Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 130: Người thân với thực vật dị biến

161@-
Edit & beta: Rya

Trong vài ngày qua, phòng hội nghị cao nhất không ngừng họp, sáng sớm các nghiên cứu viên cao cấp lại tập trung vào đây.

Nhưng hôm nay, có thêm hai nghiên cứu viên trẻ tuổi trong phòng họp.

“Ngồi đi.”

Triệu Ly Nông vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói của Nghiêm Thắng Biến, ông ta chỉ chiếc ghế trống ngoài cùng cho cô ngồi xuống.

Bên cạnh còn có một chiếc ghế.

La Phiên Tuyết đang ngồi trên đó, khi Triệu Ly Nông kéo ghế ra, cô ta quay đầu lại và gật đầu với Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông chậm rãi ngồi xuống, không biết tiếp theo nên thảo luận cái gì, chỉ yên lặng cúi đầu nhìn trên mặt bàn.

“Tình hình mỗi căn cứ hiện giờ như thế nào?”Nghiêm Thắng Biến hỏi.

Lý Chân Chương đưa ra các loại số liệu báo cáo: “Ngoại trừ Căn cứ số ba cùng Căn cứ số tám, những căn cứ khác tạm thời vẫn bình thường, tuy rằng thường xuyên phát sinh thực vật dị biến, nhưng đều kịp thời xử lý, không có thực vật dị biến cấp A xuất hiện.”

“Ở bên ngoài căn cứ, thực vật từ trước đến nay luôn mất khống chế, lần này xuất hiện không ít thực vật dị biến cấp cao, thậm chí còn có thực vật dị biến cấp A xé tường cao chiếm đường núi của căn cứ, khiến cho đoàn tàu không thể đi qua.” La Liên Vũ nhìn Nghiêm Thắng Biến: “Sau khi dừng vận hành, các căn cứ bắt đầu sử dụng tới kho lương thực, quân đội bên kia đang thương thảo phương pháp xử lý.”

“Thực vật dị biến cấp A mới xuất hiện hoặc là chặn đường núi, hoặc là chiếm giữ thông đạo của một thành phố, khiến chúng ta không thể qua lại trên mặt đất được, mặc dù bây giờ có kim gen hỗ trợ, nhưng chỉ đó tác dụng với Dị sát đội, đại bộ phận quân đội tạm thời không thể sử dụng được.” Lý Chân Chương nói thêm.

Nghiên cứu viên cao cấp Bành Bác Bình dùng bút gõ lên bàn một cái: “Chưa nói đến thực vật dị biến cấp S mới, Viện nghiên cứu còn cần nhanh chóng phát triển biện pháp áp chế thực vật dị biến cấp A, mới có thể kết nối lại các căn cứ, bằng không chỉ dựa vào máy bay vận tải sẽ không tồn tại được lâu, các nguồn năng lượng của chúng ta sẽ không thể duy trì được.”

Nghiêm Thắng Biến đợi họ nói chuyện một loạt xong, đột nhiên nói: “Nửa giờ trước, tôi nhận được tin tức rằng Uyên đảo cũng có năng lượng bức xạ, diện tích còn lớn hơn hai căn cứ, trạm quan sát bên ngoài hoàn toàn vô dụng.”

“Uyên đảo cũng có à!” Tào Văn Diệu lo lắng đẩy kính mắt một cái: “Tại sao bây giờ mới có tin tức?”

“Bức xạ năng lượng của Uyên đảo xuất hiện sớm hơn hai căn cứ.”Nghiêm Thắng Biến di chuyển ngón tay trong không trung, màn hình quang não trong phòng hội nghị cao nhất nhảy ra một số nội dung và tin tức: “Ít nhất ba tháng trước.”


Ba tháng trước, trạm quan sát Uyên đảo cho rằng hệ thống đã cũ cho nên mới xảy ra sự cố, các loại thiết bị linh kiện không hoạt động liên tục, vì vậy họ mới xin cấp trên thay thế thiết bị mới, tháng trước mới được đưa vào hoạt động.

Trạm quan sát Uyên đảo đóng cửa tất cả các hệ thống, chuẩn bị thay thế bằng thiết bị mới, trong thời gian này, các loại thiết bị khác nhau lần lượt gặp sự cố, bọn họ còn cho rằng đó là do chưa điều chỉnh đúng cách.

Mãi cho đến mấy ngày trước, năng lượng bức xạ mới bộc phát, toàn bộ thiết bị kể cả quang não đều hỏng, bọn họ mới ý thức là đã xảy ra chuyện, vội vàng rút lui, vì thế đến bây giờ mới có tin tức đưa về.

