Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia
Chương 12: Bóng tối theo sau.
Trong ngày sinh nhật nào đó của anh, tôi đã kể cho anh nghe mọi chuyện.
Đối với một người chỉ sống trong vũ trụ này, sự thật quả thực khó tin. Vì thế, tôi không có cách nào để thuyết phục anh tin vào điều ngược lại.
Tôi cũng không biết phải làm gì nữa.
Ngay từ khi xuất hiện trên thế giới này, tôi đã biết sứ mệnh tương lai của mình.
Tôi đã được định sẵn là sẽ gặp được gia đình anh. Cho dù mẹ anh không chăm sóc, nhận nuôi tôi, miễn là tôi có thể tương tác với môi trường xung quanh anh, tôi có thể hòa nhập vào dòng thời gian của anh, bắt đầu trở thành ‘chiếc khóa kéo thu hẹp khe nứt’.
Bởi thế cho nên, đến tận bây giờ, mối quan hệ sâu sắc giữa tôi và gia đình anh, trải nghiệm đi học với anh, thậm chí cả việc ngồi nói chuyện với anh ấy… Thực ra cũng không cần thiết lắm.
Quả thực, tôi không phải con người. Tôi chỉ là một sản phẩm phái sinh của việc tự sửa chữa sau sự xáo trộn không – thời gian.
Tôi biết mọi kiến thức cơ bản cần thiết về thế giới này, thậm chí có thể vượt trội hơn nhân loại, bỏ qua toàn bộ tiến trình phát triển của bọn họ.
Nhưng tôi không phải là người vô cảm.
Lí trí mách bảo với tôi rằng tôi đã trở nên gắn bó với ‘cuộc đời’ này rồi.
Chỉ còn chưa đầy bảy năm nữa là hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi quyết định kể cho anh ấy mọi chuyện. Như vậy, anh có thể chuẩn bị tinh thần trước đó.
Hơn nữa, nếu anh biết tôi không phải con người, anh sẽ không buồn vì sự biến mất của tôi, nhỉ?
–
Bọn họ là một đôi bạn thân. Trong mắt người ngoài, đó là hai anh em: Phương Viễn và Phương Đông.
Hai người không có quan hệ huyết thống, thậm chí Phương Viễn cũng không phải con nuôi của vợ chồng Phương. Cuộc gặp gỡ, sau đó sống với nhau, có thể được xem như một chuỗi sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Vào sinh nhật lần thứ mười chín của Phương Đông, Phương Viễn nói với anh: Trong vòng chưa đầy bảy năm, em sẽ biến mất.
Từ khi trưởng thành, Phương Viễn không bao giờ dùng tiền của những người đã nhận nuôi mình nữa. Hồi nhỏ, hắn đã luôn đứng đầu lớp, nhưng hắn lại tự nhiên buông bỏ mọi thứ, không nộp đơn thi đại học, sau đó lại chuyển ra khỏi nhà Phương Đông. Có thời gian cả năm kia, bọn họ cắt đứt liên lạc.
Một năm sau, Phương Viễn đến tìm Phương Đông tại trường đại học của anh.
Cảnh tượng lúc đó hơi giống phim thần tượng sến súa: một chàng trai trẻ ăn mặc bảnh bao, lái chiếc xe đẹp vào trường, khoa trương nói hắn đang tìm một người… Tuy nhiên, người đó không phải là nữ chính trong sáng ngây thơ, mà là một chàng trai – Phương Đông.
Lúc đầu, Phương Đông rất ngạc nhiên. Từ lúc dọn ra khỏi nhà, chẳng những Phương Viễn không trở nên sa đọa, đồi trụy mà còn trở thành một người đĩnh đạc chỉ trong thời gian ngắn như vậy! Thật khó tin, nhất là đối với một người chỉ có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông.
Sau đó, Phương Đông nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người sau sinh nhật thứ mười chín của anh. Phương Viễn nói hắn đã biết hầu hết những kiến thức cần thiết trên thế giới, bởi lẽ hắn không phải là con người.
Nếu điều này là đúng, hắn thành công dễ dàng như vậy cũng dễ hiểu thôi.
