thuộc về ai.
Cậu hỏi thăm rõ tình huống, nhìn xong thì bỏ qua rồi dựa vào tường chờ kết quả.
Chính vì vậy mà phía ban tổ chức mới càng thêm căng thẳng. Đặc biệt là giữa chừng nghe thấy Châu Thanh gọi điện thoại, có vẻ như đang tìm cục trường thủ đô lại càng khiến cho ban tổ chức bị doạ sợ, vài người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ nếu chuyện này không xử lý ổn thỏa thì có thể bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Châu Thanh hoàn toàn không biết rằng trạng thái hiện tại của mình lại có loại uy hiếp vô hình đó.
Cậu cho rằng mình rất bình thường, gọi điện thoại bảo người kiểm tra tình hình một chút là vì lo lắng rằng Trữ Khâm Bạch bị liên lụy bởi chuyện của Diêu Trung Hiển hai ngày trước, đồng thời kiểm tra xem có khả năng nào là nguyên do đến từ phía cậu hay không.
Cậu có chút không thể bình tĩnh được.
Đủ loại khả năng xoay như chong chóng trong đầu, chốc chốc thì nghĩ tới giấc mộng ngắn ngủi trong xe, chốc chốc lại xẹt qua hình ảnh vết dao cắt trên cánh tay của Trữ Khâm Bạch. Biết rằng không nguy hiểm đến tính mạng, cậu thậm chí còn không cảm nhận được sự căng thẳng của bản thân, chỉ là có hơi không thể tập trung được sự chú ý.
Không biết đã qua vài phút hay là nửa tiếng, cửa phòng mở ra.
Các nhân viên công tác lao đến, liên tục hỏi tình hình thế nào.
Châu Thanh dựa vào tường không nhúc nhích, nhìn bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói: "Yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn đâu. Vết cắt có hơi sâu, đã khâu lại rồi. Nhưng không tổn thương đến thần kinh, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không có ảnh hưởng gì hết."
Trong khi những người này vẫn đang trao đổi với bác sĩ, Châu Thanh đã đứng dậy đi qua đó rồi đẩy cửa bước vào. Thấy cậu đi vào, có người tinh ý chặn lại những người khác đang muốn đi vào.
Châu Thanh vào cửa, nhìn thấy người đang đứng bên cửa sổ.
Áo khoác ngoài của Trữ Khâm Bạch đã được cởi ra, vị trí cánh tay trên áo sơ mi trắng vẫn có thể nhìn thấy chỗ bị rách và vết máu.
Anh trông có vẻ như không để tâm ai là người đi vào mà đang gọi điện thoại.
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh, "Cứ xem như fan cuồng mà xử lý, chuyện này trong lòng em tự có tính toán. Bên phía cảnh sát thì đánh tiếng một cái rồi không cần báo cáo nữa, đưa ra một lời tuyên bố để trấn an..."
Có lẽ anh cho rằng là một người nào đó ngứa mắt nên ánh mắt nhìn sang vẫn còn đọng lại một chút lạnh lùng chưa tan hết, vào giây phút nhìn rõ người đó thì dừng lại.
Châu Thanh cũng không để ý tới ánh mắt của anh mà chỉ đơn giản nhìn cánh tay anh rồi nói: "Xem ra anh biết ai là người gây khó dễ cho anh rồi à?"
Trữ Khâm Bạch nói với điện thoại, "Cúp đây."
Anh hạ tay xuống, xoay người lại nhìn người vừa mới tới, thấp giọng hỏi: "Đến lúc nào vậy?"
"Vừa nãy." Châu Thanh ngước mắt nhìn anh một cái, nói: "Vụ tấn công làm ầm ĩ như vậy, em còn tưởng anh nằm đó không dậy nổi luôn rồi."
Trữ Khâm Bạch cau mày, "Ai nói với em, vốn dĩ đã không nghiêm trọng bao nhiêu cả, ban tổ chức ra lệnh phong tỏa tin tức chính là sợ sự việc sẽ ầm ĩ hơn thôi."
Châu Thanh nhìn lông mày của Trữ Khâm Bạch, thế nhưng lại nói, "Anh không biết bốn chữ "không rõ tình hình" mới là doạ người ta sợ nhất sao?"
"Vậy có doạ em không?" Trữ Khâm Bạch cúi đầu hỏi cậu.
Châu Thanh lắc đầu: "Không có. Là trợ lý của anh bị doạ đến sắp khóc."
Trên miệng thì phủ nhận nhanh lắm.
Nhưng vào lúc này đây, Châu Thanh buông bàn tay đang vén ống tay áo của anh xuống, ý thức được rằng không phải vậy.
Vào giây phút nghe được tin tức, trên đường đến đây, cậu có căng thẳng không?