“Uyên đảo từng là nơi tụ tập của thực vật dị biến cấp A, nhưng bây giờ… Chỉ sợ càng thêm kh ủng bố.” Tào Văn Diệu vô ý thức đẩy kính mắt: “Khi nào thì có thể phát triển được hiệu quả lâu dài của kim gen, có thể khiến người bình thường cũng có khả năng chiến đấu, nếu không có tác dụng phụ đau đớn như vậy thì tốt hơn.”

Đan Vân khịt mũi: “E rằng chỉ có sự tiến hóa tự nhiên của con người mới có thể thỏa mãn điều kiện này của ông.”

Mọi người đều trầm mặt.

Kể từ khi bắt đầu dị biến, việc giám sát các hàng mẫu cơ thể con người chưa bao giờ ngừng lại, ngay từ thế hệ đầu tiên đã hy vọng loài người cũng sẽ trải qua quá trình tiến hóa tương ứng, hiện tại gen vẫn không thay đổi, thậm chí cơ thể còn trở nên yếu ớt hơn do thiếu dinh dưỡng đầy đủ.

Mọi biểu hiện đều cho thấy, loài người không có khuynh hướng tiến hóa.

“Chúng tôi cũng đang thúc đẩy kế hoạch cải tiến kim gen, nhưng sẽ cần thời gian.”La Liên Vũ nói: “Nhưng ít nhất bây giờ Dị sát đội và Tân dị sát đội mới có thể tạm thời có khả năng chống lại thực vật dị biến cấp cao.”

Các nghiên cứu viên cao cấp đang thảo luận về nhiều vấn đề khác nhau, trong khi hai nghiên cứu viên trẻ tuổi ngồi yên lặng ở rìa ngoài cùng.

La Phiên Tuyết đặt tay lên bàn hội nghị, ngồi thẳng và chăm chú lắng nghe các nghiên cứu viên cao cấp.

Triệu Ly Nông bên cạnh cô ta thì đặt tay lên đùi, không ai khác có thể nhìn thấy đầu ngón tay của cô không ngừng gõ vào đầu gối.

Cô đang sắp xếp những suy nghĩ trong đầu.

Khi phòng hội nghị rơi vào trạng thái tạm dừng trong chốc lát, Tào Văn Diệu mở chiếc tách trong tay ra, hương cà phê nồng đậm trong nháy mắt lan tỏa.

Căn cứ số bảy trồng các loại cây trồng làm đồ uống có đường, bao gồm cả hạt cà phê, Tào Văn Diệu hiện tại là diễn giả của Căn cứ số bảy.

Ông ta cầm chiếc tách lên, thổi phù phù rồi hớp một ngụm cà phê còn bốc khói.


“Tôi từ Khâu Thành mang về một lọ hạt thông dị biến cấp A.” Triệu Ly Nông đột nhiên nói.

Hạt thông

“Phốc ——”

Tào Văn Diệu phun ra một ngụm cà phê.

La Phiên Tuyết cũng quay đầu nhìn Triệu Ly Nông, các cô cùng nhau vào Khâu Thành, cô ta hoàn toàn không biết chuyện này.

“Lại là một lọ hạt giống dị biến cấp A?”Tào Văn Diệu “cạch” một tiếng đặt chiếc tách xuống, dùng tay áo lau miệng, quay đầu nhìn Triệu Ly Nông: “Lúc trước sao cô không nói?”

Triệu Ly Nông không đáp lại lời của Tào Văn Diệu, cô nhìn Nghiêm Thắng Biến ở phía đối diện cách bàn hội nghị, nói: “Thực vật dị biến cấp A có thể chết, cây dướng dị biến cấp A ở Khâu Thành, còn có cây thông dị biến sau này cũng đều đã chết rồi.”

Nghiêm Thắng Biến từ từ ngẩng đầu lên, các nghiên cứu viên cao cấp khác cũng lần lượt nhìn về phía Triệu Ly Nông.

“Thực vật dị biến cấp cao hơn đối với thực vật dị biến cấp A có sự đả kích mang tính chất hủy diệt…”

“Nhưng liễu rũ dị biến cấp A mới bắt đầu vẫn còn sống, còn di chuyển đến Căn cứ số tám.” La Phiên Tuyết ngắt lời Triệu Ly Nông: “Tôi nhớ khi lần đầu tiên các cô đi đến Khâu Thành, một đội viên của đội số 0 còn bị liễu rũ dị biến công kích. Tôi đã xem qua máy ghi hình hành động, lúc đó nó vẫn là cấp A.”