Phương Đông cảm thấy khá bất lực. Quan điểm cơ bản nhất mà anh đặt ra cho mình là: đừng tin những gì Phương Viễn nói; đồng thời, phải đưa em đi khám bác sĩ tâm thần nếu cần thiết. Nhưng bây giờ, anh ngày càng tin tưởng Phương Viễn hơn.
Các sinh viên đi ngang qua trường đều tò mò nhìn ‘hai anh em’. Không ai có thể đoán được mối quan hệ giữa hai người.
Theo lời thúc giục của Phương Đông, hai người đổi nơi nói chuyện.
Trong quán cà phê, Phương Viễn giải thích về hành vi của mình: “Sứ mệnh của em đòi hỏi em phải sống tốt cuộc đời này, nên em phải tìm điều kiện để ‘sống tốt’. Đối với em, việc này cũng chẳng khó.”
Phương Đông cắn ống hút, thầm nghĩ may mà đối phương ‘không phải con người’; bằng không, những lời hắn nói đúng là chọc tức anh – một người luôn chăm chỉ học hành.
Phương Viễn nói tiếp: “Em không có sự lựa chọn nào hồi tiểu học và trung học cơ sở. Là một ‘người bình thường’, em phải vượt qua giai đoạn này một cách bình thường, không thì em sẽ dễ vướng vào rắc rối. Nhưng sau khi em đã trưởng thành rồi thì khác. Em không nên tiếp tục hưởng thụ tài sản của ba mẹ anh, nên em mới dọn đi. Bây giờ, em quay về để trả lại cho mọi người một thứ gì đó.”
“Em trả cái gì chứ?” Phương Đông hỏi.
“Sự chăm sóc, cưu mang của ba mẹ dành cho em… Tình yêu mà mọi người dành cho em”, Phương Viễn lắp bắp: “Mọi người đều là những người tốt bụng, đáng yêu. Em muốn tặng mọi người món quà.”
“Ba mẹ anh nuôi em không phải vì muốn nhận lại cái gì đâu.”
“Em biết mà. Quyết định tặng quà cho nhà anh là quyết định của cá nhân em, không liên quan tới mục đích hay suy nghĩ của mọi người đâu.”
Lần này trở về, Phương Viễn đã tặng rất nhiều quà cho vợ chồng Phương. Trước mặt những người lớn tuổi, hắn không hề nói gì đến chuyện ‘lấp đầy khe nứt’, mà chỉ nói hắn rất biết ớn tấm lòng của ba mẹ nuôi.
Những món quà ấy chỉ là vật chất, nhưng nó biến hắn trở thành người nổi bật nhất trong gia đình, khiến những người họ hàng xa và hàng xóm khác phải kinh ngạc, ghen tị.
Trong mắt người thường, cuộc đời của Phương Viễn giống như một huyền thoại không thể lặp lại được. Hắn dành ra hai mươi năm để đi hết một cuộc hành trình mà những người khác phải mất ít nhất bốn mươi năm mới có thể hoàn thành.
Chỉ có Phương Đông mới biết lí do. Bởi vì so với người thường, Phương Viễn chỉ đơn giản một người toàn năng, toàn trí… Hắn là sản phẩm của rất nhiều vũ trụ bốn chiều.
Phương Đông nhận ra rằng anh bắt đầu dùng lời của Phương Viễn để giải thích những chuyện này… Điều này không hợp lí, vì anh vốn đã tin chắc rằng Phương Viễn bị bệnh tâm thần.
Năm Phương Đông là sinh viên năm ba, vào sinh nhật lần thứ hai mươi mốt, anh bước ra khỏi giảng đường thì bắt gặp một chiếc xe sang trọng, lạc lõng giữa bầu không khí của trường, từ phía xa. Nó rẽ vào như thể đã được tính toán để đến đúng vào thời điểm anh tan học.
“Em có thể đừng tỏ ra quá nổi bật được không?” Phương Đông lên xe rồi lẩm bẩm: “Lúc nào cũng thế này. Em biết mọi người ở trường nói gì không? Bọn họ nghĩ mối quan hệ của chúng ta không bình thường.”
