Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 131: Tôi không sao, chỉ là buồn ngủ thôi
247@-Edit & beta: Rya
Tòa nhà số 5.
Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết đứng trước lan can phía trên sân huấn huyện, hai người đều đang nhìn xuống.
Sau khi tiêm kim gen, đội số 2 và đội số 3 đã trải qua cơn thống khổ ban đầu, hiện đang ở phía dưới nhanh chóng chuyển động để né tránh viên đạn, nhưng cuối cùng lại trở về vị trí ban đầu, dưới chân có một vị trí màu đỏ, là một vị trí cố định.
Có một nhóm bác sĩ ở phía xa, họ đang ghi lại nhiều dữ liệu khác nhau của Dị sát đội.
Ở góc bên cạnh còn có một nhóm bác sĩ, bọn họ đang ghi chép các loại số liệu của các đội viên Dị sát đội.
“Những viên đạn không thể đến gần được, tôi thậm chí không thể nhìn thấy dấu vết chuyển động của bọn họ.” La Phiên Tuyết nhìn bóng dáng của những đội viên Dị sát đội đang biến mất phía dưới, cảm thán: “Những gì Tào tổ trưởng nói quả thật không sai. Nếu mọi người đều có năng lực này, cũng sẽ không sợ thực vật dị biến nữa.”
Triệu Ly Nông hai tay chống lên lan can, nhìn những đội viên Dị sát đội trong sân nhưng không lên tiếng.
Thực vật dị biến cấp S tốc độ hẳn là không chậm hơn viên đạn, phạm vi công kích cùng phương thức cũng nhiều hơn, nếu chỉ là né tránh viên đạn, hiệu quả cũng không đặc biệt lớn.
Trên thực tế, thực vật dị biến cấp A đã có khuynh hướng này, nhưng thân của nó quá khổng lồ, không có cách di chuyển nên rất dễ bị công kích.
Các vũ khí hiện tại có thể đã không theo kịp Dị sát đội đã được tiêm kim gen.
Ngay khi Triệu Ly Nông buông lan can ra, chuẩn bị xoay người đi tìm bọn người Ngụy Lệ.
“Diệp đội trưởng.” La Phiên Tuyết bên cạnh đột nhiên nói.
Triệu Ly Nông xoay mặt lại nhìn, Diệp Trường Minh từ ngoài sân đi vào.
Cô vốn đã nhấc chân lên lại không khỏi đặt xuống lần nữa, đứng trước lan can, nhìn động tĩnh phía dưới.
Diệp Trường Minh vừa tiến vào, liền ra hiệu thủ vệ quân phụ trách bắn súng dừng lại, đứng ở trước mặt Nghiêm Lưu Thâm cùng Diêu Nhượng, không biết nói cái gì, hai người kia quay đầu lại làm vài động tác với đội ngũ của mình, đội số 2 và số 3 đột nhiên cử động giơ tay lên.
Không chỉ có vậy.
Nghiêm Lưu Thâm và Diêu Nhượng cùng nhau tấn công Diệp Trường Minh, ba người họ cùng giao chiến.
Triệu Ly Nông đứng tại chỗ xem chừng mười giây không hiểu gì, cũng nhìn không rõ, liền quay người rời đi.
La Phiên Tuyết nhìn thấy Triệu Ly Nông đang rời đi xa, cuối cùng vẫn đứng trước lan can, cố gắng nhìn rõ Diệp Trường Minh bên dưới.
Đi xuống tầng hai không dẫn thẳng đến trong sân, mà đi tới bên ngoài sân huấn luyện, cách một lớp kính.
“Tiểu Triệu, lại đây.” Hà Nguyệt Sinh phát hiện Triệu Ly Nông trước, vẫy tay gọi cô.
Triệu Ly Nông bước nhanh tới, thấy mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi trên băng ghế dài bên ngoài, cô đi đến nhìn.
“Ngồi chỗ này đi.” Ngụy Lệ nép sang một bên, những người khác cũng dời sang, nhường một nửa chỗ trống trên ghế cho Triệu Ly Nông ngồi.
Triệu Ly Nông nghe theo ngồi xuống, nhìn Dị sát đội ở bên trong, khi bọn họ dừng lại thì mới có thể nhìn thấy được: “Tôi muốn đi theo Nghiêm tổ trưởng đến khu vực biển của Căn cứ số ba.”
Hà Nguyệt Sinh đang ngồi chỗ xa nhất nghiêng mặt sang: “Vừa rồi phòng họp kêu cậu tới đó là vì cái này?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Nghiêm tổ trưởng muốn tôi và nghiên cứu viên La cùng tới đó.”
“Chúng tôi thì sao?” Đồng Đồng chỉ vào mấy người bọn họ: “Có thể cùng đi không?”
Triệu Ly Nông lắc đầu: “Lần này chỉ có ba người đến đó.”
Có rất nhiều nghiên cứu viên trung cấp trong khu vực biển của Căn cứ số ba, vì vậy không thể đưa quá nhiều người đến đó.
“Cậu cảm thấy chúng ta thật sự có thể đánh bại thực vật dị biến không?” Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi ở giữa đột nhiên quay đầu lại hỏi Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông gần như không chút do dự nói: “Không thể.”
Hà Nguyệt Sinh không nhịn được cười một tiếng, đưa tay lên ấn khóe miệng, cố nén độ cong hai bên: “Tiểu Triệu, cậu cũng phải suy nghĩ cho kỹ một lúc trước khi trả lời.”