Triệu Ly Nông nói thật: “Tôi không biết tại sao liễu rũ dị biến có thể di chuyển được, nhưng tôi chỉ muốn cung cấp một góc nhìn.”

“Tiếp tục đi.” Nghiêm Thắng Biến giơ tay ra hiệu cho La Phiên Tuyết bên cạnh trước đừng lên tiếng.

“Nếu động thực vật dị biến tiến hóa một cách tự nhiên, thì sau khi chúng tiến hóa nhất định phải có sự cạnh tranh.” Triệu Ly Nông đưa ra một ví dụ: “Thực vật dị biến cấp cao áp chế động thực vật cấp thấp, chẳng hạn như cây tuyết tùng dị biến ở Khâu Thành sẽ trấn áp cây dướng dị biến. Ngoài ra, nếu cung cấp hấp thụ đủ sức mạnh và chất dinh dưỡng, nó có thể có thể thăng cấp lên cấp cao hơn, giống như loài physarum polycephalum ở Quế Thành sau khi nuốt chửng cây hoa quế thì thăng cấp.”

Cô phát một video ghi chép do Khang Lập quay lại từ cuộc thí nghiệm kia: “Đây là hoa hướng dương dị biến và lệ dương dị biến, Lý viện trưởng hẳn là không thấy xa lạ, sau khi lệ dương dị biến hấp thu chất dinh dưỡng của hoa hướng dương dị biến, một bên thì có xu hướng thăng cấp, còn bên kia thì chết đi.”

Chờ sau khi phát xong hai video, Triệu Ly Nông mới tiếp tục: “Vạn vật đều tương sinh tương khắc, nếu loài người không thể tiêu diệt tất cả các loài thực vật dị biến bằng một loại vũ khí, vì vậy chỉ có thể để các loài thực vật dị biến kiềm chế tranh đấu lẫn nhau.”

Mọi người trong phòng họp im lặng một lúc, cuối cùng La Liên Vũ lên tiếng.


“Ý tưởng này của cô không thực tế. Các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã đề xuất ý tưởng sử dụng thực vật để đối phó với thực vật, nhưng đáng tiếc hiệu quả không rõ ràng.”

Thấy Triệu Ly Nông không hiểu, La Phiên Tuyết ở bên cạnh thấp giọng giải thích với cô: “Có một số loài thực vật dị biến có độc, các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã chiết xuất độc tố của chúng để đối phó với thực vật dị biến khác, nhưng có một số hữu hiệu, còn lại phần lớn không có hiệu quả, dẫn đến cuối cùng thất bại.”

“Người trẻ tuổi có ý tưởng là chuyện tốt.” Nghiên cứu viên cao cấp Diêu Hứa Trí an ủi: “Chúng ta cần những nghiên cứu viên có nhiều ý tưởng như thế này.”

“Nghiên cứu viên Triệu có thể đã coi trọng kết quả của thuốc bột hoa tulip, kỳ thật chỉ là Nghiêm tổ trưởng có lòng tốt cổ vũ mấy người mà thôi.” Bành Bác Bình dựa vào ghế, cười như không cười nói: “Tuy rằng các ghi chép của các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đều ở lại Uyên đảo, nhưng kết quả thất bại kia, các nghiên cứu viên sau này của chúng tôi đều đã nghe nói tới.”

“Trước thất bại, không có nghĩa là bây giờ nhất định phải thất bại.” Đan Vân bắt đầu bao che cho con.

Triệu Ly Nông ngẩn người, cô thật sự không biết chuyện này.

“Không sao.” La Phiên Tuyết từ phía dưới nắm lấy cánh tay Triệu Ly Nông, thấp giọng an ủi: “Bành tổ trưởng chỉ nói thẳng, cô đừng để trong lòng.”

Triệu Ly Nông không thèm để ý tới ý châm chọc trong lời nói của Bành Bác Bình, cô chỉ tiếp tục nói: “Ý này không phải chỉ đơn giản là chiết xuất các thành phần thực vật dị biến, hiện thực vật dị biến …cấp S đang xuất hiện ở Căn cứ số tám và Căn cứ số ba có hai khuynh hướng. Một loại là chủ động công kích con người, và một là bị động công kích.”

Ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị lại tập trung vào Triệu Ly Nông, biểu hiện của La Phiên Tuyết hơi ngẩn ra, từ từ buông tay.