Phương Viễn có khuôn mặt trẻ trung, nhưng hắn lại ăn mặc theo phong cách già dặn hơn. Hắn vừa lái xe, vừa hỏi: “Không bình thường? Mối quan hệ của chúng ta đã ‘không bình thường’ ngay từ đầu rồi.”
“Cái gì?”
“Không phải hả? Anh là cá nhân đầu tiên biến mất do hiện tượng xáo trộn không – thời gian, còn em là sản phẩm phái sinh từ cơ chế tự sửa chữa của nó . Em bước vào cuộc sống của anh để thu hẹp khoảng cách của khe nứt. Mối quan hệ giữa chúng ta như thế thì có ‘bình thường’ không?”
“Đừng giả vờ không hiểu! Anh biết là em hiểu hết mọi thứ đấy nhé.” Phương Đông nghiến răng.
Phương Viễn cười nhạt. Hắn hiếm khi cười, ngay từ khi còn nhỏ đã như thế.
Cả gia đình tụ họp tại khách sạn mà Phương Viễn đã đặt trước. ‘Hai anh em’ đã trưởng thành được đội mũ sinh nhật nhọn. Trong tiếng nhạc live, giữa mùi thơm của kem với quả dâu, trước ánh nến, hai người bày tỏ ước nguyện của mình.
Sáng hôm sau, Phương Đông phải đi học sớm nên Phương Viễn phải chở anh về trường ngay trong buổi tối. Anh không khỏi thở dài: “Kết thúc rồi, nửa đêm em đưa anh về, bọn họ nhất định sẽ cho rằng quan hệ của chúng ta càng không bình thường.”
“Chẳng phải anh đã nói mình là anh em rồi à?”
“Em không biết sao? Em đã xuất hiện trên bản tin và trong những cuốn sách truyền cảm hứng. Em còn trẻ, tuy học không cao nhưng lại thành công trong sự nghiệp. Em nổi tiếng lắm đấy. Những người ở trường tra cứu một cái là ra ngay thông tin với em với nhà mình. Ai cũng biết mình không có quan hệ huyết thống.”
“Em biết chứ, em là ‘người thành công’ trong mắt mọi người.” Phương Viễn nói: “Thực ra, em không cần phải làm người thành công, mà chỉ cần duy trì cuộc sống ổn định và hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, còn cái này là làm thêm thôi. Bởi vì em muốn đền đáp mọi người, nên em sẽ làm việc chăm chỉ hơn, kiếm được nhiều hơn nữa. Sau này, khi em đã biến mất, em mong mình có thể mang lại cho mọi người nhiều của cải giá trị hơn – đây là mong muốn chân thành.”
Phương Đông thực sự không thích nghe lí lẽ này, nên anh không đáp.
Trong xe im lặng gần một phút.
“Chỉ còn chưa đầy năm năm nữa thôi.” Phương Viễn nói tiếp.
Trông thì có vẻ như mọi thứ đều bình thường.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng cảm giác hoảng loạn của Phương Đông ngày một tăng lên.
Anh khó có thể tự thuyết phục mình thêm nữa với câu ‘đừng tin Phương Viễn’. Cuối cùng, một ngày nọ, dưới sự nài nỉ của anh, hắn đồng ý đến bệnh viện với anh để thăm khám.
Kết quả là Phương Viễn vẫn ổn, có thể do chịu nhiều áp lực vì công việc bận rộn, còn lại thì không có vấn đề gì.
Phương Viễn không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, cứ như vậy mà bỏ qua, rồi bình tĩnh hỏi mẹ về kế hoạch thu mua cửa hàng của bà.
Phương Đông đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xuống dưới lầu, tai lơ đãng lắng nghe. Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, kéo Phương Viễn vào phòng rồi nói: “Em nói dối bác sĩ.”
“Em không nói dối, mà là nói sự thật về thân phận của mình thôi.” Phương Viễn phản bác: “Bác sĩ là người chuyên nghiệp, em lừa bọn họ kiểu gì? Em chỉ không nhắc đến khe nứt không – thời gian thôi, đâu có tính là nói dối!”