Nửa người trên của Ngụy Lệ đang hướng về phía trước, một tay chống cằm, nhìn những Dị sát đội trong sân đang thích ứng với việc huấn luyện, hỏi: “Tại sao không?”
Trên người của các nghiên cứu viên trẻ tuổi dường như không có khổ đại thâm thù như các nghiên cứu viên cao cấp, ngay cả khi bọn họ nghe thấy câu trả lời phủ định, họ cũng tò mò về nguyên nhân đằng sau câu trả lời phủ định đó.
“Con người chưa bao giờ có năng lực chống lại tự nhiên.” Triệu Ly Nông bình tĩnh nói: “Bất quá chỉ là mượn sức mà thôi.”
Trong sân.
Diệp Trường Minh đột nhiên giơ cổ tay lên, đẩy bàn tay của Nghiêm Lưu Thâm đang vung đến, đồng thời đá bay Diêu Nhượng, cuối cùng kéo giãn khoảng cách giữa ba người, cuộc thí luyện* cuối cùng cũng dừng lại.
* thí luyện: luyện tập, tỉ thí
“Tôi cảm thấy nội tạng đều vì cậu đã lệch vị trí rồi.”Diêu Nhượng một tay đè ở trên eo, vẻ mặt thống khổ nói, sau khi tiêm kim gen, khả năng chịu đau của bọn họ cao hơn, nhưng vẫn là bị cú đá của Diệp Trường Minh phá nát.
“Chỉ dùng sáu phần lực.” Diệp Trường Minh vừa mới thí luyện với Dị sát đội bên kia, sau đó lại tới đây, tóc đen trên trán đã sớm ướt sũng, mặt mày đều như rửa qua nước, đôi mắt lãnh đạm sắc bén.
Nghiêm Lưu Thâm lấy ba chai nước từ bên cạnh, lần lượt ném cho Diệp Trường Minh và Diêu Nhượng: “Nước.”
Diệp Trường Minh nhận chai nước do Nghiêm Lưu Thâm ném sang, tùy tiện ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy một hàng người ngồi bên ngoài cửa kính, ánh mắt đầu tiên của anh rơi vào trên người Triệu Ly Nông chẳng biết đã đến từ lúc nào.
Thân hình cô hơi gầy, nhưng ngồi thẳng tắp, đôi mắt cụp xuống dường như đang nói điều gì đó, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh.
Diệp Trường Minh khẽ vặn mở nắp chai, Triệu Ly Nông ở ngoài cửa kính đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh.
Hai người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu chào nhau.
“Tại sao mọi người không đi vào?” La Phiên Tuyết thấy sân huấn luyện đã dừng lại, lập tức đi xuống, nhìn thấy một hàng người ngồi ở bên ngoài, kinh ngạc hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy đứng dậy: “Lúc trước không được phép vào, hiện bây giờ sẽ vào.”
Những người khác trên băng ghế cũng đứng dậy theo, cùng nhau đi vào sân tập, Triệu Ly Nông chậm rãi đi theo phía sau.
“Ở bên ngoài nhìn lâu như vậy, có cảm thấy đau lòng cho anh trai không?” Nghiêm Lưu Thâm nhìn thấy em gái mình đi vào, nhướng mày hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy đi tới, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của anh ta: “Em có thể xin dùng thử kim gen không?”
Nghiêm Lưu Thâm thở dài: “Ở bên ngoài nhìn anh chăm chú như vậy, còn tưởng rằng đang lo lắng cho anh.”
Nghiêm Tĩnh Thủy: “… “
Lo lắng giữ ở trong lòng là được rồi, không thể nói ra được.
Tuy nhiên, Nghiêm Lưu Thâm chỉ yêu cái miệng của mình, anh ta bóp chặt cái chai trong tay, sau đó vung tay ném nó vào thùng rác xa nhất ở góc đối diện: “Số lượng kim gen có hạn, các nghiên cứu viên không thể xin được.”
“Khi nào có đủ số lượng thì có thể xin?” Nghiêm Tĩnh Thủy hỏi.
Nghiêm Lưu Thâm nhìn em gái mình: “Kim gen đó tiêm vào rất đau.”
Có thể trở thành đội trưởng của Dị sát đội, thực lực và tính cách khác nhau, nhưng chỉ có một điểm chung, đó là có thể chịu đựng được.
Ngay cả Nghiêm Lưu Thâm cũng cảm thấy đau đớn, có thể tưởng tượng kim gen sẽ mang lại cho cơ thể con người bao nhiêu đau đớn.
Nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy không quan tâm: “Em muốn thử.”
“Em thật sự là không muốn thua bất cứ thứ gì.” Nghiêm Lưu Thâm lắc đầu, nhìn vài người đi theo sau cô ấy: “Khi nãy không thấy nghiên cứu viên Tiểu Triệu, sao cô không cùng tới đây?”
Những người này làm bất cứ điều gì vẫn luôn cùng nhau, khi nãy trong lúc anh ta đang huấn luyện, đã nhìn thấy em gái mình và mấy bạn bè cùng tổ, chỉ không thấy Triệu Ly Nông.
“Tôi vừa họp xong mới đến.” Triệu Ly Nông giải thích, cúi đầu đưa tay lên dụi mắt, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Nghiêm Lưu Thâm nhìn thật sâu vào La Phiên Tuyết cách đó không xa, ngay lập tức hiểu ra: “Ở phòng hội nghị cao nhất à?”