“Có thể sau này sẽ có thực vật dị biến không tấn công con người, điều này trong Tự Thành đã từng biểu hiện rồi.” Triệu Ly Nông không khỏi nghĩ đến Tiểu hoàng kê của Ngụy Lệ và nhóm cây thông dị biến ở Khâu Thành. “Có thể còn có… con người thân thiết với thực vật dị biến.”

Đột nhiên có một tiếng cười khúc khích vang lên trong phòng hội nghị vốn cho là nghiêm túc.

“Con người thân với thực vật dị biến?” Tào Văn Diệu lặp lại một lần, không khỏi thở dài nói: “Ý nghĩ của cô cũng thật kỳ lạ, cũng không phải là nuôi sủng vật, cái gì mà người thân.”

“Chỉ là một loại ý nghĩ suy đoán.” Triệu Ly Nông không nhắc đến Tiểu Lệ, đó là Tiểu hoàng kê do Ngụy Lệ nuôi.

Bành Bác Bình có chút mất kiên nhẫn, cảm thấy Triệu Ly Nông đang lãng phí thời gian của bọn họ: “Loại suy nghĩ này khó có thể xảy ra.”

“Chuyện này tới đây thôi.” Nghiêm Thắng Biến, người đang ngồi ở phía trước, cuối cùng nói: “Ngày hôm nay gọi hai cô tới đây là chuyện đi tới Căn cứ số ba.”

Hai nghiên cứu viên trẻ vô thức nhìn vị nghiên cứu viên cao cấp ở phía trước.


“Tôi sẽ dẫn một tổ đội nghiên cứu đi đến vùng biển của Căn cứ số ba, các cô có bằng lòng đi không?” Nghiêm Thắng Biến nhìn hai người bọn họ.

Triệu Ly Nông đồng ý không chút do dự: “Tôi đồng ý.”

“Tôi…”

“Tiểu La đi theo tôi.” La Liên Vũ ngắt lời La Phiên Tuyết: “Bên tôi thiếu một trợ thủ.”

“Được rồi.” Nghiêm Thắng Biến sau đó nói với Triệu Ly Nông: “Căn cứ số ba có ba thực vật dị biến cấp S. Vì đảm bảo có thể quay về, tôi sẽ xin quân đội xin Dị sát đội đi theo, bọn họ sẽ mang theo kim gen cùng nhân tố sinh trưởng đến đó.”

Nghiêm tổ trưởng đi khu vực biển của Căn cứ số ba, lại xin Dị sát đội cùng đi, đội số 0 nhất định sẽ đi.

“Mẹ tìm một trợ thủ khác đi.” La Phiên Tuyết từ chối đề nghị của mẹ mình: “Con muốn đi cùng với tổ trưởng.”

La Liên Vũ cau mày, cuối cùng vẫn đồng ý.



Cuộc họp kết thúc, hai nghiên cứu viên trẻ tuổi đi trước, các nghiên cứu viên cao cấp khác còn có chuyện muốn nói.

Ngay khi Triệu Ly Nông bước ra ngoài, cô đã nhận được một tin nhắn từ Hà Nguyệt Sinh.

[ Chúng tôi đang ở tầng 21 của tòa nhà số 5, khi nào bên cậu sẽ kết thúc? ]

“Tiểu Triệu, cô vừa nhắc tới người thân với thực vật dị biến.”La Phiên Tuyết nói với Triệu Ly Nông bên cạnh: “Tôi đã nghĩ qua, cũng không phải là không có khả năng, chúng ta lúc đó ở Khâu Thành đều nhìn thấy nhóm cây thông dị biến đó, bọn nó đã giúp chúng ta.”

Triệu Ly Nông đang trả lời tin nhắn cho Hà Nguyệt Sinh, khi nghe thấy những lời này thì ngẩng đầu lên: “Nhưng phải cần thêm nhiều hàng mẫu mới có thể nghiệm chứng.”

“Lần này chúng ta đến khu vực biển của Căn cứ số ba, có thể sẽ phát hiện ra cái gì đó.” La Phiên Tuyết nhấn thang máy: “Tiểu Triệu, vào đi.”

Triệu Ly Nông lắc đầu, chỉ vào đầu hành lang bên kia: “Tôi sẽ đi thang máy ở bên kia, tôi sẽ đến tòa nhà số 5.”

Trong mắt của La Phiên Tuyết tỏ ra ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Tình cờ là tôi cũng sẽ đến tòa nhà số 5, chúng ta cùng đi đi.”
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Căn Cứ Nông Học Số Chín Truyện Căn Cứ Nông Học Số Chín Story Chương 130: Người thân với thực vật dị biến
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...