Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia

Chương 13: Hạt cát cuối cùng.


Ở tuổi hai mươi lăm, chỉ còn chưa đầy một năm nữa.


Trong vòng chưa đầy một năm, Phương Viễn sẽ hoàn thành sứ mệnh ngắn ngủi của cuộc đời mình, sau đó chết đi.


Không ai biết lúc đó sẽ thế nào, liệu hắn có bỗng nhiên biến mất không? Hay là chết đột ngột? Hay có một tai nạn bất ngờ nào đó đang chờ đợi hắn?


Phương Đông đã không biết bao lần cầu nguyện rằng thời gian sẽ dừng lại, nhưng Phương Viễn lại để mọi thứ diễn ra theo lẽ tự nhiên, sống và làm việc như bình thường, không hề tỏ ra sợ hãi.


Trong năm này, Phương Viễn đã đưa vợ chồng Phương đi công chứng nhiều hợp đồng chuyển nhượng tài sản, chủ yếu là nhà ở. Hắn nói riêng với Phương Đông rằng mình phải làm vậy để tránh vấn đề thừa kế vì bọn họ không có quan hệ huyết thống hay nhận con nuôi. Nhưng đồng thời, hắn phải cẩn thận về phương pháp thực hiện, cũng không thể sang tên quá nhiều nhà với tài sản vì sợ vô tình gây ra những rắc rối khác.


Món quà này quá giá trị. Mặc dù đã nâng đỡ Phương Viễn, nhưng nhà họ Phương vẫn cảm thấy bất an, có cảm giác mình đã lợi dụng hắn.


Phương Viễn ngồi bên cạnh người thân, nắm tay mẹ và kể về tuổi thơ của mình, về việc hắn mong chờ được đi công viên với bọn họ vào mỗi Chủ Nhật khi anh còn ở trại trẻ mồ côi, bị các bạn cùng lớp ghen tị… Hắn nói với bọn họ: “Con làm như vậy không phải để trả ơn, không phải đền đáp, không phải để giữ thể diện, mà vì con rất thương nhà mình.”


Phương Đông nhìn cảnh này mà cười đến chua chát.


Phương Viễn sắp chết, lí do thì rất khó tin, nhưng hắn lại xem đó như điều gì bình thường lắm – đây là lí do càng khiến người ta cay đắng hơn. 



Cho dù Phương Đông có nhắm mắt lại, hình ảnh của Phương Viễn vẫn hiện rõ trong ý thức sâu thẳm của anh. Nụ cười dịu dàng nhưng kín đáo, thói quen nghiêng đầu nhẹ, cau mày khi tỏ ra bối rối… Hắn giống như một con robot không thể hiểu được ngôn ngữ cảm xúc của con người.


Đôi khi, Phương Đông cảm thấy Phương Viễn độc ác quá, nói đúng hơn là cả vũ trụ đều tàn nhẫn cùng cực.


Mình đang sống một cuộc đời bình thường, thế mà phải chiến đấu chống lại một truyền thuyết chẳng ai tin.


Sắp đến sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của anh rồi, còn ba ngày nữa thôi.


Phương Đông nhốt Phương Viễn trong nhà, dù có nói gì anh cũng không chịu để hắn rời đi. Mặc kệ công việc, cơm nước thì cứ tự nấu hoặc order, không được phép sử dụng các thiết bị điện, muốn đi đâu cũng phải đi hai người, kể cả là đi vệ sinh hay tắm rửa.


Phương Viễn thích thú, còn Phương Đông nghe hắn cười mà tức nổ phổi. Bởi vì anh ấy thực sự rất sợ, mà chỉ còn chưa đầy ba ngày nữa thôi.


Những ngón tay dài của Phương Viễn lướt qua từng hàng sách trên giá, rút ra một cuốn tiểu thuyết rất được ưa chuộng: “Để em cho anh xem thử thiệt hại nếu không – thời gian bị đảo lộn.” Hắn lật đến một trang rồi đưa cuốn sách cho Phương Đông: “Anh đọc cuốn này rồi, phải không? Em lật đến khoảng ba phần tư, anh xem thử đi.”  


Phương Đông cầm lấy rồi liếc qua: “Hình như anh chưa đọc…”


“Anh đọc rồi, mà không chỉ đọc đâu nhé, vì anh từng cào phím online với ai đó về nội dung cuốn sách hồi còn là sinh viên nữa kìa. Anh viết bài đánh giá để giới thiệu cuốn sách này trên trang cá nhân, sau đó có người chửi anh với tác giả…”


“À, anh nhớ ra rồi,” Phương Đông nhìn lại tiêu đề và bìa sách: “Nhưng anh thực sự không nhớ nội dung, hình như có gì đó không đúng…”