Hẳn là căng thẳng.
Chính thói quen xử lý sự việc từ trước đến nay và kinh nghiệm ứng biến tại chỗ khi đối mặt với nhiều tình huống khác nhau mới khiến cho cậu lộ ra dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm đó.
Trước khi vào phòng bệnh, Châu Thanh suýt nữa đã lừa dối cả chính mình.
Cậu nghĩ rằng mình thật sự rất bình tĩnh, cùng lắm chỉ cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy người kia đứng trước mặt mình.
Nghe anh hỏi, vậy có doạ em không?
Châu Thanh quay đầu đi né tránh ánh mắt của anh, biểu cảm lộ ra trên khuôn mặt còn lạnh hơn ba phần so với vừa rồi.
Trữ Khâm Bạch nhìn một lúc, trái lại lại mỉm cười.
Lúc này, cửa phòng lại nhẹ nhàng mở ra.
Người bên ngoài nhìn thấy người bên trong đang đứng đối diện nhau, một người với vẻ mặt thờ ơ nhìn không giống như đến thăm bệnh, người xảy ra chuyện ngược lại đang đút tay vào túi quần mỉm cười.
Nhân viên công tác bước vào: "Anh Trữ, không sao chứ?"
"Bây giờ phía dưới vẫn toàn là phóng viên với fan hâm mộ thôi, bác sĩ nói tốt nhất là đêm nay nên ở lại bệnh viện, ngày mai xuất viện sau."
Trữ Khâm Bạch gật đầu rồi đáp lại vài câu.
Châu Thanh đứng ở bên cạnh không nói lời nào.
Sự xuất hiện của cậu, bao gồm cả thái độ của những người như Trần Đăng Đăng đối với cậu khiến cho những người bên phía ban tổ chức vô thức coi cậu như người làm chủ. Nhân viên công tác không tiện quấy rầy Trữ Khâm Bạch quá nhiều, lúc quay đầu nhìn về phía Châu Thanh, thái độ đó rất cung kính.
"Lãnh đạo của chúng tôi sẽ liên hệ với ngài về việc xử lý sau vụ việc này." Vừa nói vừa đưa một tấm danh thiếp sang, sau đó lại nói: "Châu tổng, nếu anh Trữ không có việc gì, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, đi trước đây ạ."
Châu Thanh nhận lấy, nhìn vài lần rồi gật đầu: "Đi cẩn thận."
"Đăng Đăng, đi tiễn đi."
Những người khác sau khi chào hỏi xong liền nhanh chóng rời đi, trong phòng bệnh cũng không còn bác sĩ và nhân viên công tác nữa, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Trữ Khâm Bạch đi qua, ngồi xuống ghế rồi nói với Châu Thanh vẫn đang đứng bên cửa sổ: "Lại đây."
Châu Thanh không nhúc nhích.
Trữ Khâm Bạch lặp lại: "Lại đây."
Châu Thanh nhìn anh một lúc, sau đó mới nhấc chân đi sang, đứng trước mặt anh, "Làm gì vậy?"
"Ngồi đi." Trữ Khâm Bạch chỉ chiếc ghế bên cạnh, ra lệnh.
Châu Thanh không biết anh muốn làm gì, dừng lại hai giây rồi ngồi xuống.
Đó là một cái ghế có bánh xe, Châu Thanh vừa ngồi xuống thì đôi chân dài của Trữ Khâm Bạch đã duỗi ra móc lấy, kéo cả cậu lẫn ghế đến trước mặt rồi kẹp lại giữa h,ai chân.
Bởi vì không chú ý tới nên Châu Thanh hơi ngả người về sau, có hơi bực bội: "Dao không cắt trúng chân anh đúng không?"
"Châu tổng." Hai khuỷu tay của Trữ Khâm Bạch chống lên tay vịn ghế, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt Châu Thanh, cười nói: "Em có chú ý tới không, vừa rồi mọi người đều rất sợ em đấy?"
Châu Thanh sửng sốt, hoàn toàn không ngờ được anh sẽ nói điều này.
Hơn nữa, sợ cậu ư?
Trong hai cuộc đời của Châu Thanh, chưa từng có ai chính miệng nói rằng cậu đáng sợ.
Lúc tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, cậu là ông chủ Châu, trong những năm tháng trong bóng tối đó, con người không có thân phận cụ thể và phải chuyển đổi giữa các vai trò khác nhau. Điều cần thiết nhất khi đó là làm yếu đi những đặc điểm của bản thân, không được để lộ cho người khác cảm nhận của mình, càng đừng nói đến tính công kích.
Bây giờ là sếp tổng của Châu thị, đối với những tình hình nằm trong tầm kiểm soát của mình thì vẫn hiểu rõ, những người nói là sợ cậu không có bao nhiêu người.
