Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 46: Trong đầu anh chỉ có em

73@-

 
Bảo vệ đứng ngoài cửa vừa nói xong, Thẩm Niệm Lâm đã bước vào phòng bệnh. Anh đứng bên cạnh giường, mặt lạnh lùng nhìn Quan Dự trên giường. Quan Dự thấy anh đến nhăn mày mím môi không nói gì, ngược lại Thẩm Niệm Lâm chậm rãi nói: "Quan tổng, hôm nay tôi đến đây để nói với anh một tiếng, Cố Âm sẽ không ra nước ngoài cùng anh, chỉ có gia đình các người đi thôi. Chúc anh mau khỏe."


[Chúc anh mau khỏe ha ha ha ha ha ha ha ha]


[Tôi nghi ngờ Thẩm tổng nói mấy lời ngược lại [đầu chó]]


[Thẩm tổng: Tôi đến đây chúc phúc]


Thẩm Niệm Lâm nói xong, sắc mặt Quan Dự càng khó coi hơn vừa nãy. Anh ta nắm chặt tay rồi từ từ buông lỏng, cười một tiếng đáp trả: "Thẩm tổng, anh dựa vào đâu mà quyết định thay Cố Âm ?"


"Dựa vào tôi là chồng cô ấy."


"Anh là chồng thì có thể tùy tiện quyết định cuộc sống của cô ấy sao ?" Tiếng Quan Dự sắc bén hơn, "Cô ấy là con người, không phải một món đồ thuộc về anh!"


Thẩm Niệm Lâm hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh ta. Quan Dự cảm giác dưới ánh mắt đó, bản thân như bị nhìn thấu, không thể che dấu bất cứ thứ gì.


"Anh có tư cách nói mấy lời đó ư ?" Thẩm Niệm Lâm cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Quan Dự như chiếc dao nhỏ, từng nhát từng nhát cứa lên người anh ta, "Là ai lợi dụng nỗi áy náy của cô ấy vì muốn trói buộc cô ấy bên người vĩnh viễn? Là ai âm thầm hợp tác với Kỷ Đại Nhu để trộm bản thiết kế cô ấy, chỉ vì h*m m**n cá nhân của bản thân? Quan Dự, anh nói mấy lời đó mà không thấy nóng miệng sao ?


Quan Dự siết chặt cằm, tạm thời không thể phản bác.


"Anh nghĩ thử xem nếu Cố Âm biết mấy việc anh làm sau lưng, liệu cô ấy còn đồng ý đi theo anh không ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn anh ta từ trên cao xuống, "Đây là quyết định của chính cô ấy. Xét phần ân tình anh đã cứu Cố Âm, tôi có thể không truy cứu mấy việc anh đã làm, tốt nhất anh nhanh cút ra nước ngoài đi."


Thẩm Niệm Lâm nói xong quay người đi luôn, dường như anh không muốn ở trong này thêm một giây phút nào nữa. Quan Dự ngồi trên giường bệnh, sau khi người đi anh ta đẩy mạnh máy tính trên bàn xuống đất.


Rời bệnh viện, Thẩm Niệm Lâm đến tập đoàn Đại Phong. Thẩm Bình Phong và Kỷ Đại Nhu chưa kịp thích ứng với tình hình hiện tại, tại sao mọi chuyện lại biến đổi chỉ trong một ngày ?



Rõ ràng trước đó kế hoạch đang rất thuận lợi, thậm chí Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm có một màn chia ly tình cảm khổ đau ở sân bay. Vốn họ muốn nhân lúc tâm trạng Thẩm Niệm Lâm bị ảnh hưởng sẽ ra đòn đánh cho nhà họ Thẩm không kịp trở tay. Ai nghĩ được việc anh ta ra nước ngoài là một cái bẫy, hơn nữa khách hàng của Thẩm thị bên đó còn giúp đỡ phối hợp với Thẩm Niệm Lâm giăng lưới thu gọn một ổ.


"Thẩm tổng, Thẩm Niệm Lâm đến." Trợ lý Thẩm Bình Phong hoang mang lo sợ chạy vào văn phòng ông ta báo cáo. Thẩm Bình Phong nghe đến ba chữ Thẩm Niệm Lâm thấy đau cả đầu: "Cậu ta đến đây làm gì ?"


"Nói tìm ngài có chuyện cần nói."


"Hừ." Thẩm Bình Phong sửa lại quần áo, bảo trợ lý, "Để cậu ta vào."


Thẩm Niệm Lâm vào văn phòng, dáng vẻ huênh hoang như mình là chủ nhân của văn phòng này.


"Cậu có việc gì ?" Thẩm Bình Phong thẳng lưng theo bản năng, không muốn đánh mất uy phong trước mặt anh. Thẩm Niệm Lâm đứng đối diện bàn làm việc ông ta, khi nhìn người không có lấy nửa sự tôn trọng của một người con nhìn người cha: "Thẩm Bình Phong, năm đó ông nhất quyết đòi theo Kỷ Đại Nhu đúng không, tự nguyện bỏ hết tất cả mọi thứ nhà họ Thẩm, giờ lại âm thầm bày trò làm mấy việc linh tinh? Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ, ông không đến nỗi không bằng một con súc vật chứ."


