Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 69: C69: Chương 69

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Bất kể tin tức lan truyền trên mạng như thế nào, mọi thứ tại nơi tổ chức lễ trao giải đều được tiến hành một cách có trật tự.

Một màn hình lớn lập loè ánh sáng, vô số máy ảnh và máy quay phim, một địa điểm rực rỡ ánh sao và một Trữ Khâm Bạch có khả năng kiểm soát hiện trường xuất sắc và không thua kém gì người đạt giải trên sân khấu.

Châu Thanh đã xem hết toàn bộ quá trình.

Cậu rất ít khi nhìn thấy Trữ Khâm Bạch như vậy, cậu từng nhìn thấy anh ở địa điểm quay phim, từng nhìn thấy anh tùy ý và lười nhác lúc riêng tư, lần đầu tiên nhìn thấy anh trên sân khấu, nơi mà mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên cũng khiến cho cậu có một nhận thức khác về anh dưới góc nhìn này.

Đặc biệt là khi ở trong phòng rất yên tĩnh thì sự chênh lệch giữa các thế giới trong đời sống là cực kỳ rõ ràng.

Ban tổ chức đã dành đủ ống kính cho anh, từ lúc anh bước xuống sân khấu cho đến khi quay lại chỗ ngồi và cầm điện thoại lên vẫn luôn được chụp.

MC vẫn đang cười nói: "Bài phát biểu trao giải của anh Trữ đặc biệt ngắn gọn, không hổ là khách quen của lễ trao giải Phi Lan của chúng ta, vừa xuống sân khấu đã nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi, có vẻ như có người rất quan trọng cần liên lạc."

Trữ Khâm Bạch hiển nhiên cũng chú ý tới ống kính vẫn đang hướng về phía mình, ngước mắt lên nhìn một chút rồi vẫy tay như một lời chào, chỉ như vậy thôi mà hiện trường đã có thể dấy lên một trận hoan hô và vỗ tay rất lớn.

Châu Thanh xem đến mức ngạc nhiên nhướn mày.

Đúng lúc điện thoại cậu có thông báo tin nhắn đến.

Thế mà lại là tin nhắn của Trữ Khâm Bạch.

Trên màn hình đã bước vào giai đoạn tiếp theo, Châu Thanh nhìn tin nhắn kia trên điện thoại: Đang làm gì đấy? Không còn sốt nữa chứ?

Châu Thanh trả lời: Không có, xem lễ trao giải.

Sau vài giây ở bên kia: Nhìn thấy gì rồi?

Anh.

Không trả lời mất một lúc, sau đó nói: Biết sớm thì có phải là anh nên ở lại sân khấu thêm vài phút nữa không.

Vậy em đoán là ban tổ chức sẽ rất vui.

Ngay tại hội trường, giải thưởng tiếp theo bắt đầu được công bố.

Dương Chí Thành, người vừa đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất hai mươi phút trước, đang ngồi bên cạnh nhìn Trữ Khâm Bạch chống khuỷu tay lên đầu gối liên tục gửi tin nhắn.

Sau khi nhìn anh vài lần thì không nhịn được hỏi: "Ai vậy? Có yêu đương cậu cũng chưa hẳn có sức sống như vậy, nói chuyện gì mà hăng say thế."



Trữ Khâm Bạch gửi tin nhắn cuối cùng, Nửa tiếng nữa kết thúc sẽ tới đón em, sau đó cất điện thoại đi rồi ngẩng đầu nhìn sang, "Là đang yêu đương đấy, chú có ý kiến à?"

"Yêu... đương?" Dương Chí Thành trợn mắt, "Một người đã kết hôn như cậu mà yêu đương cái gì, tôi có phương thức liên lạc của Châu Thanh đấy, có tin tôi tố giác cậu không?"

Trữ Khâm Bạch cạn lời: "Không bình thường."

Lúc này Dương Chí Thành mới nhận ra, bừng tỉnh: "Ồ ồ, là đang gửi tin nhắn với Châu Thanh nhỉ." Sau đó đã phàn nàn: "Tôi nói ấy mà, còn không phải trách chính cậu phát ngôn bừa bãi trước mặt phương tiện truyền thông sao, thừa nhận đã kết hôn, rồi phương tiện truyền thông còn nói thế kia, đến mức tôi còn tưởng cậu thật sự sắp ly hôn với Châu Thanh luôn rồi nên bây giờ đang đi dụ dỗ người khác ở bên ngoài chứ."

Khuôn mặt Trữ Khâm Bạch không có biểu cảm gì, "Có thể chú ý cách dùng từ chút không?"