Thấy Triệu Ly Nông không phủ nhận, anh ta lại nói: “Nghiêm tổ trưởng là một người thực tế, hơn nữa khả năng nhìn người không sai, có thể muốn đề bạt cô.”
Nghiêm Lưu Thâm nói chuyện tùy tiện và thẳng thừng, khi anh ta ở bên ngoài nhắc đến cha mình giống như nói về người khác, Nghiêm Tĩnh Thủy khụ hai tiếng, nhưng biết là không thể ngăn anh ta nói hết.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu, cũng không có gì khác thường, chỉ là như nghe được một câu chuyện phiếm.
“Tôi vẫn luôn muốn hỏi hai người, vì sao xa lạ với tổ trưởng Nghiêm Thắng Biến như vậy?” Ngụy Lệ tò mò hỏi.
“Tôi vẫn luôn muốn hỏi cô, thật sự là luôn luôn xui xẻo vậy sao?” Nghiêm Lưu Thâm cũng rất tò mò.
Sắc mặt Ngụy Lệ tối sầm lại, hai người đột nhiên bắt đầu đấu võ mồm.
Mấy người kia đứng sang một bên để xem náo nhiệt.
Đầu bên kia, La Phiên Tuyết đi đến bên cạnh Diệp Trường Minh đang kiểm tra tin tức trên quang não, giơ tay vén mái tóc dài bên tai, cô ta hỏi: “Diệp đội trưởng, anh đã nhận được thông báo nhiệm vụ chưa?”
Diệp Trường Minh vừa nhận được tin tức, nói về nhiệm vụ xuất hành đến khu vực biển của Căn cứ số ba, anh vừa mới đọc xong, nghe vậy liền nhìn về phía La Phiên Tuyết đang đối diện với anh: “Cô đến đây là có việc à?”
La Phiên Tuyết dừng một chút, nghiêm túc nói: “… Tôi chỉ muốn hỏi một chút về tình hình cây liễu rũ dị biến mà anh gặp phải ở Căn cứ số tám lúc trước, để có thể hiểu rõ hơn thực vật dị biến cấp S.”
“Trong Tân dị sát đội có video.” Diệp Trường Minh bấm vào danh sách tin nhắn đính kèm: “Cô có thể đến tìm họ.”
Trước khi vào Căn cứ số tám, các loại thiết bị trong tay của Dị sát đội đã bị tiêu diệt, còn Tân dị sát đội đã sớm có chuẩn bị, bên người bọn họ có mang theo máy ghi hình hành động đã được xử lý phòng hộ.
“Tôi đã xem qua video của bọn họ, bất quá năng lượng bức xạ ở Căn cứ số tám quá lớn, linh kiện bên trong máy ghi hình vẫn bị hư hỏng, dẫn đến hình ảnh không đặc biệt rõ ràng.” La Phiên Tuyết nói: “Tôi nghe nói đội số 0 đã ở bên trong đó rất lâu, cho nên muốn tới hỏi anh một chút.”
“Tình hình có viết ở trong báo cáo.” Diệp Trường Minh nói xong, nhìn vào danh sách trên màn hình quang não, phía trên cùng của danh sách là tên của ba vị nghiên cứu viên.
Ngoại trừ Nghiêm Thắng Biến, hai vị còn lại là Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết mới xuất hiện.
Diệp Trường Minh liếc nhìn Triệu Ly Nông cách đó không xa, hỏi La Phiên Tuyết: “Các cô cùng đến đây chỉ để hỏi câu hỏi này?”
La Phiên Tuyết không chú ý lời anh nói là “các cô”, chỉ vội vàng nói: “Vâng, tôi muốn tìm hiểu thêm.”
“Tôi hiểu rồi.” Diệp Trường Minh tắt quang não: “Cô đi theo tôi.”
La Phiên Tuyết hiểu rõ Diệp Trường Minh chỉ quan tâm đ ến nhiệm vụ, nhưng có thể ở riêng với nhau, trong mắt cô ta vẫn nổi lên mấy phần vui sướng.
Nhưng Diệp Trường Minh không có đi thẳng ra ngoài, mà đi đường vòng tới chỗ đám người kia, kéo Triệu Ly Nông đang xem Ngụy Lệ và Nghiêm Lưu Thâm tạo náo nhiệt đi ra ngoài.
Triệu Ly Nông mặt đầy mờ mịt quay đầu lại, nhưng lại chạm phải khuôn mặt của Diệp Trường Minh.
“Đi thôi.” Diệp Trường Minh nói: “Đội số 0 ở đối diện sân huấn luyện, có chuyện gì có thể cùng hỏi một chút.”
Triệu Ly Nông: “?”
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trường Minh, đang định hỏi thì anh đã buông tay ra.
La Phiên Tuyết ở phía sau đuổi theo đến đây, đứng bên cạnh cô.
Khi La Phiên Tuyết nghe câu nói này của Diệp Trường Minh, cô ta biết anh đã nghĩ rằng mình và Triệu Ly Nông cùng đến đây để hỏi về thực vật dị biến cấp S.
Niềm vui trong mắt của cô ta vì có thể ở riêng với nhau lập tức tiêu tán, phức tạp trong lòng không thể nói ra, chỉ có thể bước lên phía trước, đi đến bên cạnh Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, đội số 0 có tiếp xúc gần với thực vật dị biến cấp S ở Căn cứ số tám, chúng ta có thể hỏi thêm để tìm hiểu tình hình.”