Phương Viễn nói: “Anh đã bao giờ gặp phải những hiện tượng này chưa – anh đọc một tin tức ngày hôm đó, nhưng anh nhớ sự việc tương tự đã xảy ra cách đây rất lâu; anh đọc một cuốn sách, nhưng nội dung trong mắt anh lại khác biệt đáng kể so với nội dung trong mắt người khác, có thể tên nhân vật giống nhau, nhưng câu chuyện lại hoàn toàn khác, khiến anh nghi ngờ liệu người bất đồng quan điểm có bị điên hay không; hoặc thậm chí là anh tự viết một câu chuyện, nội dung đến với anh như nước chảy hoa trôi, tự nhiên như thể anh đã chứng kiến nó, chứ không phải vắt óc bịa ra. Anh đặt nó sang một bên, đến vài tháng, vài năm sau đọc lại thì chẳng có ấn tượng gì, cảm giác như mình chưa từng viết ấy…” 


Phương Đông hỏi: “Nó có liên quan đến hiện tượng em từng nói qua không? Tức là… Nhiều câu chuyện có thật – chúng là sự kiện có thật trong các vũ trụ bốn chiều khác, nhưng ở đây, chúng lại được xem là văn học hư cấu.”


“Đúng rồi. Lấy tiểu thuyết này làm ví dụ, khi anh đọc nó, những chi tiết anh thấy không hề giống với chi tiết người khác thấy. Do sự sai lệch không – thời gian, một số người, sự vật và vật thể trong những không – thời gian khác đã trải qua những thay đổi lớn. Có thể bọn họ gặp phải những tai ương vốn không nên xảy ra, hoặc toàn bộ cấu trúc câu chuyện đã thay đổi, khiến bọn họ bị ném thẳng ra vũ trụ mà không hề hay biết… Đây vẫn là những thay đổi nhỏ, vì chúng chỉ giới hạn ở số phận của một hoặc hai người, giống như vài trái bóng bay nổ tung thì cả chùm chẳng bị ảnh hưởng. Nhưng, Phương Đông à, đối với anh thì khác. Nếu không có em, không có cơ chế tự sửa chữa của không – thời gian, thì vũ trụ mà anh đang sinh sống sẽ phải chịu thiệt hại lớn nhất kể từ khi sự xáo trộn bắt đầu. Thiệt hại này còn hơn cả ví dụ về ‘chùm bóng bay’, mà giống như ‘vết nứt trên mặt băng mỏng’ mà em từng nhắc tới, như sự khác biệt giữa vết thương do vũ khí sắc bén với vết thương do đạn bắn vậy. Nếu không – thời gian không thể tự sửa chữa, em không đóng vai trò là ‘khóa kéo’ để nối liền vết nứt, thì cuối cùng…”


Phương Đông ngắt lời hắn: “Anh không thể tưởng tượng được cuối cùng sẽ khủng khiếp đến thế nào, vì con người không thể tưởng tượng được những điều vượt quá nhận thức của mình. Điều anh quan tâm hơn cả thảy là… Tại sao em phải chết?”


“Anh lại hiểu sai nguyên nhân và kết quả rồi”, Phương Viễn nói: “Em không chết để khe nứt được khép lại, mà là em tồn tại vì khe nứt ấy cần được nối liền. Từ khi xuất hiện cho đến nay, sự tồn tại của em chính là quá trình khép lại những vết nứt. Em là một sản phẩm phái sinh từ cơ chế tự sửa chữa của không – thời gian, nhiệm vụ kết thúc thì đương nhiên em cũng không cần tồn tại. Đến cuối cùng, vũ trụ sẽ để em biến tan, hay còn một loạt các sự kiện bất ngờ đang chờ em? Cái này thì em chưa biết.”


“Thế nếu… Nếu anh viết về em thì sao?” Phương Đông bỗng nảy ra một ý tưởng: “Anh sẽ viết câu chuyện của em, viết nên một thế giới cho em, cho em tính cách như bây giờ, cho em một cuộc sống đặc biệt và trọn vẹn, vậy thì em sẽ được tái sinh trong vũ trụ đó, phải không?”


Phương Viễn lắc đầu: “Em không biết, nhưng em đoán nếu anh làm như thế thì sẽ dẫn đến ba kết cục khác nhau. Một là câu chuyện của anh không thuộc về vũ trụ mới thực sự, mà chỉ là một câu chuyện hư cấu trên giấy hoặc trong máy tính, hoàn toàn không có sự sống. Một trường hợp khác là nếu thực sự có một vũ trụ phù hợp cho sự tái sinh của em, thì anh sẽ không thể kiểm soát những gì xảy ra trong thế giới đó, chứ đừng nói đến việc định hình ra một ‘em’ thực sự. Ngay cả khi có một người trông rất giống em sống trong tác phẩm của anh, thì đó cũng chỉ là một nhân cách không hoàn chỉnh. Trường hợp cuối cùng, anh không chỉ tạo ra một ‘em’ giả tạo, nhân cách lệch lạc, mà còn xé toạc một phần nhỏ không – thời gian; điều này dẫn đến hậu quả gì, em cũng không rõ.” 