Dương Chí Thành không hề khách sáo, "Cũng không có nói sai à. Tìm người khác ấy hả, trừ phi mắt cậu thật sự có vấn đề."

Nhớ lại lần trước gặp mặt vẫn là lúc còn ở thành phố điện ảnh và truyền hình.

Châu Thanh, người mà Dương Chí Thành tiếp xúc, có trình độ văn hoá cao và cư xử rất lịch sự với mọi người.

Nghĩ tới đây, Dương Chí Thành nói với Trữ Khâm Bạch: "Đúng rồi, những tài liệu liên quan đến nhân vật Phạm Trọng Thanh trong "Mộng phù du" lần trước ấy, tôi nhớ Châu Thanh nói là vì cậu ấy từng đọc một bức thư tay. Bây giờ chúng ta đang làm hậu kỳ, có một vài chi tiết tôi muốn tham khảo lần nữa, cậu trở về hỏi cậu ấy xem có thể tìm lại thứ đó không đi."

"Thư tay?" Trữ Khâm Bạch hỏi.

Dương Chí Thành gật đầu, dựa vào ghế: "Đúng vậy, một tư liệu chi tiết như vậy thật sự rất hiếm thấy. Cậu thử nghĩ xem, ngoại trừ chi tiết về cuộc sống của nhân vật, hành vi hay sở thích đều không nói đến nhé. Nhưng những phong cách kiến ​​trúc đó, những điểm ký ức thời đại, nếu không phải đã từng nghiên cứu rất sâu các tư liệu của thời đại đó thì làm sao có thể làm được đến mức như Châu Thanh được? Dù thế nào thì cậu ấy cũng là một nửa fan cuồng của thời Dân Quốc đấy nhỉ?"

Trữ Khâm Bạch khẽ cau mày.

Phạm Trọng Thanh? Thư tay?

Lúc nhận vai diễn đó, mối quan hệ giữa bọn họ vẫn còn rất lạnh nhạt, Châu Thanh tình cờ đến Phủ Thành để phát triển nghiệp vụ, tình cờ gặp phải trận lũ lụt kia, sau đó mới có sự xuất hiện của vai diễn Phạm Trọng Thanh.

Trong giây phút này đây, Trữ Khâm Bạch đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ sót rất nhiều chi tiết.

Giống như Dương Chí Thành, anh không có thời gian thừa thãi để khám phá tại sao cậu lại biết chi tiết như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, một tài liệu mà trên mạng còn tìm không thấy thì cậu đào đâu ra được một bức thư tay chứ?

Dương Chí Thành bị sự nghiêm túc đột ngột của anh doạ sợ, nói: "Sao vậy? Tôi chỉ bảo cậu hỏi thôi mà, nếu thật sự không tìm được nữa thì thôi. Cậu đột nhiên bày ra vẻ mặt đó, làm tôi tưởng là mình đề ra yêu cầu gì đi ngược với đạo đức lắm ấy."

"Đạo diễn Dương." Trữ Khâm Bạch đột nhiên gọi ông.

Nghiêm túc như vậy khiến cho Dương Chí Thành cũng vô thức trở nên nghiêm túc.


Trữ Khâm Bạch nói: "Làm sao biên kịch của "Mộng phù du" lại đột nhiên nghĩ đến việc sử dụng nhân vật này vậy?"


Dương Chí Thành thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt nhìn anh, còn tưởng rằng anh không muốn giúp, nói: "Cậu bỏ cuộc đi, tài liệu bên phía biên kịch còn không đủ như trong tay tôi kìa, nếu như tôi có thể tìm thấy thì lúc đầu cũng sẽ không nhờ Châu Thanh giúp việc này rồi."

Trữ Khâm Bạch lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.

Dương Chí Thành khó hiểu, "Rốt cuộc là cậu làm sao đấy?"

"Không sao hết." Trữ Khâm Bạch lắc đầu.

"Châu Thanh" không phải là Châu Thanh, lần trước đi tảo mộ, Châu Thanh đã mơ hồ thừa nhận điều này rồi. Cậu muốn ép anh lùi lại, sự ngăn cách giữa chân tướng đã chôn sâu vào trong xương tủy Châu Thanh, Trữ Khâm Bạch không muốn ép buộc người kia, anh cũng đoán được Châu Thanh sẽ không nói.

Không nhắc đến chuyện này không có nghĩa là không lấn cấn trong lòng.