Triệu Ly Nông lúng túng, muốn nói rằng cô có thể đi xem báo cáo, nhưng La Phiên Tuyết đã kéo cô cùng đi ra ngoài.
“Bọn họ ra ngoài làm gì?” Hà Nguyệt Sinh xoay mặt lại không thấy Triệu Ly Nông, quay đầu nhìn lại thì thấy ba người lần lượt rời khỏi đấu trường, theo bản năng lên tiếng hỏi.
“Chắc là đang bàn về nhiệm vụ sắp tới.” Đồng Đồng đứng bên cạnh nói.
Nghiêm Tĩnh Thủy liếc ra ngoài, sau đó quay lại và kéo anh trai mình đi, nỗ lực khuyên can hai người.
…
Cách một hành lang dài đối diện với sân huấn luyện, các đội viên của đội số 0 và những đội viên Dị sát đội khác ngồi trên sân để nghỉ ngơi.
Diệp Trường Minh kêu những người của Đội số 0 đi ra, rồi quay sang nhìn Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết: “Muốn biết điều gì, cứ hỏi đi.”
Triệu Ly Nông không hiểu sao lại bị lôi ra ngoài: “…”
La Phiên Tuyết đã có chuẩn bị, sau khi các đội viên của đội số 0 đi ra, cô ta thật sự bắt đầu hỏi một số câu hỏi về thực vật dị biến cấp S.
Triệu Ly Nông đứng bên cạnh yên lặng nghe, tối hôm qua cô nghỉ ngơi không được tốt, hiện tại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đầu óc tựa hồ như dính vào nhau.
Cũng thật kỳ quái, việc thức khuya đối với cô không có gì lạ, nhưng cô chưa bao giờ buồn ngủ như vậy.
Ngày hôm qua ít nhất cũng ngủ đến bốn giờ sáng, cũng không phải thời gian ngắn, sao vẫn cứ mệt mỏi như vậy.
Đứng ở một bên, Triệu Ly Nông hơi cúi đầu, cố gắng mở mắt, nỗ lực duy trì tỉnh táo, nhưng chỉ cảm thấy giọng nói của những người trong đội số 0 cách mình ngày càng xa.
Mọi người trong đội số 0 đều bị La Phiên Tuyết hỏi qua, cuối cùng cô ta mới tới hỏi Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh đơn giản mà trực tiếp trả lời, khóe mắt liếc Triệu Ly Nông một cái, phát hiện phạm vi hoạt động của thân thể của cô quá không bình thường, cứ lắc qua lắc lại, anh nhíu mày, cắt ngang cuộc đối thoại: “Triệu Ly Nông?”
La Phiên Tuyết nghe thấy Diệp Trường Minh đột nhiên gọi một tiếng, không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông bên cạnh.
Triệu Ly Nông mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, chỉ có điều âm thanh kia tựa hồ từ rất xa truyền đến, cô cố gắng ngước mắt lên, nhưng thân thể lại lắc lư, trực tiếp ngã ngửa ra sau.
“Nghiên cứu viên Tiểu Triệu!”
“Tiểu Triệu!”
…
Các đội viên của đội số 0 đang đứng hoặc ngồi xổm đột nhiên lần lượt đứng dậy định lao tới, nhưng Diệp Trường Minh là người nhanh nhất, đem người tóm lấy.
“Chuyện gì vậy?” Côn Nhạc tiến lên một bước: “Tiểu Triệu bị bệnh hay bị thương?”
Diệp Trường Minh cau mày cúi đầu nhìn người trong lòng, đưa tay sờ mạch trên cổ cô, mạch đập bình thường, sắc mặt cũng không nhợt nhạt.
“Tôi đi gọi bác sĩ tới.” Chi Minh Nguyệt vừa dứt lời, liền đi dẫn một bác sĩ lại đi.
Bác sĩ đột nhiên bị nhấc bổng xách đi ra ngoài, hít một hơi để trấn tĩnh lại, sau đó bước lên phía trước kiểm tra tình trạng cơ thể của Triệu Ly Nông: “Trước đây cô ấy có bị thương không?”
Diệp Trường Minh để Triệu Ly Nông dựa vào người mình: “Chắc là không.”
Bác sĩ mở một bên mắt của Triệu Ly Nông, dùng đèn pin y tế kiểm tra: “Tạm thời không thấy có gì bất thường, phải dùng thiết bị mới có thể kiểm tra được.”
Diệp Trường Minh gật đầu, đem người ôm ngang lên: “Tôi đưa cô ấy tới đó.”
Trong tòa nhà số 5 có đủ loại thiết bị y tế, điều không bao giờ thiếu chính là bác sĩ.
Triệu Ly Nông không nghe rõ họ đang nói gì, đầu óc như hồ dính, cố gắng suy luận logic, muốn mở mắt ra trả lời, nhưng hai mắt nặng trĩu như chì, chỉ có thể lầm bầm thì thào: “Tôi không sao… Chỉ là… buồn ngủ thôi.”
Cô nghĩ mình đã nói rõ ràng, nhưng thực tế, kỳ thật không ai nghe thấy ngoại trừ Diệp Trường Minh đang ôm cô.
Cả nhóm Dị sát đội số 0: ?
Bác sĩ bị Chi Minh Nguyệt xách lên: Đệch!!!
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Tòa nhà số 5.
Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết đứng trước lan can phía trên sân huấn huyện, hai người đều đang nhìn xuống.
Sau khi tiêm kim gen, đội số 2 và đội số 3 đã trải qua cơn thống khổ ban đầu, hiện đang ở phía dưới nhanh chóng chuyển động để né tránh viên đạn, nhưng cuối cùng lại trở về vị trí ban đầu, dưới chân có một vị trí màu đỏ, là một vị trí cố định.
Có một nhóm bác sĩ ở phía xa, họ đang ghi lại nhiều dữ liệu khác nhau của Dị sát đội.
Ở góc bên cạnh còn có một nhóm bác sĩ, bọn họ đang ghi chép các loại số liệu của các đội viên Dị sát đội.
“Những viên đạn không thể đến gần được, tôi thậm chí không thể nhìn thấy dấu vết chuyển động của bọn họ.” La Phiên Tuyết nhìn bóng dáng của những đội viên Dị sát đội đang biến mất phía dưới, cảm thán: “Những gì Tào tổ trưởng nói quả thật không sai. Nếu mọi người đều có năng lực này, cũng sẽ không sợ thực vật dị biến nữa.”
Triệu Ly Nông hai tay chống lên lan can, nhìn những đội viên Dị sát đội trong sân nhưng không lên tiếng.
Thực vật dị biến cấp S tốc độ hẳn là không chậm hơn viên đạn, phạm vi công kích cùng phương thức cũng nhiều hơn, nếu chỉ là né tránh viên đạn, hiệu quả cũng không đặc biệt lớn.
Trên thực tế, thực vật dị biến cấp A đã có khuynh hướng này, nhưng thân của nó quá khổng lồ, không có cách di chuyển nên rất dễ bị công kích.
Các vũ khí hiện tại có thể đã không theo kịp Dị sát đội đã được tiêm kim gen.
Ngay khi Triệu Ly Nông buông lan can ra, chuẩn bị xoay người đi tìm bọn người Ngụy Lệ.
“Diệp đội trưởng.” La Phiên Tuyết bên cạnh đột nhiên nói.
Triệu Ly Nông xoay mặt lại nhìn, Diệp Trường Minh từ ngoài sân đi vào.
Cô vốn đã nhấc chân lên lại không khỏi đặt xuống lần nữa, đứng trước lan can, nhìn động tĩnh phía dưới.
Diệp Trường Minh vừa tiến vào, liền ra hiệu thủ vệ quân phụ trách bắn súng dừng lại, đứng ở trước mặt Nghiêm Lưu Thâm cùng Diêu Nhượng, không biết nói cái gì, hai người kia quay đầu lại làm vài động tác với đội ngũ của mình, đội số 2 và số 3 đột nhiên cử động giơ tay lên.
Không chỉ có vậy.
Nghiêm Lưu Thâm và Diêu Nhượng cùng nhau tấn công Diệp Trường Minh, ba người họ cùng giao chiến.
Triệu Ly Nông đứng tại chỗ xem chừng mười giây không hiểu gì, cũng nhìn không rõ, liền quay người rời đi.
La Phiên Tuyết nhìn thấy Triệu Ly Nông đang rời đi xa, cuối cùng vẫn đứng trước lan can, cố gắng nhìn rõ Diệp Trường Minh bên dưới.
Đi xuống tầng hai không dẫn thẳng đến trong sân, mà đi tới bên ngoài sân huấn luyện, cách một lớp kính.
“Tiểu Triệu, lại đây.” Hà Nguyệt Sinh phát hiện Triệu Ly Nông trước, vẫy tay gọi cô.
Triệu Ly Nông bước nhanh tới, thấy mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi trên băng ghế dài bên ngoài, cô đi đến nhìn.
“Ngồi chỗ này đi.” Ngụy Lệ nép sang một bên, những người khác cũng dời sang, nhường một nửa chỗ trống trên ghế cho Triệu Ly Nông ngồi.
Triệu Ly Nông nghe theo ngồi xuống, nhìn Dị sát đội ở bên trong, khi bọn họ dừng lại thì mới có thể nhìn thấy được: “Tôi muốn đi theo Nghiêm tổ trưởng đến khu vực biển của Căn cứ số ba.”
Hà Nguyệt Sinh đang ngồi chỗ xa nhất nghiêng mặt sang: “Vừa rồi phòng họp kêu cậu tới đó là vì cái này?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Nghiêm tổ trưởng muốn tôi và nghiên cứu viên La cùng tới đó.”
“Chúng tôi thì sao?” Đồng Đồng chỉ vào mấy người bọn họ: “Có thể cùng đi không?”
Triệu Ly Nông lắc đầu: “Lần này chỉ có ba người đến đó.”
Có rất nhiều nghiên cứu viên trung cấp trong khu vực biển của Căn cứ số ba, vì vậy không thể đưa quá nhiều người đến đó.
“Cậu cảm thấy chúng ta thật sự có thể đánh bại thực vật dị biến không?” Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi ở giữa đột nhiên quay đầu lại hỏi Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông gần như không chút do dự nói: “Không thể.”
Hà Nguyệt Sinh không nhịn được cười một tiếng, đưa tay lên ấn khóe miệng, cố nén độ cong hai bên: “Tiểu Triệu, cậu cũng phải suy nghĩ cho kỹ một lúc trước khi trả lời.”
Nửa người trên của Ngụy Lệ đang hướng về phía trước, một tay chống cằm, nhìn những Dị sát đội trong sân đang thích ứng với việc huấn luyện, hỏi: “Tại sao không?”