“Nhưng… Em biết chính xác anh đang ám chỉ điều gì mà! Tất cả những lời em nói, ‘chưa đầy năm năm’, những vết nứt đó… Phương Viễn, em không bình thường! Em cần giúp đỡ, hiểu không?”
“Em không cần.” Phương Viễn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn anh đăm đăm: “Những gì em nói đều không phải là ảo tưởng. Thực ra, anh biết rất rõ rằng tất cả những điều này đều là thật, cho nên anh mới sợ, anh mới mong tìm được bằng chứng chứng minh em nổi điên, mọi lời em nói đều là giả.”
“Anh…”
“Em rất vui.” Phương Viễn tiếp lời: “Điều đó chứng tỏ anh quan tâm đến em, không muốn em chết đi.”
Tuy lời nói nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt của Phương Viễn lại nghiêm túc như đang xem xét hồ sơ.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Phương Đông không nhịn được muốn cười, nhưng nụ cười chỉ hiện lên ở khóe miệng rồi lại biến mất ngay lập tức.
Cuộc đếm ngược tàn khốc vẫn tiếp tục.
Ngày qua ngày, lúc rảnh rỗi, mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, Phương Đông đều phải tự nhủ: Phương Viễn không phải người bình thường, những lời em nói đều là hoang tưởng, đều là giả thôi.
Ở tuổi hai mươi hai, Phương Đông với ba mẹ Phương chuyển đến một ngôi nhà mới. Phương Viễn đã cử một trợ lí cá nhân đến giúp họ trang trí, lựa chọn đồ nội thất. Mẹ Phương Đông tươi cười suốt ngày, nhưng anh thì lại không vui chút nào.
Sau khi tốt nghiệp, Phương Viễn đã đề nghị Phương Đông đến làm việc tại công ty của mình, hoặc hỗ trợ tài chính để giúp anh khởi nghiệp, nhưng Phương Đông đã từ chối. Thế là anh phải ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện với ba mẹ, rằng anh không tị nạnh Phương Viễn, cũng không muốn lợi dụng hắn, vì hắn đã cho gia đình quá nhiều rồi; anh còn giải thích mình không gạt phăng lời đề nghị của hắn, mà muốn thử cố gắng hết mình trước đã.
Ba mẹ thông cảm cho anh, cũng đồng ý để anh tự tìm được việc làm. Trên thực tế, Phương Đông không nói sự thật. Anh không muốn đến công ty của Phương Viễn vì sợ phải gặp hắn mỗi ngày.
Anh không thể tiếp tục duy trì liên lạc với hắn, vì anh sẽ nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trong tim.
Chỉ còn chưa đầy bốn năm nữa.
Ở tuổi hai mươi ba, sự bận rộn khi bước vào xã hội và những thay đổi trong mối quan hệ khiến Phương Đông tạm thời quên mất việc đếm ngược. Đến sinh nhật của anh, Phương Viễn không nhắc lại chuyện đó nữa.
Phương Viễn vẫn sống một mình ở bên ngoài, chỉ về nhà vào cuối tuần và ngày lễ. Hắn với Phương Đông vẫn chơi game với nhau, sau đó đi mua sắm với bố mẹ, giống như một gia đình thực thụ.
Vợ chồng họ Phương thỉnh thoảng lại nhắc lại chuyện cũ, nhắc đến ngày mưa kia – cái ngày tự nhiên Phương Viễn đứng trước mặt bọn họ.
Có lần, mẹ Phương tỉ tê với Phương Đông, rằng: “Mẹ rất vui khi thấy mối quan hệ của các con tốt đẹp như vậy. Mẹ luôn lo lắng rằng hai đứa sẽ thù ghét nhau, tư duy lệch lạc. Bây giờ thì tốt quá rồi, mẹ có thêm một đứa con trai, con có thêm một người anh em. Khi ba mẹ đi rồi, các con có thể nương tựa vào nhau.”