"Mày hỗn xược!" Thẩm Bình Phong tức giận cực điểm, vỗ mạnh xuống bàn đứng lên, "Thẩm Niệm Lâm, mày đừng quên dù gì tao là ba mày! Có đứa con nào nói chuyện với ba vậy không? Tao là súc vật thì mày là gì ?"


Thẩm Niệm Lâm cười lạnh, cười trào phúng nhìn ông ta: "Chỉ có lúc này ông mới nhớ mình vẫn là ba tôi. Lúc ông đối phó tôi sao không nghĩ tôi là con?"


Thẩm Bình Phong mím môi quay đầu: "Thương trường không có tình cha con, tao làm như vậy đều vì công ty."


"Vì công ty, tôi thấy vì Kỷ Đại Nhu mới đúng ?" Sắc mặt Thẩm Niệm Lâm càng lạnh hơn, "Ông biết thân phận của Trì Hàn không? Anh ta là con riêng bên ngoài của chú nhỏ. Chú nhỏ sợ bà nội phát hiện nên nhiều năm nay luôn coi không có đứa con này, ông biết Trì Hàn hận nhà họ Thẩm bao nhiêu không? Ông cho là mình đang lợi dụng anh ta? Ha, chẳng qua mấy người chỉ là quân cờ để anh ta đối phó nhà họ Thẩm thôi."


"Cái gì ?" Thẩm Bình Phong ngạc nhiên, lần đầu ông ta nghe chuyện này, "Anh ta là con riêng của Bình Thản ?"


Thẩm Niệm Lâm hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này Kỷ Đại Nhu cũng biết, bà ta không nói cho ông biết ?"


Thẩm Bình Phong nhíu chặt mày nhìn Thẩm Niệm Lâm: "Mày bớt châm ngòi ly gián lại, Tiểu Nhu không phải người như vậy."


"Bà ta là dạng người gì, ông biết hết được không? Bà ta và Trì Hàn giống nhau, bà ta hận nhà họ Thẩm, đặc biệt là tôi ---- đứa con do ông và người phụ nữ khác sinh.



[Thẩm Niệm Lâm: Về nhà phải ôm vợ QAQ]


[Nam chính chỉ có mỗi nữ chính thôi [che mặt]]


[Sao ba gì mà ngu thế, yêu đương não tàn giai đoạn cuối à]


[Chắc chắn nam chính được di truyền chỉ số thông minh của mẹ]


"Tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm mấy chuyện khuất tất nữa, nếu không đừng trách tôi không nể tình cha con. Thẩm Niệm Lâm nói xong ra khỏi văn phòng. Ngồi trên xe, anh như trút được gánh nặng thở nhẹ một hơi, kéo kéo cà vạt."


"Ông chủ, giờ đến công ty ?" Lái xe hỏi.


Thẩm Niệm Lâm lắc đầu: "Về nhà đi."


Mặc dù chỉ mới rời nhà một lúc nhưng anh muốn gặp Cố Âm.


"Vâng." Tài xế khởi động xe chạy về biệt thự nhà họ Thẩm.


Giờ này chưa đến giờ cơm tối, chiều nay Cố Âm giúp Cố Nhuận Hi mô phỏng quá trình phỏng vấn ở nhà trẻ, sau đó để bé tự đi chơi. Cố Nhuận Hi lấy bộ lắp ghép hoa hôm trước mẹ mua cho mình bắt đầu thực hiện lắp tặng hoa cho Cố Âm.


Lúc Thẩm Niệm Lâm về đến nhà đúng lúc cậu bé lắp xong một bông hoa hồng nhiều cánh.


"Ba ơi ba, ba xem bông hoa con lắp cho mẹ đẹp không ?" Cố Nhuận Hi rất tâm đắc giơ bông hoa nhỏ lên khoe ba. Thẩm Niệm Lâm nhìn hoa trong tay con trai dù để so thì không đẹp bằng hoa thật nhưng lắp lại phải tốn khá nhiều thời gian, anh vẫn nên khen một câu, "Đẹp lắm."


Được Thẩm Niệm Lâm khích lệ, Cố Nhuận Hi càng thêm vui mừng: "Đợi con lắp lại thành bó hoa hoàn chỉnh sẽ tặng quà sinh nhật cho mẹ."


Đương nhiên Thẩm Niệm Lâm không quên sinh nhật Cố Âm, khi ở nhà họ Cố anh đã nói chắc chắn sẽ tổ chức sinh nhật cho Cố Âm đàng hoàng. Anh cởi áo vest bên ngoài đưa cho quản gia: "Vậy phải cần nhanh hơn, ba ngày sau sinh nhật mẹ rồi."



Khi Cố Nhuận Hi lắp không nghĩ đến vấn đề thời gian, nghe ba nói xong bé bỗng thấy gấp gáp hơn: "Vậy Nhuận Nhuận tiếp tục cố gắng!"


Bé lắp nhất nhanh, nhất định có thể lắp xong bó hoa nhỏ trước sinh nhật mẹ.