Trên người của các nghiên cứu viên trẻ tuổi dường như không có khổ đại thâm thù như các nghiên cứu viên cao cấp, ngay cả khi bọn họ nghe thấy câu trả lời phủ định, họ cũng tò mò về nguyên nhân đằng sau câu trả lời phủ định đó.
“Con người chưa bao giờ có năng lực chống lại tự nhiên.” Triệu Ly Nông bình tĩnh nói: “Bất quá chỉ là mượn sức mà thôi.”
Trong sân.
Diệp Trường Minh đột nhiên giơ cổ tay lên, đẩy bàn tay của Nghiêm Lưu Thâm đang vung đến, đồng thời đá bay Diêu Nhượng, cuối cùng kéo giãn khoảng cách giữa ba người, cuộc thí luyện* cuối cùng cũng dừng lại.
* thí luyện: luyện tập, tỉ thí
“Tôi cảm thấy nội tạng đều vì cậu đã lệch vị trí rồi.”Diêu Nhượng một tay đè ở trên eo, vẻ mặt thống khổ nói, sau khi tiêm kim gen, khả năng chịu đau của bọn họ cao hơn, nhưng vẫn là bị cú đá của Diệp Trường Minh phá nát.
“Chỉ dùng sáu phần lực.” Diệp Trường Minh vừa mới thí luyện với Dị sát đội bên kia, sau đó lại tới đây, tóc đen trên trán đã sớm ướt sũng, mặt mày đều như rửa qua nước, đôi mắt lãnh đạm sắc bén.
Nghiêm Lưu Thâm lấy ba chai nước từ bên cạnh, lần lượt ném cho Diệp Trường Minh và Diêu Nhượng: “Nước.”
Diệp Trường Minh nhận chai nước do Nghiêm Lưu Thâm ném sang, tùy tiện ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy một hàng người ngồi bên ngoài cửa kính, ánh mắt đầu tiên của anh rơi vào trên người Triệu Ly Nông chẳng biết đã đến từ lúc nào.
Thân hình cô hơi gầy, nhưng ngồi thẳng tắp, đôi mắt cụp xuống dường như đang nói điều gì đó, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh.
Diệp Trường Minh khẽ vặn mở nắp chai, Triệu Ly Nông ở ngoài cửa kính đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh.
Hai người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu chào nhau.
“Tại sao mọi người không đi vào?” La Phiên Tuyết thấy sân huấn luyện đã dừng lại, lập tức đi xuống, nhìn thấy một hàng người ngồi ở bên ngoài, kinh ngạc hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy đứng dậy: “Lúc trước không được phép vào, hiện bây giờ sẽ vào.”
Những người khác trên băng ghế cũng đứng dậy theo, cùng nhau đi vào sân tập, Triệu Ly Nông chậm rãi đi theo phía sau.
“Ở bên ngoài nhìn lâu như vậy, có cảm thấy đau lòng cho anh trai không?” Nghiêm Lưu Thâm nhìn thấy em gái mình đi vào, nhướng mày hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy đi tới, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của anh ta: “Em có thể xin dùng thử kim gen không?”
Nghiêm Lưu Thâm thở dài: “Ở bên ngoài nhìn anh chăm chú như vậy, còn tưởng rằng đang lo lắng cho anh.”
Nghiêm Tĩnh Thủy: “… “
Lo lắng giữ ở trong lòng là được rồi, không thể nói ra được.
Tuy nhiên, Nghiêm Lưu Thâm chỉ yêu cái miệng của mình, anh ta bóp chặt cái chai trong tay, sau đó vung tay ném nó vào thùng rác xa nhất ở góc đối diện: “Số lượng kim gen có hạn, các nghiên cứu viên không thể xin được.”
“Khi nào có đủ số lượng thì có thể xin?” Nghiêm Tĩnh Thủy hỏi.
Nghiêm Lưu Thâm nhìn em gái mình: “Kim gen đó tiêm vào rất đau.”
Có thể trở thành đội trưởng của Dị sát đội, thực lực và tính cách khác nhau, nhưng chỉ có một điểm chung, đó là có thể chịu đựng được.
Ngay cả Nghiêm Lưu Thâm cũng cảm thấy đau đớn, có thể tưởng tượng kim gen sẽ mang lại cho cơ thể con người bao nhiêu đau đớn.
Nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy không quan tâm: “Em muốn thử.”
“Em thật sự là không muốn thua bất cứ thứ gì.” Nghiêm Lưu Thâm lắc đầu, nhìn vài người đi theo sau cô ấy: “Khi nãy không thấy nghiên cứu viên Tiểu Triệu, sao cô không cùng tới đây?”
Những người này làm bất cứ điều gì vẫn luôn cùng nhau, khi nãy trong lúc anh ta đang huấn luyện, đã nhìn thấy em gái mình và mấy bạn bè cùng tổ, chỉ không thấy Triệu Ly Nông.
“Tôi vừa họp xong mới đến.” Triệu Ly Nông giải thích, cúi đầu đưa tay lên dụi mắt, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Nghiêm Lưu Thâm nhìn thật sâu vào La Phiên Tuyết cách đó không xa, ngay lập tức hiểu ra: “Ở phòng hội nghị cao nhất à?”
Thấy Triệu Ly Nông không phủ nhận, anh ta lại nói: “Nghiêm tổ trưởng là một người thực tế, hơn nữa khả năng nhìn người không sai, có thể muốn đề bạt cô.”