Khi mắt Phương Đông sáng lên và muốn xác nhận điều gì đó, Phương Viễn lắc đầu: “Đừng mong đợi gì cả. Em có thể khẳng định cho dù anh làm bất kì điều gì, anh cũng không thể gặp được em. Anh không thể nhìn thấy em đứng đây nói chuyện với anh, mà chỉ có thể nhìn thấy những chữ Hán anh tự tay viết.”


Phương Đông không phản bác cũng không tiếp tục đặt câu hỏi. Anh đã âm thầm đưa ra quyết định rồi.


Tuy nhiên, anh vẫn còn một tia hi vọng, hi vọng rằng tất cả những điều này chỉ là do Phương Viễn tính khí thất thường, sẽ không có chuyện gì xảy ra sau nửa đêm khi bọn họ bước sang tuổi hai mươi sáu tuổi.



Phương Đông nấu hai tô mì, cố tình nấu cho bở đến mức ăn mà ngán. Nghĩ cũng buồn cười, vì anh sợ Phương Viễn sẽ chết nghẹn vì thức ăn. 


Sau bữa tối, Phương Đông yêu cầu Phương Viễn không được đi đâu cả, không được sử dụng các thiết bị điện, không được mở cửa ra vào hay cửa sổ. Phương Viễn nghe lời anh, chỉ nằm đó với anh trên ghế sofa. 


Gần mười hai giờ, Phương Đông hỏi hắn: “Em thực sự không sợ hả?”


“Nếu là chuyện chết hay mất tích, em chẳng sợ.” Giọng nói của Phương Viễn luôn kiên định, vững vàng, khiến Phương Đông nhớ đến một cỗ máy: “Em không phải là một sinh mệnh thuần tuý, nên em không có nỗi sợ chết tự nhiên như con người. Nhưng nói đến hối tiếc hay cảm giác mất mát thì em vẫn có.”


“Thật hả?”


“Em tiếc vì không bao giờ được gặp lại anh nữa.”


Phương Đông nghe đến đây thì im lặng. Bọn họ ngồi sát vào nhau, vai kề vai giống như hồi còn nhỏ.


Phương Viễn nghiêng người hôn lên trán Phương Đông, anh không hề ngạc nhiên, cũng không né tránh. Thay vào đó, anh thẳng thừng ôm mặt đối phương, lần đầu tiên môi họ áp chặt vào nhau.


Lúc ấy, Phương Đông chưa nhận thức được bản chất của hành động này. Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên.


Phương Viễn ôm chặt anh, luồn tay vào tóc anh, v**t v* trán anh bằng môi, hôn lên chân tóc anh. Cuối cùng, Phương Đông vùi mặt vào cổ Phương Viễn, như một con thú nhỏ đang tìm kiếm hơi ấm và sự an toàn. Anh chỉ muốn xác nhận thực thể của người trước mặt mình, cảm nhận nhiệt độ cơ thể để chắc chắn rằng người ấy vẫn còn ở đây chứ chưa biến mất.



Khoảnh khắc đó, Phương Đông nghĩ rằng mọi câu chuyện kì ảo đều chỉ là tưởng tượng.


Phương Viễn vẫn còn ở đây, bây giờ, bọn họ gần nhau như thế… Phương Viễn sẽ không biến mất, không bao giờ.


Kim đồng hồ tích tắc trôi qua, như âm thanh của chiếc đồng hồ cát dần vỡ, khiến cát vàng không ngừng trượt ra khỏi những ngón tay nắm chặt.


Phương Đông không dám ngẩng đầu lên. Khi anh nhìn lại đồng hồ thì đã ba giờ kém mười hai phút nửa đêm. Phương Viễn không hề biến mất, cũng không hề bị thương bởi bất kì vũ khí sắc bén nào.


Phương Đông hưng phấn cười thành tiếng. Anh không biết phải nói gì trước. Liệu anh có nên thể hiện cảm xúc của mình theo cách sống sót sau một thảm họa không? Hay là anh nên nói chuyện nghiêm túc với Phương Viễn về vấn đề điều trị tâm thần?


Phương Viễn vẫn ôm chặt anh, vẫn đang nhìn anh. Nhưng khi anh cử động cơ thể, Phương Viễn vẫn không buông tay ra.


Biểu cảm của Phương Viễn không còn sinh động nữa, mà cứng đờ như tượng. Đôi mắt hắn chuyển sang màu vàng, với thứ gì đó nhấp nháy bên trong, tinh xảo như những chạm khắc siêu nhỏ trên đá pha lê.


Hạt cát lấp lánh đang chìm xuống, từ vàng nhạt đến nâu vàng, rồi xỉn màu như gỉ sét, lại trở về màu đen tuyền.


Tích tắc. Kim giờ dừng lại, chiếc đồng hồ cát biến mất.


Nhiệt độ cơ thể của hai người vẫn duy trì ở mức bình thường, cơ thể tạm thời vẫn mềm mại. Hồi Phương Viễn còn sống, hắn không thấy được nước mắt của Phương Đông.


Không có lời tạm biệt cuối cùng. Phương Viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.


Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia Truyện Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia Story Chương 13: Hạt cát cuối cùng.
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...