Trữ Khâm Bạch nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của cậu, ngón tay vuốt ve cằm cậu, chậm rãi mở miệng: "Em thật sự nên đi soi gương đi, đi một đường qua đây, khuôn mặt này ai gặp cũng sẽ cảm thấy không dễ chọc. Thật sự không bị doạ sao? Hay là tức giận rồi vậy?"
"Tại sao em phải tức giận?" Châu Thanh phủ nhận.
Trữ Khâm Bạch duỗi thẳng eo: "Đúng nhỉ, tại sao lại tức giận?"
Một giây sau, anh đưa tay ra, ôm lấy eo Châu Thanh, đặt cậu ngồi lên đùi mình đối diện với anh.
Châu Thanh giật mình, ngồi ở trên cao mắng anh: "Anh điên rồi à?"
Vừa nói vừa muốn đi xuống nhưng đã bị người giữ lại không buông.
Tay trái của Trữ Khâm Bạch đặt ở sau eo cậu, cánh tay phải vẫn còn đang quấn băng thì nắ/n bóp những ngón tay của Châu Thanh, từng ngón từng ngón một, cũng không nói gì cả.
Châu Thanh vừa sợ có người đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh tượng này vừa không biết Trữ Khâm Bạch rốt cuộc muốn nói những gì.
Cậu mở miệng, gật đầu: "Được thôi, đến lúc đó em xin lỗi người ta vậy."
Con người sẽ không tự biết được, có lẽ trước đây cậu đã có hơi đáng sợ rồi chăng?
"Nghe lời nhưng không nghe trọng điểm à?" Trữ Khâm Bạch nhướn mày nhìn cậu.
Châu Thanh: "Cái gì là trọng điểm?"
Trữ Khâm Bạch ra hiệu cho cậu ghé tai lại.
Châu Thanh cảm thấy khó hiểu, thật sự cong người nghiêng về phía trước, sau đó dái tai đã bị người kia cắn một cái.
Cả người Châu Thanh run rẩy.
"Nói một đằng nghĩ một nẻo."
Trữ Khâm Bạch ghé lại gần, nhìn cái cổ đỏ bừng lên ngay tức khắc của cậu, khàn giọng nói: "Không thừa nhận cũng không sao, dù sao anh cũng nhìn ra được."
Châu Thanh nhịn lại động tác muốn đi vuốt tai, đè xuống cảm giác tê dại kia.
Cậu nhìn anh hai giây rồi đột nhiên đẩy người kia vào lưng ghế, rướn người tiến lại gần, trong ánh mắt thấy được Trữ Khâm Bạch kinh ngạc nhướn mày, đầu ngón tay cậu niết một góc cổ áo anh, hơi nghiêng đầu lộ ra tư thế liếc nhìn như một cấp trên thật sự.
Đúng là có chút tức giận, tức giận cái người làm người kia bị thương, tức giận ban tổ chức đã sơ suất. Trên đường đi cũng có căng thẳng và lo lắng, lúc chưa nắm rõ tình hình, cậu thừa nhận rằng đã bị doạ sở bởi vô số khả năng xuất hiện trong đầu.
Thế nhưng.
Tại sao phải thừa nhận?
Cậu mang theo sự kiêu ngạo vô lý, "Không có nói một đằng làm một nẻo."
Ánh mắt liếc nhìn cánh tay anh, tiện thể dửng dưng giễu cợt: "Biết võ thuật cũng chưa chắc giỏi bao nhiêu. Một chút vết thương này của anh thì doạ được ai chứ."
Trữ Khâm Bạch vừa tức giận vừa buồn cười, giây tiếp theo lại cứng đờ.
"Đệt." Anh chửi một tiếng, "Ngoan, lùi lại một chút."
Châu Thanh cau mày: "Anh nói cái gì?"
"Vị Châu tổng luôn cho rằng anh biết võ thuật này ơi." Trữ Khâm Bạch nhắc nhở, "Em chỉ cần dịch lên một chút nữa thôi, cho dù anh có biết tuyệt thế thần công, hôm nay cũng phải vô dụng trong tay em đấy."
Sau khi Trần Đăng Đăng tiễn người đi rồi quay trở lại, không chút phòng bị đã đẩy cửa ra, "Anh Châu, anh Trữ, hôm... Em sai rồi! Em chưa nhìn thấy gì hết! Còn nữa, anh Trữ, anh chú ý vết thương!"
Cánh cửa "rầm" một tiếng bị đóng sầm lại.
Châu Thanh nhận thấy gì đó, cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên, đùn đẩy trách nhiệm: "Là anh không có việc gì kiếm chuyện trước."
"Em mà còn không lùi lại nữa là anh thật sự kiếm chuyện với em đấy."
Cậu Ấy Đến Từ 1945