Thẩm Niệm Lâm cười khẽ nhìn theo bóng lưng nhỏ của con, chuẩn bị đi tìm Cố Âm. Cố Âm đang trong vườn hoa chơi với chó, Thẩm Niệm Lâm vừa bước vào được hai bước, cô đã quay lại nhìn anh, không nói lời nào chạy đến ôm.


Thẩm Niệm Lâm bị cô bổ nhào vào ôm, cảnh tượng này rất giống cảnh Cố Nhuận Hi chạy đến ôm chầm Cố Âm trước kia. Cô ôm anh rất chặt, anh cười đưa tay ôm eo cô: "Sao vậy, hôm nay nhiệt tình thế ?"


Cố Âm vẫn ôm chặt anh, cô biết anh vừa đi tìm Thẩm Bình Phong. Ông ấy khác Thẩm Hàng Hưng, ông ấy là ba anh, gặp ông ấy xong chắc hẳn khó chịu trong lòng lắm.


Nghĩ đến đó, Cố Âm càng thấy khó hiểu, tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con vậy mà Thẩm Bình Phong nhẫn tâm ra tay với cả con ruột.


Cố Âm đau lòng thay anh, càng ôm anh chặt hơn.


Thẩm Niệm Lâm xoa đầu cô, nói nhỏ: "Hay chúng ta về phòng trao đổi đi ?"


Cố Âm: "....."


Đừng tưởng cô không biết anh nói trao đổi là ý gì.


"Sắp ăn cơm rồi, anh bớt nghĩ mấy cái tục tĩu trong đầu đi ?" Cuối cùng Cố Âm buông anh ra. Thẩm Niệm Lâm cười cúi đầu hôn môi cô, "Trong đầu anh không có chuyện tục tĩu, trong đầu anh chỉ có em thôi."


Cố Âm: "......"


Phiền ghê, lại trêu cô.


Thẩm Niệm Lâm lên tầng thay quần áo rồi mới xuống ăn tối. Trong lúc ăn Cố Nhuận Hi vẫn nhớ đến việc phải lắp bó hoa, ăn cơm nhanh gọn: "Ba mẹ, con ăn xong rồi."



Cố Nhuận Hi: "Nhuận Nhuận muốn đi ghép hoa cho mẹ!"


Cố Âm: "Không sao, có thể ghép được bao nhiêu thì được, mẹ đều thích."


"Dạ....." Mặc dù mẹ nói vậy nhưng Cố Nhuận Hi vẫn hy vọng mình có thể làm được bó hoa lớn.


Trên bàn ăn chỉ còn lại hai vợ chồng, Thẩm Niệm Lâm gắp cho Cố Âm miếng sườn: "Cứ kệ nó, thấy đói tự biết tìm đồ ăn."


Cố Âm ngẩng đầu nhìn anh, như nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi Thẩm Niệm Lâm, rốt cuộc chuyện ba năm trước thế nào? Tại sao anh lại bị thương nặng? Tạo sao em lại về nước ?"


Thẩm Niệm Lâm tạm dừng ăn: "Em không nhớ chút nào sao ?"


Cố Âm cau mày thử nhớ lại: "Em nhớ lúc đó em đi biển bơi nhưng bị đuối nước, phải nhờ Tần Nhạc cứu.


"Tần Nhạc ?" Thẩm Niệm Lâm hơi nhíu mày, không ngờ trong chuyện cũ lại xuất hiện tên Tần Nhạc.


Cố Âm: "Đúng rồi. Thời điểm đó Tần Nhạc mới thi đại học xong và ra nước ngoài du lịch. Em biết nó đến nên hẹn nó ra biển chơi nhưng không ngờ suýt chết đuối. A khoan, anh nhớ nhất định không được nói chuyện này cho người khác biết, nó sợ dì nhỏ mắng nên bảo em không được nói cho ai biết."


"Ừm...." Thẩm Niệm Lâm suy nghĩ, "Theo như em nói lúc em gặp Tần Nhạc thì đã không nhớ anh nữa ?"


"Chắc là vậy." Cố Âm gật đầu, "Sau em cùng nó về nước."


Thẩm Niệm Lâm không nói gì, lúc xảy ra chuyện anh vẫn ở cạnh Cố Âm nhưng sau đó hai người lại không ở cùng một bệnh viện. Khi ấy anh hôn mê mất nửa năm, còn tưởng Cố Âm đã xuất viện trong khoảng thời gian đó. Về sau nghe Bách Ngật nói trong lúc anh hôn mê, cậu ta đã đi tìm tung tích Cố Âm và phát hiện cô không được đưa đến bệnh viện này.


Sau này mẹ Cố Âm tìm đến thăm, bọn họ mới biết Cố Âm đã về nước.


Lúc đầu họ còn để bụng việc Cố Âm bỏ anh lại về nước một mình, khi nghe mẹ cô nói Cố Âm bị mất trí nhớ còn không tin.


"Cụ thể thế nào chắc phải tìm Tần Nhạc hỏi rõ."
 


Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Story Chương 46: Trong đầu anh chỉ có em
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...