Nghiêm Lưu Thâm nói chuyện tùy tiện và thẳng thừng, khi anh ta ở bên ngoài nhắc đến cha mình giống như nói về người khác, Nghiêm Tĩnh Thủy khụ hai tiếng, nhưng biết là không thể ngăn anh ta nói hết.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu, cũng không có gì khác thường, chỉ là như nghe được một câu chuyện phiếm.
“Tôi vẫn luôn muốn hỏi hai người, vì sao xa lạ với tổ trưởng Nghiêm Thắng Biến như vậy?” Ngụy Lệ tò mò hỏi.
“Tôi vẫn luôn muốn hỏi cô, thật sự là luôn luôn xui xẻo vậy sao?” Nghiêm Lưu Thâm cũng rất tò mò.
Sắc mặt Ngụy Lệ tối sầm lại, hai người đột nhiên bắt đầu đấu võ mồm.
Mấy người kia đứng sang một bên để xem náo nhiệt.
Đầu bên kia, La Phiên Tuyết đi đến bên cạnh Diệp Trường Minh đang kiểm tra tin tức trên quang não, giơ tay vén mái tóc dài bên tai, cô ta hỏi: “Diệp đội trưởng, anh đã nhận được thông báo nhiệm vụ chưa?”
Diệp Trường Minh vừa nhận được tin tức, nói về nhiệm vụ xuất hành đến khu vực biển của Căn cứ số ba, anh vừa mới đọc xong, nghe vậy liền nhìn về phía La Phiên Tuyết đang đối diện với anh: “Cô đến đây là có việc à?”
La Phiên Tuyết dừng một chút, nghiêm túc nói: “… Tôi chỉ muốn hỏi một chút về tình hình cây liễu rũ dị biến mà anh gặp phải ở Căn cứ số tám lúc trước, để có thể hiểu rõ hơn thực vật dị biến cấp S.”
“Trong Tân dị sát đội có video.” Diệp Trường Minh bấm vào danh sách tin nhắn đính kèm: “Cô có thể đến tìm họ.”
Trước khi vào Căn cứ số tám, các loại thiết bị trong tay của Dị sát đội đã bị tiêu diệt, còn Tân dị sát đội đã sớm có chuẩn bị, bên người bọn họ có mang theo máy ghi hình hành động đã được xử lý phòng hộ.
“Tôi đã xem qua video của bọn họ, bất quá năng lượng bức xạ ở Căn cứ số tám quá lớn, linh kiện bên trong máy ghi hình vẫn bị hư hỏng, dẫn đến hình ảnh không đặc biệt rõ ràng.” La Phiên Tuyết nói: “Tôi nghe nói đội số 0 đã ở bên trong đó rất lâu, cho nên muốn tới hỏi anh một chút.”
“Tình hình có viết ở trong báo cáo.” Diệp Trường Minh nói xong, nhìn vào danh sách trên màn hình quang não, phía trên cùng của danh sách là tên của ba vị nghiên cứu viên.
Ngoại trừ Nghiêm Thắng Biến, hai vị còn lại là Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết mới xuất hiện.
Diệp Trường Minh liếc nhìn Triệu Ly Nông cách đó không xa, hỏi La Phiên Tuyết: “Các cô cùng đến đây chỉ để hỏi câu hỏi này?”
La Phiên Tuyết không chú ý lời anh nói là “các cô”, chỉ vội vàng nói: “Vâng, tôi muốn tìm hiểu thêm.”
“Tôi hiểu rồi.” Diệp Trường Minh tắt quang não: “Cô đi theo tôi.”
La Phiên Tuyết hiểu rõ Diệp Trường Minh chỉ quan tâm đ ến nhiệm vụ, nhưng có thể ở riêng với nhau, trong mắt cô ta vẫn nổi lên mấy phần vui sướng.
Nhưng Diệp Trường Minh không có đi thẳng ra ngoài, mà đi đường vòng tới chỗ đám người kia, kéo Triệu Ly Nông đang xem Ngụy Lệ và Nghiêm Lưu Thâm tạo náo nhiệt đi ra ngoài.
Triệu Ly Nông mặt đầy mờ mịt quay đầu lại, nhưng lại chạm phải khuôn mặt của Diệp Trường Minh.
“Đi thôi.” Diệp Trường Minh nói: “Đội số 0 ở đối diện sân huấn luyện, có chuyện gì có thể cùng hỏi một chút.”
Triệu Ly Nông: “?”
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trường Minh, đang định hỏi thì anh đã buông tay ra.
La Phiên Tuyết ở phía sau đuổi theo đến đây, đứng bên cạnh cô.
Khi La Phiên Tuyết nghe câu nói này của Diệp Trường Minh, cô ta biết anh đã nghĩ rằng mình và Triệu Ly Nông cùng đến đây để hỏi về thực vật dị biến cấp S.
Niềm vui trong mắt của cô ta vì có thể ở riêng với nhau lập tức tiêu tán, phức tạp trong lòng không thể nói ra, chỉ có thể bước lên phía trước, đi đến bên cạnh Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, đội số 0 có tiếp xúc gần với thực vật dị biến cấp S ở Căn cứ số tám, chúng ta có thể hỏi thêm để tìm hiểu tình hình.”
Triệu Ly Nông lúng túng, muốn nói rằng cô có thể đi xem báo cáo, nhưng La Phiên Tuyết đã kéo cô cùng đi ra ngoài.