Một mặt, anh cảm thấy rằng đây có thể là cái cớ để Châu Thanh từ chối, suy cho cùng quả thật rất hoang đường, mặt khác lại không nhịn được tưởng tượng và suy đoán.

Anh bảo Phạm Tuyền điều tra người mẹ ở nước ngoài của cậu, điều tra tất cả manh mối về cậu nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Và Phạm Trọng Thanh này là manh mối có khả năng duy nhất mà Trữ Khâm Bạch tiếp xúc được kể từ ngày đi tảo mộ kia.

Giả sử suy nghĩ "Em ấy không phải là em ấy" là đúng.

Vậy thì Châu Thanh là ai? Sự xa lạ cậu để lộ ra với thế giới này lúc ban đầu, sự mới lạ với các sản phẩm điện tử AI, cách cậu lịch thiệp gọi anh là "ngài Trữ". Tất cả các chi tiết này, bây giờ nghĩ lại đều rất đáng ngờ.

Cậu hiểu rõ về Phạm Trọng Thanh này như vậy, vậy thì Phạm Trọng Thanh rốt cuộc lại là ai?

Điện thoại vẫn còn đang mở lịch sử trò chuyện vừa rồi.

Trữ Khâm Bạch đột nhiên lại do dự.

Châu Thanh nói muốn thử với anh, lúc này lại đi điều tra liệu có phản tác dụng không.

Anh đứng dậy, "Tôi đi gọi điện thoại."

"Làm gì đấy?" Dương Chí Thành vừa tránh qua một bên vừa lẩm bẩm: "Mới không gặp có một lúc thôi đã chịu không nổi rồi à? Quả nhiên là người trẻ."

Bên phía Châu Thanh.


Lúc Trần Đăng Đăng đến đón cậu thì nói: "Anh Châu, bên phía anh Trữ gặp được đạo diễn Dương nên có hơi chậm trễ, bảo chúng ta ra sân bay trước rồi anh ấy sẽ theo sau ạ."

"Không sao, vậy chúng ta qua đó trước đi."

Ban đầu nói là nửa tiếng kết thúc nhưng bây giờ đã là một tiếng rồi, thật sự không thể đợi thêm nữa.

Châu Thanh lên xe.


Mưa ở Bắc Kinh vẫn chưa tạnh nhưng cũng không quá lớn mà chỉ rơi tí tách, lúc đó đã là xẩm tối, xe ô tô trên đường đều đã bật đèn, cần gạt nước liên tục quét qua kính chắn gió.

Radio trong xe đang phát tin tức đô thị, kể về chuyện đòi bồi thường sau khi phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, Châu Thanh dựa vào ghế thờ ơ lắng nghe, cơn sốt cao của cậu vừa hạ xuống, cộng thêm trước khi xuất phát đã uống thuốc nên có hơi mơ màng buồn ngủ.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh đã có một giấc mơ vô cùng ly kỳ.

Đó là một công quán tư nhân, nơi cậu từng ở đó thương thảo về việc quyên góp với các thương nhân khác ở Vũ Thành.

Một ông chủ tự xưng họ Lý, mặc trường sam (*) sẫm màu giàu sang và đội mũ đen, trong lúc cãi nhau không ngừng với người khác đã bất ngờ rút súng trong người ra.

(*) trường sam



Châu Thanh nhìn về phía cổng lớn theo hướng của nòng súng.

Cánh cửa mở ra phát ra tiếng động, Trữ Khâm Bạch đang mặc một bộ Âu phục đứng đó.

Đã quá muộn để cất tiếng, "Đoàng!" một tiếng.

Cả người Châu Thanh khuỵu xuống, đột ngột giật mình tỉnh giấc.

Trần Đăng Đăng đang ngồi trên ghế phó lái chú ý đến nên quay đầu lại nói: "Anh Châu, anh không sao chứ?"

Châu Thanh ngồi thẳng người dậy từ cửa sổ xe, dừng lại hai giây, lắc đầu: "Không sao."

Tin tức phẫu thuật thẩm mỹ thất bại vẫn đang tiếp tục, chứng tỏ kể từ lúc cậu ngủ đến khi tỉnh dậy còn chưa đến năm phút, Châu Thanh bóp ấn đường, vẫn còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập rất nhanh ban nãy của mình.

Trần Đăng Đăng nhìn về phía trước, nói: "Vẫn còn cách sân bay xa lắm, anh Châu, anh ngủ thêm một lát đi."

"Xe đưa cho tôi rồi, còn ông chủ của cô phải làm sao đây?" Châu Thanh hỏi.