Nhưng Phương Đông thầm nghĩ, thà rằng hắn là một người bình thường, có quan hệ ‘thù địch’ hay ‘tư duy lệch lạc’. Như vậy, ít ra hắn sẽ không đếm ngược, không vừa nhiệt tình, lại vừa lạnh nhạt; cho dù mối quan hệ giữa hai người không tốt… Thì ít ra hắn vẫn còn sống.
Chỉ còn chưa đầy ba năm nữa.
Sau sinh nhật lần thứ hai mươi bốn, Phương Đông về nhà riêng của Phương Viễn ở bên kia thành phố.
Vào một đêm hè, hai người trò chuyện trên sân thượng. Trước khi bọn họ kịp nhận ra, bầu trời phía đông đã sáng dần, không ai có ý định về phòng ngủ.
Bây giờ đã hơn năm giờ sáng. Nhìn từ xa đến tận công viên cây xanh của khu chung cư, những người già đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng. Phương Đông xoa xoa bắp chân sưng tấy, ngáp ngắn ngáp dài: “Từ khi tốt nghiệp đại học, anh chưa bao giờ thức trắng đêm như thế này nữa.”
“Em lại thường xuyên thức khuya.” Phương Viễn đáp.
“Chắc em hay làm việc quá sức rồi.”
“Không phải công việc.” Phương Viễn bước đến lan can ban công, chỉ để lại một bóng lưng của Phương Đông: “Em không sợ thức khuya làm hại thân thể, bởi vì em sẽ chết vào năm hai mươi sáu tuổi. Em không muốn ngủ vì cảm thấy đó là một sự mất mát, một sự lãng phí, nên em sẽ thức nhiều nhất có thể”.
Phương Đông vẫn im lặng. Buổi sáng mùa hè ấm áp dường như tan biến trong chốc lát, mọi thứ xung quanh anh trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Phương Viễn nói tiếp: “Chỉ còn chưa đầy hai năm nữa.”
“Đủ rồi!” Phương Đông đứng dậy: “Em cứ nhắc đến chuyện này mãi! Em nghĩ điều đó làm anh cảm thấy thoải mái sao?”
Dù nói về những chủ đề vô lí hay nói những lời gây tổn thương, Phương Viễn vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc: “Em biết anh sẽ buồn. Em cũng vậy. Tuy em không phải là con người, nhưng em không vô cảm hay vô tâm. Em vẫn thích cuộc sống, thích công việc, thích ba mẹ, thích anh. Nhưng em tất nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ của mình và rời khỏi thế giới này”.
Phương Đông muốn phản bác điều gì đó, nhưng Phương Viễn giơ tay ngăn anh lại rồi nói tiếp: “Nhìn vào sự thật thôi anh. Em sẽ chết, nhưng cũng không thể coi là ‘chết’ được, vì em chưa bao giờ ‘sống’ theo đúng nghĩa. Em không phải là đứa trẻ được sinh ra từ sự kết hợp của một người đàn ông và một người phụ nữ, mà là sản phẩm từ cơ chế tự sửa chữa của vết nứt không – thời gian. Em tồn tại trước anh, nhưng là ở một hình hài khác. Em rất hạnh phút khi được trò chuyện với anh, được sống với anh. Em thoả mãn lắm rồi, vì mình không đến thế giới này một cách vô ích.”
Hắn vừa dứt câu, Phương Đông đã bị cảm xúc đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay lấn át. Anh gần như không thể kiểm soát được bản thân, phải bám vào lan can sân thượng để giữ thăng bằng.
“Phương Viễn, em rất quan trọng với anh…”
Anh muốn nói một câu gì đó, một điều gì đó sâu sắc và mãnh liệt hơn những lời anh vừa nói ra, nhưng anh lại không nói nên lời.
“Với anh, em không chỉ là bạn thời thơ ấu, không chỉ là anh em không cùng huyết thống… Với anh, em là… Là…”
Phương Viễn khẽ nhíu mày, tiến lên một bước, vòng tay qua vai Phương Đông rồi để trán anh tựa vào vai mình.
“Em biết.”
Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia
Đánh giá:
Truyện Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia
Story
Chương 12: Bóng tối theo sau.
10.0/10 từ 17 lượt.