“Bọn họ ra ngoài làm gì?” Hà Nguyệt Sinh xoay mặt lại không thấy Triệu Ly Nông, quay đầu nhìn lại thì thấy ba người lần lượt rời khỏi đấu trường, theo bản năng lên tiếng hỏi.
“Chắc là đang bàn về nhiệm vụ sắp tới.” Đồng Đồng đứng bên cạnh nói.
Nghiêm Tĩnh Thủy liếc ra ngoài, sau đó quay lại và kéo anh trai mình đi, nỗ lực khuyên can hai người.
…
Cách một hành lang dài đối diện với sân huấn luyện, các đội viên của đội số 0 và những đội viên Dị sát đội khác ngồi trên sân để nghỉ ngơi.
Diệp Trường Minh kêu những người của Đội số 0 đi ra, rồi quay sang nhìn Triệu Ly Nông và La Phiên Tuyết: “Muốn biết điều gì, cứ hỏi đi.”
Triệu Ly Nông không hiểu sao lại bị lôi ra ngoài: “…”
La Phiên Tuyết đã có chuẩn bị, sau khi các đội viên của đội số 0 đi ra, cô ta thật sự bắt đầu hỏi một số câu hỏi về thực vật dị biến cấp S.
Triệu Ly Nông đứng bên cạnh yên lặng nghe, tối hôm qua cô nghỉ ngơi không được tốt, hiện tại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đầu óc tựa hồ như dính vào nhau.
Cũng thật kỳ quái, việc thức khuya đối với cô không có gì lạ, nhưng cô chưa bao giờ buồn ngủ như vậy.
Ngày hôm qua ít nhất cũng ngủ đến bốn giờ sáng, cũng không phải thời gian ngắn, sao vẫn cứ mệt mỏi như vậy.
Đứng ở một bên, Triệu Ly Nông hơi cúi đầu, cố gắng mở mắt, nỗ lực duy trì tỉnh táo, nhưng chỉ cảm thấy giọng nói của những người trong đội số 0 cách mình ngày càng xa.
Mọi người trong đội số 0 đều bị La Phiên Tuyết hỏi qua, cuối cùng cô ta mới tới hỏi Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh đơn giản mà trực tiếp trả lời, khóe mắt liếc Triệu Ly Nông một cái, phát hiện phạm vi hoạt động của thân thể của cô quá không bình thường, cứ lắc qua lắc lại, anh nhíu mày, cắt ngang cuộc đối thoại: “Triệu Ly Nông?”
La Phiên Tuyết nghe thấy Diệp Trường Minh đột nhiên gọi một tiếng, không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông bên cạnh.
Triệu Ly Nông mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, chỉ có điều âm thanh kia tựa hồ từ rất xa truyền đến, cô cố gắng ngước mắt lên, nhưng thân thể lại lắc lư, trực tiếp ngã ngửa ra sau.
“Nghiên cứu viên Tiểu Triệu!”
“Tiểu Triệu!”
…
Các đội viên của đội số 0 đang đứng hoặc ngồi xổm đột nhiên lần lượt đứng dậy định lao tới, nhưng Diệp Trường Minh là người nhanh nhất, đem người tóm lấy.
“Chuyện gì vậy?” Côn Nhạc tiến lên một bước: “Tiểu Triệu bị bệnh hay bị thương?”
Diệp Trường Minh cau mày cúi đầu nhìn người trong lòng, đưa tay sờ mạch trên cổ cô, mạch đập bình thường, sắc mặt cũng không nhợt nhạt.
“Tôi đi gọi bác sĩ tới.” Chi Minh Nguyệt vừa dứt lời, liền đi dẫn một bác sĩ lại đi.
Bác sĩ đột nhiên bị nhấc bổng xách đi ra ngoài, hít một hơi để trấn tĩnh lại, sau đó bước lên phía trước kiểm tra tình trạng cơ thể của Triệu Ly Nông: “Trước đây cô ấy có bị thương không?”
Diệp Trường Minh để Triệu Ly Nông dựa vào người mình: “Chắc là không.”
Bác sĩ mở một bên mắt của Triệu Ly Nông, dùng đèn pin y tế kiểm tra: “Tạm thời không thấy có gì bất thường, phải dùng thiết bị mới có thể kiểm tra được.”
Diệp Trường Minh gật đầu, đem người ôm ngang lên: “Tôi đưa cô ấy tới đó.”
Trong tòa nhà số 5 có đủ loại thiết bị y tế, điều không bao giờ thiếu chính là bác sĩ.
Triệu Ly Nông không nghe rõ họ đang nói gì, đầu óc như hồ dính, cố gắng suy luận logic, muốn mở mắt ra trả lời, nhưng hai mắt nặng trĩu như chì, chỉ có thể lầm bầm thì thào: “Tôi không sao… Chỉ là… buồn ngủ thôi.”
Cô nghĩ mình đã nói rõ ràng, nhưng thực tế, kỳ thật không ai nghe thấy ngoại trừ Diệp Trường Minh đang ôm cô.
Cả nhóm Dị sát đội số 0: ?
Bác sĩ bị Chi Minh Nguyệt xách lên: Đệch!!!
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Đánh giá:
Truyện Căn Cứ Nông Học Số Chín
Story
Chương 131: Tôi không sao, chỉ là buồn ngủ thôi
10.0/10 từ 23 lượt.