Trần Đăng Đăng cười nói: "Anh yên tâm đi, bên phía ban tổ chức có xe, không trễ được đâu."

Châu Thanh "Ừm" một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Lúc này, điện thoại của Trần Đăng Đăng đột nhiên vang lên.

Châu Thanh không hiểu sao lại cảm thấy nhạc chuông rất gấp, khiến cho người ta có một cảm giác khó chịu.


Quả nhiên, Trần Đăng Đăng vừa "Alo" một tiếng thì giây tiếp theo đã hét lớn: "Anh nói cái gì!"


"Xảy ra chuyện gì vậy?" Châu Thanh hỏi.

Trần Đăng Đăng quay đầu lại, nhìn vẻ mặt giống như sắp khóc, "Anh Châu, anh Trữ xảy ra chuyện rồi."

Chiếc xe quay đầu ở ngã tư phía trước rồi lao về phía bệnh viện trung tâm ở Bắc Kinh.

Châu Thanh ở trong xe trông có vẻ rất bình tĩnh, khiến cho Trần Đăng Đăng cũng bình tĩnh lại nhưng giọng điệu vẫn rất lo lắng: "Bây giờ không thể liên lạc được với anh Trữ, trên mạng đều đang nói anh ấy bị tấn công tại hội trường và đã được đưa đến bệnh viện rồi. Xe cứu thương đã đến hiện trường nhưng không ai nhìn thấy tình huống rốt cuộc như thế nào."

Châu Thanh cúi đầu nhìn video đang lan truyền trên mạng.

Âm thanh của xe cấp cứu rất chói tai, phối hợp với số lượng lớn nhân viên công tác và bảo vệ ở lối ra của địa điểm lúc xẩm tối, đủ để khiến cho người ta nhìn mà kinh hãi.

Sau khi chuyện Trữ Khâm Bạch thừa nhận đã kết hôn leo lên đầu danh sách tin tức giải trí hai ngày trước, bây giờ lại một lần nữa lên xu hướng.

#TrữKhâmBạchbịtấncông, vài chữ như vậy nhìn mà phát hoảng.

Trên mạng trở nên hỗn loạn.

Điện thoại của Trần Đăng Đăng đổ chuông điên cuồng không ngừng, khiến cho cô không còn cách nào khác ngoài việc tắt đi.

Châu Thanh cất điện thoại đi, mở miệng nói: "Đừng hoảng, sẽ không có chuyện gì đâu, không nhìn thấy ảnh chụp của anh ấy, cũng không thấy những thứ như vết máu trong video, yên tâm."

Trần Đăng Đăng suýt nữa là khóc ngay tại chỗ.

Châu Thanh đưa điện thoại di động sang, "Cô gọi một cuộc điện thoại cho người đại diện của anh ấy, bọn họ ở Lam Thành có lẽ còn hoảng hơn cả cô nữa. Ngoài ra thì cô thử liên lạc với phía hiện trường đi, bây giờ chúng ta qua đó."

Trạng thái lâm nguy không chút hoảng loạn này của Châu Thanh đã hoàn toàn khiến cho Trần Đăng Đăng bình tĩnh lại rất nhiều và bắt đầu làm theo chỉ thị của cậu, bắt đầu sắp xếp và xử lý từng chuyện một.

Lúc xe dừng trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố đã là bảy giờ rưỡi tối.

Trước cửa chật cứng toàn người là người.

Toàn bộ phóng viên và fan hâm mộ đến sau khi biết tin đều bị vệ sĩ chặn lại bên ngoài.

Châu Thanh chưa bao giờ thấy qua sự hỗn loạn đầy máy ảnh và máy quay phim như vậy.

Nhưng những thứ trước mắt đây đều không phải là trọng điểm.

Trần Đăng Đăng phải làm rõ thân phận mới được cho phép vào nhưng Châu Thanh lại bị chặn lại.

Vệ sĩ nhìn người đàn ông trẻ mặc áo khoác dài đen đang đứng rất bình tĩnh này, cũng không tỏ ra thái độ tệ như với phóng viên mà chỉ nói: "Nếu không phải bệnh nhân, cũng không có giấy chứng nhận công tác thì tạm thời không thể đi vào."

Lúc này, vệ sĩ đột nhiên nhận được điện thoại, biểu cảm nhìn Châu Thanh có chút do dự, sau đó bước sang một bên: "Ngài Châu, mời ngài."




Cậu Ấy Đến Từ 1945
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cậu Ấy Đến Từ 1945 Truyện Cậu Ấy Đến Từ 1945 Story Chương 69: C69: Chương 69
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...